Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 34: Sếp, người yêu tương lai của anh nhất định rất hạnh phúc!


Đọc truyện Anh Cũng Có Ngày Này – Chương 34: Sếp, người yêu tương lai của anh nhất định rất hạnh phúc!

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Cũng may ngày thường đều mặc đồ màu đen đi làm, vì vậy khi được thông báo tham dự lễ truy điệu của Đổng Sơn, trang phục của Tiền Hằng và Thành Dao đều phù hợp.

Lúc hai người đến nhà tang lễ tổ chức lễ truy điệu, đã có rất nhiều người tới.

Đổng Sơn là một người làm ăn, khi còn sống vòng bạn bè cũng rộng, đến tham dự lễ truy điệu, ngoại trừ họ hàng bạn bè quản lý cấp cao nhân viên của Dịch vụ ăn uống Chân Vị, còn có bạn thương trường của ông ấy.

Xưa nay có câu nói người đi trà nguội [1], hôm nay Đổng Sơn chết, mạng giao thiệp kỳ lạ này mới bắt đầu xuất hiện đầu mối.

[1] Người đi trà nguội (人走茶凉): là thành ngữ ám chỉ lòng người dễ thay đổi, khi người nắm quyền rời khỏi cương vị, không còn giá trị lợi dụng nữa thì người ta cũng xem nhẹ họ luôn.

Những người thật sự đỏ mắt đau khổ ngập tràn cảm xúc mà đến, ngoại trừ cha già lớn tuổi của Đổng Sơn, thì chính là Tưởng Văn Tú và Đổng Mẫn, còn những người gọi là bạn làm ăn đến tham dự lễ truy điệu, đều coi lễ truy điệu như một buổi giao thiệp xã giao mà thôi.

Mọi người lễ độ khách khí nói một câu “Xin bớt đau buồn” hoặc là “Vĩnh biệt”, đưa hai vòng hoa với câu đối viếng tinh xảo, lại tiếp tục đưa một phần tiền biếu tang lễ, lễ độ an ủi đôi câu với người thân của người mất, cũng chỉ dừng ở trách nhiệm một người “bạn”.

Cái chết của một người, nỗi đau lớn nhất, vĩnh viễn là để lại cho người thân thiết nhất cũng là người yêu ông ấy nhất.

Trước kia Tưởng Văn Tú bởi vì Đổng Sơn đưa ra tòa ly dị mà bệnh đến không dậy nổi nằm trong bệnh viện, giờ phút này lại gặp đả kích vì cái chết bất ngờ của Đổng Sơn, cả người có thể nói là vô cùng gầy gò, gần giống như một tờ giấy vậy.

Hóa ra Thành Dao từng thấy bà ấy trong video phỏng vấn ở trên mạng, cô nhớ đó là một người phụ nữ chăm sóc khí sắc tốt, mặc dù không tính là đẹp, nhưng ngũ quan cân đối, ăn mặc khéo léo, nhìn vào khuôn mặt kia cũng có thể nhìn thoáng được mấy phần nhanh nhẹn lúc còn trẻ.

Nhưng mà Tưởng Văn Tú hôm nay, một đôi mắt đờ đẫn, cả người mang theo vẻ chán chường. Bởi vì khóc, nên lớp điểm đã trôi đi, lộ ra sắc mặt xơ xác, đôi mắt sưng húp, bà ấy rõ ràng là còn sống, nhưng lại cho người ta cảm giác giống như một cái xác không hồn, mất đi linh hồn mất đi mục tiêu.

Một Đổng Mẫn ngang ngược vẫn luôn được nuông chiều, cũng đã khóc đến khóc không thành tiếng. Hai mẹ con này, cứ như vậy mà đỡ nhau, kiên trì cảm ơn mỗi một người có thể đến lễ truy điệu tiễn Đổng Sơn một đoạn đường.

Đến lễ truy điệu, Tiền Hằng cũng rất trầm mặc, trên mặt anh cũng không có biểu cảm đặc biệt gì, tỏ ra nghiêm túc mà yên lặng.

Chỉ là lúc vĩnh biệt di thể của Đổng Sơn, anh cuối cùng cũng khẽ thở dài: “Ông ấy là khách hàng đầu tiên của tôi.”

