Anh Có Thiếu Người Yêu Không?

Chương 6: Hoa chớm nở


Đọc truyện Anh Có Thiếu Người Yêu Không? – Chương 6: Hoa chớm nở

Màn kịch nhỏ ngoại truyện

[Lúc Trần Khinh nặng tám mươi tư cân, Hạ Đông Giá gọi cô là cô mập, Trần Khinh nặng bảy mươi chín cân, Hạ Đông Giá gọi cô là cô mập, Trần Khinh sáu mươi tư cân, Hạ Đông Giá vẫn gọi là cô mập. Trần Khinh nặng năm mươi tư cân, Hạ Đông Giá mua một đống thức ăn vặt đến cho Trần Khinh: Mau trả cô mập lại cho anh. #Thuyết giảm cân.]

Type: Su Su

Nếu bi thương chỉ kéo dài ba giây, thế thì tôi là người sống ở giây thứ tư, anh nói: Trần Mạn Mạn, đầu óc em chậm chạp quá, sao tôi lại thấy hơi thích nhỉ?”.

Hóa ra chết chính là cảm giác này, không đau, mềm mại, còn vương vấn hương sữa thơm nồng.

Diệp Lý thoải mái thở dài, mở mắt ra định xem thế giới sau khi chết trông như thế nào, nhưng mới mở mắt ra cậu đã hối hận, cũng bị đe dọa cho giật mình.

“ Trần…”.

Chưa gọi hết tên Trần Khinh mà cảm giác mềm mại ở môi lại khiến sự việc càng trở nên phức tạp.

Diệp Lý hoảng hốt, ra sức bò dậy, dùng lòng bàn tay bẩn thỉu đưa lên chà xát môi, mặt hết tái mét rồi lại đỏ bừng, nhìn Hạ Đông Giá lúc này mới trèo lên tới nơi.

“Tôi không cố ý đâu!”, ném lại câu đó, cậu liền lao xuống khỏi sân thượng như bỏ trốn.

Ở khúc rẽ chật hẹp tối tăm của cầu thang thoát hiểm, Diệp Lý hoảng loạn bỏ chạy, không biết vì sao lại nhát gan như thế, cậu không dám tiếp tục ở lại đó, đặc biệt là khi nghe thấy giọng nam trầm thấp nói với anh với vẻ ra lệnh, “Bình tĩnh lại rồi thì đến văn phòng tôi”.

Cậu điên cuồng vò đầu bứt tóc, sống chết cũng không muốn thừa nhận rằng cậu không hề bình tĩnh!

Nhưng cậu lại vướng vào chiếc ghế cũ đặt ở cầu thang, vấp ngã “rầm” một tiếng rồi tập tễnh đi ra khỏi khu nhà, lén nhìn đám người vẫn chưa bỏ đi trước khu nhà ăn, cậu sờ mũi, tốt thôi, đúng là có chút không bình tĩnh, dù sao thì nụ hôn đầu cũng mất rồi.

Hơn nữa, đối phương còn là một cô mập có ngoại hình không hề xinh đẹp.

Cậu quay đầu lại nhìn lên sân thượng tòa nhà, không hề biết Hạ Đông Giá lúc này đang ngồi xuống cạnh Trần Khinh, hơi buồn cười mà rút tay lại.

Một phen hú vía, cô chỉ là ngã rồi ngất đi mà thôi. Quan sát gương mặt tròn đó, anh chép miệng nói: “Cô mập à, cách cứu người này của em cũng hay thật, cứu một người tặng một nụ hôn, chắc không phải là nụ hôn đầu chứ?”

Không nghĩ nhiều, anh giơ tay lật Trần Khinh lại.

Đúng là cô nặng thật, duỗi cánh tay tê nhức, Hạ Đông Giá quay lại gọi ông thầy giờ này mới chậm chạp chạy lên tới nơi: “Cái người suýt nhảy lầu đã chạy rồi, còn người cứu cậu ta lại bị thương, cần đưa đến phòng y tế để kiểm tra”.

“Ờ ờ, thế thì chúng ta mau đưa người tới đó đi”. Ông thầy hói đầu thở hồng hộc chạy tới, mới nhìn Trần Khinh đã “ủa” một tiếng.

“Em học sinh này bị thương ở đâu vậy? Sao ngực và lưng đều dính đầy bụi thế này?”

“Chắc là lăn trên đất rồi ngất đi” Giọng Hạ Đông Gía bình thản, tiện tay gác một cánh tay đầy thịt mềm mại kia lên vai mình.

