Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?

Chương 2: Tim Đập Thình Thịch


Bạn đang đọc Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? – Chương 2: Tim Đập Thình Thịch


Ban đêm.
Đèn giăng rực rỡ.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 58 của lão tổng của tập đoàn Á hoa – Lăng Văn Long.
Biệt thự của Lăng gia được bố trí tỉ mỉ, tráng lệ như cung điện long vương.
Ngọn đèn màu trắng trong suốt được treo thấp ở không trung, như một bó nến phát sáng. Xa hoa lộng lẫy theo kiểu cung đình, từ màu cửa sổ màu vàng tím cho đến thảm trải màu đỏ sậm. Những bình hoa màu trắng ngà được cắm đầy hoa Tulip mới vừa vận chuyển theo đường hàng không tới sáng nay. Dao nĩa bằng bạc, những chiếc bát sứ màu trắng có viền hoa bướm màu lam được sắp xếp theo thứ tự. Những ly thủy tinh trong suốt có chân dài dưới ánh nến phát sáng óng ánh.
Giờ phút này, tiếng nhạc nhẹ nhàng tao nhã như dòng suối từ từ lẳng lặn chảy vào từng góc đại sảnh xa hoa. Tất cả các chính khách và nhân vật giàu có nổi tiếng đều tụ tập lại với nhau, ăn uống linh đình dưới ánh đèn chói lọi, vui vẻ nói chuyện, tiếng chúc mừng vang lên không ngớt.
Đột nhiên, nghe được có người gào to “Ông Phùng tới.”, cả phòng lại bắt đầu nháo nhào lên. Mọi người rốt rít nhìn ra cửa, bất tri bất giác tự động nép thành một con đường nhỏ, Lăng Văn Long vội vàng dẫn con trai lớn – Lăng Lực ra trước nghênh đón.
“Chúc mừng nha anh Lăng, chúc anh phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.” Hai người bạn nhậu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã vừa thấy nhau đã thân mật bắt tay, Phùng Linh Linh ở bên cạnh cũng cười khẽ chúc mừng “Chúc chú Lăng trường sinh bất lão, sống lâu hơn cả Tôn đại thánh.”

Phùng Nhân Đường là một trong những trùm tài chính có thể đếm được trên đầu ngón tay trong nước, sự nghiệp gia tộc khổng lồ, liên quan đến bất động sản, nhà hàng khách sạn khắp nơi. Nếu như có công ty nào có thể đoạt được danh tiếng của Á Hoa, vậy nhất định chỉ có tập đoàn thịnh thế Mạt Chúc.
Con gái của ông ta là Phùng Linh Linh cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu. Thứ nhất là dung mạo của cô ấy đẹp như tiên, thứ hai là thiên phú kinh doanh phi phàm từ lúc cô ấy còn nhỏ tuổi, ngày sau nhất định có thể thừa kế sự nghiệp của cha mình.
Tối nay, Phùng Linh Linh hơi đầu tư về trang phục, mặc một chiếc váy quây màu hồng rượu ôm sát vóc người thon thả cao ráo của cô, đeo một sợi dây chuyền lam bảo thạch trên xương quai xanh, mái tóc xoăn nhẹ được búi lên đơn giản, rơi rớt vài sợi tóc mai làm tăng thêm vài phần quyến rũ. Giờ phút này, cô tao nhã choàng vào cánh tay của cha mình, duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh ông.
“Tốt, tốt, tốt” Lăng Văn Long cười hớn hở, vỗ vỗ cánh tay của Phùng Linh Linh khen “Đúng là nha đầu lanh mồm lanh miệng.”
“Anh Lăng, anh còn nhỏ tuổi hơn tôi, tôi còn chưa thấy mình già, cái ông già như anh bày đặt làm thọ gì chứ?” Phùng Nhân Đường tiếp lời, mới vừa chúc mừng xong liền không nhịn được mà chế nhạo Lăng Văn Long.
Lão già này tính cái gì ông không rõ sao. Không phải là muốn mượn danh thọ yến để bắt hai thằng con mình về à? Bàn về gia nghiệp, bàn về bản lĩnh, thậm chí là khẳ năng đánh bài, Phùng Nhân Đường ông tự nhận không có chỗ nào thua người bạn tốt kiêm đối thủ này. Nhưng hai người cũng anh hùng khí đoản như nhau, Lăng Văn Long có 2 thằng con trai bảo bối, mà ông chỉ có một đứa con gái. Cho dù gia nghiệp ông có lớn bao nhiêu, sớm muộn gì cũng phải chắp tay đưa cho người khác.
“Cám ơn, cám ơn, anh Phùng, thật xin lỗi tôi phải đi tiếp khách, các người cứ từ từ nói chuyện.” Lăng Văn Long vừa nói vừa thân mật vỗ vỗ tay ông bạn già.
“Ha ha.” Tiếng cười của Phùng Nhân Đường vang lên “Anh Lăng, chuyện chúc thọ như vậy cũng khiêm nhường. Anh thích tôi cũng chiều anh, làm thọ một ngày thì sống ít đi một năm, có gì tốt đâu chứ.”

