Bạn đang đọc Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm: Chương 33
Sáng tỉnh dậy,phản xạ đầu tiên của Zami là nhìn đồng hồ treo góc tường lẩm bẩm một chút:”6h 9 phút”,toàn thân không hiểu sao có một loại mệt mỏi ập đến khiến cô đi đứng không mấy vững vàng,xoa xoa vỗ vỗ cái đầu,xuống nhà ăn một chút chắc sẽ bình phục lại thôi
Cô cố gắng đi vào phòng vệ sinh chải chuốt tóc tai đàng hoàng,vội vàng mặc một chiếc áo thun trắng,bên dưới là chiếc quần jeans bò rách như mọi ngày.Đây là lần đầu tiên trong đời cô vội vàng,không phải vì muộn học mà lại vì một chàng trai xa lạ điều này khiến cô cảm thấy bản thân mình thật buồn cười,có thể chỉ là do cô cảm thấy có lỗi quá nên phản ứng mới mãnh liệt như vậy
Vơ lấy chiếc điện thoại trên giường tìm trong dạnh bạ một dãy số bấm nút kết nối,4 hồi chuông…5 hồi chuông…đầu dây vẫn chưa bắt máy.Trong đầu cô không ngừng nghĩ chắc chắn tên này hôm qua phải ngồi nghe hát đến nửa đêm mới được thả về đây mà,giờ này chưa dậy cũng chẳng có gì là lạ cả
Tính sẽ cúp máy thì đầu dây vang lên tiếng mở máy tiếp đến là cái giọng ngái ngủ 100%:”A lô”
“Sao thế?Vẫn chưa tỉnh ngủ hay sao”_Zami tay mân mê cánh hoa trong phòng miệng không ngừng buông lời trêu chọc
Đầu dây nghe xong giọng nói này như phản xạ có điều kiện lập tức phát ra bao tiếng sột soạt,ho khan một tiếng Tiron trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết:”À,Zami à gọi anh sớm vậy có chuyện gì không?”
Nghe giọng nói nghiêm túc này cô kìm lòng không được mà cười nhẹ một tiếng,tên này nói chuyện với cô cần phải chỉnh chu mọi thứ đều phải hoàn hảo sao?Thực như có cảm giác cô là tổng giám đốc lớn của công ty Tiron làm,không vòng vo nhiều lại liếc nhìn đồng hồ đã qua 2ph rồi cô vào thẳng vấn đề cần nói:”Hôm nay em không đến lớp được,phiền anh xin nghỉ giúp em một buổi”
“Việc xin nghỉ em không phải lo,nhưng…sao em không đến lớp được,sức khỏe không ổn chăng?Hay…hay…hôm qua uống nhiều rượu quá đúng không?”_Tiron càng nói giọng càng giận dữ
“Đầu óc anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đông nghĩ tây vậy soa,em ổn,em không sao.Hôm nay thực em không thể tới lớp được,thế anh có xin nghỉ hộ em không đây”_Zami nói với chất giọng uy hiếp
Việc nghỉ học không có gì khó khăn với cô nhưng mới vào trường nên cô không muốn mình gây ấn tượng xấu,dù sao cũng gọi là có chút lễ phép với thầy cô,không thể vứt tự trọng của nhà trường đi như cái chợ muốn đến thì đến muốn đi thì đi được
“Tất nhiên là được rồi,vậy có gì cứ gọi điện cho anh nhé”_Tiron nhỏ giọng dặn dò
“Được”_Trả lời xong cô cúp máy luôn,xuống tầng đã thấy Hồng Mận đứng trong bếp loay hoay làm bữa sáng