Ông thầy đầu hói tỏ ra không tin, Hạ Đông Giá cũng cảm thấy để quả “bóng” này lao ra cứu người rồi sau đó xoay người ba trăm sáu mươi độ cũng hơi khó thật, nhưng thế thì sao, còn hơn để người ta biết Diệp Lý đã hôn quả “bóng” này.

Như đã nằm mơ một giấc mơ dài dằng dặc nhưng lại chẳng có nội dung, lúc tỉnh dậy, Trần Khinh nhất thời không nhớ đã mơ thấy gì, chỉ nhìn thấy một gương mặt to đùng treo lơ lửng ở đầu giường, yên lặng nhìn cô chằm chằm.

“Tất Ca có thể đưa mặt cậu ra sau chút được không? Sợ chết đi được”. Trần Khinh chống tay xuống giường, phát hiện ra sao miệng cô lại hơi đau.

Cô đưa tay lên sờ, bị Tất Ca ngăn lại.

“Va chạm nên môi rách ra rồi, đừng sờ nữa”. Như đã chuẩn bị sẵn, Tất Ca tiện tay biến ra một tấm gương, đưa đến trước mặt Trần Khinh, “không nặng đâu, không hủy hoại dung nhan được”.

“Cái mặt sàn đó thì có thể hủy hoại dung nhan gì chứ?” Xuyên Thiên Tiêu đang đi từ bên ngoài vào, vừa hay nghe được cuộc trò chuyện đó thì khẽ hừ một tiếng, vung vẩy bản báo cáo khám sức khỏe trong tay. “Trần Mạn Mạn cậu cũng làm tớ nhìn bằng con mắt khác đấy, cơ thể mình đã như thế mà còn đòi đi cứu người, cứu thì cứu đi, lại còn bị chấn động não nhẹ, nhưng sao tớ thấy bộ phận bị chấn động của cậu hình như là mặt vậy?”

Thật sao? Trần Khinh cầm lấy gương trong tay Tất Ca ra soi, cũng thấy kì lạ, vết thương trên mặt từ đâu mà ra nhỉ? Cô nhớ Diệp Lý muốn nhảy lầu, cô kéo cậu ta lại, Diệp Lý ngã lăn xuống, còn cô cũng ngất đi.

“Đúng rồi, Diệp Lý đâu?”

Mới nói dứt lời thì tiếng bước chân hùng hổ từ đầu hành lang nhanh chóng đến gần phòng cô. Đại A tóc tai rối bù, tay xách hai hộp cơm không, gục vào cánh cửa thở hổn hển.

“Trần…Trần Mạn Mạn, cậu đoán xem tớ phát hiện ra chuyện gì?” Loạng choạng đi mấy bước vào phòng, Đại A đứng ở cạnh giường, kích động nhìn Trần Khinh, “Trần Mạn Mạn, chuyện của cậu có liên quan đến cái cô Hàng Chu kia!”.

Cái gì cơ? Trần Khinh xoa xoa tai, nghi ngờ có phải cô đã nghe nhầm không.


Đại A cũng do cơ duyên tình cờ mới biết chuyện này.

“Thì tớ đến nhà ăn mua cơm mà, đúng lúc nghe thấy cô Hàng Chu đang gọi điện, vốn dĩ tớ không định nghe trộm nhưng ai bảo cô ta nhắc đến cái tên đó làm chi…”

“Tên gì?” Xuyên Thiên Tiêu ghét nhất kiểu nói vòng vo, thò đôi chân dài ra vung vẩy đá một cái, “Nói mau!”.

Xuyên Thiên Tiêu càng sốt ruột thì Đại A càng đắc ý, lắc lắc hộp cơm trong tay, cô nhướn mày nói ra ba chữ, “Vương đại bảo”.

Vương Đại Bảo? Lần này đến lượt Trần Khinh ngẩn người, Hàng Chu biết cái ông Vương Đại Bảo bị bệnh kia sao? Chắc là Đại A ám chỉ như vậy.

Nghiêng đầu nghĩ ngợi, Trần Khinh khoát tay, “Không chừng chỉ là trùng hợp thì sao?”.

Cô chớp mắt, nhìn ba cô gái động tác giống hệt nhau cùng nhìn cô chăm chú, nhún vai nói: “Đại A, cậu nói trợn mắt lên sẽ có nếp nhăn mà, lại trợn rồi”.

Cô là người không có chí lớn, chỉ sống cho hôm nay, cho dù có người kề dao vào cổ cô bảo rằng ngày mai cô sẽ chết, cô cũng cười hí hí ăn hết miếng bánh kem hôm nay. Cô chưa từng phiền muộn về những chuyện “có thể”, không giống với bọn Đại A, tuy cô cũng kinh ngạc vì Hàng Chu biết Vương Đại Bảo, nhưng lại không rảnh rỗi để đi tìm hiểu làm gì.

