Bạn đang đọc Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em – Chương 22
Ôn Tư Sâm chưa bao giờ cảm thấy buổi học nào dài như hôm nay.
Mỗi một câu chữ anh cất lên, anh rất hy vọng tiếp theo sẽ là tiếng chuông tan học.
Anh cảm thấy bản thân mình như bị gông cùm xiềng xích, vội vã muốn được giải thoát.
Rốt cuộc một tiết học dài dòng đã kết thúc, tiếng chuông vang lên, thậm chí anh còn “gấp hơn” mấy cô cậu sinh viên thu dọn đồ đạc, nói:
“Tan học.”
Vừa dứt lời, tầm mắt anh dừng trên người Lam Vãn Thanh, bình tĩnh nhắc một câu: “Cô theo tôi qua đây.”
Lam Vãn Thanh đứng lên, dưới cái nhìn tò mò của tất cả mọi người, cô bước xuống bậc thang rồi đi tới chỗ anh.
Đương nhiên, cô không cần để ý sự dòm ngó của người khác, không vì nó mà căng thẳng hay khó chịu.
Có thể nói mấy năm nay, cô tung hoành chinh chiến trên thương trường đã quen, bây giờ gặp phải tình cảnh trong lớp học, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Lam Vãn Thanh bước đi nhẹ nhàng, mái tóc được buộc thành đuôi ngựa, vẽ một vòng cung duyên dáng trên không trung nương theo nhịp bước của cô.
Cô hơi cúi đầu, để lộ chiếc cổ thiên nga tinh tế, Ôn Tư Sâm nhìn cô gái đang đi tới trước mặt anh.
Lam Vãn Thanh bước xuống bậc cuối cùng, nghênh đón ánh mắt của người đàn ông, cô quay lưng về phía dưới lớp học, nhìn anh không chớp mắt.
“Giáo sư, em đến đây.”
Ôn Tư Sâm: “…”
Cô gái này sinh ra để trở thành khắc tinh của anh mà, anh xoay người đi ra cửa, hạ thấp giọng chỉ có hai người nghe được: “Đuổi theo.”
Lam Vãn Thanh bĩu môi, cô khép mắt, cúi đầu bày vẻ “em biết sai rồi thưa giáo sư, xin hãy tha thứ cho em.” Sau đó đi theo Ôn Tư Sâm rời khỏi phòng học.
Tập Dục: “…”
Tay cậu cứng đờ, thiếu niên ngây thơ nháy mắt một cái.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ơi???
–
Lam Vãn Thanh nhắm mắt đi theo phía sau Ôn Tư Sâm về phòng giáo viên.
Đã vào thu một thời gian, ánh mắt trời không còn gắt như trước mà rất ấm áp, từng giọt nắng rơi xuống tạo bầu không khí thoải mái.
Dọc đường đi, không ít học sinh và các giáo sư chào hỏi Ôn Tư Sâm, anh chỉ “Ừ.” nhạt nhẽo hoặc gật đầu đáp lại.
Còn cô gái thì trước sau như một đảm đương vai trò “em sai rồi” chậm hơn anh một bước.
Đi khoảng hơn 100m, Lam Vãn Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua, từ khi nào chân cô ngắn như thế nhỉ?
Lam Vãn Thanh: “…”
Đến văn phòng giáo viên, một người phụ nữ trông giống giáo sư đi ra, cô ta mặc một bộ đồ màu be vừa phải, dáng người không tệ, mái tóc đen lượn sóng càng tăng thêm nét đào hoa, không kiều diễm như yêu tinh nhưng dễ khiến lòng người ngứa ngáy.
Thấy Ôn Tư Sâm, cô ta vừa chuyển gót chân vừa cười duyên dáng chào anh.
Trông thấy Lam Vãn Thanh sau lưng anh, cô ta quan sát từ trên xuống dưới một lát rồi nũng nịu mở lời với Ôn Tư Sâm: “Giáo sư Ôn, tan học rồi sao?”
