Đọc truyện Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em! – Chương 92: Bạn Tâm Giao
Thời gian châm mồi lửa rồi ném chúng lên trời cao khiến những chùm pháo hoa nổ tưng bừng.
Cuối cùng, chúng rơi xuống đại dương tĩnh lặng, những tia lửa tan ra trong những đợt sóng vỗ.
Chẳng nhớ rõ đã qua bao lâu, lí trí của Hạ Tập Thanh dần dần tỉnh táo trở lại.
Anh có cảm giác như linh hồn bị va chạm tới văng ra ngoài của mình cuối cùng cũng quay về cơ thể nhão như bùn này.
Cả người mềm nhũn, xương cốt đau nhức rã rời, như con thú mới sinh không có chút xíu sức lực nằm sấp trên ngực Chu Tự Hành, để mặc cánh tay cậu vòng qua bờ vai mình, ngón tay vuốt ve chân tóc ướt đẫm mồ hôi của anh.
Tiếng trái tim nhảy nhót trong lồng ngực đập vào màng nhĩ, tựa như tiếng chào hỏi đầy thân mật.
– Mệt à?
Chu Tự Hành nghến cổ lên hôn đỉnh đầu anh.
Cậu nghe thấy tiếng đáp lại khàn khàn của Hạ Tập Thanh, thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Tuy nhiên, không thể cười, cũng không được nói anh đáng yêu đâu nhé, vì sẽ chọc mèo con xù lông mất.
Hạ Tập Thanh liếc nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã sắp 0 giờ, bèn lấy di động ra, chuẩn bị lên Weibo.
– Sinh nhật của anh chỉ còn vài phút nữa thôi… – Chu Tự Hành phụng phịu cướp lấy di động.
– Không thể để dành cho em sao?
– Anh muốn xem tên nước hoa của em là gì.
– Thế anh hỏi em này.
– Chu Tự Hành vui vẻ, hớn hở.
Hạ Tập Thanh cướp lại di động.
– Không thèm, anh muốn tự xem cơ.
Anh muốn chờ tới khoảnh khắc 23 giờ 59 phút ấy vì cảm giác chờ đợi làm anh thấy thật thỏa mãn.
Đúng giờ, Weibo chính thức của nhãn hiệu nước hoa công bố tên của hai dòng nước hoa.
Thế nhưng Hạ Tập Thanh cảm thấy mình chờ công toi rồi, đúng là buồn cười mà.
– Em làm gì thế? Một loại thì tên là NC27, một loại thì tên là G23, y hệt số màu son ý.
– Hạ Tập Thanh thấy thật dở khóc dở cười.
Mặc dù anh hiểu ý của Chu Tự Hành nhưng những người khác làm sao hiểu được chứ.
Nhưng chẳng ai ngờ được, ngay cả Hạ Tập Thanh cũng không ngờ rằng sẽ thấy được những bình luận này ở phía dưới bài đăng.
[Đồng xanh hi vọng: Với tư cách là người xem trung thành của “Thoát khỏi sinh thần”, tên nước hoa làm khao khát muốn giải mã cứ thôi thúc trong tui luôn ó…nhập vai quá sâu rồi…]
[Tự Học xông lên: Nam sinh khối tự nhiên Chu Tự Hành đang ra câu đố đấy à?]
[Mị iu Alpha: Lúc đầu nhìn thấy kiểu dáng thiết kế này, tui còn tưởng tên nước hoa sẽ liên quan đến ngôi sao hoặc hoa hồng chứ vì vừa có kim tuyến lấp lánh vừa có hoa hồng còn gì.
Ai mà ngờ được cái tên sẽ khó nhằn như vậy chứ ha ha ha ha]
[“Thoát khỏi sinh thần” sẽ mãi mãi không kết thúc: Tôi cảm thấy không đơn giản thế đâu, vừa có chữ cái, vừa có con số khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến mật mã.
Nếu áp dụng mật mã hàng rào trong kì thứ nhất của chương trình, giả sử trị số là 2 thì khi giải mã, ta sẽ được NGC2237.
Thế nhưng kết quả giải ra có vẻ chẳng có ý nghĩa gì luôn… Cũng có thể do tôi nghĩ nhiều với nhập vai quá sâu, mọi người xem chơi thui nhá ha ha ha.]
