Đọc truyện Anh Chọn Tình Nhân Hay Chọn Vợ – Chương 42
“Haizz, bà về phòng với tôi, thằng bé Lưu Triết ngủ rồi, mà nó ngáy ghê quá tôi không tài nào ngủ được, nên để Lưu Triết ngủ một mình, nghe bảo khó ngủ mà…”
Ba Huyền Chi thở dài vỗ trán bất lực nói nhỏ, bà nghe xong nhăn mày khó tin, không thể nào Lưu Triết ngủ ngáy được, vừa nãy tiếp xúc nói chuyện qua lại bà thấy hắn là người rất nhã nhặn, lịch lãm, đúng chuẩn soái ca lạnh lùng. Thật sự nghe Lưu Triết ngủ ngáy là điều quá sai, ba Chi tiếp tục nói:
“Về phòng với tôi đi, để con bé Huyền Chi ngủ một mình cũng được, nó mà ngủ say sưa thì cũng không biết rằng, là bà đã rời khỏi đâu mà lo…nào, mau đi thôi”
“Được rồi, ông khẽ tiếng một chút, để tôi vào đắp lại cho con cái chăn rồi về với ông”
Ba Huyền Chi nghe vậy à ừm, gật đầu đứng ngoài chờ. Haizz, khổ nỗi ba Chi bị dị ứng với tiếng ồn khi ngủ, đặc biệt là tiếng ngáy. Mà thế Lưu Triết mới về chơi đã ngủ ngáy? Thì hỏi làm sao được lòng ba mẹ vợ. Mẹ Chi chậm rãi đi lại khéo léo đắp chăn cho cô, xong xuôi bà quay lưng nhỏ nhẹ bước ra khỏi phòng, hành động hết sức nhẹ nhàng vì bà không muốn Huyền Chi bị thức dậy, sau khi cánh cửa được khép lại ba mẹ Chi cũng đã đi khuất, ở phía Lưu Triết mò mẫm chui vào trong, dự định không muốn phát ra âm thanh gì để Chi khỏi biết, nhưng nào ngờ đang đi thì bất chợt hắn vấp phải chân bàn ngã ngửa ra sàn nhà. Lưu Triết xanh mặt, đau đớn ôm chặt chân, cắn răng nhẫn nhịn không la Huyền Chi vặn vẹo nheo nheo hàng mi cong, mở mắt tỉnh thì hết hồn khi trông thấy hắn, Chi ngồi bật dậy chăm chăm nhìn hắn, cô không còn lời nào để nói:
Huyền Chi bước xuống đỡ Lưu Triết đứng lên, lại giường ngủ ngồi, hắn đi khập khiễng, bộ dạng trông rất đau, chả hiểu nổi đi đứng cái kiểu gì mà bị ngã nữa, Chi thở dài lắc đầu nói: “Ba mẹ em đâu cả rồi rõ ràng vừa nãy còn thấy mẹ em nằm cạnh mà”
“Mẹ em về phòng với ba em rồi”
Lưu Triết cười cười thích thú chỉ tay ra cửa nói, Huyền Chi nghe xong gãi đầu khó hiểu, Chi đăm chiêu liếc mắt sang nhìn, tự nhiên mẹ cô đang ngủ chung mà về phòng với ba là như thế nào bộ dạng Lưu Triết cứ mãi cười khúc khích càng làm Huyền Chi hoài nghi, Chi ho ho vài va cái cất lời: “Anh đã làm gì rồi phải không” giọng Chi dứt khoát nhấn mạnh từng chữ, Triết nghe xong rụt rè với thái độ đáng sợ đó của Chi, hắn à ờ đưa tay gãi đầu ngập ngừng lo rằng nói ra lại khiến cho Chi giận. Chi đập vào đùi hắn một cái trừng mắt quát
“Anh nói nhanh, không em vứt anh ra khỏi nhà trong giờ này bây giờ nói cho anh biết là ở xung quanh nơi này nhiều vong hồn lắm…”
“À…anh…anh chỉ gây ra tiếng ồn một chút xíu, ba em không chịu được nên đã bỏ về phòng rồi”
“Anh gây ra tiếng gì? Ba em sẽ không ngủ được khi có âm thanh gì vang vãng bên tai, mà sao anh biết chuyện này”
“Buổi chiều em và mẹ đang rửa chén trong bếp, anh đi vào vô tình nghe em nói đã mua được 1 thiết trống tiếng ồn khi ngủ để ba em ngon giấc hơn, nên anh ngáy ngủ cho ba em đi”
Huyền Chi nghe xong tặc lưỡi cổ họng nghẹn cứng không nói được lời nào, đúng là Chi chịu thua hắn, cái chuyện ngáy ngủ mất mặt như vậy mà Tổng Tài C.E.O lạnh lùng, bá đạo, tàn khó như hắn cũng làm được, người ngoài, nhân viên ở trong công ty mà biết thì họ cười cho thúi đầu, Huyền Chi chậc chậc lặng thinh, khuôn mặt Lưu Triết nham hiểm, khóe môi mỏng cong lên mỉm cười ma mị, hắn nhích người ngồi gần, chất giọng trầm ấm vang lên bên Huyền Chi.
