Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 43: Cuộc Tụ Tập Lúc Rạng Sáng


Đọc truyện Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em! – Chương 43: Cuộc Tụ Tập Lúc Rạng Sáng


Đúng là không thể nói lý mà!
Cả đường đi Chu Tự Hành đều không nói chuyện, cũng không muốn nghe Hạ Tập Thanh và Thương Tư Duệ nói chuyện, thế là đành phải đeo tai nghe lên, chợp mắt một lát.

Chế độ ngẫu nhiện như bị ai ám vậy, chọn đúng bài hát có ca từ chọc thẳng vào tim Chu Tự Hành.
[Dangers what we’re doing.

Chúng ta đều đang chơi với lửa.
We lock lip to ruin.

Môi khóa môi hướng về sự hủy diệt.
Don’t you trust love? Chẳng lẽ em không tin vào tình yêu sao?
Never trust love.

Vĩnh viễn cũng đừng tin.]
Bài quỷ gì đây.

Chu Tự Hành bực bội ấn hai lần lên nút điều kiển của tai nghe, chuyển bài hát.

Âm nhạc trong tai nghe từ giọng nữ mê ảo biến thành hợp âm ghi-ta giản đơn.
[Chúng ta đều biết cách chơi đùa, biết tìm vui vẻ trong những cuộc chơi mạo hiểm.
Thẳng thắn với những lựa chọn, dù không như ý cũng chẳng liên quan.
Chọn đề tài tán gẫu cũng phải thật thông minh, cự ly phải vừa ái muội vừa uyển chuyển.
Mặc kệ là ai vượt qua ranh giới này trước, thì ngày mai cũng đều quên thôi.]
Execuse me?
Ai viết thuật toán cho cái app âm nhạc này vậy?
Ma quỷ sao?
Chu Tự Hành mở khóa, đang định mở danh sách bài hát đề cử để xem rốt cuộc hôm nay cái app này đã đề cử cho cậu những bài hát ma quỷ gì, thì đúng lúc này, một tin nhắn trên Wechat nhảy ra, là bạn tốt kiêm bạn thuở cởi truồng tắm mưa – Triệu Kha.
[Kha Tử: Hành ca, bao giờ mày về Bắc Kinh? Mấy hôm trước, lão Tứ từ Đội trở về, chúng ta cùng ra ngoài tụ tập đi.]
Lão Tứ cũng lớn lên cùng cậu trong Đại viện Quân khu, là kiểu người bất cần, quan hệ với cậu cũng không thân thiết, nhưng cũng xem như cùng nhau lớn lên.
[Hành Hành: Tao không đi đâu.

Về Bắc Kinh tao còn phải đi thử vai.

Lịch trình gần đây cũng đã kín rồi.]
[Kha Tử: Chúng ta không kiếm số tiền vất vả này được không? Mày cứ như siêu nhân, suốt ngày bay khắp nơi ý, đến chút giải trí cũng không có.

Mày nhìn mày xem, đã hai mươi rồi mà còn chưa yêu đương! Mày thử ra ngoài, đi một vòng nhìn xem, làm gì có thằng nào đẹp giai dáng cao mà vẫn độc thân từ trong bụng mẹ giống như mày!]
[Hành Hành: Hoàng đế còn chưa vội mà thái giám đã vội rồi.]
[Kha Tử: Anh Kha đẹp giai, tốt bụng không thèm so đo với cái miệng không nói được mấy lời hay ho của chú.

Mà nói đi cũng phải nói lại, mày chắc không còn nhớ thương chị gái nhỏ hồi bé đâu nhỉ? Đều là chuyện xa lắc xa lơ rồi, người ta có khi giờ đã kết hôn, con cũng biết mua nước tương rồi ý chứ.

Mày không thể đổi đối tượng nhớ thương khác được không?]
Chu Tự Hành vốn định nói lại hắn mấy câu.

Nhưng nghe được “đổi đối tượng nhớ thương” thì trong lòng liền chột dạ.

Dù cậu mới có 20 tuổi, nhưng tuổi nghề chính thức cũng đã được 14 năm rồi.

Ở trong giới lâu như vậy, người theo đuổi cậu có rất nhiều, nhưng cậu lại chưa từng rung động.

