Đọc truyện Anh Chàng Xấu Tính – Chương 17: Hoa hồng tình yêu (5)
Hoa Lạc
Lê hàng ngày chăm chỉ luyện tập vĩ cầm, tất nhiên ngày nào cũng có những nữ
sinh xấu tính của khoa Âm nhạc nhìn cô dè bỉu.
Hoa Lạc Lê đợi Hàn Tử Hiên quay lại, cô nhất định phải luyện tập cho tốt, trở thành
học trò xuất sắc nhất của anh. Hàn Tử Hiên rất lợi hại, cô không thể làm anh
mất mặt được.
Tư thế biểu diễn của cô càng ngày càng chuẩn và đẹp, trạng thái biểu diễn cũng
rất đạt.
Hàn Tử Ngang những lúc rảnh rỗi cũng thường chỉ cho cô những điểm chưa hoàn
thiện, cô tiếp thu và sửa chữa rất nhanh, khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Cô không chơi nhạc theo công thức, chỉ biết đến kĩ thuật, âm nhạc như vậy là âm
nhạc chết. Cô chơi nhạc bằng cảm xúc, bằng tâm hồn, cho nên bản nhạc cô kéo
luôn sống động, say đắm lòng người.
Điều không ngờ là cô có thể nhìn ra điểm quan trọng nhất của bản nhạc, đó là
linh cảm nghệ thuật trời phú. Cho dù là bản nhạc đơn giản nhất, cô cũng thổi
cho nó một sức sống mới, truyền cho nó niềm vui sôi nổi trong cô, đồng thời
khiến nó lan tỏa niềm vui, cảm xúc ấy đến với người khác.
Cô hoàn toàn nhập vai, quên đi bản thân để được trọn vẹn sống với những giai
điệu.
Hàn Tử Ngang biết cô cơ bản không hiểu hết được những kĩ thuật phức tạp nhưng
bù lại, cô chơi đàn với tất cả lòng đam mê, chỉ cần bản nhạc đó hay, chỉ cần cô
thích, cô sẽ nỗ lực luyện tập, hoàn toàn đắm mình trong giai điệu, vui vẻ khám
phá vẻ đẹp của nó.
Hóa ra bản nhạc khó chơi không phải ở chỗ nó có nhiều nốt khó mà là nó có đúng
với tâm trạng của cô hay không.
Hàn Tử Ngang bắt đầu hướng dẫn cô tập kéo những bài có nhiều đoạn khó hơn, chỉ
cần luyện được cao độ, các thứ khác sẽ liên hoàn đạt được.
Giống như khi bạn nói với ai đó, trước mặt họ là ngọn núi cao sừng sững, leo
lên rất nguy hiểm, trong lòng họ sẽ xuất hiện một loại cảm giác e sợ, giống như
hạt giống cây niềm tin tuy có nhưng rất yếu ớt, có thể chết yểu. Sau đó, khi họ
thấy một ngọn núi khác, họ sẽ không đủ dũng khí để trèo lên. Cho nên, dù ngọn
núi trước mặt rất khó vượt qua, bạn cũng phải nói với mọi người rằng trên đó
phong cảnh rất đẹp, ánh sáng rất rực rỡ. Như vậy, bóng tối tự nhiên sẽ bị ánh
sáng xua tan, đây chính là kỹ năng di chuyển chú ý.
Hoa Lạc Lê là kiểu người như vậy, bất cứ khó khăn nào cũng không thắng được một
giai điệu đẹp. Âm nhạc là tiếng hát của tâm hồn, một người có kĩ thuật tốt chỉ
được gọi là “nhạc công”. Một nghệ sĩ chân chính là người có thể chơi được những
bản nhạc xúc động lòng người.
