Ảnh Đế Khó Theo Đuổi - Thư Thư - Full

Chương 65: Về Nhà


Bạn đang đọc Ảnh Đế Khó Theo Đuổi – Thư Thư – Full – Chương 65: Về Nhà

“Chương trình phất lên, cô sẽ nổi.”

Khi tổ quay phim nói câu này với Phương Niên, cô không có khái niệm gì.

Nhưng khi đoàn người bọn họ kết thúc quay xuống sân bay, chứng kiến cảnh đông đảo người hâm mộ đón ở cửa ra sân bay mới cảm nhận được rõ ràng.

Phương Niên cô, tuyến 18 có thâm niên mười năm trong giới vẫn không nóng không lạnh, vậy mà nổi lên sau một đêm chỉ vì tham gia một show tạp kỹ.

“Cuối cùng ngôi sao lớn đã về rồi.”

Trong đám người, Kevin khó khăn chen chúc qua, Tuệ Tuệ cũng đi theo anh ta.

Trước giờ Giang Ngộ làm việc đều kín tiếng, hôm nay chỉ cần hai người bọn họ và bốn vệ sĩ theo sau.

“Chị, chị nổi rồi, fans Weibo của chị bây giờ đã hơn 10 triệu, cuối cùng chị cũng nổi rồi.”

Từ khi vào nghề đến nay, Tuệ Tuệ chưa từng trải nghiệm cảm giác được đi theo nghệ sĩ nổi tiếng. Cô ấy nhìn thấy Phương Niên thì kích động, nếu không phải fans tại hiện trường quá đông thì chỉ hận không thể lập tức ôm cô một cái thật nhiệt tình.

Nhìn thấy hai người họ, đương nhiên Phương Niên vui vẻ, nhưng giờ cô càng nhớ một lớn một nhỏ trong nhà hơn, vì thế cô vừa đi theo bọn họ ra ngoài, vừa nhỏ giọng nói: “Bọn họ có khỏe không?”

“Mấy ngày trước Điềm Điềm không thấy chị cứ khóc mãi, sau đó anh Ngộ phải tự dỗ dành. Nhưng vì chị mà tâm trạng hai ngày nay của anh Ngộ cũng không tốt cho lắm.”

“Vì chị á?”

“Vâng, chị về rồi biết.”


Ngoài fans hâm mộ, lần này còn có đông đảo truyền thông đợi ở sân bay.

Chương trình 《Hello Teacher》 bùng nổ, dù chưa hoàn toàn kết thúc nhưng sau một đêm, mấy ngôi sao này đều thành đối tượng chú ý của mọi người.

Chỗ nào có chủ đề hot thì chỗ đó có tin tức.

Bởi vậy, tài xế lại lái xe đi vòng quanh, giữa đường còn đưa Phương Niên về nhà cũ ngây người nửa tiếng, sau đó mới đột phá các loại vòng vây, đưa cô về biệt thự.

Mới vừa vào sân, cô đã thấy Giang Ngộ dắt tay một bé gái loạng choạng đi tới.

Công chúa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm mặc áo lông, đội một cái mũ lên, cả người như thiên sứ bước ra từ trong truyện tranh.

Con bé vốn nhìn chằm chằm một con mèo lười nằm phơi nắng trong bụi cỏ, khi thấy Phương Niên, đôi mắt to lập tức sáng lên, cánh tay huơ huơ về phía Phương Niên, cất tiếng gọi ê a.

“Bảo bối.”

Phương Niên lập tức vọt đến, bế con gái lên.

Gương mặt nhóc con hồng hồng, thân hình nho nhỏ thơm tho mềm mại, được mẹ thơm mấy cái thì cười lên khanh khách, nằm dán lên ngực cô.

Phương Niên nhìn dáng vẻ làm nũng của con gái, lòng vừa an ủi lại vừa khó chịu.

Cô còn muốn dỗ dành vài câu nữa nhưng hai mẹ con bất ngờ ngã vào một vòng ôm rộng lớn.

Hơi thở ấm áp quen thuộc trên người anh làm lòng người yên bình, thế nhưng lời nói ra lại làm chân cô mềm nhũn.