Tính cách này của cô bị Đại A khái quát thành – trí tò mò thấp quá mức so với chỉ số trung bình của phụ nữ.

Nửa tiếng sau, Đại A lườm Trần Khinh rồi đẩy cửa phòng kí túc ra, nhưng lập tức bị cảnh tượng phía trong dọa cho đờ người ra.

“Dân Bản Địa, cậu làm gì thế!” Khi nhìn thấy thứ đồ trên bàn Trần Khinh, và cả mấy bộ quần áo mà Dân Bản Địa chưa kịp đặt xuống, Đại A đã hiểu ra chuyện gì, cô buột miệng chửi thề rồi lao vào, giật lấy đống đồ chướng mắt trong tay Dân Bản Địa rồi lại ném trả vào người đối phương.

Nút áo kim loại có cạnh sắc nhọn sượt qua ta Dân Bản Địa, lập tức tiếng hét chói tai vang lên xuyên suốt hành lang.

“Ngực phẳng chết tiệt, mặt nạ cho tay tôi mới làm xong! Là hàng nhập khẩu! Đắt lắm đó!”

Ném luôn quần áo xuống đất, Dân Bản Địa lao tới Đại A, khí thế hừng hực như muốn liều mạng, Đại A cười lạnh, siết nắm đấm: “Tới đây, để tôi xem là đắt đến mức nào!”

“Đại A đừng phá nữa” Trần Khinh bị Đại A chắn tầm nhìn, kéo Đại A đang hăm hở muốn đánh nhau ra sau lưng mình, phát hiện ra trên bàn và ghế có thêm một số thứ.

“Mấy thứ đồ mỹ phẩm này không phải của cậu sao?” Cô nhìn Dân Bản Địa, hỏi.

Dân Bản Địa vẫn đang lo lắng cho đôi tay, liếc nhìn Trần Khinh, một tiếng “hừ” khinh bỉ thoát ra từ cổ họng: “Bàn tớ quá nhỏ, đồ đạc không đủ chỗ để nên tạm mượn bên cậu, dù sao cậu cũng sắp đi rồi”.

Dân Bản Địa cảm thấy bản thân đã nói giảm nói tránh, không nói thẳng thừng quá, chỉ dùng một chữ “đi”, nhưng Đại A lại cảm thấy cách nói này còn khó nghe hơn cả hai chữ “thôi học”.

“Cậu mới sắp phải đi đó! Báo cậu biết, thầy Hạ đã bảo là Mạn Mạn không cần phải nghỉ học nữa, cậu ấy sẽ tiếp tục ở lại khoa, ở lại phòng 8174 của chúng ta, cậu nhìn quen mắt thì quen, không quen mắt thì chịu đi!”.

Vẻ mặt Dân Bản Địa rất khó hình dung, có thất vọng, có tức tối, tóm lại là kết quả mà Đại A rất vui vẻ khi nhìn thấy.

Đại A quay lưng, ôm hết đồ đạc không phải của Trần Khinh vào lòng, đi mấy bước rồi ném hết lên bàn Dân Bản Địa.

Một tiếng “rầm” vang lên quá đột ngột, mùi hương nồng nặc chảy từ cạnh bàn xuống đất, Đại A ngớ người rồi mới biết rằng cô đã làm vỡ chai nước hoa của Dân Bản Địa, cuối cùng lúng túng nói: “Tôi không cố ý”.

“Nước hoa Chanel đấy, đắt lắm đó cậu biết không hả?”.

Tiếng hét lại vang vọng, Đại A không còn khí thế ban đầu, cô nàng chậm rãi rụt tay lại, lúng túng giải thích: “Tôi không cố ý mà”.

Nhưng Dân Bản Địa làm sao còn nghe lời xin lỗi của Đại A được, cô nàng ném quần áo trong tay rồi lao ra khỏi phòng.

“Tôi muốn tìm thầy hướng dẫn, tôi muốn đổi phòng”.

“Ồ, lần này hay rồi”.

Trong căn phòng yên tĩnh, giọng Tất Ca không biết là đang mừng rỡ hay là vui trên nỗi đau của kẻ khác, tóm lại là câu nói không đúng lúc này khiến Đại A cau mày.

Đại A suy nghĩ rồi cúi xuống nhặt lọ nước hoa bị vỡ, chạy ra khỏi phòng. Cô không quen nợ người khác, làm hỏng đồ tất nhiên phải đền, cho dù đối phương là Dân Bản Địa mà cô không thích.

