Đọc truyện Anh Chồng “chính Chuyên” Nay Đã Vùng Lên FULL – Chương 24: Đã Hiểu Vì Sao Uống Say
Căn cơ của Tần gia vốn ở thành phố B, Đường Cẩm lại là người sinh ra và lớn lên ở thành phố B, căn cứ vào suy nghĩ về sau muốn được trở về thành phố này, hai người thương lượng qua lại xong, quyết định đem phòng ở bây giờ của Đường Cẩm bán đi.
Đường Cẩm sinh sống trong ba năm tại căn hộ nhỏ này, không có hồi ức nào đáng để lưu giữ lại, anh cũng không muốn tiếp tục ở lại, cho nên bán giá rất thấp.
Chỗ khu căn hộ Đường Cẩm ở tuy cũng không phải là chỗ của người giàu có gì nhưng khúc đường này rất tốt, gần sát trung tâm thương mại vô cùng thuận tiện.
Hơn nữa giá cả là một lợi ích thực tế, chỉ cần trong mấy ngày ngắn ngủi, sau khi đã thoả thuận xong hết cả rồi, những phần giấy tờ còn lại đều rất nhanh chóng.
Tề Ngộ mướn một căn hộ gần công ty của hắn, trở thành ổ nhỏ tạm thời cho hai người.
Gần sát đến cuối năm, chuyện của công ty ắt vô cùng bận rộn, trong lúc vội vàng dễ phạm sai lầm là chuyện thường xảy ra, hầu như ngày nào Tề Ngộ cũng mắng sa sả trong cuộc họp.
Lúc những nhân viên cấp cao đang nghe sếp của mình giáo huấn đến không nể nang mặt mũi chút nào, vẫn đang run lẩy bẩy, lại đang nghe được tiếng điện thoại của sếp vang lên giống như tiếng chuông cứu mạng.
Sắc mặt âm trầm của Tề Ngộ khi nhìn được là tin nhắn do Đường Cẩm gửi thì mặt có diu lại một chút, hắn hướng đám nhân viên bên ngoài đang chờ bị phê bình khoát khoát tay, “Ra ngoài, về sau chú ý một chút.
“
Các nhân viên không nghĩ tới sẽ tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn nhau nhao nhao lên tiếng trả lời, lòng bàn chân như đang bôi dầu mà chuồn lẹ.
Tề Ngộ không có thời gian đi đoán tâm tư của cấp dưới, hắn không chút do dự mở điện thoại di động lên, kiểm tra tin nhắn Đường Cẩm gởi tới.
“Ngộ Ca, anh đến chúc mừng quán bar mới mở của thằng bạn thân, không ở nhà ăn cơm tối.
“
Tề Ngộ trả lời lại “Ok anh, vậy tan làm xong em đón anh nhé? “
Tề Ngộ không biết Đường Cẩm sẽ tụ tập đến lúc nào, mấy đêm gần đây đêm nào hắn cũng tăng ca, nếu như thời gian thích hợp, hắn có thể lái xe đi đem Đường Cẩm về nhà.
Một lát sau, Đường Cẩm gửi tới địa chỉ chỗ hẹn
Tề Ngộ liếc nhìn dòng chữ một cái, thì thào lên tiếng, “Phố…!thiêu nướng?”
—
Lúc Đường Cẩm tìm được chỗ bàn của Tạ Miểu, đã thấy thằng bạn nối khố đang nâng ly cụng rượu với người em đi theo hắn.
Đường Cẩm kéo ghế ra ngồi xuống, cởi xuống khăn quàng cổ để qua một bên, mở miệng cười nói: “Nướng sườn ở ngoài trời, Tạ Nhị Ba mày vẫn cũng oách quá đó.”
Dù sao cũng là mùa đông, lúc này đã không có người nào, chủ quán nướng đồ đem lên rất nhanh, không lâu sau đã bày cả bàn.
