Đọc truyện Anh Chồng Khờ – Chương 52: Tức Giận
“Trần Hạo…”, Cao Lăng tăng âm lượng và gầm lên một tiếng.
Âm thanh này ngay lập tức thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp xung quanh.
“Trưởng phòng…”
Trần Hạo hơi bối rối khi nhìn thấy Cao Lăng phía sau lưng, còn chưa kịp giải thích thì Cao Lăng đã tỏ ra vô cùng tức giận.
“Trong giờ làm việc mà anh đang làm gì vậy? Công ty mời anh tới đây để cho anh thoải mái chơi game sao?”, Cao Lăng uy nghiêm nói.
Trần Hạo biết rằng Cao Lăng đang muốn mượn chuyện để làm căng, chỉ cười mỉa mà không muốn cùng anh ta đôi co làm gì.
“Không phải chỉ là do mới tới phòng kinh doanh nên không quen với quy củ thôi hay sao! Lần sau sẽ không vậy nữa!”
Cao Lăng làm sao có thể bỏ qua cơ hội bắt bẻ này: “Cái gì mà lần sau không như vậy nữa? Ý anh là lần này coi như bỏ qua?”
Trần Hạo uể oải gật đầu.
Cao Lăng không ngờ Trần Hạo lại thực sự gật đầu một cách hời hợt, suýt chút nữa là muốn đánh ra một bạt tai!
“Chưa nói đến chuyện anh đi làm mà dám ngồi chơi game, anh còn dám để cho người ngoài tới phòng kinh doanh này, cô bé này là ai? Anh có biết trong công ty phòng kinh doanh là quan trọng nhất không, lỡ như mà hợp đồng cùng bí mật công ty bị rò rie ra ngoài thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Anh coi đây là nhà của anh sao? Tôi cảnh cáo anh, anh ở phòng ban khác có thể ỷ vào thân phận con rể nhà họ Bạch mà làm càn, tôi không quản được, nhưng anh đã làm việc ở phòng kinh doanh này thì đừng hòng mơ tưởng đến chuyện đó!”
Cao Lăng tỏ ra vô cùng ngay thẳng, khiến cho một nhóm đồng nghiệp trong phòng kinh doanh nhìn thấy cảnh này đều thắc mắc không biết liệu người đàn ông ngay thẳng và kiêu ngạo đang đứng trước mặt đây có phải là tên trưởng phòng hèn hạ của họ hay không.
Khóe miệng của Trần Hạo nhếch lên, nghĩ bụng tên Cao Lăng này đúng là không biết tự lượng sức, không muốn nói là đã tha cho anh ta một đường sống rồi, vậy mà còn ở đây kiêu căng?
Khi Trần Hạo đang định nói chuyện, Tống Nhinh Mông đã hét lên: “Hây da, chết đi chết đi…!mẹ ông chứ!”
Khóe miệng Cao Lăng co giật, anh ta đứng thị uy cả nửa ngày, vậy mà những người này vẫn dám không coi anh ta ra gì sao!
Ngay lập tức, Cao Lăng bùng nổ tức giận, trút hết lên đầu của Trần Hạo.
Anh là con rể của nhà họ Bạch thì đã sao? Nhà họ Bạch không phải chỉ có một mình Bạch Phi Nhi, tôi muốn xem chuyện này có lọt vào tai Bạch Phi Nhi hay không, xem cô ấy làm sao có thể bảo vệ được người chồng rác rưởi của mình!
Đi làm mà còn mang theo một đứa bé con gái! Anh được lắm!
Tống Ninh Mông thất vọng ném con chuột sang một bên, liếc nhìn Trần Hạo, rồi nhìn sang Cao Lăng.
Cái ông này dám gây sự với anh rể sao?
“Không chơi nữa, không chơi nữa! Buổi tối về nhà chơi tiếp! Nhưng anh hứa trước đi, buổi tối anh không được từ chối chơi với em!”, Tống Ninh Mông cho rằng bản thân rất là trưởng thành, đã chịu buông tha cho anh rể.
Trong đầu Cao Lăng lóe lên một suy nghĩ, lời nói của Tống Ninh Mông thật mơ hồ, anh ta nhìn Trần Hạo với nét mặt đầy mong đợi, xem tống Ninh Mông là người tình trong bóng tối của Trần Hạo mà không hề nghĩ ngợi gì thêm.
Làm sao một cán bộ cấp trung như Cao Lăng lại có đủ tư cách để quen biết ma nữ của nhà họ Bạch là Tống Ninh Mông kia chứ? Hơn nữa cô bé cũng rất ít khi đến Bạch Thị!
Nếu không có Trần Hạo làm việc ở phòng kinh doanh, thì Cao Lăng sẽ không bao giờ có thể dính dáng gì đến cô bé này cho dù anh ta có làm việc cho nhà họ Bạch cả đời!
“Chơi game trong giờ làm việc, rồi lại mang theo tình nhân làm trò thân mật ở nơi công cộng, anh cho rằng những người khác trong công ty đều đã chết rồi sao?”
