Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 56


Đọc truyện Anh, Đã Lâu Không Gặp! – Chương 56

Kể từ sau sự kiện cướp người ở buổỉ dạ vũ, Mạnh Tư Thành công khai thể hiện tình cảm của mình đối với Tô Hồng Tụ trước mặt mọi người.

Mạc Vân bên kia thì cũng thôi đi, vì anh ta đã sớm biết rõ, nên sau đó gặp lại lập tức làm ra vẻ sợ hãi, ý là biết sớm thế tôi đã không làm như vậy, đây thật sự là hiểu lầm thôi! Mạnh Tư Thành đương nhiên biết hắn cố ý gây nên nhưng không thể vạch mặt, chỉ có tìm cơ hội chuốc nhiều rượu cho hắn và dùng lời nói chế nhạo hắn vài câu cho hả giận thôi.Tô Tranh rất hài lòng với sự kiên này, tất cả phát triển theo đúng như dự đoán. Nhưng mà hai người kia đã nhanh chóng rời khỏi thành phố S, bọn họ tới đây mục đích chính là xử lý vụ án kia, hôm nay chuyện của vụ án được xử lý thỏa đáng rồi tự nhiên sẽ phải rời đi.

Trước khi rời đi, Tô Tranh được Tô Hồng Tụ dẫn đến một nơi.

Tô Hồng Tụ nhìn những kiến trúc cũ nát nơi này sắp bị huỷ đi, chợt nhớ tới ban đầu chính tại nơi này mình gặp được Tô Tranh, không khỏi nghi ngờ, đây rốt cuộc là một nơi như thế nào, mà khiến một người như Tô Tranh mỗi khi tới đây lại ưu thương hơn mấy phần.

Tô Tranh cười ha ha mở miệng nói: “Nơi này là nơi tôi lớn lên, nơi có rất nhiều kỉ niệm, đáng tiếc hôm nay cảnh còn người mất, không đúng, ngay cả mảnh đất này cũng sắp bị phá huỷ rồi.”

Tô Hồng Tụ nhìn thấy rõ rất nhiều phiền muộn trong con ngươi xinh đẹp, tinh xảo, cùng với một loại khổ sở không cách nào nói rõ, cô chợt có một loại kích động muốn xóa tan đi nỗi khổ sở đó.

Tô Hồng Tụ muốn mở miệng an ủi nhưng Tô Tranh lại lắc đầu nói:“Chúng ta đi thôi, về sau cũng không thể trở lại nơi này nữa.” Nói xong cô đứng lên trước, ngửa đầu nhìn bầu trời một lát rồi sải bước rời đi.

Tô Hồng Tụ đi theo phía sau của Tô Tranh, nhìn bóng lưng mảnh khảnh lại mơ hồ cảm thấy vô cùng đau lòng và cô đơn.

Tô Tranh rời đi với Mạc Vân, Tô Hồng Tụ tiếp tục ở lại công ty đó. Tô Tranh có hỏi qua ý kiến của Tô Hông Tụ xem bản thân thích công việc nào, Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút thấy nghề ban đầu là thích hợp với mình nhất, làm nhân viên kế toán. Tô Tranh gật đầu một cái, dù suy nghĩ của con người thay đổi như thế nào thì bản chất vẫn không thay đổi. Hiện tại Tô Hồng Tụ tất nhiên làm việc hào phóng, thoả đáng nhưng bản chất vẫn là Tô Hồng Tụ trước kia. Vì vậy Tô Tranh đồng ý. Tô Hồng Tụ vẫn cứ tiếp tục lưu lại nơi này, làm công tác tài vụ ở công ty.

Sự kiện cướp người trong buổi dạ vũ lần đó thật đúng là phiền toái nhất, việc khắc phục hậu quả có lẽ chính là Quách Tứ , vì anh ta không hề chuẩn bị tâm lý nên thật sự bị chuyện này đả kích!


Quách Tứ đầu tiên là sợ hãi một phen, bạn gái Mạnh Tư Thành thế nhưng không phải Đàm Tư Tư chuyện này khiến anh ta thất kinh. Sau đó bạn gái Mạnh Tư Thành lại chính la cô gái đi cặp cùng Mạc Vân càng làm cho anh ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng cuối cùng để cho anh vạn vạn không nghĩ tới chính là người thâm trầm, chững chạc-Mạnh Tư Thành có một ngày sẽ làm ra hành động điên cuồng cướp người ngay tại chỗ như vậy, tất cả những điều này không thể không khiến anh thở dài. Dĩ nhiên đến thời điểm này, sau khi anh ta vỗ mạnh đầu hồi tưởng lại đủ loại hành vi, rốt cuộc rút kinh nghiệm xương máu bắt đầu cảm giác mình đã hiểu lầm một số chuyện, thật xin lỗi Mạnh Tư Thành. Vì vậy muốn MạnhTư Thành mang theo Tô Hồng Tụ ra ngoài gặp mặt mọi người đồng thời để cho anh nhận lỗi sai.

