Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm

Chương 10


Bạn đang đọc Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm: Chương 10


Đứng một lúc vẫn ko thấy anh ta nói gì cả,mắt cứ chăm chăm nhìn mình khiến cô ko khỏi khó chịu.Tính chờ anh nói câu em về lớp đi để còn biết đường là đã hết chuyện thế mà ông cứ đứng hết nhìn rồi dòm dòm ngó ngó.Đúng là đứng nói chuyện với ông ý 1s chẳng khác nào lãng phí cả thế kỉ mà
Zami sải chân bước đi,anh thấy vậy lại hốt hoảng chạy lại kéo tay cô,cô uể oải:”Cái giề”
“Em học lớp nào,có người yêu chưa,bố mẹ làm nghề gì,nhà có mấy ace,sở thích là gì,ngoài rock có…”_Tiron đọc 1 hồi như bài kinh đã học thuộc.Nhưng…lại một lần nữa Zami trở lại và lại hại hơn nữa.Chặn họng anh ko đủ còn chặn cả bước chân anh theo nữa:”Tôi ko có nghĩ vụ phải kể hết với anh.Mời anh câm miệng và về lớp,đừng đi theo làm tốn thời gian của tôi nữa”
Qủa nhiên anh im bặt,nở nụ cười tỏa nắng,cúi gập người ra vẻ chào rồi bỏ đi.Nhìn theo tấm lưng rộng toát ra khí thế nguy hiểm đó,cô thật sự ko thể đoán được trong ánh mắt lạnh lùng của anh dấu diếm thứ gì mà Zami cảm thấy có mùi máu tanh quanh người như 1 thợ săn giết người ko thương tiếc.Có thể đó là mặt sau của khuôn mặt với biệt danh “sát thủ cua gái”.Bất luận một điều từ lần đầu gặp anh khiến cô ko khỏi nén lòng mà lẩm bẩm:”Khổ thân!Lại một thằng bé bị điên”
Rồi cô ngoảnh mặt bước đi về lớp mà ko để ý rằng,Zami vừa ngoảnh mắt bước đi cùng lúc đó thân hình cao lớn đầy mùi máu tanh quay lại nhìn dáng người mảnh mai với ánh mắt sắc lạnh “thích thú”
Đi đến khúc ngoặt,vừa mới xoay người 1 quyển vở từ trong lớp xa xa bay ra đập “Bốp” vào tường.Cứ đi thêm được 1 bước thì tiếng hò hét ngày càng to,đi theo sau quyển vở ban nãy là cả đống sách cứ bay vèo vèo có quyển còn bị chệch sang rơi xuống tầng dưới.Ko khó để Zami nhận ra tiết này giáo viên ko vào lớp nên học sinh mới làm loạn lên như vậy,dù bây h vào lớp cũng chẳng để làm gì thà rằng đi đâu đó thư giãn cho khuây khỏa
Đi nhẹ nhàng bình thản,mắt nhắm mắt mở né sách với cô ko khó,học sinh trong lớp có vẻ quẩy nhiệt tình quá mà biết đến sự hiện diện của Zami.Đi thẳng đến bàn mình,cô lấy cặp rồi đi mất hút.Vừa bước ra cửa lớp thì gặp Thiện anh chàng cao ráo cầm quyển sách gì đó giầy cộp 4cm,Thiện cứ nhìn chằm chằm vẻ khiêu khích cô.Còn Zami chẳng còn nhã hứng mà đứng đây làm tốn thời gian với trò khiêu khích của anh nên cô cắm đầu cắm cổ mà đi ko để ý.Người tính ko bằng trời tính,nào đâu anh lại để cô đi dễ dàng như vậy
Cô đưa chân sang bên phải thì anh đưa chân sang bên trái chặn cô,cô đưa chân sang trái thì anh lại đưa sang phải.Zami đổi hướng rất nhanh nhưng Thiện còn nhanh hơn,việc chặn đường ko những cô thấy vô bổ tốn thời gian mà còn nhảm nhỉ,mặt nhăn lại vẻ càu nhàu:”Tránh đường cho tôi đi”
