Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?

Chương 24: Chủ Tớ Đối Đầu


Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 24: Chủ Tớ Đối Đầu


Đám đông im lặng một hồi, mọi người còn tưởng rằng không ai dám bước lên trên. Kết quả là rất nhanh đã có một nữ sinh vẻ ngoài thanh tú yếu ớt giơ tay lên. Cô vừa bước lên sân khấu đã trở thành nhân vật nổi bật, đội nữ cảm thấy mọi hy vọng đã tan thành mây khói. Dáng người cô mỏng manh như một tờ giấy, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ “khí thế” làm lung lay vị trí hiện tại của nam sinh kia.
Đoán chừng người MC nữ cũng cảm thấy lo lắng, liền thử hỏi thăm dò: “Bạn muốn hát bài nào?”
Kết quả, lời cô nói ra lại làm cho người ta vô cùng kinh ngạc muốn chết ngất “Bài cao nguyên Thanh Tàng của Lý Na.”
Ai đứng dưới sân khấu cũng kinh ngạc há hốc miệng, “Cao nguyên Thanh Tàng?” Dựa vào cô ấy sao? Có thể hát những nốt cao tới như vậy sao? Trong đội nam có người cười thầm. Ai nấy trong trong đội nữ cũng nín thở, trái tim như muốn nhảy vọt lên cổ họng.
Ngay sau đó liền nghe tiếng cổ vũ vang lên cùng tiếng nhạc. Chỉ thấy người con gái đứng trên sân khấu khẽ hé môi hồng, âm thanh cao vút phát ra lần đầu tiên phiêu bổng giống như giông bão nổi lên, quả thực không cần tốn nhiều sức. Một câu vừa hát ra, đã nghe có người kêu tốt. Hát xong cả bài, tiếng ủng hộ, tiếng huýt sáo không ngừng bên tai. Câu hát cuối cùng là một âm siêu cao, Mạc Đồng và mấy chị em cũng phòng cũng toát mồ hôi thay cô ấy. Kết quả, người đẹp đã dễ dàng xoay chuyển tình thế. Không cần phải nói, vị sư huynh tướng khỉ còn đang vô cùng đắc ý kia, đứng chưa ấm chân đã bị đuổi xuống.
Sau tiết mục thi đấu khủng khiếp này, là những cuộc đua thanh nhạc liên tiếp không ngừng. Tiết mục tiếp theo, tất cả nam sinh đều dùng Âm Ba Công, tất cả nữ sinh đều dùng Sư Tử Hống, những âm thanh điếc tai không ngừng phát ra, Mạc Đồng thực sự sợ mình sẽ bị thủng màng nhĩ.
Người xem bắt đầu cảm thấy chán. Dù sao những người trẻ tuổi đều thích nhạc thịnh hành. Vì thế lúc MC chọn ca sĩ kế tiếp thì nghe thấy có người hô lên, “Mở loại nhạc thịnh hành chút đi.”
“Đúng, đổi khẩu vị đi.” Mọi người ồn ào theo.
Hai MC hoàn toàn tiếp thu ý kiến của khán giả. Trên sân khấu lúc này là đội nam trấn thủ, người tiếp theo lên sân khấu là một nữ sinh tóc dài xõa vai, mặc trang phục hở rốn. Vừa nhìn thấy đã biết là người thời thượng, phóng khoáng. Bài hát “Ba mươi sáu kế tình yêu” của ca sĩ Thái Y Lâm vang lên, cô vừa hát vừa nhảy, cảm xúc mạnh mẽ lan truyền bốn phía.