Mạnh Tư Thành gần đây tiến thêm một bước với Tô Hồng Tụ càng thêm ngọt ngào ,đó là dính nhau như bùn, đâu muốn để ý đến Quách Tứ chứ? Vì vậy Quách Tứ luôn kêu la anh không đủ nghĩa khí, Mạnh Tư Thành cũng lười phản kháng lại anh.

Mà hiện tại không biết Đàm Tư Tư ra sao rồi, thậm chí ngay cả chào cũng không chào đã rời đi, trên thực tế kể từ sau lần vũ hội đó thì không thấy tin tức gì của cô ta, Mạnh Tư Thành vì nghĩ đến tình bạn học, nên có hỏi thăm tung tích của cô ấy qua một vài người bạn học, thì phát hiện cô ấy trở về quê mình, còn về phần mục đích gì thì không thể biết được, sau khi suy nghĩ kỹ Mạnh Tư Thành quyết định không hỏi nữa.

Bọn họ đều là người đã trưởng thành, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm vì hành động của mình, mà trách nhiệm của Mạnh Tư Thành chính là Tô Hồng Tụ.

Mạnh Tư Thành ngọt ngào cùng Tô Hồng Tụ qua mấy ngày, đảo mắt là đến lễ mừng năm mới, vì vậy Tô Hồng Tụ bắt đầu chuẩn bị về nhà nghỉ lễ đầu xuân.

Mạnh Tư Thành rất nhiều năm chưa trở về qua nhà rồi, dù sao chỗ đó đối với anh mà nói đã sớm không có gì lưu luyến nữa rồi. Chỉ là trước việc Tô Hồng Tụ về nhà, anh thử thăm dò hỏi: “Có muốn anh cùng về nhà với em không?”

Tô Hồng Tụ không hiểu: “Anh không phải đã nói năm trước anh cũng không về nhà sao?”

Mạnh Tư Thành quay đầu sang chỗ khác, giải thích nói: “A, năm trước không về đó, nhưng nếu như em muốn, anh sẽ về nhà với em.” Năm nay với năm trước sao có thể giống nhau chứ.

Tô Hồng Tụ vội vàng nói: ‘Không cần đâu, tự em trở về được rồi. Dù sao từ đây về nhà cũng không xa, em đi xe lửa mấy giờ là đến, những năm này em vẫn thường đi về như vậy, đã sớm thành thói quen.”


Tô Hồng Tụ giải thích một phen, Mạnh Tư Thành hoàn toàn không còn gì để nói, vì vậy đề tài về nhà này cũng không được nhắc tới nữa.

Một ngày kia, Tô Hồng Tụ rời thành phố S, Mạnh Tư Thành cố ý lái xe đưa cô đến bến xe, đứng trên đường, Tô Hồng Tụ nhìn hộp quà lớn nhỏ trong tay anh,cau mày bất đắc dĩ nói: “Thực sự anh đưa nhiều lắm rồi, căn bản không cần dùng!”

Trong lòng Mạnh Tư Thành có nhiều tâm sự, lúc này nghe Tô Hồng Tụ nói vậy, rất là mất hứng: “ Được rồi,nếu em ghét bỏ, vậy dứt khoát ném đi.”

Mạnh Tư Thành đã nói như vậy, Tô Hồng Tụ còn có thể nói gì, đương nhiên là vội vàng nhận lấy để an ủi cảm xúc người nào đó.

Tô Hồng Tụ lên xe, bởi vì đoạn đường không xa, mặc dù Mạnh Tư Thành sợ cô chịu khổ lần nữa, muốn mua vé giường nằm, nhưng cô vẫn kiên trì mua vé ghế ngồi cứng, dù sao cũng đã sớm thành thói quen, có mấy giờ mà thôi.