[Hành Hành công nhất vũ trụ: @“Thoát khỏi sinh thần” sẽ mãi mãi không kết thúc Có nghĩa đó! Chị em đỉnh quá xá! Tui vừa đi tra xong, NGC2237 là tên của một Tinh vân.
Tinh vân này có hình dáng giống hoa hồng đóa nha, tui thả ảnh ở đây nà, đẹp lắm lắm lắm luôn á!]
[Chu Tự Hành là thiên thần: Má ơi, đẹp quá! Với cả thiết kế của hai chai nước hoa này, một chai là là vũ trụ, một chai là hoa hồng, kết hợp lại chính là NGC2237, hoa hồng trong vũ trụ rùi! Trời đất thánh thần thiên địa ơi, Chu Tự Hành quả là nam sinh khối tự nhiên lãng mạn nhất.]
[Hành của tui siêu A đó: Chu Tự Hành đã lật đổ hoàn toàn tiêu chuẩn theo đuổi bạn đời tui đặt ra luôn, cơ bản là vì tui sẽ không thể tìm thấy ai tốt như vậy nữa… Hay là comeout đi anh ơi, để em triệt để hết hi vọng đi mờ!]
…
– Thế mà các cô ấy vẫn giải ra được.
– Hạ Tập Thanh cảm thấy quá kì ảo rồi.
Chu Tự Hành ôm lấy bờ vai của anh, mắt cong cong ý cười.
– Chắc là cày đi cày lại chương trình nên mới luyện ra trình độ nhạy cảm này.
Cậu bỗng nhiên cúi đầu xuống, tìm thứ gì đó ở khe của sô pha, tìm kiếm được một lát thì sờ đến chỗ Hạ Tập Thanh đang nằm.
– Em đang tìm gì thế?
Chu Tự Hành giấu bàn tay ra sau lưng, cười hì hì.
Hạ Tập Thanh vừa vòng tay ra sau để cướp thì cậu đã ngoan ngoãn đưa ra.
Hóa ra là một lọ nước hoa.
Chất lỏng đen trầm như mực cùng những vì sao lấp lánh dưới ánh đèn, giữa chai là một bông hồng nhỏ màu đỏ rực.
– Đây là bản kết hợp của NC27 và G23, NGC2237.
Cậu nhét chai nước hoa vào lòng Hạ Tập Thanh.
– Đây mới là phiên bản giới hạn chân chính.
Bên nhãn hiệu chỉ làm một chai duy nhất này cho em thôi nhé.
– Trong giọng nói của Chu Tự Hành có chút đắc ý rất trẻ con.
– Những người khác đều chỉ có một nửa, chỉ có mình anh là hoàn chỉnh, độc nhất vô nhị.
Hạ Tập Thanh không thể tiếp tục kiểm soát cảm xúc của mình nữa.
Liệu trên đời này, còn có người nào không rung động trước Chu Tự Hành nữa không? Đáp án nhất định là không.
– Anh thử đi, xem có thích không?
Hạ Tập Thanh có chút chút không nỡ, hệt như thiếu nữ nhỏ lần đầu biết yêu, ngập ngừng, do dự.
Cuối cùng, anh vẫn mở nắp ra, xịt một ít vào cổ tay.
Làn sương lành lạnh chạm vào cổ tay, cuốn lên một trận lốc hoa hồng thơm ngát.
Thế nhưng không phải mùi hương ngọt ngào, mà là mùi hương mát lạnh, mênh mông bát ngát, xen lẫn chút cay nồng của hạt tiêu và tinh khiết của xạ hương trắng, nhiễm cả hơi tình ướt át không chịu tan đi trong không khí, cực kì mập mờ, ái muội.
Làm sao mới có thể miêu tả được hương thơm phức tạp này?
Anh cọ cổ tay vào cổ Chu Tự Hành, sau đó dựa vào lòng cậu để ngửi.
Có lẽ là tình yêu nồng nàn chớm nở của đóa hoa hồng dưới vòm trời lạnh giá.
– Thích chứ?
Cơ thể Hạ Tập Thanh nhũn ra, đầu óc váng vất.
Hương nước hoa như sợi tơ lụa mềm mại quấn lấy anh từ đầu đến chân.
Anh chỉ có thể gật đầu lia lịa, nghiêng mặt sang hôn sườn cổ của Chu Tự Hành rồi khẽ thì thào nói thích lắm.
Có lẽ do quá nhỏ, nên anh lại lặp lại một lần nữa đầy kiên định.
– Thích.
– Tốt quá rồi.