Hàn Tử Ngang đã chọn những bản nhạc khó cho cô luyện tập nhưAve Maria của Schubert, Serenade của Chopin, Concerto for vĩ cầm No. 1, in D major và bản nhạc từng làm sửng sốt toàn giới âm nhạc, bản Caprices
số 24 của Paganini, thậm chí cả E-flat anh cũng không bỏ qua. Nếu Hàn Tử Hiên biết được Hàn
Tử Ngang cũng đã luyện qua E-flat của Paganini nhất định sẽ trợn tròn mắt, tức không nói
nên lời.
Hàn Tử Ngang cũng có một phương diện tính cách giống với Paganini, đó là chơi
nhạc chỉ vì đam mê chứ không nhất định cứ phải đạt đến cao độ gì đó mới được
coi là tuyệt tác.
Khi âm nhạc là niềm vui, nó không liên quan đến độ khó, cao độ… Hoa Lạc Lê có
tố chất âm nhạc rất tốt, linh cảm âm nhạc rất nhạy khiến Hàn Tử Ngang không
khỏi ngạc nhiên.
“Tư thế chơi đàn như thế là chuẩn rồi.” Hàn Tử Ngang đứng trên ban công nói với
Hoa Lạc Lê. Mặc dù tư thế của cô đã đạt tới độ thanh lịch nhưng anh không quá
khen làm cô đắc ý, cũng không thể không khen để khích lệ cô đừng nản chí.
“Ồ, bởi vì tuần trước tôi đã rất chăm chỉ luyện tư thế, cả tuần trước mỗi ngày
đều luyện sáu tiếng. Bây giờ mỗi ngày luyện tư thế một tiếng, còn lại luyện kéo
vĩ. Bởi vì anh Tử Hiên đã nói những kĩ năng cơ bản rất quan trọng, cần được
luyện tập bài bản.” Hoa Lạc Lê mỉm cười, tiếp tục kéo Serenade của Chopin.
Hàn Tử Hiên hàng ngày đều gọi điện về hỏi thăm tình hình luyện tập của cô, đúng
là một giáo viên tận tụy.
Nhưng mấy chữ “anh Tử Hiên” thản nhiên thốt ra trong giọng Hoa Lạc Lê khiến cho
Hàn Tử Ngang khó chịu. Anh quyết định trừng phạt cô bằng bốn bản nhạc này, cố
tình hạ thấp giọng:
“Đây là bốn bản nhạc đơn giản. Vì em tập còn chưa tốt nên nó phù hợp với em. Hi
vọng em sớm tập xong.”
Nói xong Hàn Tử Ngang giận dỗi đi xuống lầu.
Hàn Tử Ngang đúng là đồ lừa đảo. Nói dối không bao giờ đỏ mặt. Ngay cả E-fal của Paganini mà anh cũng dám lừa Hoa Lạc Lê là bản
nhạc nhập môn.
Hoa Lạc Lê đọc sách nhạc trong đó có bốn bản nhạc D Vĩ cầm
Concerto của Beethoven, E
Vĩ cầm Concerto của Mendelssohn, D
Vĩ cầm Concerto của Tchaikovsky, D
Vĩ cầm Concerto của Brahms. Ôi, toàn là
những nhà soạn nhạc lừng danh. Cô thích Niềm vui của Beethoven, Hồ thiên nga của Tchaikovsky. Cô nhất đinh sẽ luyện nhạc của hai
nhạc sĩ này. Hoa Lạc Lê quyết tâm như vậy và cũng cố gắng luyện tập chăm chỉ
hai bản Vĩ cầm Concerto.
Mấy nữ sinh ầm nhạc nhìn Hoa Lạc Lê chằm chằm – bọn họ cho rằng cô bị điên,
điên nặng.
Hoa Lạc Lê đã xúc phạm đến toàn bộ nữ sinh khoa Âm nhạc. Bọn họ đã luyện vĩ cầm
từ bé còn chưa dám tập bản này, vậy mà Hoa Lạc Lê mới học đã đòi luyện. Thật là
không dám tưởng tượng. Thật quá hoang đường.
