Anh Chàng Quê Mùa Thâm Tình

Chương 9


Đọc truyện Anh Chàng Quê Mùa Thâm Tình – Chương 9

Người đàn ông đắm chìm trong ánh dương đang chiếu vàng óng chiếu . Nàng nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kêu của con chó, nhìn lại mới phát hiện hắn cùng con chó cũng không ở trong phòng, mà cửa chính chỉ khép hờ. Hiếu kỳ nàng khoác lên chiếc áo lông cùng áo khoác, mang vớ, lại khoác thêm một cái áo khoác bằng vải bố dài như váy, lúc này mới đi ra ngoài.

Mở rộng cửa nàng liền trông thấy người đàn ông ấy.

Gió tuyết thổi liên tiếp vài ngày cuối cùng cũng ngừng.

Mặt trời sưởi ấm lại lần nữa xuất hiện ở bầu trời xanh thẳm.

Mà người đàn ông ấy thì đứng ở trong tuyết, xử lý tuyết ở giữa ánh dương ấm áp.

Hắn gom tuyết trước cửa ra hành lang, sau đó đứng ở phiến đất trống phía trước gian phòng kia khi nàng nhìn thấy hắn, trong tay hắn đang cầm một viên cầu ra sức đem cầu vứt ra xa.

Gần như hắn buông tay cùng lúc cách đó không xa con chó liền xông ra ngoài lướt nhẹ giống như tên – cầu gần rơi xuống đất trước – nó mạnh mẽ nhảy tới giữa không trung trở mình nửa vòng ngậm lấy viên bóng chày này, sau đó dùng tư thế đẹp đẽ đáp xuống trên mặt tuyết. Nó nhẹ nhàng ngậm trái bóng chạy trở lại, đem cầu thả vào trên tay hắn, sau đó hưng phấn ngoắt ngoắt cái đuôi, thở dốc chờ đợi khen ngợi, cùng trò chơi lần sau.

Hắn nâng lên khóe miệng, ngồi xổm người xuống, khẽ cười cầm lấy cầu, vuốt vuốt cái đầu to lớn của nó, mở miệng khen ngợi nó gọn gàn cùng thông minh, tiếp theo mới đứng dậy, dọn xong tư thế lần nữa, dùng sức ném mạnh về phía trước.

Trái bóng lần này ném vừa cao lại xa, vượt qua khoảng đất trống khối chất đầy tuyết, rơi vào trong rừng cây. Kaka chạy vội ra ngoài, đuổi theo viên bóng chày nó chơi đến gần như sứt chỉ, lập tức đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Hắn cười ha hả, cũng không theo sau, biết chú chó nhất định sẽ tìm được bảo bối của nó trở về.

Vừa mới bắt đầu cô cũng không phát hiện có cái gì không đúng, chẳng qua là bị tiếng cười cùng nụ cười của hắn hấp dẫn.

Đang đợi Kaka trở về, hắn ngửa cả mặt lên, thần sắc buông lỏng nhìn phương xa.

Gió lạnh lùng thổi vi vút, thổi lất phất mái tóc đen cao thấp không đều của hắn, thổi mạnh lên mặt của hắn, nhưng hắn vẫn lơ đễnh, chỉ nhắm mắt lại, đón gió cùng ánh mặt trời, hít một hơi thật sâu, giống như đó là gió xuân ấm áp, giống như đó là lễ rửa tội tốt đẹp nhất.

Người đàn ông kia, đã buông lỏng như thế.

Trên mặt hắn vui vẻ, làm người ta mê muội. Hay là tại lúc này, cô đột nhiên phát hiện hắn thay đổi. Cô nhìn thấy mặt của hắn, không phải chỉ có nửa phần trên mà thôi, cô rõ ràng nhìn thấy cả khuôn mặt của hắn, không hề râu ria, một chút cũng không hề. Hắn cạo đi khuôn mặt râu ria, cắt bỏ đi mái tóc đã chạm vai , mặc dù đầu tóc đen kia có chút cao thấp không đều, nhưng cô có thể nhìn thấy mặt của hắn, còn có thái độ của hắn.

Không tự chủ được, cô đi đến phía trước, muốn nhìn phải rõ ràng hơn, muốn nhìn vẻ mặt chân thật hắn không hề che giấu nhiều hơn, nhưng hắn giống như sau lưng cũng có mắt, tại thời điểm này, phát hiện động tĩnh của cô

Hắn xoay người lại, mở mắt ra, nhìn cô.

Không biết tại sao, cô có chút khẩn trương.

Người đàn ông ở trước mắt, có chút xa lạ, lại dị thường quen thuộc.

