Edit: thienbao95
Mà cô cũng không muốn diễn bộ phim này.
“Tôi không có ý kiến.” Miêu Khả Vân bình tĩnh nói ra ý kiến của mình.
“A!” Mặt chị Lý suy sụp xuống.
Cổ Diệu Hãn vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, không nghĩ tới hắn từ Hongkong bay tới Đài Loan, lại bị hắt một gáo nước lạnh như vậy.
Hắn xem qua bộ phim “Vũ nương”, rất thích bộ dáng diễn xuất hấp dẫn của Miêu Khả Vân, nên mới đưa ra giá cao để mời cô diễn, cũng có thể thuận tiện cùng cô trải qua tình một đêm miễn phí, lợi cả đôi đường.
Ai ngờ Cổ Húc Uy lại ở đây phá rối, xem ra sẽ không đầu tư bộ phim mới của hắn, hắn còn ở lại chỗ này làm cái gì? Rốt cuộc lần này lại đến không công .
“Nếu như vậy, tôi cũng không muốn lãng phí thêm thời gian. Tôi đi trước, ông chủ lớn hẹn gặp lại.” Cổ Diệu Hãn không muốn phá hư mối quan hệ này, vẫn duy trì lễ phép nói lời từ biệt với Cổ Húc Uy.
“Không tiễn.” Cổ Húc Uy thích ý nói ra hai chữ này.
Cổ Diệu Hãn mang theo vali rời khỏi .
“Này. . . . . . Này. . . . . .”Khuôn mặt chị Lý sầu khổ, mắt thấy sắp bắt được con vịt nhưng nó lại bay mất, trong lòng đau khổ vô cùng!
“Lý tiểu thư, cô không cần cảm thấy đáng tiếc, cô sẽ không có bất kì tổn thất nào cả.” Cổ Húc Uy thanh thản nói.
Ai nói ! Chị Lý bĩu môi, khổ không thể tả, khó chịu nói : “Ông chủ lớn, chúng tôi cũng không phải là người đại diện lớn như ngài, có thể hô phong hoán vũ, chúng tôi còn phải kiếm cơm để sống.”
“Tôi không phải nói cô sẽ không có bất cứ tổn thất nào sao?” Cổ Húc Uy từ trong túi xách lấy ra xấp chi phiếu.
Chị Lý sửng sốt, không biết hắn muốn làm cái gì?
Miêu Khả Vân cũng không hiểu tại sao Cổ Húc Uy lại lấy ra chi phiếu.
“Tôi muốn mua lại hợp đồng của Miêu Khả Vân, cô ký hợp đồng với cô ấy mấy năm?” Cổ Húc Uy hỏi.
“Trước mắt vẫn còn năm năm.” Chị Lý cau mày nói.
Cổ Húc Uy viết chín con số trên tờ chi phiếu, xé ra đưa cho chị Lý.”Đây là một triệu nguyên, cho dù cô ấy diễn mười bộ phim trong năm năm, cô cũng không lấy được nhiều như vậy đâu, cô chỉ có lời chứ không có lỗ.”
Miêu Khả Vân hít một ngụm khí lạnh, đầu trống không, hành động này của Cổ Húc Uy làm cô phản ứng không kịp, cô hoàn toàn không biết anh sẽ mua lại hợp đồng của cô, hơn nữa lại còn ra giá cao như vậy.
Chị Lý cầm chi phiếu, mắt trừng lớn nhìn mấy con số lóng lánh trên tấm chi phiếu, môi đang mím chặt, đột nhiên cười lớn.
“Ông chủ lớn làm việc thật nhanh gọn lẹ, tôi không đồng ý cũng không được! Tôi sẽ trở về chuẩn bị hợp đồng cùng giấy chuyển nhượng đưa đến công ty ngài, khi nào ngài có thời gian rãnh?” Vẻ mặt chị Lý tươi cười hỏi Cổ Húc Uy, kỳ thật đối với cô mà nói nhượng lại Miêu Khả Vân cũng có điểm lợi ích, cho dù tương lai Miêu Khả Vân phát triển tốt, nhưng đó là chuyện của tương lai, trước mắt có khả năng kiếm tiền, không kiếm cũng uổng.
“Tìm trợ lý của tôi, hắn có toàn quyền xử lý.” Cổ Húc Uy thu hồi xấp chi phiếu.
“Tôi đã biết.” Chị Lý nhanh chóng bỏ chi phiếu vào trong túi, tình cảm cầm tay Khả Vân, cảm ơn thần tài này vô cùng.
“Khả Vân, sau này đi theo ông chủ, ngài quyết định như thế nào em cứ làm theo như vậy, hợp đồng liền có hiệu lực trong hôm nay, chị cũng không nói thêm cái gì nữa, em nhất định sẽ càng ngày càng thành công . . . . . . Nha! Chị cảm động đến độ muốn khóc rồi nè .” Hốc mắt chị lý đỏ lên.
Miêu Khả Vân không hề cảm thấy cảm động, cô đờ đẫn rút lại đôi tay lạnh như băng, lông mi lay động nhìn Cổ Húc Uy. Trước kia anh cũng không có đề cập qua hoặc cùng cô thương lượng về việc mua lại hợp đồng, anh đột nhiên làm như vậy, làm cô cảm thấy mình giống như một món hàng, chỉ cần có ai chịu thu mua, cô liền có thể bị bán đi.
Cô diễn xuất để lấy thù lao, bảng giá có thể thương lượng, nhưng cô không phải là một món hàng có thể mua bán qua lại.
Thế nhưng . . . . . nhìn tình huống này mà nói, nếu chị Lý dễ dàng đồng ý nhượng lại như vậy, nếu có ai ra giá làm chị Lý vừa lòng, cô nhất định sẽ thuộc về người đó.
