Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 29


Đọc truyện Anh Đây Cóc Sợ Vợ – Chương 29

“Sở Tiểu Dư, cậu không được cậy mạnh đâu đấy có nghe không?”

Cố Thần nghĩ thế nào cũng không yên tâm, cứ cảm thấy dặn dò bao nhiêu cũng không đủ.

“Tôi nói cậu nghe, cậu mà cứ cậy mạnh, lát hồi mà mệt tôi sẽ không quan tâm cậu đâu!”

Con người Sở Tiểu Dư này, suy nghĩ trong bụng đều không giống với biểu hiện bên ngoài.

Sở Dư bất đắc dĩ gật đầu, “Được.”

Lúc này Cố Thần mới nửa tin ngờ quay về.

Đội hình của bên nam không có người dẫn đầu, người đầu tiên chạy, người phía sau liền chạy theo.

Tốc độ nam sinh nhanh hơn rất nhiều so với nữ sinh, mấy bạn nữ chạy phía sau bọn họ, muốn tăng tốc lại sợ không chạy nổi 3 vòng nên cố tình chạy chậm lại, cho nên nữ sinh chạy chưa được một vòng thì bọn con trai lại sắp đuổi kịp họ.

Cố Thần không hề tập trung chạy, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người ở phía trước, nhìn Sở Dư cố gắng chạy lên trước.

Cậu nhíu mày, bước chân tự giác tăng tốc.

Bất tri bất giác thoát khỏi hàng chạy.

Bạn nam phía sau trơ mắt nhìn cậu chạy càng lúc càng nhanh, chạy đến cạnh bạn nữ kia, hình như nói gì đó, trong lòng nhộn nhạo “phắc” một tiếng.

Cậu chạy đến bên cạnh cô, giả vờ thờ ơ hỏi, “Cậu sao rồi?”

Sở Dư đã thở nặng nề, với nữ sinh bình thường thì một vòng chạy chậm cũng chả có gì, nhưng đối với cô thì có hơi mệt.

Nghe giọng nói phát ra từ bên cạnh, cô quay đầu sang, điều chỉnh hơi thở của mình, “Không… sao…”

“Cậu… chạy đi, đừng quan tâm đến tôi.”

Cố Thần biết nói chuyện rất tốn sức, cậu nhíu mày, “Cậu đừng nói chuyện nữa.”

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của cô là cậu biết, cô nói thật.

Đặc biệt là trong tình huống cậu còn chưa chạy hết vòng.

Chàng trai hơi phiền não, lại dặn dò thêm, “Đừng cậy mạnh! Cậu mà còn cậy mạnh tôi sẽ không lo cậu nữa, thật đó!”

Sở Dư buồn cười, tiếng thở dốc ngày càng nặng, nếu không phải cô đang thở không ra hơi thì chắc chắn cô sẽ nói rằng.

Mấy lời này cậu đã nói 4 lần rồi, cứ lèm bèm lảm nhảm mãi.

Sau khi chạy hết một vòng, Vu Lan chạy bên cạnh bỗng nhiên tăng tốc, “Cậu chậm quá.”

Hai bạn nữ kia không biết làm sao, tốc độ này bình thường mà, lỡ tăng tốc rồi đến vòng thứ 3 chạy không nổi thì sao?


Nghĩ nghĩ, rồi lại cắn răng chạy nhanh theo.

Dù sao bọn họ cũng theo Vu Lan.

Sở Dư khẽ cười, nhìn khoảng cách giữa bốn người ngày càng xa, nhưng cô vẫn duy trì tốc độ của mình.

Cô vẫn còn não mà.

“Nhị ca, sao anh chạy nhanh thế?”

Không lâu sau Tôn Hạo Quảng cũng chạy về, đứng cạnh đường băng, thở hổn hển nốc hai ngụm nước, thấy nhị ca đang nói chuyện gì với giáo viên, cậu bèn đi qua.

Đối với người bình thường, chạy 5 vòng có thể quá sức, nhưng đối với vận động viên thì chỉ là chuyện nhỏ, đặc biệt là đối với những người mỗi ngày đều huấn luyện như Cố Thần.

Giống như bây giờ, lúc nhị ca xuất phát chạy, chưa đến 3 4 phút đã chạy xong rồi.

“Nhị ca, anh có thấy vừa nãy mọi người đều nhìn anh không.” Cậu ta đưa chai nước sang, “Uống nước không?”