Mặc dù có chút chần chờ, nhưng cô không hề dừng lại bước chân, thằng đường đi tới trước mặt hắn.

Hắn có hàng mày đen dài, sống mũi cao thẳng, đây là cô đã ngày càng quen thuộc, thế nhưng chiếc cằm vuông, khuôn mặt kiên nghị, lại có vẻ xa lạ.

Cô có thể nhìn thấy mạch đập của hắn, đang nhảy trên chiếc cổ trơn bóng của hắn.

Hắn đem râu ria cũng cạo sạch sẽ, một chút cũng không chừa.

Mà cái miệng của hắn. . . . . . Dĩ nhiên, cô biết cái miệng của hắn, trong mấy ngày nay, cô hôn qua rất nhiều lần, cảm nhận mị lực của nó vô số lần, nhưng nó trước kia luôn luôn bị ẩn hết trong đám râu rậm đó, không trơn trụi như thế này, không hề kiên cường như vậy. Hắn mím môi, cúi đầu ngắm nhìn cô. Không kìm hãm được , cô giơ tay lên vuốt ve cái miệng mê người kia , lại đem tầm mắt dời lên trên, đón nhận tầm mắt hắn hướng tới. Nâng lên khóe miệng, cô nhỏ giọng mở miệng.

“Chào buổi sáng.”

Ngắm nhìn cô, hắn hít một hơi, giọng nói khàn khàn lên tiếng: “Chào buổi sáng.”

Thanh âm hắn thô ráp, từ trong cánh môi khêu gợi kia chạy ra ngoài, cô có thể cảm nhận được hơi nóng phả lên đầu ngón tay.

Cô như mê muôi ve vuốt môi của hắn, khóe miệng của hắn, sau đó là gương mặt của hắn.

Trên mặt trái của hắn xác thực có sẹo, nhưng thời gian đã từ từ bình phục chúng, trừ bởi vì quanh năm dưới sự che giấu của lớp lông rậm rạp, có vẻ có chút tái nhợt ra, thật ra thì tình trạng cũng khá bình thường xem ra cũng không nghiêm trọng giống như vết sẹo trên thân thể của hắn.

Hắn có chút khẩn trương, cô cảm giác được.

Ngón tay của cô chậm rãi dời bên trên, mơn trớn xương gò má của hắn, đi tới khóe mắt khẽ nhăn nhúm của hắn.

Da tay của hắn ở đầu ngón tay của cô khẽ rút chặt.

Cô ngước nhìn người đàn ông ở trước mắt, nhìn vào trong mắt của hắn, để cho hắn cũng có thể nhìn thấy cô rõ ràng.

Xin chào.” Cô nói, sau đó, mỉm cười.”Rất hân hạnh được biết anh.”

Có lẽ hắn không hiểu câu chữ cô nói, nhưng cô tin tưởng, hắn đã nghe hiểu ý tứ trong đó, lớp da khẽ co giật dưới đầu ngón tay của co, càng co rút chặt hơn, có một giây, cô thật sự nhìn thấy trong mắt hắn có ánh nước khả nghi. Hắn trầm mặc ngắm nhìn cô. Cô biết, hắn không phải bất chọt có ý nghĩ nông nỗi, cho nên mới cạo đi lớp râu này, râu mép của hắn giữ lại đã thật nhiều năm rồi, không cần thiết đến lúc này thì mới cạo. Đó là một loại phương thức thuộc về hắn, hắn đem mình để trần trụi ở trước mặt cô, để cho cô biết, đối với hắn mà nói, cô là có ý nghĩa .

Hắn để cho cô thấy, không chỉ là gương mặt này, còn có một bộ phận linh hồn.

Người đàn ông này, làm người ta thương tiếc như thế.

Chậm rãi giơ tay lên, hắn đem bàn tay thô ráp bao ở trên bàn tay của cô, đem bàn tay mềm mại nhưng lạnh như băng không hề có chút ấm áp của cô, dịu dàng kéo đến khóe miệng hà hơi, khàn khàn mở miệng: “Em quên mang bao tay.”

Bao tay, cô biết từ này, khi hắn đưa cô thì đã dạy cô nói thế nào.

Hắn hà hơi ra, hơi thở vừa nóng vừa ấm, nhiệt độ đó, dường như đã từ đầu ngón tay một đường ấm đến trái tim.

Cô không nhịn được nâng lên một cái tay khác, cùng nhau tiến tới bên miệng hắn, cười nói: “Ồ, anh không biết rồi, anh so với bao tay có tác dụng hơn nhiều.”

Hắn nhíu mày.

