Đọc truyện Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang – Chương 20
Không hiểu sao lại được lồng tiếng cho nam thứ, Lạc Miểu thực sự vui chết mất.
Cậu muốn tham gia vào quá trình làm phim!
Hơn nữa, mặc dù chỉ là giọng nói được chọn dùng, nhưng vẫn tính là chung khung hình với Tống ảnh đế! Cậu có thể trực tiếp đối thoại với nam thần trên ống kính!
Lạc Miểu ôm kịch bản Ngô Bách Dương cho cậu phấn khích đến nỗi ngủ không yên, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến Tống Thịnh Trạch nghỉ ngơi, cậu thật sự rất muốn ngồi suốt đêm đọc kịch bản.
“Phấn khích đến vậy?” Giọng nói lười biếng của Tống Thịnh Trạch truyền đến từ phía sau lưng.
Lạc Miểu kinh hoảng: “Xin lỗi xin lỗi, anh Trạch, có phải em phiền anh rồi không? Em, em ngủ dưới đất…”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tống Thịnh Trạch dừng lại, “… Trên đất quá lạnh.”
“Vậy… Vậy em bảo đảm sẽ im lặng, anh ngủ đi… A…”
Lạc Miểu giật cả mình, cậu cảm giác có một cánh tay duỗi đến bên eo, vòng tới trước ngực cậu, kéo lại… cậu còn ôm quyển kịch bản vào trong ngực.
Dường như Tống Thịnh Trạch đã tiến lại gần hơn, lúc nói chuyện cũng lớn tiếng hơn: “Còn ôm thứ này? Vui vẻ như vậy?”
Giọng nói như loa siêu trầm làm màng nghĩ chấn động, Lạc Miểu rụt cổ một cái, không dám động.
Cái tư thế này… Thật giống như anh Trạch ôm lấy cậu từ phía sau vậy…
Tống Thịnh Trạch kéo một chút, nhóc con ôm rất chặt, vậy mà dám không giao kịch bản ra, anh cười nhẹ hai tiếng: “Nhóc tham lam, làm hai việc, nhận hai phần tiền lương nên vui lắm hả? Cậu chuẩn bị ôm kịch bản phối âm Ngô Bách Dương đưa cho cậu đi ngủ? Ngủ một giấc dậy là thuộc hết sạch?”
“Không phải, không phải vì tiền lương mà vui…” Lạc Miểu thấy mình đưa lưng về phía Tống Thịnh Trạch nói chuyện không lễ phép, nhưng cậu không dám quay đầu lại.
Tống Thịnh Trạch phát hiện không lấy được kịch bản xong cũng không thu tay về, mà khoác lên trên eo trợ lý nhỏ một cách tự nhiên, Lạc Miểu sợ vừa quay lại, đầu hai người sẽ đụng vào nhau.
“Thế thì tại sao lại vui vẻ như vậy?” Tống Thịnh Trạch thấp giọng “Bởi vì được lồng tiếng cho Khúc Kiệt?”
Lạc Miểu cảm nhận được sự tồn tại không thể xem nhẹ của cánh tay bên hông kia, khó nhọc nói: “Không phải, là vì… em, nếu như em lồng tiếng cho thầy Khúc, chờ đến khi phim được công chiếu, thực ra chính là anh đang đối thoại với em, có đúng không? Anh Trạch, giọng của em có thể ở chung một khung hình với anh.”
Tống Thịnh Trạch không lên tiếng, nhưng Lạc Miểu cảm giác cánh tay trên eo kia siết một chút, rồi buông ra.
Anh Trạch tức giận?
Lạc Miểu rũ mắt xuống trong bóng tối, cậu đúng là không biết tự lượng sức mình, nói câu này với anh Trạch, chung khung hình cái gì…
Còn chưa kịp nghĩ xong, bỗng nhiên Lạc Miểu cảm giác phía sau rung lên, cậu quay đầu lại, tối thui không thấy gì.
“Anh Trạch?” Cậu lo lắng hô một tiếng.
Tống Thịnh Trạch cuối cùng nhịn không nổi, “Ha ha ha” cười không ngừng: “Tôi không nhịn được, nhóc con, cậu cũng thật là đáng yêu quá!”
Lạc Miểu bĩu môi trong bóng tối, dù sao anh Trạch cũng không nhìn thấy!
Tống Thịnh Trạch cười thở ra hơi: “Vì cái này mà vui vẻ? Có thể chung khung hình với tôi?”
Lạc Miểu rất nghiêm túc gật đầu một cái, lập tức nghĩ đến gật đầu thì anh Trạch cũng không nhìn thấy, lại nói: “Đương nhiên rồi, mặc dù chỉ là âm thanh, nhưng em vẫn rất vui vẻ!”