Nhìn mấy người xung quanh, vẫn còn đang chú ý tới Cố Thần.

Cố Thần lắc đầu, không để ý cậu ta nói gì, chỉ mắt quét một vòng sân thể dục, Sở Tiểu Dư đâu rồi?

Vu Lan sắp chạy đến đích cúi đầu nhìn quần áo mình, điều chỉnh hô hấp, thẳng lưng, dáng vẻ kiêu ngạo chạy tới.

Gần…

Ngày càng gần…

Ánh mắt Cố Thần bỗng nhiên đông cứng, Vu Lan nhìn theo hướng cậu đang nhìn.

…Là Sở Dư.

Cơ thể Sở Dư loạng choạng.

Trong nháy mắt Cố Thần nắm chặt cái chai trong tay, chạy vọt qua…

Mặc kệ cái shit!

Vu Lan mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm máu, mém tí nữa không duy trì được dáng vẻ của mình.

Trên thực tế đã chạy được 2 vòng, Sở Dư chỉ thấy hai chân mình như đeo chì, mỗi lần nâng bước phải cố dùng hết sức.

Hô hấp ngày càng dồn dập, ngay cả phổi cũng thấy đau.


“Sở Tiểu Dư!”

Một giọng nói quen thuộc từ sau truyền tới, ngay lúc đó, tiếng bước chân ngày càng gần, bóng dáng Cố Thần xuất hiện ngay bên cạnh.

Chàng trai lùi lại, ánh mắt lo lắng nhìn cô chăm chú, mở miệng ra rồi khép lại, rốt cuộc vẫn không nói được câu bảo cô đi nghỉ ngay.

Nghe thấy tiếng hít thở bên tai, cậu thở dài, đặt tay lên vai cô, “Nào, thoải mái nào, thả lỏng bả vai, điều chỉnh lại hô hấp…”

Trước mặt Sở Dư đã mơ hồ, nghe giọng nói bên tai, hít sâu làm theo.

“Đúng, chính là như vậy…”

Chàng trai nhăn mày, giọng nói dịu dàng từ tốn khó mà nhận ra.

“Sở Tiểu Dư, cậu tuyệt lắm…”

“Cứ từ từ, chỉ còn một vòng thôi…”

“Không cần gấp…tôi sẽ chạy cùng cậu.”

Giọng nói cứ lặp lại bên tai cô, Sở Dư khó khăn cong khóe môi nở một nụ cười.

Còn nửa vòng thôi.

Trước mắt Sở Dư bỗng biến thành màu đen, bước chân loạng choạng.

Cố Thần biến sắc, “Sở Tiểu Dư!”

Sở Dư chạy chậm lại, cố gắng hít thở, lắc đầu với Cố Thần.

Ánh mắt vẫn bình thản như cũ, lại hiện ra sự kiên trì khó phá vỡ.

—— Chỉ còn nửa vòng.

Cố Thần suýt nữa không khống chế được bản thân, cậu nắm chặt tay, vươn tay ra, nói nhỏ:

“Tôi đỡ cậu.”

Nếu không dừng lại thì để cậu nắm tay cô bước tiếp.

Sở Dư thở hổn hển, không hề rụt rè, cô thật sự không chạy nổi nữa rồi nên đặt tay vào lòng bàn tay cậu.

Bàn tay ngay lập tức được chàng trai nắm chặt.


Đôi tay nắm chặt được truyền một cỗ sức mạnh, dễ dàng kéo cô chạy về phía trước.

Cậu chạy rất chậm, lòng bàn tay truyền đến một sức lực rất lớn, cô không cần tốn sức, thậm chí cô nghĩ nếu mình mà nhẹ một chút có thể sẽ bị sức mạnh kéo bay lên không trung.

Trước mắt Sở Dư đã mơ hồ, hốt hoảng nhìn bóng dáng phía trước, bỗng nhiên cảm thấy, Cố Thần đã trưởng thành.

Lưng rộng rất rộng, vừa nhìn đã khiến người khác an tâm mà dựa vào.

Cô tự dưng nắm chặt tay.

Vu Lan dừng lại, cô ta đã hoàn thành 3 vòng chạy của mình.

Nghe tiếng chàng trai đằng trước nhẹ giọng trấn an, cô ta nắm chặt cái khăn trong tay.

Sở Dư làm sao tốt hơn cô ta chứ?

Một lát sau, tất cả mọi người đều đã về đích.

