Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang

Chương 42


Đọc truyện Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang – Chương 42

Bài đăng gần đây của Lạc Miểu không hề nhắc tới một chữ đến chuyện quy tắc ngầm mà công chúng để ý, không làm sáng tỏ, càng không giải thích.

Cậu chỉ dùng @ Tinh Dập truyền thông, công khai xin từ chức trợ lý Tống ảnh đế, lý do là mình vi phạm hợp đồng nghiêm trọng.

Trong đó, cậu nói Tống Thịnh Trạch là của thần tượng, là nam thần của mình, cậu thích Tống ảnh đế rất nhiều năm, và là hậu viên hội “Tôi yêu đầm lầy” của Tống ảnh đế.

Vì có thể trở thành trợ lý của Tống ảnh đế, cậu lừa dối công ty, che giấu thân phận bản thân để cố gắng tiếp cận, đây là hành vi vi phạm nghiêm trọng trong hợp đồng.

Cậu trực tiếp công bố ID của mình là “Tôi là sầu riêng”, cũng đăng kèm một đoạn hội thoại trong ID, chứng minh mình không nói ngoa.

Lạc Miểu xin lỗi Tống ảnh đế và công ty Tinh Dập truyền thông trên weibo, cũng cam kết đồng ý chịu trách nhiệm vi phạm hợp đồng.

Số lượng repost đã đạt đến 100 ngàn +, khu bình luận cái gì cũng nói, hầu hết đều đang mắng Lạc Miểu:

“A! Này đâu chỉ là tâm cơ biểu, căn bản là sasaeng fan! Đáng sợ thật… [ sợ hãi ][ sợ hãi ] ”

“Che giấu thân phận, cố gắng tiếp cận, Tống ảnh đế chẳng hay biết gì đi? Quá hù người rồi!”

“Trước đó còn nói Đầm lầy lớn quy tắc ngầm với cậu ta! Chủ động để được thế à?”

“Đây là đưa tới cửa cầu quy tắc ngầm đi, ha ha ~[ đột nhiên cười chết. jpg] ”

“Vớ vẩn! Ôm nhau trên bờ sông cũng là quy tắc ngầm á? Xứng đáng với ba chưc “Quy tắc ngầm” này hả? Có bản lĩnh thì lên giường ấy!”

“Lên giường khỉ mốc! Không có khả năng đó!”

“Đầm lầy lớn đặc biệt bài xích chuyện như vậy biết không, mấy chuyện trước đó thì đứa ngủ mới tin!”

“Đúng vậy! Ôm ai một chút cũng có thể nhìn ra quy tắc ngầm, lại tấu hài rồi!”

“Vậy người trợ lý kia quá tâm cơ! Làm không tốt còn giả bộ đáng thương để Đầm lầy lớn an ủi cậu ta, tự biên tự diễn tìm người chụp trộm cọ nhiệt!”

“Đúng! Đầm lầy lớn thật đáng thương, bị trợ lý sinh hoạg rắp tâm hãm hại, trời mới biết sẽ làm gì với anh, sasaeng fan còn trộm đồ lót…”

“Chậc chậc, trước đây tôi còn rất thích anh trai này, đẹp trai như vậy, không ngờ là tên biến thái…”

Cũng có vài fan đang nói giúp cho Lạc Miểu:

“Nhưng là anh ấy vẫn luôn rất nghiêm túc làm việc, Tống ảnh đế cũng rất thích anh ấy mà.”


“Chỉ có điều che giấu thân phận làm fan thôi, còn bị chửi đến độ này…”

“Lẽ nào không ai cảm thấy anh trai này rất dũng cảm sao? Chủ động thừa nhận còn đồng ý chịu trách nhiệm.”

Nhưng mấy câu nói không nhiều lập tức bị đẩy xuống, hầu hết dân mạng đều cho rằng sự việc đã bại lộ giấu không nổi nữa, “Trợ lý tâm cơ” mới chủ động xin từ chức, muốn lấy chút thiện cảm hoặc là cọ nhiệt gì đó.

Khu bình luận rất nhất trí.

CP Tống ảnh đế X tiểu trợ lý đã sụp đổ, Tống ảnh đế quy tắc ngầm tiểu trợ lý căn bản lại không tồn tại.

Fan của Thịnh Trạch và người qua đường đều đang mắng Lạc Miểu không biết xấu hổ, cố gắng tiếp cận Tống đại ảnh đế, tâm tư không thuần khiết, có ý định câu dẫn.

Logic như vậy rất dễ hiểu, cái gọi là quy tắc ngầm, coi như phải là đối tượng không muốn hoặc bị ép chấp nhận, nhưng nếu như đối phương vội vàng đưa tới cửa, thậm chí còn mang theo mục đích tiếp cận, vậy còn gọi cái gì là quy tắc ngầm chứ? Tống ảnh đế mới phải người bị hại!

