Anh Đào Hổ Phách

Chương 19


Đọc truyện Anh Đào Hổ Phách – Chương 19

Không có gì là không thể thay đổi. Lâm Anh Đào đánh mất hổ phách đã theo mình từ nhỏ đến lớn. Cô đau lòng suốt một thời gian dài, nhưng dần dà cũng bắt đầu quen.

Người lớn nói, năm 2001 là một năm quá đỗi không bình thường. Đặc biệt là nửa cuối năm. Chỉ sau khi khai giảng mười ngày, đã xảy ra một sự kiện kinh hoàng mà Lâm Kỳ Nhạc không thể nào hiểu được. Xung quanh có người cảm khái: “Không ngờ nước Mỹ cũng có ngày bị tấn công, hủy diệt!”

Những bàn luận về tình hình quốc tế, Lâm Kỳ Nhạc nghe không hiểu, cô nhìn thấy trên màn hình ti vi những cuộn khói đen cuồn cuộn bốc lên bầu trời.

Quá đỗi nguy hiểm, trên thực tế, mỗi người trên thế giới này đều không an toàn.

“Ba ơi, tháp đôi là gì vậy ạ?”

Thợ điện Lâm xoa đầu cô: “Chính là Minh Châu Phương Đông của nước Mỹ.”

(*Minh Châu Phương Đông là một tháp truyền hình ở Thượng Hải, là tháp cao nhất châu Á và cao thứ 3 thế giới.)

“Giống như tòa nhà bách hóa Quần Sơn ạ?” Lâm Anh Đào hỏi, cô chưa từng nhìn thấy Minh Châu Phương Đông bao giờ.

Thợ điện Lâm cười khổ: “Có thể xem như vậy.”

Nước Mỹ là một khái niệm lớn và quá đỗi xa vời. Trong một khoảng thời gian rất dài, nó đã mang lại cho Lâm Kỳ Nhạc một ấn tượng tương tự ‘Voldemort’ trong ‘Harry Potter’. Nước Mỹ đại diện cho tất cả những gì hùng mạnh, ưu việt nhất, nhưng cũng vô cùng tà ác đáng sợ, là bất khả chiến bại.

Đỗ Thượng xem tin tức trên ti vi, mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng lăn dài trên má. Hàng ngàn người chết, hàng trăm người tuyệt vọng gieo mình vào không trung bởi họ không còn lựa chọn nào khác, chuyện này khiến cho Đỗ Thượng đau lòng đến toàn thân run rẩy.

Thái Phương Nguyên chết lặng người, hắn nhìn tòa nhà trung tâm thương mại thế giới hừng hực bốc cháy rồi đổ sụp xuống: “Cái này là sự thật… không phải đang đóng phim sao?”

Dư Tiều đứng giữa bốn người bọn họ, là người có vẻ bình tĩnh nhất: “Không phải không quân Hoa Kỳ đứng đầu thế giới ư?” Dư Tiều không hiểu.

Lâm Kỳ Nhạc hốt hoảng hỏi: “Dư Tiều, cậu có số điện thoại của nhà Tưởng Kiều Tây không?”

Lâm Kỳ Nhạc muốn gọi điện thoại cho Tưởng Kiều Tây, nói với cậu, thật sự đừng đi nước Mỹ. Chỗ đó hiện đang có phần tử khủng bố, rất nguy hiểm, không an toàn, rất nhiều người đã chết.

Nhưng điện thoại tút tút một hồi lâu, vẫn không có ai bắt máy.

Lâm Kỳ Nhạc đặt ống nghe điện thoại bàn nhà Dư Tiều xuống, cũng không ở lại ăn cơm tối đã thất thểu đi về.

Trung tuần tháng chín, tổ trưởng Dư và thợ điện Lâm lái xe chở bọn nhỏ vào trong thị trấn chơi.