Ôn Tư Sâm đang bước một nửa bậc thang, anh nhấc mí mắt liếc người phụ nữ chặn đường mình, thản nhiên “Ừ” một tiếng, chuẩn bị vòng qua chỗ khác.
Ai ngờ người phụ nữ kia chặn đường anh lần nữa, cười: “Mai là tiệc 100 ngày con trai của chủ nhiệm Hoắc, giáo sư Ôn cũng đi phải không? Hơi bất tiện nhưng mà anh có thể cho tôi đi nhờ xe được chứ? Xe tôi được mang đi bảo dưỡng ngày hôm qua, tôi vẫn chưa lái xe về.”
“Bất tiện.”
Ôn Tư Sâm nói không cảm xúc, mu bàn tay anh nhẹ đẩy cánh tay cô ta, sải bước đi lên.
Nghe tiếng của người phụ nữ, hơn nữa cũng không đứng đắn gì cho cam, lúc này Lam Vãn Thanh ngẩng đầu lên, cô đứng bên cạnh Ôn Tư Sâm nhìn người phụ nữ trên bậc thềm.
Chẳng qua là cô đang muốn xem thử Ôn Tư Sâm thừa dịp một tháng này không có cô ở đây, anh đã làm chuyện “trêu hoa ghẹo nguyệt” bị cô phát hiện…
Khoan… Kết thúc rồi?
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô nhìn thoáng Ôn Tư Sâm đi vào tòa nhà, lại chuyển tầm nhìn sang vẻ mặt ảo não của người phụ nữ kia, cô ta trừng mắt cô sau đó lắc mông rời đi.
Lam Vãn Thanh: “…”
Bệnh thần kinh à? Liên quan gì tới cô, tự nhiên trừng mắt cô làm gì…
Ôn Tư Sâm quay đầu, không thấy Lam Vãn Thanh đi theo, anh nhìn ra ngoài, chỉ thấy cô gái nhỏ bé chăm chú thứ gì đó phía xa xa.
Ôn Tư Sâm nhắm mắt, môi mím chặt, tức muốn hộc máu trở lại nắm lấy tay cô, dắt cô đi vào.
Dáng người anh cao, chân dài đi một bước bằng hai bước của cô, Lam Vãn Thanh thất tha thất thểu đi sau, cô nhỏ giọng oán giận: “Ôn Tư Sâm, em sắp té rồi.”
Ôn Tư Sâm nghe thấy tự động dừng chân, xoay người xem cô, thấy khuôn mặt nhỏ cáu kỉnh nhìn anh, vừa làm nũng vừa tinh ranh nhằm lấy lòng.
Cô nhướng mày cười duyên với anh, đôi mắt to tròn linh động lóe sáng, nào giống một nữ tổng giám đốc ăn thịt người không nhả xương khiến người người sợ hãi trong giới kinh doanh đâu chứ.
Thật ra cô chính là một cô nữ sinh đậm chất ngây thơ, thanh thuần.
Cô gái này giống như một loại độc tố hay cổ thuật, mê hoặc lòng người, nhất là mê hoặc trái tim anh.
May mắn anh đã sớm tỉnh ngộ, biết đời này anh tuyệt đối không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay cô.
Ngay khi Ôn Tư Sâm nghĩ mình có nên khiêng cô vào văn phòng không, đúng lúc một người đàn ông đi ra từ phòng bên cạnh, thấy anh thì sửng sốt, lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Giáo sư Ôn, bài lần trước anh phát biểu…”
Lời còn chưa kịp thốt, Ôn Tư Sâm đã đi ngang qua bên cạnh ông ta, để lại một cơn gió thoảng kèm theo tiếng “Ừ” nhẹ.
Người đàn ông:…?
Ông ta chưa nói hết đâu đó!
Người đàn ông cau mày lắc đầu, tiếp tục đi ra ngoài, đi được hai bước rồi dừng lại, nhìn cửa văn phòng đóng lại, ông ta chớp chớp mắt, hồi nãy theo sau giáo sư Ôn… hình như có một cô nữ sinh… thì phải?
