Đọc truyện Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em! – Chương 4: Hình tượng giả dối
Trước khi ngủ, Hạ Tập Thanh theo thói quen lên Weibo. Ban đầu, tài khoản của anh chỉ dùng để chia sẻ tranh, nhưng bây giờ có thêm một tác dụng khác là để theo đuổi thần tượng.
Sao lại nhiều thông báo thế này? Anh hơi hoảng rồi đấy.
Tuy trong giới họa sĩ anh cũng rất nổi danh, bình thường ít nhiều cũng có fan hâm mộ. Nhưng lần này thông báo mới nhiều đến mức lag cả Weibo.
Hạ Tập Thanh phải thoát ra rồi khởi động lại mới đỡ hơn một tẹo.
[Bé thỏ ngoan ngoãn: Đại thần Tsing! Anh chính là anh giai sơ mi trắng kia đúng không?]
[Cầu Hành tổng up ảnh selfie: Đậu xanh, thật sự là Summer đại thần sao??? Không thể nào!!!]
Bị phát hiện rồi?
Hạ Tập Thanh cau mày nghi hoặc, lướt nhìn phần bình luận. Tất cả đều là bình luận của fan, còn có vô số tin nhắn mới, hầu như đều hỏi về cuộc họp báo mấy hôm trước.
Quả nhiên bị tìm ra rồi, internet đúng là nơi không giấu nổi thứ gì.
Thay vì để fan đoán tới đoán lui, tốt nhất cứ trực tiếp thú nhận là được.
Ôm tâm lý bất chấp, Hạ Tập Thanh bật camera lên, chụp một bức chính diện ở khoảng cách cực gần. Do vừa tắm xong nên mái tóc chưa được sấy khô có hơi lòa xòa trước mặt. Góc nhìn từ dưới hướng lên trông rất kì cục. Anh nhìn qua, thấy cũng tạm được bèn đăng luôn lên Weibo.
[Tsing_Summer đã đăng tải một hình ảnh.]
Ngay sau khi bức ảnh được đăng lên, điện thoại liền rung không ngừng. Thông báo mới dồn dập hiện lên. Fan kích động như muốn nhào ra khỏi màn hình, lao chầm vào mặt anh.
[Vụ trụ đệ nhất A: A a a a a a, thật sự là S đại thần kìa!!! Đẹp giai quá đi mất! Nhan sắc của fan nhà Hành quá nghịch thiên mà!]
[Là dưa hấu, không phải bí đao*: Ỏ, xinh đẹp quá, nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi dễ thương ghê!]
(*Tên bạn này vốn là một câu chơi chữ: “Là Tây qua, không phải Đông qua”, tây qua = dưa hấu, đông qua = bí đao.)
[Bé thỏ ngoan ngoãn: Da mịn, mũi cao, lông mi cũng dài nữa, góc chết như thế mà nhan sắc này vẫn cân được! Quả nhiên là thần tiên mừ. (quỳ)]
[Đệ nhất phu nhân của Chu Tự Hành: Trước đây mị vẫn luôn cảm thấy tranh Summer đại thần vẽ cứ như thần tiên vẽ vậy á. Bây giờ mới biết ngài vốn thần tiên. Hạ phàm vất vả rồi. – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -]
[Fan mẹ chân chính duy nhất của Hành Hành: Rõ ràng có thể dùng nhan sắc để kiếm cơm, vì sao vẫn muốn dùng tài hoa chứ!]
…
Chẳng bao lâu sau, bài đăng của Hạ Tập Thanh đã trở thành tin phổ biến. ID của anh lại một lần nữa lọt vào bảng hot search. Còn anh thì trở thành hiện tượng mới để cư dân mạng hăng say thảo luận. Tin nhắn gửi tới đều kèm theo lời mời debut, thậm chí còn gửi sẵn cả hợp đồng.
Đúng là thời đại nhân sinh phù phiếm, cứ có mã ngoài đẹp đẽ là sẽ có vô vàn đường tắt để đi.