“Anh Đào,” lòng bàn tay to lớn của tổ trưởng Dư đặt trên đầu Lâm Kỳ Nhạc, bọn họ hai cái đầu một lớn một nhỏ dán trước mặt kính của quầy trang sức, ngắm từng viên hổ phách treo lủng lẳng nhãn hiệu giá tiền bên dưới. Tổ trưởng Dư nói: “Con xem, muốn cái nào, chú Dư mua cho con!”

Lâm Anh Đào nhìn một vòng, dẩu môi: “Con không có thích cái nào…”

Tổ trưởng Dư nhướng mày, mỉm cười, quay đầu lại nhìn thợ điện Lâm đứng phía sau bọn họ.

Thợ điện Lâm ôm chầm con gái, cúi đầu nói: “Đã từng đi qua biển lớn rồi còn sợ gì sông nước! Đúng không Anh Đào.”

Một nhóm bạn nhỏ, cùng nhau ăn KFC, rồi cùng kéo nhau sang sảnh trò chơi. Tần Dã Vân muốn đi khu mỹ phẩm xem son môi của người lớn, Lâm Kỳ Nhạc lại muốn qua cửa hàng băng nhạc xem có album nào mới ra không. Hai cô gái nhỏ không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng chú Dư và Dư Tiều đưa Tần Nhã Vân đi xem đồ trang điểm, thợ điện Lâm dẫn Đỗ Thượng và Thái Phương Nguyên đi theo Lâm Kỳ Nhạc đến cửa hàng băng nhạc.

Trên cửa tiệm dán hình áp phích của một nam ca sĩ mới, anh ấy vừa cho ra mắt một album, đội mũ, dáng vẻ tối tăm muộn phiền.

Lâm Kỳ Nhạc đứng trước tấm áp phích, ngước đầu nhìn ngơ ngẩn.

Đỗ Thượng nhìn theo ánh mắt của Lâm Kỳ Nhạc, quẹt mũi hỏi: “Anh ta có đẹp trai bằng tớ không?”

Lâm Kỳ Nhạc quay lại nói với ba: “Ba ơi, con muốn mua album của người này!”


Hôm đó về tới nhà, Lâm Kỳ Nhạc nằm trên chiếc giường nhỏ có mùng phủ xung quanh của mình. Không có ai khác, chỉ có mình cô. Cô không nghe Cohen, cũng không nghe Tôn Yến Tư, cô nghe bài hát của nam ca sĩ trông có vẻ buồn bã muộn phiền, tuồng như trong lòng cũng chứa đựng nhiều tâm sự u sầu giống như cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy poster của Châu Kiệt Luân, Đỗ Thượng đã cảm thấy siêu cấp không vừa mắt.

Lâm Kỳ Nhạc ở trong lớp, lén nghe Châu Kiệt Luân hát thôi không nói, đằng này còn giơ sách giáo khoa che mặt, ngồi đó mím chặt môi, lặng lẽ rơi nước mắt.

“Anh ta hát hay tới vậy sao?” Đỗ Thượng hỏi.

Lâm Kỳ Nhạc vẻ mặt bi thương, giống như nhân vật nữ chính trong phim truyền hình, trang trọng chép lại lời bài hát của Châu Kiệt Luân vào sách toán của mình: Chỉ còn lại cây đàn dương cầm trò chuyện cùng anh qua hôm nay*… Đỗ Thượng ra vẻ thong dong nói: “Hay là cậu… cậu đừng nghe tới nghe lui nữa, cho tớ mượn nghe thử đi?”

(*Ca khúc ‘Tĩnh lặng’ của Châu Kiệt Luân.

https://.youtube.com/watch?v=F2qmHoKPnek)

Hậu quả trực tiếp nhất của việc Lâm Kỳ Nhạc cho Đỗ Thượng mượn cuốn băng yêu thích nhất tên ‘Fantasy’ này của mình là, mấy ngày sau, Đỗ Thượng đột nhiên từ bỏ việc tập luyện Vịnh Xuân quyền đã đeo đuổi hơn một năm rưỡi qua, mà mày mò lắp ráp, bắt đầu nghiên cứu học chơi côn nhị khúc.