“Ca, kiểu nói chuyện đó của cậu nên sửa đi”. Trong gian phòng còn lại Trần Khinh và Tất Ca, Trần Khinh nhìn bạn, bất lực thở dài.

“Ờ. Nhưng là vấn đề thói quen rồi, sửa đổi hơi khó”.


Cũng đúng, bắt Tất Ca thay đổi cách nói quen vẻ giễu cợt của cô nàng cũng giống như bảo Trần Khinh đừng thích Hạ Đông Giá nữa, không dễ dàng tí nào.

Chưa đến giờ ăn tối, Đại A vẫn chưa về, Tất Ca đến thư viện để tự học, một mình Trần Khinh ở trong phòng. Nhìn hành lý đã sắp xếp gần xong, cô ngồi trên ghế, đang nghỉ ngơi thì cửa phòng mở ra, Dân Bản Địa mất tích mấy tiếng đồng hồ đang xách đủ loại túi mua sắm to nhỏ, vẻ mặt phơi phới bước vào.

Cô ta như không nhìn thấy Trần Khinh, đi thẳng về chỗ mình, bắt đầu sắp xếp túi lớn túi nhỏ của mình.

“Đại A ra ngoài mua nước hoa cho cậu rồi, chuyện buổi chiều xin lỗi nhé”. Sờ mũi, Trần Khinh ngồi xuống cạnh bàn Dân Bản Địa.

Cô không thấy xin lỗi thì có gì mất mặt, chuyện vì cô mà xảy ra xung đột nên cô xin lỗi là lẽ thường tình, nhưng có người không nghĩ như vậy.

Dân Bản Địa huơ cây kéo trong tay, tiếp tục cắt mác quần áo: “Không sao, dù gì cậu và tôi đều sắp đi rồi, cậu nghỉ học, tôi đổi phong, sau này cũng chẳng còn cơ hội nữa, chuyện buổi chiều tôi cũng không cần phải nhớ làm gì”. Thấy trần Khinh vẫn tỏ ra hoang mang, Dân bản Địa cười đắc ý: “Tôi biết cậu muốn nói gì, chẳng phải thầy Hạ nói cậu không cần rời trường hay sao? Nhưng Trần Khinh này, cậu có biết vì sao thầy nói thế không?”.

Tại sao? Trần Khinh khẽ hỏi, nhưng trực giác mách bảo cô rằng những gì Dân Bản Địa sắp nói sẽ không phải điều tốt đẹp gì.

Nhưng cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng cái chết của Vương Đại Bảo không phải vì cấp cứu sai, mà là vì một loại thuốc trợ tim mà ông ta uống, thuốc đó chưa được kiểm định đã bị cấm, pháp y đã tìm ra thành phần loại thuốc này trong máu của ông ta, nhưng không thể chứng minh cái chết của ông ta là do thuốc này gây ra.

“Vì thuốc đó căn bản là đã bị tiêu hủy rồi, công dụng của nó cũng chỉ có công ty dược và người nghiên cứu ra mới biết, thầy Hạ chỉ muốn tìm một người để giúp cậu, nhưng người gần như sẽ không chứng minh cho cậu đâu”.

Dân Bản Địa cười, nói ra tên người đó.

Trần Khinh cảm thấy hơi đói bụng. không còn sức đâu mà nói chuyện tiếp với Dân Bản Địa, mơ mơ màng màng ra khỏi phòng.

Vào lúc này, Hạ Đông Giá dĩ nhiên là đang ngồi ở bàn thứ ba gần cửa sổ trong nhà ăn, anh đang cúi đầu ăn cơm, bóng đèn trên đầu chiếu vào gáy anh, đường nét thon dài, sạch sẽ.

Cô mím môi, chậm rãi tiến lại đó.

Suốt buổi chiều Hạ Đông Giá rất bận rộn, đầu tiên là tóm Diệp Lý đã bỏ chạy về để nói chuyện, sau đó lại xử lý vấn đề một học sinh nữ đòi chuyển phòng. Nhớ lại cái cô gái khóc lóc thảm thiết kia, Hạ Đông Giá lại ăn một miếng thật to. Người đó, hình như là bạn cùng phòng Trần Khinh.

Đang nghĩ ngợi thì trước mắt bỗng tối lại, ngước lên thì phát hiện ra Trần Khinh đã ngồi đối diện từ lúc nào, vẻ mặt ủ rũ.