Chu Tự Hành thỏa mãn, ôm anh vào lòng.
Cậu không biết phải diễn tả cảm giác tốt đẹp này thế nào nữa.
Giờ phút này đây, dường như cậu cũng đã cảm nhận được ý nghĩa của việc sáng tác.
Thì ra thiết kế hoặc phát minh ra một thứ gì đó có thể làm người ta sung sướng đến vậy.
Quan trong nhất là, Hạ Tập Thanh thích nó.
Đây chính là giá trị cao nhất trong sự sáng tạo của Chu Tự Hành.
Lắc nhẹ chai thủy tinh đẹp đẽ trong tay, những mảnh vụn li ti xao động, bông hồng nhỏ ấy tựa như một trái tim đang sống.
– Anh muốn xem tiếp cái kia.
Hạ Tập Thanh gác chiếc cằm nhọn lên ngực Chu Tự Hành, ngước mắt lên nhìn cậu.
– Bật lên cho anh xem đi.
Chu Tự Hành xoa nhẹ mái tóc mềm mại của anh, giọng nói tràn đầy ý nuông chiều.
– Được.
Cậu ngồi dậy.
Việc đầu tiên làm là lấy chiếc chăn nhung xám ở trên một chiếc ghế sô pha khác đắp cho Hạ Tập Thanh, sau đó nhặt điều khiển dưới sàn rồi mở ảo ảnh lên.
Cậu đi tắt đèn phòng khách rồi ngay sau đó, bò lên sô pha, ôm lấy Hạ Tập Thanh.
Hai người nằm trong chăn nhung mềm mại, ấm áp, ngắm nhìn nàng Tinh vân lộng lẫy trước mặt.
– Bọn mình giống một đôi tình nhân đang cắm trại trên đỉnh núi nhỉ? – Chu Tự Hành bật cười.
Hạ Tập Thanh nghiêng đầu trên vai cậu, nhìn những bụi sao chầm chầm chuyển động.
Giọng anh đầy bất bình.
– Cứ như bối cảnh trong phim kinh dị ý.
Nói như em, cảnh tiếp theo bọn họ sẽ chết.
Chu Tự Hành cười, đưa tay đến bẹo má anh.
– Sao lại có chàng nghệ sĩ chẳng lãng mạn gì thế này.
Thế sao lại có nam sinh khoa vật lí lãng mạn như em chứ? Hạ Tập Thanh thầm lầu bầu.
Chẳng qua cuối cùng anh vẫn không nói gì, chỉ ngắm nhìn đóa hồng trong vũ trụ lâu thật là lâu, sau đó mới cất lời.
– Thật ra anh vẫn luôn tò mò tại sao em lại chọn học vật lí.
Dưới góc nhìn của anh nhé, một người từ nhỏ đã tham gia biểu diễn nghệ thuật thì sẽ rất khó dấn thân vào con đường nghiên cứu khoa học.
Vì thoạt nhìn chúng có hơi mâu thuẫn với nhau.
Không, ý anh là…
Hạ Tập Thanh bỗng nhiên phủ định lời nói của chính mình.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Chu Tự Hành.
Đồng tử của cậu ngập tràn ánh sao, có một lực hấp dẫn mãnh liệt.
– Cũng không mâu thuẫn lắm.
Chỉ là khiến người khác khó hiểu thôi.
Dù cho em có là thiên tài thì cũng sẽ khiến người khác hoài nghi liệu em có tham lam quá hay không.
Chu Tự Hành bật cười.
– Em tham lam thật mà, đây là bản tính của em đó.
Em luôn nghĩ, tất cả những thứ đẹp nhất thế gian, em đều muốn dành tặng cho anh.
– Chẳng qua, mặc kệ người ta nói thế nào, anh cũng thấy sự lựa chọn này rất tuyệt.
– Hạ Tập Thanh nằm trong vòng tay ôm ấp của cậu.
– Từ nhỏ anh đã cảm thấy các nhà vật lí học là những người đặc biệt và cũng rất lãng mạn.
– Vì sao?
Giọng của Hạ Tập Thanh rất nhẹ, có hơi hơi khàn,
– Bởi vì những thứ họ quan tâm chính là phong hoa tuyết nguyệt*, tuy nhiên cách họ quan tâm lại khác những nhà thơ.
Bản chất của việc nghiên cứu cũng chính là quan tâm và suy ngẫm.
