Bạn đang đọc Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em – Chương 13: Danh Sách Đen
Thông báo liên tục, Lam Vãn Thanh không nhìn thấy, đi vào phòng bếp, đặt điện thoại lên bàn cơm.
Cô mở lò vi sóng, mùi hương thức ăn nồng nàn tràn ngập toàn bộ không gian bếp, cô vui vẻ cong môi cười.
Nhiều năm đi xã giao bên ngoài, cho dù là khách sạn năm sao hay đầu bếp nổi tiếng, đều không thể bằng đồ ăn dì Lan nấu.
Cô để thức ăn lên bàn, quay vào lấy bát đũa mới ngồi xuống.
Cơm canh đầy đủ, vừa chuẩn bị cầm đũa dùng bữa, liền nghe thấy tiếng chuông bên ngoài vang lên.
.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu – Mua Một Tặng Một |||||
Lam Vãn Thanh: “……”
Đoán được ai đến, Lam Vãn Thanh không để ý, thong thả ung dung ăn cơm, một lát sau mới chậm rì rì đứng lên đi tới cửa, mở video giám sát.
Màn hình sáng lên, khuôn mặt nhăn nhó của Diệp Phong Hoa xuất hiện, Lam Vãn Thanh ghét bỏ ngẩng đầu.
Cô ấn nút trò chuyện: “Có chuyện gì?”
Diệp Phong Hoa: “……”
“Chị Lam, chị tốt xấu gì cũng phải cho em vào nhà chứ!”
Trời nắng như vậy! Nướng chín anh ta mất!
“Nhà tôi không có ai, nam nữ khác biệt, có việc thì nói đi.” Lam Vãn Thanh nhếch môi, cố ý trêu anh ta.
Diệp Phong Hoa: “……”
Anh ta giơ tay vén tóc rũ trên trán, ngón tay chỉ vào ánh mặt trời rực rỡ kia với vẻ mặt sụp đổ: “…Chị Lam, là do chị hại chết em.”
Ngón tay Lam Vãn Thanh gãi gãi gò má, không cười nữa, ấn nút mở cửa.
Đương nhiên cô không sợ Diệp Phong Hoa làm gì, tiểu tử này sợ cô còn không kịp đấy.
Cửa mở, cô cũng không chờ anh ta vào, đi lấy hòm thuốc trong phòng khách tìm thuốc trị cảm, đến phòng bếp lấy ly nước.
Uống thuốc xong, Diệp Phong Hoa cũng đi đến, Lam Vãn Thanh đang uống nước, nhìn anh ta vô cùng thuần thục thay giày lấy dép lê trong tủ.
Lam Vãn Thanh nhìn thời gian, liếc anh ta: “Còn mười phút mới đến giờ tan tầm, cậu đến đây làm gì?”
Diệp Phong Hoa: “……”
Không hoà đồng dễ thương chút nào.
Anh ta ngồi vào ghế bên cạnh cô, nhìn đồ ăn trước mặt, biết cô chưa ăn gì, chỉ chỉ: “Chị ăn tiếp đi, em nói.”
Lam Vãn Thanh không thèm khách sáo với anh ta, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
“Ông Lam bị thương, bộ phận xã giao đã đè tin tức xuống, không cần lo lắng chỗ bệnh viện truyền tin ra ngoài.”
Mặc dù Lam Hồng Đào đã lui về phía sau, nhưng rốt cuộc ông vẫn là chủ tịch Lam thị, hiện tại truyền thông đăng một tin tức bình thường, nó có thể chuyển thành sai sự thật để đánh lừa dư luận.
Lam Hồng Đào chỉ bị thương ở mắt cá chân, nếu bị truyền thông đưa tin, không biết sẽ viết thành cái gì nữa đây.
Nhưng mặc kệ chuyện xấu xảy ra, giá cổ phiếu Lam thị đều được các đại cổ đông trấn giữ.
Diệp Phong Hoa theo cô đã hơn một năm, chuyện này không cần cô dạy, anh ta cũng có thể xử lý thật tốt, Lam Vãn Thanh lo lắng mấy.
……
Diệp Phong Hoa báo cáo cho cô những việc xảy ra ở công ty trong một tuần qua.
Lam Vãn Thanh nghiêm túc nghe, ăn xong buông bát đũa, cô lấy giấy ăn lau miệng, Diệp Phong Hoa nói xong lại dừng một chút, do dự.
“Chị Lam.” Giọng anh ta không che dấu được sự tò mò.
Lam Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta: “Hả?”
“Sáng hôm nay, công ty nhận được vài cuộc gọi tìm chị.”
Lam Vãn Thanh: “……”
Mỗi ngày người gọi tới công ty tìm cô còn ít sao?