Lúc cậu nói, khoé miệng lơ đãng cong lên, trên đầu như có chim nhỏ bay vòng quanh hạnh phúc hót líu lo!
“Anh Trạch, lần đầu tiên anh đóng phim, lúc đó cũng hợp tác với diễn viên anh ngưỡng mộ chứ? Tâm trạng của em bây giờ cũng không khác với anh khi đó là bao!”
Trên mặt bị nhéo một cái, cũng không biết sao xung quanh tối đen như vậy mà đối phương vẫn nhắm chuẩn vị trí để nhéo.
Gần đây anh Trạch rất thích nhéo mặt cậu, thời gian dài, không biết có bị một bên lớn một bên nhỏ hay không… Nhưng mà, đây cũng là lần đầu tiên cậu phát hiện, thực ra mình lại rất thích bị nhéo mặt…
Ở trong bóng tối, mặt Lạc Miểu ửng hồng.
Giọng điệu Tống Thịnh Trạch hơi kỳ cục: “Tôi cảm thấy tâm trạng… cũng vẫn hơi khác nhau.”
“Tại sao? Em thật sự rất sùng bái anh luôn…” Lạc Miểu nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng mím chặt miệng.
Cậu nào biết chuyện mình là fan của Tống Thịnh Trạch đã bị phát hiện, còn tưởng mình giấu rất tốt.
Tống Thịnh Trạch nhìn thấu không vạch trần, chỉ nói tiếp: “Lúc đó tôi là vì vị tiền bối kia lớn tuổi có kinh nghiệm, mới ngưỡng mộ, cũng không hy vọng cậu vì thế này mà ngưỡng mộ tôi, lớn tuổi cái gì…”
“Sẽ không, là do anh rất có mị lực, nên em…” mới thích anh…
Mặt Lạc Miểu càng nóng, ngu ngốc chuyển đề tài: “Anh Trạch, trong phim của anh sẽ có giọng của em xuất hiện!”
Tống Thịnh Trạch nhịn cười nói chuyện: “Ừm, không chỉ trong phim, phần cuối phụ đề cũng sẽ ghi rõ ràng “Lồng tiếng Thẩm Túc Phong: Lạc Miểu”, dù sao cũng là vai nam thứ.”
“Thật ư, tên có thể xuất hiện phần cuối phim của anh, tuyệt thật…” Lạc Miểu đắc ý, có chút lâng lâng, mí mắt bắt đầu nhẹ nhàng đánh nhau.
“Miểu Miểu.” Giọng nói Tống Thịnh Trạch nghiêm túc mấy phần.
“Hả?” Lạc Miểu hơi buồn ngủ, hàm hồ đáp.
Tống Thịnh Trạch rút kịch bản trong lồng ngực của cậu ra: “… Cậu muốn tên mình xuất hiện với tôi không?”
“Hả? Làm sao…” Làm sao cùng xuất hiện được, em cũng không phải diễn viên…
“Không chỉ có tên cùng xuất hiện, còn cùng đóng phim, đứng chung một khung hình, không chỉ có âm thanh, có thể như Khúc Kiệt chân chính diễn chung với tôi… Miểu Miểu, không muốn sao?” Tống Thịnh Trạch thăm dò hỏi.
“Ừm…” Đương nhiên muốn, nhưng cậu không chống lại cơn buồn ngủ đột kích, hừ hừ một tiếng, ngủ thiếp đi.
Tống Thịnh Trạch ném kịch bản sang bên cạnh, giơ tay nhéo khuôn mặt mềm mại của nhóc con, kề sát bên tai Lạc Miểu, giọng rất nhỏ, đầu độc nói: “Chỉ cần cậu cố gắng khắc phục chứng sợ hãi ống kính, tất cả sẽ được thực hiện, nhanh chóng tranh thủ đi, nhãi con…”
Lạc Miểu ngồi dưới một gốc cây du cao lớn râm mát, cậu một bên nhìn Tống ảnh đế đóng phim xa xa, mọi lúc đều có thể chuẩn bị đưa nước che dù, một bên cầm kịch bản tiếp tục đọc, mau chóng làm quen với tất cả lời thoại của nhân vật Thẩm Túc Phong.
Cậu giơ tay cào cào vành tai bên phải.
Tối hôm qua khi ngủ say, cậu bắt đầu nằm mơ, mơ thấy ảnh đế nhà mình cứ thổi tai cậu, ngứa ngáy, cậu cũng đẩy không ra, nói thật, cũng không nỡ đẩy…
Sau đó sáng sớm hôm nay, tai phải vẫn ngứa từng đợt, thật giống như có cái gì chui vào lỗ tai cậu, tìm đến trong lòng cậu, nhẹ nhàng cào một cái, tê cả người.