Hồng Mận có hỏi Zami là cô về lúc nào mà Hồng Mận ngủ say chẳng biết,cô nói đại một giờ vì căn bản đêm qua cô cũng vì mệt mà thiếp đi,cũng may Lâm Nhất thực tốt khi đưa cô về trong cơn mê man,quả thực bây giờ cô mới nhận thức ra rằng không được lơ là mất cảnh giác.Tưởng chừng lấy đi chút máu đơn giản nhưng không ngờ nó có thể làm cô ngất đi lúc nào không biết giờ phải ăn thật nhiều để tầm bổ không lại kiệt sức ở bệnh viện thì tiêu
Sau khi ăn xong xuôi sức khỏe đã cải thiện rất nhiều,cô phóng xe như bay đến bệnh viện D.A.S.Trong suốt chặng đường đi cô không ngừng nghĩ lại khuôn mặt anh tuấn đau khổ của chàng trai nằm trước đầu xe mình,trong tim bất ngờ dấy lên một cảm giác gì đó khiến co không hiểu nổi.Là thương hại chăng?Cô không phủ nhận là mình thực có chút lo lắng cho chàng trai,nếu anh ta mà có mệnh hệ gì hẳn cảnh sát phải đến tìm cô đầu tiên
Chỉ sau10ph ngắn ngủi cô đã có mặt trong hành lang bệnh viện,từng bước từng bước hỏi kĩ càng lại phòng bệnh mà Khánh đang ở,anh ta đã được đưa vào phòng riêng theo yêu cầu của Lâm Nhất
Tay cầm số phòng,bước chân vội vã chạy qua phòng này đến phòng khác
693…694…695…696
Đây rồi!!!696 là phòng này…
Hít một hơi thật sâu,cô nhẹ nhàng đẩy cửa he hé,không một động tĩnh…không một ai cả…cửa mở rộng hơn
Zami cứng đờ người,con mắt căn tròn nhìn chiếc giường trước mắt,nhất thời số phòng cầm trên tay rơi xuống đất
Không tin vào những gì mình nhìn thấy…chẳng lẽ…rõ ràng hôm qua bác sĩ bảo cuộc phẫu thuật thành công mà sao…lại thành ra thế này…
Người nằm trên giường bất động băng bó khắp cả cơ thể…cô choáng váng ngồi phịch xuống sàn…đây là…kết quả mà cô gây ra hay sao?
Cố lấy lại bình tĩnh,cô tiến đến gần người bệnh bàn tay run run cham lướt qua thân hình bất động trên giường,nước mắt không rơi nhưng không hiểu sao cô cảm thấy mình thật tồi tệ
Khi nhìn thấy cảnh này…Lâm Nhất và Lệ Hi sẽ nghĩ sao???Bố mẹ cô sẽ nghĩ sao???Cuộc làm ăn của họ sẽ thế nào???Chàng trai này sau khi tỉnh dậy sẽ thế nào???Cô có bị ngồi tù vì tội uống rượu phóng xe nhanh mà vô tình đâm người không???
Zami nhất thời cảm thấy hoang mang,mạng người đối với cô vô cùng quan trọng mà chỉ một chút tức giận mà làm người ta ra nông nỗi này…thực cô không biết phải nói gì làm gì cho hết cảm thấy có lỗi…Zami hận mình hận mình mãi mãi hận mình…đôi mắt thương tiếc xót xa nhìn người bệnh…
“Zami à,có phải cháu không?”_Tiếng Lệ Hi ngoài cửa bay tới
Zami giật thót tim,quay người lại chắn chắn người bệnh nằm bất động băng bó toàn thân trên giường
Hơi nhíu mày với biểu hiện lạ của Zami,Lệ Hi mở cửa tính tiến đến thì Zami bất ngờ giơ tay lên ngăn cản:”Bác đừng đến đây”
“Cháu sao vậy,mà cháu làm gì ở đây vậy chứ”_Lệ Hi không hài lòng với hành động của cô cho lắm,như nhận thấy có vật gì đó rơi trên sàn,bà nhận tờ giấy ghi tên phòng lên xem xét rồi cười nhẹ nhìn Zami:”Cháu vào thăm Khánh đúng không?”