Nữ sinh bình dân Hoa Lạc Lê mới học vĩ cầm chưa lâu đã luyện bốn bản Vĩ cầm Concerto nổi tiếng thế giới. Thậm chí cả E-fal của Paganini cũng dám tập. Ha ha ha… Điều này có
khác nào trắng trợn thách thức bọn họ.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, tiếng đàn Hoa Lạc Lê kéo ra, cho dù chưa được
liền mạch nhuần nhuyễn nhưng trong âm thanh người ta có thể thấy được niềm vui
dạt dào, giống như dòng suối nhỏ chảy từ trong tâm hồn cô.
Những âm thanh cô kéo ra rất có hồn bởi vì cô tôn thờ vĩ cầm, giống như một tín
đồ thành kính trước thượng đế, tôn thờ vô điều kiện.
Đó là tình yêu âm nhạc, tình yêu vĩ cầm.
Hoa Lạc Lê hào hứng cho Hàn Tử Hiên biết: “Hôm nay em đã học kéo bản Niềm vui của Beethoven và Hồ thiên nga của Tchaikovsky. Tuy là những bản nhạc nhập môn nhưng
em cũng thấy chúng có nhiều chỗ khó.”
Hoa Lạc Lê cúi đầu lí nhí, cô quyết định nói thật với Hàn Tử Hiên, lúc cô luyện
kéo, có nhiều chỗ cảm thấy không hiểu lắm. Cô cho rằng phải khiêm tốn học hỏi
thì mới nhanh tiến bộ được. Câu nói này của Hoa Lạc Lê rõ ràng muốn biểu thị sự
cầu tiến.
“Cái gì?” Đầu dây bên kia Hàn Tử Hiên trợn tròn mắt, không thể không hỏi lại.
“Hàn Tử Hiên, anh có thấy em ngốc không? Có mấy bản nhạc nhập môn mà cũng không
luyện được. Hàn Tử Ngang nói đây là những bản nhạc rất đơn giản, anh ấy nói em
nhất định sẽ chơi được. Cho nên em cũng tin là thế. Em nghĩ, tập qua nhiều lần
sẽ hiểu được, luyện nhiều lần sẽ chơi được. Giống như con chim ngốc nếu biết
chăm chỉ dậy sớm cũng sẽ kiếm được côn trùng để ăn.”
“Ha ha, lần sau anh sẽ nói côn trùng dậy muộn hơn.” Hàn Tử Hiên nói đùa, sau
khi nghe tên Hàn Tử Ngang, anh lập tức hiểu được tình hình luyện tập của Hoa
Lạc Lê, nhưng anh không nói ra, anh sẽ hướng dẫn cho cô, hướng dẫn cho cô một
cách tốt nhất.
Hàn Tử Hiên dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ tìm ra cách đảo ngược tình thế. Tìm
ra biện pháp giải quyết thông minh, biến bất lợi thành có lợi, càng là sở
trường của anh – IQ cao. Bởi vì anh là Hàn Tử Hiên, tính ranh như một con cáo.
“Vì sao?”
“Ngốc thật! Bởi vì nếu côn trùng dậy sớm nó sẽ bị con chim ngốc này ăn thịt.”
“Hừm! Đáng ghét! Hàn Tử Hiên thật xấu xa!” Hoa Lạc Lê bối rối, vốn từ của cô bị
Hàn Tử Hiên làm cho biến đâu mất hết, tìm mãi không ra từ thích hợp để mắng
anh… Hey, đúng là đồ… đồ cáo già xảo quyệt.
“Hoa Lạc Lê, hai bài đầu luyện tập như thế nào?” Sau khi đùa để Hoa Lạc Lê bớt
căng thẳng, Hàn Tử Hiên bắt đầu đi vào chủ đề chính.