“Tao đây là đang trải nghiệm cuộc sống.
“
Nói là tụ hội, cộng thêm Đường Cẩm cũng chỉ có ba người, trước đây lúc Điểm Sôi và Không Độ khai trương, đều chỉ có anh và Tạ Miểu hai người ăn chung bữa cơm, lần này mới có rượu đó! Khai trương lại có thêm một người.
Tạ Miểu chỉ chỉ người đang ngồi ở bên cạnh mình, giới thiệu: “Ông chủ quán bar mới của tao, Ngụy Khuyết.
” hắn lại chỉ vào Đường Cẩm, “Thằng bạn thân nối khố từ nhỏ tới lớn của anh, Đường Cẩm.
“
Đường Cẩm quan sát từ trên xuống dưới người đang ngồi ở bên Tạ Miểu, tóc của anh ta là thuần một màu đen nhánh, màu tròng mắt lại rất nhạt, có cảm giác không gì có thể lọt vào mắt xanh của anh ta.
Cho dù Đường Cẩm mỗi ngày đều nhìn mặt của mình và Tề Ngộ, cũng không thể không thừa nhận cái người gọi là Ngụy Khuyết này, dáng dấp nhìn rất đẹp trai.
Chính là càng nhìn càng thấy quen mắt.
Đường Cẩm nhìn Ngụy Khuyết thoáng suy nghĩ một chút, sau đó bừng tỉnh nhận ra nói: “Cậu là đội trưởng an ninh vào lúc đó.
“
Đường Cẩm còn nhớ lúc mình đi vào Không Độ để cứu Trác Trình có một bảo vệ đã trong một cước đã đem thằng công tử bột mập mạp vô dụng quen sống an nhàn sung sướng đã bay xa tới cả mét.
Hai người bọn họ còn từng đứng trên cùng một phe để đánh với bên kia một trận ra trò, hóa ra là người trước mắt này.
“Đường thiếu.” Ngụy Khuyết hiển nhiên cũng nhớ lại anh, bắt tay với Đường Cẩm cười nói, “Khả năng đánh đấm của Đường thiếu rất tốt.
“
“Vậy cũng là do Cẩm Nhi đánh lộn quen mặt từ trong trường cấp ba.” Tạ Miểu đem một ly nước chanh đẩy tới trước mặt Đường Cẩm, còn có chút thương cảm khi nhớ lại hồi đó Đường Cẩm cả người mình đầy thương tích, “Mỗi lần mày đánh nhau, cho dù là mày đánh thằng khác tới mặt mũi bầm dập, thì ngày mai mấy đứa con gái vẫn sẽ mang đống quà ý muốn an ủi mày, nhét đầy cả cái hộc bàn.”
Ngụy Khuyết chỉ cười cười không nói hùa thêm vào.
Mà Đường Cẩm nhìn nước chanh của mình có chút bất mãn, “Tạ Nhị Ba mày uống rượu đế à? “
“Làm sao có thể? ” Đường Cẩm đổi hết một ly, Tạ Miểu cũng không khá hơn chút nào, “Tao uống rượu nước hai đổ thêm nước sôi, nếu không…!giờ này tao đã nằm sấp mặt trên bàn rồi, còn ở đã xiên nướng gì nữa.”
Đường Cẩm đem nước chanh buồn bực uống hết một hơi, mở miệng nói: “Ở đây có bia hay không?” ăn đồ nướng uống bia mới đã nhất.
“Có.
” Ngụy Khuyết cầm hộp bia từ một bên đưa cho anh.
“Mày uống được hay không? ” Tạ Miểu chứng kiến Đường lui ra sau để dễ mở nắp bia, ngửa đầu rót vào một hớp lớn, có chút lo lắng nói, “Với tửu lượng của mày, uống xong lon bia này không biết có tìm nổi được đường về nhà không nữa.
“
“Không có việc gì.