Thức ăn trong miệng chưa kịp nuốt xuống thì anh đã nghe cô mập kia nói với vẻ nặng nề: “Thầy Hạ, em thà tự mình thôi học chứ không muốn thầy vì em mà bán sắc đâu”.

Nói xong, cô khóc “òa” lên thành tiếng, âm thanh cứ gọi là kinh thiên động địa. Cơm trong miệng ăn cũng không được, mà nhả ra cũng không xong, Hạ Đông Giá nhìn ánh mắt những người xung quanh, ngượng ngùng…

“Đừng khóc nữa được không?” Hạ Đông Giá dường như có suy nghĩ bịt cho âm thanh kia tắt ngấm, nhưng vì xung quanh có quá nhiều người đang nhìn anh, anh đành lẳng lặng rút tay lại.

Cơm thì đành không ăn nữa, anh bưng khay lên, gọi Trần Khinh: “Đi theo tôi”.

“Vâng một tiếng”, Trần Khinh ngoan ngoãn đứng dậy theo sau Hạ Đông Giá, đi từng bước chậm rãi đến cửa nhà ăn.

Trong sắc trời chạng vạng, một dãy ánh đèn trắng chiếu vào khu nhà ăn kéo dài khiến nó trông sáng như ban ngày, Hạ Đông Giá đi thẳng đến khu thu lại bát đĩa, cảm giác tiếng xì xầm xung quanh càng lúc càng to, tuy anh không tài nào nghe rõ từng câu trong đó, nhưng anh biết anh đang bị coi là một gã đàn ông phụ tình bạn gái, bị người ta chỉ trích, vì chứng cớ quá rõ ràng, “bạn gái mập” của anh đang đi phía sau, còn sụt sịt khóc.

“Trần Khinh, đừng khóc nữa được không? Xin em đấy”. Không chịu nổi bị bàn tán, cuối cùng anh quay đầu lại, không bất ngờ khi nhận được câu trả lời “Vâng”.

Nhìn Trần Khinh thật sự không khóc nữa, Hạ Đông Giá câm nín sờ trán, sớm biết chữ “xin” linh nghiệm như vậy thì ban nãy anh đã “xin” rồi, cớ gì phải mất mặt suốt cả đoạn đường thế này?

Anh đang vui mừng đưa khay ra thì lại nghe sư phụ trong nhà ăn cười, trêu ghẹo: “Chẳng trách Tiểu Hạ bình thường ăn ít, hóa ra là bạn gái ăn nhiều, bổ sung lẫn nhau”.

“Bạn gái?” Hạ Đông Giá nhìn sư phụ với vẻ khiếp hãi quá mức, hoảng loạn kéo Trần Khinh đang tỏ ra mừng rỡ, đi khỏi đó.

“Rốt cuộc là sao đây?”

Ở cửa bên của nhà ăn, trong hẻm nhỏ tối tăm phía sau, thức ăn thừa mới đổ ra còn chưa kịp phân hủy thì đã bị một nồi nước canh mới đổ ngập lên trên. Mùi vị kỳ quặc nhưng cũng không phải quá khó ngửi khiến Trần Khinh phải hít liền mấy hơi, cuối cùng mới lúng túng nói ra sự thật.

“Thầy Hạ, em biết em đuổi bạn cùng phòng ra là không tốt, nhưng dù em không nói thì thầy thông minh như thế chắc cũng đoán ra là ai, thầy là người thầy khoan dung độ lượng, sẽ không so đo với bạn cùng phòng của em đâu, bây giờ em chỉ muốn biết là thầy sẽ không vì chuyện của em mà đi tìm cô Hàng…”

Lời nói ngưng bặt sau tiếng “cốc” rõ to, Hạ Đông Giá thu tay lại, nhìn Trần Khinh đang xoa trán: “‘Bán sắc’, kiểu nói này chỉ những thiếu nữ hư hỏng mới nói, em đâu có hư hỏng?”.

“Ăn uống hư hỏng cũng là hư hỏng”.


Trần Khinh lẩm bẩm biện bạch khiến Hạ Đông Giá lườm cô, cô chắc là không phải ăn uống quá ngon không?

Nhìn đoạn đường cũng khá đông người qua lại, Hạ Đông Giá cố kìm nén lời nói, anh có phần bực bội rối bời, không muốn tiếp tục nói nhiều, cuối cùng ném lại một câu tàn nhẫn “Tóm lại là không được nói”, rồi quay đầu đi thẳng.

Nhưng…

“Thầy chưa nhận lời em mà!” Trần Khinh cố chấp đưa tay ra, định níu kéo người đó. Sau đó cô chớp mắt, phát hiện ra mình vẫn chưa hết hy vọng.