Đoàn xe chậm rãi chạy, cách cửa sổ xe, Tô Hồng Tụ vẫy vẫy tay với Mạnh Tư Thành, Mạnh Tư Thành hưởng ứng, nhưng Tô Hồng Tụ lại cảm thấy dáng vẻ của Mạnh Tư Thành có chút cô đơn.

Đoàn xe đi, cô còn liều mạng nhìn xuyên qua cửa thuỷ tinh bóng dáng đứng trên đường dần dần biến mất, là cô đơn, không có sai.

Tại sao vậy chứ? Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút, cảm thấy gần sang năm mới Mạnh Tư Thành ở lại đây một mình quả thực không dễ chịu. Nhưng cô thực sự muốn về nhà với mẹ, cô không thể nào ở lại cùng với Mạnh Tư Thành mà khiến mẹ một mình cô đơn trong lễ mừng năm mới.


Về đến nhà, Tô Hồng Tụ mang theo các loại hộp qùa lên lầu, nhà bọn họ vốn là ở nông thôn, nên nơi này không có việc mọi người lên lầu vận động, nhà cô hiện nay mới được phân là một căn nhà khoảng sáu mươi mét vuông chia làm hai phòng ngủ một phòng khách so với trước kia thì hẹp hơn, nhưng thật may là chỉ có hai mẹ con nên cũng đủ dùng.

Thật ra thì trước đây mẹ Tô cũng đã đề cập đến, nếu như Tô Hồng Tụ ở bên ngoài quá mức cực khổ, có thể suy tính trở về quê phát triển, đến lúc đó tìm một người đàn ông có thể tin tưởng được ở quê, cho dù đối phương không có phòng ốc thì đến nhà bọn họ ở cũng không sao. Dĩ nhiên khi đó Tô Hồng Tụ còn chưa cân nhắc qua vấn đề này, hôm nay lại càng không thể, vì cô đã có Mạnh Tư Thành.

Mẹ con gặp nhau, hai người rất kích động, Mẹ Tô nhìn dáng vẻ con gái, cảm thấy hình như con gái mình từ trang phục bên ngoài hay phong thái bên trong đều có chút thay đổi, trở nên đẹp và sáng sủa hơn. Nói không thích là giả, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thời gian dài như vậy không gặp con gái có chút xa lạ. Tất nhiên không tính đến thời điểm hai mẹ con nói lời tri tâm, nói xong mẹ Tô cũng cảm thấy cho dù có như thế nào thì vẫn là con gái của mình!

Mẹ Tô đã sớm chuẩn bị một bữa cơm phong phú để tiếp đón Tô Hồng Tụ, vì vậy hai mẹ con dừng lại để ăn uống, ăn xong lại tranh nhau rửa chén,nồi.

Mẹ Tô rảnh rỗi liền sửa sang lại hành lý Tô Hông Tụ mang về, thấy những hộp quà là sản phẩm bổ dưỡng có giá trị dành cho người già, hỏi Tô Hồng Tụ chuyện gì xảy ra. Tô Hồng Tụ còn chưa nói rõ về chuyện Mạnh Tư Thành với mẹ, trước kia là do lo lắng chuyện còn chưa chắc chắn trong lòng nên không có nói, hôm nay dù gì hai người cũng đã phát triển đến trình độ này vì vậy có chút không biết nói rõ như thế nào.

Mẹ Tô nhìn ra bộ dạng con gái có tâm sự, cũng không có hỏi nhiều, nhưng trong lòng không khỏi tưởng tượng, sau lại dùng lời nói thử dò xét truyện bạn trai của con gái, Tô Hồng Tụ chỉ nói thoái thác rằng trước mắt hiện tại không tính đi xem mắt, vì vậy mẹ Tô càng cảm thấy con gái đã yêu đương rồi, chỉ là không biết tại sao tạm thời chưa muốn nói đây?

Thật ra thì không phải Tô Hồng Tụ không muốn nói, cô chính là nghĩ mình và Mạnh Tư Thành đã phát triển đến bước này nhưng vẫn chưa nói cho mẹ mà cảm thấy áy náy, vì vậy trong lòng có chút ngượng ngùng, cảm giác vừa nhắc tới Mạnh Tư Thành, giống như mình và chuyện với anh bị mọi người quan sát vậy. Hơn nữa lúc này nếu mẹ hỏi mình và Mạnh Tư Thành phát triển đến trình độ nào, mình lại biết trả lời làm sao đây? Còn là vẫn lừa mẹ hay trực tiếp nói thẳng ra? Đối với vấn đề này Tô Hồng Tụ có hơi lo lắng. Cô là con gái hiếu thuận không muốn lừa gạt mẹ, nhưng muốn cô trực tiếp nói với mẹ mình và người kia đã sớm thân thiết thật là có chút quá mức kinh thế hãi tục. Vì vậy cô suy nghĩ muốn làm đà điểu, kéo dài một chút nữa đi, qua sang năm mình sẽ từ từ nói với mẹ.