” Đường Cẩm không để ý chút nào mà cầm cây xiên ớt lên, thuận miệng nói, “Đợi lát nữa có người đón tao.”
“Đón mày? Ai vậy? ” động tác nâng ly của Tạ Miểu dần dần khựng lại khi thấy Đường Cẩm cười cười bí hiểm, ánh mắt lóe lên.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trong nháy mắt có cảm giác như đầu lưỡi của mình bị ai cắt mất “Chẳng lẽ ..
Tề, Tề Ngộ? “
Tạ Miểu đương nhiên biết thằng bạn nhà mình cuối cùng cũng mở được to mắt ra mà kiếm người yêu mới rồi, vì thế mà hắn đã vui đến nỗi bắn tiền lì xì cho đám vòng bạn bè.
“Tề, Tề Ngộ.
” Đường Cẩm bắt chước cái giọng âm dương quái khí của Tạ Miểu lúc nói tên này, cuối cùng phải cười phá lên từng tiếng mà nói, “Bộ ẻm đáng sợ đến như vậy sao? Sao ai nhắc đến tên ẻm là đều bị cà lăm vậy? “
“Thì chả phải là vì ngày nào ông già tao cũng lôi nó ra như tấm gương sáng cho tao noi theo.” Tạ Miểu vừa chuyển đổi đề tài, đột nhiên hạ giọng nghiêm mặt nói: “Mày có biết gần đây hai đứa kia đã xảy ra chuyện gì không?”
“Hai đứa nào?”
Tạ Miểu nhìn anh với vẻ mặt chê bai kiểu mày đúng là chả biết cái quái gì, nói tiếp: “Thì còn ai ngoài Trác Trình với thằng em trai mưa của nó nữa, mày biết rồi mà còn bắt tao nói ra.
“
“Ah…!” Đường Cẩm suy nghĩ một chút, “Thẩm Nhất Địch thì tao biết, Trác Trình làm sao vậy? “
Dù sao Đường Cẩm cũng phải lên Weibo để đăng tranh mình vẽ lên.
Thẩm Nhất Địch cao thấp gì cũng là người nổi tiếng, gần nhất mỗi ngày đều bị chửi trên mấy hot topic, anh có muốn không nhìn thấy cũng khó.
Từ trước đó thì cố gắng đè dư luận xuống, nên giờ bị phản đòn lại còn mạnh hơn nhiều.
Bây giờ đã lên các loại hot search ở trên đó mãi không dìm xuống được, Đường Cẩm cũng hoài nghi phía sau còn có người muốn hại cậu ta.
Có điều từ lúc sau khi anh đã rời khỏi nhà cũ rồi, sẽ không để ý đến tin tức gì Trác Trình nữa, vốn là người dưng rồi, bây giờ anh nghe thấy cái tên Trác Trình thôi cũng đã thấy chán ghét theo bản năng.
Tạ Miểu khẽ chọc một cái dưới bàn, “Nó bị đánh gãy một chân.
“
Hắn nói câu đó xong thì không lên tiếng nữa, tỉ mỉ quan sát biểu tình của Đường Cẩm.
Đường Cẩm uống một ngụm rượu, giương mắt phát hiện Tạ Miểu nhìn mình chằm chằm không ngừng, nạt lên: “Mày nhìn tao chưa đủ hả? Nói tiếp đi! “
Tạ Miểu không nhìn ra biểu tình gì bất thường của Đường Cẩm nữa, rốt cục yên tâm thở một hơi dài nhẹ nhõm, mở miệng nói tiếp, giọng điệu cũng không nặng nề như lúc nãy nữa, “Nó muốn mua lại căn nhà cũ của mày với giá gấp ba, có điều lại đi vay mượn nặng lãi, cái loại vay lãi suất nóng ấy, không trả được nên liền bị….!”