Di động lại rung lên.
[Mày về nước sao không tới công ty tìm ba. Cuối tuần về nhà đi, ba có chuyện muốn nói. – Ba.]
Bóng tối trong phòng như một chiếc chăn bông ẩm ướt và lạnh lẽo vây chặt lấy Hạ Tập Thanh, không chừa một kẽ hở.
[Tôi không có rỗi hơi mà đến nhà ông, có chuyện gì thì gọi điện nói.]
Gửi xong tin nhắn, Hạ Tập Thanh đi tới trước cửa sổ, gẩy gẩy điếu thuốc. Khói xám cùng ánh trăng mềm mại, lạnh lẽo hòa vào nhau, trườn theo khe hở, lấp đầy đại não trống rỗng, khiến ý thức anh trở nên mông lung, mờ mịt.
***
Giống như rất nhiều cư dân mạng, người đang trang điểm để chụp ảnh tạp chí – Chu Tự Hành cũng đang lướt Weibo.
Sau khi thấy Hạ Tập Thanh nổi như cồn chỉ qua một đêm, Chu Tự Hành gần như chắc chắn rằng anh ta vì muốn tiến vào giới giải trí, nên mới giả fan ké fame. Còn mua cả hotsearch để lăng xê bản thân, kéo một loạt fan. Dù sao anh ta cũng có ngoại hình đẹp đẽ. Thời buổi này, nổi lên vì nhan sắc thật quá dễ dàng.
Nhưng nghe Tưởng Nhân nói anh ta không muốn kí hợp đồng ra mắt, Chu Tự Hành bỗng thấy ngờ vực. Chẳng lẽ anh ta thực sự chỉ là fan thôi sao?
Vì thế, Chu Tự Hành tranh thủ lúc rảnh rỗi để lên Weibo, vào hot search tìm được ID Hạ Tập Thanh.
Hóa ra thực sự là fan này! Còn là họa sĩ nữa.
Hạ Tập Thanh gần như không đăng trạng thái, cũng không chia sẻ các tin tức về thần tượng như những fan khác. Anh ta chỉ lặng lẽ đăng tranh mình vẽ lên.
Phong cách của anh ta rất độc đáo, chỉ bằng vài nét ít ỏi là có thể vẽ ra đường cong cơ thể hoàn mĩ. Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được hormone mãnh liệt từ trong tranh đánh thẳng vào người xem.
Vừa lướt Weibo của Hạ Tập Thanh, Chu Tự Hành cũng tiện thể xem cả bình luận. Cậu phát hiện, ngoại trừ tâng bốc anh ta là họa sĩ thần tiên, thì đều là: “Alpha bùng nổ luôn á! A đến không khép được chân!! Mị nằm đây chờ được thị tẩm!”, các kiểu.
Khụ, con gái thời nay đều làm sao vậy…
Ngón tay bất giác lướt nhanh hơn. Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một bức họa, cậu không khỏi dừng lại, kéo lại lên trên.
Bức tranh đó đã từng rất phổ biến, vẽ cậu ba bước lên rổ ném bóng. Cái bóng bị ánh nắng chói chang kéo dài trên sân thể dục. Những ngón tay thon dài ôm chặt lấy bóng. Đồng phục bóng rổ màu đỏ ướt sũng vì mồ hôi, dán vào mớ cơ bắp đang căng cứng.
Cậu thoát giao diện Weibo, sau đó mở album ảnh trong máy, tìm được được bức tranh này trong album được đặt tên là fan-art. Cậu chưa từng chú ý tới có một chữ kí viết tay ở góc dưới bên phải của bức tranh: Tsing.
Hóa ra, mình đã từng nhìn thấy tranh anh ta vẽ, thậm chí còn lưu lại để mang ra khoe với bạn bè.
Chu Tự Hành do dự cả đêm, cuối cùng vẫn không xoá bức tranh đó.