“Đường dây quốc tế.”
Lam Vãn Thanh ngừng động tác, nhướng mày.
“…!Maldives.”
Lam Vãn Thanh: “……”
“…!Là nam giới.”
Lam Vãn Thanh: “……”
“Anh ta nói anh ta tên Wen.” Diệp Phong Hoa bĩu môi, vô cùng ghét bỏ: “Nói tiếng Trung còn báo tên nước ngoài.”
Lam Vãn Thanh: “……”
Cô biết người nói tiếng Trung mà có tên nước ngoài là ai, cơ mà, vì sao anh lại gọi điện thoại tìm cô nhỉ?
Buổi chiều ngày hôm qua, anh ta thề son sắt nói muốn chặt đứt hy vọng của cô, xảy ra chuyện gì thế này?
Chỉ trong một đêm, anh suy nghĩ cẩn thận rồi à?
Quả nhiên, anh ta đã biết cô từ lâu.
Lam Vãn Thanh rũ mắt, đứng dậy dọn dẹp bát đũa, che giấu cảm xúc, thử hỏi: “Có nói gì nữa không?”
Diệp Phong Hoa sửng sốt, đi vào theo, lấy lon bia trong tủ lạnh ra, lúc anh ta sắp mở, Lam Vãn Thanh quay đầu: “Không lái xe à?”
Diệp Phong Hoa: “……”
Yên lặng trả lại, cầm hộp sữa chocolate.
Anh ta nhìn Lam Vãn Thanh bỏ bát đũa vào máy rửa chén, hút một ngụm sữa, chớp chớp mắt: “Chị Lam, chị nuôi dưỡng đàn ông bên ngoài sao?”
Một con người lạnh như băng mà cũng có thất tình lục dục* à?!
(*Thất tình lục dục: Thất tình là bảy trạng thái cảm xúc của con người.
Lục dục là sáu ham muốn của con người.)
Anh ta không nghĩ đến chị Lam nuôi dưỡng đàn ông ở nước ngoài, trách không được mấy năm nay chị ấy vẫn ra đảo nghỉ phép.
Thì ra đây chính là nguyên nhân.
Lam Vãn Thanh: “……”
Cô giơ tay đánh lên đầu anh ta, đầu óc tiểu tử này tưởng tượng cái gì vậy.
Diệp Phong Hoa xoa đầu, đi theo cô ra ngoài: “Trong điện thoại anh ta không nói gì, hỏi chị có về không, khi nào đi làm.”
“Cậu có nói cho anh ta không?” Lam Vãn Thanh cầm điện thoại, đi về phía phòng khách.
“Không.” Anh ta lại hút một ngụm sữa: “Tốt xấu gì em cũng là thư ký của chị, sao có thể tùy tiện bán tin Boss mình cho người ngoài được chứ.”
Anh ta ngồi bên cạnh Lam Vãn Thanh, đòi khen thưởng: “Chị Lam, em làm như thế được không?”
“Ừ, cũng được.” Cô không thể nào nói lên tâm tư của mình được.
Diệp Phong Hoa: “……”
Anh ta ném hộp sữa trong tay vào thùng rác bên cạnh bàn trà, mặt đau khổ nhìn Lam Vãn Thanh: “Chị Lam, chị tính khi nào đến nhà thăm ông nội em?”
Lam Vãn Thanh lướt điện thoại, kiểm tra tin chưa đọc: “Cậu thấy đã đến lúc rồi sao?”
Diệp Phong Hoa phồng miệng, bực mình nhắm mắt lại.
Lướt đến tin nhắn Sean gửi cho cô, Lam Vãn Thanh ngừng lại.
Giây tiếp theo, cô ấn tắt màn hình, để điện thoại sang một bên, nghiêm túc nói.
“Ông Diệp giao cậu cho tôi, là do ông ấy tin tưởng tôi.
Cấp dưới của tôi, ai cũng có thể xử lý cho qua, nhưng chỉ có cậu là không được.
Đã hơn một năm rồi, đôi khi trong công việc, tôi đối xử với cậu nghiêm khắc là muốn sau này cậu sẽ không đi sai đường.”
“Năm đó, khi tôi tiếp nhận Lam thị, lúc thực tập đã có không ít thành tích, vậy mà những người lão làng đều có ý kiến thăm dò tôi, không tín nhiệm.
Huống chi là cậu với tình trạng không có gì trong tay cả?”
“Lấy trình độ hiện tại của cậu trở về Diệp thị, cậu chỉ nuốt được cay đắng mà thôi, còn làm mất mặt ông Diệp.”
“Điều ông Diệp lo lắng nhất không phải là năng lực của cậu, mà là tính cậu quá nóng nảy.
