Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?

Chương 35: Hiểu Lầm Càng Sâu


Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 35: Hiểu Lầm Càng Sâu


Mạc Đồng trầm mặc không nói.
“Em đừng nghe người khác nói hươu nói vượn. Mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu.”
Mạc Đồng ngẩn người, không biết mình nên vui mừng hay khổ sở. “Sư huynh, em nói rồi, chuyện riêng của anh không cần nói với em. Những chuyện đó không liên quan đến em.”
Nhất thời Dương Bùi Văn không biết phải nói gì cho đúng, một lúc lâu sau mới nói. “Vậy em xuống dưới đi.”
“Thật sự em không đói, để lần sau được không?”
“Tất nhiên là không.” Dương Bùi Văn kiên quyết nói, nhưng nửa câu sau lại có vẻ mất tự nhiên. “Không nhớ ba điều giao hẹn của anh à?”:
Mạc Đồng cố che giấu giọng nói đang run rẩy, nhẹ nhàng nói. “Được, vậy anh đang ở đâu, em sẽ qua đó.”
“Anh đợi em ở cổng sau trường, chính là nhà hàng lần trước.”
“Được.”
Tát điện thoại, Mạc Đồng đứng dậy phủi mông quần không hề có vết bẩn nào, đột nhiên nghĩ tới chuyện trước nay Dương Bùi Văn chưa từng công khai gặp gỡ cô, bước chân trở nên nặng nề. Rốt cuộc, quan hệ giữa bọn họ là gì?
Hai người gặp nhau ở cổng sau trường, cùng nhau đi tới nhà hàng lần trước. Đúng là số kiếp đi tới cửa còn bị người ta ức hiếp, vừa bước vào quán đã phát hiện có rất đông sinh viên ngồi quây tròn vào một bàn, nữ sinh ngồi chỗ đối diện cửa ra vào nhìn thấy hai người bọn họ liền hô to. “Dương Bùi Văn, các cậu cũng tới rồi à?” Người kia không phải Vương Nhược Nam thì còn ai khác? Đúng là nhân sinh hà xử bất tương phục. Những bạn học khác nghe thấy đều quay đầu lại nhìn.
“Đến đúng lúc lắm, chúng ta vừa gọi mấy món ngon. Hôm nay là sinh nhật Vương Nhược Nam, tất cả mọi người đang tụ tập ăn mừng.” Người vừa nói cũng là cán bộ trong hội sinh viên, là trưởng ban đối ngoại Triệu Thư Hàm. Vương Nhược Nam có vẻ ngoài đoan trang, nhân phẩm, học vấn đều ưu tú, vốn có rất nhiều người theo đuổi, nên đông người tới dự sinh nhật cô cũng không có gì lạ.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Một nữ sinh nói tiếp, Dương Bùi Văn không biết người này, có thể là bạn cùng lớp với Vương Nhược Nam.
“Trời ạ. Nhược Nam, không phải cậu nói Dương Bùi Văn không rảnh à?” Người nói chuyện cũng là một nữ sinh Dương Bùi Văn không biết. Nữ sinh đúng là bát quái.
“Đúng vậy.” Vương Nhược nam nói xong liền đứng lên đón tiếp hai vị khách không mời mà đến. “Mình mời cậu ấy không đến, vậy mà giờ lại tự đưa thân tới cửa.” Nói xong, cô cười tự giễu.
Dương Bùi Văn khó xử, cười cũng khó, không cười cũng khó. “Đúng là hôm nay rất bận, trong trường định tổ chức một nhóm người tới nông thôn tình nguyện nên phải đi tới các khoa kêu gọi, giờ mới xong việc.”
“Không sao, đến là tốt rồi, tới đây ngồi đi.” Vương Nhược Nam nói xong liền kéo Dương Bùi Văn vào trong, một bạn học ngồi cạnh cô đã thông minh nhường lại chỗ của mình, đồng thời lấy ra hai cái ghế cho cô và Mạc Đồng.
“Bạn này là?” Có người tò mò hỏi.
“Mình nhớ ra rồi, đó là quán quân võ đài Karaoke trung thu năm trước.” Một nam sinh nói.
“Cậu nói mình mới nhớ, đúng là cô ấy, hình như tên là Mạc Đồng, năm hai ngoại ngữ.” Triệu Thư Hàm nói, còn nở nụ cười đầy ẩn ý. “Chủ tịch, có vẻ anh rất thân với tiểu muội muội này. Có phải đã quen nhau từ trước khi đấu võ đài không?”
Mạc Đồng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, Dương Bùi Văn không nói gì thì lại nghe thấy tiếng Vương Nhược Nam. “Nói linh tinh gì vậy, cô ấy quen Bùi Văn khi làm thêm ngoài giờ học.”
“Thật không?” Triệu Thư Hàm tò mò hỏi.
Mạc Đồng bưng cốc nước lên uống một ngụm, ấp úng đáp. “Đúng vậy.” Cô vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt sáng quắc của Dương Bùi Văn.
Đợi đến khi thỏa mãn sự tò mò của bản thân, tất cả hỏa lực lại tập trung tới nhân vật chính đêm nay.