(*‘Côn nhị khúc’: là một ca khúc trong album Fantasy

https://.youtube.com/watch?v=Ix-FYZh6baY.)

Tuần lễ vàng Quốc khánh, Thái Phương Nguyên cùng mẹ đi Tỉnh Thành. Sau khi trở về, hắn đặc biệt chạy sang nhà Lâm Kỳ Nhạc, mang ít đặc sản mẹ hắn đã mua sang biếu cho chú dì, sau đó nói với Lâm Kỳ Nhạc: “Tớ đã đi tìm Tưởng Kiều Tây.”

Lâm Kỳ Nhạc sửng sốt: “Hở?”

“Trong nhà cậu ấy không có ai hết.” Thái Phương Nguyên hạ giọng: “Tớ nghe nói, hiện tại mỗi ngày cậu ấy đều phải đi học luyện thi Olympic, ba mẹ cậu ấy đăng ký rất nhiều lớp, học suốt từ sáng tới tối, cậu nói có đáng sợ không chứ!”

Buổi tối cuối cùng của tuần lễ vàng Quốc khánh, Lâm Kỳ Nhạc nghĩ, Tưởng Kiều Tây vẫn còn đang học sao?

Cậu vẫn còn đang làm bài tập toán Olympic? Cậu ngồi làm bài ở đâu. Đăng ký rất nhiều lớp luyện thi, học từ sáng tới tối, thực sự có người học như vậy mà không bị đau đầu sao.

Cậu… Lâm Kỳ Nhạc nghĩ, cho tới bây giờ chưa từng nhớ đến tớ sao?

Lâm Kỳ Nhạc cầm lấy ống nghe, vô thức bấm số điện thoại nhà Tưởng Kiều Tây ở Tỉnh Thành. Đường dây vừa mới kết nối thì bỗng nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng pháo inh ỏi, nổ đùng đùng, hết cả hồn vía.

Thợ điện Lâm từ bên ngoài vọt vào, nét mặt hồ hởi phấn khích, trên người ông dính đầy xác pháo: “Anh Đào! Quyên Tử!”

Tiếng pháo nổ bên ngoài chẳng những không bớt đi mà ngày càng trở nên dữ dội hơn, hết đợt này tới đợt khác liên tiếp không ngừng, nổ đến mức sàn nhà dưới chân cũng rung chuyển.

Mẹ Lâm đang giặt quần áo sau vườn, lật đật chạy vào: “Có chuyện gì vậy anh?”

Thợ điện Lâm hớn hở cười tươi rói: “Quốc túc! Quốc túc vào rồi!”

(*Quốc túc: là biệt danh của đội tuyển bóng đá Trung Quốc.

– Ngày 7/10/2001: Trung Quốc đánh bại Oman, bóng đá Trung Quốc đi vào lịch sử – lần đầu tiên giành được quyền vào VCK World Cup.)

Nét mặt mẹ Lâm vốn đang hốt hoảng, nghe xong mấy lời này liền phì cười quay ra sau vườn tiếp tục giặt quần áo.

Thợ điện Lâm ngoắt con gái: “Anh Đào, đi, đi xem chú Thái của con bắn pháo hoa nào!”

Lâm Kỳ Nhạc đặt ống nghe điện thoại mà bên kia không có người trả lời xuống. Cô đi ra ngoài, nắm chặt tay ba bước dọc theo con đường nhỏ trước nhà. Cô nhìn thấy trên đường lớn của công trường Quần Sơn đàn ông tuôn ra khỏi nhà cụng bia ăn mừng. Quốc túc vào rồi, đội quyển bóng đá quốc gia vào vòng chung kết World Cup rồi. Dư Tiều và Đỗ Thượng cũng điên cuồng phấn khởi chạy lượn vòng khắp xung quanh nhà.

Mấy ngày sau đó, cả công trường Quần Sơn đều như đang đón tết. Tất cả mọi người ai nấy đều hân hoan vui vẻ.