Cô nắm chặt bàn tay, cảm giác tính đàn hồi của nó.

“Thầy Hạ, sao thầy quay lại?” Trần Khinh hơi ngẩn người, nhưng không buông tay ra.

“Quay lại để nói em biết là tôi không dựa vào việc bán sắc, chuyện tôi đã nói được thì sẽ làm được. Còn nữa…”Anh hậm hực đánh vào tay Trần Khinh, “Đừng có nắm bậy bạ”.

“À…”

Đêm hôm đó đối với Trần Khinh mà nói, đã định trước là sẽ không thể ngủ nổi, còn đối với Hạ Đông Giá bị chạm vào tâm tư thì làm sao lại không giống?

Tâm sự của anh bắt nguồn từ câu “bán sắc” của Trần Khinh.

Chín giờ tối, trước ô cửa sổ tầng năm trong tòa nhà tiến sĩ, tay anh cầm điếu thuốc lá cháy dở, thẫn thờ nhìn ra ngoài. Câu nói của Trần Khinh nếu rơi vào tai kẻ khác thì có lẽ chỉ là do một cô gái ái mộ anh mà nói ra nỗi lo trong lòng nhưng đối với anh lại có một sự mỉa mai vô cùng, Hàng Chu, mối tình đầu của anh, chưa từng nghiêm túc bày tỏ với anh bao giờ.

Việc này nếu nói với người khác thì có lẽ sẽ bị người ta xem là một câu chuyện đùa. Một thiên tài của Học viện Y, được bao nhiêu thầy hướng dẫn giành giật, lại đi yêu đơn phương một người, câu này mà nói ra thì ai tin chứ?

Nhưng đó là sự thật.

Vờn nửa điếu thuốc trong tay, một cảm giác lạc lõng không thể hình dung cứ lởn vởn mãi xung quanh người đàn ông ấy.

Đúng lúc anh bị giam hãm trong thứ cảm xúc đó mà khó bứt ra được, thì bên ngoài bỗng vẳng đến tiếng gõ cửa nhịp nhàng khe khẽ.

“Cộc…cộc cộc…”

“Ai đấy?” Vừa hỏi, anh vừa cẩn thận giấu nửa điếu thuốc kia đi.

“Là chị”. Cách lớp cửa, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vẳng đến tai anh, trong một khoảnh khắc nào đó, Hạ Đông Giá gần như cảm nhận được sự chấn động của màng nhĩ.

Đóng ngăn tủ đựng thuốc lá lại, anh chỉnh lại cổ áo rồi quay người ra mở cửa.

“Sao chị đến đây?” Anh nhìn người đứng bên ngoài, gắng sức kiềm chế không để hành động của mình trở nên luống cuống.

“Tại sao không thể là tôi?” Hàng Chu mỉm cười, tiện tay đưa hồ sơ trong tay cho anh, “Này, cho cậu”.

Hạ Đông Giá ngớ người, nhận lấy túi giấy: “Lẽ nào là…”.

Anh nhìn chằm chằm túi giấy da bò trong tay, rồi nhìn Hàng Chu vẻ không chắc chắn.

“Là thầy của cậu nhờ tôi chuyển đề tài để chọn cho cậu, cậu tưởng là tài liệu thí nghiệm của xưởng thuốc hả?” Nhìn thấy Hạ Đông Giá lặng lẽ gật đầu, nụ cười trên gương mặt Hàng Chi càng nở rộng, cô ta ngừng lại rồi nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ xong, cậu để tôi suy nghĩ đã”.

“Ừm” một tiếng, Hạ Đông Giá lại lắc đầu tự giễu: “Nhờ chị làm chứng đúng là có phần làm khó chị quá, dù sao chị và bên kia còn hợp tác với nhau, nếu đứng ra giúp cô mập kia thì sẽ ảnh hưởng đến chị”.

Hàng Chu mỉm cười, chỉ vào trong phòng: “Không mời tôi vào trong ngồi chơi à?”

“Chuyện này…” Nghĩ đến thời gian lúc này, Hạ Đông Giá vẫn ích kỷ mà lùi lại một bước, nhường không gian cho Hàng Chu vào.

Ký túc xá của nghiên cứu sinh tiến sĩ không lớn, trong không gian hình vuông đặt hai chiếc giường đối diện nhau, lấy đống đồ chất trên ghế của bạn cùng phòng ra, Hạ Đông Giá mời Hàng Chu ngồi xuống cạnh bàn của anh.

“Hơi bừa bộn”, anh ngượng ngùng gãi đầu.