Thành Dao ngẩn người.

Môi của Tiền Hằng mím lại thật chặt: “Khi đó tôi chỉ là một luật sư trẻ tuổi mới ra đời, không có kinh nghiệm cũng không có danh tiếng như bây giờ, nhưng mà Đổng Sơn lựa chọn tin tưởng tôi. Tôi cho rằng tôi có thể giúp ông ấy xử lý vấn đề pháp luật gia đình cho ông ấy cả đời.”


Người giấu cảm xúc vào bên trong giống như Tiền Hằng, có rất nhiều lời, cũng chỉ đến vài câu rồi dừng, anh nói mấy câu, lại không có tỏ thái độ gì, chỉ là đi theo đoàn người, cùng nhau tặng một bông hoa cúc trắng cho Đổng Sơn.

Nhưng mà Thành Dao không ngốc, mấy câu đó, đủ cho cô ý thức được, nguyên nhân mà Tiền Hằng thà hủy cuộc hẹn trước với khách hàng đối tượng hai tỷ rưỡi, cũng phải tới lễ truy điệu này.

Đổng Sơn là khách hàng đầu tiên của anh, cho dù ngoài miệng từng nói không quan tâm, nhưng mà trong nội tâm, Tiền Hằng mãi mãi cảm kích, anh vẫn luôn nhớ đến phần tín nhiệm mà Đổng Sơn dành cho mình lúc đầu.

Người đời đều nói Tiền Hằng lòng lạnh phổi lạnh, nhưng mà Thành Dao lại cảm thấy, lòng của Tiền Hằng, lột đi vỏ ngoài lạnh như băng kia, bên trong lại chính là ấm áp.

*****

Chỗ đứng của Thành Dao, có thể thấy rõ gò má của Tưởng Văn Tú, trên mặt của bà ấy, chính là cực kỳ bi thương nhưng lại cố nén cảm xúc mà kiên cường, là bi thương đến mức tuyệt vọng tột đỉnh.

Có lẽ thật sự đúng với câu nói đó, con người chỉ có chết rồi, mới có thể biết, ai mới thật sự là người yêu mình. Thành Dao nghĩ, nếu như Đổng Sơn có thể đến xem cảnh tượng này thì thật tốt, ông ấy sẽ biết, mặc dù ông ấy có thể hy sinh và vứt bỏ Tưởng Văn Tú vì cái gọi là tình yêu, nhưng ông ấy đối với Tưởng Văn Tú, lại là cả thế giới.

Sau nghi thức vĩnh biệt di thể, vốn là Tưởng Văn Tú phải tiến hành đọc diễn văn đơn giản với tư cách là người phối ngẫu, nhưng tinh thần của Tưởng Văn Tú đã hoàn toàn không chống đỡ để bà làm những việc này, Đổng Mẫn khóc nhớ nhung cha Đổng Sơn. Sau đó, di thể của Đổng Sơn, do họ hàng thân thuộc của ông ấy hộ tống, do nhân viên nhà tang lễ tiến hành hỏa táng.

Trước lúc đưa di thể đến hỏa táng, Tưởng Văn Tú được Đổng Mẫn đỡ đi đến trước mặt của Tiền Hằng: “Luật sư Tiền, mong cậu có thể chờ tôi, tôi tiễn lão Đổng đoạn đường cuối cùng xong, có vài lời muốn nói với cậu.”

Lời thỉnh cầu mặc dù có hơi bất ngờ, nhưng Tiền Hằng vẫn gật đầu.

*****

Tiền Hằng và Thành Dao chờ ở phòng tiếp khách, bọn họ cũng không phải chờ lâu, chỉ một lát sau, Tưởng Văn Tú được Đổng Mẫn đỡ đi vào.

Bà ấy trông giống như vừa mới chết xong, nhìn ra cơ thể và tinh thần đã bỏ ra nhiều hơn thu vào, sau khi đứng lại, bà ấy phất phất tay, bảo Đổng Mẫn chờ ở bên ngoài một chút.