–
Lam Vãn Thanh bị Ôn Tư Sâm kéo vào phòng làm việc, một giây sau đã bị anh đè lên cửa, tay phải nâng gáy cô tránh đụng chạm, tay trái vặn khóa cửa.
“Cạch” một tiếng, trái tim Lam Vãn Thanh cũng nhảy theo một nhịp.
Ôn Tư Sâm nhéo cằm cô làm cô phải ngẩng đầu, anh cúi thấp, duy trì hơi thở của cả hai, hai mắt nhìn chằm chằm cô: “Trở về khi nào, sao không nói trước cho anh biết?”
“Về từ ba ngày trước.” Anh dựa vào quá gần, Lam Vãn Thanh hô hấp không thông, nhìn ánh sáng trong mắt anh: “Không phải em muốn cho anh bất ngờ à?”
Ôn Tư Sâm nghe vậy, cảm thấy bất ngờ này có thể làm anh vui sướng, ngược lại mà nói làm anh tức giận cũng không sai lắm.
Đôi tay anh nâng hông cô sao cho ngang bằng chiều cao của mình, anh kề sát người cô, không cho cô trượt xuống dưới, cau mày: “Em về từ ba ngày trước, chẳng những không nói anh biết, hơn nữa đến bây giờ mới tới gặp anh?”
Anh nhớ cô như mắc bệnh tương tư, muốn chạy đi tìm cô, về nước 3 ngày mới tới gặp anh? Cô muốn anh tức chết đúng không?!
Hai tay Lam Vãn Thanh bám vào vai anh, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại, chớp mắt mấy cái, ánh sáng xuyên cửa sổ vụn vỡ qua từng kẽ lá chiếu vào mắt cô.
Lúc này, cô phản ứng lại, do cục mụn kia mà cô trốn tránh anh 3 ngày, hoàn toàn không giống như cách anh nghĩ đâu.
Lam Vãn Thanh định giải thích, chưa kịp cất chữ đầu tiên thì phát hiện hơi thở ấm áp của người đàn ông càng gần, mang theo cảm xúc dạt dào đè lên môi cô: “Không muốn nghe.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Anh tức giận vì nghĩ cô chơi đùa, đúng chứ?
Ôn Tư Sâm áp môi cô, đầu tiên anh nhẹ nhàng chạm vào, ý tứ thăm dò, thấy Lam Vãn Thanh mở mắt nhìn anh, bấy giờ nghiền môi cô, khẽ cắn và mút.
Hàng mi cô run rẩy, quan sát đôi mắt nửa nhắm của Ôn Tư Sâm khóa chặt lấy cô, con ngươi đen nhánh như một cái động không đáy hút linh hồn cô từng tí từng tí một.
Cảm giác nóng bỏng tê dại trên môi, dường như có một dòng điện nhắm thẳng bên trong người Lam Vãn Thanh, cả người cô mềm nhũn như bông, nếu không nhờ cánh tay của Ôn Tư Sâm nâng hông cô thì chắc có lẽ cô đã trượt xuống đất.
Cô nắm chặt áo sơ mi dưới tay, chiếc áo vốn gọn gàng bị cô cuộn lên thành từng nếp gấp.
Đôi mắt Lam Vãn Thanh lờ mờ ngâm trong suối lạnh, đen láy ẩm ướt tựa như khối bảo thạch đen có giá trị lớn, rực rỡ và chói mắt.
Ôn Tư Sâm khẽ cắn môi dưới của cô, đầu lưỡi nhẹ đi vào, Lam Vãn Thanh choáng váng “ưm” một tiếng, Ôn Tư Sâm thuận lợi vươn lưỡi đi vào, quấy rầy chiếc lưỡi đinh hương của cô.
Anh cố ý trêu chọc cô, từng bước dẫn dắt cô đáp lại mình.
Lam Vãn Thanh vô thức vòng tay qua cổ anh, cũng học theo anh cắn môi, tiếp theo duỗi đầu lưỡi nhỏ khuấy đảo trong khoang miệng.
