Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 17: Oedipus


Đọc truyện Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em! – Chương 17: Oedipus

Sầm Sầm nhìn gầm giường trống không, có chút lo âu, “Vẫn không có manh mối nào sao…” Cô quay đầu nhìn Thương Tư Duệ, “Tư Duệ, giờ phải làm gì đây?”

Thương Tư Duệ thở dài, “Chờ đến lúc bỏ phiếu xử quyết thôi.” Hắn lấy điện thoại ra, nhìn thời gian đếm ngược hiển thị trên màn hình, “Còn 13 phút nữa”

“Chúng ta bỏ phiếu ai đây? Vẫn như cũ chứ?”

Thương Tư Duệ mím mím miệng, mày nhăn lại, giống như một đứa trẻ không cướp được kẹo, “Chị Sầm Sầm, chị sẽ không bị Tập Thanh thuyết phục dễ dàng như vậy chứ? Chị thật sự cảm thấy Tự Hành là sát nhân sao? Dù sao em cũng không thấy vậy, biểu hiện của Tự Hành nhìn sao cũng không giống là vai ác, hơn nữa anh ấy vốn dĩ là học bá, tư duy rõ ràng, giải mã nhanh chóng không phải rất bình thường sao? Hiện tại việc chúng ta phải làm chính là nhanh chóng xử quyết người có khả năng nhất.”

Sầm Sầm do dự trong chốc lát, không xác định được, hỏi, “Vậy chúng ta đi thuyết phục Tự Hành theo phe mình?”

Thương Tư Duệ lắc lắc đầu, “Tự Hành vẫn luôn chung một phe với Tập Thanh, không hẳn sẽ nghe theo chúng ta đâu. Lúc trước chúng ta cũng bàn luận ổn thỏa với Nguyễn Hiểu rồi, nếu ba phiếu này đều bỏ cho…” Bỗng nhiên, hắn nghe được tiếng gì đó, vì thế nhẹ nhàng mở cửa tủ quần áo ra, âm thanh của Nguyễn Hiểu từ phòng khác truyền tới.

“Vậy được, tôi cùng anh bỏ phiếu Tự Hành.”

Thanh âm Hạ Tập Thanh cũng xuất hiện.

“Cứ tin tưởng tôi, cậu ấy nhất định có vấn đề.”

Nghe thấy bước chân hai người tới gần, Thương Tư Duệ nhanh chóng lui lại, Hạ Tập Thanh cùng Nguyễn Hiểu từ tủ quần áo đi ra, thấy Thương Tư Duệ và Sầm Sầm đứng ở bên mép giường, Hạ Tập Thanh mở miệng, “Tìm được manh mối nào hữu dụng không?”

Thương Tư Duệ ai thán một tiếng, “Không có…cảm giác cái gì cũng không có.”

Hạ Tập Thanh nhướn mày, liếc nhìn Nguyễn Hiểu, “Tôi đi tìm Tự Hành, cô có muốn đi cùng không?”

Nguyễn Hiểu nhìn Sầm Sầm, Sầm Sầm cũng nhìn lại cô, nháy nháy mắt, trên mặt Nguyễn Hiểu lộ ra vẻ do dự, “Tôi…tôi tạm thời ở đây đã.”

Biểu tình trên mặt Thương Tư Duệ rõ ràng lơi lỏng hơn rất nhiều.

Nhìn ba người không có ý rời di, Hạ Tập Thanh thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt anh thản nhiên rời khỏi phòng nữ họa sĩ, còn săn sóc mà giúp họ đóng cửa phòng lại.

Nếu Hạ Tập Thanh không đoán sai, Thương Tư Duệ và Sầm Sầm nhất định sẽ cố gắng thuyết phục Nguyễn Hiểu bỏ phiếu loại trừ anh. Nguyễn Hiểu giờ ở lại đó có thể giúp anh kéo dài thời gian đi tìm chứng cớ.


Thương Tư Duệ không ngốc, nhất định sẽ phát hiện kế hoạch của mình sắp thất bại, đến lúc đó, vì sợ bại lộ sự tình, dưới tình thế cấp bách nhất định sẽ “giết chết” Hạ Tập Thanh.

Mà đây chính là điều Hạ Tập Thanh muốn. Anh muốn buộc tên sát nhân này phải dùng quyền giết người duy nhất của hắn, như vậy sẽ không tạo thành uy hiếp cho Chu Tự Hành.

Điều kiện tiên quyết là, anh phải tìm được chứng cứ chứng minh thân phận của Thương Tư Duệ trước khi anh bị giết. Nếu không bằng thành kiến của Chu Tự Hành với anh, chỉ sợ cậu sẽ không tin tưởng lời nói một phía từ anh.

Phòng khách không có một bóng người, Hạ Tập Thanh cũng không biết hiện tại Chu Tự Hành đang ở đâu, cũng không có thời gian để biết.

Anh lấy di động ra, thoáng nhìn thời gian đếm ngược, còn 8 phút nữa.

Bước nhanh về phía phòng của Thương Tư Duệ, sắn tay áo lên tới khuỷu tay, vừa vào cửa đã đi thẳng tới chiếc camera hướng về phía khoảng tường trống không, một lần nữa xác nhận ở đó có hai chiếc đinh, đích xác là ở đó.