“Luật sư Tiền, tôi biết lão Đổng ủy thác cậu khởi tố ly hôn, tôi cũng đã từng rất oán hận cậu, nhất là Mẫn Mẫn, còn làm rất nhiều chuyện quá khích gây rối cho cậu, tôi muốn ở trước mặt nói xin lỗi cậu.”

Cho dù là trong loại tình huống này, cách nói chuyện của Tưởng Văn Tú vẫn đúng mực, giọng ôn hòa, cực kỳ có lực tương tác, Thành Dao không nhịn được mà sinh ra sự đồng cảm với bà ấy nhiều hơn là sinh ra thiện cảm.

Nói đến hai chữ ly hôn, ánh mắt của Tưởng Văn Tú cũng không nhịn được mà sạm đi một chút, bà ấy kiềm chế mà khẽ thở dài: “Có thể là lão Đổng đến thời kỳ mãn kinh, áp lực công ty lại rất lớn, ít nhiều làm cho tâm trạng của ông ấy không tốt, mấy năm nay, bởi vì nguyên nhân cao huyết áp, tính khí cũng rất dễ nóng nảy, tôi lại chỉ lo cho con cái, không nghĩ đến bạn già, liên tục phớt lờ cảm nhận của ông ấy, không thông cảm chăm sóc ông ấy thật tốt, cũng cãi nhau mấy lần, kết quả hai người đều đã ở độ tuổi năm mươi rồi, đã lớn tuổi như vậy còn nháo nhào giày vò đòi ly hôn…”

Sau khi một người mất, dù cho khi còn sống đã từng làm nhiều chuyện tồi tệ, cho dù là tình cờ gặp nhau, nhưng trong lễ truy điệu, mọi người cũng sẽ nhớ đến những điểm tốt của ông ấy, chứ đừng nói chi là vợ chồng nương tựa lẫn nhau mấy chục năm, sợ rằng trong lòng Tưởng Văn Tú giờ phút này, đều là sự buồn nản và hối hận, đều là sự hồi tưởng và nhớ nhung Đổng Sơn.


“Tôi với lão Đổng, từ khi quen nhau đến kết hôn, đến sinh ra Mẫn Mẫn, đều là lận đận ngổn ngang trăm mối, gia đình tôi điều kiện tốt, ông ấy lại là hai bàn tay trắng, người nhà hai bên cũng phản đối quen nhau, chúng tôi chống chọi với áp lực mà kết hôn, không có bất kỳ lời chúc phúc của trưởng bối, tôi chạy ra khỏi nhà, không có một xu, chúng tôi cùng nhau tay trắng dựng nghiệp cho tới bây giờ. Kết quả vất vả biết bao mới ổn định, muốn có con, nhưng lại sảy thai liên tiếp bốn lần, đi kiểm tra, mới phát hiện là bởi vì kháng nguyên bạch cầu của hai chúng tôi quá giống nhau, dẫn đến kháng thể chặn [2] thấp, rất dễ sinh non, Mẫn Mẫn là đứa con mà chúng tôi trăm ngàn cay đắng giữ thai mới không mất.”

[2] Kháng thể chặn (封闭抗体): Trong huyết thanh của phụ nữ mang thai bình thường, có một kháng thể IgG đặc hiệu chống lại các tế bào lympho của người phối ngẫu, có thể ức chế phản ứng tế bào lympho, ngăn chặn tác dụng gây độc tế bào của tế bào lympho của mẹ đối với các tế bào của phôi thai. Và có thể ngăn hệ thống miễn dịch của người mẹ tấn công phôi thai. Chặn các tế bào lympho kích thích alloantigen tạo ra các yếu tố ức chế di chuyển đại thực bào, vì vậy nó được gọi là kháng thể chặn (BA).

Tưởng Văn Tú nói đến chỗ này, lại lau nước mắt: “Lão Đổng thích trẻ con, sau đó chúng tôi cũng đã thử lần nữa, nhưng tôi sảy thai quá nhiều, cuối cùng không được, cho nên tôi rất cưng chìu Mẫn Mẫn, cũng làm cho đứa nhỏ này không hiểu chuyện, quá kiêu căng.”