Thiện ko quan tâm cúi đầu đọc sách:”Ko vào lớp học cô muốn đi đâu”
Thấy anh ta chăm chú đọc sách,cô lựa thế mà né sang 1 bên đi nhưng ai ngờ anh có mắt ở 2 bên thái dương.Một tay cầm sách đọc,tay còn lại chặn ngang bụng cô:”Ấy,ấy…đi đâu mà vội thế”
“Tôi nhắc lại lần nữa TRÁNH ĐƯỜNG RA CHO TÔI ĐI”_Zami lạnh lùng
Ngước mắt lên nhìn cô,khẽ cười mỉa,thay đổi tư thế anh dựa người vào tường co 1 chân lên,dáng người anh tuấn vô cùng lãng tử đều khiến nữ sinh si mê trừ Zami.Mắt nhắm hờ,giọng trầm ổn:”Vào lớp học”
“Anh đừng hòng quản tôi”_Zami
“Hôm qua sau giờ nghỉ cô đã ko vào học rồi,hn lại muốn thành tích học viên xuất sắc sao”_Thiện

“Anh nhìn xem trong lớp giáo viên có vào ko”_Zami liếc mắt vào lớp
Anh cũng liếc theo ánh mắt cô,một cảnh tượng huy hoàng mở ra.Học sinh chèo lên bàn đứng phi sách vở vào mặt nhau,còn nữa bình nước trong nước đã cạn kiệt,mới hôm qua còn đây mà bây h còn mỗi 1/4 chẳng mấy chốc số nước 1/4 kia cũng vì đám học sinh nổi loại này mà hết.Nước bắn tung tóe lên bảng lên cả bàn giáo viên,còn cốc thì mỗi cái một góc,chiếc nào chiếc nấy tổn hại nặng nề.Đèn lớp 1 cái cũng đang lung lay sắp gẫy,đúng là lớp này nuôi toàn quỷ xứ mà vào đây chẳng khác nào dấn thân vào chiến trường.Mắt vẫn nhìn vào lớp Thiện nhẹ giọng nói với Zami:”Zami cô nói thử xem,lớp tan tành thế này thì mai học kiểu gì đây”
1s…2s…3s
Vẫn chưa có hồi âm,Thiện thì vẫn ngẩn ngơ nhìn vào trong lớp miệng liên mồm gọi :”Zami…cô có nghe tôi nói ko”
Lần này vẫn ko có động tĩnh gì,mồm vừa gọi vừa quay sang:”Zami…zami…”
Mặt từ tức giận chuyển sang hoảng hốt:”Đi đâu mất rồi”
Quay người về phía sau bóng dáng cô gái đi từ tốn khuất dần sau khúc ngoặt,mắt trợn tròn nghiến răng nghiến lợi mồm tiếp tục lẩm bẩm:”Đúng là chứng nào tật nấy mà chưa nói xong đã bỏ đi rồi”
“Ơ,anh Thiện sao anh lại đứng đây lẩm bẩm 1 mình thế”_Tiếng một cô bé từ đằng sau làm Thiện giật mình phát hoảng
Anh quay lại,con bé ngày hôm qua định tát Zami đây mà.Ánh mắt từ hoảng hốt chuyển sang sắc lạnh quẹt từ đầu tới chân từ chân lên tóc con bé,nó đứng đấy mà vui như bắt được vàng mặt hồng hồng ngượng ngùng.Được hotboy soi thì còn gì bằng nữa,cứ thế nó cười tủm tỉm trước con mắt siêu soi đang quét người mình.Chưa vui được đầy 6s thì nó đã bị hất 1 gáo nước lạnh vào mặt bởi câu nói của anh:”Tôi đứng đây làm gì có ảnh hưởng đến kinh tế nhà cô ko.Chính cô đứng còn tự kỉ cười như con điên mà dám bảo tôi đứng lẩm bẩm,ko có não à”
Nói xong anh bỏ đi về phía thư viện tiếp tục tìm sách T^T
Còn nó lúc nãy mặt còn hồng hào ngượng ngùng mà bây h đỏ như quả cà chua,à ko…đỏ như khỉ đít đỏ mới đúng.Mặt nó thực sự rất giống đít của khỉ đít đỏ