Tốt hơn là tôi nghĩ, Hàng Chu gật đầu khen ngợi, rồi ngước lên nhìn Hạ Đông Giá, “Có nước không?”

“Đợi tôi rót cho chị”.

Hạ Đông Giá vốn lạnh lùng trước mặt người khác nhưng khi đối mặt với Hàng Chu thì lúc nào cũng chậm mất nửa nhịp, anh đứng cạnh cửa sổ cầm bình nước lên, chậm rãi lại rót nước, lại một lần nữa cảm thấy như thế.

“Bây giờ ở riêng với có còn căng thẳng không?”

Nước nóng trong bình bốc lên hòa vào giọng phụ nữa, tiếng của Hàng Chu cũng trở nên ẩm ướt. Hạ Đông Giá thấy sống lưng cứng đờ: “Chị đùa gì vậy?”.

Không căng thẳng thì cậu rót nước đầy thế làm gì?

Mới nói xong, Hạ Đông Giá “ái da” một tiếng, ly thủy tinh trong tay chao nghiêng, nước nóng văng đầy ra bệ cửa sổ.

“Hàng Chu, chị đến đưa tư liệu cho tôi, hay là cố ý đến để cười nhạo mối tình đầu thất bại của tôi?” Anh giận dữ vò mái tóc, trong đầu lại nghĩ tới câu “bán sắc” của Trần Khinh, dù anh muốn bán thì cũng chẳng ai thèm.


Anh nhớ lại lần đầu gặp Hàng Chu.

Năm đó anh mới thi đại học xong, ra ngoài chơi bóng với bạn, trên đường về bóng tuột khỏi tay, đập trúng vào Hàng Chu vừa ra khỏi nhà anh.

Hàng Chu là học trò cưng của mẹ anh, vì quả bóng đó mà anh bị mẹ đánh đòn một trận, cũng vì thế mà kết thù với Hàng Chu. Cảm xúc ngây ngô thời niên thiếu không thể nói cho rõ, anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà “thù” này liền bị bà chị bình chân như vại ấy biến thành thích. Anh mãi mãi không quên nụ cười nở trên khóe môi Hàng Chu lúc cô từ chối anh.

“Vì tôi nhỏ hơn chị mấy tuổi nên chị lúc nào cũng xem tôi là trẻ con? Nhưng tôi không nghĩ là chị không có cảm giác gì với tôi”.

Hồi ức bao năm trước lại một lần nữa hiện ra trước mắt, giọng anh bất an, siết chặt nắm  tay, bất ngờ áp sát Hàng Chu: “Chẳng phải chị nói chị sẽ không quay về sao? Tại sao còn trở về? Tại sao còn tìm em vào lúc này?”.

Hơi thở đàn ông mãnh liệt mang theo cảm giác áp bức ngạt thở áp đến, giây phút ấy, sự thản nhiên của Hàng Chu đã biến mất hoàn toàn, cô đờ đẫn ngồi đó, nín thở, quên mất giải thích, có lẽ là cũng chưa từng muốn giải thích.

Cô lúc này quá ngoan hiền, Hạ Đông Giá như quên mất sự cự tuyệt trước đây, anh nắm lấy tay vịn ghế, bao bọc cô trong vòng tay mình, chậm rãi cúi người xuống.

Anh đếm rõ ràng từng sợi lông mi của cô, anh ngửi thấy hơi thở ấm áp của cô, anh cũng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, nên mọi suy nghĩ đẹp đẽ trong tích tắc bị âm thanh gấp gáp đó đánh mạnh vào, tan biến hoàn toàn.

Giọng nói của dì quản lý ký túc lúc nào cũng to và rõ y hệt ông chủ bán bánh rán ngoài đường, theo tiếng gõ cửa đều đặn, tiếng kêu gào gấp rút “506 có người không? 506 mở cửa” khiến Hạ Đông Giá bất đắc dĩ phải đứng dậy mở cửa.

“Có người mách bên phòng cháu ồn ào? Làm gì có” Hạ Đông Giá đã hiểu rõ tình hình, lúng túng giải thích, thầm nghĩ ai mà vớ vẩn quá.

Hàng Chu phát hiện ra dì quản lý đang cố ý nhìn mình, cô cũng tỏ ra lúng túng, sờ vạt áo: “Đông Giá, muộn rồi, tôi đi trước đây”.

“Không cần không cần, không phải hai cô cậu làm là được” Bà dì lắm chuyện khoát tay lia lịa rồi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Cánh cửa đóng “sầm” một tiếng khiến bầu không khí trở nên ngượng ngập, Hạ Đông Giá lỡ rồi nên liều mạng làm cho trót, quay lại làm tiếp chuyện ban nãy chưa xong. Nhưng tiếng gõ cửa đáng ghét kia lại vang lên, lần này là bạn phòng kế bên đến mượn nước nóng.