“Ba mẹ đi cả rồi, đêm nay cho anh mạn phép được ôm em ngủ nhé, anh nhớ em, không có em nằm cạnh thì anh không ngủ được”
Đôi mắt long lanh chớp chớp giả vờ tỏ ra đáng yêu với Huyền Chi, Chi nghe xong nữa buồn cười, nữa thì muốn nổi hết da gà, sờn gai ốc? Cái gì mà mạn phép ngủ cùng chứ? Huyền Chi không kìm được lòng che miệng phụt cười. Ôi chao Huyền Chi làm sao mà từ chối được hắn? Chi bặm môi gật đầu: giọng Chi hiền thục, điềm đạm vang lên, mục đích là dặn dò hắn, ngủ cùng cũng đã thôi nhưng phải dè chừng ba mẹ, họ mà biết thì xem như xong.
“Nhưng sáng anh phải đi sớm, không ba mẹ thấy thì lớn chuyện lắm đấy”
Lưu Triết hì hì cười gật đầu lia lịa, Chi nhìn xuống chân, rướm máu một chút ở đầu ngón, vấp gì mà dữ vậy trời, Chi thở dài đi lại cầm hộp thuốc y tế mang đến băng bó vết thương cho hắn. Xong xuôi hắn thong thả, nhanh lẹ nằm gọn trên giường Chi, ôm chặt Chi ngủ ngon. Phòng của ba mẹ Chi cách đấy không xa lắm nên hắn cũng không nghĩ đến việc làm gì, vì sợ phát hiện:
[…]
Sáng hôm sau.
Họ hàng nhà Huyền Chi sang chơi vì đêm hôm qua ba Chi khoe cô dẫn bạn trai về ra mắt, vừa gặp Lưu Triết ai cũng ưng ý với độ đẹp trai, phong độ của hắn, các cô dì trẻ tuổi họ hàng bà con xa, nói chung không thân thiết gì với Huyền Chi, nhưng cứ say đắm mê hắn như điếu đổ, mặc cho Chi đã cố tình ghen ra mặt mà vẫn không ăn thua, Huyền Chi nói hắn làm nghề trông xe, chả cao sang, mà các cô ấy vẫn cứ phủi phui như không, bám vào hắn không rời phút nào. Lưu Triết biết Chi không vui vẻ nên hắn tránh né các cô dì ấy rất giỏi!
Ba Huyền Chi đang dở tay bổ củi nhìn hắn chỉ sang cái lồng lớn đựng gà cất giọng hỏi han: “Triết, con có biết làm gà không thì giúp bác một tay”
Lưu Triết nghe xong nhìn những con gà mập mờ béo ú sắp bị làm thịt cười cười, hắn bước lại gật đầu không e dè từ chối, cất lời: “Con gái bác cháu còn thịt được dăm ba con gà này thì nhằm nhò gì chứ” Huyền Chi đứng bên uống ngụm nước giải khát bất ngờ phun ra tung tóe, sắc thái tái nhợt ho sặc sụa, Chi đỏ mặt vỗ ngực, ngẩng đầu lườm nguýt hắn, mọi người đang ở đấy bỗng dưng đứng hình, từng cặp mắt nhìn hắn chằm chằm, Huyền Chi hấp tấp vội vàng chạy lại vỗ chan chát mạnh mẽ vào hông hắn cười khẩy nói:
“Anh ấy lại đang đùa vui đấy ạ, cho không khí bớt căng thẳng, nếu các cô các bác, ba mẹ không thích thì Lưu Triết sẽ không nói đùa nữa đâu? Phải không anh”
“Hả…anh biết rồi”
Huyền Chi giật giật khéo hắn sang nơi khác nói chuyện, lần này Chi có vẻ rất tức giận, nên Lưu Triết cũng im ru nào dám hó hé lời nào, Huyền Chi khoanh tay trước ngực, giọng nói chanh chua
“Anh muốn em bị cạo đầu bôi vôi, thả sông cho hà bá ăn hả? Sao lại nói linh tinh như vậy”
“Có anh ở đây kẻ nào lại dám cạo đầu bôi vôi thả sông em chứ”
Huyền Chi vỗ trán bất lực hoàn toàn, bình thường hắn nghiêm khắc, uy nghi lạnh lùng bao nhiêu thì hôm nay như có người khác nhập hắn vậy, thay đổi 180 độ, thấy Chi im lặng Lưu Triết bước đến xoa lưng dỗ dành, hắn biết là mình đã đùa quá chớn: “Anh không nói lung tung nữa? Bảo bối đừng giận”
Huyền Chi bặm môi, vặn vẹo cơ thể, tính đẩy hắn ra, lúc nào cũng làm Chi bực lại dỗ ngọt, càng chống cự càng bị hắn ôm chặt lại, Chi đành chịu thua ngoan ngoãn đứng im, Lưu Triết cúi đầu xuống:
“Huyền Chi, em thì anh thịt được chứ mấy còn gà đó, em có thể chỉ cho anh làm không…anh…anh không biết thịt chúng”