Đọc truyện Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang – Chương 50
Lạc Miểu cần ít nhất năm giây tiêu hoá mới chắc chắn Tống Thịnh Trạch nói là có ý gì, vội vội vàng vàng em em em nửa ngày cũng không nói ra câu.
Khương Hi nhịn cười muốn nội thương, gã đụng đụng Lạc Miểu nói: “Miểu Miểu, nhóc kêu anh đừng nói bừa, bây giờ đến lượt Thịnh Trạch nói lung tung, nhóc cũng nên không để ý đến anh ta nữa, đối xử bình đẳng đi chứ?”
Cánh tay Tống Thịnh Trạch còn khoác trên vai Lạc Miểu, nhân tiện ôm người vào, tránh khỏi Khương Hi: “Có gì thì nói, đừng có mà táy máy tay chân.”
Khương Hi rụt tay về bất mãn nói: “Lão Tống anh chỉ phóng hỏa cho quan viên không thèm đốt đèn cho dân chúng, không biết ngại nói em táy máy tay chân? Anh nhìn anh xem…”
Tống Thịnh Trạch xì một tiếng: “Đừng so sánh với tôi, không giống nhau.”
Anh cúi đầu liếc nhìn Lạc Miểu, lại cười nói: “Quan hệ giữa Miểu Miểu và tôi… Không giống vậy.”
Lạc Miểu nghe anh nói quá xấu hổ, tư thế Tống Thịnh Trạch víu vai cậu cho thấy dục vọng chiếm hữu cực lớn, cậu không trốn được cũng không nỡ trốn, lại không dám hỏi Tống Thịnh Trạch “quan hệ không giống vậy” là ý gì, chỉ có thể nghiêm túc đứng thẳng, rất giống nhóc gà con bị diều hâu bắt được.
Chờ Khương Hi đi ra, Lạc Miểu mới nhỏ giọng kháng nghị với Tống ảnh đế: “Anh Trạch, lần tới anh cũng đừng nói như vậy với người khác…”
“Nói thế nào?” Tống Thịnh Trạch nhướn mày giả bộ hồ đồ.
Lạc Miểu không dễ chịu quay mặt đi: “Thì… Vừa nãy nói với cô gái kia, còn nói với học trưởng… A, người khác sẽ hiểu lầm… Mặc dù paparazi rất khó theo tới nước ngoài, nhưng để phòng lỡ như…”
Tống Thịnh Trạch tránh nặng tìm nhẹ: “Người khác hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Miểu Miểu, cậu nói bọn họ sẽ hiểu lầm chúng ta cái gì?”
Lạc Miểu mím môi không lên tiếng.
Tống Thịnh Trạch muốn thừa cơ giúp bạn nhỏ mở mang đầu óc, Lạc Miểu im miệng không đáp, anh sốt ruột xoay người, một tay khác giữ eo Lạc Miểu: “Miểu Miểu, cậu cảm thấy chúng ta bây giờ là quan hệ như thế nào?”
Lạc Miểu: “…”
Là quan hệ như thế nào…
Cậu không nói ra được! Nếu như anh Trạch không phải ý đó, thế thì rất lúng túng, cậu sợ là sau này sẽ không được gặp anh Trạch nữa…
“Thầy Tống thực sự quá chuyên nghiệp! Bây giờ đã bắt đầu diễn rồi?”
Lạc Miểu nghe thấy âm thanh này, hoảng loạn vội vàng lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với Tống Thịnh Trạch, chỉ thấy đạo diễn đầy nhiệt tình đi tới, nhưng trên mặt Tống ảnh đế thì như bị mây đen giăng kín, giống như chuyện quan trọng bị cắt ngang.
Đạo diễn phim Tết này trạc tuổi với Ngô Bách Dương, hơn ba mươi tuổi, nhưng Ngô Bách Dương thoạt nhìn khổ cực, còn vị này có thể nói là dương quang, phóng khoáng hơn nhiềui, nhìn cũng như hơn hai mươi, rất trẻ tuổi.
Đạo diễn hoàn toàn không nhận ra được mình vừa phá hoại bầu không khí tốt đẹp bên này của Tống ảnh đế, tự mình nói: “Mới nãy vừa nói với thầy Tống phải thêm nhân vật người tình bí mật, phía bên này tôi đã xác định lại với biên kịch, đây là kịch bản sau chỉnh sửa, cậu xem một chút.”
