Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 44: Thi Hành Ân Uy
Tiền Lỵ Lỵ vội tới hùa theo: “Đúng vậy. Nếu không sao người ta có thể được lãnh đạo mới chỉ đích danh tiếp kiến ở đại hội.”
An Phỉ Nhiên nghe xong cười khanh khách. Chị cả Đổng trừng mắt nhìn các cô, lắc đầu.
Mãi tới giờ ăn cơm trưa Mạc Đồng mới có thời gian để thở. Cô và Ada ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc gần cửa sổ, vì mệt nên ăn rất ngon miệng.
“Hôm nay đã gặp xui rồi à?” Ada vụng trộm hỏi.
“Còn phải hỏi nữa, đâm đầu vào họng súng rồi, không biết em với anh ta có thâm cừu đại hận gì.” Mạc Đồng vừa ăn một miếng lớn, vừa nói.
“Trương Phương chuyển hết việc cho em, sau này em sẽ bận rộn rồi.”
“Thế đã là gì, tuần sau em còn phải đi làm công tác chuẩn bị cho hội chợ sách.”
“Cái gì? Chu Vân khinh người quá đáng. Cô ta không nhằm vào em không được à? Sao em không từ chối?”
“Việc này cũng không thể trách chị ấy, mọi người làm chung với nhau lâu như vậy, tuy chị ấy đóng vai ác, nhưng làm việc rất công bằng. Em cảm thấy chị ấy đang bị sai khiến.”
“Em muốn nói Lăng Lực sao?”
“Chị ấy nói hội chợ sách lần này là Mã Khôn chỉ đích danh em đi.”
“Mã Khôn?” Ada cười lạnh. “Chắc anh ta cũng chỉ là người truyền ý chỉ. Người kia đúng là bị bệnh thật rồi. Không phải em xin nghỉ phép có vài ngày sao? Liên quan gì tới anh ta?”
“Ai bảo em nghỉ không đúng lúc.”
“Khi nào thì có quy định này, công ty nhiều người như vậy, thiếu một người như em cũng không ít đi. Hơn nữa loại chuyện khổ sai như hội chợ sách trước nay luôn giao cho đồng nghiệp nam, lần này lại giao ột cô gái như em, em có tin không? Anh ta cố ý gây khó dễ cho em. Ỷ thế hiếp người, thật độc ác.”
“Vậy cũng đành chịu, người làm nô tài như chúng ta chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, nếu không đành bỏ của chạy lấy người.”
“Nhưng chị cảm thấy, chuyện của Trương Phương chưa chắc đã là chủ ý của anh ta, anh ta không thể quản hết mọi chuyện lớn bé. Chị nghĩ Chu Vân mượn việc công báo thù riêng, vì em cô ta bị phê bình nên mới trút giận lên em.”
“Chị ấy làm vậy, về tình có thể tha thứ, dù gì vô duyên vô cớ mang tiếng xấu vì em, cho dù là ai cũng không thoải mái.”
“Em thật rộng lượng. Mạc Đồng, đừng lo lắng, trong khoảng thời gian này chị rảnh rỗi sẽ giúp đỡ em.”
Mạc Đồng nghe xong cảm động muốn rơi nước mắt, vừa ăn vừa rối rít cảm ơn, suýt nữa thì bị nghẹn.
Ăn cơm xong, Mạc Đồng lại tới văn phòng vùi đầu chịu khổ. Cô nhanh chóng thu phục ba quyển sách xuất bản tháng sau, tuần sau đã phải tham gia hội chợ sách rồi. Tiền Lỵ Lỵ và An Phỉ Nhiên nhìn thấy cô không được nghỉ trưa, đưa mắt nhìn nhau cười không chút thiện ý.
“Hi, nhìn da tôi gần đây có trắng hơn không?” An Nhỉ Phiên ngẩng đầu nhìn Tiền Lỵ Lỵ.
“Hình như trắng ra một chút.” Tiền Lỵ Lỵ nói không chắc chắn.
“Không phải trắng hơn rất nhiều à, người ta tốn không ít tiền đi chiếu lasel làm mềm da, đau lòng quá.” An Phỉ Nhiên bất mãn, oán trách Tiền Lỵ Lỵ có mắt không tròng.
“Thật không? Hiệu quả rõ ràng như vậy sao? Cô đánh phấn dày chẳng khác gì ngày thường, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy gì khác.”
“Haha, Tiền Lỵ Lỵ, hôm nay tôi không có đánh phấn.” An Phỉ Nhiên tức giận hét lớn, nói chuyện với người dở hơi này không sớm thì muộn cũng tức chết, giọng nói cũng mất tự nhiên. “Tôi thấy cô cận nặng lên rồi, mau đổi kính đi.”
