Đọc truyện Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang – Chương 40
Hiển nhiên “con riêng” Tống Miểu Miểu hết sức hài lòng với biệt thự của Tống babi, vừa vào sân đã đảo quanh một vòng.
Lạc Miểu biết Tống Thịnh Trạch thích sạch sẽ, vội vã ôm lấy Tống Miểu Miểu: “Đừng nhảy lung tung, một thân bùn, một lúc nữa tao dẫn mày đi tắm.”
“Tắm cái gì mà tắm, đã mấy giờ rồi, cậu còn mang nó đi rửa ráy, không mệt à.”
Tống Thịnh Trạch lôi nó ra khỏi lồng ngực Lạc Miểu, kẹp dưới cánh tay, sải bước ra đến cửa, ném Tống Miểu Miểu ra ngoài không chút thương tiếc.
“Gâu —— woo ——” Tống Miểu Miểu trượt một vòng duyên dáng trong đêm tối.
Không chờ nó vội vã chạy về, “cha đẻ” Tống Thịnh Trạch sẽ đóng sập của kính.
Tống Miểu Miểu “Ầm” va đầu vào tấm kính trong suốt, ai oán dùng móng vuốt cào cào bên ngoài, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương cố hơi dậy lòng thương của một vị phụ huynh khác trong nhà.
Lạc Miểu bị cặp mắt kia làm bất an: “Để nó ngủ bên ngoài luôn ư?”
Tống Thịnh Trạch “Rầm” một cái kéo rèm cửa qua, ngăn trở tầm mắt Lạc Miểu nhìn Tống Miểu Miểu giả bộ đáng thương: “Có gì kỳ lắm hả? Hồi ở kia nó còn cũng ngủ bên ngoài mà.”
“Cũng đúng…”
Lạc Miểu ngẫm lại còn không quá yên tâm: “Một lát nữa em mang chút đồ ăn ra ngoài cho nó.”
Tống Thịnh Trạch đi tới xoa đầu trợ lý: “Cậu cũng đừng quá mệt mỏi, ngày mai tôi sẽ để người đến lo cho nó, hôm nay hai ta nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng,” Lạc Miểu ngượng ngùng vươn tay sờ sờ chỗ trên đầu mình mới vừa bị vuốt, “Anh Trạch, em định làm cho Tống Miểu Miểu một cái chuồng trong sân, anh thấy có được không?”
Tống Thịnh Trạch ngồi xuống trên ghế sô pha lười nói: “Đương nhiên có thể, trong nhà cậu muốn làm sao thì cứ làm vậy, không cần xin phép tôi.”
Nhưng nơi này là nhà anh mà…
Lạc Miểu mang cho Tống Thịnh Trạch chén trà, rồi chạy vào buồng tắm pha nước tắm.
Tống ảnh đế uống một ngụm trà, đặt chén trà xuống bàn, nhìn bóng lưng Lạc Miểu ra ra vào vào đi qua đi lại trong phòng, bất giác cong môi mỏng khêu gợi.
…Cũng giống như là cô dâu nhỏ nhà anh ghê.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ thoải mái, Tống ảnh đế bò lên trên giường lớn êm ái của mình, trợ lý nhỏ xác định không còn việc gì, nói một tiếng chúc ngủ ngon xong đóng cửa đi ra ngoài.
Tống Thịnh Trạch nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khép lại, tự dưng không vui, lăn qua lộn lại làm thế nào cũng ngủ không được, anh ôm gối ôm cọ một lúc, buồn bực đá một cái bay ra ngoài, gối ôm hình trụ như bánh xe lăn vài vòng trên đất.
“Đệt, ôm không thích gì cả, một chút đường cong cũng không có…”
Anh nằm lì trên giường ghét bỏ nhìn gối ôm dưới đất, trong đầu tưởng tượng bóng lưng tiểu trợ lý nằm nghiêng trên giường gỗ ở thị trấn.
Đường nét từ cần cổ nhỏ gầy xuống vai đặc biệt đẹp đẽ, hõm eo giữa xương sườn và xương hông vừa vặn để anh đưa cánh tay vòng qua…
Tống ảnh đế cực kỳ nghiêm túc đang suy nghĩ có nên ném hết mấy cái giường thừa trong nhà ra ngoài hay không.
Chuyện làm cho anh càng thêm khó chịu là sáng hôm sau.
