Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em

Chương 37


Bạn đang đọc Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em – Chương 37


Thật ra Lam Vãn Thanh nói lên xe chờ Ôn Tư Sâm không chỉ đơn thuần là việc lảng tránh “câu chuyện giữa những người đàn ông”, cô định lên xe gọi cho Diệp Phong Hoa, hỏi về tình hình gần đây của Lý Lí Tư.
Rất khó để tìm một người cố gắng chạy trốn, nhưng nếu anh ta xuất hiện, đó lại là một câu chuyện khác.
Mặc dù cô nghi ngờ vừa nãy nhìn lầm Lý Lí Tư, nhưng cô cẩn thận lái thuyền vạn năm*, cô không nghĩ loại người như Lý Lí Tư có thể bồi thường cho mình. 
(*) Từ gốc: 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử.

Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền. (Nguồn: hoamanthien11.wordpress.com)
Lam Vãn Thanh bước xuống bậc thang thứ hai, nghe thấy điện thoại trong túi xách vang lên, cô dừng chân, lấy điện thoại thì thấy cuộc gọi của Diệp Phong Hoa.

Cô nhếch môi, đang tìm anh ta, đúng lúc thằng nhóc này gọi tới.
Lam Vãn Thanh ấn nút nhận, đặt điện thoại vào bên tai, cô chưa kịp bắt chuyện đã nghe thấy giọng Diệp Phong Hoa vội vàng truyền tới. 
“Chị Lam, em vừa nhận được tin Lý Lí Tư xuất hiện ở khách sạn Tuấn Trì, có phải hôm nay chị và Ôn đại ca đến tham dự tiệc cưới không? Chị nhớ cẩn thận đấy.” 
“Chị đang định gọi cho cậu biết, hình như chị thấy anh ta rồi.” 
“Thật sao?” 
Thậm chí Lam Vãn Thanh có thể nghe thấy tiếng Diệp Phong Hoa bất ngờ đứng lên. 
“Cậu đừng lo lắng, chị vừa rời khỏi chỗ đó.” Cô quay đầu nhìn Ôn Tư Sâm, thế mà đứng trước mặt cô là một người mang mũ đen, khẩu trang màu đen, mặc bộ quần áo đen chạy về phía cô.
Toàn thân người nọ bọc kín mít, để lộ đôi mắt bên ngoài, vành mũ chắn ánh nắng mặt trời, đôi mắt trong bóng tối phát sáng, hắn chạy tới rất nhanh, Lam Vãn Thanh phát hiện lúc hắn đến gần cô chỉ mất vài giây.
Cô nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông kia, nhận ra hắn không phải là Lý Lí Tư.

Hai người đều là mắt một mí, nhưng Lý Lí Tư có đôi mắt hẹp dài, mà người này lại có đôi mắt lớn hơn.

Hắn vọt tới trước mặt cô trong nháy mắt, vươn tay, hiển nhiên muốn đẩy cô từ nơi này xuống.
Bậc thang trước khách sạn rất cao, nếu ngã xuống từ đây, không chết thì cũng tàn phế.
Cô của hiện tại, lên không được, xuống cũng không xong, quan trọng nhất cô còn mang giày cao gót.

Theo bản năng tự vệ, cô muốn bắt lấy cánh tay của hắn ta, lôi hắn cùng ngã xuống nhằm làm nệm lưng, dù sao cũng tốt hơn một mình bị thương.
Có lẽ người đàn ông không ngờ cô sẽ phản kháng, hắn kinh ngạc, hai tay bị Lam Vãn Thanh nắm chặt, cơ thể bị cô kéo về phía trước.