Tiền Lỵ Lỵ liếc mắt coi thường, ai oán nói. “Hồi nhỏ hâm mộ mấy nhà văn, nhà biên tập , giờ mới biết công việc này nghe thì êm tai, danh giá. Nhưng tiền lương chẳng đủ cho tôi làm đẹp mỗi tháng, nếu không có nhà trợ cấp, chỉ e chết đói lúc nào không biết. Lại còn cả ngày phải đối mặt với chiếc máy tính, làm việc quần quật từ sáng đến tối, không những da mặt lão hóa sớm còn dễ bị cận.”
Mạc Đồng đang chuyên tâm vào bản thảo, không hề bị những lời nói vô vị kia ảnh hưởng.
Một lát sau, Lăng Lực ăn trưa xong chậm rãi đi tới trước cửa phòng biên tập số hai, vô tình chứng kiến tất cả đang nằm bò ra bàn, chỉ có Mạc Đồng vẫn còn chăm chú chiến đấu với chiếc máy tính, trong lòng anh thấy thoải mái vô cùng, có cảm giác xả hận, anh hận không thể hát vang mấy câu, nhảy điệu waltz trở về phòng.
Hết một buổi chiều, con mắt của Mạc Đồng vẫn chưa được nghỉ ngơi.
“Mạc Đồng, uống nước đi, còn nhiều việc vậy, cứ làm từ từ rồi cũng hết.” Ada đứng bên nhìn thương tiếc, lúc đi rót nước uống cũng nhân tiện rót cho cô một cốc.
“Đúng đấy, tiểu Mạc.” Chị cả Đổng lương thiện cũng không đành lòng nhìn cô.
“Ừm.” Mạc Đồng đáp lời, tiện tay cầm cốc nước lên uống, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính. Tiếng gõ chữ liên tục ong ong bên tai cô, trên bàn bày ra từng xấp, từng xấp tư liệu. Con mắt cô thật sự không chịu nổi việc kiểm tra bản thảo trên máy tính, cô đành phải in bản thảo ra xem. Trong thời gian này, e là cô phải thức trắng đêm rồi.
Tan tầm, đám người lục tục rời khỏi công ty, Ada thu dọn đồ đạc xong, nhìn thấy Mạc Đồng vẫn ngồi yên không nhúc nhích. “Em không về à?”
“Chị đi trước đi, dù gì em cũng về một mình, em ở lại xem thêm một chút.” Mạc Đồng không ngẩng đầu lên đáp.
Ada khẽ lắc đầu, không làm sao được đành thở dài. “Vậy được rồi, em nhớ về sớm một chút, nhiều việc thì cứ làm từng bước một, cũng không thể làm xong trong một ngày được.”
Mạc Đồng phiền muộn gật đầu nói vâng.
Chỉ một lát sau, toàn bộ người trong công ty đã về hết, chỉ còn một mình Mạc Đồng ở lại anh dũng chiến đấu. Cô thầm nhủ bảy giờ sẽ nghỉ, nhưng qua bảy giờ, nhìn đống tài liệu vẫn chất cao như núi, cô đành tiếp tục miệt mài, cố làm nốt đến tám giờ, không xong nữa thì làm tới chín giờ, xe buýt đến chín giờ ba mươi là chuyến cuối cùng, nếu không về nữa thì quá muộn. Mắt mỏi kinh khủng, cô hơi dừng lại lấy tay xoa huyệt thái dương, ắt nghỉ ngơi một chút rồi vặn ngọn đèn bàn sáng lên, pha một tách cà phê lấy lại tinh thần. Cả tòa nhà lớn vô cùng yên tĩnh, khiến người ta có cảm giác không chân thực, bù lại có thể tĩnh tâm, nâng cao hiệu suất làm việc.
Cô uống hai hớp cà phê, tiếp tục ngồi xuống đọc bản thảo. Cô như đắm chìm trong đó mà quên mất thời gian. Cũng không nhận ra có một người vừa bước vào phòng, đứng bên cạnh cô.
Lăng Lực nhẹ nhàng bước vào ban biên tập số hai, bóng lưng sáng nhớ chiều mong kia giống như kim châm vào mắt anh thêm lần nữa, mái tóc cô sáng bóng dưới ánh đèn êm dịu, trên người có mùi hương dịu ngọt thoang thoảng, khiến nơi mềm yếu nhất trong lòng anh khẽ rung động.
“Nhìn gì mà chăm chú như vậy?” Giọng nói phát ra trong căn phòng làm việc trống trải vang dội khác thường, Mạc Đồng sợ tới run bắn người, hét lên một tiếng. “A”, tờ giấy cầm trong tay rơi xuống đất.
