Bạn đang đọc Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm FULL – Chương 22
Tề Khê liếc thời gian, suy nghĩ đến ngày mai chủ nhật vẫn đi tập dượt một lượt lời thoại đoạn phim mới cùng với Cố Diễn, cũng lười lãng phí thời gian tiếp tục đăng bài gì đó về “Bách khoa toàn thư Cố Diễn” trong nhóm nữa.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, vừa nghĩ đến Cố Diễn, điện thoại của Cố Diễn đã gọi tới rồi.
Tề Khê nghe máy: “A lô?”
Giọng Cố Diễn rất êm tai, anh chỉ trần thuật đơn giản: “Ngày mai không thể tới tập luyện.”
Tề Khê hơi bất ngờ: “Ngày mai cậu tạm thời có chuyện gì sao? Vậy ngày mai chúng ta không gặp đúng không?” Cô nghĩ nghĩ: “Cậu làm chuyện chính của cậu trước đi, tập luyện thì chúng ta hẹn sang tuần tới, bớt thời gian nghỉ trưa và buổi tối cũng được, chỗ Đoàn luật sư cũng không thúc giục, không gấp đâu.”
“Ừm.” Giọng nói của Cố Diễn hơi trầm thấp: “Có chút chuyện nhưng ngày mai chúng ta vẫn phải gặp.”
Tề Khê ngẩn người, sau đó nghe Cố Diễn ở đầu dây bên kia lại mở miệng: “Chị tôi có một khách hàng ở một công ty đã niêm yết, tối mai công ty tiến hành họp thường niên.
Chị tôi là luật sư cố vấn của bọn họ nên được mời, nhưng ngày mai chị ấy có một nhiệm vụ điều tra cần phải nhanh chóng bay một chuyến sang vùng khác kiểm tra tài liệu của bên kia cho nên không thể đi tham gia họp thường niên được.”
Nói tới đây, Tề Khê cũng hiểu phần nào: “Cho nên luật sư Cố muốn cậu đi thay chị ấy tham gia dự thính phải không?”
“Ừm, giống như vậy, Cạnh Hợp coi như là công ty luật hợp tác, vẫn cần cắt cử nhân viên tham gia.” Cố Diễn yên lặng trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục nói: “Bởi vì công ty có thành tích rất tốt, triển vọng không tệ nên cuộc họp thường niên hàng năm giống như là cổ vũ tập thể, gần như ai cũng có thưởng.
Ngoài việc chúng ta đến với tư cách là bên được mời hợp tác ngoài, lại có thêm phần thưởng phong phú nữa.”
Vậy không phải Cố Diễn đi tham gia là được rồi sao? Sao lại còn khoe với cô chứ?
Tề Khê hơi buồn bực: “Vậy không phải tốt quá rồi sao?”
“Ừm, nhưng năm nay họp thường niên công ty này yêu cầu người tham gia mang theo bạn, dress code là trang phục trang trọng hoặc lễ phục, có lẽ hình thức họp thường niên là tiệc rượu thương vụ tương đối sang chảnh.
Cố Diễn nói tới đây rồi thoáng im lặng, sau đó Tề Khê mới lần nữa nghe được tiếng của anh —
“Tôi không có bạn nữ để dẫn đi.”
Cho nên…
Tề Khê không dám nghĩ quá, cô sợ mình hiểu sai ý, tự mình đa tình.
Cho đến khi cô nghe được câu khẳng định của Cố Diễn.
Anh hỏi: “Ngày mai cậu có thể tới làm bạn nữ của tôi không?””
Đây cũng không phải lời mời quá đáng lắm, thậm chí bản thân người mời còn không có ở trước mặt Tề Khê mà chỉ thông qua điện thoại.
Tề Khê vốn không nên căng thẳng như vậy nhưng dường như cô thật sự không thể kiềm chế được tần số của nhịp tim cũng như tốc độ hít thở.
Bởi vì chút cảm xúc này, cô trở nên có hơi chậm chạp, chỉ lo tiêu hóa sự căng thẳng của mình đến nỗi quên cả trả lời Cố Diễn.
Mà do Tề Khê im lặng khá lâu, Cố Diễn có vẻ hơi rầu rĩ, anh hắng giọng một cái giống như đang lẩm bẩm tự nhủ, lại giống như đang nói chuyện với Tề Khê vậy: “Trước kia cậu xem mắt, tôi còn giúp cậu đóng giả bạn trai, khi đó cậu còn nói bánh ít cho đi thì bánh quy nhận lại, sau này có thể giúp tôi đóng giả bạn gái.