“Vẫn còn như cũ, đột phá hơi chậm một chút, nhưng em không tin mình không thể
chơi hay được mấy bài nhạc nhập môn này.” Hoa Lạc Lê lấy lại tự tin.
“Ồ, vậy thì cố gắng lên. Đốỉ với bản của Beethoven em thấy thế nào? Nghĩ ra
cách gì chưa?” Anh muốn biết cụ thể kết quả luyện tập của cô để tìm ra biện
pháp thích hợp nhất.
“Em cảm thấy bản Niềm vui của Beethoven giai điệu du dương, tươi sáng và sống động. Chỉ là có một
số chỗ, em còn chưa nắm bắt được. Em cũng đã nghe qua một số nữ sinh khoa Âm
nhạc luyện tập bản này, bọn họ chơi rất dễ dàng, lưu loát. Chỉ có em, cứ bị đứt
đoạn, thật xấu hổ quá.” Hoa Lạc Lê giữ điện thoại, dựa trên gối, chun chun mũi,
nhớ lại ti mỉ lúc luyện tập bản này.
Hàn Tử Hiên nghĩ ngợi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh bao la, biển
xanh mênh mông, đất trời rộng lớn nhưng trên mặt biển chỉ có mấy con hải âu
chao đi chao lại cùng mấy con chim nhà màu xám… Có thể nhận xét được bản nhạc Niềm vui của Beethoven âm hưởng du dương, tươi sáng chứng tỏ
Hoa Lạc Lê đã rất dụng tâm khi luyện tập, anh nhẹ nhàng nói khẽ:
“Hoa Lạc Lê, anh ở đây đang nhìn ra biển. Nhìn những con sóng thủy triều lên
xuống, anh phát hiện ra một cảnh tượng – trận chiến giữa những con chim kiếm ăn
trên biển, khi thủy triều biển dâng lên, những con chim nhỏ màu xám luôn nhanh
chóng bay lên, chúng chỉ đập cánh hai ba cái là có thể bay lên bầu trời. Còn
những con hải âu lại cho thấy chúng vô cùng vụng về. Chúng mất rất nhiều thời
gian bay từ bãi cát lên bầu trời. Nhưng thực sự bay trên biển, vượt qua Thái
Bình Dương chỉ có loài hải âu.”
“Ổ, anh Tử Hiên, em biết rồi.” Trái tim Hoa Lạc Lê tràn đầy cảm giác ấm áp –
không có ai ngay từ đầu đã thành công, cái gọi là thành công ấy phải qua quá
trình tích lũy, rèn luyện mới có được.
Hàn Tử Hiên mỉm cười, bắt đầu giải thích cặn kẽ.
“Hoa Lạc Lê, khi luyện Niềm vui của Beethoven, em hãy nghe thêm một số bản Vĩ
cầm Concerto của dàn nhạc giao hưởng
Tây Ban Nha, em sẽ thấy chúng có mối liên hệ. Có thể sẽ cảm thấy dễ hiểu hơn.”
Hàn Tử Hiên nói xong nhìn ra ngoài biển, hải âu vụng về và chim xám nhanh
nhẹn… Mỗi người đều có một ước mơ, chỉ cần nỗ lực thực hiện, ước mơ sẽ biết
thành hiện thực.
“Vâng, anh Tử Hiên, em biết rồi.” Hoa Lạc Lê vừa gặm bánh quy vừa nói. Gần đây
do bận luyện kéo vĩ cầm, cô không có thời gian để ăn, khi đói thường tùy tiện
kiếm cái gì đó ăn tạm.
Hàn Tử Hiên nhìn lên đầu giường, ánh mắt chạm vào cánh hoa hồng ép khô trong
cuốn sách, anh cầm nó lên, giơ ra ánh sáng để nhìn cho rõ. Cánh hoa này là Hoa
Lạc Lê tặng cho anh. Anh nhớ Hoa Lạc Lê, mắt mờ hơi nước, tiếp tục nói:
“Chương thứ hai suy tư trầm mặc, giọng điệu hơi buồn, nhẹ nhàng như tiếng mưa.