Thế nhưng lòng vẫn cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
***
Có lẽ vì muốn tận dụng sức nóng nên Tưởng Nhân đang gấp rút hoàn thành kế hoạch vốn bị kéo dài của chương trình thực tế kia. Danh sách minh tinh và người ngoài ngành tham gia đã được chốt, thứ bảy sẽ bắt đầu thu hình.
Thứ sáu, Hạ Tập Thanh đến khách sạn, nhận phòng do tổ chương trình sắp xếp. Buổi tối, Tưởng Nhân còn đích thân đến khách sạn thăm anh.
– Sợ tôi chạy trốn thế cơ à?
Hạ Tập Thanh chỉ mặc độc chiếc quần dài cotton, ngồi khoanh chân trên giường lau mái tóc ướt.
Tưởng Nhân liếc nhìn cơ bụng múi nào ra múi nấy, rõ ràng là kết quả của quá trình tập luyện lâu dài.
Tuy không được cường tráng cho lắm, chỉ được gọi là gầy mà săn chắc thôi. Nhưng dù thế thì vẫn chả hợp với khuôn mặt xinh đẹp kia. Trong lòng cô có hơi bất ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh đặt tập tài liệu lên bàn.
– Chứ còn gì nữa. Đây là một số tài liệu về chương trình, cậu rảnh thì đọc qua một chút.
– Còn có cả kịch bản?
Hạ Tập Thanh xoay xoay cổ, sau đó lấy chiếc áo phông rộng thùng thình mặc vào, trông hệt học sinh trung học vậy.
– Nói trước nha, tôi sẽ không làm theo kịch bản của các chị đâu. Thế nên đừng mong chờ gì ở tôi.
Tưởng Nhân có hơi bất lực, nhưng hình như cũng đã đoán trước được:
– Tôi biết ngay cậu sẽ từ chối mà. Thực tế thì đúng là có kịch bản, nhưng kịch bản này không liên quan gì đến hai cậu. Đây là cốt truyện của mật thất do tổ chuyên môn mời người đến viết thôi.
Cô chuyển chủ đề:
– Tuy kịch bản không liên quan đến các cậu, nhưng chúng tôi đã thiết lập hình tượng cho cậu rồi. Cậu chỉ cần diễn gần sát là được. Dù sao cậu cũng rất giỏi ngụy trang mà nhỉ?
Người phụ nữ này luôn nói chuyện thẳng thắn như vậy, Hạ Tập Thanh cũng đã quen.
– Thế à…
Anh duỗi cặp chân dài, ném khăn bông lên ghế rồi vòng tay ra sau đầu, ngả cả người ra sau. Anh tựa vào tường, giọng điệu hờ hững:
– Nói thử xem, chị thiết lập cho tôi tính cách gì.
Tưởng Nhân dù bận rộn vẫn ung dung ngồi xuống mép bàn.
– Cậu thử nghĩ xem. Tự Hành chuyển hình tượng, nhân khí* liền tăng vọt, cho nên chắc chắn công ty sẽ muốn cậu ấy đi theo hình tượng Alpha này. Nếu mục đích là xào CP bán hủ, cậu thấy kiểu tính cách nào kết hợp với cậu ấy thì sẽ nhanh hot?
(*Nhân khí: là độ nổi tiếng và độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ. Người có nhân khí càng cao tức đề tài thảo luận càng nhiều.)
Hạ Tập Thanh ngồi trên giường, chăm chú nhìn Tưởng Nhân. Anh chớp chớp mắt thật chậm, trên mặt bắt đầu nở một nụ cười hiền lành, vô hại. Nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi làm anh trông càng hồn nhiên.
– Tính cách thiên sứ. Trẻ yêu, già mến.
Tưởng Nhân nhún vai:
– Thông minh.
Anh cười khẩy, chẳng còn chút gì của dáng vẻ dịu dàng khi nãy, mà chỉ đượm ý khinh thường.
– Các chị chưa gì đã tự tiện quyết định công thụ rồi nhỉ?
