Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 38: Bí Ẩn Của Cuốn Nhật Ký


Đọc truyện Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em! – Chương 38: Bí Ẩn Của Cuốn Nhật Ký


“Ngoại trừ con bướm ở ngoài, thì còn manh mối nào khác không?” Giọng Chu Tự Hành từ đầu bên kia truyền đến, “Dãy số chỉ có 3 số đã biết thì không thể tính chính xác được.”
Nói không sai, Hạ Tập Thanh nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh mấy quyển sách có một vỏ ốc biển tinh xảo, xinh đẹp.

Khoảng tường phía trên bàn sách có dán vài bức hình, một bức là ảnh chụp đặc tả hoa hướng dương, một bức còn lại Hạ Tập Thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, là “Người Vitruvius” của danh họa Da Vinci.
Mấy thứ này nhìn như có vẻ không liên quan, lại khiến Hạ Tập Thanh chú ý.

Anh nhìn chằm chằm vào tường, bỗng nghe thấy tiếng Chu Tự Hành.
“Sao anh không nói gì thế? Đang làm gì à?”
“Đang xem một người đàn ông khỏa thân…là một bức tranh.” Mắt Hạ Tập Thanh vẫn nhìn chằm chằm bức tranh trên tường, nghiêm trang trả lời câu hỏi của cậu.

Chu Tự Hành giống như bị sặcc, ho khan không ngừng, một lát sau mới lại lắp bắp nói, “Tôi, bên tôi cũng có một bức trên tường.”
Hạ Tập Thanh cảm thấy ngoài ý muốn, anh miêu tả cho Chu Tự Hành nghe, “Một người đàn ông rất cao, tóc xoăn, hai chân khép lại, đứng thẳng, tay và chân cùng chạm vào đường viền của hình vuông, hai chân khác dạng ra, hai tay giơ lên, tay và chân đều chạm vào đường tròn, là bức tranh này sao?”
“Đúng vậy.”
Đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, độ tương tự của phòng bọn họ thật sự quá cao.
“Bức tranh này có ý nghĩa gì không?” Dù Chu Tự Hành từng nhìn thấy bức tranh này nhiều lần, nhưng cậu không am hiểu về nghệ thuật, nên chỉ có thỉnh giáo chuyên gia.
Hạ Tập Thanh vuốt vuốt cằm, “Quá có ý nghĩa ý chứ.

Bức tranh này Da Vinci vẽ minh họa cho cuốn “Mười cuốn sách về kiến trúc” của kiến trúc sư người La Mã Vitruvius.

Vitruvius đã từng khen ngợi tỉ lệ hoàng kim này trong sách của ông ấy, cũng là nguồn cảm hứng cho Da Vinci phác họa tỉ lệ cơ thể người này.

Người đàn ông trong bức tranh này cũng được người đời coi là tỉ lệ hoàn mỹ…”
Đang nói, chợt có cảm giác một ý niệm quan trọng vừa lóe qua, Hạ Tập Thanh bỗng ngừng lại, “Chờ đã.”
Anh cầm vỏ ốc trên bàn, quay đầu lại, nhìn bức ảnh chụp đặc tả hoa hướng dương, nhìn từng hạt từng hạt hướng dương mập mạp phân bố thành hàng.
Còn cả bức họa nổi tiếng gần xa “Người Vitruvius”.
Thì ra là thế.
“Tôi biết rồi, là tỉ số vàng*.” Hạ Tập Thanh bình tĩnh ngồi lại lên ghế, “Vòng xoắn ốc, hạt hướng hương xếp thành hàng, còn có bức tranh này, đều là tỉ số vàng.”
(* Tỉ số vàng (hay tỉ lệ vàng) xuất hiện trong toán học và nghệ thuật, hai đại lượng được gọi là có tỷ số vàng nếu tỷ số giữa tổng của các đại lượng đó ( a+b) với đại lượng lớn hơn (a) bằng tỷ số giữa đại lượng lớn hơn (a) với đại lượng nhỏ hơn (b).

