Anh Có Thiếu Người Yêu Không?

Chương 22: Ngoại truyện: Nữ sinh xấu xa


Đọc truyện Anh Có Thiếu Người Yêu Không? – Chương 22: Ngoại truyện: Nữ sinh xấu xa

Cô là một nữ sinh có mái tóc đen dài và một gương mặt xinh đẹp.

Cô cũng là một nữ sinh không được người ta yêu mến.

Vì nội tâm xấu xí.

Còn nhớ ngày đầu nhập học, những gốc cây to lớn xù xì kéo dài đến bờ hồ yên tĩnh, dưới bóng cây đậu một dãy xe hơi riêng đưa sinh viên đến trường.

Xe đưa cô đến là một chiếc xe sản xuất ở Đức với giá tầm trung, chiếc xe sáng bóng chạy trên đường còn ổn, nhưng khi xuất hiện trong một dãy xe đua sang chảnh thì lại không còn nổi bật.

Người mẹ mắt đã có nếp nhăn vừa chỉnh lại vạt áo cho cô, vừa lo âu nhìn chiếc xe gần bà nhất.

Xe người ta tốt hơn xe của họ không chỉ một chút mà thôi, con gái học trong trường này liệu có tủi thân hay không?

Nhận ra nỗi lo âu của mẹ, cô vuốt tóc tự tin: “Mẹ, mẹ yên tâm, đợi đến ngày con làm nên công trạng thì sẽ đưa mẹ rời khỏi ngôi nhà đó, sống một cuộc sống thật tốt”.

Xuất thân của cô không tốt, bố là một doanh nhân đã từng kết hôn hai lần. Mẹ thời trẻ xinh đẹp, bị những lời đường mật của bố lừa gạt, đến khi cô lên ba tuổi, vợ của cha bệnh rồi qua đời, mẹ bước vào gia đình đó, cô mới thoát khỏi danh xưng “con riêng”.

Những ngày tháng tươi đẹp trong tưởng tượng không hề xuất hiện, một tai nạn đã làm bố cô mất một bên chân, việc làm ăn trong nhà cũng chịu tổn thất nặng nề. Cô và mẹ bị đổ thừa là đồ xui xẻo, chưa được cưng chiều đã hoàn toàn mất đi yêu thương.

Vì thân thế mà cô tự ti, đồng thời cũng càng kiêu ngạo, cô hy vọng dựa vào nỗ lực của bản thân để mẹ được sống sung sướng hơn.

Thế nhưng cuộc sống vốn chẳng phải là chuyện dễ dàng.


Cô là dân bản địa, nhưng lại không thể hòa nhập vào giới này.

Không biết là kẻ nào biết chuyện đã tiết lộ bí mật về gia đình cô, ngày đầu tiên cô đến trường báo danh đã bị cô lập. Phòng ký túc vốn đã sắp xếp từ trước lại bị kẻ khác chiếm mất. Nhìn vết tích sửa tên không hề che giấu trên danh sách, cô từ bỏ đấu tranh, xách hành lý đến phòng 8174.

Khi một thế giới mà cô từng muốn thoát khỏi nó lại lần nữa hút cô vào trong, cảm giác không cam tâm đã hoàn toàn bùng nổ trong nội tâm của cô.

Cô và họ khác nhau, mỗi tháng, dựa vào tiền sinh hoạt không nhiều mà gia đình cho, cô muốn tiếp tục duy trì sự  “khác nhau” đó.

Họ không thể xách túi hiệu, cô có, chỉ có điều là đồ đi thuê.

Khi không có ai, cô dùng mỹ phẩm rẻ tiền để tập trang điểm, hiệu quả cuối cùng cũng không thua kém gì nhiều so với mỹ phẩm đắt tiền.

Có lẽ bạn sẽ hỏi: Giấc mơ ban đầu đâu rồi? Có thể dựa vào học tập để thay đổi cuộc sống mà.

Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?

Cô nàng mọt sách trong phòng ngày nào cũng học điên cuồng, cũng chỉ xếp hạng hai trong khối, vì chút tiền học bổng đáng thương kia mà tranh chấp đến toạc cả da đầu. Hoa khôi trường họ tùy tiện tham gia một hoạt động bên ngoài, kết giao với mấy người lắm tiền là có ngay túi xách hàng hiệu.

Cô không muốn sống vất vả kham khổ, cô cảm thấy bản thân không thua kém gì họ, cái mà người khác có thì cô cũng có thể có.

Cuối cùng cô gặp được anh ta, một người đẹp trai, chu đáo, và có tiền đã tỏ tình với cô, làm bạn trai của cò.

Cô tưởng cuộc sống từ đây sẽ khác, nhưng cô không ngờ trên thế giới này chưa từng có bữa ăn nào miễn phí. Không biết ai đã kể cho bạn trai cô nghe về gia cảnh thật sự của cô, anh ta liền trở mặt đòi chia tay, còn tát cô một cái.

