Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 26: Mời Ăn Cơm Còn Phải Cầu Xin
“Anh nói dễ nghe thật, hơn chín mươi tệ đấy, đủ cho tôi ăn tới chín, mười bữa.” Giọng nói của cô bây giờ đầy sức mạnh, giống như là đang lý luận đạo lý cuộc sống với anh.
“Cô gái này đúng là có bệnh, tiền kia là của tôi, tôi bắt em trả lại chưa?”
“Dù sao tôi cũng không đồng ý, tôi bị bà ta sỉ nhục, còn phải biếu không tiền cho bà ta à?”
“Vậy rốt cuộc em muốn thế nào? Tôi đã nói là không cần em trả lại rồi.”
“Tôi mặc kệ, anh không đi tìm bà ta phải không, anh không đi tôi đi.” Giọng điệu của cô trở nên ngang ngược không phân phải trái, nói xong liền nhấc chân muốn đi.
Cuối cùng Dương Bùi Văn cũng biết được đức hạnh của cô gái này là gì, chính là một người tham tiền không cần mạng, chứ đừng nói là mặt mũi. Cô ương bướng thế, nếu quay lại chắc chắn không tránh được việc cãi vã với bà chủ. Xem tình hình này, anh đành phải đồng ý, “Được được được, em chờ ở đây, tôi đi tìm bà ta.”
“Không được, muốn đi thì cùng đi, tôi muốn tận mắt thấy bà ta trả tiền lại cho anh.”
Lần này Dương Bùi Văn không còn cách nào khác, đành phải theo cô trở lại tiệm ăn nhanh, bà chủ thấy hai người quay lại, vẻ mặt cô gái thì hùng hổ, bà biết ngay là không có chuyện gì tốt. “Chàng trai, quay lại đòi tiền phải không?”
“Vốn là của anh ta, sao lại không cần.”
Bà chủ ngoài cười mà trong cười lấy tiền trong ví ra, vừa đưa cho Mạc Đồng, vừa nói, “Cô gái, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cô đừng để trong lòng nhé.” Lại quay qua nháy mắt cười với Dương Bùi Văn, “Chàng trai trẻ, có thời gian rảnh rỗi thì dẫn bạn gái đến quán nhà tôi ăn cơm nha.”
Dương Bùi Văn gật đầu cho có lệ, Mạc Đồng thầm nghĩ bà nằm mơ đi, quần áo của người ta còn phải thuê người giặt, còn có thể đến chỗ này của bà ăn cơm sao.
Dương Bùi Văn thấy chuyện đã giải quyết xong, lại kéo cô đi về lần nữa. Hai người một trước một sau yên lặng không nói gì bước vào cổng trường, đi được một đoạn dọc theo con đường mòn, Dương Bùi văn đột nhiên dừng lại, quay đầu mắng cô một trận, “Em yêu tiền như vậy sao? Trong mắt chỉ có tiền thôi sao? Tiền, tiền, tiền, số tiền em kiếm được ở chỗ tôi mỗi tháng ít lắm à? Em cần tiền đến không cần thể diện nữa sao?”
Trong đầu Mạc Đồng như nổ tung lên, sắc mặt trắng bệch, cô giật tay anh ra giận dữ hét lên, “Đúng vậy, tôi yêu tiền đấy, thì sao nào? Thể diện có là cái gì? Chỉ cần cho tôi tiền, cái gì tôi cũng làm.” Nói xong, liền bước nhanh về phía trước.
“Em ——” Dương Bùi Văn tức không nói nên lời, đứng ngây người tại chỗ.
Tối hôm đó, sau khi tắm xong Dương Bùi Văn đứng ngồi không yên, anh cầm quần áo gửi ở chỗ cô trực ban dưới tầng, lo lắng không biết sáng mai Mạc Đồng có qua lấy hay không, thật sự anh rất sợ mất đi người làm thuê tốt như vậy. Tối hôm đó anh ngủ không ngon giấc chút nào, rạng sáng hôm sau đã rời giường, chạy xuống tầng dưới mấy lần. Mãi tới lúc bảy giờ sáng, khi thấy Mạc Đồng đi từ khu ký túc đối diện sang, xách thùng quần áo bẩn kia đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại, cô đã nói, chỉ cần có tiền chuyện gì cô cũng làm, cô ham tiền như mạng, sao có thể chịu mất đi cây tiền sống là anh được? Nghĩ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy an tâm.
. . . . . .
