Đọc truyện Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em! – Chương 13: Nghi phạm vĩnh viễn
Thương Tư Duệ bị lời này của cậu làm cho sợ hãi đến mức thu tay lại, “Vậy, vậy có mở không?”
Hạ Tập Thanh cười cười đi qua, cầm lấy chìa khóa trong tay hắn, “Mở chứ, phí bao công sức mới tìm được cái chìa khóa.” Vừa nói anh vừa mở cửa ra, Thương Tư Duệ rất có ý thức mà đứng nép phía sau.
Di động 3 người vang lên, đồng thời, từ căn phòng mới cũng truyền tới âm thanh tương tự.
Là thông báo bọn họ đã thoát khỏi phòng.
“Oa…” Thương Tư Duệ nghiêng nghiêng đầu, lướt qua Hạ Tập Thanh nhìn lên phía trước, “Phòng này thật lớn…” Hắn thấy có 2 cô gái đứng ở phía trước một cái cửa khác trong phòng, trong đó có một người thật quen mắt, “A chị Sầm Sầm…”
Cô gái bị gọi mặc một chiếc váy trắng dài, eo đeo đai màu hoa hồng, mái tóc đen dài thẳng rũ đến ngang hông, trang điểm xinh đẹp, màu môi đỏ thẫm rất bắt mắt, ngũ quan tuy không kinh diễm nhưng lại mang đến khí chất xa cách trời sinh. Cô cũng trông thấy Thương Tư Duệ, vì thế nâng tay, khẽ mỉm cười, “Tư Duệ.”
Hạ Tập Thanh bình thường không quan tâm đến ca sĩ quốc nội, nhưng anh lại biết Sầm Sầm. Trước kia đảm nhận vị trí lĩnh xướng chính của một dàn nhạc, nhưng vì sinh bệnh mà lui đội, về sau quay lại nghề thì solo, nhờ khí chất thanh lãnh mà có rất nhiều fan nữ.
“Chị Sầm Sầm” Thương Tư Duệ thấy người quen, vì thế yên tâm lớn mật mà đi qua, “Chị ở phòng này à?”
Sầm Sầm lắc đầu, “Chị mới từ phòng chị thoát ra.”
Hạ Tập Thanh thoáng nhìn di động, quả nhiên, thời gian hai cái thông báo gửi đến cách nhau không quá nhiều. Vị trí hiện tại của phòng này, có thể nói là phòng khách.
Giờ anh cuối cùng cũng rõ kết cấu của căn nhà này. Trên thực tế là 4 phòng kín và một không gian mở. Phòng ban đầu của anh với Chu Tự Hành và phòng của Thương Tư Duệ nằm cùng một phía, phía còn lại là hai phòng của hai cô gái này. Nhưng chỉ có phòng của Thương Tư Duệ và Sầm Sầm là có thể thông thẳng tới phòng khách, còn mình và cô gái còn lại đều phải thông qua phòng người khác mới đến được phòng khách.
Vì sao lại sắp xếp như vậy? Hạ Tập Thanh tự hỏi.
Anh rốt cuộc chú ý đến cô gái đứng bên cạnh Sầm Sầm, mái tóc xoăn, trang điểm tinh xảo, đôi mắt rất xinh đẹp.
Anh bỗng nhiên nhớ tới trước khi quay hình Tiểu Lục có nói qua, trừ mình ra thì còn một người ngoài ngành nữa, là một thành viên CLB Mensa.
Chắc hẳn chính là cô gái này.
Cho nên cô ta là người chơi đầu tiên thoát khỏi phòng?
Hạ Tập Thanh hiểu rõ, tổ tiết mục sắp xếp trình độ khó dễ mỗi phòng phụ thuộc vào năng lực của người chơi, đảm bảo người chơi có thể tập trung tại phòng khách này trong khoảng thời gian không cách biệt lắm. Nếu không người chơi không đợi được gặp nhau đã thoát ra rồi, chương trình liền không còn gì để xem nữa.