Trên đường băng chỉ còn lại hai bóng người tay trong tay.

Nữ sinh: …Bọn tôi chạy 3 vòng mệt như chó, sao không có cậu nào ra nắm tay bọn tôi hết vậy…

Các nam sinh nhìn hai người họ, vẻ mặt không nói nên lời.

Nghỉ ngơi được một lát, mấy nam sinh đã vội vàng cầm bóng rỗ đứng dậy.

Vu Lan lơ đãng nói, “Tư thế ném bóng thế này có đúng không?”

Thấy mấy nam sinh nhìn qua, cô vội vàng khoát khoát tay, vẻ mặt cao ngạo bỗng chốc mang theo chút ngượng ngùng.

“Ngại quá, tôi nói lung tung thôi.”

Nói xong lại tiếp tục, “Chờ hai người kia quay lại, giáo viên sẽ hướng dẫn.”

Mấy nam sinh ngừng lại, nhìn giáo viên bên cạnh, “Thầy ơi, tư thế của bọn em không đúng ạ?”

Bạn gái kia chạy chưa về, bọn họ cùng chờ, nhưng hỏi giáo viên trước chắc không sao đâu…

Ngay chính bọn họ cũng không hề phát hiện ra rằng, tuy không dám nói nhưng trong lòng bọn họ đang bất mãn.

Thầy Hứa cũng không quản nhiều, trực tiếp cầm trái bóng, vỗ vỗ tay, “Nào, nghỉ ngơi đủ rồi chứ? Chúng ta bắt đầu học tiếp.”

“Đầu tiên, lúc ném bóng…”

“Thầy ơi, còn 2 bạn nữa chưa về.” Vu Lan cắt ngang lời thầy.

Cái này không giống với tưởng tượng.

Tôn Hạo Quảng nhìn thoáng qua bên này, nhớ tới mấy câu cô ta nói lúc nãy, chậc một tiếng, không thèm để ý quay đi.


Người sang luôn tự biết bản thân.

Thầy Hứa không thấy có vấn đề gì, cười nói, “Cố Thần vừa nãy có nói, hai em ấy sẽ về chậm nên không cần chờ, lát nữa bạn gái kia quay về cứ để cậu ấy dạy là được.”

Mấy nam sinh nghe thấy thế thì sắc mặt hơi thay đổi, sờ sờ mũi.

Thầy Hứa đã giải thích xong, vỗ tay, “Được rồi, chú ý nghe cho cẩn thận.”

“Đầu tiên, cầm bóng phải cẩn thận, tiếp xúc bóng bằng ngón tay và  bàn tay, lòng bàn tay không được chạm bóng, giống như vầy…”

Vẻ mặt Vu Lan tập trung lắng nghe, dường như mấy câu vừa nãy chỉ thuận miệng hỏi, nhưng lòng bàn tay đã hiện lên vài vết hằn đỏ.

“Còn 100 mét nữa…”

“Ngoan, sắp tới rồi…”

“Còn 50 mét nữa…”

Bước chân ngày càng chậm, Sở Dư chỉ thấy thở không ra hơi, trước mắt hóa thành màu đen.

Một chút thôi, không biết sức mạnh từ đâu ra, trước mắt cô lại rõ ràng hơn…

Hai mươi mét …

Tới rồi!

Đến đích, Cố Thần xoay người chặn Sở Dư lại.

Quả nhiên lúc đến đích, căng thẳng trong lòng Sở Dư đã được thả lỏng, cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước mắt tối sầm muốn ngã xuống.

Bàn tay đang đỡ lấy cô bỗng nhiên truyền đến sức lực.

Cố Thần dùng sức, tay kia nắm lấy eo cô, kéo người đang yếu kia vào ngực.

Sắc mặt Sở Dư trắng bệch, toàn thân không còn sức.

Cố Thần ôm chặt lấy cô, dồn dập hỏi, “Sao rồi?”

“Sở Tiểu Dư, cậu có sao không?”

Trước mắt đều biến thành màu đen, trời đất quay cuồng, trán cô đặt trên ngực cậu, hai mắt nhắm chặt, nói.

“Không… sao…”

Để cô bình tĩnh…

Được rồi, dễ chịu rồi.

Tác giả:

Cố Tiểu Gia: Chả hiểu sao tôi lại dong dài với cậu như thế, rõ ràng trước kia tôi kiêu ngạo thế cơ mà…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.