Không phải do đối phương có thực lực, mà là mọi người đang trong tình cảnh nắng hạn lâu ngày gặp được mưa to, nữ sinh này vừa vặn đáp ứng được nhu cầu của mọi người, hát xong một bài, cho dù là người có công lực Âm Ba Công thâm hậu cũng không thoát khỏi cái chết.
**Âm ba công, sư tử hống: Là những chiêu thức võ công sát thương bằng âm thanh. Ở đây có thể hiểu là võ miệng.
Người tiếp theo lên sân khấu là một nam sinh đầu trọc, anh ta đi lên đăng kí một bài hát của Quách Phú Thành – “Không thể yêu em”, tiếng nhạc mạnh mẽ vang lên, khán giả ở dưới có người không kìm lòng được liền đứng lên lắc lư cơ thể theo tiếng nhạc. Người anh em này hát chưa đầy hai câu, hình như cảm thấy vừa hát vừa nhảy thì quá mệt, tay chân khó phát huy, liền không hát nữa mà trực tiếp xông ra nhảy. Điệu nhảy của anh ta quả thật là quá đặc sắc, tuyệt nhất là lúc anh ta dùng cái đầu trọc tròn sáng bóng hơn cả Trần Bội Tư xoay nhanh trên sân khấu, quả thực đã làm toàn trường nổ tung.
MC đứng trên sân khấu thấy khung cảnh quần ma loạn vũ như muốn phát điên liền kêu anh ta ngừng lại, “Bạn học, bạn tới đây để hát karaoke hay là tới so tài nhảy?”
Mọi người nghe MC hỏi như vậy, tay chân khẽ co giật một hồi mới dừng lại được. Chỉ thấy trán nam sinh đó đầy mồ hôi, lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu, anh ta còn đang thở hổn hển, khi nghe MC đặt câu hỏi như vậy nhất thời cảm thấy lúng túng, xấu hổ xoa xoa cái đầu bóng lưỡng nói: “Nhảy, cứ nhảy là quên mất.” Mọi người đứng dưới sân khấu nghe thấy liền cười lớn.
Ca khúc tiếp theo là một ca khúc rất được mọi người yêu thích. Những trận đấu đặc sắc bắt đầu, từng các cao thủ xuất hiện thu phục lòng người, trên quảng trường không ngừng vang lên những tiếng cười giòn giã.
Càng về sau, càng ít người có dũng khí giơ tay lên, có gan khiêu chiến cướp đoạt vinh quang của đại thần, khác gì khiêu chiến với cả võ đài. Tuy đây cũng chỉ là một cuộc thi vui vẻ, nhưng Mạc Đồng nghĩ thầm, cuộc thi này hoàn toàn không thua kém một đại hội hợp xướng. Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, bất giác đêm đã về khuya, gió thu thấm lạnh, khí thế vẫn sôi sục làm cả bầu không khí nóng lên.
Toàn bộ quá trình thi đấu thay đổi trong nháy mắt, cán cân có thể nghiêng ngả bất kỳ lúc nào, có thể thấy càng gần đến đích càng mất ổn định. Cuối cùng bên nam sinh đã áp đảo đại thần, bên nữ sinh vẫn chưa có ai lên thi đấu tiếp. Bạn cùng phòng với Mạc Đồng là Vương Lộ Lộ vừa đẩy cô vừa nói: “Mạc Đồng, cậu lên đi.”
“Đừng đùa, tớ hát thế nào được?” Mạc Đồng hoảng sợ, vội vàng xua tay.