Không phải không mong chờ tình yêu, mà là bởi vì một đoạn ký ức lúc nhỏ, đến giờ vẫn là tâm nguyện khó yên*.
(*Gốc là “Ý nan bình”, mình dịch thành “Tâm nguyện khó yên” theo OST của Trần Tình Lệnh hihi.)
Nói thật thì, đến diện mạo của bé gái kia cậu cũng không còn nhớ rõ nữa.

Đôi khi nghĩ lại thì cảm thấy mình giống như thằng ngốc vậy.
Cậu cho rằng mình sẽ luôn như vậy, ở trong biển người mênh mang mà chờ đợi.

Ai ngờ lại vướng vào rồi dây dưa với một người khác, mà còn là nam, không, là tra nam.
Nhưng Chu Tự Hành không thể không thừa nhận, cậu thật sự có chút động tâm.
Dù ôm ấp cảm giác áy náy vì đã di tình biệt luyến*, thay đổi đối tượng nhớ thương.

nhưng hoàn toàn là đổi từ một cái ý nan bình này sang một cái ý nan bình khác!
(*Di tình biệt luyến: chuyển tình yêu sang một đối tượng khác.)
[Kha Tử: Sao không trả lời? Không phải mày mất hứng đấy chứ?]
[Hành Hành: Tao mất hứng cái con khỉ.]
[Kha Tử: Không mất hứng thì mày đổi ảnh đại diện di.


Bao nhiêu năm rồi vẫn để hình bông hoa nhỏ, quá nữ tính!]
[Hành Hành: Cút.]
Chu Tự Hành thoát khỏi khung chat, mở ảnh đại diện của mình lên.
“Tới rồi, Tự Hành, xuống xe thôi ~” Thương Tư Duệ duỗi eo, đội mũ lên, đẩy đầy Hạ Tập Thanh.

Hạ Tập Thanh thấy Chu Tự Hành đang tự nhìn chằm chằm ảnh đại diện của chính mình, anh cũng phát ngốc theo, lúc này mới chuẩn bị đứng lên.
Chu Tự Hành thả điện thoại vào túi rồi xuống xe.
Phòng của ba người họ ở cùng một tầng, còn phòng của nhóm trợ lý ở hai tầng dưới.

Trong thang máy, bọn họ bàn bạc một lúc, cuối cùng quyết định mỗi người tự về phòng của mình tắm rửa trước, sau đó sẽ đến phòng Thương Tư Duệ.
Phòng của Thương Tư Duệ ở cuối hành lang, Hạ Tập Thanh ở phòng bên cạnh, còn phòng của Chu Tự Hành ở phía đối diện.
Đang tắm thì Hạ Tập Thanh mới chợt nhớ ra, anh không mang quần áo để thay.

Anh từ nhà Hạ Tri Hứa đi thẳng đến đây, cái gì cũng không mang.

Anh lại không muốn mặc áo choằng tắm của khách sạn.

Vì thế, Hạ Tập Thanh trần trụi ra khỏi phòng tắm, quấn chăn lên người nghĩ biện pháp.
Thương Tư Duệ thấp hơn anh, mặc quần áo của hắn chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là Chu Tự Hành đáng tin cậy.

Hạ Tập Thanh quấn chăn, ngồi khoanh chân trên giường, nhanh chóng gửi tin nhắn Wechat.
Chu Tự Hành đang sấy tóc thì nghe thấy tiếng di động kêu, đi qua nhìn thử.
[Phần tử khùng bố: Anh đẹp giai, mượn bộ quần áo mặc cái nào.]
Người này có đam mê mặc quần áo của người khác sao?
[Tiêu binh đạo đức*: Không cho mượn.]
[Phần tử khủng bố: Ok, vậy tôi sẽ trần trụi quẩy với các cậu.]

[Tiêu binh đạo đức: Anh muốn quần áo kiểu nào?]
(* Tiêu binh hay lính danh dự là những chiến sĩ diễu hành quân sự.

Mọi người từng thấy những cuộc diễu hành trong các dịp lễ lớn của quân đội rồi đúng không? Từng chiến sĩ bước đều nhau chằm chặp, không lệch 1mm nào, đó chính là lính tiêu binh.