“Vâng”_Zami trả lời thật thà
“Vậy cháu ở đây làm gì”_Lệ Hi
Quay đầu nhìn người bất động trên giường lại quay qua nhìn Lệ Hi cô dò hỏi:”Ý bác là…”
“Là cháu nhầm phòng chứ sao,nó ở phòng 969 mà,cháu đó thật là hết cách nói…”_Lệ Hi cười nhìn bộ dạng che che dấu dấu của Zami
Cô tá hoảng chạy lại gần nhìn vào tờ giấy ghi tên phòng,ôi trời ạ,cô cầm ngược…đập vào đầu mình một cái tại sao lại sơ ý như vậy nhỉ,cô cũng nghe cô ý tá dặn 96 gì gì đó mà vộ iquas lại bỏ ngoài tai khiến suốt từ vừa nãy cô tự kỉ thương thương tiếc tiếc một người chẳng biết là ai…
Suốt chặng đường đi đến phòng 969 mặt Zami vẫn cúi gằm xuống đất thẹn vô cùng,cảm thấy một người như mình có ngày lại vội vã vì một người con trai xa lạ,ngu ngốc nhầm lẫn cũng vì một người con trai xa lạ.Điều này thực khiến cô thấy bản thân thật buồn cười
“Cháu sao vậy,cảm thấy không khỏe sao”_Lệ Hi nhíu mày nhìn hành động quá mức kì quái của Zami
“Không,cháu ổn mà”_Zami ngẩng đầu lên cười tươi nhìn Lệ Hi
Cốc nhẹ một cái vào đầu cô bà không kìm nổi mà phì cười:”Ngượng đúng không?Có phải là sắp gặp con trai ta nên ngượng đúng không”
Zami từ thẹn không biết phải làm sao khi nghe đến đây toàn thân cô giật nẩy mình,căng tròn mắt ngước lên nhìn Lệ Hi.Bà thực sự hiểu nhầm Zami rồi,cô nhanh miệng phủ nhận nhưng không hiểu sao lại nói lắp:”Không…không,thực…không phải”
“Thôi đến nơi rồi,vào thôi,ta không trên cháu nữa”_Lệ Hi gắng nín cười kéo tay Zami mở cửa phòng
Không biết là cô bị làm sao mà theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn 3 con số 969 rồi thở ra một hơi,lần này không nhầm lẫn,có vẻ như 1 lần là quá đủ cho lần thứ 2 cô rút kinh nghiệm rồi
Nhưng khi thu hồi ánh mắt nhìn chàng trai đang ngồi trên giường ăn bữa sáng ngon lành thì cô không kìm lòng nổi mà một lần nữa căng tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh ta
Không ngờ sau vụ tai nạn vừa rồi anh ta lại lành lặn như vậy,mới qua một hôm mà đã có thể tự nhiên ăn như không có chuyện gì xảy ra vậy.Điều thực khiến cô không thể tin nổi,lại tự đặt trong đầu một câu hỏi:”Anh ta có phải là người không???”
Khoan đã,khoan đã,giờ cô mới để ý rằng chàng trai này không những đẹp trai mà còn đẹp lắm đẹp cực đẹp ơi là đẹp…từ khuôn mắt anh tuấn,mái tóc đẹp,hàng lông mày rậm,đôi mắt long lanh,chiếc mũi cao đến bờ môi quyến rũ kia.Mắt cô không tự chủ mà di chuyển xuống bên dưới,đằng sau lớp áo bệnh nhân là một cơ thể cường tráng,bên trên lộ một vùng ngực tinh tráng không chê vào đâu được
Zami lại lướt lên lướt xuống nhìn chàng trai rồi cuối cùng cũng chốt 2 từ:”Hoàn hảo”
Đột nhiên cô đảo mắt qua bắt gặp đôi mắt vô hồn vô cảm của anh đang nhìn mình,rùng mình một cái,cô nhìn chăm chăm vào hắn như vậy…phải chăng…khiến hắn khó chịu?