Cao Lăng nói một cách rất hăng hái, Tống Ninh Mông cảm thấy phản ứng của Trần Hạo có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng anh lại không nói gì mà cứ nháy mắt với cô bé.
“Khụ khụ, Ninh Mông, anh ta, anh ta đang mắng em đó!”, thấy Tống Ninh Mông không hiểu, Trần Hạo bĩu môi ho khan hai tiếng.
Tống Ninh Mông ngẩn ra ba giây, sau đó mới tỉnh táo lại! Ồ, anh rể muốn mình ra mặt sao? Nhưng cô bé thật không biết phải làm gì.
Cô bé khoanh hai tay lại, mỉm cười nhìn Cao Lăng: “Bà đây ngồi ở chỗ này chơi game là đã nể mặt của anh lắm rồi nhé biết chưa! Anh tuổi gì muốn ra oai ở đây? Cho dù anh có thể quản được Trần Hạo, anh nghĩ là anh có thể quản được tôi hả?” Tôi là cấp dưới của anh sao?”
Cao Lăng sững sờ một lúc, anh ta cho rằng Tống Ninh Mông chỉ là một cô gái tóc vàng hoe ngu ngốc, trong trường hợp này phải tự cảm thấy chột dạ, không ngờ cô bé lại dám lớn tiếng với anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng tức giận.
Trần Hạo giơ ngón tay cái ở một góc mà chỉ Tống Ninh Mông mới có thể nhìn thấy!
Tống Ninh Mông được cổ vũ, lại càng vặn vặn cái cổ nói: “Nhìn trừng trừng cái gì? Đừng tưởng rằng anh là người thành công! Làm chức nhỏ mà ảo tưởng mình có thể chỉ huy được tất cả hả? Sao cứ hung dữ với anh Hạo như vậy, nói chuyện đàng hoàng chút không được hay gì?”
“Tôi…”, Cao Lăng như muốn phản bác.
tống Ninh Mông là ai, là ma nữ tái sinh đó, nghĩ xem cô bé có cho Cao Lăng cơ hội để lên tiếng hay không?
Với sự khuyến khích của Trần Hạo, cô bé liên tục nã đạn vào Cao Lăng!
“Tôi cái gì mà tôi? Cho dù chúng tôi có sai khi chơi game, thì anh cũng có thể nói chuyện đàng hoàng mà! Nhưng anh lại tỏ thái độ kiểu gì vậy hả?”
“…”
Cao Lăng bị mắng đến ngẩn ra.
Thái độ? Anh ta là quản lý, phê bình nhân viên mà lại bị xem là tỏ thái độ với nhân viên?
Cao Lăng ngu người.
“…”
Những người còn lại trong kinh doang bật cười như điên.
Một lúc lâu sau, Cao Lăng mới hốt hoảng tự ý thức được, tiếp tục nói: “Cái thứ đê tiện kia, cô nói ai đó hả?”
Trần Hạo nghe thấy vậy liền cười xấu xa: “Anh nói cái gì?”
Nét mặt của Cao Lăng như muốn cắn người tới nơi.
“Tôi nói nó là thứ đê tiện đó, thì sao?”
Mặc dù Cao Lăng không đứng về phía Bạch Phi Nhi, nhưng anh ta cũng có một số hiểu biết về tính cách của Bạch Phi Nhi.
Nếu Bạch Phi Nhi biết được rằng Trần Hạo đang ngồi không ở trong phòng kinh doanh mà còn dang díu với người phụ nữ khác, cô chắc chắn sẽ rất tức giận!
Bạch Phi Nhi không phải là loại người thích bao che, nên sau chuyện này, kẻ gặp xui xẻo sẽ chính là Trần Hạo.
Càng nghĩ, Cao Lăng lại càng cảm thấy mình thông minh.
Kết quả là, trước khi ý nghĩ đắc thắng của anh ta kịp kết thúc, Trần Hạo đã nắm lấy cổ áo anh ta.
“Anh có thể xúc phạm tôi, nhưng không thể xúc phạm em ấy!”
Mặc dù không biết Trần Hạo sẽ làm gì, nhưng Tống Ninh Mông vẫn cảm thấy thoải mái khi nghe những lời nói mạnh mẽ của anh!
Cao Lăng lúc đầu cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng quay mặt lại liền nghĩ, nếu như Trần Hạo làm vậy thì có khi sẽ phải ngay lập tức cuốn gói khỏi nhà họ Bạch.
Nếu thế thì Lưu Gia Ấn phải biết ơn anh ta không đây?
Nghĩ đến điều này, Cao Lăng liền không đếm xỉa đến Trần Hạo muốn làm gì nữa!
“Tôi cứ nói thế đấy? Có giỏi thì đánh đi!”
Trần Hạo mỉm cười nói: “Lần đầu tiên tôi mới gặp loại người hèn hạ như anh, được, tôi sẽ đánh theo yêu cầu!”
Bốp bốp bốp! Trần Hạo tát vào mặt Cao Lăng mấy cái tát, anh chỉ lo chuyện này không thể nào rầm rộ hơn được nữa, chứ chẳng có ý muốn nương tay.