Ôn Tư Sâm hôn cô khẽ cười ra tiếng, dùng sức ôm cô lên người anh, cơ thể hai người kề sát nhau không một khoảng trống.
Thậm chí Lam Vãn Thanh có thể cảm nhận được thứ gì đó đặt trên bụng mình biến hóa rõ ràng, người cô cứng đờ, mở đôi mắt to nhìn anh, phản ứng chậm chạp hơn hẳn.
Ôn Tư Sâm nhận ra, anh dừng lại, đứng thẳng hôn lên môi cô, giọng hơi khàn khàn: “Dọa em sợ à?”
Lam Vãn Thanh nuốt nước bọt, nhìn đôi mắt anh đảo quanh hình bóng cô, “ừm” coi như thừa nhận.
Ôn Tư Sâm: “…”
Cô thành thật khiến Ôn Tư Sâm thấy thật đáng yêu, anh vùi đầu vào cổ cô, cười rộ lên.
Lam Vãn Thanh xấu hổ bị anh cười đùa, chuẩn bị mở miệng nói vài lời kháng nghị thì anh lại ngẩng đầu hôn tiếp.
Nụ hôn càng nồng cháy so với ban nãy.
Lưỡi Lam Vãn Thanh bị anh mút đau, cô trừng mắt khẽ “ưm ưm” chống đối.
Anh đành buông tha môi cô, cho cô ít thời gian hít thở không khí, trong khi đó anh cọ cọ khuôn mặt người con gái, ngậm vành tai hơi lạnh của cô vào miệng rồi cắn nhẹ.
Môi lưỡi Ôn Tư Sâm mang theo ngọn lửa, mỗi một nơi được anh hôn như đang bốc cháy, tai cô vừa lạnh vừa nóng, cô nghiêng đầu vùi vào cổ anh, giải thoát vành tai mịn màng từ miệng anh, nằm sấp trong ngực người đàn ông làm nũng: “Đừng mà, ngứa quá.”
Ôn Tư Sâm khẽ cười trước giọng nói rất đỗi ngây thơ của cô, tiếng cười của anh trầm thấp dịu dàng cào trái tim Lam Vãn Thanh ngứa ngáy.
Cô thu tay đẩy ngực anh, đang yên ổn nằm trong lòng anh lại ngẩng đầu: “Đây là trừng phạt em?”
Ôn Tư Sâm cụp mắt, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh vuốt ve, nhìn đôi mắt hàm chứa sự giận dữ của cô, anh nhếch môi cúi đầu cọ môi cô, một khi đã dính vào thì khó lòng buông ra, anh lặp đi lặp lại động tác thân mật, cuối cùng cũng đến lúc ngừng lại, chóp mũi anh dán mũi cô, giọng anh tràn ngập ý cười: “Không phải.” Anh hôn môi cô lần nữa, đành nói sự thật: “Là do anh muốn hôn.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Cứ cho là hợp tình hợp lý đi nhỉ?
Bàn tay cô trượt xuống hông anh, Lam Vãn Thanh bóp một cái, Ôn Tư Sâm rèn luyện quanh năm, cơ thể anh tuy gầy nhưng rắn chắc, đương nhiên một cái véo của cô không đủ làm anh ngã xuống.
Anh không đau nhưng tay cô đau đến mức nhăn mặt, Ôn Tư Sâm không khỏi bật cười, nắm tay cô đặt bên môi hôn một cái, vòng tay cô sau lưng anh, để cô ôm chặt lấy mình.
Hai tay anh nâng mặt cô, khóe miệng cong lên: “Ôm chặt chút, còn không phải do anh thích em sao?”
Lam Vãn Thanh bất mãn nhưng tay vẫn theo bản năng ôm anh.
Ôn Tư Sâm cọ chóp mũi cô: “Tập Dục là đứa cháu trai em nói hôm đó?”
Khi bình tĩnh lại, Ôn Tư Sâm suy đoán ra, bên ngoài Lam Vãn Thanh không phải là người nhiệt tình, nếu như lần đầu tiên gặp mặt người nào đó, cô sẽ không hành động thân mật thế này.