Thành Dao có hơi kinh ngạc, cô từng nghe Đổng Sơn nhắc đến chuyện Đổng Mẫn là đứa con khó khăn lắm mới có được, cũng nhắc đến nguyên nhân cơ thể Tưởng Văn Tú không thể nào mang thai, nhưng cách diễn tả của Đổng Sơn, bất luận như thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy nguyên nhân nằm ở bản thân Tưởng Văn Tú, không liên quan đến ông ấy, nhưng mà hóa ra thật tình là như thế…

Trời đưa đất đẩy làm sao, ông trời tựa như đang đùa giỡn bọn họ, phá vỡ đủ loại trở ngại thế thường để ở bên nhau, thế nhưng kháng nguyên lại giống nhau dẫn đến khó mà giữ được thai nhi, nhưng mà, cho dù là như vậy, hai người cũng có thể kiên trì, nếu như không có sự phản bội của Đổng Sơn, thì sẽ tạo nên một giai thoại tình yêu được truyền lại biết bao.

Đáng tiếc cuộc sống luôn có nhiều cái nhưng mà như vậy…

“Tôi biết lão Đổng muốn ly dị, thật sự rất bị đả kích, nhưng trong lòng tôi rất rõ, tôi và ông ấy có nhiều năm tình cảm như vậy, nhiều năm mưa gió như vậy, cũng không phải vấn đề có tính đại thể, mâu thuẫn gì, cuối cùng đều có thể giải quyết. Ly hôn, sau cùng cũng sẽ không ly hôn, chỉ là không nghĩ tới, ông ấy lại đi trước một bước.”

Trước đây lúc Đổng Sơn cho cô biết chuyện ông ấy ngoại tình, trong lòng Thành Dao vô cùng khinh thường, đàn ông vụng trộm nuôi nhân tình sau lưng vợ, bất luận như thế nào đều rất thấp hèn, nhưng mà giờ phút này, ngược lại Thành Dao lại cảm thấy phải cảm ơn sự lừa dối của Đổng Sơn, từ đầu đến cuối ông ấy cũng không để cho Tưởng Văn Tú biết được sự tồn tại của Tiểu Mỹ, vì vậy vào giờ phút cuộc hôn nhân của bọn họ theo sinh mệnh của ông ấy mà dừng lại, trái lại đã vẽ nên dấu chấm tròn hoàn chỉnh cho đoạn tình cảm này trong lòng Tưởng Văn Tú.

Điều này đối với Tưởng Văn Tú mà nói, có lẽ là một loại nhân từ.

Sợ rằng dù thế nào đi nữa thì bà ấy cũng sẽ không thể nào chấp nhận người đàn ông đã từng cùng hội cùng thuyền [3] dựa vào bằng cả thể xác và tinh thần, lại có tình nhân, quá đáng hơn là, đây không chỉ là ngoại tình về thể xác, mà còn là phản bội về tinh thần, loại phản bội này, Đổng Sơn gọi nó là tình yêu.

[3] Cùng hội cùng thuyền (风雨同舟): ví với cùng chung nhau vượt qua khó khăn

“Chuyện khởi tố ly hôn này, trước mắt ngoại trừ tôi và Mẫn Mẫn còn có mấy người thân cận ở công ty, những người còn lại đều không biết, bây giờ lão Đổng đã xảy ra chuyện như vậy, luật sư Tiền, tôi hy vọng cậu có thể giữ bí mật giúp chúng tôi, coi như để lại cho gia đình chúng tôi sự tôn trọng cuối cùng đi.” Tưởng Văn Tú cúi đầu, “Dù sao bất luận như thế nào, nếu lão Đổng còn sống, tôi biết đến cuối cùng chúng tôi cũng sẽ hòa hảo bên nhau bạch đầu giai lão, bây giờ tôi không hy vọng sau khi lão Đổng đi, còn có tin đồn gì nữa, tôi không thể chịu nổi ánh mắt của người khác.”

“Ngoài ra, cậu cũng đã hao tốn rất nhiều tinh lực vì việc khởi tố, phí luật sư tôi sẽ trả thay lão Đổng. Lão Đổng nhà chúng tôi đã gây thêm phiền toái cho cậu.”