Cao Lăng vốn dĩ đã có cái đầu rất to đầy thịt, vậy mà trong nháy mắt lại có thể to lên gấp mấy lần!
Cao Lăng ôm mặt, trong mắt đầy lửa hận, nhưng cũng biết rằng thời cơ đã đến.
Trần Hạo thật sự dám động thủ, không sợ làm lớn chuyện sao?
Hợp đồng của Giang Ngạo Tuyết và Trần Hạo mang về đã có ảnh hưởng rất lớn đến uy tín và địa vị của anh ta!
Vào lúc này, anh ta đã nắm lấy cơ hội để tìm lại địa vị của mình!
Cao Lăng cầu được ước thấy, lúc này Lưu Gia Ấn đã đưa Bạch Tường Vũ đến cửa.
Cả hai đến để thảo luận với Cao Lăng, xem liệu họ có thể bắt kịp doanh số bán nhà trong tương lai gần hay không, và phấn đấu để làm đẹp hơn kết quả hoạt động của quý tiếp theo.
Bằng cách này, họ có thể tự nhiên gây áp lực buộc Bạch Phi Nhi phải cân bằng một số tài nguyên, chuyển trở lại cho ngành bất động sản!
Không ngờ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy phòng kinh doanh biến thành một nồi cháo heo.
Cao Lăng ngước mắt lên nhìn Lưu Gia Ấn, hậu thuẫn lớn nhất của mình, và bật khóc.
“Sếp Lưu…!Tôi không thể làm ở phòng kinh doanh được nữa.
Nhà họ Bạch thật xem thường người khác.
Anh nhìn xem, tôi đã bị đánh ra tới nông nổi nào rồi đây?”
Nhìn thấy người trước mặt, Lưu Gia Ấn hít một hơi.
“Anh là ai?”, Lưu Gia Ấn ngẩn người hỏi.
“Tôi là Cao Lăng! Trưởng phòng kinh doanh Cao Lăng!”
Nhìn thấy Cao Lăng bây giờ trông giống y như một cái đầu lợn, Lưu Gia Ấn gần như bật cười, nhưng buộc phải kìm lại.
“Ai đánh anh thành ra thế này?”, Lưu Gia Ấn hỏi.
“Là Trần Hạo và con nhỏ đê tiện kia!”, Cao Lăng chửi rủa.
Khuôn mặt của Cao Lăng trông có vẻ đau khổ, nhưng anh ta thực sự đang rất sung sướng!
Lưu Gia Ấn luôn tơ tưởng về Bạch Phi Nhi, đây là điều mà mọi người trong công ty đều biết!
Bây giờ Trần Hạo đã đánh anh ta ngay trong phòng kinh doanh và công khai quan hệ với một phụ nữ khác! Chuyện này mà đến tai của Bạch Phi Nhi thì cô ấy nhất định sẽ ly hôn!
Ai là người có lợi nhất nếu Bạch Phi Nhi ly hôn? Tất nhiên đó là Lưu Gia Ấn!
Đến lúc đó, chính do Cao Lăng này góp phần khiến Bạch Phi Nhi ly hôn, anh ta nhất định sẽ được đền đáp, sau này nhà họ Bạch do Lưu Gia Ấn tiếp quản, vậy chẳng phải anh ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa hay sao?
Hơn nữa, Bạch Tường Vũ, người đi cùng với Lưu Gia Ấn, cũng rất vui nếu như Trần Hạo tiêu đời.
Anh ta nhớ đến chuyện xảy ra với Bạch Phi Nhi và Trần Hạo trong thang máy vào buổi sáng, nghĩ rằng mình có thể trả thù ngay bây giờ, lại còn có thể khiến đứa con rể rác rưởi của nhà họ Bạch cuốn gói ra đi.
Bạch Tường Vũ mỉm cười và nghĩ thầm, để xem còn cứng cựa được tới lúc nào!
“Trưởng phòng Cao, anh là nhân viên cốt cán của Bạch Thị, không có công lao thì cũng có khổ lao.
Nhà họ Bạch của chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho người dám làm hại đến anh.
Nếu như anh có chuyện bất bình, tôi xin hứa rằng nhà họ Bạch sẽ luôn đối xử công bằng!”
Ngay khi Bạch Tường Vũ cảm thấy đắc ý vì mình đã nắm bắt được một cơ hội từ trên trời rơi xuống, thì một giọng nói truyền đến.
“Bạch Tường Vũ, ngay cả khi tên khốn này gọi tôi là con đê tiện, anh vẫn đứng về phe anh ta sao?”
Gì…
Nghe thấy giọng nói này, Bạch Tường Vũ chấn động, quay đầu lại nhìn thấy Tống Ninh Mông!
Con mẹ nó chứ! Tại sao lại là bà nội nhỏ này?
Khi Lưu Gia Ấn nghe thấy rằng Tống Ninh Mông cũng đang ở đó, sắc mặt của anh ta liền thay đổi..