Phim chiếu Tết luôn thích náo nhiệt, không khắt khe như Ngô Bách Dương, thực ra sau khi đạo diễn nhìn thấy Lạc Miểu, cảm thấy cậu và Tống ảnh đế rất hợp nhau, lại biết đề tài hot search trên weibo cách đây không lâu, mới động tâm muốn thêm nhân vật cọ nhiệt, đầu tiên là hắn dò hỏi Tống ảnh đế trước, thấy đối phương cũng đồng ý, lúc này mới bảo biên kịch sửa kịch bản.
Tống Thịnh Trạch cầm kịch bản đã chỉnh sửa lật qua lật lại: “Có thể, không có vấn đề gì.”
Đạo diễn liếc nhìn Lạc Miểu: “Vậy ứng cử viên nhân vật này…”
Hắn để ý Lạc Miểu, nhưng dù sao cũng là người Tống ảnh đế dẫn đến, dù đã để Khương Hi đến thăm dò đôi chút, nhưng nắm quyền quyết định cuối cùng vẫn là Tống ảnh đế.
Tống Thịnh Trạch cũng đã nghe Khương Hi nói về chuyện này, đương nhiên anh đồng ý để Lạc Miểu đóng vai nhân vật này, nhưng không biết Lạc Miểu sợ ống kính có thể vượt qua được hay không.
“Lạc Miểu cũng là nghệ sĩ thuộc Tinh Dập, tham gia diễn phim nhựa không có vấn đề gì, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy diễn xuất, khả năng kinh nghiệm không đủ, tốt nhất đoàn phim có thể chuẩn bị một diễn viên thay thế bổ sung.” Tống Thịnh Trạch tránh né chuyện Lạc Miểu sợ ống kính nên không đề cập tới, để phòng ngừa, anh kiến nghị đoàn phim sớm tìm diễn viên dự bị có thể thay thế để tránh khỏi làm gián đoạn tiến độ quay phim.
Gần đây Lạc Miểu cơ bản đã có thể đối mặt với ống kính, nhưng Tống Thịnh Trạch muốn cho cậu chậm rãi thích ứng, không muốn dục tốc bất đạt.
Vậy mà hôm nay, Lạc Miểu chợt tiếp lời: “Không cần tìm người thay thế bổ sung đâu ạ!”
Tống Thịnh Trạch đăm chiêu nhìn Lạc Miểu, dịu dàng nói: “Bạn nhỏ, không nên miễn cưỡng.”
“Không miễn cưỡng, anh Trạch, em có thể.” Lạc Miểu rất kiên định.
Đây là cơ hội chung khung hình với anh Trạch, đã thế còn là diễn cảnh thân mật, cậu tuyệt đối không thể để cho người khác có cơ hội!
Khi quay “Sơn Hà Quy”, mỗi ngày Lạc Miểu từ xa xa nhìn Tống Thịnh Trạch và Khúc Kiệt diễn chung với nhau, nhưng cậu chỉ có thể ở trong phòng thu âm để góp giọng, tư vị chua xót khi đó làm cậu chết cũng không muốn từ bỏ cơ hội có thể diễn chung với Tống Thịnh Trạch lần này.
Nhưng cậu thực sự không ngờ quay phim phải mặc quần áo như vậy…
Chị stylist đưa quần áo cho cậu còn cười vô cùng nguy hiểm, Lạc Miểu mãi đến tận khi vào phòng thay quần áo mở bao quần áo ra, mới hiểu trong nụ cười ẩn kia ẩn chứa điều gì.
Quần áo bên ngoài coi như bình thường, là một cái áo ngủ rất dài bằng lụa, mặc dù mặc lên người trông rất nữ tính, nhưng nhân vật này là tình nhân đồng tính bí mật của lão đại mà, dáng vẻ này tương đối phù hợp với tưởng tượng của khán giả.
Nhưng bên trong… một lời khó nói hết…
Lạc Miểu run run cầm áo ngủ lên, làm rơi một thứ màu hồng bằng vải lông xuống, cậu nhặt lên vừa nhìn, cả khuôn mặt nhất thời hồng đến độ như lồng đèn đỏ được thắp sáng.
Đây là cái gì vậy…
Lại là một quần lót chữ T có lông ở mặt trước! Cực kỳ thiếu vải, màu sắc còn nhàn nhạt…
Lạc Miểu cảm thấy mình suýt bị mảnh vải to bằng lòng bàn tay này làm cho mù mắt.