“Không cần. Vụ kiện còn chưa mở phiên tòa, tôi không có bỏ ra bao nhiêu tinh lực.” Tiền Hằng mím môi, “Về phần giữ bí mật, bản thân loại vụ kiện gia đình, đều có điều khoản giữ bí mật ràng buộc giữa tôi với mỗi một đương sự, cho dù ủy thác đại diện không còn hữu hiệu nữa, thì điều khoản giữ bí mật vẫn mãi mãi hữu hiệu, bà có thể yên tâm.”

Sắc mặt của Tưởng Văn Tú vẫn ảm đạm, nhưng mà cũng mạnh mẽ nói lời cảm ơn với Tiền Hằng.

*****

Sau khi cáo từ với Tưởng Văn Tú, Thành Dao ngồi trên chiếc Bentley của Tiền Hằng, vẫn không nhịn được có chút thổn thức và bùi ngùi.


“Thật sự không biết người tốt như Tưởng Văn Tú, tại sao Đổng Sơn còn muốn ngoại tình, anh xem bọn họ một đường quen nhau đến kết hôn gây dựng sự nghiệp sinh con, đều không suôn sẻ, đau khổ và khó khăn nhiều như vậy cũng chịu được, bây giờ cái gì cũng có, thì lại như vậy? Khi đó có thể cùng nhau đối mặt nhiều trở ngại như vậy, Đổng Sơn hẳn là rất yêu Tưởng Văn Tú mà…”

“Chỉ hận lòng người không giống nước, đất bằng phẳng bỗng dưng nổi cơn sóng lớn.” Giọng của Tiền Hằng vẫn nhàn nhạt như cũ, “Thành Dao, yêu thì sẽ thay đổi. Làm một luật sư gia đình, cô rất nhanh sẽ quen, không có thứ tình cảm gì là vĩnh hằng.”

“Chỉ có thể nói, có lẽ kết cục như vậy, đối với Tưởng Văn Tú mà nói, cũng không tính là quá tệ, mặc dù Đổng Sơn đề cập đến ly hôn, bảo trong tình cảm và hôn nhân của bà ấy và Đổng Sơn có vết rạn và kẽ hở nhỏ, nhưng may mà bà ấy không biết chuyện gì.” Thành Dao thở dài, nói đến chỗ này, lại có chút xoắn xuýt, “Nhưng mà bởi vì bà ấy không biết chuyện Đổng Sơn ngoại tình, cho nên đối với Đổng Sơn vẫn còn có cảm tình rất sâu, nhìn dáng vẻ lúc diễn ra lễ truy điệu, đúng là dáng vẻ khó mà quên được, sợ rằng cả cuộc đời còn lại cũng sẽ nhớ đến Đổng Sơn, cũng không thể nào bắt đầu tình cảm mới gì…”

“Bà ấy biết.”

“Hả?”

Tiền Hằng nhìn thẳng cô, giọng lại chắc chắn: “Chuyện gì Tưởng Văn Tú cũng biết.”

Phản ứng đầu tiên của Thành Dao chính là không tin: “Làm sao có thể?! Giả dụ bà ấy biết, thì sao có thể không hận Đổng Sơn đến nghiến răng nghiến lợi? Dáng vẻ trong buổi truy điệu, căn bản không thể giả bộ được.”

“Thành Dao, lòng người rất phức tạp.” Tiền Hằng nhàn nhạt liếc Thành Dao, “Tưởng Văn Tú và Đổng Sơn là cùng nhau tay trắng dựng nghiệp, thậm chí bên ngoài không biết rằng, Dịch vụ ăn uống Chân Vị có thể làm lớn làm mạnh đến bước ngày hôm nay, nhân vật nòng cốt đều không phải là Đổng Sơn, mà là Tưởng Văn Tú, bà ấy là một người phụ nữ rất có thủ đoạn làm ăn cũng rất có khí phách. Nhược điểm duy nhất của bà ấy từng là Đổng Sơn, nhưng mà bây giờ Đổng Sơn không có ở đây, lý trí và sự sắc sảo của bà ấy đều có thể không chút kiêng dè mà phát huy. Việc bà ấy buồn bã là thật, nói cho cùng cũng là ngần ấy năm tình cảm và ủng hộ, nhưng bà ấy đã có tính toán cho bản thân, bà ấy cũng không suy sụp. Bà ấy là một người phụ nữ xuất sắc lại đáng kính nể.”

