Đọc truyện Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang – Chương 38
Nước tắm trong thùng đã để đủ ấm, Lạc Miểu quay lưng lại: “Anh Trạch, được rồi…”
“Ừm, cảm ơn.”
Tiếng sột soạt vang lên từ phía sau, anh Trạch đang cởi quần áo…
Lạc Miểu căng thẳng hít sâu vào một hơi, lại bị hơi nước trong phòng tắm bốc lên làm sặc một cái, cậu cố nhịn cái ngứa trong cổ họng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tưởng tượng mình là một tượng đá điêu khắc.
“Xin lỗi… Miểu Miểu, cậu giúp tôi một việc…”
Tống Thịnh Trạch khổ sở nói: “Áo thì dễ cởi, quần thì hơi phiền, một tay không tiện.”
“Há, không sao, để em giúp.”
Lạc Miểu nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng không nhìn vào cơ ngực và cơ bụng Tống Thịnh Trạch đã lộ ra trước mắt, nhưng đáng tiếc cậu không thể niệm chú ra miệng mà chỉ có thể đọc thầm trong đầu: 12345 lên núi đánh hổ, hổ không đánh, đánh… Đánh cái gì…
Tống Thịnh Trạch nhẹ giọng cười rộ lên: “Này, cậu sờ chỗ nào vậy?”
Tay Lạc Miểu nóng lên vội rút về: “Xin lỗi xin lỗi, xin lỗi anh Trạch…”
Tống Thịnh Trạch cụp mắt nhìn tiểu trợ lý, khuôn mặt nhỏ bé cũng không biết do bị hơi nước hun hay ngại ngùng mà ửng đỏ một mảnh.
Tống ảnh đế hiếm thấy khi có lòng tốt nói: “Thôi, hay là để tôi tự làm đi, cậu cũng không dám nhìn tôi, đừng quay đầu lại rồi kéo dây kéo lỡ kẹp vào người anh em của tôi.”
Nghe vậy, Lạc Miểu càng không ổn hơn, mặt nóng lên làm cho cậu cảm giác đầu của mình sắp bốc khói.
Nhưng làm sao có thể để Tống Thịnh Trạch tự làm được, người ta có thể vì cứu cậu mới bị thương cánh tay, nếu vết thương bị rách ra…
“Anh Trạch, vết thương anh ở tay phải, hở lại không thể khâu lại được, đừng động đậy, rách ra lại phải đến bệnh viện, hay là để em làm đi, em cẩn thận một chút.”
“Được, vậy nhờ cậu.”
Tống Thịnh Trạch híp mắt nhìn tiểu trợ lý cố nén xấu hổ quay mặt lại, vùng da dẻ lộ ra ngoài không bao lâu đã ửng đỏ lên.
Hai tay Lạc Miểu run run chạm vào lưng quần Tống Thịnh Trạch, trước tiên cẩn thận cởi thắt lưng, sau đó là khuy quần…
Ngón tay không cẩn thận đụng vào bụng Tống Thịnh Trạch, cứng rắn, Tống Thịnh Trạch không lên tiếng, Lạc Miểu cũng giả như không xảy ra chuyện gì, nhưng cậu có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của đối phương từ trên cao nhìn xuống, kỳ dị cực kỳ.
Lạc Miểu chưa từng giúp bất kỳ người đàn ông nào kéo khoá quần, trừ bản thân ra, lại còn là kiểu kéo xuống.
Xấu hổ cực độ, cậu cảm thấy hơi choáng váng, cũng không biết là không đúng cách hay là thế nào, phec-mơ-tuya quần Tống Thịnh Trạch vẫn bám chặt ở đó, ngón tay cậu dùng lực run lên cũng không mở ra.
“Này, cậu đừng căng thẳng chứ, quần của tôi tạm thời cũng chưa muốn hỏng đâu, mở tay ra, dây kéo có khóa chụp, cậu nắm dây kéo nhẹ nhàng vừa nâng vừa nhấc là kéo xuống được.”
Tống ảnh đế chỉ lo trợ lý nhỏ xấu hổ khóc lên, “tốt bụng” nhắc nhở.
Lạc Miểu cắn môi, nghe lời Tống Thịnh Trạch, quả nhiên rất dễ dàng.
Nhưng vấn đề là, lúc trước cậu kéo mãi không nhúc nhích nên vẫn rất dùng sức, sau khi biết cách cũng không kịp thả lỏng, dây kéo lập tức bị kéo xuống phía dưới.
