Đọc truyện Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em! – Chương 6: Thoát khỏi sinh thần
Hạ Tập Thanh cho rằng, mấy chương trình thực tế thoát khỏi mật thất này, chính là ném khách quý vào một trường quay bán mở, cả đống VJ đi theo, mọi người cứ theo kịch bản, diễn bộ dạng tìm đường thoát ra từng bước một là được.
Ai ngờ tình hình hoàn toàn không giống anh nghĩ. Thậm chí bọn họ còn không được cho biết trước là loại mật thất gì, thì đã bị một miếng vải đen che mắt lại, đưa đến chỗ nào đó. Trước khi đi, đạo diễn còn cố ý dặn dò, “Trước khi máy quay bật, các vị đều không cần nói chuyện.”
Cảm giác mình bị người ta kéo đi một lúc lâu, sau đó được sắp xếp ngồi trên một cái ghế. Anh cho rằng như vậy là xong rồi, không nghĩ tới còn bị trói chặt lại bằng dây thừng, không thể động đậy. Loáng thoáng nghe thấy âm thanh kim loại va chạm, cổ tay bỗng thấy lạnh.
Tay anh bị còng lại, đặt trước ngực.
Nếu không chắc chắn là đang quay chương trình, thì Hạ Tập Thanh đã nghi ngờ, liệu có phải mình bị bắt cóc rồi không.
Anh hiện tại đã hiểu rõ câu đạo diễn vừa nói, “Cái mà chương trình theo đuổi chính là cảm giác chân thật, nhân viên công tác tuyệt đối sẽ không can thiệp, cho nên chúng tôi cũng không biết chỗ các vị sẽ xảy ra chuyện gì.”
***
Chu Tự Hành nghe thấy vài tiếng bước chân mơ hồ, hai tay của cậu bị dây thừng trói chặt, chân chạm xuống sàn, cổ chân cũng bị trói lại, không thể nhúc nhích. Đúng lúc cậu cảm thấy nghi hoặc, tấm vải đen bịt mắt bị nhân viên công tác tháo xuống.
Tầm mắt đột nhiên rõ ràng khiến cậu có chút không kịp thích ứng. Chu Tự Hành hơi nheo nheo đôi mắt, trước mắt là căn phòng kín, trông không hề khủng bố mà còn sáng sủa, trần nhà phát ra ánh đèn mờ nhạt, có rất nhiều đồ gia dụng bị phủ vải trắng, thoạt nhìn khá kỳ quái.
Nhưng căn phòng này cũng chả đủ làm cậu kinh ngạc.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt này so với mật thất còn ngoài ý muốn hơn.
Hạ Tập Thanh hai giờ trước còn ở studio trêu trọc, nói cười cùng cậu, giờ đang bị trói trên một chiếc ghế, hai người chỉ cách nhau tầm 1 thước.
(* 1 thước = 1/3 mét)
Không biết có phải vì muốn hùa theo vận đỏ trên internet lần trước không, chương trình cho Hạ Tập Thanh mặc một bộ sơ mi trắng, quần tây như cũ, đôi mắt bị miếng vải đen che kín, một lọn tóc tuột ra, rũ xuống bên sườn mặt, tóc quét lên đường cằm thon gầy, tinh xảo.
Đôi mắt sáng ngời bị miếng vải đen che đi mất, làm cho nốt ruồi trên chóp mũi càng nổi bật, trông anh ngoan ngoãn và vô hại.
Nhưng Chu Tự Hành biết rất rõ, hai từ này đều không thuộc về anh ta.
Chiếc còng giam cổ tay dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo, xương cổ tay anh hơi nhô lên, như muốn va chạm cùng kim loại. Dây thừng uốn lượn như rắn, quấn lấy thân thể anh, chặt chẽ, gắt gao, còn có thể nhìn thấy dấu vết thiết lên cơ bắp.
Miếng vải đen che đậy đôi mắt ngả ngớn, giúp Chu Tự Hành thoải mái mà quan sát người kia không hề kiêng nể, tên đàn ông dối gian xảo trá trong lòng cậu.
Anh ta nhìn hơi đáng thương, suy nghĩ phát ra từ nội tâm Chu Tự Hành, hay phải nói, anh ta làm người khác có ham muốn kỳ lạ, muốn khiến anh ta trông càng đáng thương hơn.
Lúc này, bỗng nhiên không biết vì sao, cậu có thể hiểu được mấy cái đam mê kì quái của một số người.
“Trò chơi chính thức bắt đầu.” Âm thanh bị biến âm như kim loại phát ra từ trên đỉnh đầu, đánh gãy vọng tưởng tốt đẹp trong đầu Chu Tự Hành.
“Hoan nghênh các vị đi vào “Thoát khỏi sinh thần”. Hiện tại, mong các vị quên đi thân phận. Bị nhốt trong mật thật này, thì đều là người chơi. Các vị chú ý, mật thất này không chỉ có một phòng mà là là nhiều phòng liên thông. Có nghĩa là, các vị thoát ra khỏi căn phòng hiện tại sẽ tiến vào 1 phòng mới, ở đó có thể có người cũng bị nhốt như các bạn. Trong thời gian ngắn nhất, người nào thoát ra khỏi hết các phòng, sẽ trở thành người chiến thắng, nhận được số điểm cao nhất. Những người còn lại sẽ nhận được số điểm ứng với số thời gian tiêu phí, cứ mười phút giảm 1 điểm.”