Cán cân công lý [4] trong lòng Thành Dao hiển nhiên đã nghiêng về người vợ cả Tưởng Văn Tú: “Bà ấy có tính toán cho mình cũng không có gì, huống chi anh nói bà ấy đã biết chuyện ngoại tình của Đổng Sơn, cũng chỉ là suy đoán của anh thôi.”

[4] Cán cân công lý:

“Trước khi Đổng Sơn khởi tố ly dị, bà ấy thật sự không biết gì cả, cho nên trong khoảng thời gian ngắn khó mà chấp nhận, trực tiếp ngất xỉu nằm viện, nhưng bà ấy cũng không ngốc, Đổng Sơn đột nhiên nói ly dị, mấy ngày qua chắc hẳn bà ấy đã biết tất cả.”

“Hơn nữa bà ấy không chỉ biết Đổng Sơn ngoại tình, mà cũng biết tình nhân của Đổng Sơn đã mang thai sắp sinh rồi.” Tiền Hằng nghiêng đầu nhìn Thành Dao, khẽ mỉm cười nói, “Cho nên ngay cả phong tục đặt di thể ít nhất ba ngày rồi mới hỏa táng bà ấy cũng không theo, rạng sáng chết, sáng hôm nay đã nhanh chóng tổ chức xong lễ truy điệu, trực tiếp hỏa táng.”

Liên quan đến chuyện này, thật ra thì Thành Dao cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ, lễ truy điệu được tổ chức thực sự quá gấp, nếu không phải cảnh sát tham gia điều tra xác chứng là tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, thì thật sự khiến cho người ta hoài nghi Tưởng Văn Tú đã động tay chân gì đó.

Là vì cái gì, đã khiến cho Tưởng Văn Tú vội vàng muốn hỏa táng Đổng Sơn như vậy?

Giọng của Tiền Hằng vẫn bình tĩnh như trước đây, anh không chút gợn sóng mà tự thuật câu trả lời: “Là vì tài sản thừa kế.”

Thành Dao ngẩn người, cuối cùng mới phản ứng lại: “Nhân tình Tiểu Mỹ đó của Đổng Sơn chẳng khác nào có đứa con mồ côi cha Đổng Sơn, mặc dù không phải là con trong giá thú, nhưng cũng tính là con của Đổng Sơn, một khi đứa bé này ra đời, sẽ là người thuộc hàng thừa kế thứ nhất! Nếu mà Đổng Sơn không có di chúc, vậy đứa con riêng này và Đổng Mẫn sẽ như nhau, hoàn toàn có quyền thừa kế tài sản với định mức giống nhau!”

Tiền Hằng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng rằng cô phải đợi tôi giải thích rõ từng chữ một mới có thể hiểu chứ. Nhìn chung, cô còn tốt hơn người hết thuốc chữa một chút.” Nói đến đây, Tiền Hằng đưa hai ngón tay ví von, “Chỉ tốt một chút như thế này.”

Khoảng cách giữa hai ngón tay anh, gần như là số không…

Nhưng mà lúc này Thành Dao căn bản không để ý đến bẻ lại sự đả kích của Tiền Hằng, cô chỉ cảm thấy mình giống như trinh sát cuối cùng cũng tìm ra manh mối: “Bởi vì không phải là con trong giá thú, nên muốn chứng minh đứa bé đó có quyền thừa kế hay không, thì nhất định phải chứng minh quan hệ cha con của đứa bé đó với Đổng Sơn, phải tiến hành giám định DNA, nhưng mà lúc này di thể của Đổng Sơn đã bị hỏa táng hoàn toàn, mô cơ thể với DNA của ông ấy đã mất hết rồi! Tiểu Mỹ đã không còn cách nào chủ trương giám định cha con!”

Cũng đến tận lúc này, Thành Dao mới nhận ra, tại sao Tưởng Văn Tú lại cố tình hẹn gặp Tiền Hằng và cô, hơn nữa còn yêu cầu giữ bí mật chuyện khởi tố ly hôn.


