Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!

Chương 2: Ném đồ Lung tung cực kỳ cực kỳ tiện!


Edit: Cực Phẩm

Thế mà hắn lại đặt mông ngồi ngay trên một đôi giày.

Nhưng trọng điểm không phải là đôi giày, mà là cái đinh giày!

Hơn nữa đế giày lại còn hướng lên trên!

Tuyệt đối là một kẻ xấu xa ti tiện trả thù xã hội cố ý để giày ở đây làm ám khí!

“A…” Hạ Lạc đau đến tê tâm liệt phế, nhưng mà trong mông lung hai mắt ướt nhoà, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Cố Phong. Vì vậy Hạ Lạc dùng hết sức khống chế biểu tình, từ hình ảnh “mặt nhe răng nước mắt giàn giụa” thành hình ảnh “điềm đạm đáng yêu thoi thóp”!

Thật sự là đau muốn chết a a a! Đau đến sâu thẳm trong tim luôn a a a!

Nhưng mà lúc này Hạ Triển lại hài lòng vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng mà nói: “Ai nha, trượt tay.”

Một bên trong lòng oán hận nghĩ: Tiểu tiện nhân không hổ là học diễn xuất, giả bộ mà giống y như thật vậy.

… Mau tới đem em họ đáng thương của tôi đỡ dậy đi!

Hạ Lạc đau đến không thở được, ngay cả muốn nói cũng nói không được.

Cố Phong cười như không cười liếc Hạ Triển, chợt nhíu mày nói: “Cậu cố ý trượt tay đúng không?”

“Hả? Cậu nói cái gì?” Hạ Triển lại càng hoảng sợ, vẻ mặt kinh ngạc phủ nhận, dối trá đến mức không thể dối trá thêm nữa.

Thấy Hạ Triển không có ý muốn giúp đỡ, Cố Phong thở dài, chạy đến chỗ Hạ Lạc vươn tay ra, vẻ mặt áy náy nói: “Bạn anh không cẩn thận, thật xin lỗi, em có đau ở chỗ nào không?”

Thật sự hỏi như thế, hoàn toàn giống y như trong kịch bản!

Hạ Lạc trong lòng âm thầm nắm tay! Sau đó cười quyến rũ so với khóc còn khó coi hơn, nức nở nói: “Mông em đau…”

“Ớ…” Cố Phong không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời thế này, nhưng nhìn đến dưới mông Hạ Lạc, mặt Cố Phong liền trắng bệch, vì vậy y chang như kịch bản, Cố Phong ôm Hạ Lạc theo kiểu công chúa vào ngực, không nói hai lời liền chạy như điên đến phòng y tế, nhưng chạy được vài bước, mặt của Hạ Lạc đỏ như táo kéo cổ áo Cố Phong, nhẹ giọng nói: “Rút nó… ra đi.”

“Rút cái gì?” Vẻ mặt Cố Phong vừa mờ mịt lại vừa lo lắng, nhìn qua vô cùng đẹp trai.


Đẹp trai đến độ Hạ Lạc không có cách nào mở miệng nói cho hắn biết — Cái đinh chết tiệt kia vẫn còn cắm ở trên mông lão tử a a a!

Ông trời ngươi vô tình! Ngươi ác độc! Ngươi cố tình gây sự!

Thế nhưng Cố Phong nhanh trí liền biết vấn đề ở đâu.

Đầu tiên, hắn tỉnh táo khống chế biểu tình của mình, sau đó nghiêm túc an ủi nói: “Rút ra sẽ chảy máu đấy, em gắng chịu một chút.”

Hạ Lạc cả kinh sợ hãi, nghĩ thầm đúng là như thế. Trong phim võ hiệp, nhân vật khi bị trúng tên cũng không dám tự tiện rút tên ra, phải có một nhóm thái y vây quanh, sau đó Hoàng Thượng rồi Vương gia rồi a ca đồng loạt đứng bên cạnh, uy hiếp thái y: “Trị không được liền chém đầu tất cả đám các ngươi.” Sau đó thì mới dám rút tên.

Thế nhưng thân là một đoá hoa cao lãnh nghệ thuật gia, làm sao có thể để cho tình trạng mông bị cắm một cái đinh giày được người ta ôm ngang đi đến phòng y tế cho cả trường thấy?

Vì vậy Hạ Lạc cắn răng nói với Cố Phong: “Em đau quá… Anh rút ra đi.”

… Câu nói này thật dễ khiến người khác hiểu lầm nha.

Cố Phong dở khóc dở cười lắc đầu, để Hạ Lạc đặt chân xuống đất, sau đó nhanh gọn lẹ rút đinh giày ra rồi tiếp tục chạy như vũ bão lao đến phòng y tế!

Tuy rằng rút ra rồi nhưng đau đớn vẫn chẳng giảm tí nào.

Nhưng Hạ Lạc là ai cơ chứ?

Hạ Lạc là kẻ cuồng vọng tưởng đó!

Vì vậy, hai tay ôm lấy cổ của Cố Phong, thử thăm dò đem mặt dán lên ngực Cố Phong, mặt hạnh phúc vì cảm nhận được mùi thơm của bột giặt quần áo cùng mùi vị đàn ông của Cố Phong!

