Bạn đang đọc Ảnh Đế Khó Theo Đuổi – Thư Thư – Full – Chương 21: Nối Lại Tình Xưa
Đôi môi anh mang theo hơi lạnh của đêm thu, áp lên làn môi ấm của Phương Niên, bắt đầu tùy ý nghiền ép.
“Ưm…”
Một giây trước người ấy còn đang ở tâm tư cô, vậy mà bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt. Cô hạnh phúc đến nỗi đầu óc choáng váng.
Đến khi cô phản ứng kịp thì đầu lưỡi đã bị anh cuốn lấy, dịu dàng liếʍ ʍúŧ.
Nhưng mà Giang Ngộ quá cao, Phương Niên đi dép lê nên khó khăn lắm mới cao đến ngực anh. Vì thế cô không thể không nhón chân lên, cố gắng ngẩng đầu đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
Nụ hôn này, không hề giống với những lần trước.
Sau khi biết anh không hề có bạn gái, không hề có hôn thê. Cô bắt đầu mặc kệ tất cả.
Cô đưa chiếc lưỡi ngọt ngào ra nhảy múa cùng anh.
Môi lưỡi dây dưa, nước bọt theo khóe môi mà tràn ra, vương trên ngực cô
Hôm nay cô mặc chiếc áo ngủ vải bông màu hồng, kiểu dáng cực kỳ kín đáo, làm cho Giang Ngộ nhớ tới những năm về trước.
Khi hai người vừa mới yêu nhau, cô luôn mặc đồ giống như một cô bé vậy. Sau khi được anh hết lòng dạy dỗ thì Phương Niên mới chậm rãi trở thành phụ nữ.
Hai người bình thản hôn nhau thật lâu, đến khi cánh môi cô bị mút đến sưng đỏ, anh mới buông tha.
Trán anh kề lên vầng trán trơn bóng, hai người kề sát vào nhau, cùng cảm nhận hơi thở của nhau và phút giây nhu tình mật ý này.
Ánh mắt Giang Ngộ sâu thẳm như biển khơi, chăm chú ngắm nhìn cả thế giới đang tựa trong lồng ngực mình, tựa như đang muốn khảm cô vào đáy lòng.
Phương Niên cũng nhìn anh như cách anh nhìn cô. Năm năm qua đi, anh càng ngày càng chín chắn, sức quyến rũ cũng theo đó mà tăng thêm. Ánh mắt khi nhìn cô, luôn chuyên chú và đặc biệt như vậy.
Cả hai nhìn nhau rồi cùng bật cười.
“Hai chúng ta được tính là làm hòa chưa nhỉ?” Cô ngốc nghếch hỏi.
“Cứ xem như rồi đi.”
Trong cảm nhận của anh, hai người họ chưa từng chia tay. Năm năm cách xa này, chẳng qua chỉ là một lần cãi nhau thôi.
“Sao giọng điệu của anh như là không tình nguyện vậy?” Phương Niên không hài lòng mà dậm chân.
Giang Ngộ không nhịn được hôn lên môi cô, anh cười nói: “Em rời xa anh năm năm, muốn anh tha thứ nhanh vậy sao?”
“Được rồi, anh muốn như thế nào?”
Đối mặt với nụ cười của anh, giọng nói Phương Niên bỗng dung nhẹ tênh .
Chỉ cần anh ở bên cô, bảo cô làm gì cô cũng sẽ nguyện theo.
“Ngày hôm ấy, anh có nói. Trước khi phim đóng máy, anh muốn em phục vụ anh. Bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu.”
“Vâng.”
Sao cô lại có chút ngại ngùng cơ chứ?
“Anh đi tắm chút, em lên giường chờ anh.” Giọng anh có chút khàn đi, trong âm thanh mang theo du͙ƈ vọиɠ khó trần trụi.
Sau lần call video ấy, anh luôn nhớ về cơ thể ngọt nào của cô, để rồi liên tục mộng xuân.
Tối nay, anh muốn biến những gì trong giấc mơ ấy thành sự thật.