Tỷ lệ vàng thường được ký hiệu bằng ký tự varphi (phi).
Trước đây, người ta vẫn cho rằng một người La Mã là Vitruvius sống cách đây gần 2100 năm đã tìm ra tỉ lệ vàng.)
Phép tính ra con số thứ 4 của Chu Tự Hành giờ đã được nghiệm chứng, “Tỉ số vàng là dãy Fibonacci* đúng không? Xem ra tôi hiểu đúng rồi.

Vừa nãy tôi phát hiện, 987 bằng 377 cộng 610, cho nên, tôi đoán số cuối cùng liệu có thể là 987 cộng 610, tương đương 1597, không nghĩ tới là đúng thật.”
(*Dãy Fibonacci là dãy vô hạn các số tự nhiên bắt đầu bằng hai phần tử 0 và 1 hoặc 1 và 1, các phần tử sau đó được thiết lập theo quy tắc mỗi phần tử luôn bằng tổng hai phần tử trước nó.

Còn tại sao khi nhìn vỏ ốc và hoa hướng dương thì anh Hạ lại nghĩ tới nó thì là đây:
unnamed (1)180px-Helianthus_whorl
Hình chữ nhật có cạnh a và a+b kia là hình chữ nhật vàng, tỉ số giữa chiều dài và chiều rộng của nó chính là tỉ số vàng.

Dãy số bên trong chính là dãy Fibonacci, 0, 1, 1, 2, 3, 5, 8, 13, 21, 34, …
Đường cong kia gọi là đường Xoắn ốc Fibonacci.
Dãy Fibonacci xuất hiện ở khắp nơi trong thiên nhiên.

Các số Fibonacci cũng xuất hiện trong các bông hoa hướng dương.

Những nụ nhỏ sẽ kết thành hạt ở đầu bông hoa hướng dương được xếp thành hai tập các đường xoắn ốc: một tập cuộn theo chiều kim đồng hồ, còn tập kia cuộn ngược theo chiều kim đồng hồ.)
“Cho nên các manh mối khác chỉ để nhắc nhở mà thôi.” Hạ Tập Thanh đặt vỏ ốc xuống, “Cậu thử nhập mật mã đi.”
Chu Tự Hành ừ một tiếng.

Hạ Tập Thanh nghe được tiếng cậu nhập mật mã từ bên kia truyền sang, không đến 2 giây, liền nghe thấy tiếng nhắc nhở đầy máy móc, “Mật mã chính xác.”
Lăn lộn nửa ngày, cuối cùng cũng giải được một cái, tuy rằng chả phải của phòng mình.

Hạ Tập Thanh một lòng chờ tin tốt, ai ngờ Chu Tự Hành lại nói, “Mật mã thì đúng, nhưng tôi không thể mở ngăn kéo ra.”
“Sao có thể…” Tuy Hạ Tập Thanh biết rằng hai người họ không cùng một phòng, bên mình căn bản không có cái khóa mật mã nào, nhưng khi anh nghe thấy Chu Tự Hành nói không mở được, liền theo bản năng mà kéo ngăn kéo bên mình ra.
Không nghĩ tới, thật sự kéo ra được…
Chuyện này cũng quá quỷ dị đi.

Giọng nói Hạ Tập Thanh tràn ngập sự không thể tin nổi, “Quá kỳ lạ, bên cậu nhập mật mã chính xác, thế là ngăn kéo bên tôi có thể mở ra.”
Ai ngờ plot twist còn chưa dừng lại tại đây.
Ngay sau đó, Chu Tự Hành đáp lại, “Giờ ngăn kéo của tôi cũng có thể mở ra.