Tôi không xem mắt nhiều như cậu cho nên không có chuyện cần cậu đóng giả bạn gái.
Bây giờ chẳng qua là cần cậu làm bạn nữ tham gia một lúc, sao cậu lại muốn từ chối rồi?”
Giọng nói ngập tràn sự lên án khiến Tề Khê không chống đỡ được, giống như tiên cơ đã bị Cố Diễn đánh đòn phủ đầu trước rồi.
Lúc Cố Diễn đang khí thế, giọng nói Tề Khê cũng không nhịn được trở nên nhẹ nhàng hơn, cũng không biết trong lòng mình rối rắm cái gì, Tề Khê lắp bắp: “Mình, vừa rồi mình không phải không đồng ý…”
“Vậy tối mai năm giờ tôi tới đón cậu, cậu có trang phục dự tiệc rồi chứ?” Cố Diễn hơi dừng lại: “Cái bộ dạ phục cậu chuẩn bị cho buổi dạ hội tốt nghiệp đợt trước đi.”
Nói đến buổi dạ hội tốt nghiệp cũng coi là là khúc nhạc đệm nhỏ Tề Khê ấn tượng không hề sâu sắc.
Vốn dĩ là sau khi tốt nghiệp Học viện Pháp lý Đại học Dung sẽ chuẩn bị một bữa tiệc tối tốt nghiệp, bản thân sẽ có một hoạt động mới lạ có ý nghĩa để cho tất cả những cậu trai tốt nghiệp mặc áo vest hoặc áo đuôi tôm, những cô gái mặc các loại váy dạ hội tới một bữa tiệc tối cỡ nhỏ, kỷ niệm thời gian sau cùng còn ở đại học, cũng coi như là lời từ giã với thanh xuân.
Chẳng qua là sau đó vì mấy bạn học muốn về quê sớm, còn mấy người muốn nhanh chóng đi xin việc, thuê nhà các kiểu, càng gần tốt nghiệp thì chuyện vụn vặt vô cùng nhiều, chuyện thuê địa điểm tạm thời vì kiểm tra phòng cháy chữa cháy không qua nên không thể tổ chức được tiệc tối kiểu đó, thời gian lại gấp gáp, lại thêm nhất thời không kịp tìm được địa điểm, cũng rất khó điều chỉnh được thời gian của tất cả mọi người, vì vậy cuối cùng mặc dù phần lớn người đã chuẩn bị quần áo nhưng giáo viên hướng dẫn vẫn gọi báo ngừng buổi tiệc tối này.
Triệu Y Nhiên tương đối tiếc nuối với chuyện này nhưng Tề Khê không hề có cảm giác gì, dẫu sao thời gian học đại học cô đều dùng để học tập, cũng không có chàng trai nào mập mờ hay thầm mến, muốn mượn tiệc tối tốt nghiệp đó để giúp bày tỏ nỗi lòng, thậm chí cô ấy vốn còn đang đau đầu chuyện bạn nhảy, không biết có thể mời được bạn nam sinh nào đó trở thành bạn nhảy hay không.
Nói một cách thẳng thắn, nếu không phải Cố Diễn nhắc đến thì e là Tề Khê đã sớm quên béng chuyện dạ hội tốt nghiệp này rồi.
Tuy rằng lúc ấy không có hứng thú nhưng cũng không đến nỗi Tề Khê không hợp tác hay không tham dự, thế nên lúc ấy cô cũng nghe theo thông báo mua váy dạ hội phù hợp yêu cầu, nói đến đây chiếc váy này ngược lại vẫn luôn được nén đáy hòm, chưa có cơ hội được thấy mặt trời, lần này đi theo Cố Diễn tham gia cuộc họp thường niên chỗ khách hàng của Cố Tuyết Hàm, vừa vặn lấy ra dùng thử cũng có vẻ rất tốt!
“Có có có!” Tề Khê gật đầu liên tục: “Hẳn là mình có thể tìm được!”
Tề Khề chốt lại thời gian với Cố Diễn lần nữa xong, cứ tưởng rằng Cố Diễn sẽ cúp điện thoại, nhưng người đàn ông này dường như vẫn còn lời muốn nói, tìm chuyện nói với Tề Khê rằng ngày mai tiếp đón một vị khách hàng tới tư vấn xong, anh có vẻ hơi chần chừ, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Ngày mai cậu định mặc là váy lễ phục màu đỏ đó sao?”