Hạ Đông Giá sắc mặt sa sầm không nói câu nào, dùng bình nước nóng và gương mặt tối đen của mình dọa cho cậu bạn sợ hãi bỏ chạy.

“Cậu đúng là giống trẻ con”. Hàng Chu bị dáng vẻ bực tức của Hạ Đông Giá chọc cho phì cười phải dựa vào lưng ghế, đứng lên định rời đi, lúc này mà bị nhiều người nhì thấy thì đúng là không ổn.

Hạ Đông Giá lại không buông tha.

“Đã nói tôi không phải trẻ con!” Anh nắm lấy cổ tay Hàng Chu, phẫn nộ và dục vọng bao phủ đôi mắt sáng rực.

Nhưng Hạ Đông Giá tối nay như bị trúng tà, những việc muốn làm tối nay đều bị cắt ngang, nhưng lần này không phải là có người gõ cửa, mà là ông Hạ gọi điện đến.

“Chị đợi một chút”. Dặn dò Hàng Chu mấy lần rồi Hạ Đông Giá mới ra cửa sổ nghe máy.

“Alo, bố ạ…”

Ông Hạ đã có một thời gian chưa gọi điện cho con trai rồi, lần này gọi là hàn huyên hỏi chuyện đủ thứ.

“Con biết rồi, con ăn cơm đàng hoàng mà, sao bố biết con không ăn uốn đàng hoàng? Ăn rồi. Con không nóng nảy, được thôi, con không phải là không quan tâm bố, dạo này bố thế nào?”

Anh gắng sức kiên nhẫn để ứng phó với ông bố nhà mình, nhưng không biết tự lúc nào mà Hàng Chu đã đi rồi.

Cúp máy xong, anh nhìn gian phòng trống trải, ảo não vò tóc, tối nay chuyện gì thế này?

Bên dưới, Hàng Chu ra khỏi ký túc, khép chặt vạt áo trong đêm tối lạnh lẽo, bước đi từ từ trên con đường rợp bóng cây, đến khi cô ta biến mất khỏi tầm nhìn, Đại A cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, quay lưng làm dấu tay “OK” với người đứng phía sau.

“Game over, cuộc chiến bảo vệ nam thần đã kết thúc thuận lợi, tớ đã toàn thắng, bà cô hồ ly tinh kia thảm bại rồi, knock out.” Cô dương dương đắc ý mô phỏng câu nói kết thúc trong game, nhưng câu nói linh tinh đó đổi lại là sự thất vọng của Tất Ca.

“Kết thúc vậy thôi hả? Bên này tớ còn ít nhất ba phương án phá bĩnh còn chưa thực hiện được mà, gõ cửa đập tường muốn có là có, haizzzz…Tiếc là không có cơ hội thực hiện rồi”.

Hai người chưa chơi hết hứng ôm lấy nhau đùa nghịch, cùng hướng mắt về phía Trần Khinh, hình như hy vọng cô có thể cho họ thêm một cơ hội để đùa dai, nhưng hy vọng đã thành con số không.

Trần Khinh co vào một góc tường gọi điện, căn bản không đếm xỉa đến họ.

“Vâng, chú ơi, cháu biết rồi, nếu anh ấy không ăn uống đàng hoàng thì cháu sẽ báo chú biết, biết rồi ạ, cháu sẽ không nói anh ấy biết là chú nhờ cháu trông chừng đâu…”

Đại A run rẩy, huých vào người Tất Ca: “Ca, cậu có thấy là Mạn Mạn hơi giống sói không? Đặc biệt là khi cậu ấy nhờ chúng ta giúp đỡ”.

Tất Ca “ừ” một tiếng, chưa kịp trả lời thì liền bị Trần Khinh cướp lời trước: “Cô Hàng muộn thế này còn chạy đến phòng Hạ Đông Giá, cô ấy thích Hạ Đông Giá”.

Cô sẽ không ngốc nghếch mà cho rằng Hàng Chu đến tìm Hạ Đông Giá đơn giản là trò chuyện thôi.

Vì ích kỷ mà cô phá hoại đêm nay, nhưng sau này thì sao?

Với Trần Khinh, con đường phía trước tối tăm chưa từng thấy.

Cô không sợ Hạ Đông Giá thích người khác, mà cô sợ người anh thích cũng thích anh, như thế cô thật sự không còn cơ hội nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.