“Tiêu binh đạo đức” ở đây chắc anh Hạ muốn ám chỉ bạn Chu là kiểu người chuẩn mực đạo đức, kiểu kiểu vậy… Vốn lúc đầu mình để “Sao đỏ danh dự” vì mình cảm thấy nghĩa nó cũng tương tự, vì hồi đi học thì “sao đỏ” hay “cờ đỏ” cũng là một sự tồn tại của sự gương mẫu mà nhỉ? Mình nghĩ để thế thì rất hợp với độ cute phô mai que của 2 bạn, nhưng sau một hồi đắn đo thì mình quyết định để nguyên gốc.)
Hạ Tập Thanh nhìn Wechat, cười không ngừng được, sao người này lại đáng yêu vậy chứ.
[Phần tử khủng bố: Chọn bừa một bộ là được rồi, tôi không mang quần áo để thay.]
Chu Tự Hành mở vali hành lý ra, vứt từng bộ từng bộ la liệt trên giường.

Mấy bộ này cậu đều đã mặc rồi, không có đồ mới.
[Tiêu binh đạo đức: Tôi bảo Tiểu La đi mua cho anh.]
[Phần tử khủng bố: Anh giai, đã giờ này rồi anh định bảo Tiểu La đi chỗ nào mua.

Nhanh lên đi, tôi không kén chọn đâu.

A, đúng rồi, còn cả quần lót nữa đấy.]
Nhìn những dòng tin nhắn này, Chu Tự Hành có thể tưởng tượng biểu cảm bất cần đời mà phó thác của Hạ Tập Thanh.
[Tiêu binh đạo đức:…Tôi không có đồ mới.]
[Phần tử khủng bố: Giặt sạch thì liền mới.

Nói chung cậu đưa thiếu cái gì thì tôi mặc thiếu cái ý, cậu cứ xem mà làm.]
Ngồi ở trên giường đợi khoảng 10 phút, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Người Hạ Tập Thanh quấn chăn, chân trần chạy trên sàn nhà.

Vừa mở cửa thì thấy Chu Tự Hành mặc áo cotton màu đen và quần dài xám, tóc còn hơi ướt, dáng vẻ này chính là giáo thảo* trong tiểu thuyết thanh xuân.
(*Giáo thảo: nam sinh đẹp giai nhất trường, hay chính là hotboy trường.)
Khuôn mặt này đúng là càng ngắm càng đẹp.

Hạ Tập Thanh phải cảm thán cho gu thẩm mỹ quá cao cấp của mình.
“Tới rồi.” Một bàn tay của Hạ Tập Thanh vươn ra từ góc chăn, túm chặt phần cạnh chăn đan chéo trước ngực.

Anh đứng dựa vào cánh cửa, cười với Chu Tự Hành.
Tóc của anh không được sấy khô, ngồi nãy giờ đỉnh đầu mới khô một tẹo.

Từng giọt nước theo sợi tóc dài chảy xuống, đọng tại thành giọt ở ngọn tóc, cọ lên cái cổ trắng nõn, rồi chảy xuống xương quai xanh và phần lồng ngực lộ ra.
Trước khi tới Chu Tự Hành đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý.


Vốn còn tưởng anh sẽ giống nữ chính trên TV, tránh ở trong phòng tắm, sau đó cửa mở hé ra, một bàn tay thò ra lấy quần áo của cậu, ai ngờ đâu lại là cái dạng hình ảnh này.

Cậu rũ mắt, không nhìn.
“Đi vào đi chứ.” Không thể buông tay ra, Hạ Tập Thanh dùng chân móc vào mắt cá chân của cậu, lấy bả vai huých cửa phòng, muốn đóng cửa lại.

Chu Tự Hành cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Khi tiếng đóng cửa vang lên, cậu mới nghĩ đến, mình rõ ràng có thể ném quần áo vào rồi đi luôn, vì sao lại vào bước vào?
Hạ Tập Thanh xoay lưng lại với cậu, chân trần trở lại cạnh giường.

Đôi mắt của Chu Tự Hành vô tình liếc nhìn bàn chân trần trên sàn nhà của anh.

Mắt cá chân của anh thật trắng, hai bên sườn có vết lõm sâu.

Theo từng bước chân của anh, mắt cá chân nhô lên, hướng lên trên chính là đường cong thon dài và mịn màng của bắp chân.
Điên rồi, điên rồi, cậu đang nhìn cái gì thế này.
Đầu óc nóng lên, Chu Tự Hành bước tới, ném quần áo của mình lên giường, rồi lại lùi lại, sau đó nói: “Mấy đồ này tôi mới mặc vài lần thôi, cũng gần như mới.