Nhưng vì sao lại để anh và Chu Tự Hành chung phòng? Chẳng lẽ chỉ là vì độ đề tài? Hạ Tập Thanh lúc đầu cho rằng như vậy, nhưng sau khi trải qua 2 phòng vừa rồi, suy nghĩ của anh đối với tổ tiết mục, hay phải nói là biên kịch sau màn kia đã thay đổi rồi. Cảm thấy mỗi cái sắp đặt đều có mục đích.
Cho nên rốt cuộc là vì sao?
Chu Tự Hành vẫn luôn im lặng, đại khái là diễn viên cùng ca sĩ cũng có khoảng cách. Tính cậu và Sầm Sầm đều không thích nói chuyện, nên cũng chả nói được mấy câu.
“Chào mọi người, tôi là Nguyễn Hiểu.”Mỹ nữ có diện mạo ngọt ngào chủ động chào hỏi mọi người, Hạ Tập Thanh cảm thấy cô rất quen, nhưng lại không nhớ ra, thời điểm đối diện với cô cũng cười cười.
Mọi người giới thiệu lẫn nhau một chút, rồi đi quanh phòng khách. Phòng khách rất lớn, còn bao lấy cả phòng bếp bán mở, có một cái bàn rộng hình ovan, 1 bộ sô pha, có rất nhiều đồ vật, nhưng lại không thấy cái nào bất hợp lý, ai cũng không tìm được manh mối hữu dụng.
Phòng khách có một cái cửa 2 cánh, bên trên bị khóa bởi khóa mật mã, nhưng lại có 2 hàng nhập mã, hàng trên có 4 dấu cách, bên cạnh có 9 số để lựa chọn, mà hàng dưới lại chỉ có 3 dấu cách.
Hạ Tập Thanh thử dùng ngón tay chạm vào hàng 3 dấu cách, trong nháy mắt, bên cạnh xuất hiện bàn phím để nhập, trên bàn phím có 26 chữ cái tiếng Anh.
Vậy là muốn điền từ?
“Nếu không chúng ta thử xem?” Thương Tư Duệ ở bên cạnh đề nghị.
Nguyễn Hiểu mở miệng phản đối, “26 chữ cái chọn 3 chữ là 26 lập phương, có tới 17576 khả năng.”
Nghe Nguyễn Hiểu nói như vậy, biểu cảm Thương Tư Duệ phức tạp mà cười cười, “Coi như tôi chưa nói gì, ha ha”
Hạ Tập Thanh thế mà lắp bắp kinh hãi, quả nhiên là CLB Mensa, tốc độ tính nhẩm quá nhanh. Nhưng Nguyễn Hiểu nói không sai, trong trò chơi này, Mấy cái biện pháp tốn công kiểu này là không có khả năng nhất, kiểu gì cũng sẽ có manh mối chỉ dẫn. Anh đi vòng quanh, phát hiện sàn nhà bên cạnh sô pha vẽ một hình tròn, vừa bằng một người.
“Vòng tròn loại trừ?” Thương Tư Duệ đi theo Hạ Tập Thanh, ngồi xổm xuống sờ dòng chữ viết trong vòng tròn.
Hạ Tập Thanh nhẹ nhàng ừ một tiếng, “Chắc là người nào bị xử quyết hoặc giết chết sẽ phải đứng ở đây.”
Thương Tư Duệ đang đứng lên, nhấc chân muốn giẫm giẫm lên vòng tròn trên sàn nhà, Hạ Tập Thanh lại bổ sung, “Phương thức xử lý chắc hẳn là vòng tròn mở ra rồi ngã xuống đi.”
“A?” Thương Tư Duệ nhanh chóng thu chân, hậm hực nói, “Đừng làm tôi sợ nha.”
“Đoán mò thôi.” Hạ Tập Thanh cười, xoay người, vừa nhấc mắt liền thấy Chu Tự Hành đang đứng cạnh bàn ăn, đối phương cũng vừa lúc nhìn anh, nhưng lại nhanh chóng quay mặt đi.
Tôi đáng sợ vậy à? Hạ Tập Thanh cười cười bất đắc dĩ.