Không được ôm tiểu trợ lý, thời gian ở thị trấn đã thành thói quen nghe tiếng gà gáy, Tống ảnh đế ngủ không ngon lành, hừng đông bốn giờ sáng ngày hôm sau đã tỉnh rồi.
Nhìn trời tờ mờ sáng, người thích ngủ nướng như Tống ảnh đế xuống giường.
Anh đứng dậy đá chân vào gối ôm nằm trên đất cả một đêm, ra khỏi cửa rẽ phải bay thẳng đến căn phòng trợ lý.
Tống ảnh đế chưa tỉnh ngủ, đầu óc còn hơi mơ màng, rất vô liêm sỉ nghĩ: Khi còn ở thị trấn đã ngủ chung với nhau lâu như vậy, hẳn là nhóc con sẽ chưa quen cảm giác không có anh ôm ngủ, ngủ không sâu giấc thực sự quá khó chịu!
Ai biết, đẩy cửa phòng trợ lý ra, thái dương Tống ảnh đế nổi lên một sợi gân xanh.
Trên giường không chỉ có một người!
Tiểu trợ lý anh tâm tâm niệm niệm cả đêm, ngay cả áo ngủ cũng bị đối phương đẩy ra vài nút, cổ áo mở toang ra đến tận bụng, lồng ngực trắng nõn lộ ra trước mắt, quấn quýt tay chân với đối phương, còn ngủ say sưa không hề hay biết.
Chắc là mơ hồ nghe thấy chút tiếng động, Lạc Miểu trở mình, nhưng không tỉnh lại, gia hỏa kia dùng tư thế Tống Thịnh Trạch mơ tưởng một đêm ôm cậu.
Thái dương Tống ảnh đế thái dương lại nhảy thêm một sợi gân xanh, ghen tỵ muốn chết!
Tống Miểu Miểu! Lại dám ôm người của tao, tối nay ăn lẩu thịt chó, tao đã nói với mày rồi!
Tống ảnh đế nghiến răng kèn kẹt.
Đêm qua, Lạc Miểu không nỡ để Tống Miểu Miểu ở một mình ngoài sân trong môi trường xa lạ, thu xếp cho Tống Thịnh Trạch xong, lặng lẽ dắt Tống Miểu Miểu vào, cho nó tắm rửa sạch sẽ rồi mang về phòng.
Tống Miểu Miểu cũng rất ngoan ngoãn, như biết Tống Thịnh Trạch không cho nó vào nhà, toàn bộ quá trình đều nghe lời lanh lợi không sủa không làm khó, ngoan ngoãn ngủ cùng Miểu Miểu ba ba.
So với giường gỗ lớn dưới thị trấn, giường đệm vẫn mềm mại thoải mái hơn, đêm đó Lạc Miểu ngủ rất ngon, sáng sớm bị Tống Miểu Miểu liếm đến tỉnh giấc.
Cậu dụi mắt, kéo lê dép lê, mới vừa đi ra cửa phòng nhìn xuống phòng khách lầu một, nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sô pha làm sợ hết hồn.
“Ai?” Giờ này anh Trạch sẽ không dậy đâu!
Người sẽ không dậy đang ngồi trên ghế sô pha xa xôi ngẩng đầu lên: “Tôi.”
Thật sự là anh Trạch!
Mắt Lạc Miểu nhìn đồng hồ lớn treo trên góc, gãi đầu một cái: “Sao anh dậy sớm vậy? Hôm nay không có lịch trình mà?”
Tống Thịnh Trạch một mặt bi thống, tôi có thể nói là cả đêm tôi không thể ngủ được…
Lạc Miểu nhanh chóng chạy xuống lầu đến trước mặt Tống Thịnh Trạch, để ý thấy dưới mí mắt Tống ảnh đế đen thui: “Ồ? Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?”
Đúng vậy…
“Tại sao?” Lạc Miểu nghi hoặc nhìn chằm chằm hai mảng đen thui kia, “Về nhà rồi mà.”
Cũng bởi vì về nhà, không được ôm, mới không ngủ ngon đó…
“Gâu!” Tống Miểu Miểu nhiệt tình nhào tới hướng Tống babi chào buổi sáng, bị ánh mắt tàn nhẫn của Tống Thịnh Trạch trừng lên vội phanh lại, “… Woo?”
Lạc Miểu che Tống Miểu Miểu ở phía sau: “Anh Trạch, anh yên tâm, tối hôm qua em đã tắm rửa sạch sẽ cho nó mới cho vào phòng, hơn nữa chỉ để nó ở trong phòng em, tuyệt đối chưa hề làm bẩn chỗ nào trong nhà.”