Mọi người vừa nghe thì đều bật cười. Nhìn bọn họ thật giống như có nhiều chuyện nói không hết, cho nên ai nói chuyện làm ăn thì cứ nói chuyện làm ăn, ai uống rượu thì cứ tiếp tục uống rượu.
Hai người bận rộn trêu đùa lẫn nhau, một lát sau, Lăng Văn Long mới nhớ tới Lăng Lực bên cạnh “Nhìn đi, người anh em, lo nói chuyện với anh mà quên mất, giới thiệu với anh, đây là con trai lớn của tôi, Lăng Lực, hai ngày trước vừa từ Mỹ trở về.”
Năm đó, Lăng Văn Long có vợ bé bên ngoài, trong giới thượng lưu ở bên ngoài có nhà riêng cũng chẳng phải là bí mật gì. Chuyện này từng sôi sục huyên náo, có thể nói là ai ai cũng biết. Cho đến khi 4 năm trước, người vợ cả Dương Tố Cầm bị bệnh qua đời, ông mới có thể đón Tần Lam về nhà. Cũng từ đây, Tần Lam chính thức phù chính, trở thành nữ chủ nhân trong nhà này. Lăng Lực chính là con của Tần Lam sinh ra, nhưng mười năm trước, anh đã bị đưa ra nước ngoài học, đây là lần đầu tiên anh về nước, lần đầu tiên chính thức công khai trước mặt mọi người.
Lăng Lực đứng bên cạnh cha nghe nói như thế liền bình tĩnh vươn tay nói “Chúc Phùng, chú khỏe chứ, cháu là Lăng Lực. Cám ơn chú đã tới tham gia tiệc mừng thọ của cha cháu.”
“Khách sáo làm gì. Chú và cha cháu đã thân thiết nhiều năm.” Phùng Nhân Đường vừa nói, vừa dùng ánh mắt sắc bén đảo qua người anh, trên mặt lộ vẻ tán thưởng. Trong lòng ông thầm nghĩ, Lăng Văn Long thật có bản lĩnh, có thể sinh ra thằng con trai như vậy, thằng nhóc này rõ ràng là một kẻ tài giỏi. Đứa con trai lớn còn có khí phách sắc bén, tương lai nhất định sẽ là một người không tầm thường. Ngược lại, ông âm thầm thở dài, Linh Linh của ông cũng không thua gì đấng mày râu, nhưng dù sao cũng là con gái mà thôi. Ông nghĩ tới đây, trái tim khẽ đập loạn nhịp, nhưng trong một cái chớp mắt lại khôi phục khí phách như cũ. Chuyển qua vỗ mạnh tay Lăng Văn Long, hắng giọng nói “Ông bạn già, ông được lắm, có thể sinh thằng con trai xuất sắc như vậy, tương lai nhất định kế thừa được sự nghiệp của ông rồi.”
Lăng Văn Long nghe thấy thế tâm tình cũng rất tốt, cười hai tiếng ha ha, nói “Xưa nay anh nhãn lực hơn người. Cám ơn lời chúc lành của anh, cám ơn lời chúc lành của anh.”
Tiếp theo Phùng Nhân Đường nhớ ra ông vẫn chưa nhìn thấy cậu hai của nhà họ Lăng, cho nên hỏi “Anh Lăng, thằng con út đâu, sao không thấy nó?”
Vẻ mặt Lăng Văn Long lúng túng, nói “Thằng nhóc đó về chúc thọ tôi xong liền đi mất, nói là công ty rất bận không thoát thân được.”