Anh đi tới xem một cái cửa khác trong phòng khách, nói với Nguyễn Hiểu và Sầm Sầm đang xem xét tủ lạnh, “Hai người chắc không phải bị nhốt chung 1 phòng chứ?”
Nguyễn Hiểu lắc đầu, “Chúng tôi ở riêng.” Cô dẫn những người khác đi tới một cái cửa khác trong phòng khác, cũng chính là chỗ cô đứng cùng Sầm Sầm ban nãy.
“Phía sau cửa này là phòng của chị Sầm Sầm.” Cô đẩy cửa ra, không gian bên trong cũng lớn, mùi hương hoa hồng ập tới, Hạ Tập Thanh hơi nhăn mi lại, mùi hương này thật sự quá nồng.
Cách bày biện trong phòng này với các phòng khác chênh lệch rất lớn. Trên bức tường màu trắng gạo treo rất nhiều tranh, bên cạnh giường có một cái bàn vẽ, trên bàn ngoài giấy trắng ra thì không còn gì khác, Hạ Tập Thanh càng nhìn càng thấy quen, chính là phòng vẽ tranh.
Nguyễn Hiểu dẫn bọn họ tới trước một cái tủ đứng lớn nhất trong phòng, cô mở tủ quần áo ra, bên trong có vài bộ quần áo, cô dùng tay dịch quần áo sang một bên, một ra một cánh cửa thông sang phòng khác.
“Đây mới là phòng ban đầu của tôi.”
Mọi người theo thứ tự đi qua cái “Tủ quần áo” kia, Hạ Tập Thanh cao 1m83, lúc đi qua hơi bất tiện, anh nghĩ tới Chu Tự Hành, thế là quay đầu lại nhìn nhìn, phát hiện cậu không theo kịp, không biết đang làm cái gì, anh đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, quả nhiên, thấy cậu khom lưng, bộ dáng vô cùng gian nan, không nhịn được cười rộ lên.
“Aiz Tập Thanh, anh cười cái gì vậy?” vẻ mặt Thương Tư Duệ mê man nhìn anh một cái.
Hạ Tập Thanh lắc đầu, ý cười ở khóe miệng càng đầy.
“Không có gì đâu.”
“Vậy mình đi thôi.” Thương Tư Duệ túm lấy cổ tay áo anh, lại túm không được, vì Hạ Tập Thanh đã xoay người đi qua, đứng ở sau phía sau cửa, mở rộng cánh cửa, giữ cho Chu Tự Hành đi ra.
Chu Tự Hành vừa mới từ tủ quần áo bước ra, ngầng đầu liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tươi cười của Hạ Tập Thanh, không biết vì sao, cậu cảm thấy nụ cười này ẩn chứa bên trong là sự nhạo báng, tâm tình càng không vui, ngại máy quay xung quanh, chỉ có thể mỉm cười, trái lương tâm mà nói câu cảm ơn.
“Đừng khách sáo.”
Là thói quen ga lăng của lãng tử sao? Âm cuối mỗi câu nói của tên đàn ông này đều như đang cố tình trêu chọc, Chu Tự Hành nghĩ thầm.
Nguyễn Hiểu, Sầm Sầm và Thương Tư Duệ đang đi phía trước, Hạ Tập Thanh cùng Chu Tự Hành đi phía sau. Gian phòng này thoạt nhìn giống phòng phụ nữ, bên trong bày một cái bàn trang điểm tinh xảo, trên mặt bàn là đồ trang điểm, nước hoa đủ loại kiểu dáng, tủ quần áo cũng đều là các bộ lễ phục sang trọng. Bên trên chiếc giường trắng theo phong cách Âu treo một bức tranh vẽ một người phụ nữ xinh đẹp, mặc bộ đồ đen.
“Đây cũng là danh họa sao?” Chu Tự Hành ngoài ý muốn lại là người mở miệng trước, Hạ Tập Thanh cười cười, gật đầu “ Là “Người đàn bà xa lạ” của Kramskoy, rất nổi tiếng.”