“Còn biết về cơ à?” Anh nhàn nhạt hỏi.

“Chồng ơi…” Phương Niên làm nũng, nghĩ đến lời Kevin nói lúc trước, vội nói: “Mệt quá đi, chúng ta đi vào thôi.”

Vào phòng, sau khi đặt đồ xuống, người không phận sự tự giác lui ra.

Phương Niên ôm con gái nửa giờ, mắt thấy con bé bắt đầu ngáp thì giao cho giáo viên mẫu giáo mang lên phòng trẻ em trên tầng hai để ngủ trưa.

Phòng khách tầng một lớn như vậy chỉ còn hai vợ chồng bọn họ.

“Chồng à, em không ngờ tín hiệu ở đấy lại kém như thế.” Cô dịu giọng giải thích.

Trước khi đi đã hẹn sẽ liên lạc hằng ngày.

Nhưng có trời mới biết sẽ bận bù đầu như thế, mà cô lại chung phòng với một nữ ca sĩ khác, thực sự có rất ít thời gian một mình.

“Anh không tức giận chuyện đó.”


Mặc dù giọng điệu vẫn không tốt nhưng người đàn ông đã nhấc chân cô lên đùi mình xoa bóp cho cô.

Nơi bị anh massage rất thoải mái, Phương Niên nằm trên ghế sô pha, mềm giọng hỏi anh: “Vậy thì là vì sao?”

Vừa nhắc đến, Giang Ngộ lập tức nhíu mày.

“Trời lạnh như vậy, em đưa quần áo cho người khác còn em mặc gì?”

“Em mặc áo lông cừu mà, đâu có lạnh.”

Cô cười tủm tỉm, hoàn toàn không để người ta bùng lửa giận.

Sao có thể không lạnh? Rõ ràng anh thấy ống kính quay cô lạnh phát run.

Anh lại đổi qua chân kia xoa bóp cho cô, đồng thời lại hỏi: “Trời đã tối còn chạy một mình lên núi, em không sợ à?”

Xưa nay cô là người sợ tối nhất, phim kinh dị còn không dám xem chứ đừng nói trời đông giá rét đi vào núi.

“Đâu phải một mình, còn có quay phim theo em mà.”

Đâu phải anh không biết?

Nhưng anh cũng biết một chút về chương trình này, cần tính chân thực nhất, trừ khi có tình huống khẩn cấp thì tổ chương trình mới ra mặt.

Nếu là chính anh thì cũng không có gì.

Nhưng tận mắt thấy cô chịu khổ, mạo hiểm, anh lại thấy hãi hùng khiếp vía, lý trí đã ném ra khỏi chín tầng mây.

Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng hối hận đã thả cô ra ngoài.

Giang Ngộ ôm ngang cô lên, đi lên tầng.


“Anh không giận hả?”

“Đi tắm trước đã, cả người hôi chưa kìa.”

“Vâng.”

Bị anh nói vậy, dường như Phương Niên cũng ngửi thấy, lập tức ngậm miệng im lặng, chờ tắm rửa sạch sẽ.

Cái vụ tắm này cũng tắm thật rối rắm.

Phương Niên vừa bị anh cởi sạch đặt vào bồn tắm xoa vú đã có cảm giác, cô nhìn người đàn ông không hề có ý đồ gì khác, có vẻ như thật sự nghiêm túc tắm cho cô, cô không khỏi thầm uể oải.

Gội đầu và tắm xong, anh lại sấy tóc cho cô.

Quá trình này lại làm anh bực mình, mái tóc vốn dài thướt tha xinh đẹp lại bị cắt thành tóc ngang vai chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, nguyên nhân là cô quá bận rộn, cũng không có điều kiện tốt để tắm gội.

Lợi ích duy nhất của tóc ngắn là nhanh.

Giang Ngộ vừa đặt máy sấy xuống xoay người, Phương Niên đã sán đến hôn.

Cô vừa tắm xong, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, môi hồng phấn, nhìn cực kỳ ngon miệng.

Giang Ngộ chưa bao giờ từ chối cô chủ động nhào vào lòng mình.

Anh nhanh chóng đổi khách thành chủ, đặt cô dưới người hôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.