Kích cỡ có lẽ không vừa với anh, anh cứ mặc tạm đi, không cần trả lại cho tôi…”
“Đúng là có điểm không vừa.

Kích cỡ của cậu thật sự không nhỏ.”
Hạ Tập Thanh ngắt lời cậu, Chu Tự Hành kinh ngạc quay đầu, thấy hai tay Hạ Tập Thanh đang cầm quần lót đen của cậu, cười đầy ái muội: “Mấy tên nhóc bây giờ lớn nhanh phết nhỉ.”
Lỗ tai Chu Tự Hành nóng đến hoảng, lao đến như tên bắn, cướp chiếc quần lót về.

Cậu xù lông, xù đến không thể che giấu: “Nhiều lời như vậy thì anh đừng mặc nữa!”
Vừa rồi Hạ Tập Thanh vươn hai tay ra, chăn đã rơi xuống bên hông, toàn bộ nửa thân trên đều lộ ra, đã thế anh còn cười đến là ngây thơ, hồn nhiên, ngẩng mặt lên nhìn Chu Tự Hành: “Vậy thả rông sao? Thế thì không được, đi đường gió lùa vào, bảo bối của tôi sẽ bị lạnh mất.”
“Hạ lưu.” Chu Tự Hành hung tợn ném xuống những lời này rồi lập tức xoay người đi.

Mới bước chưa được 2 bước đã quay đầu lại, ném quần lót trong tay xuống giường, rồi xoay người bước nhanh ra khỏi phòng của Hạ Tập Thanh, đóng cửa “thình” một cái.
Hạ Tập Thanh cứ như du khách trêu chọc sư tử nhỏ trong vương bách thú, thấy nó xù lông thì liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Nhìn chiếc quần lót màu đen bị Chu Tự Hành vứt trên chăn, Hạ Tập Thanh tấm tắc.
Thật sự, kích cỡ không hề nhỏ tẹo nào.
Thế này chắc người bình thường không chịu nổi đâu nhỉ…
Chu Tự Hành vừa về phòng thì Thương Tư Duệ đã nhắn tin qua, cứ như đòi mạng vậy.

Cậu còn chưa được ngồi xuống, uống ngụm nước lạnh đã đi ngay qua phòng hắn.

Cửa phòng Thương Tư Duệ không đóng, còn hắn thì đang ngồi trên giường đắp mặt nạ, sushi, sashimi rồi rượu sake đặt đầy trên cái bàn cạnh sô pha.
Vừa thấy Chu Tự Hành đến, Thương Tư Duệ kích động nhảy từ trên giường xuống, túm cậu ngồi xuống sô pha, vô cùng tích cực chào hàng đồ ăn của nhà hàng này với cậu.
Đa cấp đến độ này thì đúng là nhân tài không được trọng dụng.

Chu Tự Hành đang nghĩ ngợi thì phát hiện trên bàn có chai Vodka được đặt trong khay đá: “Đây cũng là cậu gọi?”
“Đúng rồi.”
“Cậu điên rồi.” Chu Tự Hành nhíu mày: “Rượu này vừa mạnh lại tác dụng chậm, ngày mai cậu còn muốn ra khỏi cửa không đấy.”
“Không sao đâu.

Tôi chưa nói với anh mai tôi không có lịch trình sao? Tôi định ngủ xuyên chiều luôn.” Thương Tư Duệ bĩu môi, còn tự bẻ ngón tay mình, vô cùng đáng thương mà gục lên vai Chu Tự Hành: “Đã gần một tuần tôi chưa được ngủ đủ giấc rồi.”
Chu Tự Hành ghét bỏ đẩy hắn ra: “Tùy cậu.

Ngày mai tôi còn phải bay về Bắc Kinh, tôi không uống đâu.”
“Anh có thể pha với rượu sake rồi uống.” Thương Tư Duệ lắc lắc cánh tay cậu: “Hai ngụm rượu còn không uống được, anh có phải đàn ông không?”
Chu Tự Hành trợn mắt, bỗng nghe thấy ở cửa có tiếng động.
“Tập Thanh? Đóng cửa vào là đủ rồi.” Thương Tư Duệ bỏ mặt nạ ra, vỗ vỗ mấy cái lên mặt, làm tinh chất bắn lên mặt Chu Tự Hành.