Tống Thịnh Trạch thở dài.
Vấn đề ở đây là, dựa vào cái gì nó có thể ngủ với em… Anh cảm giác mình còn không bằng một con chó…
Lạc Miểu không cảm giác được Tống Thịnh Trạch ai oán “Người không bằng chó”, cậu lấy lòng kéo kéo vai ảnh đế buồn bã ỉu xìu: “Anh Trạch, bữa sáng muốn ăn gì?”
Tâm trạng buồn rầu của Tống Thịnh Trạch được nụ cười sáng sớm của tiểu trợ lý chữa khỏi hơn một nửa: “Làm ít thôi, đơn giản một chút, lát nữa chúng ta đi ra ngoài.”
Lạc Miểu chớp mắt mấy cái: “Ngày hôm nay có việc phải đi ra ngoài sao?”
“Đúng,” Tống Thịnh Trạch nhéo má tiểu trợ lý, tầm mắt sắc bén chuyển sang Tống Miểu Miểu bên cạnh, “Đi ra ngoài mua chuồng chó!”
Tống Miểu Miểu: Là ảo giác sao? Tại sao ánh mắt babi nhìn con như đang nhìn một bàn đồ ăn?! @[email protected]
Tâm cơ man Tống Thịnh Trạch dẫn theo trợ lý nhỏ đi ra ngoài, mỹ danh viết mua nhà cho con, thực ra chỉ là để ngăn chặn tình cảnh trên giường trợ lý nhỏ một lần nữa xuất hiện những sinh vật khác ngoại trừ anh.
Tống Miểu Miểu vui mừng vì có một chuồng chó cực lớn còn xa hoa, toàn bộ làm bằng gỗ nguyên khối, chống ẩm, đông ấm hè mát, bên trong mềm mại thư thích, nội thất sang trọng, nói chung, không có cớ nào để bò vào giường trong nhà!
Chuồng được lắp đặt đúng chỗ, Tống Thịnh Trạch lau vệt mồ hôi cho trợ lý nhỏ.
“Miểu Miểu à, chúng ta phải cho Tống Miểu Miểu có thói quen độc lập, sau này nó sẽ ngủ ở đây, cậu đừng mang nó lên giường mình, biết không?” Muốn mang có thể mang anh này.
Lạc Miểu phát sầu nhìn Tống Miểu Miểu: “Nhưng mà… Sao nó không chịu đi vào? Có phải không thích ngủ ở đây không?”
“Dần quen là được rồi.” Tống Thịnh Trạch liếc mắt nhìn Tống Miểu Miểu đảo quanh bên cạnh chuồng, dùng chân đá đá cái mông của nó, “Này, nhanh vào đi.”
“Woo…”
Tống Miểu Miểu lắc đầu một cái chạy về trong phòng, một lát sau cắn một tấm vải chạy ra.
Nó kéo tấm vải này vào trong chuồng đã lắp đặt sẵn, mới thoải mái nằm úp sấp lên trên, còn thỉnh thoảng dùng mũi cọ cọ ngửi ngửi.
“Nó kéo vào cái gì vậy?” Tống Thịnh Trạch tò mò ló đầu nhìn vào trong chuồng.
Lạc Miểu cười gượng: “Hình như… Là áo của em…”
Tống ảnh đế ghen với chó con, thái dương nhất thời nảy ra một sợi gân xanh…
Buổi tối, Tống ảnh đế dựa vào bên tường nhìn tiểu trợ lý ngân nga “Tiểu đinh đong” vui vẻ làm cơm, trong đầu suy nghĩ hôm nay làm sao lừa vật nhỏ này lên giường của anh.
Không phải anh lưu manh, cảm giác mất ngủ ai từng trải qua sẽ biết, không dễ chịu chút nào!
“Miểu Miểu, chút nữa ăn cơm xong, chúng ta xem phim được không?”
“Được chứ,” Lạc Miểu xào cà chua trứng, màu sắc vô cùng bắt mắt, “Xem anh diễn sao?”
Tống Thịnh Trạch đi tới phía sau cậu: “Dĩ nhiên không phải, tôi tự xem phim tôi đóng, rất buồn chán.” Anh ghé bên tai Lạc Miểu, hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói, “Xem phim kinh dị.”
Xem phim kinh dị nói không chừng nhóc con sẽ ôm anh hu hu hu không dám về phòng ngủ một mình, khà khà!