Tề Khê ngẩn người, vừa định hỏi sao Cố Diễn biết là màu đỏ, nghĩ lại một chút, cô đột nhiên nhớ ra.
Lúc ấy vì chuẩn bị cho buổi dạ hội tốt nghiệp này, mọi người đều như ong vỡ tổ đi tới một tiệm may sẵn có thiết kế ngon bổ rẻ gần đó.
Dự trù của đám sinh viên tốt nghiệp đại học không phải dư dả, lại chỉ là váy mặc một lần, không có theo đuổi thương hiệu lớn, ông chủ của tiệm may sẵn có thiết kế kia là một đôi vợ chồng câm điếc nhưng cực kỳ khéo tay, dù là đồ vest hay váy dạ hội cũng rất thời thượng và trang nhã.
Tề Khê đã không nhớ ra ai là người đặt thiết kế ở tiệm này đầu tiên, chỉ nhớ là sau khi lấy về ký túc mặc vào, mọi người đều cảm thấy rất xinh đẹp, vì vậy một đồn mười, mười đồn một trăm, gần như tất cả sinh viên tốt nghiệp Học viện Pháp lý đều đi tới tiệm may kia đặt hàng.
Tề Khê cẩn thận nhớ lại, chính cô cũng đã đi lấy váy mặc thử, lúc xác nhận cuối cùng là không còn chi tiết nào cần điều chỉnh nữa thì gặp được Cố Diễn, hình như lúc đó anh vừa mới đi đặt đồ vest.
Có điều lúc đó Cố Diễn gần như chưa từng nhìn thẳng cô mà nhỉ…
Cho tới khi Tề Khê vẫn đang xoắn xuýt có cần chào hỏi với anh hay không, Cố Diễn ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng đã đi mất rồi.
Cho nên thật ra rõ ràng là anh có nhìn thấy cô.
Tề Khê không nhịn được nói thầm: “Cậu còn nhớ váy mình mặc là màu đỏ ư, mình còn tưởng là cậu vốn không nhìn thấy mình cơ, thì ra là không muốn chào hỏi mình thôi.”
Hẳn là Cố Diễn không ngờ tới Tề Khê sẽ nhớ đến việc này, ngẩn người hẳn ra, sau đó mới hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng, định giấu đầu hở đuôi, tiến hành giải thích hợp thức hóa cho hành động không lịch sự của mình: “Tôi nhìn thấy nhưng nhìn cũng không rõ lắm.”
“…” Tề Khê nói một cách bất mãn: “Giải thích này của cậu cũng không thành thật lắm.”
Nhưng Cố Diễn vẫn kiên trì nói: “Không phải là không muốn chào hỏi với cậu.”
Cố Diễn có vẻ không tìm được lý do tốt hơn, chỉ có thể ngơ ngác nhắc lại một câu như vậy, sau đó im lặng trong chốc lát, đầu dây điện thoại mới lần nữa truyền đến giọng nói anh: “Xin lỗi.” Anh dùng giọng nghe có vẻ biết điều, rất biết lắng nghe, giọng điệu đảm bảo nói: “Lần sau nhìn thấy cậu sẽ chào hỏi.”
Tề Khê đột nhiên hơi đỏ mặt: “Sao cậu giống như học sinh tiểu học vậy!”
Cố Diễn ngẩn người, có thể cũng cảm thấy hơi ngây thơ nên không truy cứu câu hỏi học sinh tiểu học nữa, giọng nói trở nên dè dặt hơn, sau đó anh hỏi Tề Khê: “Cho nên ngày mai cậu sẽ mặc bộ lễ phục màu đỏ đó đúng không?”
“Đúng vậy.” Tề Khê cảm thấy hơi kỳ lạ: “Tại sao cậu để ý như vậy? Có vấn đề gì không?”
Cố Diễn đã xác nhận chuyện chiếc váy đỏ rất nhiều lần.
Chẳng qua là khi Tề Khê hỏi thẳng anh tại sao lại để ý có phải váy đỏ hay không, lúc này Cố Diễn lại bắt đầu chối: “Không có, tôi chỉ muốn hỏi thử xem cậu mặc màu gì, thuận lợi cho tôi phối hợp quần áo.” Cậu chàng ho khan một tiếng: “Không còn sớm nữa, cúp đây.”