Như thế cũng đành thôi, thế mà mọi chuyện xảy ra lại bị cô nàng mập phì trong phòng nhìn thấy.

Trong phòng có bốn người, người mà cô khinh thường nhất chính là cô mập đó, mập như thế mà không biết tự lượng sức, đi theo đuổi một người quá đẹp trai, càng khiến cô ghét hơn là cô chưa từng nhìn thấy vẻ tự ti trên gương mặt cô gái đó.

Chắc chắn là giả vờ giả vịt.

Cô ghét cô mập đó, cô ngỡ rằng cô mập đó sẽ cười nhạo cô.

Nhưng cô mập không hề làm vậy.

Điều đó khiến cô đặc biệt khó chịu.


Không có gì mất mặt bằng một người không bằng mình lại thương hại mình.

Cô lạnh nhạt trước sự quan tâm của cô mập đó.

Cô cảm thấy cô mập quá buồn cười, có phải cô nàng tưởng họ là bạn bè thật sự?

Sự tình có lúc kỳ diệu như vậy, cô ghét cô nàng mập mạp đó, nhưng lại không chối bỏ sự gần gũi của cô ta, vì cô muốn vạch trần cô ta.

Làm sao có người ngốc như thế, chịu làm bạn với một người không mang lại lợi ích cho mình, thậm chí là một nụ cười ấm áp?

Nhưng cô mập vẫn kiên trì làm bạn với cô, bao gồm sau đó cô bất ngờ mang thai, những người khác đều xa lánh cô, mà cô mập vẫn nói chuyện, thậm chí mua thức ăn cho cô mấy ngày liên tục.

Đối với người đã bị cả thế giới này bỏ rơi như cô, sự quan tâm của cô mập đã ép cô đến một vị trí cực kỳ khó xử.

Cô đang đứng ở bờ vực, muốn nhảy xuống kết thúc mọi thứ thì có người đứng phía sau kéo cô lại, không cho cô nhảy, nhưng không nhảy thì làm sao có cuộc sống tốt đẹp gì được?

Cô bắt đầu chú ý nhiều hơn đến cô mập.

Cô cảm thấy cô mập không biết tự lượng sức gì cả, mà cũng chẳng biết thân biết phận.

Một cuộc thi, rõ ràng là bị người ta kéo vào cho đủ quân số mà lại làm việc rất tích cực, thú vị, bị bỏ rơi rồi bị nhặt lại, cô mập cũng không tức tối, còn tiếp tục làm việc nghiêm túc. Cô mập không có tự trọng sao?

Sau đó, thậm chí cô cũng bị cô mập kéo vào nhóm để tham gia thi. Cô có khả năng sao?

Cô lặng lẽ nhìn cô mập tiến bộ từng bước một, cô dao động, nhưng không ngừng chối bỏ – cô mập không thể làm chuyện gì ra hồn đâu.

Đến khi cô mập bước vào vòng chung kết, nụ cười trên khóe môi cô trở nên cứng đờ. Cô không tin cô mập có thể thành công, cô không tin cô mập không bị người ta đánh bại.


Thế là, cô đã làm người đánh bại cô mập.

Cô mập thua cuộc, và khóc. Cô thì cười.

Cười mãi cười mãi, trong lòng cô cũng khóc. Cô nhận ra người mà cô đánh bại không phải cô mập, mà là chính cô.

Cô chỉ muốn cho mình một lý do để chấp nhận thua cuộc.

Nhìn đi, nỗ lực đến mấy cuối cùng cũng vẫn thua – điều mà cô muốn dành cho bản thân chẳng qua là câu nói này.

Tôi chính là cô ấy, họ quen gọi tôi là Dân Bản Địa, tôi là một nữ sinh xấu xa, lúc nào cũng làm chuyện xấu, nhưng bây giờ tôi có phần hối hận rồi, tôi muốn được nhìn thấy niềm hy vọng vào cuộc sống của Trần Khinh một lần nữa.

Không biết có phải là ảo giác không, đánh bại cô ấy giống như đánh bại chính tôi, tôi rất đau buồn.

(Hết tập 1)

Lời của tác giả:

Đọc xong câu chuyện này, có lẽ bạn sẽ hụt hẫng, sẽ thất vọng, có lẽ sẽ hỏi tôi – đây không phải là “điềm văn” sao?

Tình yêu trên thế gian này chưa bao giờ dễ dàng, tình yêu sét đánh càng khó, Trần Mạn Mạn dùng sự lương thiện, kiên trì và nỗ lực của mình khiến cho Hạ Đông Giá yêu cô, đó là chuyện “nước chảy chỗ trũng” trong mắt tồi, như thế mới có thể tạo ra nền tảng tốt cho sự ngọt ngào của tập 2.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.