Bạn đang đọc Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn – Chương 36
Cậu nghĩ thế, sau đó đi theo Tiểu Lý trở lại nơi luyện tập.
Cao Phong thấy cậu đến, cùng Tiểu Lý bày trận đánh lại một lần hoàn chỉnh để Lăng Thanh và Chung Hoán nhìn cho kỹ.
“Hiểu chưa?” Ông hỏi: “Hai người các cậu thử xem.”
Chung Hoán:.
.
.
.
Thật ra cậu không hiểu, nhưng mà cũng muốn thử xem, cậu khẳng định so với Lăng Thanh, mình còn làm tốt hơn!
“Được!” Cậu nói.
Lăng Thanh cũng cảm thấy không có vấn đề gì, khẽ phe phẩy cây quạt, tỏ vẻ: “Đến đây.”
Chung Hoán chậm rãi nâng kiếm lên, sau đó hướng Lăng Thanh đâm thẳng tới, Lăng Thanh gấp quạt lại, khẽ liếc cậu, nâng kiếm đánh trả.
Hai người lao vào đánh nhau một hồi, Chung Hoán liền theo không kịp, sau khi xuyên kiếm tới thì làm gì tiếp đây? Lao ra bên trái hay bên phải? Thôi bên phải đi!
Chung Hoán đâm kiếm thẳng đến, Lăng Thanh đưa quạt lên gõ lên kiếm cậu ta: “Sai rồi, bên trái.”
“Ai nói bên trái, rõ ràng là bên phải!” Chung Hoán hung dữ nói.
Cao Phong đứng bên cạnh khẽ hắng giọng: “Là bên trái, Chung Hoán, cậu sai rồi, thử lại đi.”
Chung Hoán:.
.
.
.
Chung Hoán tức giận đến cắn chặt răng, lại một lần nữa nâng kiếm, nhưng sau đó cậu tiếp tục không nhớ là mình nên đâm thẳng hay nên lui về nhỉ?
Cậu cứ do do dự dự, bị Lăng Thanh “bang” một phát, lấy quạt gõ lên kiếm Chung Hoán: “Chậm chạp quá, thu kiếm lại.”
Chung Hoán:.
.
.
.
Cao Phong cuối cùng cũng nhìn ra: “Chung Hoán, cậu hình như còn chưa thuộc động tác đúng không?”
“Đương nhiên không phải!” Chung Hoán mạnh miệng nói: “Tôi chỉ là không quá thuần thục thôi, chuyện này cũng không phải dễ, thầy phải cho tôi thêm chút thời gian chứ, thầy hiểu không?”
Cao Phong đương nhiên hiểu, dù sao thì trong lĩnh vực kiếm đạo này, ông cũng đã hành nghề nhiều năm, biết rõ nó có bao nhiêu khó khăn.
“Tôi cùng Tiểu Lý làm lại một lần nữa cho cậu xem.”
Chung Hoán vội vàng gật đầu.
Cao Phong nhanh chóng cùng Tiểu Lý ra hiệu, đem những động tác đánh kiếm làm mẫu lại một lần nữa, rồi hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”
“Chắc là cũng được rồi.” Chung Hoán nói.
“Vậy cậu với Lăng Thanh thử lại đi.”
Chung Hoán xoay người, nhấc kiếm lên, hướng Lăng Thanh xuyên tới, nhưng còn chưa đụng được đến kiếm của Lăng Thanh, đã bị hắn lấy quạt gõ lên kiếm cậu: “Bên kia mới đúng.”
Chung Hoán bị gõ đến tức chết, bộ cậu không cần mặt mũi hay sao? Tại sao cái tên này cứ luôn mồm bảo cậu sai miết vậy!?
“Qua kia đánh đi.” Cậu nâng cằm ra hiệu.
Lăng Thanh tỏ vẻ được thôi, Cao Phong thấy thế thì muốn ngăn cản, thế nhưng Lăng Thanh vẫn quạt nói: “Không có chuyện gì đâu, thầy Cao, thầy cứ dạy những người khác tiếp đi, hai bọn tôi tập với nhau là được rồi.”