Lúc Tề Khê cúp máy thì không cảm thấy gì nhưng một lát sau cô nghĩ lại thấy buồn bực: “Cố Diễn là phái nam, mặc đồ đi tiệc rượu không phải mấy màu như đen xám tro, xanh thẫm này sao? Mấy cái màu sắc này có cái gì mà phối hợp chứ? Cùng với màu đỏ cũng không hề mâu thuẫn.
Đáng tiếc cô thực sự quá mệt mỏi, Tề Khê ngáp một cái, cảm thấy mắt đã có thể tự động nhắm, vì vậy cô quyết định thuận theo ý trời, không suy nghĩ thêm gì nữa, thích thú ngủ một giấc.
**
Trước đây, Tề Khê chưa từng coi trọng vũ hội tốt nghiệp bao nhiêu thế mà lần này, cũng không biết là bởi vì cơ hội lần đầu cũng là lần cuối mặc chiếc váy đỏ này, cô lại hơi căng thẳng và thấp thỏm.
Ngoại trừ một lần mặc thử ở tiệm may quần áo thiết kế, cô chưa từng mặc lại.
Cũng may váy ôm người, đường cong mượt mà, thiết kế đơn giản, trang nhã cũng rất dễ nhìn, kiểu dáng rất kinh điển, Tề Khê soi gương một lần, cảm thấy rất hài lòng.
Sau đó cô ngồi vào trước bàn trang điểm, nghiêm túc dùng máy làm tóc xoăn cuốn phần đuôi tóc, trang điểm cẩn thận.
Có lẽ là vì chuẩn bị quá kỹ càng, Triệu Y Nhiên đi ngang qua nhìn Tề Khê ăn mặc hoàn chỉnh thì trợn mắt há mồm: “Tề Khê, cậu mặc thế này là muốn đi kết hôn ư? Lên đồ long trọng vậy!”
Tề Khê soi gương một cái cũng không cảm thấy cách ăn mặc của mình quá khoa trương: “Mình mặc đơn giản lắm mà!”
“Đơn giản thì đơn giản!” Triệu Y Nhiên khoa tay múa chân: “Nhưng…!nhưng cậu mặc chiếc váy đỏ này, lực sát thương hơi lớn quá đó.” Dường như cô ấy khó mà tìm được từ chính xác để hình dùng vậy: “Cậu biết không, thường ý, đơn giản là số một, váy rất đơn giản nhưng lại làm tôn lên gương mặt và dáng người vô cùng đầy đặn của cậu, mình là con gái thoạt nhìn một cái đã có cảm giác như bị tập kích thị giác chứ đừng nói chi là đàn ông…”
…
***
Cho đến khi xuống lầu thấp thỏm chờ Cố Diễn, Tề Khê vẫn đang suy nghĩ đến lời nói của Triệu Y Nhiên, có… có tập kích thị giác vậy sao? Cố Diễn nhìn sẽ có cảm giác tập kích ư?
Tề Khê không biết mình đang mong đợi điều gì nhưng cô thật sự bắt đầu hơi thấp thỏm và căng thẳng.
Cố Diễn, người lái xe tới đón lần này không “đi” xe đạp của anh nữa.
Cho đến tận khi xe BMW đỗ sát bên cạnh Tề Khê, Cố Diễn mặc đồ vest thẳng thớm từ ghế lái đi xuống tới bên cạnh Tề Khê mở ghế phụ lái cho cô, Tề Khê vẫn có phần không phản ứng kịp.
Kiểu tóc hôm nay của Cố Diễn rõ ràng có xử lý qua, anh mặc đồ vest lộ ra vóc dáng thẳng tắp, lúc mím môi không nói chuyện cho người khác cảm giác tinh anh khó tiếp cận.
Nhưng rất tuấn tú.
Thật sự vô cùng đẹp trai.
Khiến Tề Khê không nhịn được len lén liếc thêm mấy lần.
Chẳng qua là so với Tề Khê nhìn lén, Cố Diễn đứng đắn hơn nhiều, ngoại trừ lúc nãy mở cửa xuống xe, thấy Tề Khê thoáng sửng sốt thì sau đó ánh mắt Cố Diễn không hề nhìn Tề Khê nữa, cứ thể nhìn chằm chằm mặt đất như thể Tề Khê là một chướng ngại vật màu đỏ đi lại.
Triệu Y Nhiên còn nói cô mặc thế này là tập kích thị giác ư?