Tháng 10, hội nghị cấp cao APEC được tổ chức tại Thượng Hải. Tháng 12, Trung Quốc gia nhập vào tổ chức Thương mại thế giới WTO. Người lớn liên tục xuýt xoa nhắc đi nhắc lại mấy từ như ‘vận mệnh quốc gia’, ‘cất cánh’…


Trên bàn tiệc, giọng của chú Thái không giấu được vẻ vui mừng lẫn hâm mộ. Ông nói: “Thế hệ con cháu của bọn con, thật đúng là gặp được thời điểm tốt đẹp mà!”

Thái Phương Nguyên duỗi tay dưới gầm bàn chơi máy chơi game. Lâm Kỳ Nhạc ngồi bên cạnh, lúc nghe thấy tổng giám đốc Thái nói những lời này, hai đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau.

Không đứa nào hiểu người lớn đang nói gì. Lâm Kỳ Nhạc nhỏ giọng giục hắn: “Cậu chơi tiếp đi.”

Đây là thứ duy nhất bọn chúng quan tâm.

Mùa xuân năm 2002, Lâm Kỳ Nhạc đón năm mới ở công trường Quần Sơn. Cô cũng bắt đầu mỗi ngày đều vui vẻ.

Chú Tần của tiệm tạp hóa nhỏ hiện giờ đang hồi phục rất tốt, ông đã có thể bước đi chầm chậm mà không cần gậy.

“Anh Đào, con mua gì nào?” Ông hỏi.

“Chú Tần, bây giờ chân của chú có còn đau tí nào không ạ?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi, cô lấy tiền ra, là tiền mẹ Lâm đưa cho cô đi mua giấm.

“Không đau nữa.” Chú Tần cười tươi rói, vừa nói vừa lấy chai giấm trên kệ đưa cho Lâm Kỳ Nhạc, xong ông đột nhiên hỏi: “Anh Đào à, chú Tần hỏi con một chuyện được không?”

“Chuyện gì vậy ạ?” Lâm Kỳ Nhạc mở to mắt chờ đợi.

Chú Tần ngập ngừng: “Ba mẹ con… định khi nào sẽ chuyển trường cho con?”

Lâm Kỳ Nhạc không hiểu, cô hỏi lại: “Chuyển trường gì ạ?”

Chú Tần nói: “Chú nghe nói mấy đứa nhỏ nhà tổng giám đốc Thái và tổ trưởng Dư đã làm xong thủ tục rồi. Bây giờ chú không phải là nhân viên của công ty, sợ chuyển trường muộn, không theo kịp mọi người, làm chậm trễ việc học của Dã Vân…”

Lâm Kỳ Nhạc cầm chai giấm về nhà, còn chưa kịp bước vào cửa đã nghe thấy ba mẹ cãi nhau bên trong.

“Nếu cuối cùng công trường giữ một mình anh ở lại nơi này, thì Anh Đào phải làm sao bây giờ? Anh hãy đi nói chuyện lại với lãnh đạo đi!”

Mùng bốn tết, tuyết phủ khắp thị trấn Quần Sơn.

Lâm Kỳ Nhạc và mấy người Dư Tiều cùng nhau đắp người tuyết, cô đeo đôi găng tay màu đỏ vo tròn quả cầu tuyết ném trả Dư Tiều đã nện tuyết vào người mình.

Dư Tiều dùng hai bàn tay dính đầy tuyết bẹo gò má Lâm Kỳ Nhạc, vừa lạnh lại đau, Lâm Kỳ Nhạc bị hắn bẹo đến nhăn nhúm cả khuôn mặt khoe hết răng ra ngoài.

“Ba tớ nói, lên cấp hai cậu đến nhà tớ ở.” Dư Tiều nhìn cô: “Cậu đi không?”

(*Bên Trung cấp 1có 6 lớp, cấp 2 bắt đầu từ lớp 7.)

Lâm Kỳ Nhạc cũng muốn túm lấy mặt hắn, nhưng Dư Tiều thoắt cái nhanh nhạy né ra sau.

Bất luận người lớn đưa ra quyết định gì, trẻ em dường như luôn phải nghe theo kết quả. Có điều luôn có ngoại lệ.

