Đọc truyện Anh Chỉ Cần Em – Chương 4: Ánh trăng bạc
Mỗi người đều có một khoảng ký c bi thương Càng muốn che giấu lại càng lộ rõ hơn
Anh là nỗi đau không thể nói ra lời của tôi Càng muốn quên đi lại càng hay nhớ tới.
Ánh trăng bạc (Trương Tín Triết)
Sự tấn công mạnh mẽ, những âm thanh trong cổ họng bị đè nén, không gian dường như đang muốn bốc cháy. Khao khát dâng tràn, mồ hôi tuôn trào, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng hổi, hết sức điên cuồng, tuyệt vọng vô cùng.
Quên đi mọi thứ, để mặc cho bản năng đưa đường dẫn lối. Đau đớn, tê dại, khoái cảm cùng cực, bất kể thứ cảm giác nào cũng khiến cậu hoàn toàn chìm đắm, ham muốn như sóng biển ùn ùn kéo đến cuốn trôi tất cả, làm cậu không thể nhịn nổi, khẽ kêu lên: “Duy Tín…”.
Bạch Ký Minh bất ngờ mở to mắt, nhìn vào bóng đêm đen đến độ xòe bàn tay ra cũng không thấy ngón, hơi thở nặng nhọc vang khắp căn phòng vắng vẻ, toàn thân mồ hôi đổ ra như tắm, bên dưới cũng ướt đẫm.
Cậu nằm im, nhắm mắt lại, cảm nhận dư âm trong người dần dần tan biến. Tim cũng trở về nhịp đập thông thường, tiếp đó bị nỗi cô đơn trống rỗng vô biên xâm chiếm.
Bạch Ký Minh chậm chạp đứng dậy, từ tốn bước vào phòng tắm dội nước,
từ tốn lau khô người, mặc đồ lót khác, từ tốn lê đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa sang một bên.
Mặt trăng rất lớn, lại sáng, chiếu thẳng vào cửa kính, bóng cậu đổ xuống nền nhà. Bạch Ký Minh ngồi lên thành cửa sổ, chống một chân, dựa lưng vào tường, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trăng bàng bạc ngoài kia.
Từ bé đến lớn, Bạch Ký Minh luôn là con ngoan. Thông minh, vâng lời, biết điều, chưa từng đưa ra đòi hỏi thái quá, cũng chưa hề làm chuyện gì quá đáng. Đứa trẻ như thế luôn là dạng được bố mẹ và thầy cô yêu quý nhất, cậu không bao giờ làm cho người khác phải lo lắng, bao giờ cũng biết rõ mình đang làm gì.
Cậu không phải loại người đề cao cái tôi, hiền lành vô hại, không bao giờ có ý nghĩ vượt trội xuất sắc. Cậu là loại người bình thường nhất, sống một cuộc đời giản dị tầm thường trong thế giới này. Đặc điểm duy nhất có thể gọi là cá tính của cậu, đơn giản chỉ là cậu đã quá kiểm soát bản thân. Trước giờ Bạch Ký Minh luôn biết cậu nên làm gì, muốn cái gì, cậu không cho phép cuộc sống của mình có chút rắc rối nào, cậu không để cho bất cứ ai bên cạnh phải thất vọng.
Mãi đến khi vào đại học, Bạch Ký Minh vô tình phát hiện ra, vốn dĩ cậu có hứng thú với con trai hơn là với con gái.
Làm sao đây?
Trốn tránh? Đau khổ? Mất mát? Tuyệt vọng? Suy sụp? Chấp nhận? Do dự?
Những cảm giác đó không phải là Bạch Ký Minh. Phản ứng đầu tiên của cậu là lập tức đến thư viện, mượn tất cả những tài liệu liên quan đến vấn đề đồng tính, về mặt sinh lý, tâm lý, kể cả tiểu thuyết. Cậu hoàn toàn bình tĩnh và khách quan quan sát cơ thể và nội tâm mình, sau đó đối chiếu với sách… Cậu là một người lưỡng tính, nhưng thiên về đồng tính nhiều hơn.
Bạch Ký Minh đương nhiên biết rõ, thích người cùng giới nghĩa là thế nào. Áp lực xã hội, ánh mắt của người xung quanh, cả nỗi đau khổ của bố mẹ, tất cả đều là hiện thực. Bạch Ký Minh dùng lý trí phân tích kỹ càng tình hình trước mắt, có một số chuyện không thể thay đổi được, ví như khuynh hướng *** của bản thân; nhưng có một số thứ có thể khống chế, ví dụ có nên thuận theo khuynh
hướng *** của bản thân hay không.