“Chủ tịch, không thể nói trong thời gian này anh thật nở mày nở mặt, thị trưởng thành phố Y chỉ đích danh anh đi cùng, bức ảnh anh chụp chung với thị trưởng và Nhược Nam dán ở trước phòng tuyên truyền không biết đã thu hút được bao nhiêu ánh mắt.”
“Đúng vậy. Nhược Nam à, không ngờ cậu lại là con gái thị trưởng thành phố, cậu thật biết giữ bí mật.”
“Nếu so sánh với Bùi Văn mình phải gọi anh ấy là sư phụ, anh ấy à, đến cả mình còn dám giấu diếm. Bối cảnh nhà anh ấy nói ra thật đúng là dọa chết người.” Vương Nhược Nam thấy mọi người khen tặng nên rất vui vẻ. Còn Dương Bùi Văn lại thấy lo lắng, chắc chắn ban lãnh đạo nhà trường đã đem chuyện của anh nói cho thị trưởng.
“Thật á?”
“Có khủng bố như vậy không?”
“Nói nghe thử chút xem.”
“Anh ấy là………”
Vương Ngược Nam vừa nói đã nghe thấy Dương Bùi Văn ngắt lời. “Mọi người đừng nghe cậu ấy nói lung tung.”
Vương Nhược Nam sinh ra trong gia đình làm quan, từ nhỏ đã biết nhìn sắc mặt người khác, cô thấy vẻ mặt Dương Bùi Văn không vui vẻ gì, liền thức thời ngậm miệng lại.
Mạc Đồng cũng ở trong đám người tò mò chờ đáp án, thấy không làm rõ được vấn đề liền cảm thấy thất vọng. Bây giờ nghĩ lại cô bắt đầu thấy lo lắng, thời gian cô quen Dương Bùi Văn nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, không thân nhưng cũng không lạ, mọi chuyện nhỏ nhặt của cô Dương Bùi Văn đều biết, vậy mà cô lại không biết gì về anh. Dương Bùi Văn từng nói với cô cha anh là một nhân vật lớn, nhưng lại không hề đề cập đó là thần thánh phương nào.
Không khí có phần gượng gạo, vẫn là Triệu Thư Hàm năng động phá vỡ cục diện bế tắc. “Bánh gato đâu? Người tới đủ rồi, còn chưa mang đồ ăn lên thì ăn mừng kiểu gì?”

Mọi người xôn xao hưởng ứng. Mỗi người một câu, bánh gato được bưng ra, trên đó đang cắm rất nhiều ngọn nến đủ màu sáng lấp lánh.
“Sau đây, xin mời thọ tinh của chúng ta cầu xin một điều ước.” Một nữ sinh nói.
“Đúng.” Mọi người phụ họa.
Vương Nhược Nam chắp tay đặt dưới cằm, nhắm mắt lại ước nguyện. Mạc Đồng ngồi đối diện cô, nhìn thấy gương mặt cô phản chiếu qua chiếc khay bạc, dưới ánh sáng nhu hòa của ánh nến, ánh đèn, mái tóc cô xõa xuống vai, phía trên đình đầu có cài một chiếc nơ bướm màu đỏ đẹp như công chúa trong chuyện cổ tích. Còn Dương Bùi Văn ngồi bên cạnh cô càng phù hợp với vai hoàng tử trong truyền thuyết. Mạc Đồng âm thầm tự ti.
Vương Nhược Nam ước xong đứng dậy thổi nên, thổi một hơi vẫn còn sót lại mấy cây. Dương Bùi Văn đành phải đứng lên thổi giúp cô. Mọi người vỗ tay hoan hô, sau đó có người cắt bánh ngọt, người cho vào đĩa giấy chuyển xuống.
Những âm thanh ầm ỹ lắng xuống, Triệu Thư Hàm cười xấu xa nói. “Nhược Nam vừa ước gì vậy? Có liên quan tới chủ tich của chúng ta không?”
Dương Bùi Văn vừa nghe liền lo lắng nhìn Mạc Đồng, đúng lúc cô đang cúi đầu ăn bánh gato.
Vương Nhược Nam nghe vậy, hai má thoáng ửng hồng, không khẳng định nhưng cũng không phủ định hỏi lại. “Muốn biết à?”
Triệu Thư Hàm vội vàng gật đầu. “Muốn chứ.” Vài người còn lại cũng a dua hùa theo.
Vương Nhược Nam quay đầu đi, ra vẻ nói. “Mình không nói cho cậu đâu.”
“Trêu ta à.” Thiệu Thư Hàm thất vọng ai oán, mọi người cất tiếng cười ha ha.
Chỉ một lát sau đồ ăn đã được bưng lên, mọi người vui chơi, cười nói nhộn nhịp, không khí vô cùng sôi động. Mạc Đồng ăn uống một lúc, nhìn thấy xung quanh toàn là người là, không biết nói chuyện cùng ai liền đứng dậy nói. “Mình còn có chút chuyện, mình đi trước.”
“Nhanh vậy sao? Chúng ta còn chưa đi hát mà.” Triệu Thư Hàm nói.
“Đúng vậy. Mạc Đồng, ở lại chơi thêm đi.” Người vừa nói đúng là Vương Nhược Nam.