Vẻ mặt Chu Tự Hành ghét bỏ đến không thể ghét bỏ hơn, dứt khoát đứng lên.
Cửa đóng lại.
Hạ Tập Thanh từ huyền quan đi vào.

Tầm mắt Chu Tự Hành không nhịn được mà hướng tới, thấy trên người anh là chiếc áo hoodie lớn nhất màu xanh xám, tay áo to rộng che khuất nửa bàn tay.

Còn quần vận động màu đen quá dài bị anh xắn lên, lộ ra mắt cá chân trơn bóng.
Vốn dĩ là một người rất cao lớn, mặc quần áo này vào lại có vài phần nhỏ xinh.


Không biết anh chạy nhảy từ chỗ nào tới, nhúm tóc buộc trên đỉnh đầu không còn dựng thẳng lên như tóc quả táo nữa, mà giống như cây non bị ngã rạp trong gió, lệch qua một bên, theo động tác của anh mà vung qua vung lại.
Thấy quần áo của mình được mặc trên người anh, trong lòng Chu Tự Hành có cảm giác rung động không thể nói thành lời, người cũng vô thức sững sờ tại chỗ.
Rõ ràng lúc cậu mặc thì thấy rất bình thương, thế mà đến khi anh mặc lên thì lại…
Thuần khiết đến lạ lùng.
“Úi cha, đại soái ca cố ý đứng lên hoan nghênh tôi à?”
Vừa mở miệng đã đánh bẹp một giây rung động của Chu Tự Hành.
Cậu xấu hổ ngồi lại xuống ghế sô pha, cầm lấy đôi đũa, rồi gắp miếng sushi bỏ vào miệng.
Hạ Tập Thanh đi tới, định ngồi xuống cạnh Chu Tự Hành.

Thấy Chu Tự Hành không chịu động đậy, thế là đá đá chân cậu.

Thương Tư Duệ trông thế nhưng rất có nhãn lực, ngồi một mình xuống một cái ghế sô pha khác.

Lúc này Chu Tự Hành mới không tình nguyện dịch dịch sang một đầu khác của cái sô pha đôi, để Hạ Tập Thanh ngồi xuống.
Thương Tư Duệ nhét đôi đũa vào tay Hạ Tập Thanh, thuận miệng khen một câu: “Tập Thanh, quần áo anh mặc trông đẹp phết, hãng gì đấy?”
“Bộ này không phải…” Hạ Tập Thanh vừa mới mở miệng đã bị nhét một miếng sushi vào miệng.

Mắt anh mở to nhìn chằm chằm Chu Tự Hành, đối phương lại tỏ vẻ không có chuyện gì phát sinh, cúi đầu rót một ly rượu sake.
Thương Tư Duệ cười hì hì nháy mắt với Chu Tự Hành: “Cuối cùng hai người cũng không giận dỗi nữa.”
“Ai giận dỗi?” Chu Tự Hành uống xong nửa ly rượu sake, rồi đặt cái ly xuống bàn trà.
“Ai giận dỗi thì tự người ý biết.

Tôi cũng không mù.” Thương Tư Duệ nhỏ giọng lầm bầm hai câu.

Sau đó tỏ vẻ cái gì cũng chưa nói, chuyển đề tài: “Ăn thôi, ăn thôi, tôi sắp đói chết rồi.”
Hạ Tập Thanh nhai xong miếng sushi trong miệng, thuận tay cầm cái ly của Chu Tự Hành lên, ngửa đầu uống nốt nửa ly rượu cậu chưa uống xong.
Chu Tự Hành chấn động, đoạt lại cái ly trong tay anh: “Bên cạnh anh có cái mới đấy, sao không lấy?”
“Sushi cậu cũng đút tôi ăn rồi còn sợ tôi dùng cái ly này của cậu.” Hạ Tập Thanh vươn đầu lưỡi hồng hồng ra, liếm chút rượu còn vương trên khóe miệng: “Mới hay cũ tôi đều không chê.”
Một câu hai nghĩa.

Loại ngữ khí nhẹ nhàng, tán tỉnh này khiến Chu Tự Hành hốt hoảng.