Giang Ngộ nhanh chóng tắm rửa, năm phút sau anh đã ra ngoài,
So sánh với bộ quần áo bảo thủ của Phương Niên, anh chỉ mặc đúng chiếc qυầи ɭóŧ, đến áo tắm cũng lười khoác vào. Cứ kiêu ngạo phô bày hình thể đẹp như tạc tượng trước mắt cô. .
Ánh mắt Phương Niên lướt qua cơ bụng hoàn mỹ, tiếp theo rơi xuống khu vực dựng thành lều nhỏ giữa hai chân anh. Cô bắt đầu cảm thấy vừa nóng vừa khát..
“Hay là … Để em lau khô tóc cho anh đã.” Cô khó khăn mở miệng.
Giang Ngộ không có ý kiến gì, anh ngồi xuống bên mép giường, đưa khăn lông của mình cho cô.
Phương Niên nhận lấy, cô quỳ gối trên giường ngay sau lưng anh, tay cầm khăn lông lau đi nước vương trên tóc anh.
Trên màn hình TV, bộ phim sắp đi đến hồi kết. Tiếng hát quen thuộc của Trần Dịch Tấn vang lên:
“Chờ em yêu anh, yêu anh, dù chỉ một lần cũng đủ.
Chờ em yêu anh, yêu anh, có lẽ một lần sẽ trở thành mãi mãi…”
Chỉ một lần cũng đủ, vậy thì, hạnh phúc sau này của họ, có thể có cơ
hội được ôm nhau lần nữa.
Căn phòng này được trang trí rất bình thường, ngoại trừ giường ngủ, bàn trà, TV, giá treo quần áo thì không còn gì nữa..
So với những khách sạn sang trọng mà Giang Ngộ đã từng ở, nơi đây thực sự rất đơn sơ.
Nhưng mà giây phút này, giọng ca trầm thấp, tiếng máy sấy ông ông cộng hưởng , cộng thêm hương sữa tắm giống nhau như đúc trên người cả hai, còn có động tác cô dịu dàng vuốt từng sợi tóc anh, làm cho anh có một cảm giác bình yên đến lạ thường.
Sấy xong bên phải, Phương Niên khẽ nhích người, sấy tiếp bên trái cho anh.
Trong quá trình sấy tóc, hai gò bồng đào mềm mại cứ nhích tới nhích lui trên lưng anh.
Làm lay động trái tim Giang Ngộ, khiến nó cũng nhích tới nhích lui.
Hơi thở Giang Ngộ rối loạn, tay anh di chuyển ra sau lưng, xoa nhẹ mông cô.
“Đừng nghịch ngợm.”
Giọng nói cô vang trên đỉnh đầu anh, mềm mại, không hề có chút lực sát thương nào cả.
Giang Ngộ ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục cách lớp quần mà xoa nắn.
“Ưm…” Phương Niên bị anh sờ đến mềm nhũn cả người.
“Chờ chút nào, tóc anh sắp khô rồi.”
“Em sấy cho anh, anh sờ em. Hai chúng ta không can thiệp vào việc của nhau.”
Sau khi nói xong câu này, động tác trên tay Giang Ngộ càng ngày càng táo bạo.
Từ cánh mông cô tay anh di chuyển về phía trước, cách hai lớp quần nhẹ nhàng vuốt ve tiểu huyệt. Không nhanh, không chậm trêu chọc cô.
“Ưm… Giang Ngộ…”
Phương Niên đè cánh tay hư hỏng của anh lại, nhưng cũng vô dụng, ngón tay anh vẫn linh hoạt men theo khe thịt vuốt ve tới lui.
“A… ha…”
Bị anh âu yếm như vậy, vừa bức rức vừa tê vừa ngứa, dần dần, lực chú ý của cô đã không còn ở trên tóc anh. Cô ghé vào người anh, bầu ngực lớn dán vào lưng anh cọ tới cọ lui, yêu kiều hừ hừ vài tiếng.
Tóc đã sấy được một nửa, Giang Ngộ dứt khoát rút máy sấy ném sang một bên. Sau đó, anh xoay người lại, ngậm lấy cánh môi Phương Niên.