Càng cảm nhận lại càng nhộn nhạo!

Vì vậy, trạng thái não bổ lần thứ hai bắt đầu!

Hạ Lạc nghĩ giờ phút này mình chính là hoàng tử đang cải trang vi hành thì bị tên tên tiểu nhân âm tà sát hại! Mà Cố Phong là ảnh vệ của hoàng tử, ở bên cạnh hoàng tử hai mươi lăm năm nhưng chưa từng hiện thân, hôm nay thấy hoàng tử yêu dấu gặp nạn rốt cuộc bất chấp tất cả, giận dữ xuất hiện cứu hoàng tử ngay trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng!

Nghĩa đi nghĩa lại Hạ Lạc liền nhếch môi nở nụ cười hạnh phúc.


Cố Phong dùng tốc độ nhanh nhất ôm Hạ Lạc chạy như điên, thật vất vả mới đến phòng y tế, chính lúc mệt mỏi không thở được, cúi đầu nhìn thấy mỹ thiếu niên bị thương đang híp mắt lại hắc hắc cười quái dị…

“Em cười cái gì vậy?” Cố Phong trầm mặc trong chốc lát, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt rồi đặt Hạ Lạc lên giường bệnh.

“Em không có cười nha.” Một giây sau, khuôn mặt Hạ Lạc biến thành nghiêm túc, thậm chí còn dùng ánh mắt khiển trách liếc Cố Phong, giống như đang trách hắn không nên vui đùa ngay trong lúc người khác bị thương thế này!

“Ờ —” Cố Phong kéo dài giọng đáp, cười nhẹ, khoé mắt còn đọng lại ý tứ không rõ nào đó.

Nữ bác sĩ phòng y tế đi đến, đơn giản liếc sơ qua vết thương, thô lỗ nói với Hạ Lạc: “Cởi quần, tự mình cởi hay là để tôi cởi?”

… Ôi ôi ôi! Vì sao trong phòng y tế lại có bác sĩ! Cái này thật không khoa học!

Hạ Lạc bi phẫn vặn vẹo uốn éo mông, rất muốn để Cố Phong đuổi bác sĩ đi rồi tự chữa thương cho mình!

Hai người cởi sạch đồ! Giúp nhau kích thích kinh mạch!

Liên tục truyền chân khí trong bảy bảy bốn chín ngày!

Sau đó Cố đại hiệp vỗ một chưởng lên ngực Hạ công tử!

Hạ công tử nôn ra một ngụm máu độc màu đen! Sau đó mảnh mai yểu điệu ngã vào lòng Cố đại hiệp!

Chữa thương chính là như thế đấy!

Bác sĩ xuất hiện từ đâu vậy? Để làm gì?

Thế nhưng Cố Phong thấy Hạ Lạc không động đậy, tưởng rằng hắn xấu hổ vì có người, vì vậy liền nhỏ nhẹ nói: “Ở lại hơi bất tiện, anh ra ngoài chờ em.”

… Ôi ôi ôi! Không nên để em lại cho yêu nữ này nha học trưởng!

Trong mắt Hạ Lạc có ánh nước, yên lặng nhìn học trưởng anh tuấn rời đi, trong nội tâm đau khổ phiền muộn há lại chỉ có thể dùng một câu “Mẹ kiếp nhà ngươi!” để hình dung!

Bị yêu nữ không thương tiếc gì “lăng nhục” một lúc, Hạ Lạc vạn phần xấu hổ kéo quần lên, cảm thấy mình đúng là một cây bút hung thần, phá hư lần đầu tiên gặp mặt rồi!


Hôm nay, khi tương phùng với chân ái của mình thì câu đầu tiên Hạ Lạc nói là —

“Mông em đau…”

Câu thứ hai là —

“Rút nó… ra đi.”

Câu thứ ba là —

“Em đau quá… Anh rút ra đi.”

Làm! Sao! Mà! Chịu! Được!

Hạ Lạc ủ rũ đứng dậy, cảm thấy hạnh phúc cả đời của mình cứ thế bay mất rồi, học trưởng anh tuấn nhất định sẽ không bao giờ nhìn đến mình nữa!

Hạ Lạc đang trong trạng thái mất hết hy vọng thì Hạ Triển lo lắng từ bên ngoài vọt vào, ôm lấy em trai đáng thương nhà mình.

“Anh làm gì vậy?” Tâm tình Hạ Lạc đang rất tệ! Vì vậy liền nhịn không được giãy giụa vùng ra.

“Vết thương em sao rồi? Cố Phong không nói cho anh, để cho anh xem một chút.” Hạ Triển lo âu cau mày, vừa ôm lại em trai đang giãy ra vừa đau lòng trách cứ: “Ai bảo em ngốc vậy chứ!”

Hạ Lạc đỏ mắt che mông lại tránh đi ma trảo của Hạ Triển!