Lạc Miểu cảm giác tai mình như bị giật điện, tê tê, nóng nóng.
Lượng điện của anh Trạch thật sự quá mạnh mẽ, cậu hoàn toàn không chống lại được làm sao bây giờ…
Tống Thịnh Trạch thoả mãn nhìn thấy vành tai trợ lý nhỏ đỏ lên, có chừng có mực nhanh chóng đổi chủ đề: “Món ăn này khi còn nóng thoạt nhìn ăn rất ngon.”
Lạc Miểu dùng muỗng nhỏ múc cà chua xào trứng thổi thổi, đưa đến bên miệng Tống Thịnh Trạch: “Anh nếm thử có hợp khẩu vị hay không, còn cần thêm gia vị gì không?”
Hai mắt Tống Thịnh Trạch trừng trừng nhìn Lạc Miểu, chậm rãi cúi đầu, ăn hết đồ ăn trên muỗng vào trong miệng, quai hàm quyến rũ chuyển động mấy lần, nghiền ngẫm xong nuốt xuống, yết hầu khẽ trượt, như cố ý mê hoặc ai kia, nuốt xuống còn duỗi đầu lưỡi ra liếm khóe miệng.
Anh Trạch quá, quá gợi cảm…
Lạc Miểu nhìn mà đỏ cả mặt, nhanh chóng vùi đầu.
Lại nói vừa nãy cậu làm gì vậy! Đút anh Trạch ăn, còn nói anh Trạch nếm thử mùi vị… Thật sự rất giống vợ chồng son đó biết không!
Nếu thực sự là vợ chồng son mà nói, sau khi đối phương nếm thử, còn có thể ôm lấy cậu từ phía sau lưng, sau đó, sau đó…
A a a a a! Lạc Tiểu Miểu mày đang suy nghĩ gì vậy! Mau mau dừng lại!!!
Trên eo bị hai bàn tay áp vào.
“Đút lại xem, chưa nếm được.”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tống Thịnh Trạch trực tiếp truyền vào lỗ tai, làm Lạc Miểu như bị điện giật, lông tơ trên lưng cũng dựng đứng lên.
Lạc Miểu máy móc đút thêm một miếng, lần thứ hai thưởng thức mê hoặc của ảnh đế.
Mẹ ơi, cậu cảm thấy mình cần phải đi do huyết áp và điện tâm đồ!
Lạc Miểu vui mừng vì mình không phải nhân vật trong hoạt hình, nếu không con mắt của cậu nhất định đã rất không có tiết tháo biến thành hai hình trái tim!
“… Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.” Điện thoại di động của Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên không đúng lúc vang lên, là Côn Bằng gọi.
Vừa bắt máy, Côn Bằng đầu bên kia điện thoại gần như đang gầm thét.
“Ai u! Thịnh Trạch này, anh đã nói rồi mà! Nói cậu đừng gặm cỏ gần hang! Cậu không nghe anh, nhất định phải động vào Miểu Miểu… Weibo sắp nổ rồi! Cậu có thấy gì cũng đừng đáp trả, cái gì cũng đừng nói, biết không? Để anh xử lý!”
Âm thanh điện thoại rất lớn, Lạc Miểu đều nghe rõ từng chữ, khuôn mặt nhỏ lúc đỏ lúc trắng.
Cái gì weibo?… Có vẻ như liên quan đến cậu?
Thừa dịp Tống Thịnh Trạch nhận điện thoại, Lạc Miểu lấy điện thoại di động ra mở weibo xem đến cùng là tình huống thế nào.
Tiêu đề hot search đã làm cậu nhất thời mặt đỏ tới mang tai, tức giận!
—— 【Ảnh đế đế cưỡng ép ôm nam trợ lý, bao giờ quy tắc ngầm trong giới giải trí mới biến mất?】
_______________
Tống Thịnh Trạch: Tôi cảm thấy tôi còn không bằng một con chó…
Lạc Miểu: Sao có thể vậy chứ anh Trạch, anh là quan trọng nhất!
Tống Thịnh Trạch: Có thật không?
Lạc Miểu: Thật sự!
Tống Miểu Miểu: Gâu gâu gâu gâu gâu! (Miểu Miểu ba ba hôm qua còn mang con tắm nha! Cùng tắm luôn đó!)
Tống Thịnh Trạch: Quả nhiên không bằng một con chó…
Lạc Miểu: Anh có thể nghe hiểu nó nói chuyện?!