“Tôi đáng sợ như vậy sao.” Vẫn là giọng nói vô cùng bình tĩnh đó.
“Sao anh đi vào mà không có tiếng động gì vậy?” Mạc Đồng sợ tới hồn phi phách tán, đưa tay lên giữ ngực, không ngừng nuốt nước miếng, cũng quên cả trật tự tôn ti.
“Tôi đang định về, lúc đi ngang qua đấy thấy đèn còn sáng, cửa cũng không đóng nên bước vào xem, không có ý giả ma giả quỷ gì đâu, nếu em bị dọa tới mức này, chứng tỏ trong lòng em có quỷ.”
Thế nào gọi là tinh thần phản công. Chính là đây, Mạc Đồng vừa thu hồn phách về, cũng không dám nói năng lỗ mãng, chỉ có thể âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của anh.
“Sao muộn thế này còn chưa về?”
Mạc Đồng thầm nghĩ, tôi phải ở lại đây không phải do anh ban tặng sao, còn ở đó mà giả vờ. Nhưng ngoài miệng lại cung kính đáp. “Dạo này nhiều việc nên ở lại tăng ca một chút.” Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi. “Giám đốc Lăng có thói quen tăng ca mỗi ngày sao?”
“Tôi vừa mới tiếp nhận công ty không lâu, nghiệp vụ vẫn chưa vững vàng, ở lại làm thêm một chút.”
Mạc Đồng khẽ ồ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa chờ anh đi khỏi, nhưng hai chân người kia như mọc rễ trên sàn, không có ý rời đi.
Trong không gian yên tĩnh, cô nghe thấy anh nói. “Chưa ăn cơm tối đúng không, đi ăn với tôi đi, thuận đường có thể đưa em về luôn.”
Mạc Đồng nhớ tới dáng vẻ hận không thể ăn sống nuốt tươi cô sáng nay của anh, nghĩ tới việc anh chỉnh cô gần chết, giờ lại tỏ vẻ không có chuyện gì, hỏi han ân cần, còn mời cô ăn cơm, không biết trong hồ lô anh có thứ gì, cô chỉ cảm thấy trước mặt toàn là cạm bẫy, chỉ cần sơ sẩy chết lúc nào không biết. Vậy nên cô nhanh chóng từ chối. “Không được đâu, giám đốc Lăng, tôi phải về bây giờ rồi, trong nhà vẫn còn mỳ tôm, đi xe công cộng về là được.”
Lăng Lực nâng tay xem đồng hồ. “Bây giờ đã hơn mười giờ rồi, em đi gì về nhà? Giờ này còn xe sao? Đi thôi.”
Mạc Đồng liên tục xua tay từ chối. Anh cũng không để ý, bước ra đến cửa bỏ lại một câu kiên quyết. “Tôi lấy xe rồi đợi em dưới tầng.”
Mạc Đồng nghẹn lời, muốn nói gì đó mà không phát ra tiếng. Cô vội vàng thu thập đồ đạc, xách túi đi xuống tầng, lãnh đạo quan tâm cấp dưới, ai dám không nể mặt. Đợi đến khi cô bước ra khỏi thang máy, đã thấy xe anh đỗ trước cửa công ty. Cô định mở ghế sau, anh đã đẩy cửa xe phía bên kia ra. “Ngồi trước đi.” Mạc Đồng không dám tranh cãi
“Cột dây an toàn vào.”
“Vâng,” Mạc Đồng lấy tay kéo dây an toàn, loay hoay kéo xuống, trong xe rất tối, cô cũng không quen thuộc với chiếc xe này, định hỏi lại ngại, chỉ đành túng quần mò mẫm. Mặt cô đỏ bừng, may vì trời đã tối nên không nhìn rõ.
Xe đang chạy đột nhiên phanh lại dừng ở ven đường. Anh cầm lấy dây an toàn trong tay cô, sau đó cúi đầu xuống trước ngực cô, hơi thở đàn ông dễ chịu lơ đãng chui vào mũi cô, anh dựa rất gần, mái tóc hơi cọ xát vào ngực xô, cô cảm thấy nóng bừng – như có con mèo giơ móng vuốt cào vào tim khiến cô ngứa ngáy khó chịu nhưng lại không biết làm thế nào cho phải. Tim cô không khống chế được đập thình thịch, máu dồn hết lên mặt. Chỉ thấy một tiếng động nhỏ vang lên, dây an toàn đã cài xong. Anh xoay người về chỗ cũ, ngồi thẳng lưng, tiếp tục lái xe. Mạc Đồng nhìn về phía trước, cố gắng điều hòa trái tim đang đập loạn, không hề chú ý tới thật lâu sau Lăng Lực mới nặng nề thở ra một hơi.
sssssssssssssss