“Để cô ấy đi đi, cô ấy không thích náo nhiệt.” Dương Bùi Văn nói xong liền đứng lên. “Để anh tiễn em.”
“Không cần đâu.” Mạc Đồng vội vàng từ chối. “Mọi người chơi vui vẻ, đừng để em làm mọi người mất hứng.”
“Đúng đấy.” Dương Bùi Văn bị mấy người xung quanh kéo xuống, chỉ biết trơ mắt nhìn Mạc Đồng rời đi.
U uất cả một buổi tối, Mạc Đồng vừa bước ra nhà hàng đã hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân sảng khoái vô cùng.
Đêm mùa xuân tuy lạnh nhưng không cóng, Mạc Đồng chậm rãi đi trên đường, dường như cô hiểu ra rất nhiều thứ, cô rất muốn cười, cười bản thân mình tự vướng vào sự dây dưa vô vị này, cười bản thân mình đa tình, từ nay về sau, cô sẽ bình thản đối diện với Dương Bùi Văn, coi anh như ân nhân, như sư huynh của mình, những chuyện trước kia hãy quên đi. Bọn họ vốn là hai người thuộc về hai thế giới, sao có thể có kết quả đây?”
Đang nghĩ, di động kêu “ting”, cô lấy ra xem thì là tin nhắn, người gửi Dương Bùi Văn, nội dung chỉ có vỏn vẹn mấy chữ. “Không phải như em nghĩ đâu.” Tâm trạng vừa thoài mái của cô lại như bị một tảng đá lớn đè nặng xuống.
Cô thấy vẫn còn sớm liền đi tới ngồi trước pho tượng Lý Thì Trân. Trong đầu hỗn loạn với đủ điều suy nghĩ, hơn một tiếng sau, khi Dương Bùi Văn gọi điện tới cô liền giật mình, nhìn thấy ba chữ Dương Bùi Văn chỉ muốn tắt máy, nhưng cuối cùng, cô vẫn nhận điện nói. “Em đây.”
Trong di động không có tiếng nói, chỉ có tiếng hít thở của Dương Bùi Văn. Sau đó, cô mới nghe thấy anh nói. “Không giống như em nghĩ đâu.”
Mạc Đồng trầm mặc trong giây lát, đột nhiên cười nói. “Sư huynh, em không hiểu anh đang nói gì, em cúp máy đây.”
Dương Bùi Văn vẫn cố chấp lặp đi lặp lại. “Không giống như em nghĩ đâu.”
Cứ giằng co như vậy, Mạc Đồng kiên quyết cúp máy.
Trở lại ký túc xá đã là mười giờ hơn, ai cũng đang vội vàng đi làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi ngủ. Khi Mạc Đồng đẩy cửa vào, Vương Lộ Lộ vẫn đang nấu cháo điện thoại, giọng điệu nũng nịu như Lâm Chí Linh khiến cô nổi da gà, thật không chịu nổi hai người này, rõ ràng đã ở cùng nhau cả ngày mà vẫn gọi điện nói chuyện ngọt ngào như vậy.
Mạc Đồng đi tới tủ giường lấy đồ vệ sinh cá nhân của mình, vừa đúng lúc Vương Lộ Lộ đặt điện thoại xuống. Cuộc điện thoại cuối cùng trong ngày đã kết thúc, cô quay lại nói với Mạc Đồng. “Mạc Đồng, về rồi à.”
“Ừ.”sssssssssssssss


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.