Thương Tư Duệ đi ở phía trước nghe được Hạ Tập Thanh nói, không nhịn được quay đầu lại, vẻ mặt đầy sùng bái nói, “Tôi cảm thấy Tập Thanh như một quyển bách khoa toàn thư về nghệ thuật vậy, quá lợi hại.”
Chu Tự Hành trong lòng nghĩ, nếu cậu muốn nghe các công thức với định luật vật lý, tôi cũng có thể giảng vài cái cho cậu nghe, cũng có thể phổ cập cho cậu biết các bô lão giới vật lý học thuật.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đã bị suy nghĩ ấu trĩ của mình dọa sợ.
Chắc chắn là do quá ghét Hạ Tập Thanh, nên mới không muốn ai khen cái tên dối trá giảo hoạt này.
Hạ Tập Thanh cùng Thương Tư Duệ cười qua cười lại, nói được vài cậu, Thương Tư Duệ tư duy nhảy vọt đặt lực chú ý lên người Nguyễn Hiểu, “Cho nên cô là từ phòng này thoát ra, rồi tiến vào phòng chị Sầm Sầm? Chỉ có một mình cô, thật lợi hại nha.”
Nguyễn Hiểu xua tay cười cười, “Có lẽ do phòng tôi tương đối đơn giản.” Cô cười rộ lên thật ngọt ngào.
“Câu đố là gì?” Chu Tự Hành hiếm có khi mở miệng.
“Ừm… là đường chiếu sáng.” Nguyễn Hiểu đi đến tủ đầu giường lấy ra hộp trang sức, mở hộp ra, “Đầu tiên tôi phát hiện cái hộp này có khóa, cảm thấy bên trong chắc chắn có manh mối, vì thế đi tìm chìa khóa, mở ra là một cái công tắc, lúc sau một chùm laser màu đỏ hiện.”
Cô thử đè đè cái nút bên trong, quả nhiên xuất hiện một chùm laser đỏ, chiếu thẳng lên bức tường đối diện, “Cửa phòng tôi rất kỳ quái, không có mật mã cũng không có ổ khóa, ban đầu tôi không thể tìm được phương pháp thoát khỏi phòng, lúc sau lại thử động vào hộp hóa trang, phát hiện có thể lợi dụng gương của hộp hóa trang, khiến laser phản chiếu lên tay nắm bằng kim loại trên cửa, khóa liền tự động mở.”
“Trời ạ…nếu là tôi, khả năng cả đời tôi cũng không ra được.” Thương Tư Duệ phục sát đất.
“Em không phải cũng thoát ra rồi sao?” Sầm Sầm cười nói.
“Em là nhờ phúc của hai vị đây mới thoát được.” Thương Tư Duệ cợt nhả, lại tự động dán lên người Hạ Tập Thanh.
Hạ Tập Thanh cũng không đẩy hắn ra, anh bỗng nhiên nghĩ tới mấy manh mối không liên quan đến việc giải khóa của 2 phòng vừa nãy, vì thế hỏi Nguyễn Hiểu, “Cô có tìm được manh mối khác không, ý tôi là mấy manh mối không dùng đến ý.”
Đuôi mi Nguyễn Hiểu hơi hơi giật, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô cười rộ lên, “Không có đâu, tin tức trong phòng tôi cũng không có nhiều.”
Cô ta đang nói dối.
Hạ Tập Thanh cảm thấy kì quái, nhưng lại thấy bên trong cũng có lý. Nguyễn Hiểu là người thông minh, mà người thông minh thì đều có tâm lý đề phòng, đặc biệt là đối với người cũng thông minh khác. Hiện tại, tất cả người chơi đều đang ở đây, cô nhất định sẽ không tùy tiện nói ra manh mối trên tay mình.
Chỉ có thể tự thân đi tìm thôi, Hạ Tập Thanh nghĩ.
Đại khái có thiên tính sung bái người thông minh, Thương Tư Duệ vẫn luôn trò chuyện với Nguyễn Hiểu làm thế nào để phá giải cửa phòng, mà phòng Nguyễn Hiểu và Sầm Sầm lại liên thông, hai người đã có quan hệ chiến hữu từ trước, ba người liền tự nhiên đi cùng nhau, từ phòng này sang phòng khác rồi lại từ đó ra phòng khách.