Chỗ này nhất định đã từng treo tranh.

Hạ Tập Thanh lấy hết quần áo ở trong tủ ra ném xuống đất, tủ quần áo lập tức trở nên trống rỗng, không có cái gì cả. Hạ Tập Thanh thử đứng ở góc độ của Thương Tư Duệ để suy xét vấn đề.

Chiếu theo bức tranh ở các phòng khác, tranh nơi này nhất định cũng sẽ được đóng khung, trừ phi hắn dỡ khung ra, không, sẽ không, làm vậy quá phiền toái, cũng không có dụng cụ để dỡ. Thương Tư Duệ cũng không mang báo cáo sức khỏe ra khỏi phòng, vậy thì một bức tranh lớn càng không thể.

Hạ Tập Thanh nhìn một lượt xung quanh phòng, nhất định là bị giấu ở góc nào đó trong phòng thôi.

Vậy thì ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu?

Tình hình quá khẩn trương, Hạ Tập Thanh cảm thấy lòng bàn tay anh đã toát mồ hôi.

Anh hít vào một hơi, muốn làm bản thân bình tĩnh lại, Đứng trước tủ quần áo tỉ mỉ rà quét toàn bộ căn phòng. Phòng này không lớn, chỗ có thể giấu kín một bức tranh cũng không nhiều.

Dưới thảm? Không có khả năng, bọn họ đã dẫm lên dẫm xuống không biết bao nhiêu lần. Hạ Tập Thanh nhấc thảm lên, quả nhiên cái gì cũng không có. Dưới bàn tròn? Sẽ không. Anh vẫn khom lưng nhìn một cái, dưới mặt bàn cũng không có gì.

Không phải những chỗ rõ ràng như vậy.


Anh đi tới mép tủ đứng cạnh giường, kéo hết các ngăn kéo ra, bên trong cũng không có tranh, trên thực tế cũng không thể chứa vừa một bức tranh.

Anh bỗng nhiên nghĩ đến, lúc trước bọn họ muốn nhặt cái bút máy được nhắc đến trong tệp giấy nhớ kia, định dịch giường ra xem một chút thì Thương Tư Duệ không tình nguyện.

Nghĩ đến vẻ mặt lúc đấy của hắn, Hạ Tập Thanh gần như có thể chắc chắn, giường nhất định có vấn đề. Anh lập tức ném hết đạo cụ trên giường xuống đất, ném hết mọi thứ, chỉ còn lại ván giường trụi lủi.

Không có. Vẫn không có.

Không có khả năng.

Hạ Tập Thanh một lần nữa suy nghĩ dưới góc độ Thương Tư Duệ, hồi tưởng lại mọi chi tiết, biểu cảm, câu nói hắn từng nói qua.

Ký ức trở nên mơ hồ. Hạ Tập Thanh chỉ xác định được một điều duy nhất, Thương Tư Duệ không muốn anh và Chu Tự Hành dịch chuyển giường.

Nghĩa là việc “dịch chuyển giường” này sẽ làm bại lộ nơi hắn giấu tranh?

Anh nghĩ tới một loại khả năng kém khả thi.

Hạ Tập Thanh dịch giường đến sát tường, nâng một cạnh lên. Trọng lượng của giường đạo cụ này giúp anh dễ dàng nâng hẳn lên khỏi mặt đất, giường dựa hoàn toàn vào vách tường, toàn bộ đáy giường lộ ra trước mắt.

Như anh dự liệu, dưới đáy giường có một bức tranh sơn dầu, bị băng dính qua loa cố định lên.

Nhân vật chính của bức tranh này là một chàng trai mỹ mạo, tóc dài màu nâu nhạt, bị một yêu nữ mặt người thân thú gắt gao quấn quanh. Yêu nữ mỹ lệ ngước mặt, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt chàng trai, đôi tay thú hóa mắm chặt ngực chàng, trong ánh mắt tràn ngập dụ hoặc.

Bức tranh này Hạ Tập Thanh đã quá quen thuộc, là “Oedipus và Sphinx” của Gustave Moreau.

Oedipus là nhân vật tiếng tăm vang dội nhất và cũng mang số phận bi kịch nhất trong thần thoại Hy Lạp.

Chàng thiện lương lại thông tuệ, tràn đầy nét nhân tính thiện mỹ, nhưng lại không thể thoát khỏi thần dụ giết cha.


“Oedipus …giết cha…” Hạ Tập Thanh nhíu mày, quả nhiên, ngay từ đầu đã bị lừa.

Bức tranh này chính là manh mối lớn nhất chỉ ra thân phận thật của kẻ sát nhân. Ba ngoại tình, quan hệ của ba mẹ gay gắt, không còn thời gian quan tâm con cái.

Con trai chỉ có thể giao tiếp với ba qua tệp giấy nhớ khi trầm cảm.

Lúc chứng hưng cảm bộc phát, đã lên cơn giết chết người cha đã phản bội gia đình mình.