Một bạn cùng phòng khác là Chung Gia Dĩnh nói: “Sao lại không được? Đâu phải chúng tớ chưa từng nghe cậu hát, tùy tiện hừ hừ hai tiếng đã phát ra được âm thanh tự nhiên. Bây giờ tình thế nguy cấp, chỉ có Thiên Hậu mới có thể xoay chuyển càn khôn.”
Mạc Đồng càng nghe càng mù mịt, khó hiểu hỏi: “Thiên Hậu là sao?”
Chung Gia Dĩnh liếc cô một cái nói, “Là Vương Phi đó.” Nữ MC đứng trên sân khấu như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng hỏi: “Các bạn nữ, còn ai muốn lên đây không?”
Chung Gia Dĩnh và Lộ Lộ liếc mắt ra hiệu cho nhau, đột nhiên hai người nắm tay Mạc Đồng giơ lên cao, cùng hét lên “Ở chỗ này.”
Nữ MC nghĩ kết quả đã định, đang lúc đếm ngược “Năm…….bốn…….” bên phía nam sinh trở nên ồn ào, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Lúc này đột nhiên trong đám người có một bàn tay giơ lên, cô vội vàng dừng đếm nói: “Bạn kia, mời bạn lên sân khấu.”
Mạc Đồng vội vàng kêu oan, “Không phải tôi.”
Vương Lộ Lộ, Chung Gia Dĩnh và cả những chị em cùng phòng không cho cô cơ hôi giải thích, hợp sức đẩy cô, cô hoàn toàn bất đắc dĩ bước lên phía trước, trong lúc nguy cấp nhảy ra một nhân vật Mộc Quế Anh làm khơi dậy tất cả tình cảm của quần chúng, bọn họ hoàn toàn sôi nổi, nhiệt tình nhường đường, còn tiện tay đẩy cô lên trên. Bây giờ không phải là thi đấu cá nhân nữa, mà đã biến thành đoàn thể. Mạc Đồng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ không nói nên lời. Cô đã bị biến thành anh hùng trong lòng mọi người, nếu giờ cô nói không hát, nhất định chắc chắn sẽ bị mọi người băm thành thịt vụn, cho nên cô chỉ có thể kiên trì đi lên. Dù gì cũng chết, không bằng chết trong vui vẻ, nghĩ như vậy, cô không sợ hãi nữa mà lấy lại tinh thần, không dựa vào sức đẩy của mọi người nữa mà chủ động duỗi thẳng hai chân bước lên sân khấu.
Trên sân khấu, cô hít sâu một hơi kiềm chế sự hồi hộp. Nữ MC nhìn cô như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, dịu dàng hỏi, “Bạn định hát bài gì?”
Mạc Đồng chưa hề chuẩn bị gì lập tức mắc nghẹn. Đúng lúc này, có tiếng gào lớn trong đội nữ sinh: “Thiên hậu.” Người vừa gào lên đúng là Chung Gia Dĩnh. Mạc Đồng nhận được sự gợi ý, cô nói vào micro: “Tôi muốn hát bài chỉ là người xa lạ của Vương Phi.”
“Được. Music.”

Tiết tấu nhẹ nhàng đi kèm giai điệu ưu thương vang lên, tiếng nhạc mềm mại, thướt tha, bay bổng khắp sân khấu, giống như một dòng suối róc rách gột rửa tâm hồn náo động cả đêm của mọi người.
Mạc Đồng ổn định tinh thần, cúi đầu tìm cảm giác. Những bài hát của Vương Phi đều khó hát, hát tốt sẽ tạo được màu sắc cho bài hát, hát không tốt sẽ phá hỏng bài hát. Đạo lý này cô biết. Cho nên nhiều người thích nghe Vương Phi hát, nhưng lại rất ít người chọn bài hát của Vương Phi. Cô nhắm mắt lại, đặt cảm xúc vào trong tiếng nhạc, kết quả, giọng hát của cô vừa phát ra đã tinh khiết như nước, giống như vang vọng trong bầu trời xa xôi. Ngay lúc đó, những giọng nói líu ríu phía dưới hoàn toàn biến mất, tất cả đã được thay thế bằng những tiếng hít sâu.
Lúc này, Dương Bùi Văn cũng ở trong nhóm người dưới sân khấu. Mắt của anh vốn rất tốt, Mạc Đồng vừa lên sân khấu anh đã nhận ra ngay, anh giật mình khẽ cười một tiếng, còn lẩm bẩm không nghĩ người này còn biết hát. Mà khi cô vừa mở miệng, anh gần như ngây ngốc. Giọng hát kia trong trẻo như tuyết một ngàn năm tan chảy trên đỉnh Hymalaya, chậm rãi chảy xuống thành suối. Cô như vừa hát vừa thì thầm kể lại một câu chuyện vậy. Giọng hát dịu dàng, uyển chuyển, vẻ mặt xuất thần, phảng phất giống như không phải cô đang đứng trên sân khấu mà đang hát trong khoảng hư không, hát cho bản thân của cô, càng giống như cô đang hát cho anh nghe.
Bài hát kết thúc mà dư âm vẫn còn bay bổng, mọi người còn đang đắm chìm vào trong đó, rất lâu vẫn chưa tỉnh lại. Sau một hồi im lặng, đột nhiên có một tiếng hô phá vỡ không gian, “Bài hát tiếp theo”. Sau đó là những tiếng yêu cầu liên tiếp, vang vọng khắp nơi.
Không cần phải nói, vị đại thần kia thua tâm phục khẩu phục. MC Nam cầm micro đi lên sân khấu, giờ phút này anh cũng sợ không kém vị MC nữ lúc nãy, theo sự phát triển của trận đấu, dần dần hai MC đã hợp nhất với đội của mình, trở thành người bảo vệ vinh dự cho giới mình. Anh ta cố gắng xua đi vẻ căng thẳng, mỉm cười nói với khán giả: “Những người anh em của chúng ta, có ai dám đi lên kéo bạn nữ kia xuống không?”
Phía dưới im lặng như chết.
“Có hay không?” Trong lòng MC Nam cảm thấy hoảng hốt. Phía dưới, không hềcó một âm thanh nào đáp lại. Phía bên đội nữ đã bắt đầu hô lớn “Ô, ô, ô.”
“Thật sự không có sao? Vậy là tôi bắt đầu đếm ngược, đếm tới một vẫn không có thì đội nữ thắng. Mười.”
Đột nhiên mọi người nghe thấy có người hô “Tôi tới đây.” Chỉ thấy một nam sinh tỏa sáng như ánh mặt trời bước lên sân khấu.
“A, là chủ tịch hội học sinh Dương Bùi Văn đó.”