Không cần thiết phải đau khổ hay bối rối, chuyện đã xảy ra rồi, chỉ còn cách đối mặt mà thôi. Chính trong năm đó, Bạch Ký Minh đã đưa ra một quyết định vô cùng dũng cảm, đó chính là, phóng túng một lần, sau đó quay về cuộc sống bình thường.
Bạch Ký Minh làm gì cũng có chuẩn bị, kỹ càng từng bước một, đã quyết tâm thì nhất định sẽ làm, bất kể quá trình có phiền phức đến đâu. Ở đây phải nhắc đến Đỗ Tử Thành một chút, anh ta là bạn học của Bạch Ký Minh, cũng là một trong số ít những người bạn tốt của cậu. Chỉ có anh ta biết bí mật của Bạch Ký Minh, còn xung phong đi tìm một người đáng tin cậy cho cậu.
Kế hoạch kéo dài đến ba năm, bởi vì Bạch Ký Minh nói vẫn chưa chuẩn bị xong. Vì chỉ có thể phóng túng một lần, nên nhất định mọi thứ phải thật hoàn hảo. Bạch Ký Minh bắt đầu tích tiền, tìm tài liệu, học nấu ăn. Tất cả những bước nhỏ nhất, kể cả lần đầu gặp mặt, làm sao để sống cùng nhau, xong chuyện phải biến mất như thế nào, mỗi bước đều được lên kế hoạch kỹ lưỡng.
Bạch Ký Minh cũng rất hài lòng về người được chọn, cho dù không biết Liêu Duy Tín làm nghề gì, nhưng Đỗ Tử Thành đã thề rằng, người này cực kỳ lắm tiền, không phải là loại tầm thường. Điều đó có nghĩa là, một người giao du hạn hẹp như Bạch Ký Minh ngoài đời tuyệt nhiên không thể chạm trán anh ta. Hai người họ, anh cứ huy hoàng đằng anh, tôi bình thường đằng tôi, giống như hai con đường song song của thành phố, không ngừng kéo dài, nhưng mãi mãi chẳng thể giao nhau.
Rất hoàn hảo, không chút khuyết điểm nào.
Bạch Ký Minh nhẹ nhàng kề sát mặt vào khung cửa kính, nhìn bóng mình hiện lên trên đó.
Trừ nét cô đơn nhàn nhạt.
Còn có… Nhớ nhung.
Đó là yêu ư? Bạch Ký Minh mỉm cười, cảm thấy sự mát lạnh của tấm kính, cậu nhắm mắt lại. Được thôi, tình yêu, có lẽ sẽ tốt đẹp hơn nếu như nó không để lại chút dấu vết nào trong tương lai.
Cảm giác điên cuồng đó, sẽ không bao giờ có nữa; tình yêu tuyệt vọng như thế, cũng không bao giờ có nữa.
Sau này, cậu sẽ quen một cô gái bình thường, rồi kết hôn, sinh con, lo chuyện cơm áo gạo tiền, hợp tan, gia đình sự nghiệp, già đi, cuối cùng là chết.
Những cảm xúc mãnh liệt, yêu thương, những ôm ấp quấn quýt của một tháng đó, sẽ mãi mãi chôn giấu tại nơi sâu nhất trong đáy lòng cậu. Có lẽ đôi lúc ngẫu nhiên nhìn thấy khung cảnh nào đó, hay những khi giấc mộng trở về, hoặc là thời điểm một mình suy ngẫm trong đêm tối, cậu sẽ tình cờ nhớ đến, từng có một người rất thân thiết với mình, đó là nơi cất giấu nỗi đau thương của cậu.
Liêu Duy Tín.
Cái tên này, sẽ dần dần biến mất theo dòng chảy của thời gian. Cho dù lúc này nó đang khiến cậu đau đớn.
Rồi sẽ kết thúc, tất tật mọi thứ trên đời, bao gồm cả tình yêu.
Bạch Ký Minh ngồi trên thành cửa sổ, nhìn ánh trăng mỗi lúc một u ám, trong khi mặt đất lại càng lúc càng sáng hơn.
Chính là như thế, cuộc sống lúc nào cũng có chỗ thiếu hụt, không phải sao?
Bạch Ký Minh mỉm cười, ngay lúc này, thậm chí cậu cảm thấy đau khổ cũng là tài sản để sau này hồi tưởng. Cậu hoàn toàn không nghĩ đến, mọi sự vật trên thế gian không xoay chuyển theo ý người. Cậu hoàn toàn không thể ngờ được, chỉ mấy hôm sau, hai kẻ lẽ ra không nên có bất kỳ cơ hội chạm trán nào đột nhiên chỉ vì
một bước ngoặt, lại gặp nhau lần nữa.
Mà cơ hội đó xảy ra khi cả thành phố S, cả đất nước Trung Quốc, và toàn thế giới đang đổ dồn sự chú ý vào một sự kiện trọng đại – Olympic Bắc Kinh.