Như thế qua một thời gian hai mẹ con ai cũng không đề cập tới chuyện này nữa, ngày thứ hai chính là đến đêm 30, hai người ôm TV xem chương trình đi hội đầu năm, ăn nửa nồi sủi cảo nóng, cũng hưởng thụ đêm cuối năm vui vẻ.

Thỉnh thoảng Tô Hồng Tụ lại chú ý tin nhắn, kể từ lúc về đến nhà, Mạnh Tư Thành không có nhắn tin hỏi thăm tình huống, cô tự nhiên cũng chỉ sốt ruột mà thôi.

Đối với Tô Hồng Tụ thường xuyên cúi đầu theo dõi tin nhắn, mẹ Tô nhìn ở trong mắt nghi ngờ ở trong lòng, thế nhưng cũng không hỏi cái gì.

Trên TV đang diễn đến tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn, điện thoại Tô Hồng Tụ vừa vang lên, cô vội vàng mở ra nhìn, là tin nhắn của Mạnh Tư Thành, nội dung: “Em có nhớ anh không? Anh rất nhớ em, chỉ mong nhìn thấy em ngay lập tức!“


Tô Hồng Tụ bên môi mỉm cười định nhắn tin lại, ai biết tin nhắn Mạnh Tư Thành lại gửi đến: “Anh hiện tại ở dưới lầu nhà em, em đến cho anh được nhìn thấy có được không?”

Tô Hồng Tụ lập tức ngây ngẩn cả người, hiện tại anh đang ở dưới lầu? Đi xuống là có thể thấy anh?

Cô vội nhắn tin lại: “Đừng nói giỡn, em đang xem tiết mục đón xuân với mẹ!”

Mạnh Tư Thành nhắn tin trở lại: “Dĩ nhiên anh không nói giỡn, anh vẫn ở dưới lầu nhà em, nếu em không muốn gặp anh cũng không sao, anh chỉ tiếp tục đứng ở dưới lầu thôi.”

Nghe trong lời nói có bao nhiêu buồn bã, Tô Hồng Tụ nhất thời không đành lòng, vì vậy nhìn trộm về phía mẹ mình, lại phát hiện mẹ đang chuyên tâm xem TV, có sợi tóc trắng phản chiếu ánh sáng của đèn huỳnh quang.

Tô Hồng Tụ nghĩ hay là nói cho mẹ biết chuyện này, nếu không thì tìm lý do đi xuống gặp anh một chút, đang chần chừ có muốn hay không nói ra toàn bộ, ai biết mẹ Tô chợt “Ai nha” một tiếng. Tô Hồng Tụ vội hỏi mẹ làm sao, ai ngờ mẹ Tô nhớ tới có một bao đồ cũ còn chưa vứt đi, căn cứ theo lời mẹ Tô, đồ cũ của một năm nhất định phải để ngày cuối năm mới bỏ đi, mà đặc biệt cũng không được để sang mùng 1 đầu năm mới, nếu không sẽ có điềm xấu.

Tô Hồng Tụ tất nhiên sẽ không nhẫn tâm để mẹ đi ra ngoài đổ rác, hơn nữa cô cũng có tâm sự, vì vậy liền vội vàng đứng dậy tiện tay phủ thêm một chiếc áo khoác nhung, nhấc theo bao đồ bỏ đi đi ra ngoài, ra đến bên ngoài mới âm thầm cảm thấy may mắn, đúng là cơ hội tốt trời ban, vừa tiếp tục cho cô làm một con đà điểu!

Tô Hồng Tụ đi xuống lầu mang theo bao đồ bỏ đi ném vào thùng rác, sau đó lấm lét nhìn trái phải, dưới lầu ánh trăng trong như nước, lạnh lẽo không có bóng người.

Cô còn đang nghi hoặc người đâu rồi, liền nhìn đến nơi xa dưới tàng cây có một người đi ra.

Dưới ánh trăng, anh khoác ngoài một chiếc áo màu đen, tóc ngắn hoạt bát, khuôn mặt tuấn dật, đang đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.