Bạn đang đọc Anh có sợ em không? – Chương 23
Chương 26: Tại sao anh phải ký?
Ngay lập tức, vào sáng hôm sau,Quang Anh đã chuẩn bị hành lí và lên máy bay về thành phố của mình. Anh đã không ngủ cả đêm rồi, bộ dạng cũng không đượchào nhoáng như thường ngày cho nên khi trả tiền phòng, các chịem nhân viên tỏ một thái độ tiếc thương đến thống khổ.
Trên máy bay, Quang Anh ngồi lặng người một chỗ. Ánh mắt thấtthần như người mất hồn, hai tay lả vào đùi, đôi vai hiên ngangngày nào giờ tưởng chừng như cũng rũ cả xuống. Quang Anh giờđây không thể coi là Quang Anh được. Xin hãy tạm quên đi hình ảnh huy hoàng của anh trong một khoảng thời gian!
– Này anh bạn.
Một tiếng gọi vang lên, Quang Anh liền quay sang người ngồi cạnhmình. Anh ta có lẽ cũng trạc tuổi anh, là người ngoại quốc.Mắt xanh như đại dương, tóc vàng như ánh nắng thu rực rỡ vàdiệu kì. Chiếc mũi không cao cho lắm nhưng lại rất hài hòa với khuôn mặt. Dưới cằm, có một đường râu xanh mọc làm tăng lên vẻ nam tính cho anh ta. Quang Anh mỉm cười đáp lại câu nói kia:
– Có chuyện gì sao? – Tiếng Anh của anh không phải là chuẩnnhưng cũng có thể gọi là tạm được và an toàn trong giao tiếp.
– Anh có chuyện gì không vui sao?
Quang Anh cảm thấy anh chàng này hơi bị rỗi việc thì phải. Anhcó chuyện gì thì liên quan gì đến nồi cơm nhà anh ta cơ chứ?Và họ có quen nhau không? Không! Thậm chí cái cảnh đã từnglướt qua nhau còn chẳng có chứ đừng nói đã nhìn thấy mặt.Nghĩ vậy, Quang Anh chợt thấy xã hội ngày nay phát triển quácho nên bản tình lười của con người bị chuyển hóa thành dạngthích lo chuyện bao đồng!
Tuy là vậy, nhưng Quang Anh vẫn hiểu chút phép tắc khi đối nhân xử thế:
– Có một số chuyện không như ý muốn thôi.
Cứ tưởng anh ta có câu trả lời rồi là thôi, ai ngờ anh ta lạicàng hứng thú hơn nữa khiến Quang Anh chỉ muốn đập vỡ cái ôcửa bên cạnh mình để nhảy xuống dưới. Các bạn biết đấy, khingười ta buồn bực, họ chỉ muốn tách xa hoàn toàn với thếgiới xung quanh.
Anh chàng đó liền reo lên:
– A! Tôi cũng có những chuyện không như ý muốn đây.
Lạy hồn, anh ta có vẻ gì là gặp chuyện không vui không? Nếu có thì chắc nó ở cái dạng này: Buồn vì đời không cho anh tabuồn!.
Quang Anh lườm nguýt anh ta mấy lần nhưng dường như người bạn -vừa – mới – quen này chẳng chịu hiểu cho những cái nhìn đầythân thương của anh cái gì cả.
Lại thêm một chuyện không như ý muốn nữa. Tại sao lúc mình muồn được yên thì đời chẳng cho ta yên?
– Anh có chuyện gì nào? – Quang Anh mệt mỏi hỏi lấy lệ.
– Tôi á? Vợ tôi đòi li hôn với tôi.
– Vậy à? Chia buồn nhé!
Khoan!
Anh ta nói cái gì nhỉ? Quang Anh như gặp được tri âm tri kỉ giữa chốn đời phù du. Thật không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Anhcũng bị Đường Thi bắt kí vào cái tờ giấy có chữ “Đơn Li hôn”to bự chảng. E hèm! Cái này tuy hơi xấu hổ nhưng người bên cạnh anh không thấy ngại thì anh còn giữ kẽ làm gì?
Thế là đồng chí Quang Anh như nhặt được vài nghìn lẻ trong lúc thèm bánh mì:
– Vợ anh đòi li hôn? Vì lí do gì?
Anh chàng kia chợt tắt ngấm nụ cười tươi vừa rồi. Thay vào đólà một vẻ buồn rầu. Có lẽ trước đó anh ta đã cố dùng cáimặt nạ này để ngụy trang. Và cuối cùng là không chịu đượcnữa thì phải tìm người để giải tỏa nỗi lòng. Ai ngờ lạiđúng ngươi như vậy!
Có lúc ông trời cũng mở được một mắt để ân xá cho nhân dân!
– Thực ra…không phải lỗi của cô ấy! Là do tôi không tốt.
“Tôi không tốt.”