Chẳng qua, họ sẽ xem xét từ xuất phát điểm của các vấn đề, khác hẳn với đa số mọi người trên thế giới, bởi vì nhiều khi, chúng ta chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài mà thôi.
(*Phong hoa tuyết nguyệt: gió, hoa, tuyết và trăng là bốn đối tượng thường xuất hiện trong văn học cổ điển.)
Anh vươn tay tới, như muốn bắt lấy ánh sao ảo ảnh.
– Một người quan tâm tới hướng gió thổi, hướng nước chảy, quan tâm tới quy luật đổi thay của mặt trăng, mặt trời, còn cả nguồn gốc của vũ trụ, sao có thể nói rằng người ấy không lãng mạn đây? Không chỉ lãng mạn, mà còn là một sự lãng mạn rộng lớn và vĩ đại.
Chẳng biết tại sao, nghe những lời Hạ Tập Thanh nói khiến Chu Tự Hành cảm thấy xúc động kì diệu.
Như thể dưới dải Ngân hà bao la, có đôi bàn tay tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ của đom đóm đang gõ cửa trái tim cô đơn của cậu.
Linh hồn của anh ấy đang thể hiện lập trường rằng, không, đang cất lời mới đúng.
Anh ấy nói rằng, anh và em đều giống nhau.
Sự đồng điệu về tâm hồn này khiến đầu óc của Chu Tự Hành trống rỗng trong nháy mắt.
Bỗng dưng, cậu không biết nên nói gì, đành phải trả lời câu hỏi trước đó của Hạ Tập Thanh.
– Em tưởng em đã từng trả lời câu hỏi ấy rồi, về việc vì sao em lại chọn học vật lí ý.
Thật ra, em được tiếp xúc với vật lí trong một lần đóng phim.
Lúc ấy em tầm…
Cậu hồi tưởng lại.
– Tầm mười tuổi.
Ấn tượng sâu sắc nhất với em là một lần, em ngồi ở đoàn phim chờ quay cảnh đêm.
Bởi vì đoàn phim ở trên núi, nên buổi tối nằm trên ghế có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, không giống với Bắc Kinh hiện giờ chút nào.
Hạ Tập Thanh giống như một đứa trẻ, yên lặng nằm trong lòng cậu nghe kể chuyện, vờn xung quanh anh là hương hoa hồng cùng xạ hương trắng thanh nhã.
– Lúc ý em đã học thuộc xong lời thoại nên mở sách ra đọc.
Em nhớ rõ quyển sách ấy là “Giáo trình vật lí học của Feynman”.
Trong sách có một đoạn văn đã làm em thay đổi hoàn toàn.
Thực ra nó là một câu chuyện về một nhà nghiên cứu vật lí.
Đề tài ông ấy nghiên cứu chính là nguyên nhân khiến hằng tinh có thể phát sáng và tỏa nhiệt liên tục, không gián đoạn.
Chu Tự Hành bấm điều khiển, Tinh vân hoa hồng mĩ lệ trước mắt Hạ Tập Thanh đột nhiên phóng to, giống như có vô số bụi sao đang bay về phía anh.
Cuối cùng, chúng ngừng lại, trung tâm của ngụy hoa tỏa ra những tia sáng vô cùng chói lọi.
– Đây là một hằng tinh.
Vì sao nó có thể luôn luôn phát sáng và tỏa nhiệt, năng lượng của nó đến từ đâu và sẽ đến nơi nào, đều là những việc mà nghiên cứu viên của đội nghiên cứu phải tìm ra.
Sau này ông ấy phát hiện, năng lượng của hằng tinh được phát ta từ hàng loạt những phản ứng hạt nhân không bao giờ gián đoạn trong tâm lõi.
Rồi một ngày, ông ấy đi dạo cùng bạn gái mình.
Giống như rất nhiều người, bạn gái ông ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn sao trời, rồi sau đó thốt lên đầy cảm thán như bao người đã làm.
Đầu ngón tay chạm vào ngôi sao ảo trước mặt, Hạ Tập Thanh đột nhiên lên tiếng.
– Ngôi sao này sáng ghê ha.
Chu Tự Hành bị sự ăn ý này chọc cho bật cười.
– Đúng rồi, chính là câu này.
Sau đó, nhà nghiên cứu ấy nói với cô: “Đúng vậy.
Vào giờ khắc này, anh là người duy nhất trên thế giới biết vì sao nó lại tỏa sáng.”