Mùng năm tết, Đỗ Thượng đã dùng côn nhị khúc tự chế của mình tự vệ đánh ba hắn Đỗ Vĩnh Xuân phải nhập viện.

Chuyện này gây chấn động cả công trường Quần Sơn.

Trước kia, mẹ của Đỗ Thượng vẫn luôn do dự, vì thương con nên không dứt khoát ly hôn đồng thời lại không biết phải làm thế nào với người chồng say xỉn bạo lực. Lúc tổng giám đốc Thái và tổ trưởng Dư chạy tới bệnh viện, chỉ nhìn thấy Đỗ Thượng gầy còm hốc mắt bầm tím nói với mẹ mình: “Mẹ muốn li hôn thì li hôn, muốn không li hôn thì không li hôn. Dù sao, nếu sau này ông ấy lại đánh hai mẹ con mình, con sẽ đánh lại ông ấy!”

Tháng ba năm 2002, trường tiểu học Nhà máy điện Trung Năng khai giảng chưa được bao lâu, Thái Phương Nguyên đã gom hết sách vở trong ngăn bàn cất vào cặp. Hắn chuẩn bị chuyển đến Tỉnh Thành.


Tan học, ‘bè lũ bốn tên’ của trường tiểu học Nhà máy điện đi bộ trên đường, chầm chậm về nhà.

Đỗ Thượng và Thái Phương Nguyên không hé miệng nói nửa lời, Lâm Kỳ Nhạc cụp mắt nhìn mũi chân mình, dọc đường đi cũng không nói gì.

“Lâm Kỳ Nhạc,” khi mọi người tới trước câu lạc bộ Công nhân chuẩn bị tách nhau ra, Thái Phương Nguyên bỗng nhiên lên tiếng: “Sao cậu không nói gì với tớ vậy?”

Lúc này Lâm Kỳ Nhạc mới ngước mắt lên. Hôm nay cô hết mực yên lặng, lắc đầu.

“Cậu nhìn mắt cậu kìa.” Thái Phương Nguyên trưng ra nụ cười gượng gạo, lại làm ra vẻ như chế nhạo Lâm Kỳ Nhạc: “Đỏ giống như là con thỏ vậy.”

Đỗ Thượng ở bên cạnh khuyên: “Anh Đào, cũng đâu phải sau này không gặp nữa ——”

“Cậu mới là thỏ đó…” Lâm Kỳ Nhạc không kìm được, loáng cái bật khóc nức nở. Cô dùng hai tay giữ quai cặp, bước tới giơ chân đá Thái Phương Nguyên một cước.

Thái Phương Nguyên vừa rồi đang cười, lúc này bị Lâm Kỳ Nhạc đá một cái, vẫn cười.

“Cậu khóc cái gì chứ!” Thái Phương Nguyên la to, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

Tháng tư, Lâm Kỳ Nhạc ở nhà thổi nến sinh nhật. Cô tròn mười hai tuổi.

Tổ trưởng Dư cắn một miếng bánh kem Lâm Kỳ Nhạc đưa cho ông, nói: “Anh Đào, lên cấp hai đến nhà chú Dư ở Tỉnh Thành ở đi!”

Mẹ của Dư Tiều ngồi bên cạnh nói thêm vào: “Trong nhà có hai ông con trai, sắp phiền chết rồi. Anh Đào tới giúp dì giải buồn!”

Người lớn ai cũng cổ vũ một câu, thợ điện Lâm cũng hỏi: “Anh Đào có muốn đi không nào?”

“Con không đi…” Lâm Anh Đào bám dính lấy thợ điện Lâm, ăn bánh kem của mình.

*

Nhà Dư Tiều đông người, chuyển nhà cũng phải chia làm hai tốp. Ngày 16 tháng 4, bà nội Dư cùng mẹ Dư Tiều và em họ Dư Cẩm chuyển đi trước. Trong nhà chỉ còn lại hai cha con Dư Tiều, hai người bèn dứt khoát sang nhà thợ điện Lâm ăn ké.