“Công ty nó bận rộn cái gì? Sao không thấy nó giúp anh, vậy mà đi giúp người khác tối tăm mặt mũi à.”
Lăng Văn Long nghe nói như thế thì ngược lại tự hào, vẻ mặt quẫn bách vừa rồi được thay đổi “Anh đừng có xem thường thằng con này của tôi, lúc nó tốt nghiệp xong, tự mình mở công ty tại thành phố B, bây giờ đã đi vào quỹ đạo rồi.”
“À? Thật vậy sao? Xem ra trường giang sóng sau xô sóng trước, trên đời người mới đuổi người cũ. Người trẻ tuổi thật không thể xem thường rồi.” Phùng Nhân Đường lại than thở một trận.
Hai người cứ hàn huyên vui vẻ như vậy, hoàn toàn gạt hai người trẻ tuổi đứng bên cạnh qua một bên.
Đây là lần đầu tiên thiên kim Phùng thị – Phùng Linh Linh gặp Lăng Lực.
Từ nhỏ đến lớn, kẻ theo đuổi Phùng Linh Linh nhiều không kể siết. Bởi vì Phùng Nhân Đường chỉ có một mình cô con gái cưng, nên cô như một khối thịt béo bở trong giới thượng lưu, ai ai cũng mơ ước. Ai có thể bắt sống trái tim của cô, chắc chắn có được cả người lẫn của. Song, cô luôn nhìn cao hơn, không phải ngại những kẻ đẹp trai giàu có, chỉ sợ bọn họ chỉ biết ăn chơi, không muốn phát triển, sớm muộn gì cũng sẽ để cơ nghiệp tổ tông mất hết. Cho nên cô cứ từ từ lựa chon đã 25 năm, giống như một công chúa kiêu ngạo, chưa từng để người đàn ông nào vào mắt.
Cho đến tối nay.
Cho đến giờ khắc này.
Lăng Lực khác hẳn với những kẻ công tử bột cô biết, thân hình anh cao lớn, gương mặt đẹp trai mạnh mẽ, đôi mắt xếch gần tóc mai, giống như chàng trai bước ra từ truyện tranh, lúc im lặng giống như một tác phẩm điêu khắc. Song, mặc dù anh nho nhã lễ độ, gương mặt cười cười, nhưng quanh anh vẫn tản mát một sự lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy không giận vẫn oai. Cô nghĩ thầm, đứa con riêng này của Lăng Văn Long và đứa con út kia hoàn toàn là hai loại khác nhau. Một nóng, một lạnh. Mà đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy không thể rời mắt khỏi một người đàn ông.