Hạ Tập Thanh không đi theo bọn họ, ngược lại, thong thả đi theo mấy cái máy quay được bố trí trong phòng nữ chủ nhân, không biết vì sao, lực chú ý của anh bị một cái sọt giấy rác hấp dẫn. Thừa dịp những người khác đều không ở trong phòng, anh lặng lẽ đi đến bên tủ quần áo, phát hiện Chu Tự Hành cũng đang lại đây, hai người một lần nữa đồng bộ.
Cậu cũng là theo camera đi tới, chẳng qua là từ hướng ngược lại.
Hai người cuối cùng tương ngộ trước tủ quần áo.
“Cậu cũng cảm thấy không thích hợp?” Hạ Tập Thanh ngồi xổm xuống, đổ cái sọt giấy kia ra, bới tung giấy dưới đất.
Chu Tự Hành gật gật đầu, “Trò chơi này dạy tôi 2 điểm, thứ nhất, mỗi mảnh nhỏ đều không phải ngẫu nhiên.”
Hạ Tập Thanh không thể phủ nhận mà nhún vai, “Cái còn lại?”
Chu Tự Hành nhặt lên một mảnh giấy nhỏ, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tập Thanh, “Có nhiều nhiệm vụ song hành trong cùng 1 thời điểm, chúng ta phải học cách bắt lấy trọng tâm.”
Mọi người đều chuyên chú với manh mối để thoát ra, quên mất một điều càng quan trọng hơn.
“Trò chơi này không chỉ là thoát khỏi mật thất, nếu không bắt được kẻ sát nhân, thì cuối cùng vẫn là thua.”
Cậu nói không sai một chút nào. Cái khó lớn nhất của chương trình này, không phải ai có thể thoát ra đầu tiên, mà là người chơi bình thường có thể hay không xử được sát nhân. Nếu không, một khi sát nhân thoát ra đầu tiên, tâm huyết của mọi người đều uổng phí.
Hạ Tập Thanh nghĩ, nếu chính mình là sát nhân, ngay lúc này sẽ làm gì.
Đầu tiên là phải dùng hết khả năng giấu diếm thân phận, che giấu manh mối có thể làm mình bại lộ. Nhưng đối với sát nhân mà nói, bại lộ thân phận là điều không thể tránh khỏi, vô luận thế nào bọn họ cũng phải hành quyết một người. Tiếp theo…
Đang suy nghĩ, Chu Tự Hành lại một lần nữa mở miệng, “Hiện tại mọi người đều đông đủ, cũng sắp đến vòng bỏ phiếu lần thứ nhất. Lập tức sẽ có người bị loại trừ.”
“Nhanh quá!” Hạ Tập Thanh gãi gãi lọn tóc rũ ở phía trước, mày nhăn lại, nâng mắt nhìn về phía Chu Tự Hành, “Nếu cậu là sát nhân, ở vòng bỏ phiếu lần thứ nhất, cậu sẽ làm gì?”
Hai người nhìn nhau một cái, trong mắt trao đổi tín hiệu ngầm.
“Giết chết người có khả năng đoán ra sát nhân nhất.”
Hạ Tập Thanh khẽ cười một tiếng liếm liếm môi, “Ôi cha, quá khích thích!”
Anh không phải sát nhân, mà Chu Tự Hành tìm sát nhân nhập tâm như vậy, hẳn là cũng không phải. Trừ phi kĩ thuật diễn của cậu cao siêu đến độ có thể ngụy trang hoàn toàn thành một người chơi bình thường.
Lấy kỹ thuật diễn của cậu, đích xác cũng có thể làm được, nhưng giờ phút này, Hạ Tập Thanh nguyện ý tin tưởng cậu không phải, chứ nếu cậu là sát nhân, thì chính anh không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Vô luận thế nào, anh hiểu rõ, hiện tại chính mình mới là người ở vị thế nguy hiểm nhất. Làm một người chơi bình thường mà từ khi bắt đầu đã tìm được quá nhiều manh mối, lại còn coi người ôm địch ý với mình là liên minh duy nhất.