Đêm đó, Dư Tiều ngồi trên chiếc giường nhỏ của Lâm Kỳ Nhạc, lật quyển truyện tranh ‘Saint Tail’ để ở đầu giường ra xem.

“Rốt cuộc cái này có gì hay?” Hắn không biết vì sao Lâm Kỳ Nhạc lại thích xem truyện tranh đến vậy.

Trong miệng Lâm Kỳ Nhạc nhồi đầy bánh snack tôm, nói: “Hay hơn nhiều so với mấy cái ‘tuần báo thể thao’ kia của cậu!”

Dư Tiều quay sang nhìn cô, thấy miệng Lâm Kỳ Nhạc phồng lên.

Lúc nào ở trước mặt hắn, cô cũng không có chút nào giống con gái.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn đeo dính lấy ba cậu bao lâu nữa?” Dư Tiều hỏi.

Lâm Kỳ Nhạc sững người, nuốt snack tôm xuống: “Sao cơ?”

“Ba mẹ cậu muốn cậu đến Tỉnh Thành, cậu biết không?” Dư Tiều nói.

Lâm Kỳ Nhạc im lặng một lúc.

“Ba mẹ tớ rất đáng thương.” Cô nói: “Tớ muốn ở cùng bọn họ…”

Dư Tiều rời khỏi nhà Lâm Kỳ Nhạc trong bóng đêm. Lâm Kỳ Nhạc chạy đuổi theo nói tạm biệt. Dư Tiều giơ tay lên vẫy vẫy làm động tác tạm biệt, cũng không quay đầu lại.

*

Tháng sáu, học sinh lớp sáu của trường tiểu học Nhà máy điện Trung Năng hồi hộp lo lắng chuẩn bị bước vào kỳ thi tốt nghiệp.

Đỗ Thượng nói với Lâm Kỳ Nhạc, ba mẹ hắn đi Tỉnh Thành ly hôn.

Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên đường ống sưởi bọc vật liệu cách nhiệt màu đen, hỏi: “Vì sao phải đi đến Tỉnh Thành?”

Đỗ Thượng ngồi bên cạnh cô, nghĩ ngợi một lúc: “Bởi vì hộ khẩu của mẹ tớ ở Thanh Hải, hộ khẩu của ba tớ ở Tỉnh Thành.”


Lâm Kỳ Nhạc không nói gì.

Từ khi bước sang năm mới, Lâm Kỳ Nhạc cảm thấy dường như Đỗ Thượng đã lớn hẳn chỉ sau một đêm. Tựa như thiếu niên gầy yếu một khi ‘đồ long’, cuối cùng đã xua tan đám mây đen u ám vây phủ bao năm trên đỉnh đầu, sẽ trở thành anh hùng.

(*Đồ long có nghĩa là giết rồng. Trong Ỷ thiên đồ long ký, đồ long là giết nhà vua Mông Cổ đang cai trị đất nước Trung Quốc.)

Đỗ Thượng trở qua trở lại cuộn băng ‘Fantasy’ trên tay: “Nhà của ba tớ ở Tỉnh Thành cũng để lại cho mẹ con tớ.”

Lâm Kỳ Nhạc ‘ừ’ một tiếng.

Không còn người bạn nhỏ nào ở đây, chỉ có hai bọn họ. Mấy tháng nay, rất nhiều gia đình đã chuyển đi, người lớn nói, dự án ở đây sắp kết thúc, chỉ còn công tác hoàn thiện công trình.

Đỗ Thượng ngồi bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc, đột nhiên khẽ ngâm nga một giai điệu.

Lâm Kỳ Nhạc nghe ra, đó là khúc nhạc dạo đầu của một bài hát trong cuốn băng của Châu Kiệt Luân.

Đỗ Thượng khẽ lẩm bẩm hát trong miệng.

‘Nếu như tôi thật sự có một đôi cánh, tôi sẽ bay đi ngay lập tức, tôi sẽ đưa mẹ tôi đi.’