Kỳ quái.”
Nghe thấy Chu Tự Hành lẩm bẩm, Hạ Tập Thanh nghĩ tới dáng vẻ cau mày nghĩ không ra của cậu, không nhịn được mà cười rộ lên, “Không chừng do ban nãy cậu kéo quá nhẹ.”
“Không có khả năng, vừa rồi thật sự kéo không ra.”
Có thể là vấn đề từ tổ tiết mục, dù sao cũng đều là đạo cụ, có sai sót cũng có thể hiểu được.
“Kệ đi, trước tiên cứ nhìn xem bên trong có cái gì.”
Hạ Tập Thanh cúi đầu xem xét ngăn kéo, cái đầu tiên nhìn thấy là một bức ảnh.

Ảnh chụp bóng dáng một đôi tình nhân đang nắm tay nhau ngoài bờ biển.

Bức ảnh được cất tỉ mỉ vào một khung ảnh xinh xắn.
Căn cứ vào bức ảnh này mà phỏng đoán, thì chủ nhân căn phòng này có bạn gái.
Nhưng tại sao bức ảnh này lại bị đặt trong ngăn kéo? Hạ Tập Thanh cảm thấy điều này không hợp lý.

Nhưng anh cũng hiểu rõ, lúc này không thể suy nghĩ quá xa, vì thế tùy tiện đặt khung ảnh lên bàn, tiếp tục lật xem những đồ vật khác trong ngăn kéo.
“Anh tìm được cái gì rồi?” Chu Tự Hành ở đầu bên kia dò hỏi.
Hạ Tập Thanh thuận miệng nói về khung ảnh, sau đó liền thấy một manh mỗi hữu dụng hơn, “Tôi tìm được một cuốn sổ, hình như là…” Anh lật giở, phát hiện trên mỗi trang đều viết ngày tháng, còn có một ít ký lục ngắn ngọn, “Nhật ký?”
“Tôi cũng tìm thấy một cuốn nhật ký, nhưng không có album.” Chu Tự Hành tiếp tục trao đổi thông tin mình có, “Còn có một cái thiệp chúc mừng sinh nhật, trên đó có viết một câu.”

Khi Chu Tự Hành đang liệt kê ra những manh mối của mình, thì Hạ Tập Thanh đã mở cái thiệp chúc mừng sinh nhật kia ra, thuận miệng đọc lên.
“Khoảnh khắc khi tôi gặp em chính là khởi đầu của Vụ nổ lớn, từng mảnh vụn đều rời khỏi tôi mà lao về phía em, tại khoảnh khắc chỉ như nháy mắt đó, Vũ trụ chân chính ra đời.”
Một hơi đọc xong, Hạ Tập Thanh mới bất chợt phản ứng lại, đây chính là mấy lời âu yếm mà tình nhân viết cho nhau.

Bầu không khí có chút xấu hổ, Hạ Tập Thanh không biết nên nói gì mới tốt, cũng chỉ có thể trách miệng mình quá nhanh, chẳng thể trách ai khác.
“Khụ, cái kia, dân tự nhiên các cậu đều tán tỉnh kiều này sao?” Để giảm bớt sự xấu hổ, Hạ Tập Thanh lại hỏi một câu như vẽ rắn thêm chân.
Khi bối rối, người ta dễ thốt ra những lời sai lầm, câu nói này quả thực quá chí lý.

Vừa hỏi xong, Hạ Tập Thanh đã nghĩ ngay tới bức ảnh “hiệu ứng Tyndall” Chu Tự Hành chụp trên máy bay.
Không xong rồi, nhất định đã bị Chu Tự Hành hiểu lầm là anh muốn đùa giỡn cậu.

Kỳ thật, anh căn bản không định kéo đề tài sang phương diện này.
Vốn cho rằng Chu Tự Hành sẽ không nói gì, ai ngờ thế mà cậu còn trả lời.
“Còn phải xem người đó là ai.”
Thanh âm Chu Tự Hành một chút xấu hổ cũng không có, trái lại còn rất bình tĩnh.