Tập kích cái gì chứ! Ngay cả nhìn Cố Diễn cũng không thèm nhìn!
Tề Khê hơi mất mát, thêm chút thất bại và buồn bực.
Cố Diễn ngồi bên cạnh cô, im lặng lái xe.
Mặc dù Tề Khê không biết về xe nhiều lắm nhưng cũng biết chiếc xe Cố Diễn đang lái này là BMW thế hệ thứ 7.
Cô hít mũi một cái, muốn quăng đi sự buồn bực trước đó: “Đây là xe mình thích nhất.”
Cố Diễn ngẩn người, rõ ràng anh hơi bất ngờ: “Thật ư?”
“Đúng vậy.” Tề Khê gật đầu một cái: “Bởi vì là thế hệ thứ bảy, đồng âm với tên mình(*), sau này mình kiếm tiền nhất định sẽ mua một chiếc thế hệ bảy.” Cô quay đầu nhìn về phía Cố Diễn: “Sao cậu lại mua chiếc xe này thế? Bình thường không thấy cậu lái.”
(*)Tề Khê (齐溪: qí xī) đồng âm với thế hệ thứ bảy (thất hệ: 七系: qī xì).
Cố Diễn không trả lời thẳng câu hỏi của Tề Khê mà chỉ nói đơn giản: “Tôi cũng cảm thấy tên rất êm tai.” Mắt anh nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Tôi cũng thích bảy, bảy là số may mắn của tôi.”
Như vậy à.
Tề Khê không hỏi tiếp câu khác nữa, Cố Diễn bật nhạc êm ái trên xe, trong xe thoang thoảng mùi chanh quýt nhàn nhạt, mà khoảng cách tới khu vực công ty niêm yết kia tổ chức họp thường niên cũng không xa.
**
Sau khi tiến vào hội trường họp thường niên, sự rầu rĩ của Tề Khê bị quét sạch tức thì, không hổ là công ty niêm yết tiền muôn bạc biển, trang trí hội trường có thể nói là nguy nga, lộng lẫy, cô không nghĩ đến chuyện trước đó nữa mà bắt đầu tò mò quan sát xung quanh.
“Tề Khê?”
Lúc này Cố Diễn đi ký tên, đây cũng không phải giọng của anh.
Tề Khê tò mò quay đầu, sau đó nhìn thấy Mạnh Khải: “Anh cũng tới tham gia cuộc họp thường niên này à?”
Mạnh Khải mặc đồ vest thiết kế riêng, nhìn cao lớn và thành thục, anh ấy gật đầu cười: “Đúng vậy, công ty bên tôi và bên công ty niêm yết này là quan hệ hợp tác, vì vậy họp thường niên đều sẽ mời bên tôi, nên là em cũng là bên luật sư hợp tác của bọn họ tham dự ư?”
Anh ấy đưa tay về phía Tề Khê, cười một cái: “Em đi một mình hả? Có thiếu bạn nhảy không? Tôi có thể mời em làm bạn nữ của tôi được không?”
Tề Khê thoáng sửng sốt: “Anh không mang theo bạn gái sao? Không phải buổi tiệc tối này phải mang bạn theo ư?”
Mạnh Khải nghiêng đầu: “Cũng không bắt buộc.” Anh ấy nhìn vào mắt Tề Khê: “Hơn nữa tôi không có bạn, em bảo tôi mang kiểu gì?”
“Cho nên là ấy, Tề Khê, em có thể làm bạn gái của tôi tối nay không?”
Tề Khê vừa định mở miệng từ chối, kết quả có người còn từ chối thay cô trước một bước—
“Không thể.” Cố Diễn hẳn là đã ký tên xong, từ cách đó không xa đi tới, anh kéo Tề Khê lại phía sau mình, thân hình cao lớn trực tiếp che tầm mắt Tề Khê nhìn về phía Mạnh Khải.
Sắc mặt anh lạnh lùng: “Tề Khê là bạn gái của tôi.”
Có lẽ là Mạnh Khải không ngờ được giữa đường có thể có Cố Diễn nhảy ra đánh, anh ấy tỏ vẻ mặt bất ngờ, sau đó cười sâu xa với Tề Khê: “Tôi còn tưởng rằng hai người các em chia tay rồi.
Dù sao nếu là tôi, tôi có thể không tiếp nhận nổi bạn trai có dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy, cậu ta chăm chăm em kỹ quá đó.”