Cao Phong nghe vậy, cũng không ngăn cản nữa.
Chung Hoàn cùng Lăng Thanh chọn một nơi không ai lui tới để luyện tập.
“Không cho gõ kiếm tôi nữa đâu.” Chung Hoán cáu kỉnh.
“Được thôi.” Lăng Thanh mỉm cười thiện ý.
Chung Hoán nhìn nhìn hắn, lúc này mới yên tâm tiếp tục đâm tới, Lăng Thanh tiếp cậu vài chiêu, phát hiện nhóc con này cứ sai ở mấy lỗi cố định, quả thực dạy mãi mà không sửa được, hắn cười, khẽ nâng quạt lên gõ lên đầu cậu.
Chung Hoán: ? ? ? ?
Chung Hoán ! ! ! !
Chung Hoán tức giận: “Cậu làm cái mẹ gì đấy?”
“Không phải cậu bảo không cho tôi gõ kiếm cậu còn gì?”
“Cho nên cậu đi gõ đầu tôi?”
“Gõ cho não cậu hoạt động.” Lăng Thanh giáo dục cậu: ” Cậu không phát hiện mỗi lần cậu sai đều một kiểu giống nhau à? Hay là cậu muốn nói tui sai rồi nhưng lần sau tui vẫn sẽ làm vậy?”
“Không có biện pháp mà.” Chung Hoán thật ra cũng đã phát hiện được chuyện này, nhưng phát hiện thôi không sửa được thì có ít lợi gì?: “Dù sao thì đánh kiếm nhanh như vậy, dù chúng ta phát hiện ra nhưng khán giả thì không đâu, cho nên chắc không sao nhỉ?”
Cậu lại nghĩ: “Thôi bỏ đi, để tôi đi nói với Lý đạo một tiếng, đến lúc quay cảnh này thì chia thành ba lần quay, cứ mỗi lần tới khúc tôi hay mắc lỗi sẽ tách ra quay tiếp, chắc vậy là được rồi.”
Lăng Thanh lại nghĩ mình có thể thay phương pháp đánh kiếm một chút như vậy sẽ tốt hơn: “Đúng là có thể nhưng khi đánh nhau, cảm xúc khẩn trương sẽ khác, nếu cứ cắt đoạn, sự căng thẳng trong lúc chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều.
Vì đây là trận đánh nhau so chiêu giữa hai người nên thầy Cao muốn bố trí đẹp một chút, hấp dẫn người xem.
Cậu làm như vậy, tuy là có thể nhưng hiệu quả không tốt bằng quay một lần.”
“Cậu còn biết quay một lần sẽ có hiệu suất như thế nào à?” Chung Hoán nhướng mày nhìn hắn: “Vậy cậu có biện pháp gì?”
“Biện pháp đương nhiên là có, tôi thay đổi đường kiếm phối hợp với cậu là được rồi.”
“Chỉ bằng cậu?” Chung Hoán khinh thường nói: “Không phải khinh bỉ gì đâu nhưng mà cậu chỉ là người mới trong cái vòng này thôi, còn có năng lực đó sao?”
Lăng Thanh cười khẽ: “Vậy mà không biết xấu hổ còn nói không khinh bỉ tôi?”
Chung Hoán nghe vậy, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Này đương nhiên là đang nói khách sáo vậy thôi.
Không thì muốn nói thế nào? Xin lỗi nha ngại quá tôi thật sự khinh bỉ cậu đó?”
“Bởi vì tôi là người mới?” Lăng Thanh hỏi.
“Bởi vì cậu nhảy dù cướp vai chính.” Chung Hoán nhìn hắn: “Hậu phương cậu chắc cũng đồ sộ nhỉ?”
“Tôi là diễn viên của Thần Khởi, đây là bộ phim Thần Khởi đầu tư, tôi diễn nam chính có vấn đề gì à?”