“Đúng vậy không?”
“Đúng vậy. Anh ta mà cậu cũng không biết?”
“Rất đẹp trai đó.”
“Đẹp ngây người.”
……………
Phía nữ sinh bắt đầu nhao nhao hiện lên vẻ mặt háo sắc, ý chí vừa này còn sôi sục bao nhiêu thì giờ phút này, toàn bộ đều đã hạ vũ khí đầu hàng. Quả nhiên là lòng dạ phụ nữ dễ thay đổi, cũng là thứ không đáng tin cậy nhất.
Trước khi Dương Bùi Văn bước lên sân khấu, Mạc Đồng cũng có nghe thấy tiếng mọi người xôn xao, mấy chữ Dương Bùi Văn đã đủ khiến cô cảm thấy hồi hộp. Mắt Mạc Đồng cũng không được tốt như mắt Dương Bùi Văn, lúc rảnh rỗi cô thường hay đọc tiểu thuyết, làm cho đôi mắt bị yếu đi. Đợi đến khi Dương Bùi Văn lên sân khấu, đôi mắt cô liền chớp vài cái, tập trung nhìn lại, đến khi chắc chắn là anh. Nhân sinh hà xử bất tương phùng**, cô không ngờ đêm nay lại được thi đấu với ông chủ mới của mình.
** Trong đời, thiếu gì nơi có thể gặp nhau. Có thể sẽ còn gặp lại nhau, vậy hãy giữ cho quan hệ được tốt đẹp, thân thiện
Bài hát “Giang Nam” của Lâm Tuấn Kiệt được anh hát một cách thoải mái, rung động lòng người, Mạc Đồng âm thầm cảm phục, không ngờ một người “Tàn phế” không biết giặt quần áo như anh cũng không phải chỉ có vẻ bề ngoài, xem ra cũng có chút bản lĩnh.
Dường Bùi Văn hát xong, khán giả phía dưới thấy rất khó kết luận, mọi người đều cảm thấy cả hai hát rất hay, không phân được cao thấp. Hai MC cũng cảm thấy khó xử, vẫn may là MC nam có kiến thức rộng rãi và năng lực tùy cơ ứng biến, anh ta nói: “Nếu hai người chưa phân biệt được cao thấp, chi bằng chúng ta để họ thi đấu thêm lần nữa. Mọi người thấy thế nào?”
sssssssssssssss


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.