Chương thứ ba là âm thanh sống động, chủ đề của bản nhạc là một cơn gió lốc,
mạnh mẽ nhưng vui vẻ, giống như mọi người trong kì nghỉ tìm về với thiên nhiên,
hòa mình trong thiên nhiên, tận hưởng những giai điệu của thiên nhiên.”
Vĩ cầm không giống các nhạc cụ khác, vẻ đẹp của nó giống như rượu vang lâu năm,
càng để lâu càng có hương vị hoàn hảo. Vĩ cầm là một loại nhạc cụ không dễ sử
dụng. Nếu em không chịu lắng nghe nó, nó sẽ không tấu lên được một khúc nhạc
hoàn mĩ. Muốn chơi nó, người nghệ sĩ phải có linh cảm âm nhạc, phải nhập thân
vào cây đàn, lắng nghe nó và để nó tự hát lên.
Nhớ tới việc Hoa Lạc Lê trồng hoa hồng, Hàn Tử Hiên lo lắng nhắc nhở: “Hoa Lạc
Lê, em phải giữ gìn đôi tay của mình, bởi vì nó là sức sống của vĩ cầm. Biết
chứ? Em không được để nó bị thương, cũng không được làm việc quá sức.”
“Anh Tử Hiên, em biết rồi. Anh ngủ ngon, em rất nhớ anh”, Hoa Lạc Lê đỏ mặt nói
tiếp, “em cũng rất muốn được anh hôn.”
“Vậy tối mai gặp. Ngoan, anh sẽ hôn em.”
Thật hạnh phúc, anh Tử Hiên luôn biết cô muốn gì.
Mặt càng đỏ hơn, cô cảm thấy máu ở tim đang dồn hết lên mặt, tim cũng đập thình
thịch – anh Tử Hiên sẽ hôn cô.
“Tốt. Em ngủ đi, ngày mai luyện tập cho tốt. Lúc về anh sẽ hôn em hai cái. Được
không?” Đầu dây bên kia Hàn Tử Hiên dụ dỗ. Anh quả là tinh ranh như cáo. Anh
biết rõ nếu có động lực Hoa Lạc Lê sẽ luyện tập hiệu quả hơn. Trao phần thưởng
cũng là phương pháp giáo dục của anh. Bởi vì niềm vui xuất phát từ trái tim sẽ
khiến người ta có sức mạnh vượt qua mọi khó khăn.
“Ngày mai, nếu luyện tập tốt, sẽ được thưởng thật sao? Anh Tử Hiên, em đồng ý.
Ha ha…”
Hoa Lạc Lê tắt điện thoại, mắt sáng ngời phấn khích, háo hức tìm đĩa CD của dàn
nhạc giao hưởng Tây Ban Nha, vừa nghe vừa ngủ.
Niềm vui còn tràn vào giấc mơ của cô. Nếu như mỗi ngày cô kéo được ba bài, anh
Tử Hiên sẽ hôn cô ba lần. Ha ha… mỗi ngày kéo bốn bài, bốn lần… môi ngày
kéo năm bài, năm lần… mỗi ngày kéo mười bài… mười nụ hôn… Mỗi ngày kéo
một trăm bài… ha ha… tuyệt quá.
Cả một đêm, Hoa Lạc Lê há to miệng, chóp chép, nước dãi chảy xuống, ướt cả gối.
Sáng sớm hôm sau, đi tặng hoa hồng về, Hoa Lạc Lê lại kéo đàn. Từ khi chơi vĩ
cầm, cô bắt đầu chú ý bảo vệ đôi tay mình. Khi chăm sóc hoa hồng, găng tay cao
su là lựa chọn tốt nhất.
Có động lực là nụ hôn, Hoa Lạc Lê hưng phấn luyện tập cả ngày không biết mệt.