Đường Cẩm cau mày một cái, hơi nghi hoặc một chút, gia cảnh Trác Trình tuy không tính là hàng đại gia thứ thiệt, nhưng cha mẹ của anh ta cũng có một công ty kinh doanh, làm gì đến nỗi chỉ là một căn hộ nhỏ mà trả không nổi tiền.
Tạ Miểu như đã nhìn thấy được nghi vấn của Đường Cẩm, giải thích: “Tao dò ra được, công ty của cha mẹ nó xảy ra vấn đề, lỗ vốn rất nhiều đã sắp muốn phá sản ” Tạ Miểu uống cạn ly rượu còn một ít của mình, bổ sung một câu, “Tần gia ra tay.
“
Biểu cảm của Đường Cẩm rốt cục cũng có một nét dao động rất nhỏ.
“Tần gia bây giờ do ai nắm quyền, Cẩm Nhi à cái này mày còn rành hơn tao.
” Tạ Miểu có chút do dự, hắn nhếch miệng, rốt cục vẫn phải mở miệng nói: “Chuyện cậu ta đối phó với Trác Trình đương nhiên tao không có ý kiến, nhưng cậu ta ra tay cũng thật quá ác, trước đó khi còn chưa đủ lực cậu ta có thể ẩn núp mấy năm ở thành phố G lặng im không tiếng tăm.
Sau đó lại ra tay tàn bạo dám đi công kích cổ phiếu của chính nhà mình, chuyện “đối thủ thiệt mười mình cũng thiệt tám” trong giới mọi người ai cũng biết, ông già nhà tao cũng vất vả dữ lắm mới chống lại được bên đó.”
Tạ Miểu nỗ lực tìm kiếm lý do để nói giảm nói tránh đi, “Cẩm Nhi à tao cũng không phải nói là cậu ta không tốt…!Chỉ có điều cậu ta tâm cơ thủ đoạn thế này, tao thật sự đang sợ mày không thể đối phó được với cậu ta đâu.”
Lúc đầu Tạ Miểu cũng không muốn làm loại chuyện xen vào giữa tình cảm của hai người, nhưng hắn thực sự bị Trác Trình dọa cho sợ rồi, bị tổn thương về mặt tình cảm một lần là đủ rồi, một lần nữa hắn sợ Đường Cẩm chịu không nổi.
Đường Cẩm trầm mặc yên lặng nhìn kỹ Tạ Miểu ở đối diện vài giây, đột nhiên khẽ cười một tiếng, rót đầy rượu vào chén rượu đã cạn đang trước anh “Thương trường như chiến trường, bản thân mày cũng từng vùng vẫy trong giới kia, hẳn là còn phải hiểu quá rõ đạo lý này hơn so với tao mới đúng.
“
Anh nâng chén đẩy tới trước mặt Tạ Miểu, hai mảnh sứ có hơi va vào nhau, mặt rượu bên trong lúc đầu không chút nào gợn sóng giờ cũng đã hơi bập bềnh.
Đường Cẩm cười nói: “Nếu như không ác với kẻ đối địch với chính mình, thì sẽ làm đau bản thân mình, cho nên để tự bảo vệ quyền lợi của bản thân, thì có phải cần phải ác với kẻ địch không, mày nói xem?”
Tạ Miểu sắc mặt yên lặng ,đưa mắt chuyển từ trên mặt của Đường Cẩm chuyển qua chén rượu, ngưng mắt nhìn mấy giây sau đột nhiên quay qua bên kia kéo ống tay áo Ngụy Khuyết, nói trong đau đớn: “Thằng bạn nối khố của anh thế mà lại bênh bồ mắng anh!”
Ngụy Khuyết dở khóc dở cười lôi tay áo từ trong tay hắn ra ngoài, thầm nghĩ, ai biểu anh muốn người ta phải đề phòng người yêu của người ta, không oán anh thì oán trách ai bây giờ.