Cái này mà mặc vào… Thì che được cái gì?!
Cậu nhớ trong nội dung kịch bản cũng không cần cậu cởi áo ngủ, trên nguyên tắc mà nói bên trong cho dù mặc đại cái quần lót cũng sẽ không bị người nhìn thấy, có cần phải nghiêm cẩn chuẩn bị cho cậu thứ đáng xấu hổ này không!!!
Tống Thịnh Trạch vốn đang ngồi trên ghế sô pha xem kịch bản chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, khi nhìn thấy người đi ra khỏi phòng hóa trang xong, điếu xì gà anh giả vờ giả vịt kẹp giữa ngón tay cũng rơi mất.
Tống ảnh đế không thể tin nổi mà dụi mắt.
… Đây là nhóc con nhà anh??
Tóc mái dài ban đầu của Lạc Miểu được làm ướt toàn bộ rồi chải về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, phù hợp với tạo hình mới vừa tắm rửa xong trong nội dung kịch bản.
Trên mặt cậu còn trang điểm, khóe mắt chắc là phủ một lớp phấn eye shadow, đôi mắt tròn xoe vô tội, còn mang theo vài phần quyến rũ không nói lên lời, cũng không tả rõ được, chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng manh, gần như bó sát vào người, phác hoạ rõ ràng thể trạng gầy gò của thiếu niên.
Mấu chốt là không biết tại sao lúc đi tới Lạc Miểu bước từng bước rất nhỏ, từ từ đi về phía Tống Thịnh Trạch, có vài bước thôi mà trăm cay ngàn đắng.
Tạo hình khác biệt của Lạc Miểu cùng với dáng dấp xấu hổ khiến Tống Thịnh Trạch rất hài lòng.
Tống – từ bỏ làm người – ảnh đế vứt kịch bản sang một bên, một giây đồng hồ đã nhập vai, học theo giọng điệu của lão đại trong phim, mở miệng nói: “Bảo bối, khó chịu chỗ nào? Đi đâu vậy?”
Bởi vì không quen mặc quần chữ T nên Lạc Miểu bước đi vô cùng gian nan: “…”
Còn chưa diễn mà đã bị đùa giỡn!
Tống ảnh đế ngẫu hứng phát lãng*, à không, là ngẫu hứng phát huy, làm một đám nhân viên trong trường quay cười đến ngã trái ngã phải, bầu không khí cũng không còn căng thẳng như vừa nãy, thư thả không ít.
(*浪: buông thả, phóng túng)
Lạc Miểu lúng túng tới gần, nào giống người tình bí mật thân kinh bách chiến bên gối lão đại, như khuê nữ bị ép hơn.
Tống ảnh đế nhếch miệng: “Miểu Miểu, cậu như vậy không được, tình nhân của lão đại rất phóng túng, cậu phải buông thả vào.”
Lạc Miểu đáng thương, nhóc chim non chưa từng biết yêu là gì, làm sao biết nên phóng túng kiểu gì, cậu luống cuống víu tay: “Em… em thử xem.”
“Đừng sợ, ” Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên giơ tay, vén lọn tóc ẩm ướt của Lạc Miểu qua sau tai, nghiêng cổ dịu dàng nói, “Tôi sẽ dẫn cậu, một lát nữa cứ theo tiết tấu của tôi là tốt rồi.”
“Được…” Lạc Miểu thoáng an tâm một ít.
Vừa nãy phó đạo diễn cũng đã nói qua với cậu, làm nói cậu không cần lo lắng, nói Tống ảnh đế diễn rất xuất sắc, bàn tay lịch thiệp của một quý ông, tuyệt đối sẽ không làm cậu khó chịu, để cho cậu yên tâm thoải mái phát huy là được rồi.
Lạc Miểu theo Tống Thịnh Trạch lâu như vậy, làm sao nghi ngờ tinh thần chuyên nghiệp của Tống ảnh đế được, cậu chỉ lo cho mình biểu hiện không tốt thôi.
Cậu tỉ mỉ nghiên cứu kịch bản, phim này là phim hài chiếu Tết, phân đoạn phim này cực kỳ khoa trương, mà cậu đóng vai người đàn ông của lão đại, đúng là không nên có những cảm xúc ngượng ngùng, bẽn lẽn thế này.