Lạc Miểu đổi vị trí giữa cậu và Tống Thịnh Trạch, để cho mình trở thành kẻ ác, còn Tống Thịnh Trạch trở thành người bị hại, tiêu điểm mọi người chửi rủa tiêu điểm tự nhiên sẽ dời đi.

Cậu ném mình vào trong, đổi lại anh Trạch được yên ổn.

Thật có lời!

“Ầm ——!”

Cửa phòng bị đột nhiên đẩy ra, Lạc Miểu cầm điện thoại di động ngồi trên giường, nghe tiếng mở cửa liền ngây người quay đầu lại.

Đôi mắt tiểu trợ lý cả đêm không ngủ chỉ vào weibo hồng như con thỏ nhỏ, sắc mặt cũng trắng bệch, Tống Thịnh Trạch nhìn mà cứng người.

Tống đại ảnh đế còn không phân biệt rõ cái gọi là cảm giác đau lòng, hàng động trước khi suy nghĩ.

Lạc Miểu còn chưa lấy lại tinh thần, bị ảnh đế nhào đến ôm vào trong lòng.

Sau gáy bị giữ chặt, toàn bộ khuôn mặt vùi vào cơ ngực ảnh đế, hormone nam tính chỉ thuộc về Tống Thịnh Trạch cùng hơi thở lập tức bao vây lấy cậu, Lạc Miểu khó thở lấy tay gãi gãi chăn, không muốn giãy giụa.

“Hay lắm, công khai từ chức? Hả?” Tống Thịnh Trạch dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu tiểu trợ lý để trừng phạt.

“A a…” Tiểu trợ lý bị Tống ảnh đế mạnh mẽ nhấn vào trong ngực nói không ra lời.

Tống Thịnh Trạch phát hiện Lạc Miểu hít thở không thông, mới buông lỏng người ra một chút, giữ sau gáy để tiểu trợ lý ngẩng mặt lên: “Chết tiệt, cậu muốn làm gì vậy? Đổi lại cho tôi, đưa mình đến đầu ngọn sóng để bị mắng? Làm sao? Cảm thấy mình rất mạnh mẽ, có thể thay tôi hứng chuyện đúng không?”

“Không phải, anh Trạch…”


Lạc Miểu vì vừa nãy khó thở nín đỏ mắt, đôi mắt to tròn ướt nhẹp nhìn Tống Thịnh Trạch: “Em là người bình thường không tiếng tăm, dân cư mạng mắng rồi thôi cũng sẽ quên mất, anh với em khác nhau, anh là ảnh đế, không thể để những thứ lộn xộn kia bêu xấu, em… em không nhìn nổi anh bị bọn họ mắng…”

Tống Thịnh Trạch cái gì cũng không muốn nghe, bây giờ đặc biệt muốn gặm xuống hai cánh môi đóng đóng mở mở này.

“Có cái gì không nhìn nổi? Tôi là ảnh đế bôi đen, thiếu thứ để mắng hả? Tự mình đưa đầu ra là giỏi!”

Lạc Miểu mạnh miệng: “Nhưng không thể để bọn họ nói anh quy tắc ngầm với trợ lý, anh sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy, anh…”

Nói còn chưa dứt lời, tiểu trợ lý bị Tống ảnh đế đẩy ngã xuống giường.

“Anh, anh Trạch?” Lạc Miểu hoảng hốt.

Tống Thịnh Trạch nguy hiểm nheo mắt lại: “Bây giờ, còn cảm thấy tôi không phải người sẽ làm chuyện đấy không?”

“… Anh đừng tức giận, em, em… anh, em sai rồi…”

Tống Thịnh Trạch đang quá gần, Lạc Miểu uốn éo người né tránh, cậu rất sợ bị Tống Thịnh Trạch áp vào sẽ có những phản ứng không nên có.

Cậu cho là ảnh đế nhà mình chỉ tức giận vì cậu làm việc lỗ mãng, vừa trốn vừa giải thích: “Anh Trạch, xin anh bớt giận, em không nghe lời anh… Ngày hôm qua anh đã nói chuyện này dùng đầu lưỡi làm sáng tỏ cũng vô dụng mà, em nghĩ cả một đêm, nói thẳng sự thật không ai tin, dứt khoát thừa nhận em thích anh!”

Hai tay cậu đặt trước ngực Tống Thịnh Trạch, kéo ra chút khoảng cách giữa hai người.