Hạ Tập Thanh gập một chân lên, tì cánh tay lên đầu gối rồi chống cằm, ánh mắt đầy hàm ý liếc Tưởng Nhân.
– Đâu có… Hình tượng của Tự Hành vốn là… Đương nhiên, cái này chủ yếu phụ thuộc vào người xem nghĩ thế nào.
Tưởng Nhân có hơi luống cuống. Cô không ngờ Hạ Tập Thanh sẽ hỏi cái này. Nhưng nói rồi mới thấy, tuy cậu trai này có ngoại hình xinh đẹp, nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ.
Mặc dù Hạ Tập Thanh không hề che giấu tính cách thật trước mặt Tưởng Nhân, nhưng cô cũng đâu biết lối sống phong lưu của anh, lại càng không biết anh luôn luôn là top, nên cô cũng chỉ cho rằng anh phản ứng như vậy là do lòng tự tôn của đàn ông bị động chạm.
– Vậy thì thôi, không quan trọng.
Hạ Tập Thanh nhoẻn miệng cười, ánh mắt lại trở nên dịu dàng:
– Tôi dễ tính lắm.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà biểu cảm trên mặt Hạ Tập Thanh đổi tới đổi lui. Tưởng Nhiên thầm tấm tắc khen, diễn xuất thiên phú thế này, không đi làm diễn viên thì hơi phí.
Lần trước cũng thế, lần này cũng vậy, cô không hiểu sao Hạ Tập Thanh lại đồng ý dứt khoát và gọn lẹ như vậy.
– Cậu đồng ý hả? Thù lao nhiều hay ít cũng không hỏi luôn?
– Quan tâm nhiều hay ít làm gì. – Hạ Tập Thanh ngả người ra sau, ngã xuống giường:
– Chị yên tâm, những cái khác tôi không dám đảm bảo, nhưng độ đề tài thì nhất định sẽ làm bên chị vừa lòng.
Anh chợt nhớ tới gì đó, trở mình nằm nghiêng nhìn Tưởng Nhiên.
– Có điều chưa chắc Chu Tự Hành sẽ đồng ý hình tượng các chị thiết lập cho tôi.
– Không sao đâu. Tôi sẽ thuyết phục cậu ấy. Dù gì cậu ấy cũng đã diễn xuất bao nhiêu năm, sẽ không cố tình phá đám đâu.
Hạ Tập Thanh nhướng mày, cảm thấy tình hình sẽ chẳng đơn giản như Tưởng Nhân nghĩ.
***
Ngày hôm sau, Hạ Tập Thanh tới trường quay từ rất sớm. Anh được nhân viên công tác đưa tới phòng hóa trang sửa soạn một chút.
Chuyên viên trang điểm là một cô gái trẻ. Tuy đã quen nhìn ngắm những minh tinh xinh đẹp, nhưng khi trông thấy Hạ Tập Thanh vẫn khá kinh ngạc. Vừa trang điểm vừa hỏi thăm bí kíp dưỡng sắc của anh.
Một trợ lý trẻ tên Tiểu Kiệt bước vào phòng. Hạ Tập Thanh nhìn qua gương mỉm cười, đối phương ngại ngùng, gãi đầu nói:
– Anh Hạ, chị Tưởng Nhân bảo em qua đây làm trợ lý cho anh, lúc quay chương trình anh có yêu cầu gì thì cứ tìm em.
– Gọi “anh Hạ” nghe già quá. – Hạ Tập Thanh dùng biểu cảm dịu dàng mình am hiểu nhất:
– Trông tôi vẫn khá trẻ mà nhỉ?
– Hả? Không, không, không…
– Không phải? – Hạ Tập Thanh cười híp mắt.
– Không, em muốn nói… Xin lỗi, xin lỗi, trông anh hệt như sinh viên vậy. Em, em mới tới, có hơi căng thẳng… – Tiểu Kiệt vội vã xua tay.
– À, ừm…
– Cứ gọi anh là Tập Thanh thôi.