“Thần Khởi nhiều người như vậy, vì sao cố tình lại tuyển cậu? Nói trong đó không có ấn tình gì, cậu nghĩ tôi tin chắc?”
“Đơn giản thôi, bởi vì kĩ thuật diễn của tôi tốt nhất.
Hình tượng cũng tốt, nhan sắc lại không phải bàn, kỹ thuật thì dư sức treo người khác lên đánh, không nâng tôi thì nâng ai?”
Chung Hoán há hốc mồm: “Tôi chưa bao giờ gặp qua ai mặt dày vô liêm sỉ như cậu!”
Lăng Thanh mỉm cười: “Vậy được thôi, chúng ta tới thử diễn một lần, tôi sẽ nói cho cậu biết lý do vì sao Thần Khởi phủng tôi.”
Chung Hoán trào phúng cười.
Lăng Thanh vẫn là cái dạng bình tĩnh, ngước nhìn: “Tới đây, nhường cậu trước một chiêu.”
Chung Hoán khinh thường nhìn hắn một cái: “Tới thật đó nha.”
Cậu lại liếc liếc Lăng Thanh: “Xem như nể tình tôi xuất đạo sớm hơn cậu, tính cái thân phận tiền bối trong giới này, tôi tốt tính khuyên cậu một cậu, làm người không nên quá bừa bãi, bằng không, có rất nhiều người sau này một giáo huấn chết cậu đấy.”
Chung Hoán nói xong, ánh mắt biến đổi, sắc bén mà hướng hắn đâm tới.
Lăng Thanh không chút hoang mang tiếp chiêu cậu, chờ đến khi sắp đến đoạn Chung Hoán hay mắc lỗi, hắn xảo diệu mà thay đổi tư thế, sau đó kiếm quạt hợp nhất, thuận thế trên không trung đá chân xoay vòng một cái, tiếp tục cùng cậu đỡ chiêu kế tiếp.
Chung Hoán kinh ngạc, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lăng Thanh như có như không mỉm cười nhìn mình.
Cậu có chút xấu hổ buồn bực, kiếm đâm tới càng thêm lạnh thấu xương, Lăng Thanh cũng không vội, như cũ chậm rãi cùng cậu đánh nhau, không chút lỗi lầm nào, thẳng đến khi trận đấu này hoàn chỉnh mà kết thúc.
Chung Hoán khó hiểu: “Cậu từng làm bên phương diện này rồi à?”
(Ý Chung Hoán hỏi Lăng Thanh từng làm diễn viên đóng thế rồi à bời vì diễn viên đóng thế sẽ đóng những pha hành động thay diễn viên, mà Lăng Thanh lại đánh kiếm giỏi như vậy cũng chỉ là diễn viên đóng thế hoặc người bên kiếm đạo mới làm được.
À nhắc cho bạn nào quên thì ở thế giới của Lăng Thanh, trước khi làm ảnh đế, Lăng Thanh đúng là diễn viên đóng thế phim hành động nha.)
Lăng Thanh lắc lắc cây quạt.
“Vậy sao cậu giỏi thế?”
“Thiên phú đó.” Lăng Thanh nói: “Tôi nói kĩ thuật diễn của tôi tốt, không chỉ dừng lại ở việc đọc kịch bản và diễn, mà còn giỏi về võ thuật, bằng không thì sao Thần Khởi lại đột nhiên phủng tôi?”
Chung Hoán nghe hắn nói vậy không khỏi giật minh.
Lăng Thanh thấy cậu không còn lời nào để nói, liền đến gần cậu: “Tiếp nữa không?”
Chung Hoán cạn lời, ngước mặt lên nhìn hắn, không nói gì.
Hai người cùng luyện thêm một chút nữa liền nghe Lý đạo tìm bọn họ về quay.
“Sao rồi, bây giờ có thể quay được chưa?” Lý đạo hỏi.