“Này! Ai ở đằng kia! Này! Đừng nhìn đông nhìn tây, nói cậu đó!”
Lạc Miểu nhìn về phía giọng nói kia, mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ chỉ vào mình: Tôi sao?
“Đúng! Kêu cậu đó!” Lão Vương lau mồ hôi, đứng từ xa chỉ vào Lạc Miểu.
Cũng không biết là trợ lý nhà ai mang đến, trắng trẻo non nớt cũng không làm việc, ngồi xổm nghỉ mát dưới tàng cây, đùa à, đoàn phim này, ngoại trừ Tống ảnh đế có thể thế này, trợ lý nhà ai vào đoàn cũng làm việc nha!
Trong đoàn, trợ lý các nghệ sĩ đều không kêu tên, xưng hô với nhau cũng gọi là nhà ai, nghệ sĩ chính là tên của trợ lý, đãi ngộ của các trợ lý nghệ sĩ trong đoàn phim cũng khác nhau một trời một vực, trợ lý nghệ sĩ bình thường hay bị người trong đoàn kéo đi làm việc, đây là chuyện thường xảy ra.
Người phụ trách kịch bản là lão Vương rất bận, không có mặt trong lúc liên hoan, cũng không quen biết Lạc Miểu, căn bản không nghĩ tới cậu chính là trợ lý nhà vị ảnh đế duy nhất có thể phô trương, khoe mẽ, chỉ vào cậu rồi nói: “Gần trưa rồi, đi! Tìm quán ăn mua cơm đi, tổng cộng 127 phần!”
“A! Đi ngay đây.” Ngày trước Lạc Miểu làm trợ lý cho Tiết Tử Dục thường thường cũng bị sai vặt, rất quen với việc nhận tiền làm việc.
Cậu quay đầu lại liếc nhìn Tống Thịnh Trạch còn đang quay phim, nghĩ thầm đi nhanh về nhanh, vừa vặn có thể kịp lúc anh Trạch kết cảnh, còn có thể đưa nước cho anh.
Nhưng khi Lạc Miểu đi ra ngoài mua cơm dưới cái nắng gắt xong, lại dùng xe đẩy nhỏ thở hổn hển đẩy trở về báo cáo kết quả, bị lão Vương kéo lại.
Đôi mắt lão Vương trừng tròn xoe: “Đầu óc cậu có thứ gì vậy hả! Không biết nên mua bao nhiêu phần cơm hả? Mẹ nó nhiêu đây làm sao đủ chia! Nói cậu mua 127 phần, thì cũng phải mua 140 phần chứ!”
Lạc Miểu bị mắng không dám ngẩng đầu, làm cho Tiết Tử Dục lúc vào đoàn phim cũng đã từng đi mua cơm cho toàn bộ nhân viên đoàn phim, bên kia đều là nói mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, coi như phải muốn mua thêm vài phần, cũng sẽ không đến lượt chân chạy việc quyết định.
Lão Vương sáng sớm đã khó chịu, bắt lấy Lạc Miểu, nhìn dáng vẻ dễ bắt nạt của cậu, tàn thuốc đều rơi lên trên đầu cậu: “Tiên sư nó, cậu người nhà ai vậy hả? Hả? Không hiểu chuyện! Cậu nói thiếu vài phần thì phải làm sao? Hả? Làm sao? Có phải nên chặt cậu ra phát cho cả đoàn ăn không!”
Lạc Miểu chưa từng thấy biên kịch nào hung ác đến vậy, trong lòng vô cùng oan ức, nhưng đối phương hỏi cậu nhà ai, cậu lập tức không lên tiếng, làm thế nào cũng không thể tự giới thiệu hại anh Trạch mất mặt được…
Thấy Lạc Miểu không lên tiếng, lão Vương càng giận dữ hơn: “Con mẹ nó cậu bị câm à? Ông đây đang nói chuyện với cậu đấy!”
Phó Thư Luân vốn muốn tìm chỗ yên tĩnh để tập thoại, kết quả va vào Lạc Miểu bị mắng.
Cậu ta cười khổ đi tới: “Miểu Miểu, chúng ta cũng thật là có duyên mà, sao mỗi lần bị bắt nạt, tôi đều bắt gặp vậy?”
To nhỏ cũng coi như là một người có vai trò, Phó Thư Luân còn đang mặc đồ diễn, lão Vương nhận ra cậu ta, nhưng cũng biết đây phải không nhân vật tiếng tăm, không quá để mắt.