(*Lời bài hát trong ‘Cha, con đã về’ của Châu Kiệt Luân – bài hát này giống hoàn cảnh của bạn Đỗ Thượng.

https://.youtube.com/watch?v=gUatUYCtwuY)

“Tớ phát hiện nghe Rap bằng tiếng Trung vẫn có ý nghĩa hơn,” Đỗ Thượng gật gù đắc ý, nói với Lâm Kỳ Nhạc: “Trước kia tớ không biết lời bài hát của H.O.T có nghĩa gì.”

Lâm Kỳ Nhạc lại ‘ừ’ một tiếng.

“Đỗ Thượng.” Lâm Kỳ Nhạc nhẹ giọng nói: “Cuốn băng này tớ tặng cho cậu đó.”

Đỗ Thượng sửng sốt: “Không đâu… tớ vốn định trả lại cho cậu.”

“Tớ đã mua một cái khác.” Lâm Kỳ Nhạc nói.

Đỗ Thượng nhìn cô.

“Lúc Tưởng Kiều Tây chuyển đi cậu khóc, Thái Phương Nguyên chuyển đi cậu cũng khóc, Dư Tiều đi rồi cậu vẫn còn khóc.” Đỗ Thượng dừng một lát, nở nụ cười: “Tớ đi, cậu đừng khóc nha.”

“Ừ.” Lâm Kỳ Nhạc gật đầu hứa với hắn.

“Vậy… chờ tớ đến Tỉnh Thành, tớ sẽ tìm đến nhà của Tưởng Kiều Tây thay cậu dạy dỗ cậu ta!” Đỗ Thượng vừa nói vừa xắn tay áo: “Tớ sẽ hỏi cậu ta, cậu dựa vào cái gì mà không gọi điện thoại cho Anh Đào của chúng tôi?”

Cuối tháng 6, kỳ thi tốt nghiệp của trường tiểu học Nhà máy điện Trung Năng kết thúc.

Tan học, trên con đường quen thuộc, Lâm Kỳ Nhạc một mình đeo chiếc cặp nhỏ trên lưng, chạy thật nhanh về nhà.

Vừa vào cửa cô liền reo to: “Ba ơi! Mẹ ơi! Điểm của con đủ vào Nhất Trung Quần Sơn rồi!”

(*Nhất Trung là trường trung học trọng điểm đứng hàng thứ nhất.)

Hai vợ chồng thợ điện Lâm là nhóm người cuối cùng còn ở lại công trường, sinh hoạt hiện tại có rất nhiều bất tiện. Vì công nhân đã được điều đến các công trường khác, khu nhà tập thể đã bắt đầu phá bỏ di dời.

Chỉ còn một vài người, ngay cả tiệm bán thuốc lá, rượu và đồ nhắm ngoài cổng; các tiệm bán điểm tâm sáng cũng đã đóng cửa ngừng kinh doanh.

Bây giờ muốn mua thứ gì đều phải đi vào trong thị trấn. Thợ điện Lâm nghe thấy tin vui này, cao hứng bế bổng Lâm Anh Đào lên, quay đầu nói: “Quyên Tử! Tối nay chúng ta đi vào trong thị trấn ăn lẩu ăn mừng nào!”

Mẹ Lâm vội vàng bấm điện thoại gọi cho tổ trưởng Dư ở Tỉnh Thành, bà phấn khởi nói: “Dạ, đúng ạ! Có thể vào Nhất Trung!”

Lâm Anh Đào ngồi trước gương, tự sửa lại hai cái bím tóc đuôi ngựa nghiêng nghiêng vẹo vẹo một lần nữa. Cô mặc chiếc áo đầm mẹ mới mua cho mình, mang đôi giày da nhỏ màu đỏ rồi đi ra cửa.

Mẹ Lâm đang khóa cửa ở đằng sau, thợ điện Lâm gọi: “Anh Đào, chậm thôi con!”

Lâm Anh Đào đi thật nhanh phía trước, làm tiên phong dẫn đường cho ba mẹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.