“Em thích lời của anh, ước gì được anh ôm đây, “Cưỡng ép ôm, quy tắc ngầm với trợ lý” mấy chuyện hoang đường này, không phải chưa đánh đã tan…”

“A, cậu cũng thông minh.” Tống Thịnh Trạch sắp bị tiểu trợ lý chọc tức cười.

Logic không thành vấn đề, chỉ là chưa từng thấy có người tự rước hoạ vào thân như cậu.

Lạc Miểu ngượng ngùng nở nụ cười: “Hì hì, anh Trạch khen em như vậy, thật xấu hổ…”

“Khen cái đầu cậu!” Tống Thịnh Trạch đè lên cậu, nhéo nhéo chóp mũi của cậu, “Tấm hình kia không phải bị chụp trộm cạnh đấy à, để Ngô Bách Dương đăng hậu kỳ, cần cậu hi sinh mình làm con cờ thí hả?”

Lạc Miểu gật đầu: “Cái cách này em cũng nghĩ đến, hôm qua đã nói cho anh Côn, anh ấy nói sẽ liên hệ với đạo diễn Ngô.”

Tống Thịnh Trạch dời tay lên tên, nhu nhu đầu tiểu trợ lý: “Vậy chưa đủ hả? Cậu còn nói này nói kia trên weibo để bị mắng, sao ngốc vậy?”

Lạc Miểu bất đắc dĩ nói: “Không có cách nào mà, chờ đạo diễn Ngô quá chậm, anh sẽ bị mắng rất lâu, em không chờ được nữa…”


Tim Tống ảnh đế triệt để mềm nhũn, giống như một đấm đánh vào kẹo bông, vẫn mềm nhũn, không làm gì được không nói, còn bị ngọt một miệng.

Thân thể anh lệch sang, ngã xuống nằm bên cạnh Lạc Miểu, cánh tay và chân còn đặt trên người người ta: “Miểu Miểu.”

“Hả?”

“Cậu mới vừa nói, cậu thích tôi, ước gì được tôi ôm?”

“Hả? Không phải… Như vậy dân cư mạng sẽ cảm thấy là em tiếp cận anh, không phải anh quy tắc ngầm với em,… em vì muốn bác bỏ tin đồn mới nói như vậy!”

Tống Thịnh Trạch ghé sát bên cổ tiểu trợ lý dần cười rộ lên: “Nhưng trên đó cậu đã nói cậu thích tôi, dân cư mạng cả nước này đã thấy được, làm sao bây giờ? Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi chứ?”

Lạc Miểu bị Tống ảnh đế ôm thật chặt, một đêm không ngủ làm đầu óc như chứa đầy hồ dán, dinh dính nhơm nhớp đánh mất năng lực suy nghĩ, nhưng bản năng vẫn cảm thấy hai người ôm nhau không thích hợp cho lắm, lay người có lệ, rốt cuộc không cam lòng chạy đi.

“Đừng nhúc nhích.”

Tống Thịnh Trạch nhắm mắt, tiếng nói khàn khàn như buồn ngủ: “Hai ta đều ngủ không ngon, cậu cũng một đêm không ngủ, đừng để ý…”

Nói xong, anh nhấc tay che trên mắt Lạc Miểu: “Ngoan, nhắm mắt, ngủ với tôi một lúc.”

Một đêm không ngủ thật sự rất buồn ngủ, Lạc Miểu tìm cho mình cái cớ, đổ tội cho cơn buồn ngủ, vùi mình trong lồng ngực Tống ảnh đế, thật thoải mái khép hai mắt lại.

Giấc ngủ này rất sâu, không biết qua bao lâu, cũng không nằm mơ, lần thứ hai mở mắt ra, Lạc Miểu có cảm giác mê man không biết hôm nay ngày gì.

Anh Trạch ôm cậu ngủ… anh Trạch…

!!!

Lạc Miểu vội ngồi dậy, Tống Thịnh Trạch chắc là đã tỉnh ngủ nên đi ra ngoài, trên giường chỉ có một mình cậu.

Đầu óc thức tỉnh, mặt lập tức nóng lên.

Chưa từng yêu đương, Lạc Miểu cũng không phải người ngu, ngày hôm nay được Tống Thịnh Trạch ôm ngủ, dù khi đi theo đến thị trấn kia, hai người không thể không ngủ chung, chênh lệch cũng quá lớn rồi!

Lần này tuyệt đối không phải ảo giác nhỉ?! Anh Trạch còn nói cậu…

Nếu mà nói vậy, có phải là có thể cùng anh Trạch…

Bốn chữ “nói chuyện yêu đương” chợt lóe lên trong đầu, Lạc Miểu che mặt không dám nghĩ, chỉ âm thầm rít gào a a a a.

Cậu thật sự cực kỳ muốn chịu trách nhiệm chuyện này!