Điều này khiến Hạ Tập Thanh chả còn tẹo mặt mũi nào, hóa ra từ đầu tới cuối chỉ có mình anh cảm thấy xấu hổ.

Hạ Tập Thanh chỉ lo bối rối, hoàn toàn xem nhẹ ám chỉ của Chu Tự Hành, không hề phát hiện mình chính là “ai” trong miệng Chu Tự Hành.
“A, cái thiệp sinh nhật này là ngày 23 tháng 10.

Tôi thấy manh mối này không chứng lát nữa có thể dùng tới.” Để bảo toàn chiến tích “bách chiến bách thắng” của mình trước tiểu chó săn ngây thơ, Hạ Tập Thanh chỉ có thể chuyển đề tài một cách cứng nhắc.

Chu Tự Hành cũng đã phát hiện anh đang mất tự nhiên, nhưng tần số giữa cậu và Hạ Tập Thanh đều chưa bao giờ trùng nhau, cậu chỉ cảm thấy câu nói mang theo hàm ý của mình làm Hạ Tập Thanh thấy áp lực, anh muốn khéo léo cự tuyệt bằng cách nói sang chuyện khác.
Cả hai người đều đang đi vòng vòng, mà còn hồn nhiên không hề hay biết.
Thả thiệp sinh nhật xuống, Hạ Tập Thanh lại đặt lực chú ý lên cuốn sổ kia.

Cuốn nhật ký này hơi cũ kĩ, mép sổ đều đã mòn, cách góc cũng vểnh lên, xem ra đã dùng rất lâu rồi.

Nghĩ như vậy, Hạ Tập Thanh mở trang đầu tiên ra.
“Tôi xem cuốn nhật ký này một lát.” Hạ Tập Thanh báo một câu vào radio với Chu Tự Hành, sau đó tập trung toàn bộ vào cuốn sổ.
[Ngày 11 tháng 11 năm 2014, trời đẹp.]
[Mình vốn cho rằng hôm nay là ngày khổ nhất đời mình.

Thanh niên FA ngã gãy chân, trải qua Ngày Độc thân một mình trong bệnh viên.

Không nghĩ tới, một khách trọ mới đã tới phòng bệnh đôi này, còn là một cô gái siêu cấp đáng yêu, khi cười rộ lên còn có một đôi răng thỏ, giống hệt thỏ con, cực cực đáng yêu.]

Đúng là nhật ký của nam sinh…Hạ Tập Thanh lật giở rất nhanh, rồi dừng lại.
“Hử, hơn sáu tháng mới theo đuổi được…” Anh nhìn dòng ngày tháng [Ngày 20 tháng 5 năm 2015] kia, không nhịn được mà lầm bầm.
“Theo đuổi được?”
Hạ Tập Thanh nghe thấy nghi vấn của Chu Tự Hành, lại nghe thấy tiếng lật giở từng trang từ đầu bên kia truyền đến, nghĩ thầm chắc chắn cậu còn chưa đọc tới, “Cậu xem cũng chậm quá đó.” Nói xong, anh lại lật giở qua loa, ngẫu nhiên dừng lại nhìn, trong đó có một tờ viết, [Em ấy lại phải nằm viện, hy vọng cuộc phẫu thuật thuận lợi, không xảy ra vấn đề.]
Cô gái này lại nằm viện, chắc hẳn là có bệnh rất nghiêm trọng.
Anh bỗng nhiên nghĩ tới mấy quyển sách trên bàn.
“Bệnh của bạn gái cậu ta hẳn chính là quyển sách thứ ba… Hội chứng loạn sản tim trái.