Chẳng rõ một bàn tay khác lấy dao găm từ đâu, dùng sức kéo một đường lên cánh tay Lam Vãn Thanh.
Lam Vãn Thanh chỉ thấy một tia sáng màu bạc chói mắt dưới ánh mặt trời, tiếp theo hai cánh tay đau như cắt khiến cô thét chói tai, bất giác buông lỏng tay.
Một giây sau, cô cảm giác đau đớn từ mắt cá chân, âm thanh nặng nề rơi xuống bậc thềm và cơ thể bị va đập trên dưới khiến cô mất đi ý thức.
Một giây trước khi cô ngất đi, người đàn ông kia lảo đảo rồi cất bước chạy nhanh về hướng khác.
Ôn Tư Sâm chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ cảm nhận được cái chết trước thời hạn. 
Từ khi anh nghe tiếng thét chói tai của Lam Vãn Thanh, hay hình ảnh cô ngã từ trên bậc thang, tia máu lóe trong mắt khiến trái tim anh ngừng đập.
Ôn Tư Sâm phản ứng kịp thời, anh chạy về phía Lam Vãn Thanh, bởi vì khoảng cách quá xa, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngã xuống.

Chẳng biết nên cảm tạ hay oán giận ông trời, lúc cô ngã khoảng năm sáu bậc có người bắt được cô, ngăn cơ thể cô tiếp tục lăn xuống.
Ôn Tư Sâm vội vàng chạy tới, sắc mặt anh cũng trắng bệch như Lam Vãn Thanh.
Anh ôm cô từ trong tay người đàn ông kia, quỳ gối trên bậc thang, nhìn cả người cô đẫm máu, vết thương trên hai cánh tay rất sâu, không rõ có ảnh hưởng đến xương cốt không.

Máu cuồn cuộn chảy ra bên ngoài, vài mảnh váy trên lễ phục xanh lam đã bị máu nhuộm thành màu xanh đậm. 

Trên mặt và đùi đều có máu văng ra.
Anh cẩn thận ôm cô lên bậc thềm, cởi bộ âu phục trên người đắp lên người cô, sau đó anh cởi áo sơ mi, dùng sức xé thành từng mảnh, quấn vào vết thương trên cánh tay cô, giúp cô cầm máu trước. 
Nếu không làm vậy, cô sẽ chết vì mất máu trước khi đến bệnh viện. 
Sau khi băng bó ổn định, ngón tay anh dán vào bên cổ Lam Vãn Thanh, anh cúi đầu kề sát môi cô, trong chốc lát anh không cảm giác được cái gì, một giây tiếp theo, nhịp đập yếu ớt nhẹ đập vào tay anh.
Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua tai anh.
Một lần nữa, một lần nữa.
Anh không dám lãng phí thời gian, ôm lấy cô, xoay người chạy xuống bậc thang.
Anh nhớ rõ trên đường đến bệnh viện, anh giải thích tình huống đâu vào đấy với bác sĩ, tuy nhiên anh không nhớ có nói lời cám ơn với người đỡ lấy cô.
Ôn Tư Sâm theo nhân viên y tế đưa Lam Vãn Thanh đang hôn mê vào phòng cấp cứu, khí trong lồng ngực anh như bị hút sạch, anh kiệt sức ngã ngồi trên ghế bên ngoài. 
Hốc mắt anh phiếm hồng, tơ máu hằn sâu trong mắt, Ôn Tư Sâm tựa lưng vào ghế, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vách tường trắng trước mặt, không chớp mắt.
Một lúc lâu sau, anh giơ tay sờ mặt một cái, lau đi cảm xúc chua xót trong khóe mắt, ngón tay anh ướt át, không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là mồ hôi lạnh vì sợ mất cô.
Cơ thể anh nghiêng về phía trước, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, nhìn ánh đèn lập lòe trong phòng cấp cứu, không nhúc nhích nữa.
Khi Diệp Phong Hoa chạy tới bệnh viện đã là một tiếng sau.
Bệnh viện rất gần khách sạn nhưng cách chỗ anh ta khá xa, đi trên đường đã mất nửa tiếng đồng hồ.
Trước khi đến, anh ta liên lạc với bộ phận quan hệ công chúng của công ty, chú ý tin Lam Vãn Thanh bị thương có phát tán không, nếu xảy ra, phải ngăn chặn kịp thời mới được.
Chờ anh ta đến phòng cấp cứu lại gặp cảnh tượng: Ôn Tư Sâm nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu như bị đông lạnh.
Diệp Phong Hoa đi tới trước mặt anh, gọi: “Ôn đại ca.”
Ôn Tư Sâm không phản ứng, mắt anh vẫn luôn dừng trên ba chữ “ĐANG CẤP CỨU”.
Anh ta thở dài, đi tới trước mặt Ôn Tư Sâm, ngăn cách tầm nhìn của anh, lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn Diệp Phong Hoa. 