Cô càng nghĩ càng không nhịn được rùng mình một cái.
“Như vậy đi! Tôi đi trước, hai người ở lại tâm sự, tôi đã tính tiền cho buổi trà chiều này rồi, hai người cứ vui vẻ hưởng thụ đi.” Chị Lý phát hiện mình diễn hơi quá, xem biểu tình Khả Vân không đúng lắm, giống như không đồng ý đem cô tặng cho Cổ Húc Uy.
Chẳng lẽ bọn họ không phải là người yêu của nhau? Cổ Húc Uy mua lại hợp đồng là vì muốn tốt cho cô, tại sao cô lại không vui vẻ?
Nhưng nói thật, đại trượng phu đã nói là làm! Nếu đã nhận lấy chi phiếu, chứng tỏ mọi chuyện đã định, cô sẽ không hối hận .
“Cô cứ tự nhiên.” Cổ Húc Uy không giữ cô lại..
Chị Lý mang theo túi sách, thức thời đi trước, nào biết cửa phòng vừa mở, đèn flash nổi lên bốn phía, chị Lý cả kinh, hoa dung thất sắc lui từng bước, đưa mắt nhìn, là một nhóm phóng viên, cô chạy nhanh đóng cửa lại, chỉ nghe thấy bọn họ ồn ào bên ngoài——
“Chụp lầm người , không phải Miêu Khả Vân, là chị Lý!”
Chị Lý vừa quay đầu lại, thấy Miêu Khả Cân cùng Cổ Húc Uy đều nhìn chằm chằm cô, cô chạy đến làm sáng tỏ nói : “Ông chủ lớn, tôi cũng không biết vì sao phóng viên lại ở đây, không phải tôi gọi họ đến, tôi cũng rất bất ngờ.”
“Ừ.” Cổ Húc Uy có thể lý giải, ở chỗ nào phóng viên cũng có thể nhúng tay vào.
“Như vậy đi, ông chủ lớn, có muốn thừa dịp này cùng nhau mở một cuộc họp báo, thông báo ngài chính là người đại diện của Miêu Khả Vân?” Chị Lý nói ra ý tưởng của mình.
“Cô thông báo là được rồi, nên nói cái gì, không nên nói cái gì cô biết mà phải không.” Cổ Húc Uy giao toàn quyền cho cô.
“Dạ dạ . . . . . Tôi sẽ thật uyển chuyển, làm cho bọn họ nhanh chóng rời đi nơi này.” Trong trường hợp này chị Lý biết nên làm thế nào, vừa rồi nhất thời không có phòng bị, cửa vừa mở ra đèn flash đã chớp liên tục khiến đầu cô cháng váng, cô mới phản ứng không kịp.
Cô lập tức khôi phục lại cảnh giác, nét mặt toả sáng nhẹ nhàng đi ra ngoài, vẫy tay ý bảo mọi người im lặng.”Sao mọi người lại có thông tin nhanh như vậy, biết Miêu Khả Vân ở trong này?”
“Chị Lý, là Cổ đạo diễn phát ra tin tức nên chúng tôi mới biết, nếu không chúng tôi cũng không có ở nơi này, Miêu Khả Vân muốn đóng phim của Cổ đạo diễn sao?” Phóng viên Giáp lập tức nắm bắt cơ hội đặt câu hỏi.
“Không có chuyện này, hôm nay tôi cùng nhà sản xuất lớn đàm phán hợp đồng của Miêu Khả Vân, sau này Cổ Húc Uy chính là người đại diện của Miêu Khả Vân .” Lý tỷ vì củng cố lợi ích của cô, lớn tiếng phát biểu với phóng viên.
“Nhà sản xuất lớn ở bên trong sao, sao ngài ấy không ra nói chuyện?” Phóng viên Ất hỏi.
“Ngài ấy không muốn phỏng vấn.”
“Chị Lý, chị lấy bao nhiêu để nhượng lại hợp đồng của Miêu Khả Vân?” Phóng viên Bính hỏi ngay sau đó.
“Một trăm triệu.”
“Xôn xao!”
“Nếu muốn biết rõ ràng hơn thì mời đến công ty của tôi, tôi muốn tuyên bố một chuyện.” Chị Lý thông minh thả mồi rồi rời đi, tất cả phóng viên đều đuổi theo cô.
Tiếng người ầm ỹ bên ngoài lập tức tan thành mây khói, trở nên yên tĩnh khác thường.
Trong phòng, Miêu Khả Vân thủy chung không nói một câu, cúi đầu chơi đùa giấy ăn trên bàn.
Cổ Húc Uy phát hiện cô ỉu xìu , cầm tay cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô hoang mang nhìn anh, rút tay về hỏi anh: “Tại sao anh dùng nhiều tiền như vậy để mua hợp đồng của em?”
“Nếu không làm như vậy, chị Lý sẽ không buông tha cho em, anh không muốn em vì hợp đồng mà bị trói buộc, em có thể tự do lựa chọn cơ hội làm việc, diễn những bộ phim có giá trị về mặt nghệ thuật.” Cổ Húc Uy cũng không có dụng ý khác.
Miêu Khả Vân lắc đầu, cô không suy nghĩ giống anh, không những không giảm bớt được trói buộc, mà còn tăng thêm gánh nặng trong lòng.
Tới hôm nay cô mới phát hiện, cô đã không có nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Cổ Húc Uy, cô vẫn sống trong mộng đẹp mà anh dựng nên.
Tác phong độc đoán của anh làm cô hoàn toàn chấn động, cô đột nhiên tỉnh ngộ, phát hiện có một số việc tựa hồ không đơn giản như cô tưởng tượng.