Tống Thịnh Trạch đề nghị để Lạc Miểu diễn thử trước một lần, ảnh đế đã lên tiếng, đạo diễn cũng cân nhắc đến chuyện Lạc Miểu là người mới chưa từng chính thức quay phim lần nào, tất nhiên không có ý kiến gì, để họ thử cảnh này, cảm giác đúng rồi thì trực tiếp quay.
Vốn Lạc Miểu nghĩ mình sẽ phản ứng rất lớn trước ống kính, nhưng trên thực tế nhờ dạo này rèn luyện có hiệu quả, khi bước vào cảnh quay, cậu còn nhiều thứ cần bận tâm hơn, không để ý ống kính nữa.
Ban đầu bị camera lia đến còn hơi sốt sắng, khi Tống Thịnh Trạch lôi cậu vào trong lồng ngực, đầu Lạc Miểu ong ong, đừng nói sợ ống kính, ống kính ở chỗ nào cậu còn không biết.
Cậu hoảng hốt ngồi trên đùi Tống ảnh đế.
Bởi vì động tác vừa nãy quá lớn, áo ngủ giữa hai chân Lạc Miểu xốc lên một góc, Tống Thịnh Trạch mơ hồ nhìn thoáng qua một vệt màu hồng, còn có lông…
“Đây là cái gì?” Tống Thịnh Trạch kinh ngạc nói.
Không phải chính thức quay, bọn họ chỉ đi ngang qua, không cần phải đọc thoại cũng được, cho nên Tống Thịnh Trạch cũng không nghĩ nhiều trực tiếp hỏi.
Lạc Miểu vội vội vàng vàng kéo áo ngủ xuống: “Không có gì! Phục trang mà thôi…”
Tống Thịnh Trạch nở nụ cười: “Cũng không quay tới bên trong, chuẩn bị đầy đủ vậy à?”
“Thợ trang điểm nói không nên để sơ sót…” Lạc Miểu thành thật đáp, lỗ tai dần hồng thấu.
Tống Thịnh Trạch nhìn chằm chằm vạt áo ngủ thay lòng đổi dạ, nói không biết xấu hổ, thực ra anh cực kỳ muốn xốc mảnh vải mỏng manh này lên xem phong cảnh phía dưới.
Rốt cuộc nhóc con mặc thứ gì bên trong…
Mới vừa rồi anh không thấy rõ, hình như màu hồng nhạt, phía trên còn có lông vũ, nhóc con da dẻ trắng, mặc cái này thật sự là…
“Anh, sắp xong rồi…”
Lạc Miểu cảm nhận được, tựa như tình trạng của mình hoàn hảo, không hề tay chân luống cuống như trong tưởng tượng, cảm giác ổn rồi cậu muốn tận lực tốc chiến tốc thắng, ngồi trên đùi Tống Thịnh Trạch, trái tim cậu sắp nhảy ra ngoài, đoán chừng chống đỡ không được bao lâu.
Tống Thịnh Trạch thu hồi tâm tư gật gật đầu, giơ tay ra hiệu đạo diễn có thể bắt đầu.
Thư ký trường quay vỗ bảng một tiếng, Tống Thịnh Trạch cũng vỗ một cái vào mông Lạc Miểu.
Lạc Miểu sững sờ.
Đúng là có cảnh này trong kịch bản —— “Lão đại ve vãn đánh tiểu tình nhân một cái”.
Lần này cậu bị Tống Thịnh Trạch đánh cũng như mưa sấm sét, không đau chút nào.
Nhưng không phải giả thôi sao? Sao lại đánh thật…
Trong đầu Lạc Miểu triệt để nổ tung, trống rỗng, cậu dựa vào chút ý thức hiếm hoi còn sót lại nhớ kỹ mình còn đang quay phim, theo nội dung kịch bản vòng tay qua cổ Tống Thịnh Trạch, cố gắng đọc thoại của bản thân.
Cậu không nghe rõ Tống Thịnh Trạch vừa thoại câu gì, sau đó cằm bị bắt được, Tống ảnh đế nghiêng đầu, một cái hôn bá đạo trực tiếp bao trùm khóe môi cậu…
Lạc Miểu ngây người trợn to mắt.
Nói… Nói bàn tay lịch thiệp của một quý ông đâu?!
______________
Lạc Miểu: Nói bàn tay lịch thiệp của một quý ông đâu?!
Tống Thịnh Trạch: Đó là đối với người ngoài.
Lạc Miểu: Đối với em không giống vậy ư?
Tống Thịnh Trạch: Không giống, em là… Vợ mà.
Lạc Miểu: 【 che mặt 】