Đúng, cậu đã tốt hơn rất nhiều so với một năm trước, nhưng nếu cậu thật sự thông minh, hôm nay cậu sẽ không mở miệng hỏi tôi những lời này.”
“……Chị Lam.”
Chị đại Lam Vãn Thanh an ủi, vỗ vỗ mặt anh ta: “Cậu rất ưu tú, có điều cậu chưa đủ khả năng để đảm đương mọi thứ, chị Lam có kế hoạch, nhất định sẽ tìm cơ hội tốt nhất để cậu lấy lại Diệp thị, đừng lo lắng.” Dừng một chút, đột nhiên nhớ lại: “Mộc Mộc có liên hệ cậu chuyện phỏng vấn không?”
“…Có nói chuyện.”
“Đi từng bước, đừng nóng vội, Lục phó tổng còn hai tháng nữa mới về nước, chờ giữa mùa đông anh ta trở về, hạng mục nước ngoài lần này, tôi nói anh ta đưa cậu theo.” Cô nhướng mày: “Đầu tháng trước tôi giao kế hoạch thu mua cổ phiếu Minh Hoa cho cậu, ngày 10 tháng sau cậu tổng hợp báo cáo đưa lên chỗ tôi, trước khi Lục phó tổng trở về, cần phải thu mua thành công ít nhất 40% cổ phiếu Minh Hoa.”
Diệp Phong Hoa bình tĩnh nhìn Lam Vãn Thanh, sau đó ôm chặt cô: “Chị Lam, chị tốt quá! Em yêu chị!”
Khoé môi Lam Vãn Thanh giật giật, vỗ vỗ lưng anh ta, âm thanh lạnh lẽo vang lên: “Cậu muốn chết à?”
Diệp Phong Hoa: “……”
Anh ta hậm hực thu tay, sờ sờ cái mũi: “Chị Lam, thứ hai tuần sau chị có đến công ty không?”
Ngày mai là cuối tuần.
“Ừ, cuối tuần tôi ở bệnh viện chăm sóc ông hai ngày.” Cô nhấc chân đá anh ta một cái: “Cậu về đi, tôi đi ngủ một lát.”
Hai ngày một đêm không chợp mắt.
“Vâng.” Diệp Phong Hoa đứng lên, anh ta nhắc nhở: “Nghe giọng mũi chị hơi nặng, nhớ lau khô tóc rồi mới ngủ.”
“Ừ.” Cô lên tiếng, thấy anh ta xoay người, Lam Vãn Thanh gọi lại: “Đúng rồi kẻ điên, cậu giúp thôi tìm hiểu người gọi điện thoại ngày hôm nay, tư liệu phải thật kỹ càng tỉ mỉ.”
“Thứ hai đến công ty đưa cho tôi.”
Nghe Diệp Phong Hoa nói anh gọi điện thoại đến công ty tìm cô, lại nhìn tin tức Sean gửi cho cô, chắc chắn người sốt ruột không phải là cô rồi.
Dù sao, người không chạy được, cô không cần sợ anh biến mất, cứ nghĩ tới việc người đàn ông muốn chặt đứt “hy vọng” của cô.
“…Vâng.” Diệp Phong Hoa lên tiếng.
Đi đến huyền quan* đổi giày, anh ta đứng trên bậc thang, nhìn Lam Vãn Thanh, vẻ mặt hoài nghi, hỏi thêm lần nữa: “Chị Lam, anh ta không phải là người chị nuôi dưỡng bên ngoài sao?”
(* huyền quan: là khoảng không gian ngăn cách cửa chính và phòng khách)
Lam Vãn Thanh lười nói lời vô nghĩa, một chân đá anh ta ra ngoài.
Cô khóa cửa, Lam Vãn Thanh trở lại phòng khách, cầm điện thoại rồi lên lầu.
Đi được mấy bậc, cô dừng chân, nhìn tin nhắn Sean gửi cho cô mấy phút trước, nhếch khóe môi.
[Lan, tôi khẳng định cô là thần tiên, tôi không có nói cho Wen việc cô về nước, sáng sớm cậu ấy không nhìn thấy cô nên điên rồi, đi khắp nơi tìm cô, chắc chắn cậu ấy thích cô rồi đó!]
Tuy rằng cô biết Sean đang nói khoa trương, nhưng cô có thể xác định một điều, người đàn ông này, quả nhiên là khẩu thị tâm phi*.
(Khẩu thị tâm phi: là câu thành ngữ Trung Quốc ý chỉ miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo)
Lam Vãn Thanh mở lịch sử cuộc gọi, thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ một dãy số xa lạ…
Kéo vào danh sách đen..