Đúng là đủ ngu ngốc. Hạ Tập Thanh cười cười, nhưng tiếng nhắc nhở vẫn chưa kết thúc.
“Có một điều đặc biệt phải nói, điểm khác biệt lớn nhất của “Thoát khỏi sinh thần” ở chỗ, đây không phải chương trình thoát khỏi mật thất đơn giản. Trong số người chơi tồn tại một kẻ sát nhân, khác với người chơi bình thường, tung tích của người đó được che giấu, cũng có quyền “giết” người chơi khác, người bị giết, số điểm tích lũy được sẽ về 0. Mỗi kỳ kẻ sát nhân chỉ có thể giết 1 người chơi. Đương nhiên, người chơi bình thường cũng có thể thám thính, suy luận, tìm ra sát nhân. Người chơi thời điểm tập kết với nhau, dựa vào phương thức bỏ phiếu xử quyết sát nhân. Nếu không một khi sát nhân thoát ra đầu tiên, thì tất cả người chơi bình thường đều sẽ tử vong, điểm tích lũy về 0, sát nhân được gấp đôi số điểm.”
“Trong quá trình chơi, các bạn cần vận dụng linh hoạt sự tài trí của mình để giải đáp được câu đố trinh thám, nếu bó tay không giải được, thì có thể trao đổi manh mối với nhau, cũng đồng nghĩa với việc kéo dài thời gian, điểm tương ứng sẽ giảm bớt. Tổng điểm cao nhất sẽ trở thành quán quân kỳ này, nhận được giải thưởng lớn thần bí.”
“Trên người các bạn sẽ không được cung cấp trang bị phụ trợ nào ngoại trừ 1 chiếc di động đã qua cải tạo. Di động này có 4 chức năng: Thứ nhất, tiếp nhận tin tức từ tổ tiết mục. Thứ hai, dùng để nhận manh mối. Thứ ba, nó sẽ giúp các bạn tính giờ. Thứ tư, bỏ phiếu nặc danh người các bạn nghi ngờ là sát thủ. Chú ý: người chơi không thể sử dụng điện thoại để liên lạc cho nhau, chỉ có cách liên lạc duy nhất là nói chuyện trực tiếp. Đã giới thiệu xong quy tắc.”
Âm thanh dừng lại một chút, sau đó là ba tiếng đếm ngược hòa cùng tiếng đồng hồ tích tắc.
Ba.
Hai.
Một.
“Trò chơi, bắt đầu.”
Nghe xong, Hạ Tập Thanh nhẹ nhàng thở ra, thả toàn bộ người lên ghế, đầu ngẩng về phía sau. Chu Tự Hành nhìn nhất cử nhất động của anh, phát hiện anh chắc chắn không biết đến sự tồn tại của cậu, thế là “rình coi” quang minh chính đại.
Dưới góc độ đạo đức của Chu Tự Hành thì cách làm này không đúng lắm, nhưng Hạ Tập Thanh là ngoại lệ, anh ta âm hiểm lại xảo trá, không biết ngại cũng chả có giới hạn cuối cùng. Cậu chưa từng tiếp xúc với loại người như vậy, cho nên thời điểm đối mặt với anh, Chu Tự Hành sẽ luôn làm ra những hành vi không thể khống chế được.
Hạ Tập Thanh cố đưa tay lên để bỏ miếng vải đen ra khỏi mắt, nhưng cánh tay của anh hoàn toàn bị trói chặt, căn bản không thể cử động được, thử rất nhiều lần đều thất bại, anh không khỏi thở dài, nhẹ giọng lầm bầm, “Đến nhìn cũng không được, kỳ đầu tiên phải ngồi chờ chết sao?”
Chu Tự Hành buồn cười, không biết vì gì, việc quan sát Hạ Tập Thanh đã xua tan sự bức thiết phải thoát khỏi mật thất.
Hoàn toàn không nhìn thấy, chân tay cũng không thể hoạt động, Hạ Tập Thanh chỉ có thể dùng gót chân gõ nhẹ nhàng xuống đất, đầu ngửa ra sau, lười nhác mà dựa vào ghế, cũng không nói thêm lời nào, căn phòng an tĩnh đến quỷ dị. Chu Tự Hành cố tình không phát ra âm thanh. Hiểu rõ mình cũng đang bị nhốt, nên giúp đỡ nhau mới là thượng sách, dù gì bọn họ cũng đang quay chương trình, không thể tiếp tục im ắng thế này. Nhưng hiện tại, cậu vẫn chỉ muốn Hạ Tập Thanh duy trì trạng thái này.
Chắc chắn là do anh ta quá hư đốn, người như vậy xứng đáng bị chỉnh, trong lòng Chu Tự Hành nghĩ thế.
Có cảm giác như đang thay trời hành đạo.
Nhưng cậu thế nào cũng không nghĩ tới, người vừa nãy lười nhác đến mức từ bỏ giãy giụa, thế mà giờ bỗng nhiên ngồi thằng dậy, ngồi thẳng tắp đối diện với Chu Tự Hành, dường như cặp mắt dưới miếng vải đen kia có thể nhìn xuyên thấu, chăm chú nhìn cậu không chớp mắt.
Không sai, chính là “nhìn” cậu chăm chú.
Chu Tự Hành nhíu mày, cậu chắc chắc mình không phát ra bất kì âm thanh nào.
Bỗng nhiên, Hạ Tập Thanh nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất dịu dàng.
“Giúp tôi tháo bịt mắt ra đi.”
Không thể nào. Rõ ràng anh ta không nhìn được.