Lăng Lực cũng mỉm cười nhìn lại cô, chỉ thấy cô có cơ thể thướt tha, làn da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, khí chất cao quý trang nhã, trong mắt long lanh, cũng thầm than đúng là một cô gái rất đẹp.
Nhưng tiếp theo, anh cũng không có tâm tình thưởng thức giai nhân nữa. Đôi mắt đẹp của Phùng Linh Linh vẫn nhìn anh, quả thật khiến anh muốn bật cười. Anh không kích động, cũng không lùi bước, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cười nhẹ. Anh không thể không ra mắt cô nàng tay mơ này, cho dù phụ nữ như Phùng Linh Linh xinh đẹp khí thế hơn người đi nữa, cũng không thể làm anh động lòng. Anh không động tình đối với phụ nữ nhưng cũng không phải anh không hiểu phong tình. Chỉ trong chốc lát, anh đã thấy được sự ngưỡng mộ, sự cảm phục giấu trong ánh mắt của cô. Phụ nữ cho dù có kiêu ngạo, ngông cuồng thế nào thì cũng chỉ là phụ nữ. Vì tránh cho lúng túng, anh chủ động vươn tay nói “Chào cô, cô là con gái của chú Phùng sao?”
Phùng Linh Linh bị phong thái thong dong của anh làm rung động, tim đập như đánh trống, nhưng cô cũng bắt tay một cách bình tĩnh chững chạc, không hề lộ ra chút hoảng hốt nào. “Chào anh. Đúng vậy, tôi là Phùng Linh Linh.” Lăng Lực bắt tay với cô. Bàn tay nõn nà láng mịn của cô, mềm như không có xương. Nếu ở nước Mỹ, anh thừa dịp kéo dài thời gian bắt tay, âm thầm xoa xoa bóp bóp lòng bàn tay đối phương, đó là ám hiệu chào mời tình dục. Nhưng anh biết rõ, đây là Trung Quốc, người đến đều là khách và bạn của cha mình, cũng không phải người để anh càn rỡ bậy bạ. Nhất là cô gái này, anh tuyệt đối không chọc ghẹo được, đúng đến không nổi, cho nên anh nắm nhẹ tay cô xong buông ra ngay.
Cô tự giới thiệu làm kinh động đến Lăng Văn Long và Phùng Nhân Đường bên cạnh. Lúc này bọn họ mới nhớ ra chỉ lo trêu chọc lẫn nhau, chưa kịp giới thiệu cho đám tiểu bối này. Phùng Nhân Đường hắng giọng cười to “Nhìn xem, bọn mình nhiệt tình quá, để cho hai đứa tiểu bối cũng tự hàn huyên rồi.”
Lăng Văn Long nghe xong cũng cười ha ha “Chuyện đó thì tốt thôi, bọn trẻ tụi nó tự có duyên, hàn huyên được cũng là chuyện tốt. Lăng Lực, đây là Phùng Linh Linh con gái của chú Phùng con, không chỉ có dáng vóc xinh đẹp, làm ăn cũng rất có đầu óc, con cần phải học hỏi cô ấy nhiều một chút.”
Lăng Lực đáp lễ độ “Nhất định, nhất định” Vừa nói, ánh mắt cũng liếc về phía Phùng Linh Linh, chỉ cảm thấy cô dùng ánh mắt long lanh đầy tình ý nhìn mình, còn nhiệt tình hơn cả lúc nãy.
Tính cách và điệu bộ của Phùng Linh Linh giống nhau, cũng không dây dưa dài dòng, cũng không nhăn nhăn nhó nhó, cô nói “Cha, cha và chú Lăng đã lâu không có hàn huyên nhiều, thôi thì hai người cứ trò chuyện, bọn trẻ chúng con đi chổ khác chơi vậy.”
Phùng Nhân Đường nhìn con gái mình một cái, chưa từng thấy nó dùng ánh mắt như vậy nhìn người đàn ông nào. Cho nên trong lòng cũng đoán được 7 8 phần, lập tức nói “Được rồi, được rồi.” Lăng Văn Long cũng nhìn ra một đầu mối, ông cũng chưa bao giờ thấy con nhóc Phùng Linh Linh hơn hớt nói cười với công tử nhà nào. Cho nên cũng vui vẻ thức thời phụ họa theo “Được rồi. Vậy anh em ta qua kia uống rượu ăn chút gì đi.”
sssssssssssssss


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.