Cậu chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu, yên lặng cúi đầu ăn.
Thương Tư Duệ vừa ăn vừa cầm di động lướt xem bình luận dưới ảnh selfie lúc nãy, câu được câu không chia sẻ với họ: “Má ơi, bình luận quá nhanh, tôi không xem kịp.”
“Bình luận cái gì?” Hạ Tập Thanh tùy ý hỏi một câu, Thương Tư Duệ cũng tùy tiện tìm một bình luận đọc lên: “Tam Tam vậy mà công hơn! Tập Thanh quá đáng yêu, mỗi ngày đều muốn ngủ*…” Đọc xong một mạch, Thương Tư Duệ liếc nhìn Hạ Tập Thanh một cái, rồi nghiêng vẹo trên sô pha, cười không ngừng.
(*Câu này nguyên gốc là: 可爱想日 (Keai, Shang rì) là ngôn ngữ mạng, chỉ ý muốn “ngủ không trong sáng” với một ai đó =))))), meme của nó như thế này:
681a5f30a3a25a7f2c38952273c0f864
Hạ Tập Thanh nhún vai: “Tôi quen rồi, mỗi lần lướt Weibo thì nhìn thấy nhiều nhất chính là câu “Mỗi ngày đều muốn ngủ” này.”
Nếu để mấy thiếu nữ không rành thế sự đó biết anh là đồ tra nam không có tiết tháo thì xem các cô ấy có còn muốn mỗi ngày không.

Chu Tự Hành buồn bực, im lặng ăn đồ ăn, chửi thầm trong lòng.
“Đó là do anh quá đẹp.

Khuôn mặt của anh chính là khuôn mặt điện ảnh thời nay, vừa xinh đẹp lại vừa như có chuyện xưa.” Thương Tư Duệ vừa thả rắm cầu vồng*, vừa mở chai Vodka ra, rót cho mình một ly.

Đột nhiên hắn lóe lên một ý tưởng: “Aiz, chúng ta uống suông như vậy thì không thú vị chút nào, chơi trò chơi đi.”
(*Thả rắm cầu vồng: Tâng bốc quá đà.)
Chu Tự Hành cau mày: “Quay chương trình làm tôi giờ nghe thấy từ “trò chơi” này liền thấy khó chịu.”
“Giờ anh biết sát nhân không dễ làm rồi chứ?” Thương Tư Duệ thở dài: “Kỳ 1, trái tim nhỏ của tôi suýt nhảy luôn ra ngoài đấy.

Đừng nhắc đến nữa, thế này đi.” Thương Tư Duệ cầm lấy chai rượu sake nhỏ uống gần hết, rót sạch sẽ không còn chút rượu nào, rồi dọn dẹp mấy cái hộp đóng gói trên bàn, đặt chai rượu ở chính giữa bàn: “Nơi này không có bài, chúng ta chơi sự thật hay thử thách đi.”
Mặt Chu Tự Hành vô cảm: “Phản đối.”
Thương Tư Duệ cười hì hì phản bác: “Phản đối không có hiệu lực.

Ăn cơm của tôi thì phải nghe theo tôi.”
Hạ Tập Thanh cười biếng nhác: “Anh không có ý kiến.”
Anh tất nhiên không có ý kiến rồi, dù sao thì anh cũng đâu nói thật.

Chu Tự Hành nghĩ thầm.
Đều là nhân vật của công chúng, thử thách gì đó cũng không thể chơi, chỉ có thể sửa quy tắc: “Miệng chai chỉ đến ai thì người đó phải nói thật, hai người còn lại sẽ thảo luận để chọn ra một câu hỏi, nhất định phải trả lời.”
“Nếu không trả lời được thì sao?” Chu Tự Hành hỏi: “Cũng có những câu không thể trả lời mà.”
Thương Tư Duệ ừ một tiếng thật dài, sau đó lập tức nâng cằm lên: “Vậy thì uống một ly Vodka.”
Trò chơi này ngay từ đầu đã chả có tý ý nghĩa nào, nhưng ba người họ cũng không từ bỏ.

Chu Tự Hành xem như gặp may, một lần cũng không bị miệng chai chỉ trúng.

Thảm nhất là Thương Tư Duệ, ít nhất đã uống hơn 3 ly rồi, mặt cũng đỏ chót.

Chu Tự Hành liếc nhìn Hạ Tập Thanh, anh cũng uống một ly, nhưng thoạt nhìn có vẻ vẫn bình thường.