“Zami,cháu lại đây,sao còn đứng đơ ra đó làm gì”_Lệ Hi nhíu mày nhìn Zami
“À…vâng”_Cô nhanh nhảu cố nặn ra một nụ cười gượng gạo tiến đến gần giường bệnh cùng Lệ Hi
Còn 2 bước nữa mới tới mà một giọng nói gần đó bay tới đi qua tai cô khiến cô khựng lại không thể bước tiếp:”Cô là ai vậy?Tôi đã cho phép cô lại gần tôi sao”
Đáng ghét!!!Cái tên này thực khó tính,có nhất thiết phải đối với cô như vậy sao
Lần đầu tiên cô đứng lặng không dám phản bác lại hắn căn bản là người sai chủ yếu là cô sao có thể đôi co với người bệnh trên giường được như vậy thực vô lễ với ông bà Triệu
Không nói gì,cô chỉ giương đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn còn đang ung dung nhàn nhã trên giường bệnh,nói gì thì nói nhưng sao cô thấy cái điệu bộ này nó đang ghét thế không biết.Chỉ muốn tiến tới kéo hắn ra khỏi cái giường kia,xem sắc mặt hắn còn tự tin như vậy không…
“Ơ kia…Khánh,con sao vậy”_Lệ Hi không hài lòng lắm nhìn Khánh
Chàng trai cười chua xót yếu ớt nhìn mẹ mình một cái rồi lại quay sang nhìn cô nói nhỏ:”Tôi đùa thôi”
Tức khắc cả người cô như có một dòng điện đi qua,tại sao…chàng trai kia lại cười chua xót vậy,ánh mắt dường như mang vẻ thất vọng…Cô thực không hiểu chàng trai này làm sao nữa…Phải chăng phản ứng của cô không làm hắn hài lòng
Không đúng không đúng,cô lập tức xóa bỏ cái suy nghĩ điên rồ vừa rồi,rõ ràng lúc nãy cô đâu có cãi vã gì với hắn đâu.Chút nữa cô phải đi thăm bác sĩ một chuyến,đầu chàng trai này hẳn là có vấn đề rồi,cần kiểm tra lại ngay lập tức,không hậu quả sau này có thế nào cô khó mà chịu trách nghiệm được
“Khánh à,như bố đã nói đó…hôm qua con gặp tai nạn”_Lâm Nhất giọng nói có chút khổ sở thốt ra
“Bố đã nói rồi”_Trái hoàn toàn với phản ứng mà Zami nghĩ,anh chàng này còn bình tĩnh hơn cả cô,điều này khiến cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên
“Cô gái này là…”_Lệ Hi tiếp lời chồng mình,chưa nói hết câu chàng trai đã nói hộ bà:”Là người đã đâm con”
“Đúng vậy”_Lệ Hi cười nhẹ gật đầu
Bất ngờ,Khánh dừng hình ngước mắt lên nhìn Zami:”Cô đâm tôi mà một lời xin lỗi cũng không có là sao đây?”
Zami như một con robot ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi hắn,sau đó cô cảm thấy mình thật buồn cười,sao có thể không suy nghxi mà tự tiện hành động như vậy
Hôm nay đầu óc cô thực không bình thường
Lệ Hi tưởng con trai mình muốn truy cứu chuyện tai nạn vội vàng nói:”Lỗi không phải chỉ một mình Zami đâu con”
“Con biết,chuyện này con không có ý định truy cứu,mẹ có cần nóng vội vậy không.Con mẹ còn chưa lo xong mà đã lo cho người khác rồi sao”_Khánh vẻ mặt không hài lòng bất mãn nhìn mẹ mình rồi cắm cúi ăn tiếp
Ngoài dự đoán của cô,anh ta không những rất bình tĩnh khi biết mình bị tai nạn còn hào phóng bỏ qua,con người này…bề ngoài nhìn vậy mà thật khó hiểu