Trở lại với Zami,nhân cơ hội Thiện nhìn vào trong lớp theo hướng mắt của cô thì cô TỪ TỐN tẩu thoát bằng đường bộ mà đi rất oai phong lẫm liệt,đường đường chính chính.Tính cô vốn là vậy,cao ngạo nên ko baoh có hành động như là phục dưới chân ai đó hay phải chạy trốn.Nhưng nhiều khi có đường sống mà ko biết trân trọng cứ hiên ngang đi điềm nhiêm rồi bị bắt lại.Mà nào đâu đã bỏ được cái khí thế cao ngạo trong lòng cô cứ như lửa rừng rực cháy đến mức tim gan cũng suýt thành tro
Sau khi ra khỏi trường thì việc duy nhất cô nghĩ đến chính là cà phê,đã lâu rồi Zami chưa được ngồi cà phê từ lúc chuyển từ Anh về mệt ơi là mệt còn đăng kí học này nọ chẳng có thời gian thư giãn
Nghĩ là làm cô lôi chiếc Iphone ra tìm xem quanh đây có quán cà phê nào ko

Mò mò mẫn mẫn mò mò mẫn mẫn mò mò mẫn mẫn mò mò mẫn mẫn
Ra rồi!!!Chỉ cần đi hết cái ngõ này sẽ ra đường lớn,quán cà phê nằm dọc bên phía tay phải,nó khá gần,đi chừng 1 đoạn là tới rồi
Đi theo chỉ dẫn của đt cứ đi đi lại cắm đầu nhìn đt rồi đi đi rồi cắm đầu nhìn đt rồi đi đi…
8ph sau
Trước mắt cô là một quá cà phê có biển hiệu nhỏ nhắn hình đám mây trắng dòng chữ đỏ ngọt ngào “Mimi”,nhìn qua cửa kính có thể thấy bàn ghế được sắp xếp rất gọn.Vì đây chưa phải giờ tan tầm nên quán ít khách,mở cửa bước vào,trên đầu cô vang lên tiếng chuông gió đập vào kính “leng keng” thật êm tai.Quầy ở ngày bên trái sát cửa sổ,ko quá to quá nhỏ nhưng lại rất đáng yêu,một cô gái trẻ đứng trong quầy đang ghi chép thứ gì đó trên giấy vừa ngẩng đầu lên đã thấy Zami,cô nở nụ cười duyên dáng:”Em muốn uống gì”
Khẽ liếc qua menu,lật qua lật lại:”Cho em 1 cốc cà phê chocolate sữa”
Cô gật đầu cười nhìn Zami:”Vậy em chờ chị 3ph”
Zami cũng gật đầu rồi tìm góc khuất bên cạnh cửa sổ ngồi xuống,quán cà phê này tuy ko quá to như những quán cô thường đến nhưng nó rất yên tĩnh mang lại cảm giác ngọt ngào,hương thơm hoa nhè nhẹ thật dễ chịu.Cả quán cà phê phủ một màu kem sữa dịu dàng,những dòng chữ bảy màu uốn lượn như rồng bay phượng múa,ko xa có kệ nhiều ngăn để đồ,đồ làm bằng gốm làm bằng thủy tinh thậm chí có cả gấu bông đều được bày biện rất đẹp mắt.Phần giữa kệ để một loạt loại đồ nhỏ nhỏ xinh xinh,quả cầu trong suốt,viên ngọc đủ bộ màu,đồng hồ cát dóc ngược từ từ chảy xuống một màu tím tím đẹp mắt.Phía trên cùng,một giàn hoa giả trong những chiếc rỏ làm bằng tre nứa có thắt nơ dầy đặc men men leo xuống dưới uốn quanh 2 bên kệ
Quán cà phê này mang lại cho cô cảm giác ấm cúng,rồi từng hình ảnh hồi bé hiện về,vòng tay che chở của mẹ,rồi những tháng ngày bố dạy Zami về kinh tế.Zami nhớ lại ngày sinh nhật của cô hồi cô 5 tuổi mới trở về với chiếc bánh kem nhiều tầng,mọi cảm xúc như vỡ òa.Những kỉ niệm đẹp đó bao giờ mới trở về bên cô đây,đã lâu lắm rồi cô ko được quanh quần cùng bố mẹ vào ngày sinh nhật các ngày lễ.Chỉ lủi thui với bạn bè ra ra vào vào hết nhà hàng rồi quán bar,thực sự rất tẻ nhạt