Tiểu trợ lý không hề chuẩn bị, nhất thời sững sờ.
Quần lót Thịnh Trạch màu đen chật căng che đi thứ không thể miêu tả ở trước mặt mình, Lạc Miểu sửng sốt vài giây, mới sợ đến độ nhanh chóng thẳng người đứng dậy liếc sang bên cạnh.
Cằm bị ngón tay khớp xương rõ ràng kéo lại, Tống Thịnh Trạch giữ cằm Lạc Miểu, cười nói: “Trốn cái gì, ngoan, kêu một tiếng.”
Kêu gì??
Lạc Miểu mờ mịt chớp mắt mấy cái, nhẹ giọng gọi: “Anh…” Ngoan vô cùng.
Đáng tiếc Tống ảnh đế không hài lòng, anh cười lắc đầu: “Bạn nhỏ, kêu không đúng rồi.”
Lạc Miểu hoa mắt váng đầu, không hề phòng bị khẽ nhếch môi, căn bản không biết Tống Thịnh Trạch muốn cậu kêu cái gì.
Tầm mắt này quá dụ người ta phạm tội, Tống Thịnh Trạch vội ho một tiếng, dời cằm Lạc Miểu chạm vào cánh môi câu: “Phải kêu meo meo.”
“Tại… Tại sao em phải học mèo kêu?” Lạc Miểu đã đánh mất năng lực suy nghĩ, cậu còn có thể đứng là tốt lắm rồi, máy móc ngây ngốc hỏi.
Tống Thịnh Trạch buông cậu ra, cười thoải mái: “Bởi vì cậu không phải mèo Doraemon.”
Nói xong buông Lạc Miểu ra, quay lưng cởi phần quần áo còn lại
Lạc Miểu vội vàng quay người lại, không được nhìn.
Mèo Doraemon? Tại sao anh Trạch nói cậu là mèo Doraemon?
Mèo Doraemon, mèo Doraemon… Nhìn chăm chú, đũng quần, mèo!!!
Anh Trạch nói vừa nãy cậu nhìn thấy…
Không… Không sống được nữa!
Lúc sau gội đầu cho Tống Thịnh Trạch, cọ lưng, lúc mặc quần áo vào, hai mắt Lạc Miểu nhìn phía trước, trong mắt trống rỗng, buộc bản thân phải nhẹ như mây gió, tâm như nước trôi, ngây ra không còn dám chuyển tầm mắt xuống.
Cằm tiểu trợ lý cũng không dám cúi, chỉ sợ không cẩn thận lại nhìn thấy chỗ không nên nhìn trên người Tống ảnh đế.
Tắm rửa sạch sẽ, Tống ảnh đế ngồi trên giường, đụng tiểu trợ lý bên giường vẫn còn thở mạnh: “Tắm giúp tôi mệt lắm hả? Vẫn còn chưa tỉnh lại?”
Tâm mệt… Đương nhiên, thân cũng mệt mỏi, kìm nén kích động đối với đàn ông mà nói là điều rất khó!
Lạc Miểu ai oán lắc đầu một cái, trái lương tâm nói: “Không có, em, em thiếu vận động, chậm chạp.”
“Ừm, tôi thấy cũng khá thiếu “kinh nghiệm”, sau này làm thêm mấy lần sẽ thành thói quen.” Tống ảnh đế âm thần nhấn mạnh hai chữ “kinh nghiệm”, khóe miệng câu lên cười xấu xa, nhưng đáng tiếc Lạc Miểu chỉ đưa gáy về phía anh, không nhìn thấy!
Tống Thịnh Trạch đập đập kịch bản trong tay: “Đọc thoại với tôi?”
Lạc Miểu vừa nghĩ tới lần đọc thoại trước đó, đỏ ửng trên mặt mới vừa biến mất lại dần quay lại, nhanh chóng lắc đầu: “Em không diễn được!”
Tống Thịnh Trạch trong lòng cười thầm, xem ra bắt nạt nhóc con nhiều quá, người tốt như vậy cũng nóng tính, biết cách từ chối rồi.
Anh hắng giọng nói: “Để cậu đọc thoại với tôi một đoạn rất nghiêm túc, cảnh gặp lại, cậu chỉ nói mấy câu, có cái gì không được à?” Nói xong anh bỡn cợt nhỏ giọng, “Hay là… cậu cho rằng tôi sẽ bảo cậu đọc thoại phân đoạn kia?”