Bệnh này hình như là một loại bệnh tim bẩm sinh.” Hạ Tập Thanh giở quyển sách, muốn tìm chút thông tin hữu dụng trong đó.
“Cái radio này là món quà cô gái tặng cậu ta.” Chu Tự Hành đột nhiên mở miệng, “Anh thấy chưa?”
“Chờ tôi xem đã.” Hạ Tập Thanh lại giở ra phía sau, quả nhiên giở tới trang Chu Tự Hành nói.
[Ngày 20 tháng 5 năm 2016, trời đẹp.]
[Hôm nay em ấy tặng mình một món đồ cổ, là radio! Em ấy nói cái radio này là khi ông em còn trẻ, tích góp từng đồng một, mua tặng bà em để cầu hôn.

Em kể khi em còn nhỏ, mỗi ngày đều nằm bên cạnh radio nghe kể chuyện.

Mình có thể tưởng tượng ra dáng vẻ như bé thỏ nhỏ kia, aiz, nếu có thể xuyên qua thì tốt rồi, thật muốn trở về nhìn thấy em ấy khi còn bé.]
“Hóa ra cái radio này còn có cốt truyện.” Hạ Tập Thanh cười cười, “Cái đổ cổ này sẽ không chứng kiến hai người họ kết hôn chứ, như lão thần ba đời vậy.”
“Không.” Chu Tự Hành bình bĩnh phủ quyết trò đùa của Hạ Tập Thanh, “Tình cảm của bọn họ xảy ra vấn đề.”
“…Cái gì?”
“Anh lại giở về sau đi, vài tờ cuối ý.”
Hạ Tập Thanh theo lời nhắc nhở Chu Tự Hành mà giở đến mấy tờ cuối.
[Ngày 13 tháng 5 năm 2019, tiết trời âm u.]
[Hôm nay mình và em ấy cãi nhau một trận, cảm giác chúng mình đã rất lâu rồi không nói chuyện đoàng hoàng với đối phương.

Vì sao lại đi đến bước đường này, mình thực sự không thể hiểu.

Thời gian thật sự sẽ làm biến chất tất cả mọi thứ sao?]
Nhìn những dòng này, Hạ Tập Thanh bỗng trầm mặc, loại chuyện si nam oán nữ này dường như chưa bao giờ là ít.

Thời điểm bắt đầu thì luôn luôn tốt đẹp, qua thời gian dài, cọ xát, mâu thuẫn, ghen tuông, oán hận, những cảm xúc tiêu cực bắt đầu nảy sinh, phát triển, cho đến khi cắn nuốt hết thảy tình cảm mặn nồng giữa hai người, khuôn mặt trước đây luôn ngắm nhìn giờ lại trở nên chán ghét.
Vậy thì, vì cái gì mà lại muốn bắt đầu.
Trên thế gian này, quan hệ ổn định nhất, vô hại nhất, chính là không có quan hệ.
Câu chuyện tình yêu nhuốm màu hiện thực này khiến cảm xúc của Hạ Tập Thanh dâng lên những cơn sóng nhỏ.

Anh tùy ý lật giở vài tờ sau, dùng cách này che giấu nội tâm gợn sóng của mình, cho đến tận tờ cuối cùng, ngón tay mới dừng lại.
[Ngày 20 tháng 5 năm 2019, trời mưa to.]
[Mày vì sao lại tắt máy, dù bị hiểu lầm cũng không được tắt máy chứ! Nếu mày không tắt máy, cô ấy sẽ không kích động đến té xỉu.

Lúc cần người liên hệ khẩn cấp…Tấm thẻ này cũng quá châm chọc rồi, lần duy nhất được dùng đến, thế nhưng mày lại chủ động cắt đứt liên lạc.

Người chết nên là mày!]
“Cô gái đã chết…” Hạ Tập Thanh không ngờ kết cục lại thế này, “Chết vì bệnh tim đột phát.”
“Chết vì…” Chu Tự Hành dường như có chuyện muốn nói, nhưng cậu ngừng lại, một lát sau mới hỏi, “Cho nên do không cứu giúp kịp thời nên mới qua đời sao?”
“Ừm.” Hạ Tập Thanh thả lại cuốn nhật ký lên bàn.