Bởi vì bà ấy muốn phủ nhận hoàn toàn sự tồn tại của Tiểu Mỹ từ ngọn nguồn, cho dù Tiểu Mỹ sau này mang đứa bé đến cửa tìm, bà ấy cũng sẽ nói sự tồn tại của đứa bé mồ côi cha đó là lời nói vô căn cứ hoặc là cố ý lừa gạt tống tiền, dẫu sao trong mắt người ngoài không biết rõ chuyện, kể cả Đổng Mẫn con gái của bọn họ, trước khi xảy ra kiện tụng ly dị, cũng cho rằng bọn họ là một đoạn giai thoại đằm thắm phi thường.

Thành Dao chợt cảm thấy, hôn nhân cũng giống như chiến trường.

Hôn nhân là mối quan hệ liên minh ổn định nhất thân mật nhất, có ngọt ngào, có tình yêu, có dịu dàng, nhưng đồng thời, cũng tràn ngập cãi vả, mâu thuẫn, phản bội, dục vọng, tư tâm và ngờ vực.

Có lẽ khởi đầu của một cuộc hôn nhân, là từ tình yêu, nhưng mà cuối cùng, lại bước vào một cuộc chiến giới tính không đổ máu.

Trong lúc nhất thời, đối với tình yêu, đối với hôn nhân, đối với đàn ông, Thành Dao đều có hơi thất vọng, cô nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa xe không ngừng lùi về phía sau, nhìn về phía gò má của Tiền Hằng.

Bất kể từ góc độ nào, dường như không thể tìm ra góc chết nào của Tiền Hằng, mặt mũi quả thật muốn đánh đòn mà, ánh mắt của Thành Dao đi theo đường cong gương mặt của anh, từ sống mũi thật cao đến quai hàm sắc nét rõ ràng. Tiền Hằng rất đẹp trai, thế nhưng trong vẻ đẹp trai quá mức đó, luôn mang theo chút cảm giác lạnh lùng và không kiểm soát được.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Thành Dao lại ngẩng đầu hỏi Tiền Hằng một vấn đề.

“Có phải trong tiềm thức của tất cả đàn ông, đều muốn ngoại tình hay không? Giống như một loại bản năng của động vật?”

Tình cảm của Đổng Sơn và Tưởng Văn Tú như vậy, cũng không giữ được trước mặt Tiểu Mỹ.

“Không phải.” Tiền Hằng trả lời của quyết đoán đơn giản, “Tôi vĩnh viễn không thế.”

Tuy lời nói như vậy, cũng không cần phải coi là thật, nhưng Thành Dao vẫn hơi cảm động, ít nhất Tiền Hằng cũng có trái tim như vậy: “Sếp, người yêu tương lai của anh nhất định rất…”

Hai chữ “hạnh phúc” còn chưa nói hết, Thành Dao đã nghe Tiền Hằng tiếp tục nói ——

“Dẫu sao trên thế giới này không có ai hoàn mỹ hơn bản thân tôi.”

“Hả???”

Ngay cả một ánh mắt Tiền Hằng cũng lười cho Thành Dao, anh chỉ hơi nhướng mắt: “Yêu bản thân là khởi đầu của một mối tình lãng mạn cả đời.”

“Chỉ thích bản thân, vĩnh viễn sẽ không ngoại tình.” Tiền Hằng nói đến chỗ này, không nhịn được lại nhìn Thành Dao, anh khẽ mỉm cười nói, “Dĩ nhiên, bản thân cũng phải đủ xuất sắc, giống như tôi vậy, thì nhất định sẽ không ngoại tình, nhưng giống như cô, thì khó mà nói.”

“…”

Cái gì mà yêu bản thân là khởi của của một mối tình lãng mạn cả đời?! Nói nghe hay như vậy sao?!

Mẹ nó không phải là tự luyến chứ???

Đôi lời tâm tình của editor: Ừ thì yêu bản thân là khởi đầu của một mối tình lãng mạn cả đời. =))) Sau này lại có người tự vả mặt rồi. Mặt anh Hằng sau này chắc phải bầm dập luôn quá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.