Đúng thôi, anh ta là tay ăn chơi, tửu lượng chắc chắn không kém.
“Aiz, không được, không được.” Thương Tư Duệ vẫy vẫy tay, lại muốn sửa quy tắc: “Mỗi người chỉ có thể dùng nhiều nhất 3 cơ hội chắn rượu, nhất định phải trả lời câu hỏi.”
Quy tắc đã sửa, tay Thương Tư Duệ lại xoay thân chai, xoay một lát, chai thủy tinh trong suốt màu xanh lá xoay càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại, chỉ thẳng vào Chu Tự Hành.
Thật xui mÃ.

Chu Tự Hành nghĩ tới chuyến bay ngày mai, nhưng cậu thật sự không muốn bị người khác tìm hiểu chuyện riêng tư, rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn chọn rót một ly Vodka.


Chu Tự Hành vốn không giỏi uống rượu, bị rượu mạnh làm sặc, ho khan nửa ngày.
“Tửu lượng kém vậy.” Hạ Tập Thanh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
Tim bỗng nhiên đập nhanh mà không hề báo trước.

Chu Tự Hành quy cho đây là tác dụng phụ của cồn.

Cậu ngồi thẳng lưng, dùng mu bàn tay lau miệng.
“Nghe nói người tửu lượng kém ở trên bàn tiệc sẽ rất xui xẻo.” Hạ Tập Thanh nghiêng đầu, nhìn cậu cười tủm tỉm.

Xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo rộng, trắng sáng lên dưới ánh đèn của khách sạn.
Người phía Nam đều trắng vậy sao? Nhiệt độ do cồn tăng lên làm cả người Chu Tự Hành không được tự nhiên.
“Tới, tới, tới.

Lại xoay lần nữa.

Tập Thanh xoay đi.”
Hạ Tập Thanh vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm thân chai.

Chu Tự Hành vẫn luôn cảm thấy tay anh rất đẹp, nhưng lúc này nhìn lại có chút ngượng ngùng, chỉ có thể ngơ ngác quay đầu đi.
“A! Lại là Tự Hành! Ha ha ha, miệng Tập Thanh có phải quá thiêng không.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Chu Tự Hành khiếp sợ nhìn chai rượu trên bàn đang chỉ thẳng vào cậu: “Không chơi, không chơi nữa.”
“Aiz, aiz, anh có phải đàn ông không?” Thương Tư Duệ uống say, lúc nói chuyện đầu lưỡi đều líu lại, nhưng vẫn không chịu buông tha cho Chu Tự Hành: “Lần này không thể uống rượu, tôi phải hỏi một câu…ừm…mối tình đầu của anh là khi nào?”
Chu Tự Hành đã đầu hàng: “Tôi không có mối tình đầu, độc thân từ trong bụng mẹ.”
“Cái gì? Tôi không tin đâu.” Thương Tư Duệ đưa bàn tay lên miệng, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Đến tôi còn từng có bạn gái đấy.”
“Tư Duệ, em say nhanh quá đấy.” Hạ Tập Thanh cầm một ly rượu, lắc lắc rượu trong ly, bổ sung cho câu hỏi của Thương Tư Duệ, ngữ điệu mềm mại, nhẹ nhàng, như là đang tán tỉnh: “Vậy chắc cậu có người mình thích chứ nhỉ?”, cặp mắt đào hoa xinh đẹp của anh nhìn Chu Tự Hành, đuôi mắt hơi cong lên, cực kỳ câu dẫn.
“Lần đầu tiên cậu thích người khác là khi nào?”
Thương Tư Duệ lập tức kích động: “Được! Lần đầu tiên…lần đầu tiên thích người khác là khi nào, là ai? Không trả lời thì uống hai ly!”
Chu Tự Hành nhìn chằm chằm chén rượu trên bàn, nghĩ tới cuộc nói chuyện trên xe với Triệu Kha.
Nếu Hạ Tập Thanh không ở đây, có lẽ cậu có thể kể chuyện này ra như đang đùa giỡn thôi.

Dù sao Thương Tư Duệ cũng say ngoắc cần câu rồi, nhất định không nhớ được.

Nhưng Hạ Tập Thanh lại đang ngồi ngay cạnh cậu, làm cậu đột nhiên không nói nên lời.
Nhưng cậu nhanh chóng phản bác lại sự chột dạ của mình.
Có cái gì mà không thể nói, còn không phải là yêu đơn phương sao.