Qua chuyện này, Dương Bùi Văn càng để ý tới cô hơn, trước kia chỉ là thấy cô trong đám người sẽ nhìn lâu hơn một chút, bây giờ, anh còn để ý tới cả hành động của cô. Qua một đêm kia anh phát hiện nếu nhìn kĩ thì dáng của cô nữ sinh bướng bỉnh này cũng rất đẹp, không thích ăn diện, nhưng cũng không che giấu được vẻ đẹp trời sinh, so với những nữ sinh lòe loẹt son phấn kia thì đúng là một đóa phù dung đơn thuần không nhiễm bụi trần. Hơn nữa anh còn phát hiện dáng vẻ của cô lúc nào cũng vội vã, đi bộ gần như chân không chạm đất. Cô còn thích dừng lại phía trước bảng quảng cáo, hễ là có dán tin tức quảng cáo cô đều đứng nhìn thật lâu. Xem ra, đúng là cô rất thích tiền, đâu chỉ là thích thôi, đoán chừng mỗi tối đều phải ở trong chăn đếm tiền cho đã nghiền mới có thể ngủ được. Thấy cô cũng không thích tiêu tiền, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì chứ?
Vì Dương Bùi Văn lớn lên trong gia đình giàu có ngay từ nhỏ, nên tới bây giờ cũng không có khái niệm về tiền bạc, nhìn thấy người như vậy, trong lòng anh bắt đầu nảy sinh cảm giác hứng thú.
Anh chính là Chủ tịch Hội học sinh, giao thiệp ở đại học A rất rộng. Chưa tới hai lần đã tra ra lai lịch đầy đủ của Mạc Đồng. Anh phát hiện Mạc Đồng là sinh viên nghèo của trường, dựa vào học bổng của nhà trường mà đi học. Không chỉ như thế, cô còn là một cô nhi, trong nhà đã không còn ai khác. Nhưng thành tích của cô rất tốt, học Anh văn, Trung văn đều rất xuất sắc, còn từng có bài đăng trên tạp chí. Dương Bùi Văn nhạy bén nghĩ ra một chủ ý.
Dương Bùi Văn ở trong hội học sinh, đương nhiên biết nhiều chuyện trong trường hơn những người khác, để giải quyết vấn đề cuộc sống khó khăn trong trường học, nhà trường định thành lập trung tâm hướng dẫn giúp học tập chuyên cần, bên trong có rất nhiều vị trí điều động nội bộ. Trong đó có một vị trí vô cùng thích hợp với Mạc Đồng, hơn nữa đãi ngộ không phải tốt bình thường. Trong quá trình cô làm việc vừa có thể dạy người khác cũng có thể nâng cao chính mình, đó chính là công việc trợ lý cho giảng viên ngoại ngữ trong trường.
Hiện tại giảng viên ngoại ngữ trong đại học rất nhiều, Tiếng Anh bắt đầu có trở nên thông dụng ở Trung Quốc, nhân dân trong nước có thể viết nhầm chữ, nhưng không thể không biết dăm ba câu tiếng Anh. Mà theo sự phát triển của Trung Quốc mấy năm nay gần đây, nước ngoài cũng dấy lên phong trào học tiếng Trung, người nước ngoài muốn học tiếng Trung đang không ngừng tăng lên mỗi năm.
Nghĩ cách sắp xếp giúp Mạc Đồng một công việc tốt rất khó. Nhưng anh chính là chủ tịch hội học sinh. Người đầu tiên anh nghĩ đến là John, John là người Mỹ chưa tới ba mươi tuổi, là sinh viên học viện quốc tế, vì có thể nói lưu loát khẩu âm người Mĩ nên nhà trường thuê anh ta làm giáo viên ngôn ngữ. Trong đó có cả học viện truyền thông của Dương Bùi Văn, cộng thêm anh là chủ tịch hội học sinh, tiếp xúc với ban cán bộ và John tương đối nhiều, quan hệ cũng có thể nói là rất thân thiết. Trước đây không lâu anh ta còn nhờ Dương Bùi Văn tìm giúp anh ta một trợ lý, anh ta muốn học Trung văn.
Cuối tháng, đến ngày Mạc Đồng tới lĩnh tiền công. Dương Bùi Văn không chuyển thẳng tới tài khoản của cô như trước kia, mà là gọi điện thoại nói cô gần bảy giờ tối tới cổng trường chờ anh. Mạc Đồng nghĩ thầm lần này nguy rồi, khẳng định lần này Dương Bùi Văn đã mang thù, lần trước mình không nên la hét với hắn, hơn chín mươi tệ kia về sau cũng rơi vào túi cô chứ đâu. Sau sự kiện kia cô gặp phải anh trên đường, ánh mắt anh nhìn cô luôn có cảm giác là lạ. Nhưng là phúc thì không phải họa, là họa thì muốn tránh cũng không được, cho dù anh có tính toán xào con mực là cô, cô cũng muốn tới lấy tiền công tháng cuối cùng này. Người này vốn tính sĩ diện, sợ người khác nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ nên mới phải hẹn đến cổng trường. Mạc Đồng tính toán thời gian, rầu rĩ đeo cặp sách đi đến cổng trường, Dương Bùi Văn rất đúng giờ, đã đợi ở đó từ sớm. Thấy cô, anh nghiêng đầu sang một phía, lời ít ý nhiều “Đi.”