Hóa ra trang điểm cũng chỉ là kẻ lông mày đậm hơn, nhanh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Hạ Tập Thanh đứng dậy, xoay người bắt tay với Tiểu Kiệt
– Anh hai lăm tuổi, chắc lớn hơn cậu nhỉ? Mấy ngày này làm phiền cậu phải chăm sóc anh rồi.
– À, vậy em sẽ gọi anh là anh Tập Thanh.
Tiểu Kiệt dùng cả hai bàn tay bắt tay Hạ Tập Thanh.
– Em cũng có nhiều cái không biết, mong anh thông cảm.
Thành thật vậy? Hạ Tập Thanh thầm kinh ngạc. Thế cũng tốt. Cứ tưởng Tưởng Nhân sẽ tìm mấy người nhanh nhẹn, láu cá chứ, xem ra là anh nghĩ nhiều rồi.
Lịch quay được sắp xếp vào buổi tối.
Trang điểm xong, Tiểu Kiệt dẫn Hạ Tập Thanh đến tổ tuyên truyền. Lúc bước vào, Hạ Tập Thanh trông thấy có hai vị khách mời cũng đến quay chương trình.
Tuy Hạ Tập Thanh mới về nước chưa lâu, nhưng anh vẫn biết chút ít về giới giải trong nước. Anh nhận ra được cả hai vị khác mời, một người là nữ ca sĩ solo đang rất nổi dạo gần đây – Sầm Sầm, người còn lại là thành viên của nhóm nhạc nam HighFive cũng cực kì nổi tiếng – Thương Tư Duệ.
– Chỉ có tôi là người ngoài ngành sao? – Hạ Tập Thanh hỏi Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt gật đầu xong lại lắc đầu.
– Không phải, còn một người ngoài ngành nữa, nghe nói là thành viên nữ của CLB Mensa.*
ĐỪNG ĐỌC CỦA QUÂN ĂN CẮP!
(*Mensa là cộng đồng những người có IQ cao nhất trên thế giới (top 2% dân số), là tổ chức toàn cầu, bao gồm 134.000 thành viên và ở 100 quốc gia.)
Hạ Tập Thanh gật đầu, sau đó liền bị gọi đi chụp ảnh.
Khác với những người ngoài ngành khác, anh không sợ ống kính. Nhiếp ảnh gia chụp vài tấm trước để thử ống kính. Sau khi xem lại thì thấy không tệ lắm, ngạc nhiên hỏi:
– Cậu từng là người mẫu hả?
– Coi là vậy đi. – Hạ Tập Thanh nhớ tới người bạn ở Học viện Thiết Kế, suốt ngày bắt anh mặc mấy bộ quần áo kì dị làm mẫu chụp.
– Nghiệp dư thôi.
– Tốt lắm! Tay chân cậu dài, rất ăn ảnh.
Nhiếp ảnh gia chụp thêm vài tấm nữa rồi mới bắt đầu chụp theo yêu cầu của tổ tuyên truyền. Khi chụp đến concept cuối cùng, Hạ Tập Thanh trông thấy một bóng dáng cao lớn tiến vào studio.
– Tự Hành tới rồi.
Gần như không cần phân biệt, radar của anh trong nháy mắt rà quét đến Chu Tự Hành. Chưa cần đề cập tới khuôn mặt của màn ảnh rộng, chỉ với thân hình cao lớn ấy cũng sẽ chẳng tìm được người thứ hai.
Lâu rồi không gặp.
Đôi mắt Hạ Tập Thanh quay về với ống kính, nở nụ cười tươi tắn.Tác giả:
Người đọc: Tui muốn nghịch CP…
Chu Tự Hành: (Bịt miệng) Không, bạn không muốn gì cả. Chương sau tui chính thức online rồi, bà con mau ổn định trật tự.
Hạ Tập Thanh: Cậu online thì sao? Không phải vẫn bị tôi bắt nạt à? (nhún vai)
Chu Tự Hành: Mấy người ầm ĩ đòi nghịch CP kia, hãy chờ bị “tự vả” đi!