Trong lòng anh ta đang chửi thầm như thế, ngoài miệng lại không thể nói ông chủ của mình như vậy, đành phải an ủi: “Đường thiếu cũng là đang quan tâm anh thôi, nhắc nhở cậu anh phải chú trọng đến mình một chút, không nên luôn chừa đường cho những kẻ đang ủ mưu ám hại mình.”
Tạ Miểu tràn ngập ước ao mà nhìn về phía Đường Cẩm, tội nghiệp nói: “Thật vậy à?”
Đường Cẩm trả lời lại như một cú tát vào mặt: “Xạo đó! Mắng mày chính là mắng thôi.”
“Má mày chứ!” Tạ Miểu còn chưa kịp phát lửa giận hết ra, đã bị Đường Cẩm dùng đũa trúc gõ một cái vào đầu.
“Nói thật, vì sao cả mày lẫn anh hai tao đều như đang “bấm quẻ” là Tề Ngộ sẽ làm gì tao mà chả có chút chứng cứ nào?” Đường Cẩm nhớ lại lúc anh mắng Đường Phong một câu “Vậy anh có bao giờ tính toán ra tay với chị dâu chưa”, làm anh hai bị á khẩu không trả lời, đã cảm thấy chuyện này thật buồn cười rồi, “Rõ ràng cả mày lẫn anh hai tao đều là cùng một loại người với Tề Ngộ, đáng ra phải nên hiểu nhau nhiều hơn mới đúng, người dù cho có lắm mưu nhiều kế nham hiểm đến đâu, trái tim vẫn luôn nóng mà!? Cũng giống như mày sẽ ra tay không chút lưu tình với đối thủ cạnh tranh của mình, nhưng vẫn luôn đối xử tốt với tao đó thôi.”
Tạ Miểu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh.
Đường Cẩm lại gõ vào đầu hắn thêm mấy cái nữa, nụ cười rốt cục cũng có thêm vào chút tình cảm ấm áp, “Biết là mày nghĩ cho tao, nhưng tự trong lòng tao biết Tề Ngộ đối xử tốt hay không tốt thế nào với tao.
Thêm một thời gian nữa mày sẽ thấy hai chúng tao vẫn ở bên nhau, mày cũng đừng có lo lắng không đâu như bà má già nữa đi.
“
“Mày…! ” Tạ Miểu nói một chữ “mày” hồi lâu, cuối cùng cũng nở nụ cười như đã bỏ cuộc, rót thêm rượu vào chén của mình để uống cạn ly với Đường Cẩm, “Cẩm nhi à vừa rồi hình tượng của mày trong lòng tao trong nháy mắt đã lên một tầng cao mới! Tao không nói thêm gì nữa, mày thích thì thằng này cũng thích!”
Đường Cẩm cầm bia lên như tán đồng với hắn, hai người chén chú chén anh người thi nhau kẻ thì uống cạn ly rượu, người thì uống hết nửa lon bia còn sót lại.
Tạ Miểu còn chưa có phản ứng gì, Đường Cẩm trong nháy mắt đã cảm thấy đầu mình váng vất, trên mặt nóng hổi, hơi cồn bốc lên đầu.
Ngụy Khuyết nhanh lôi tay Tạ Miểu ra, “Đường thiếu hình như say rồi.
“
“Say? ” Tạ Miểu đưa qua huơ huơ lon bia rỗng, kinh ngạc nói, “Mới một lon đã gục rồi? Chưa chi đã say sấp mặt rồi sao! “
Mắt thấy Đường Cẩm mới vừa rồi còn mắng hắn rất trơn tru, giờ đã hai mắt mê ly, cả người mềm oặt ghé vào trên bàn, ợ rượu nói lầm bầm: “Tao muốn về nhà, thấy thấy…!”
Tạ Miểu vội la lên: “Chưa thấy ai say nhanh như vậy, đừng thấy thấy nữa, tao cũng không biết nhà mới của mày ở đâu, mày đúng là ông nội của tao mà!”