Lão Vương kìm nén: “Thầy Phó, đây là người nhà cậu?”
“Ai, không phải, là..”
Phó Thư Luân còn chưa nói xong, một thân ảnh từ xa đi tới.
Người chưa đến, giọng điệu nén giận đã tới trước: “Nhà tôi, có ý kiến?”
Dưới nắng trời chói chang, mặt Tống Thịnh Trạch lạnh như bằng, tầm mắt quét qua trên mặt lão Vương, làm gã phát run.
Lạc Miểu cúi đầu càng thấp.
Anh Trạch nhìn thấy rồi… Chuyện mua cơm đơn giản như vậy mà cậu còn không làm tốt, hại anh Trạch mất mặt…
Lão Vương thấy không ổn, trong đầu thầm mắng Lạc Miểu: Sao không nói sớm cậu là trợ lý ảnh đế! Nhà ảnh đế mà còn hiền lành đến mức này hả? Con mẹ nó cậu làm giá chút, ai dám sai cậu!
Tống ảnh đế cũng không thể đắc tội, không chỉ vì anh là vai chính mà bộ phim này là của người ta đầu tư, nói trắng ra, chén cơm trước mắt cũng là do người ta cho!
Lão Vương lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười, cúi người đến gần: “Tống ảnh đế, trợ lý nhà anh hả, ui chà, đứa nhỏ này cũng không nói sớm, ha ha, này nếu biết là nhà anh, vậy cũng không nhờ cậu ấy làm đâu…”
“Làm việc thì không có gì, tổ phim bận, phụ một tay cũng không phải không thể.”
Tống Thịnh Trạch liếc mắt nhìn tiểu trợ lý nhà mình ủ rũ vô cùng đáng thương: “Tuy nhiên, giúp đỡ là tình cảm, không giúp là bổn phận, các cậu có lương của các cậu, trợ lý nhà tôi có được gì không?”
“Hơn nữa.” Anh thân hình cao lớn, mắt liếc nhìn lão Vương.
“Người của tôi, muốn mắng cũng chỉ có thể tôi mắng, đâu đến phiên anh?”
Mẹ ơi! Tống đại ảnh đế thật là đáng sợ…
Phó Thư Luân đứng bên cạnh bị dư quang Tống Thịnh Trạch nhìn sang mấy giây cũng cảm giác khủng bố, cậu ta theo bản năng lui về sau một bước, phía sau lưng lại đụng phải một người khác.
Phó Thư Luân vừa quay đầu lại, đối diện với Khúc Kiệt, không giống khi nhập vai Thẩm Túc Phong dương quang tươi sáng, ngoài lúc diễn, Khúc Kiệt một mặt âm u, giống như hiện tại…
“Phó Thư Luân, tại sao cậu lại ở đây nữa? Cậu cứ thích xen vào chuyện người khác thế à? Còn lo chuyện vô bổ của trợ lý ảnh đế, cậu thích cậu ta?” Khúc Kiệt cắn răng.
Phó Thư Luân nhìn gã vài giây, không hề nghĩ ngợi, vung chân bỏ chạy.
Ai muốn nghe bệnh thần kinh nói nhảm chứ! Mấy ngày nay quay phim, cậu ta nhìn ra rồi, Khúc Kiệt không muốn hòa hợp với cậu!
Bên này, Tống ảnh đế dùng sức mạnh ra uy □□ với lão Vương một lúc, ôm vai tiểu trợ lý nghênh ngang rời đi.
Chân lão Vương mềm nhũn, đến chỗ Ngô Bách Dương cầu cứu: “Đạo… Đạo diễn, tôi… tôi sẽ không bị sa thải chứ…”
Ngô Bách Dương vỗ vỗ vai lão Vương: “Bình tĩnh đi, cũng phải sáng mắt ra, vị kia, là bảo bối nhà Tống ảnh đế, ngay cả tôi cũng không dám đụng đến, cậu… lại dám mạnh miệng mắng…”
Hắn nhìn Tống Thịnh Trạch và Lạc Miểu đi xa, một mặt xem kịch vui: “Ai, Thịnh Trạch đau lòng biết bao…”
____________
Tống Thịnh Trạch: Miểu Miểu, phải học cách từ chối yêu cầu không hợp lý, biết chưa?
Lạc Miểu: Hiểu rồi! Vậy anh đừng niết mặt em…
Tống Thịnh Trạch:… Đây không tính, đây là hợp lý.
Lạc Miểu: Hả? Hợp lý á?
Tống Thịnh Trạch (sát lại): Hơn nữa tôi cũng sẽ không yêu cầu, tôi sẽ trực tiếp ra tay.
Lạc Miểu: A…