“Không có!” Lạc Miểu quay đầu lại đoạt lấy kịch bản, một mặt sầu khổ: “Thoại! Anh Trạch, em đọc!”
Thật sự rất đau khổ mà, mỗi ngày bị người mình thích cưỡng ép đùa giỡn, còn nhất định phải kìm chế bản thân không thể vượt qua ranh giới đúng là khổ chết mất…
Lạc Miểu quay lưng về phía Tống Thịnh Trạch nằm trên giường, trong bóng tối, khuôn mặt nhỏ luôn luôn hoạt bát vui vẻ đều bị sụp đổ.
Phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đặn của ảnh đế nhà mình, xem ra ngủ rất say.
Lạc Miểu bưng kín mặt mình, co lên hai chân, vê mình thành quả bóng, vẫn còn xoắn xuýt.
Làm sao bây giờ… tiếp xúc khoảng cách cực kỳ gần tiếp làm cho cậu càng ngày càng khó kiểm soát cảm xúc.
Rất thích anh Trạch, rất thích rất rất thích…
Còn tiếp tục như vậy, chẳng may có một ngày không kiểm soát nổi thì nên làm gì…
Lỡ như để anh Trạch biết lòng dạ nhỏ mọn của cậu, biết cậu lặng lẽ có suy nghĩa kia… anh Trạch sẽ nghĩ như thế nào?
Nhất định sẽ cảm thấy rất buồn nôn…
Dù sao ai có thể chấp nhận người mà mình không hề đề phòng bên cạnh, lại có dục vọng với mình…
Lạc Tiểu Miểu ơi, mày nhất định phải nhịn xuống, để anh Trạch trong lòng, yên lặng yêu thích, lặng lẽ thích anh là tốt rồi, ngàn vạn lần tuyệt đối không được quá giới.
Mày đó, không nên quên những chuyện kia đã từng kia…
Không nên quên mình rốt cuộc thế nào thiếu chút nữa không được tốt nghiệp cấp ba, vì cái gì mà nảy sinh nỗi sợ hãi ống kính…
“A…”
Lạc Miểu không nhớ rõ đêm qua mình ngủ khi nào, sau khi tỉnh dậy lười biếng hừ một tiếng, mở mắt ra.
Ngay trước mắt cậu chính là lồng ngực rắn chắc, nút áo ngủ không gài hết, cơ ngực cách mặt cậu chỉ có nửa tấc, hơi hơi động là đôi môi có thể cọ vào.
Không có gì bất ngờ xảy ra, cánh tay đối phương cũng đang đặt bên hông của cậu.
Lạc Miểu nghĩ đến cánh tay đối phương còn bị thương, cẩn thận từng li từng tí nâng cánh tay đó lên, sau đó cơ thể co rụt lại, trốn chạy cái ôm ấp kia.
Nhanh chóng trở mình, Lạc Miểu thở ra một hơi.
Tướng ngủ của mình cũng quá kém, sao tự dưng đang ngủ lại chui vào trong lồng ngực anh Trạch, lúng túng chết luôn…
Cậu không biết ngay khi cậu vừa lật người dậy, người đàn ông nằm nghiêng sau lưng cậu đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen láy loé lên tia sung sướng, mang theo vài phần lười biếng thoả mãn.
Thực ra trước khi Lạc Miểu tỉnh lại trước mấy phút, Tống Thịnh Trạch đã tỉnh rồi.
Tống ảnh đế híp mắt lại, nhìn tiểu tử trong lồng ngực chậm rãi tỉnh lại, sau đó như con thỏ nhỏ đang sợ hãi muốn trốn về phía sau, lại sợ chạm vào cánh tay bị thương sẽ làm anh đau nên chần chờ không dám động, cuối cùng cố nhịn thẹn thùng nhẹ nhàng lấy cánh tay anh ra, rồi lăn qua giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thật đáng yêu…
Tống Thịnh Trạch cảm giác sáng sớm mình không chỉ được chữa khỏi, còn bị chọc trúng điểm đáng yêu nữa.
Anh nhìn sau gáy bù xù của tiểu trợ lý, cái cổ mảnh khảnh, bỗng nhiên nảy ra một ý.