“Có thể.” Lăng Thanh trả lời.
Chung Hoán cũng gật đầu.
Lý đạo thấy bọn họ như thế lại dặn dò thêm vài câu, rồi mới chính thức vào quay.
Lúc đầu ông nghĩ, kịch bản nhiều pha hành động như thế thì chỉ có thể chụp từng đoạn rồi nhờ hậu kì xử lý lồng ghép vào, dù sao, kịch bản võ thuật đối với những diễn viên trẻ còn khá là khó khăn.
Nhưng ngoài ông dự kiến chính là trận đánh này chỉ cần một lần quay duy nhất liền thuận lợi thông qua!
Lý đạo thật sự không thể tin nổi, liên tiếp mở đoạn quay đó xem lại.
Cao Phong đứng bên cạnh ông, một màn khi nãy đều được ông nhạy bén nhận ra, Lăng Thanh đã sửa lại chiêu thức của mình.
Ông lại bình tĩnh nhìn, phát hiện Chung Hoán vẫn chưa sửa được những động tác cố định kia, chỉ là nhờ Lăng Thanh, mà những lỗi sai đó không còn nhìn ra nữa.
Lăng Thanh thuận lợi tự nhiên tiếp những chiêu thức đó một cách hoàn mỹ, tựa như ban đầu, những động tác đó chính là những động tác được thiết kế, định ra như vậy.
Cao Phong lúc này mới ý thức được, Lăng Thanh kỳ thật là đâm lao phải theo lao, vì tiết kiệm thời gian cũng vì đảm bảo bộ diễn này nhanh chóng hoàn thành tiến độ.
Bởi Chung Hoán trong thời gian ngắn không thể thay đổi lỗi sai của mình, mà hắn mới đi thay đổi động tác của bản thân.
Đúng thật là dụng tâm lương khổ.
Trong mắt Cao Phong yên lặng toát ra vài phần kinh diễm cùng thưởng thức.
“Đúng là nhân tài.” Ông cười nói.
Lý đạo quay đầu nhìn: “Anh nói ai?”
“Anh cảm thấy tôi nói ai?” Cao Phong nhướng mày hỏi lại.
Lý đạo ngầm hiểu: “Không nghĩ tới tiểu thịt tươi bây giờ còn có thể được anh coi trọng.”
“Tôi không kỳ thị bất kì loại diễn viên nào.” Cao Phong nhìn ông: “Chỉ là trước kia tiểu thích tươi quá mức kiều khí, cho nên tôi mới không quá thích, nhưng nếu như có người ưu tú, tôi vẫn sẽ thưởng thức.”
Chỉ đạo võ thuật không phải là một công việc đơn giản, nếu như có thể đánh nhau tốt, đương nhiên sẽ làm người xem ngơ ngác, sảng khoái.
Thế nhưng phần lớn bây giờ các pha hành động đều là dựa vào hiệu ứng đặc biệt, cùng hậu kỳ xử lí, những tiểu sinh, tiểu hoa lưu lượng đương nhiên sẽ không muốn phí sức lực để học võ thuật.
Bọn họ chỉ lo nghĩ cách để tạo dáng cho thật xinh đẹp, còn lại đều muốn dùng hiệu ứng xử lí.
Như Lăng Thanh bây giờ, không chỉ học nhanh còn nghiêm túc mà học, có thể suy một thành ba, cắn cứ vào kinh nghiệm học tập của chính mình, phối hợp với đối thủ, cải biến động tác của bản thân sao cho nhanh chóng hoàn thiện vở kịch này, thật sự vô cùng ít ỏi.
Hiếm có ai có thể như thế, được ông trời ưu ái lẫn tài năng và trí tuệ.
Vậy nên Cao Phong mới thích người này, cảm thấy hắn nhất định sẽ có tương lai rộng mở.
Hai người kia sau khi quay xong thì đi về khu vực chụp hình.