Bản Niềm
vui của Beethoven, cô đã có thể kéo
được gần hết.
Hàn Tử Ngang ngồi trong xe, lắng nghe tiếng nhạc từ tầng thượng vọng xuống, âm
thanh vui vẻ, anh giật mình – là Hoa Lạc Lê kéo ư? Không phải chứ? Làm sao có
thể nhanh như vậy được? Đó là bảnNiềm vui của Beethoven cơ mà.
Anh chạy lên tầng thượng để kiểm chứng lại. Gió lạnh buốt lùa vào trong áo.
Từ xa nhìn thấy một bóng nhỏ, váy xanh da trời, áo ren trắng tung bay trong
gió. Một tư thế tuyệt đẹp.
“Sáng sớm mùa đông, em không thấy lạnh à? Có tuyết đấy.” Hàn Tử Ngang bước về
phía trước, anh không có thói quen dậy sớm, từ khi Hoa Lạc Lê học đàn, anh dần
dần thiết lập thói quen đó.
“Còn một đoạn này chưa tập được… Như thế nào nhỉ? Không, không nhìn sách, nhớ
lại đĩa CD mình đã nghe… đúng, đúng, đúng là như thế này rồi…”
Hoa Lạc Lê chìm đắm trong âm nhạc, bỏ mặc Hàn Tử Ngang một mình. Hàn Tử Ngang
lặng yên, anh biết lúc này có nói gì cũng vô ích, Hoa Lạc Lê giờ đây chỉ biết
có vĩ cầm mà thôi. Cách cô say sưa chơi nhạc khiến anh cảm động. Cô thực sự yêu
thích nó.
Mấy nữ sinh khoa Âm nhạc không còn nguyền rủa hay giễu cợt Hoa Lạc Lê chơi nhạc
nữa. Dường như họ đã quen với tiếng đàn của cô, quen với sự có mặt của cô.
Dường như nếu một ngày cô không luyện đàn họ sẽ thấy kinh ngạc, không quen,
thấy thiếu vắng.
Vừa tối, Hoa Lạc Lê chủ động gọi điện thoại cho Hàn Tử Hiên, cô nóng lòng chờ đón
nụ hôn của hai người.
“Anh Tử Hiên, anh Tử Hiên, anh Tử Hiên, anh Từ Hiên…” liền một mạch khiến cô
bạn Trương Lộ Lộ nổi hết cả da gà.
“A lô, anh nghe đây, tiểu nha đầu ngốc, mau lên, anh hôn em.”
“Hi hi!” Hoa Lạc Lê cảm thấy hạnh phúc quá. Cho dù hai người tạm thời xa nhau,
nhưng khoảng cách càng xa, nỗi nhớ càng lớn. Hoa Lạc Lê nằm trên giường, nghĩ
đến hai nụ hôn.
“Luyện đàn thế nào rồi?”
“À, tốt, em đã kéo được một đoạn của chương ba, rất vui, em đang tận hưởng cảm
giác vui mừng đó đây.”
“Tốt, tiến bộ rất nhanh.”
…
“Tốt, ngủ ngoan đi. Đợi anh quay vể, anh sẽ dạy cho em.”
“Được, anh Từ Hiên, ngày mai, em sẽ luyện năm bài… cái đó…”
“Đồ ngốc này, anh biết rồi, em luyện bao nhiêu bài, anh sẽ hôn em bấy nhiêu
cái. Nhớ làm nhiều Tiramisu cho anh, loại hoạt động này rất mất sức.”
Mấy cánh hoa hồng ép trong cuốn sách vẫn còn thơm hương.
Đêm nay Hoa Lạc Lê đi ngủ mà trên môi vẫn giữ nụ cười. Trương Lộ Lộ trợn mắt
nhìn – Hoa Lạc Lê đã trúng độc, bệnh không hề nhẹ.