“Em ơi,em ơi,em có sao ko”_Tiếng gọi của chị ở quán cà phê nhẹ nhàng tựa như lông hồng,ko khó nhận ra trong giọng nói của chị có chút hốt hoảng,giật mình khỏi 1 mớ hôn độn đang bay vèo vèo trong đầu.Ngước mắt lên,vẻ mặt có chút hốt hoảng của cô gái trước mắt đập vào mắt cô.Cầm ly cà phê chocolate sữa ra khỏi khai,Zami gật đầu cho chị yên tâm:”Em cảm ơn,em ko sao”
Chị mỉm cười ngồi đối diện với Zami hỏi khẽ:”Em tên gì,người em như toát ra một thứ gì đó khiến người ta phải phát lạnh” Vừa hỏi chị run người miêu tả cho nó sống động 3D T^T
Cô khẽ cười nhẹ thân thiện:”Em tên Linh chị gọi Zami cũng được,từ bé sinh ra người em đã phát sinh khí lạnh rồi”
“Zami…Zami…Zami”_Chị cứ lẩm bẩm nhẹ tên cô
Zami nhíu mày,ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc:”Tên em làm sao”

“Ko sao,Zami…tên này rất đẹp”_Chị bỗng cười lớn,thật là giống trẻ con mà
“Chị là chủ quán hay nhân viên”_Vừa hỏi xong là cô dưa ống hút lên miệng hút một hơi
“Mẹ chị ngày xưa mở quán,bây h chị tiếp quản thay mẹ”_Chị cười nhẹ ánh mắt ko dấu nổi nỗi buồn chán
Nó làm cô cảm thấy tò mò,Zami hỏi chị trong mắt ánh lên tia nghi hoặc:”Mẹ chị…bà ấy đâu rồi”
“Chết rồi”_Chị nói nhỏ nhưng rõ rang và dứt khoát.Có thể thấy chị là một người rất mạnh mẽ,trên khóe mắt ko rơi nổi 1 hạt phải chăng là chị khóc đã quá nhiều rồi?
“Chị có khóc ko”_Zami
“Mẹ mất thì có đứa con nào là ko khóc chứ”_Nói đến đây chị chợt cười buồn
Zami đưa ly cà phê lên,ống hút chạm tới môi thì dừng lại bởi nụ cười buồn của chị,cô lại đưa lên hút tiếp một ngụm nữa vắt đùi trái lên đùi phải.Định mở lời thì chị đã nuốt gọn lại lời cô định nói rồi:”Nhưng…quả thực khóc lóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả,em có thấy thế ko Zami”_Chị ngước mắt lên nhìn cô cười hiền
Zami cũng gật đầu theo
Chị nói tiếp:”Thực ra,chị đã ko sống với bà lâu lắm rồi,bà đã bỏ chị vào Nam sống với người đàn ông của bà ý.Thỉnh thoảng có gửi tiền lên,nhiều lúc em biết chị muốn làm gì với số tiền đó ko”
Ngẫm nghĩ một lúc,Zami cười hờ hững:”Chị muốn bay vào trong Nam chả lại bà số tiền đó”
“Ko chỉ chả đâu”_Chị nói mà mắt đã đỏ ngầu vì căm phẫn
Zami bỏ ly cà phê xuống,lấy 1 chiếc khăn giấy đưa lên lau miệng:”Chị muốn làm gì”
“Ném tiền vào mặt bà ý nói cho bà ý biết rằng số tiền đó chỉ ko thèm,nếu bà ý đã quyết bỏ chị theo người đàn ông của mình thì cần gì quan tâm mà mang tiền lên cho chị nữa”_Ko khó để nhận ra trong giọng chị vừa tức giận vừa nghẹn ngào
Sau vài giây ổn định tâm lí chị ngẩng đầu lên nói khẽ:”Ném tiền vào chính mặt mẹ mình,có phải chị rất bất hiếu khi nghĩ ra hành động đó ko?”