Liếc mắt một cái thôi đã khiến Diệp Phong Hoa âm thầm rùng mình.
Dù lúc bắt đầu hai người không quen biết nhau, anh ta cũng chưa từng thấy ánh mắt lạnh lùng thế này của Ôn Tư Sâm.
Diệp Phong Hoa nuốt nước bọt, vẫn cất tiếng.
Từ nhỏ Lam Vãn Thanh độc lập quen rồi, cô chỉ nói với Lam Hồng Đào toàn chuyện tốt, còn chuyện xấu không hé nửa lời, một mình cô gánh vác mọi chuyện, đây cũng không phải là lần đầu tiên tính mạng cô bị đe dọa.
Bốn năm trước, dưới sự dẫn dắt của Lam Vãn Thanh, Lam thị thuận lợi lấy được dự án của A Bố Đạt, tuy cô có chỗ đứng vững vàng ở Lam thị, nhưng khi ấy cô chỉ xem như là người mới trong giới thương nhân.

Lần đó trúng thầu vẫn nằm ngoài dự tính của cô.
Có kẻ ôm hận trong lòng, động tay động chân lên xe cô làm phanh xe hỏng, nhờ cô nhanh trí đụng phải cây ven đường, không thì chắc chắn cô sẽ không còn cơ hội tham gia nữa. 
Sự việc xảy ra trước khi Diệp Phong Hoa vào Lam thị, sau này anh ta vô tình nghe Lam Vãn Thanh thuận miệng nói một lần.
Anh ta nhớ mình còn hỏi một câu, cô tìm được thủ phạm chưa.
Lam Vãn Thanh nói, sợ cành mẹ đẻ cành con làm nhân viên trong công ty hoảng sợ, cô chỉ lén báo cảnh sát điều tra, vậy mà từ đầu đến cuối không ra kết quả gì.
Sau này cũng không thể giải quyết được. 
Lam Vãn Thanh dặn dò chuyện hôm nay không được báo cho Lam Hồng Đào biết, dù sao tuổi ông cụ đã lớn, cũng chưa xảy ra chuyện gì, để ông cụ lo lắng ngày qua ngày cũng không tốt.
Mặc dù không cố ý gạt Ôn Tư Sâm, nhưng anh ta xác định không muốn nói cho anh biết chuyện quá khứ.
Hơn nữa, theo hiểu biết của anh ta về Lam Vãn Thanh, khẳng định cô sẽ không bao giờ nói chuyện này với Ôn Tư Sâm.
Bây giờ có thêm một người bên cạnh bảo vệ cô, anh ta cảm thấy hẳn là Ôn Tư Sâm nên biết những điều cần thiết.
Ít nhất lúc anh ở bên cạnh cô, có thể che chở cô, phòng trường hợp chuyện hôm nay có thể xảy ra thêm một lần nữa.
Nếu Ôn Tư Sâm không biết những việc này, anh sẽ nghĩ theo hướng Lam Vãn Thanh không gặp chuyện ngoài ý muốn, mà là có kẻ cố ý gây tổn thương cho cô.
Đang yên đang lành, mấy ai nghĩ bạn gái của mình sẽ có ngày bị đe dọa tính mạng.
“Chị Lam, chị ấy, chuyện xảy ra vừa rồi, không phải ngoài ý muốn.”
Ôn Tư Sâm nghe thấy, anh ngẩng đầu nhìn Diệp Phong Hoa, híp mắt lại, khàn giọng hỏi: “Có ý gì?”
Chẳng lẽ mọi chuyện không chỉ dừng ở việc cướp bóc, gây thương tích?
Diệp Phong Hoa cụp mắt.