Mạnh Khải nói rồi thuận tay cầm ly cocktail trên khay của nhân viên phục vụ đi ngang qua, uống một hơi cạn sạch, sau đó anh ấy lại lịch sự cười với Tề Khê: “Quên nói, em mặc chiếc váy đỏ này, vô cùng xinh đẹp.”
Anh ấy nói xong lại nhìn sang Cố Diễn: “Chúc hai người buổi tối chơi vui vẻ.”
Lúc này mới cực kỳ lịch thiệp rời đi.
Mạnh Khải đi nhưng vẻ mặt Cố Diễn vẫn có vẻ không vui vẻ lắm, anh liếc Tề Khê, nói với giọng hơi bực bội: “Có phải cậu muốn làm bạn nữ của anh ta hay không?”
Dường như cậu chàng kìm nén rất lâu, một lát sau mới hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu như cậu thật sự muốn nhảy với anh ta, tôi cũng…”
“Mình đâu có muốn nhảy với anh ta.” Tề Khê ngắt lời Cố Diễn, cô nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt Cố Diễn: “Mình là bạn nữ mà cậu mang tới, đường nhiên mình chỉ muốn nhảy với cậu.”
Lời nói này giống như là sự vỗ về cực lớn đối với Cố Diễn, sắc mặt anh hơi ửng đỏ, nhưng cảm xúc lại dịu xuống giống như con mèo xù lông được vuốt xuôi lông lại vậy: “Ồ, nếu như thế, vậy cậu cứ nhìn anh ta mãi làm gì, điệu bộ cười vui vẻ như vậy giống như rất muốn nhảy với anh ta ấy.”
Đây rõ ràng là vu tội mà!
Tề Khê tức giận: “Người ta khen mình mặc chiếc váy này đẹp, chẳng lẽ mình lại khóc cho người ta xem ư? Ai khen cậu xinh mà cậu không vui vẻ ư? Cậu cũng đâu có khen mình mà mình vẫn cười với cậu đó thôi!
“Vậy tôi khen cậu.”
Cố Diễn nhìn về phía Tề Khê, nói từng chữ từng chữ nghiêm túc: “Tề Khê, cậu mặc chiếc váy này, thật sự rất xinh đẹp.”
Tề Khê chỉ vô tình thuận miệng than phiền cũng không hề trông mong gì Cố Diễn sẽ đáp lại mình, không ngờ Cố Diễn không chỉ đáp lại mà còn nói ra như vậy.
Lần này đổi lại, Tề Khê trở nên căng thẳng và bối rối, nói chuyện cũng trở nên lộn xộn: “Thật ư? Nhưng ban nãy cậu đâu có nhìn mình.
Như vậy là qua loa lấy lệ với mình đó sao? Cũng không cần thiết phải vậy đâu, giả bộ khen mình thì mình cũng không cho cậu nhiều tiền thưởng được, chiếc váy này mặc đẹp thật không?”
Tề Khê nói xong thì hối hận ngay lập tức, đến nỗi hận không tìm đâu được cái lỗ để chui xuống.
Cô nói cái gì với cái gì vậy chứ!
“Không có qua loa lấy lệ, rất xinh đẹp!” Giọng nói của Cố Diễn nghe có hơi không rõ ràng, đến nỗi Tề Khê cũng nghi ngờ những lời này có phải do cô tự tưởng tượng ra hay không.
Nhìn anh có vẻ rối rắm: “Thật ra tôi đã nhìn thấy ngay lần đầu tiên cậu mặc thử ở tiệm may sẵn đồ thiết kế rồi, lúc ấy tôi đã cảm thấy rất xinh đẹp.”
Tề Khê nghe được, tim đập rộn ràng lên, cô ngẩng đầu nhìn Cố Diễn một cái sau đó lại cực kỳ ngượng ngùng dời mắt đi như thể không có cách nào nhìn thẳng vào dáng vẻ của đối phương: “Không phải cậu gạt mình đó chứ? Cảm thấy xinh đẹp mà lại không nhìn thêm vài cái ư?”
“Nhìn lom lom nhiều quá không lịch sự.” Giọng nói Cố Diễn rất lạnh lùng bình tĩnh, anh giải thích lời ít ý nhiều: “Giống như khi dùng cơm cứ nhìn chăm chăm vào một món ăn mình thích, không ngừng gắp món ăn đó rất không có lễ nghi dùng bữa vậy.”
Lần này Tề Khê cảm thấy cả mặt mình có thể đỏ giống như chiếc váy mất rồi..