Cốt truyện chân thật như vậy khiến Hạ Tập Thanh cảm thấy không khỏe. Nhưng tâm lý khẩn trương làm mờ đi việc sinh lý thấy khó chịu. Anh nửa quỳ trên sàn, muốn bóc băng dính ra để lấy tranh. Nhưng thật sự dính quá chặt, anh dùng khí lực rất lớn cũng chỉ bóc được mấy cái băng dính xuống.

“Tập Thanh? Anh ở đâu?”

Là giọng của Thương Tư Duệ.

Tim Hạ Tập Thanh đập như trống bỏi, bằng tốc độ khẩn cấp phân tích tình hình, lựa chọn từ bỏ việc lấy bức tranh này ra.

Chuyện này không thể chỉ anh biết được, cần nói cho những người khác. Anh vốn tính lấy được bức tranh, cho dù Chu Tự Hành không tin anh, nhưng có bằng chứng xác thực, cậu kiểu gì cũng sẽ cân nhắc. Nhưng hiện giờ không kịp rồi, chỉ có thể trực tiếp nói cho cậu ấy thôi.

Thời gian không còn nhiều, Thương Tư Duệ chắc chắn chờ không được.

Trước khi tự khiến mình chết, anh muốn đem hết cơ hội chiến thắng cho Chu Tự Hành.

Hạ Tập Thanh lập tức đi tới cánh cửa thông giữa phòng anh và phòng Thương Tư Duệ, thử xem cậu có ở bên trong không. Nếu không sẽ rất phiền toái, vì Thương Tư Duệ đã ra đến phòng khách rồi.

Vừa mới đẩy cửa ra, Hạ Tập Thanh phát hiện bên trong là một mảng đen tối.

Trong nháy mắt, anh mãnh liệt cảm thấy hô hấp không thông thuận, thậm chí còn xuất hiện cảm giác choáng váng.

Anh có chút do dự, bước chân không theo khống chế mà dừng lại. Màn đen kia giống như một cái động tối không có điểm cuối, nguy hiểm khó lường. Màu đen đặc dần dần trùm lên mũi chân anh rồi cẳng chân, hai chân, cuối cùng túm anh kéo vào.

Thật là khó chịu…

Hạ Tập Thanh hoảng loạn duỗi tay tìm công tắc điện. Bàn tay bỗng nhiên bị một bàn tay khác bắt lấy, kéo đi vài bước, trực tiếp tiến vào phòng. Hạ Tập Thanh cảm thấy cực kì khó chịu, thậm chí cảm xúc còn bị mất khống chế, muốn chửi một câu thô tục, lúc anh không nhịn được muốn mở miệng, cái người không nói lý kia đẩy anh lên vách tường, bịt kín miệng anh.


“Tôi đã phát hiện ra manh mối, có thể đi ra ngoài…”

Là thanh âm của Chu Tự Hành.

Cảm giác kích ứng quá nặng khiến anh quên hỏi Chu Tự Hành vì sao phát hiện ra mình, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy.

Ngoài cửa, tiếng Thương Tư Duệ ngày càng gần.

Miệng anh bị che lại, không có cách nào nói chuyện, sức lực Chu Tự Hành quá lớn, Hạ Tập Thanh đành phải hung hăng cắn một ngụm vào bàn tay cậu.

Chu Tự Hành bị đau buông tay ra, “Anh làm gì vậy?”

“Tôi không thở được.” Lưng Hạ Tập Thanh dựa lên bức tường lạnh lẽo, thở gấp, giọng mang theo chút nghẹn ngào.

Trong bóng tối, anh cố gắng sờ soạng, bắt được tay Chu Tự Hành, thanh âm trầm xuống nói, “Thương Tư Duệ là sát nhân, hãy tin tôi, giờ tôi tuyệt đối không lừa cậu.”

Những lời này anh nói trong sự dồn dập mà hoảng loạn, tim Chu Tự Hành bỗng đập nhanh hơn rất nhiều, không rõ vì sao, cậu cảm thấy Hạ Tập Thanh trong bóng tối quá xa lạ.

Chưa kịp nói thêm một câu để giải thích, trần nhà truyền tới giọng nói biến thanh quen thuộc.

“Người chơi Hạ Tập Thanh tử vong. Người chơi Hạ Tập Thanh tử vong.”

Thông báo tử vong lặp đi lặp lại xoay quanh đỉnh đầu, khuếch tán trong bóng tối.

Dù tầm nhìn hết thảy đều là màn đen vô ngần, nhưng Chu Tự Hành có thể cảm giác được, bàn tay lạnh lẽo đang bắt lấy tay mình dần buông ra, ngón tay rời đi khiến mạch tim đập dữ dội.

“Từ giờ trở đi, người chơi Hạ Tập Thanh mất đi quyền lên tiếng, xin người chơi đi đến vòng tròn loại trừ chờ đợi.”

Lời tác giả:

Chu Tự Hành: Tui nhận ra vợ mình trong vòng một giây! Thế mà vẫn bị cắn một phát, dỗi!

Hạ Tập Thanh: Em không phải rất kích động sao? Trái tim nhỏ còn đập bùm bùm~

Chu Tự Hành: Cái kia…đó là do tức giận!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.