Câu nói này như đập thẳng vào tâm khảm Quang Anh. Tại sao đànông khi bị người mình yêu thương “dọa” bỏ hay là “đá” thật thìlại có cái ý nghĩ: “Mình không tốt! Do mình không tốt nên côấy mới nhẫn tâm vứt bỏ mình” như vậy?
Có đôi lúc, Quang Anh cũng đã nghĩ như vậy đấy. Anh đã từng tự vơ lấy hết trách nhiệm về mình, đã từng căm ghét bản thânmình không có đủ những cái tốt để Đường Thi được hạnh phúc.Đã từng có ý nghĩ…sẽ kí vào đơn li hôn kia để giải thoátcho cô ấy. Nhưng rồi lí trí anh đã đi hơn một bước so với tìnhcảm. Không phải là do anh! Là do cô ấy khó hiểu và chỉ biếtnghĩ cho riêng mình. Nếu muốn li hôn với anh thì tốt nhất là cô ấy nên cho anh biết lí do. Nếu cô ấy nói được, anh sẽ chấpnhận kí vào đó mà không có bất cứ hành vi gì gọi là níukéo.
Cho dù chắc chắn anh sẽ bị tổn thương.
Quang Anh trầm ngâm hồi lâu rồi lại tiếp tục câu chuyện với anh chàng kia:
– Sao? Anh có lỗi gì? Hãy suy nghĩ thấu đáo, biết đâu cô ấy mới là người có lỗi thì sao?
Tuy nhiên, anh chàng kia vẫn cứ khăng khăng chuyện đi đến nước này là do một mình anh ta ngu ngốc lắp ráp lên:
– Tôi đã ngoại tình! Tôi là một thằng tồi phải không? Vợ tôilà một người rất tốt, theo tôi cô ấy còn có thể được coi làhoàn hảo. Nhưng sao tôi lại không nhận ra sớm hơn?..
– Anh tên gì?
Thời thế đang lâm vào giai đoạn khốc liệt, đau thương chấtchồng, buồn khổ cao ngất…thế mà Quang Anh đùng một cái lạihỏi câu này khiến cho anh chàng kia cứ giữ nguyên một hiệntrạng. Đó là há hốc mồm. Câu nói vừa nãy định nói tiếp chợt khựng lại không thốt ra được nữa.
– Anh tên gì? – Thấy anh ta có vẻ hơi sốc cho nên Quang Anh hỏi lại một lần nữa.
– Michael! Anh hỏi thế làm gì? – Michael ngạc nhiên nói.
Quang Anh đưa tay lên phẩy phẩy:
– À! Không có gì. Để tiện xưng hô thôi. (T.T)
Dường như hơi mất hứng, Michael cũng không nói về chuyện của mình nữa mà chuyển sang hỏi Quang Anh:
– Vậy kể chuyện của anh đi.
– Chuyện của tôi á?
Michael gật đầu nói:
– Phải.
– Tôi có cần giới thiệu tên không? – Quang Anh cố tình làm chomình trở lên hài hước. Vì anh biết, khi anh kể chuyện của mình ra, cảm giác sẽ không dễ chịu gì.
Michael xua tay:
– Nếu anh muốn.
– Giống anh!
– Hả? – Michael nhất thời không tiêu hóa kịp.
– Tôi nói là chuyện không như ý của tôi cũng giống anh đó.
Như không tin được Michael vội nói:
– Trùng hợp vậy sao?
Quang Anh chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục với tâm sự riêng:
– Đời mà! Có những chuyện trùng lặp đến không thể lí giảinổi. Nhưng vợ tôi không như vợ anh. Cô ấy không hoàn hảo.
– Cô ấy không hoàn hảo? Anh có yêu cô ấy không?
– Có!
– Vậy tại sao lại nói cô ấy không hoàn hảo?
Quang Anh chợt khựng lại khoảng 3, 4 giây. Tại sao lại nói cô ấy như vậy ư? Anh cũng không thể trả lời nổi. Có lẽ khi yêu, cònnhững khúc mắc không thể giải tỏa đã khiến cho con mắt nhìnvề người mình yêu cũng thay đổi ít nhiều. Với Quang Anh, anhlàm sao có thể nói Đường Thi hoàn hảo được trong khi cô ấy làngười gieo giắc nỗi buồn vào lòng anh. Nếu là người hoàn hảo, cô ấy chắc chắn sẽ không nhẫn tâm như vậy.
– Cô ấy rất đẹp! – Quang Anh nói trong ánh mắt mông lung, hìnhảnh của Đường Thi cũng theo đó mà ùa về trong tâm trí – Anh có biết Đát Kỉ của Phương Đông chúng tôi không?
Micheal cũng mơ màng nhớ về một bộ phim của Trung Quốc mà mình đã xem. Đát Kỉ – Trụ Vương phải không nhỉ?
– Tôi có biết qua bộ phim mà đứa em đi du học của tôi gửi về. Cô ta có phải là một con cáo thành tinh không?
Quang Anh gật đầu:
– Đúng. Vợ tôi là như thế đó!
– Vợ anh là cáo ư?
(>.