Mặt đỏ ửng đi ra ngoài, nghe thấy tiếng Côn Bằng và Tống Thịnh Trạch nói chuyện trong phòng khách.

Côn Bằng nhìn thấy Lạc Miểu, lập tức chào hỏi cậu: “Ai u, Miểu Miểu đã dậy rồi, Thịnh Trạch không cho anh đi gọi cậu, này, khuôn mặt nhỏ sao đỏ vậy? Phát sốt hả?”


“Không có không có, không phát sốt.” Lạc Miểu chột dạ xoa xoa mặt, cũng không dám nhìn Tống Thịnh Trạch ngồi ghế bên cạnh.

“Ai u, hai ngày nay làm anh lo, nhìn nếp nhăn của anh xem?” Côn Bằng cầm cái gương nhỏ lên, chỉ chỉ Lạc Miểu.

“May mà cậu nhắc anh tìm Ngô Bách Dương, đã giải quyết, cái đoạn video hậu kỳ kia quay đúng là rất tốt, đề tài trên mạng cũng thay đổi, nhóm quan hệ công chúng đẩy thêm một cái, gió êm sóng lặng.”

Tống Thịnh Trạch đưa điện thoại di động cho Lạc Miểu: “Đúng là quay rất đẹp, tự xem xem?”

Cảnh quay này còn khá lâu, ống kính đi theo từng bước trên bờ sông, cậu vừa đi vừa nói: “Bộ phim ( Sơn Hà Quy) rất tuyệt, mọi người hãy đến rạp xem phim sẽ biết.”

Cậu cong khóe miệng: “Diễn viên chính là diễn viên tôi ngưỡng mộ nhất, anh ấy vì bộ phim này mà phải giảm tận mười lăm cân, quá trình quay chụp vô cùng vất vả, dẫm bùn, bị rắn cắn, vượt qua rất nhiều khó khăn, nhưng có thể làm việc cùng một người nghệ sĩ ưu tú và chuyện như vậy, trở thành trợ lý của anh ấy, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”

Bầu không khí khu bình luận hài hòa hết sức:

“Ha ha ha ha, đây là đang khen phim đó hả? Rõ ràng là đang khen nghệ sĩ nhà mình mà!”

“Phốc ~ cái gì khen nghệ sĩ, rõ ràng vừa nhìn đã có cảm giác đang khen chồng mà ~ ”

“Rất hạnh phúc, ha ha ha ha ha! Anh trai trợ lý đang nghiêm túc sao?”

“Tui nghe thấy mùi tình yêu!”

“Hai bên tình nguyện! Giơ lên cao CP ảnh đế trợ lý không đổ!”

“Trước nói Đầm lầy quy tắc ngầm mà? Còn người mắng anh trợ lý đâu? Đi ra tự vả vào mặt đi!”

“Có ai nhìn thấy Đầm lầy lớn cũng retweet còn bình luận không? Bị thồn một miệng thức ăn cho chó… [ béo ú khóc lớn. jpg] ”

Lạc Miểu càng xem mặt càng hồng, cũng nghi ngờ sao thái độ khu bình luận lại biến 180 độ như vậy, sáng sớm còn đang mắng cậu là tiểu yêu tinh không cần mặt mũi, lúc này sao lại thành tình yêu…

Cậu biết ảnh đế ghét nhất bị người khác ghét CP tạo độ nóng, lúng túng nói: “Dân cư mạng thật sự nói tinh linh, ha ha…”

“Không phải dân cư mạng nói linh tinh, là Thịnh Trạch tự nói, ” Côn Bằng ghét bỏ trợn trắng mắt, “Cậu xem trên weibo nói cái gì, cậu ta còn đi bình luận dưới weibo của cậu! Haizz, hai ngày nay bị các cậu luân phiên dằn vặt, nội tiết của anh cũng hỗn loạn rồi!”

Lạc Miểu vào weibo Tống ảnh đế xem trước.

—— Tống Thịnh Trạch V: 【[ RETWEET Hậu trường “Sơn Hà Quy”] cậu cũng là trợ lý ưu tú nhất, vất vả rồi @ Lạc Tiểu Miểu 】

Tay Lạc Miểu run run, nhấn vào weibo của mình.

Khi cậu lướt bình luận thật dài trên weibo thì nhìn thấy nội dung bình luận của Tống Thịnh Trạch, nhiệt độ như trong nháy mắt tăng vọt gần như tự cháy.

—— Tống Thịnh Trạch V: 【 Nhận sự yêu thích của cậu, anh cũng rất yêu thích* cậu. [ hôn gió ][ hôn gió ] 】

(*稀罕: yêu thích vì hiếm lạ)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.