Lúc ấy, anh thấy cô gái kinh ngạc nhìn mình, chưa kể đầu hai người còn tựa vào nhau, khiến anh nhất thời bị điện giật không muốn nghĩ ngợi gì hết.
Giờ anh nhớ đến việc mình gây “phiền toái” cho Tập Dục trong lớp, bỗng cảm thấy chột dạ, anh muốn làm dượng cậu ta, có thể hiểu quan hệ giữa Tập Dục và Lam Vãn Thanh rất gần gũi, lỡ sau này cậu ta trả thù lại anh thì làm sao đây?
“Ừm.” Lam Vãn Thanh gật đầu.
“Trước kia sao không nói cho anh biết cậu ấy đăng ký chuyên ngành sinh học?” Giọng điệu trách móc.
“Sợ anh ‘mở cửa’ cho nó.” Lam Vãn Thanh vô tội chớp mắt.
Mặc kệ có phải hay không, chuyện đã xảy ra cũng không ngăn cản được, anh chỉ có thể “trút giận” lên cô.
Ôn Tư Sâm cúi đầu cắn môi dưới của cô, lần này hơi quá đáng.
Lam Vãn Thanh đau, cô giơ tay đánh lưng anh một cái, Ôn Tư Sâm thả lỏng, hôn lên dấu răng trên môi cô, nhìn cô cười cười: “Đây là trừng phạt, về sau có chuyện như thế này phải nói cho anh biết trước.”
Lam Vãn Thanh nhón chân, cắn một cái ở cằm anh: “Không phải cái gì anh cũng nói cho em biết! Tại sao người nói đầu tiên lại là em?”
Ôn Tư Sâm nhướng mày: “Anh chưa từng kể chuyện gì cho em?”
“Hừ.” Cô rụt cánh tay đang ôm hông anh, lông mày nhíu chặt, không vui nói: “Vậy người phụ nữ anh mới gặp ban nãy là ai?”
Ôn Tư Sâm sững sờ hai giây mới nhớ đến người phụ nữ cô nói là ai.
“Cô ta là đồng nghiệp.” Anh cau mày: “Anh còn không nhớ tên cô ta.”
Hừ! Lam Vãn Thanh lên tiếng: “Phải không? Anh không biết tên của người ta, cơ mà người ta lại nói muốn đi nhờ xe của anh đấy?”
Thật ra, Lam Vãn Thanh hiểu rõ anh và người phụ nữ kia không có quan hệ gì cả, chẳng qua là cô cố ý hồ nháo với anh thôi.
“Vãn Vãn…” Anh nắm lấy tay cô vòng qua eo một lần nữa lại bị cô né tránh.
Ôn Tư Sâm hôn nhẹ lên tóc cô, hôn lên mí mắt nhằm trấn an cô gái rồi hôn chóp mũi, anh cười tủm tỉm: “Ghen ư?”
“Hừ!” Lam Vãn Thanh nhìn anh: “Em không được ghen?”
“Được, sao lại không?” Ôn Tư Sâm lướt nhẹ môi cô: “Chẳng những có thể ghen, còn giành được phần thưởng.”
Phần thưởng? Lam Vãn Thanh chớp mắt, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Phần thưởng nào?” Cô vô thức hỏi anh.
“Phần thưởng này.”
Dứt lời, Ôn Tư Sâm cúi đầu áp môi cô.
Lam Vãn Thanh: “…”
Không dứt được, đúng không?
Nhưng khi Lam Vãn Thanh nghe thấy Ôn Tư Sâm nỉ non bên tai cô câu nói ấy, cô muốn giả vờ tức giận cũng không xong.
“Vãn Vãn, anh chỉ yêu một mình em.”
Tác giả có lời muốn nói: *chống nạnh* Định mắc kẹt ở đây sao, để anh Sâm hôn đủ luôn đi, hôn thật lâu vào!*
(*)Từ gốc: Thiên hoang địa lão: thời gian lâu dài, đằng đẵng..