Nếu như mỗi sáng sớm tỉnh lại vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy người này thì tốt biết bao…
Đảo mắt đã đến cuối thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, bộ phim “Sơn Hà Quy” rốt cục cũng vẽ lên dấu chấm tròn viên mãn.
Đoàn phim tổ chức tiệc ăn mừng, trực tiếp làm trong khung cảnh mùa thu dễ chịu của thị trấn, còn mời rất nhiều người dân địa phương đã giúp đỡ trong quá trình quay phim.
Tiệc khánh công nhập gia tùy tục, theo truyền thống xưa nay của người trong thị trấn, hoàn toàn thoải mái, mọi người ăn ăn uống uống tâm sự một chút, quả thực vô cùng náo nhiệt.
Ngô Bách Dương muốn chụp mấy tấm trong tiệc khánh công để sử dụng làm hậu kỳ phim, trong bữa tiệc đã đặt mấy camera, còn sắp xếp người quay phim.
Biết Lạc Miểu sợ ống kính, trước đó Ngô Bách Dương cũng rất tri kỷ nói cho Tống Thịnh Trạch thu xếp trước, vốn tưởng rằng Lạc Miểu không đến, khi hắn đến bữa tiệc nhìn thấy nam sinh quy củ ngồi bên cạnh Tống ảnh đế, hết sức bất ngờ.
“Lạc Miểu khắc phục vấn đề sợ ống kính rồi?” Ngô Bách Dương bưng chén rượu đến, mặt lộ vẻ mừng rỡ, “Chuyện tốt nha, bộ phim sắp tới…”
Tống Thịnh Trạch ngắt lời nói: “Còn chưa tới mức có thể diễn, bộ phim mới của anh thì tự mà tìm diễn viên đi, đừng nhớ mong người của tôi, Miểu Miểu là vì chăm sóc tôi mới chịu đựng ống kính mà đến.”
Nghe một chút, trong lời này có hàm ý, tràn đầy khoe khoang…
Lạc Miểu gắp thức ăn cho Tống Thịnh Trạch, trong chén đều là món Tống ảnh đế thích ăn.
Cậu thấy Ngô Bách Dương lại đây, vội để đũa xuống cười nói: “Cảm ơn đạo diễn Ngô, quả thực tôi vẫn còn sợ ống kính, cúi đầu không dám nhìn thẳng camera.”
Ngô Bách Dương liếc nhìn thức ăn trong chén Tống Thịnh Trạch mà chép miệng một cái, trêu nói: “Lạc Miểu, cậu lại chiều hư Thịnh Trạch rồi, nhìn cậu ta bây giờ lười biếng, không động tay chút nào, ăn miếng cơm cũng phải trông cậy vào cậu.”
Lạc Miểu vừa rót rượu cho Tống Thịnh Trạch, vừa mỉm cười nói: “Anh Trạch vì cứu tôi nên mới bị thương mà, quan tâm anh ấy một chút cũng là việc phải làm.”
Ngô Bách Dương không rõ: “Nhưng cậu cũng không cần rót rượu đút cơm cho nó đâu, Tống ảnh đế bây giờ không khác gì con nít lớn xác, nếu tay phải không thể động, thì để nó đổi tay trái chứ.”
“Không phải đâu,” Lạc Miểu giải thích Tống Thịnh Trạch giúp, “Anh Trạch không thuận tay trái, làm những việc này không tiện, tôi giúp một chút cũng không sao…”
“Chờ chút…”
Ngô Bách Dương trợn to mắt: “Cậu nói nó không thuận tay trái á? Vô lý quá, nó thuận tay trái hơn đó! Tay trái tay phải như nhau!”
Không khí nhất thời ngưng lại, bầu không khí dần lúng túng.
“Ha ha…” Tống ảnh đế nói dối lừa gạt tiểu trợ lý phục vụ cho mình hơn một ngày nay, đầu tiên là cười gượng vài tiếng, sau đó phẫn nộ hận trừng mắt nhìn đại đạo diễn Ngô lắm mồm, dùng ánh mắt ngàn đao đâm hắn.
Rượu tràn ra khỏi miệng chén, Lạc Miểu mới “Ui” một tiếng luống cuống tay chân dựng thẳng bình rượu lên, không thể tin nhìn lại Tống Thịnh Trạch.
Anh Trạch thuận tay trái? Cho nên, anh Trạch lừa cậu??
Nhưng mà… Vì cái gì chứ?