Mạc Đồng nghĩ thầm, chẳng lẽ anh ta sợ ở đây quá đông người, đưa tiền làm mất thể diện của anh ta. Vậy nên cô cũng không lên tiếng, vừa đi vừa giữ khoảng cách tới anh. Đi tới ven đường, chỉ thấy Dương Bùi Văn ngăn một chiếc taxi lại, cô bực mình lẩm bẩm, chỉ đưa tiền thôi mà cũng phải phiền phức như thế. Dương Bùi Văn mở cửa xe taxi, nghiêng đầu gọi cô, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, lên xe đi.”
Mạc Đồng hoàn hồn, vội vàng bước vào trong. Dương Bùi Văn cũng lên xe theo, nói với tài xế, ” Đi qua phố đi bộ Giang Tân, sẽ thấy quán rượu “lầu hoàng hạc” có món đặc sản ếch sốt tiêu cay.”
“Đi tới đó làm gì?” Mạc Đồng tò mò hỏi.
“Ăn cơm chứ còn làm gì được nữa.”
Mạc Đồng nghĩ thầm, coi như người này có tình có nghĩa, dù gì cũng từng là chủ tớ với nhau, cuối cùng vẫn còn mời cô một bữa cơm chia tay. Không ăn cũng uổng, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu. Cô nghĩ như vậy, liền cảm thấy yên tâm, thoải mái .
“Ừ, đây là tiền công tháng này của em. Em đếm đi.” Dương Bùi Văn đưa một phong bì qua. Mạc Đồng cũng không khách sáo nhận lấy, không cần đếm đã nhét vào trong cắp sách. Theo kinh nghiệm trước đây, cô biết anh chàng công tử này chỉ cho thêm chứ không trừ bớt của cô, nhưng nghĩ tới tình hình trước mắt, vì để bảo đảm, cô vẫn bạo gan hỏi một câu, “Bữa cơm này là anh mời phải không?”
Dương Bùi Văn nghiêng đầu lườm cô một cái, “Không phải anh mời chẳng lẽ là em mời sao? Với em một xu tiền cũng là mạng, đúng là hiện thân của một vị thần giữ của.”
Mạc Đồng vừa nghe anh gọi mình là thần giữ của, chỉ muốn nổ tung ngay lập tức, dù sao bây giờ tiền đã tới tay, cô cũng không cần cầu xin anh, nghĩ vậy liền buột miệng kêu lớn, “Bác tài, dừng xe.”
“Em làm gì thế?” Dương Bùi Văn nói, không ngờ cô còn cao ngạo như vậy, sau đó nói với tài xế, “Anh đừng nghe cô ấy.” Nói xong lại quay qua nhìn Mạc Đồng,
“Em thấy đùa như vậy vui lắm hả?”
“Vậy cũng phải xem đùa chuyện gì.”
“Được, được, được, tôi xin lỗi, được chưa.” Dương Bùi Văn hết cách, đúng là cô rất thích tiền, nhưng lại không thích bị người ta nói như vậy. Lại nghĩ, mình mời cô một bữa cơm còn phải cầu xin cô, đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như vậy, nhưng không biết tại sao, anh lại chỉ để ý đến phản ứng của cô. Trong lòng anh căng thẳng, nghĩ thầm không biết mình đây bị làm sao vậy? Sao lại giống như đang dụ dỗ cô, chẳng lẽ mình bị bệnh? Nghĩ tới đây, anh quay đầu lại nhìn Mạc Đồng đang tức giận, cảm thấy dáng vẻ tức giận của cô cũng rất đẹp mắt, ánh mắt nhất thời trở nên dịu dàng, sau đó lại nghĩ, lần này xong rồi, đúng là mình mắc bệnh không nhẹ.
Hai người đến quán rượu Hoàng Hạc Lâu có đặc sản ếch sốt tiêu cay, Mạc Đồng phát hiện quán này buôn bán rất tốt, bàn trong đại sảnh đã chật kín từ lâu.
“Không có chỗ ngồi sao?” Mạc Đồng không cam lòng nói.
Dương Bùi Văn đi trước dẫn đường, cũng không quay đầu lại nói, “Đi theo tôi.”
Bọn họ đi qua đống bàn ghế chằng chịt, rẽ phải vào một gian phòng đặt sẵn.
“Hai người chúng ta mà cũng phải bao một phòng à?” Ngoài miệng Mạc Đồng nói vậy nhưng trong lòng lẩm bẩm: người có tiền đều là heo.
“Ăn cơm cũng phải ăn một cách thoải mái, em cũng thấy đấy, đông người như vậy, nếu không đặt phòng trước thì lấy đâu ra chỗ ngồi?”
“Nói cũng đúng.” Mạc Đồng ngẫm nghĩ nói. Dù sao người chảy máu túi tiền cũng không phải cô, cô chỉ cần há miệng chờ ăn là được, quan tâm nhiều như vậy làm gì.
Một lát sau đã có phục vụ mang thực đơn tới, Dương Bùi Văn chỉ chỗ này, chỗ kia một hồi, phục vụ ghi chép rất nhanh rồi cầm thực đơn ra ngoài.
sssssssssssssss