Cứ giống như đang sợ anh ta vậy…
“Mau nói đi.”
“Sáu tuổi.”
Thương Tư Duệ hét lên: “Đm! Chu Tự Hành quá trâu bò! Anh thông suốt sớm quá đấy!”
Chu Tự Hành bực bội gãi gãi tóc: “Căn bản không thể coi là yêu đương.

Lúc ấy là lần đầu tiên tôi đi đóng phim, nên đặc biệt khẩn trương, vừa thấy máy quay là run.

Lần đó còn quay chụp trong công viên, có nhất nhiều người, quay rất nhiều lần đều không qua.

Lúc nghỉ ngơi, tôi lén đi ra ngoài, gặp một nữ sinh, chị ấy chiếu cố tôi, còn cho tôi…” Cậu bỗng nhiên dừng một chút: “khích lệ tôi.

Nếu không gặp được chị ấy, có khả năng tôi sẽ không đóng phim.”
Hạ Tập Thanh bỗng nở nụ cười, nhưng càng giống ngoài cười nhưng trong không cười: “Nữ sinh? Bao nhiêu tuổi?”
“Má ơi, đây là cốt truyện thần tiên gì vậy, thanh mai trúc mã nha!” Thương Tư Duệ cười to.
Chu Tự Hành đá chân hắn một cái: “So với tôi thì cao hơn rất nhiều, có lẽ là lớn tuổi hơn.”
“Chị?” Thương Tư Duệ càng cười khoa trương hơn: “Ha ha ha ha ha hóa ra gu của anh là con gái lớn tuổi hơn!”
“Gu cái gì mà gu.” Chu Tự Hành không kiên nhẫn cầm lấy chai rượu, muốn nhanh chóng bỏ qua vấn đề bày: “Được rồi, đến lượt tôi xoay.”
Hạ Tập Thanh vậy mà không lấy chuyện này ra cười nhạo cậu, chỉ ngồi một bên thong thả, ung dung ăn đồ ăn.

Cái này làm Chu Tự Hành có chút bất ngờ, nhưng cậu cũng lười suy nghĩ nhiều.

Có thể loại tình yêu bọ xít của trẻ con đối với tay già đời thân kinh bách chiến như anh căn bản không đáng để vào mắt, nên cũng chả có gì phải chê cười.
Bàn tay phát lực, chai rượu lập tức chuyển động.
Mấy chục giây qua đi, cuối cùng miệng chai từ từ, chậm rãi dừng trước mặt Hạ Tập Thanh.
“Tập Thanh! Tập Thanh! Tập Thanh…” Thương Tư Duệ đã hoàn toàn say rồi.
Hạ Tập Thanh tỏ vẻ nhận mệnh, mũi chân chạm chạm Thương Tư Duệ ở đối diện: “Em muốn hỏi gì?”
Thương Tư Duệ chếnh chếnh choáng choáng cười ngây ngô, học theo Hạ Tập Thanh mà nói lại: “Em muốn hỏi gì ~”
Chu Tự Hành cầm đuôi đôi đũa gõ lên trán hắn, làm Thương Tư Duệ ôm đầu, hét lên.
Trong lúc nhất thời, không ai đặt câu hỏi cho Hạ Tập Thanh thua trận, bầu không khí chợt lạnh xuống.

Kỳ thật trong đầu Chu Tự Hành trong tích tắc đã hiện lên rất nhiều rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.

Cho tới giờ, cậu hoàn toàn không biết gì về Hạ Tập Thanh, giống như Thương Tư Duệ nói, anh rõ ràng là người có chuyện xưa.
Nhưng cậu không thể hỏi.
“Đều không hỏi đúng không, vậy tôi tự mình phạt rượu.” Hạ Tập Thanh rũ mắt, lông mi dưới ánh đèn màu vàng ấm áp của khách sạn hơi rung rung.

Anh cầm ly Vodka đầy ắp, đang ngửa đầu lên định uống thì nghe thấy câu hỏi muộn màng của Chu Tự Hành.
“…Vì sao lại sợ bóng tối?”
Lời của tác giả: Hai bài hát trong chương này lần lượt là “Siren” – Stalking Gia và “Rain onto the one” (Khả năng có mưa) – Sweet John, đều cực dễ nghe, đề cử cho mọi người!
Đặc biệt là “Siren”, nhất định phải nghe đó, quả thực chính là hát về hai người họ!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.