Anh ta nhìn người đàn ông từ trên cao, kinh sợ trước cái nhìn của Ôn Tư Sâm, dường như tình thế đã thay đổi, anh mới là người đứng ở trên cao, quan sát hết thảy mọi thứ.
Diệp Phong Hoa thấp thỏm, cố gắng an ủi bản thân, sau đó giải thích rõ ràng cho anh nghe.
“Người bắt được chị Lam trên bậc thang không phải là người qua đường, đó là người em tìm để âm thầm bảo vệ chị ấy, cậu ta sợ bị phát hiện, cố tình giữ khoảng cách nên mới chậm chân.” 
Mỗi lời Diệp Phong Hoa nói càng khiến Ôn Tư Sâm tức giận.
Anh ta cố nén sự sợ hãi trong lòng, nói một cách rành mạch, không hình dung được vẻ mặt nổi giận của Ôn Tư Sâm như thế nào.
Diệp Phong Hoa hoảng sợ, thử gọi anh một tiếng: “Ôn đại…” từ cuối chưa thốt lên, Ôn Tư Sâm lập tức đứng dậy, cánh tay anh đặt sau tường.
Anh ta bị Ôn Tư Sâm dọa đến mức câm nín.
“Tại sao không nói cho tôi biết? Tại sao bây giờ mới nói chuyện quan trọng như vậy?” Ôn Tư Sâm lớn tiếng, hai mắt anh đỏ như thấm máu. 
Anh túm chặt cổ áo Diệp Phong Hoa, không quan tâm anh ta có thể hít thở được không, hung dữ nói to: “Nếu như tôi biết trước, tôi nhất định sẽ không cho cô ấy lên xe! Nếu tôi biết trước, tôi sẽ không bao giờ để cô ấy rời xa tôi nửa bước! Nếu tôi biết những thứ này sớm hơn, tôi sẽ trông chừng cô ấy dưới mí mắt tôi, không để bất cứ kẻ nào có cơ hội gây tổn thương cô ấy! Nhưng vì sao cậu không nói? Vì sao mấy người không nói cho tôi biết?”
Giọng anh ngày một lớn, y tá đứng bên cạnh nghe, bèn chạy tới ý muốn kéo anh ra, có điều Ôn Tư Sâm đang nóng giận không bị ảnh hưởng chút nào.
Diệp Phong Hoa bị anh kéo không thở nổi, mặt đỏ bừng, đôi mắt anh ta nghẹn nước, vất vả lắm mới thốt vài từ: “Ôn, Ôn đại ca, thành thật xin lỗi.” 
Anh ta nên biết Lý Lí Tư là người như vậy, chưa kể năng lực anh ta bị hạn chế, sớm hiểu rõ chuyện này mới phải.
Ôn Tư Sâm nghe lời xin lỗi, càng tức giận. 
Anh buông tay đang nắm cổ áo Diệp Phong Hoa, nện một quyền lên mặt anh ta, nhìn chàng trai nằm trên mặt đất, lớn tiếng: “Vậy thì có lợi ích gì? Cậu có hiểu được cảm giác bất cứ lúc nào người mình yêu cũng có thể chết trong lòng cậu chưa?” 
Anh giống hệt một kẻ điên, định xông lên phía trước lại bị bác sĩ, y tá giữ chặt phía sau.
Trong tiềm thức Ôn Tư Sâm biết, chuyện ngày nay không thể trách Diệp Phong Hoa được, nhất là khi biết anh ta tìm người bảo vệ cô, phải, anh biết rất rõ là đằng khác. 
Nhưng mà Lam Vãn Thanh không rõ sống chết đang nằm trong phòng cấp cứu, và việc mất đi cô cứ như một viên đạn nổ tung trong đầu anh.
Anh trách cô gạt anh, trách cô loại anh ra khỏi vòng an toàn, nhưng mấy thứ này chẳng là gì sau khi anh nghĩ mình có thể mất cô vĩnh viễn, nó không còn ý nghĩa gì nữa. 
Mớ cảm xúc lộn xộn tích cóp trong lòng anh, anh cần phải tìm người trút giận, chỉ có Diệp Phong Hoa là người duy nhất trở thành đối tượng của anh.
Hai bên giằng co hồi lâu, ba chữ “ĐANG CẤP CỨU” phụt tắt, cửa phòng cấp cứu choàng mở ra, giây tiếp theo, anh thấy Lam Vãn Thanh nằm trên giường bệnh được các y tá đẩy ra khỏi phòng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.