Chung Hoán tâm tình biệt nữu mà liếc nhìn Lăng Thanh, tựa hồ như muốn nói gì đó, lại không dám nói ra.
Lăng Thanh lười đi đoán tâm tư của cậu ta, thời điểm đi ngang qua thì nâng tay lên lấy quạt gõ đầu cậu ta hai cái.
Chung Hoán tức giận trừng mắt nhìn hắn, hận không thể thò tay gõ lại.
Người đại diện Chu Tư Hủy vội vàng đem cậu về khu nghỉ ngơi, rót cho cậu một ly nước.
Chung Hoán vừa uống hai hớp đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
lẩm bẩm nói: “Năm đó Bồ Đề Tổ Sư gõ lên đầu Tôn Ngộ Không ba cái, nghĩa là bảo hắn canh ba đi tìm ông, vậy tên kia gõ lên đầu mình ba cái, chẳng lẽ muốn mình canh ba đi tìm cậu ta?”
“Hứ, cậu ta cho rằng bản thân là ai kia chứ, có giá lắm chắc!” Chung Hoán phun tào.
Chung Tư Hủy nghe không rõ, hỏi lại: “Cậu nói cái gì thế?”
“Không có gì.” Chung Hoán vẫy vẫy tay, do dự không biết có nên boom kèo hay không.
Lăng Thanh bên này ngồi trên ghế, nhàn rỗi không có chuyện gì, bèn gửi tin nhắn phá Vu Thần:【Nhớ tôi không? 】
Vu Thần đang xem văn hiện, nghe được âm thanh di động báo, mới cầm qua xem, không tự giác được bật cười.
Vu Thần hỏi ngược lại:【Cậu nhớ tôi à?】
Lăng Thanh rất hào phóng mà thừa nhận:【 Nhớ chứ, không thì vì cái gì mà nhắn tin cho anh?】
Vu Thần thấy hắn nói như vậy, cũng thành thật đáp:【Tôi cũng thế.】
Lăng Thanh:【Hôm nay tôi cùng Tần Nhạn Dư đóng phim.
】
Vu Thần:【Cảm giác thế nào?】
Lăng Thanh nghĩ nghĩ:【Cảm giác như nào à?.
.
.
.
.Đây là diễn viên tốt nhất công ty chúng ta? Sao tôi thấy kỹ thuật diễn không tốt như cái danh vậy?】
Vu Thần:【Cô ấy lớn lên rất đẹp, đầu năm nay, muốn nổi hay không, đều dựa vào khuôn mặt.
】
Lăng Thanh cười cười:【Anh cảm thấy cô ta đẹp?】
Vu Thần:.
.
.
.
Lại là mấy câu hỏi giết người này, aiz.
Vu Thần:【Cũng không đẹp lắm.】
Lăng Thanh:【Không đẹp lắm tức là rất đẹp?】
Vu Thần quả thực cạn lời:【Nhan sắc như người thường thôi, không đẹp.】
Lăng Thanh cong cong đôi mắt, thầm nghĩ anh đúng là biết có lòng cầu sinh mà, Tần Nhạn Dư nếu còn tính là không đẹp, chỉ ở mức bình thường, thì biết bao nhiêu người ngoài kia không lẽ đến mức bình thường còn không đạt được?
(Có lòng cầu sinh: có lòng muốn sống.)
Lăng Thanh:【Vậy anh có cảm thấy là tôi đẹp không? Hửm】
Vấn đề này hỏi ra Vu Thần nhanh chóng gõ phím.
Anh không chút do dự trả lời nói:【Đẹp! Cậu là đẹp nhất!】
Lăng Thanh nghiêng người ha ha cười.
Tiểu Lưu khó hiểu nhìn hắn: “Anh Lăng, anh ổn không dzị?”
“À, anh mày chỉ đang nghĩ đến một chuyện vui thôi.” Lăng Thanh nói.
“Ví như?” Tiểu Lưu hỏi.
“Ví như có người khen anh đặc biệt đẹp trai~”.