Cố Phong đứng ở cửa, vẻ mặt hắc tuyến nhìn hai anh em…

“Được rồi.” Hạ Triển thấy Hạ Lạc giãy giụa thật lợi hại, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua ý muốn nhìn vết thương, gọi Cố Phong bước đến, nói với Hạ Lạc: “Đây là bạn thân của anh – Cố Phong, mau gọi anh đi.”

Hạ Lạc xấu hổ, định mở miệng gọi “Phong ca ca” nhưng ánh mắt lại xẹt qua bàn tay Hạ Triển!

Chỉ thấy tay kia cầm một cuốn thi tập nhuộm-máu!

… Con mẹ nó, còn cầm cái đạo cụ ấy về làm gì?

Vì vậy, trong nháy mắt Hạ Lạc liền bùng cháy, khuôn mặt e lệ một giây đồng hồ trước chuyển thành hung thần ác bá, há miệng lên án mạnh mẽ Hạ Triển: “Em gái anh a!”

Hạ Triển cùng Cố Phong đều có điểm xấu hổ, đầu tiên là hai mặt nhìn nhau mấy giây, sau đó Cố Phong tính tình tốt cười cười nói: “Không cần gọi ‘ca ca’ đâu, chỉ lớn hơn em ba tuổi thôi, gọi thẳng Cố Phong là được rồi.”


“Ách… không không không phải ý đó mà!” Hạ Lạc lệ rơi đầy mặt! Em nguyện ý gọi “ca ca” mà, cho em thêm cơ hội nữa đi!

“Thôi được rồi.” Cố Phong cười đến mặt toả sáng, quả thật anh tuấn đến không dám nhìn thẳng, “A? Em cũng thích cuốn thi tập này à?”

Con mẹ nó? Đây chẳng lẽ là muốn tiến triển thêm?

“Thích! Vô cùng thích!” Hạ Lạc không hề xấu hổ, điên cuồng gật đầu, chộp lấy cuốn thi tập nhuộm máu, thật thành kính ôm trong ngực, tuy rằng một trang hắn cũng chưa xem qua!

“Anh cũng rất thích.” Cố Phong lấy điện thoại từ trong túi xoay xoay trên tay, nói: “Thì ra em là em họ của Hạ Triển, từ trước đến giờ cũng chưa nghe cậu ấy nhắc tới em.”

Vậy mà anh chưa bao giờ nhắc đến lão tử trước mặt học trưởng anh tuấn? — Hạ Lạc dùng ánh mắt cực kỳ uy phong căm tức nhìn Hạ Triển!

Hạ Triển khí thế mười phần trừng lại — Tiểu tiện nhân này dám trừng anh mày hả?

Đang lúc hai người giương cung bạt kiếm, thanh âm ôn nhu từ tính của Cố Phong như từ thiên đường truyền đến làm dịu không khí lại.

“Chúng ta trao đổi số điện thoại nhé?” Cố Phong nói.

Đây tuyệt đối chính là ngày kinh tâm động phách nhất của Hạ yêu nghiệt trong mười chín năm qua.

Bị thương, máu chó, sau đó tiến triển thần kỳ!

Bất luận quá trình làm sao, cuối cùng là lấy được số di động rồi. Ôi ôi ôi người ta mới không cơ khát chờ đợi anh ấy gọi điện thoại hẹn ra ngoài ba ba ba [1] đâu!

[1] đây là tiếng xuất hiện lúc hai người xxoo ấy.

Hạ Lạc cắn góc chăn lăn qua lăn lại! Chiếc giường lâu năm chưa được tu sửa kêu kẹt kẹt kẹt.

Tạ Nguyên nằm ở giường dưới không thể nhịn được nữa, đạp một cái vào ván giường phía trên, tức giận châm chọc: “Mùa xuân đã qua rồi mà cậu còn phát tình gì nữa?”

Hạ Lạc lãnh diễm cúi đầu xuống, quay mặt trừng Tạ Nguyên, giống y như nữ quỷ cười hắc hắc nói: “Chắc chắn hôm nay anh ấy sẽ gọi điện cho tớ!” Dứt lời chỉ cây hoa cúc trong bình thuỷ tinh đặt trên bàn sách nói: “Chúng ta lấy cây hoa cúc kia cá cược đi.”

“… Ai muốn cùng cậu cá chứ?” Khoé miệng Tạ Nguyên giật giật, bấc đắc dĩ xoay người một cái. Ngày hôm nay không có tiết, hắn phải đến mấy chỗ trong trường phụ giúp, toàn thân đau nhức mệt mỏi muốn chết mà vẫn không thể nằm yên ngủ được, thật sự là quá hung tàn rồi!

Nhưng mà Hạ Lạc làm sao có thể dễ dàng buông tha Tạ Nguyên như thế được!

Hắn nheo mắt lại nhìn Tạ Nguyên – người được xưng là “Đệ nhất mỹ thiếu niên khoa Diễn xuất”, trong lòng khó chịu một hồi.

Lão tử lớn lên cũng chẳng thua hắn, dựa vào cái gì mà gọi hắn là đệ nhất mỹ thiếu niên, còn lão tử thì bị châm chọc gọi là “đoá hoa cao lãnh”?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.