Anh đã sớm qua cái tuổi sẽ bị câu chuyện tình yêu này cảm động.

Suy nghĩ hiện giờ của anh là, cuốn nhật ký này có tác dụng gì.

Dựa theo thiết kế của kỳ 1 mà phỏng đoán, mỗi đạo cụ tồn tại trong phòng đều không phải vô cớ, tác dụng của chúng có thể chia làm hai loại, một loại là cung cấp manh mối về mật mã.

Nhưng nhật ký có quá nhiều ngày, nếu không có manh mối khác phối hợp, hẳn không phải dẫn tới mật mã.
Tác dụng còn lại chính là liên quan tới cốt truyện của mật thất, hoặc là liên quan tới sát nhân.

Nhưng như vậy thì lại càng khó nói.

Câu chuyện này cho tới bây giờ đều là một chuyện tình, không có chỗ nào giống với án mưu sát ở kỳ 1.
Vậy thì sát nhân kỳ này sẽ mang thân phận nào đây?
Hạ Tập Thanh cay mày, lâm vào trầm tư.

Trong ngăn kéo không còn những thứ khác, anh chậm rãi đóng lại, ánh mắt rơi xuống phía trước, cầm khung ảnh bị anh đặt trên bàn lên.
Lúc này anh mới phát hiện, mặt sau của khung ảnh có viết một câu.
[Trả về vị trí chính xác đi.]
Vị trí chính xác?
Điều này trùng khớp với ý nghĩ xuất hiện trong đầu Hạ Tập Thanh khi mới nhìn thấy khung ảnh.

Vật như khung ảnh này, vốn nên đặt ở trên bàn, chứ không phải trong ngăn kéo.

Nếu liên hệ đến thông tin nam chính và nữ chính cãi nhau, thì có thể giải thích được.
Hạ Tập Thanh cầm khung ảnh lên.
Nên đặt ở chỗ nào đây?
“Bên cậu thật sự không có khung ảnh sao? Trên bàn, hoặc một chỗ khác?” Không có bất kì thông tin nào gợi ý, Hạ Tập Thanh đành phải để Chu Tự Hành xác nhận.

Phòng bọn họ có nhiều điểm tương đồng như vậy, nói không chừng trong phòng cậu, cái khung ảnh này bị cố định ở chỗ nào đó.
“Không có, tôi không tìm thấy cái khung ảnh nào cả.” Giọng điệu Chu Tự Hành vô cùng khẳng định.
Đúng lúc này, Hạ Tập Thanh bỗng phát hiện, ở bên góc phải trên của bàn, cạnh chiếc laptop có khe lõm hình chữ nhật.

Anh cúi đầu nhìn khung ảnh trong tay, trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ kỳ lạ.
Chẳng lẽ…
Anh thử đặt khung ảnh lên khe lõm, đúng như suy nghĩ của anh, khung ảnh khảm vào không sai một li!
“Tôi đã tìm được vị trí chính xác rồi.” Hạ Tập Thanh thở phào, hóa ra mấy cái khe lõm này đều có chỗ hữu dụng.

May là từ lúc vào anh vẫn luôn lưu ý chúng.
Đột nhiên, đèn bàn tự động sáng lên, không một tiếng động báo trước.
Nhưng mà điều này vẫn chưa phải quỷ dị nhất.

Anh chân chính cảm thấy ớn lạnh chính là câu kế tiếp Chu Tự Hành nói.
“Khung ảnh xuất hiện!” Thanh âm Chu Tự Hành tràn đầy kinh ngạc, cậu cảm thấy thật không thể tin nổi, “Anh biết nó xuất hiện thế nào không? Giống như cơ quan vậy, một bộ phận trên mặt bàn mở ra, khung ảnh từ bên trong bị đẩy lên, đứng ở góc phải trên của bàn sách.”
“Cậu nói cái gì?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.