“Tâm lý mỗi người đều như vậy cả,chẳng phải đấy chỉ là suy nghĩ của chị thôi sao.Chị đâu có làm”_Zami giải thích

“Chị đã từng thề khi bà ý chết sẽ ko rơi dù chị 1 giọt nước mắt,nhưng chị đã ko làm được.Những gì bà ý đã đối xử với chị mà chị vẫn có thể rơi nước mắt khi bà ý chết”_Chị nói như tự giễu chính bản thân
Zami nhìn chị 1 hồi lâu rồi mới nói:”Dù gì trong khoảng thời gian bà ý còn sống chị cũng đã ko nhớ bà ý mà khóc đúng ko?”
Chị ngẩng mặt lên, ko dấu nổi vẻ ngạc nhiên:”Sao em biết”
Zami chở về chỗ cười xòa,cầm ly cà phê lên nhấm nháp:”Chẳng qua là do chị đã nhịn nhiều nên khi bà ý mất chị mới vỡ òa ra thôi mà,trong những ngày tháng ko ở bên bà mà chị vẫn ko khóc thì đúng là chị mạnh mẽ lắm rồi đấy”
“Ngày trước lúc chị học lớp 11 bà đã rời bỏ chị mà theo người đàn ông của bà ý.Ko có mẹ bên cạnh,dù lớn rồi chị vẫn khao khát được bà ôm vào lòng bà tâm sự cùng chị,rồi những bữa cơm trở nên nhạt nhẽo”_Nói rồi chị thở dài một tiếng nhìn thẳng vào mắt Zami cười nhẹ:”Em biết ko,chính chị đã từng gục ngã rồi chị cảm thấy thật tuyệt vọng lúc ko có mẹ kề bên.Nhưng nhìn ra ngoài thế giới còn rất nhiều người sống khổ sở hơn cả chị mà người ta vẫn sống được đến bây h thì có gì mà chị lại phải gục ngã chứ.Thế là chị đã tự đứng lên bằng đôi chân của mình,tự kiếm việc làm tự kiếm ăn chị vẫn đi học thường xuyên mà còn đặt thành tích tốt đấy”_Chị cười tự hào
Zami cười nhẹ,trong đầu cô ko khỏi suy nghĩ đến những điều chị vừa nói.Tự đứng dậy bằng chính đôi chân của mình,chị thực có nghị lực mà
“Leng keng”
Tiếng chuông gió va đập vào cửa kính vang lên tiếng động êm tai nhưng lại làm Zami giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.Chị ngoái đầu ra cửa rồi đứng lên cười với cô:”Có khách rồi,chị đi đây”
Zami cũng gật đầu nhẹ,vừa đưa ống hút lên môi đang hút dở,thì nghe thấy tiếng bước chân chạy lại,ngẩng đầu lên lại là chị.Zami chưa kịp nói thì chị đã ăn mất lời cô rồi:”Em chưa biết tên chị đúng ko,đúng thật là,ko hỏi chị lấy một câu”Chị bĩu môi hờn dỗi trông thật trẻ con
Zami cười xòa khua khua tay:”Đâu có đâu,biển hiệu Mimi chị ko tên mimi thì còn là gì”
Chị cười véo mũi cô 1 cái:”Cái cô này đấy là tên giả ở nhà,có ai gọi chị là Mimi ở ngoài đường đâu chứ”
“Được rồi,được rồi.Thế tên thật của chị là gì nào”_Zami cũng phải chịu thua
“Chị ơi”_Tiếng cô bé gái trong trẻo vang lên
Chị Mimi ngoái đầu lại cười thân thiện với cô bé:”Chờ chị chút”
Rồi quay lại nới với Zami vội vã:”Chị tên Kiều Trang,thôi chị đi nhé.Lần sau nhớ đến quán chị tiếp nhé,chị giảm 50% cho riêng em đấy”
Ko để Zami nói gì chị đã chạy lại quầy pha đồ uống rồi,đúng thật là.Nhìn chị thế này có ai nghĩ chị đã trải qua 1 thời kì buồn đau thế kia cơ chứ.1 mặt nạ hoàn hảo,1 nghị lực sống tốt chỉ để ọi người thấy mình luôn là 1 người mạnh mẽ.Con gái đôi lúc cũng nhiều thiệt thòi đấy chứ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.