“Tôi rất tò mò. Cậu không tin tôi, vậy lời Nguyễn Hiểu vừa nói, cậu tin mấy phần?”
Chu Tự Hành không ngẩng đầu, chỉ thấp giọng nói một câu, “Suy nghĩ tiết lộ ra là thật, không có manh mối là giả.” Nói xong cậu chỉ chỉ mảnh nhỏ trên mặt đất.
Thật trúng trọng tâm.
Quả nhiên, người này chỉ có thành kiến duy nhất với mình mình. Không biết tại sao, thế nhưng tâm trạng của Hạ Tập Thanh còn rất vui vẻ.
Thực hiển nhiên, trên mặt đất là các mảnh của một văn kiện từng hoàn chỉnh. Hai cùng ngồi xổm dưới đất cùng nhau ghép lại. Chu Tự Hành không nói gì, trong đầu cậu một lần lại một lần nghĩ những mảnh giấy trước mặt có thể là manh mối gì, sợ chính mình sẽ bỏ sót gì đó, lại sợ bởi ấn tượng đầu tiên với Hạ Tập Thanh mà sinh ra phán đoán sai lầm.
Không khí đang an tĩnh, bồng nhiên Hạ Tập Thanh mở miệng, “Cậu hiện tại tin tôi không phải sát nhân sao?”
Chu Tự Hành giương mắt lên nhìn anh, đôi mắt thâm thúy nhìn anh vài giây, thật giống như muốn xuyên thấu anh. Hạ Tập Thanh cũng không trốn tránh.
Anh muốn biết, Chu Tự Hành muốn thấy điều gì từ đôi mắt anh.
Muốn biết cậu muốn điều gì, anh có thể cho cậu điều gì.
Rõ ràng chỉ là vài giây đối diện, nhưng thời gian lại trôi như một pha quay chậm, cuối cùng bức Chu Tự Hành phải nhận thua trước, mí mắt cùng lông mi dày rậm của cậu khẽ run. Cậu cái gì cũng không nói, cúi đầu, tiếp tục ghép những mảnh giấy, thật giống như trước đó chưa từng nghe thấy câu hỏi của Hạ Tập Thanh.
Hạ Tập Thanh sớm đoán được chính mình sẽ không nhận được lời khẳng định từ cậu, không có câu trả lời đã là có đáp án, anh cũng không thèm để ý, chỉ cười, một lần nữa đặt câu hỏi, “Vậy trong lòng cậu hoài nghi ai?” Nói xong anh còn bổ sung một câu, “Ý tôi là, trừ tôi ra, còn ai là nghi phạm?”
Chu Tự Hành không ngẩng đầu lên, thậm chí còn không suy nghĩ cẩn thận, theo bản năng chỉ muốn dỗi Hạ Tập Thanh, buột miệng thốt ra.
“Anh vĩnh viễn là nghi ngại trong lòng tôi.”
Một câu tràn ngập ý nghĩa khác như vậy, làm tay già đời, lăn lê bò trườn trong tình trường cũng không khỏi ngẩn người.
Khoảng 3 giây sau, Chu Tự Hành mới phản ứng được chỗ nào không đúng, cậu đột ngột ngẩng đầu, trong ánh mắt có một tia kinh ngạc. Tư duy khoa học tự nhiên làm cậu trong thời gian ngắn ngủi không phân rõ được [anh ở trong lòng tôi vĩnh viễn là nghi ngại] với [anh vĩnh viễn là nghi ngại trong lòng tôi] có gì khác nhau, nên mới tạo thành phiền toái lớn như vậy.
Chủ ngữ, vị ngữ cùng tân ngữ biến hóa một chút không đáng kể lại tạo ra nhiều ái muội như vậy, tính không xác định của ngôn ngữ thật là giảo hoạt.
“Như vậy à…” Thanh âm Hạ Tập Thanh nhẹ xuống, “Thật đúng là vinh hạnh của tôi.”