Dứt lời, Chu Tự Hành quay mặt sang nhìn Hạ Tập Thanh.
– Lúc ấy, em chỉ là thằng nhóc chẳng hiểu biết gì, đọc xong câu chuyện thì nhiệt huyết toàn thân đều sục sôi, cảm thấy như thế thật quá ngầu.
Có lẽ do em đã diễn quá nhiều, diễn thành bệnh nghề nghiệp khiến em vô thức nhập vai vào nhà nghiên cứu ấy.
Tưởng tượng mình là người duy nhất trên thế giới biết vì sao ngôi sao lại phát sáng khiến em nổi da gà.
Giọng nói của cậu chân thành, xen lẫn cả chút kích động.
– Chính sự cộng hưởng ấy đã thay đổi em, khiến em lựa chọn con đường này.
Trước đó, mọi người chỉ cảm thấy ngoại hình của em không tệ nên mới dẫn dắt vào giới giải trí.
Nhưng vật lí không như thế, nó hoàn toàn là quyết định của chính em.
Mặc dù cuối cùng, em không thể trở thành người phát hiện ra “giờ khắc duy nhất” ấy, nhưng trở thành người đi trước ngã xuống để người sau tiến lên truy tìm chân lí thì cũng vẫn có thể coi là một sự cống hiến lẫy lừng.
Hạ Tập Thanh không thể phủ nhận rằng Chu Tự Hành thật sự là một người theo đuổi chủ nghĩa lí tưởng đầy thuyết phục.
Nếu những người người theo đuổi chủ nghĩa lí tưởng khác kể cho anh nghe về những mơ mộng của họ thì anh sẽ bật cười.
Tuy nhiên, Chu Tự Hành không giống vậy.
Sự chân thành và nhiệt huyết của cậu thậm chí sẽ lây sang bạn, kéo bạn vào bầu trời sao cuồn cuộn này, khiến bạn thuần phục trước sự nghiêm trang và vĩ đại của khoa học.
Anh cũng rất tin tưởng hành trình trong tương lai của Chu Tự Hành sẽ không chỉ giới hạn trong những trang kịch bản.
Trọng tâm của cậu sẽ chếch đi, trở về quỹ đạo thuộc về riêng cậu.
– Anh muốn biết, trong quyển sách ấy, người bạn gái của nghiên cứu viên kia đã trả lời thế nào?
Chu Tự Hành cười, tay bấm nút điều khiển làm thu nhỏ phạm vi của Tinh vân.
Một đóa hồng được khôi phục hoàn chỉnh ngay trước tầm mắt.
– Cô ấy chỉ cười, không nói gì cả.
Hệt như Hạ Tập Thanh dự đoán.
Bất luận là nghệ thuật gia hay nhà khoa học thì đều thường rất cô độc.
Vậy nên Hạ Tập Thanh chưa bao giờ quan tâm đến cái nhìn của người khác, bởi vị trí khác nhau thì đâu thể thấu hiểu.
Nhưng ngay sau đó, Chu Tự Hành nắm lấy tay Hạ Tập Thanh.
– Nhưng em biết anh sẽ không thế.
– Gì cơ? – Hạ Tập Thanh không hiểu.
– Nếu, em nói là nếu em là nghiên cứu viên kia, khi em nói câu đó với anh, chắc chắn anh sẽ không nghĩ là em đang nói đùa.
Chu Tự Hành quay mặt sang nhìn Hạ Tập Thanh, nở một nụ cười tươi tắn, ấm áp.
– Chắc chắn anh sẽ nghiêm túc hỏi em rằng, vì sao nó lại phát sáng.
Không rõ vì sao, đột nhiên Hạ Tập Thanh thấy cay cay mắt.
Thậm chí anh còn cảm thấy, lời nhận xét của Chu Tự Hành khiến anh cảm động hơn bất kì lời thú nhận chân thành nào.
Đây chính là sự công nhận ý nghĩa nhất.
Anh không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng, anh vô cùng thích sự công nhận này.
Anh thích người đang tỏa sáng lấp lánh trước mắt mình, cậu tốt đẹp hơn tất cả mọi người trên Thế giới.
Người này đã dùng tiên đề vật lí vô cùng vững chắc để nói cho anh biết rằng, anh chính là người duy nhất thật sự thấu hiểu cậu trong hàng tỉ sinh mệnh.
Anh chính là bạn tâm giao của cậu..