“Anh ― ” Cô cười đến càng thêm vui vẻ, đem hai tay cũng dán lên mặt của hắn, dùng hành động giải thích, “Rất nóng.”

Trong nháy mắt, hắn đã lĩnh ngộ được, đưa tay cầm hông của cô, lôi cô vào trong ngực, “Đúng vậy, tôi rất nóng, em đã làm cho tôi nóng lên.”

Oh, ghê tởm, thế nhưng cô lại nghe hiểu câu này. Sơ Tĩnh mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, muốn giả bộ như nghe không hiểu, cũng đã không còn kịp rồi, hắn lộ ra nụ cười rất khêu gợi, rất xấu xa, nói rõ biết cô nghe hiểu.

Nụ cười đó, thật sự quá làm phiền người khác.

Trong lúc nhất thời, khi cô nhìn thấy đã ngơ ngẩn, quên cả kháng nghị.

Sau đó, Mãnh Nam tà ác hấp dẫn đó, cười cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Ai, thôi, quản hắn khỉ gió có phải đang giễu cợt cô hay không.

Cô hé miệng, ôm lấy người đàn ông tráng kiện này , ở dưới trời xanh mây trắng, cùng đôi môi hắn quấn quít.

Trong lúc cô mê say quên cả trời đất, thì đột nhiên, cô cảm giác được cạnh chân có nhiệt khí dị thường.


Cô sợ hết hồn, khẽ kêu một tiếng, làm cho hắn cũng sợ hết hồn.

Hai người cúi đầu xem xét, mới phát hiện là Kaka.

Nó chẳng biết từ lúc nào đã ngậm cầu xuất hiện, ngồi ở một bên, mặt vô tội ngước nhìn bọn họ, vừa ngoắt ngoắt cái đuôi thở.

Hắn bật cười, cô cũng nhặt lấy cầu nó để xuống, nó hướng hai người sủa một tiếng.”Nó đói bụng.” Hắn nói.

“Đói bụng? Em cũng thế.” Cô cười nói. Hắn khom lưng nhặt lên trái bóng kia, vỗ vỗ đầu chú chó, sau đó cầm tay của cô, “Chúng ta về trong phòng đi, tôi sẽ nướng bánh.”

Cô thích cảm giác hắn cầm tay của cô.

Sơ Tĩnh mỉm cười nắm chặt tay của hắn, đi theo bên cạnh hắn, vui vẻ nói: “Em thích nướng bánh.” Ánh mặt trời chiếu xuống trên người hai người, cũng rơi vào trên mặt tuyết trong sạch, hòa tan sương tuyết trên cành, đem thế giới trắng như tuyết chiếu lên tỏa sáng lấp lánh.

Cô biết nghĩ như vậy có chút ngu đần, nhưng. . . . . .

Cô thật sự cho là, thế giới là bởi vì nụ cười của hắn mà lóng lánh.

“Sao nó lại gọi là Kaka?”

“Kaka, có nghĩa là tảng đá.” Hắn nhặt lên một hòn đá trên đất, nói cho cô biết.

“Tảng đá? Cái này?” Nhìn tảng đá trong tay hắn , Sơ Tĩnh sửng sốt một chút, nhìn chú chó to lăn lộn ở trên mặt tuyết , bật cười.”Anh nói tên nó là tảng đá? Tại sao?”

Hắn cười nhìn cô, “Bởi vì nó có màu xám, giống như tảng đá.”

“Xám?” Cô không hiểu.

“Môi là phấn hồng .” Hắn vuốt môi của cô, chỉ vào trên đất tuyết, từ từ nói: “Tuyết là trắng, trời màu xanh. Áo khoác là màu xám. Tảng đá là màu xám. Kaka là màu xám .”

” Kaka là màu xám .” Cô bừng tỉnh hiểu ra nở nụ cười.”Nó là màu xám .”

“Không sai, nó là màu xám.” Nhìn cô gái nhỏ trước mắt này cười đến vạn phần vui vẻ, hắn khẽ cong khóe miệng, xin lỗi cười cười,

“Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều lắm.”

Giớ tuyết qua đi, trong mấy ngày này, cô cùng với hắn cùng nhau ra khỏi cửa xúc tuyết, bổ sung củi đốt trong nhà ; lúc trước hắn đã chuẩn bị đầy đủ củi, nhưng cũng không có biện pháp mâng hết toàn bộ vào trong nhà , cho nên chất đống bên ngoài, bây giờ chuyển vào bổ sung cho số củi đã được sử dụng gần hết.

Cuộc sống ở tại trong núi, có thật nhiều công việc đơn điệu mà nhàm chán, nhưng là kể từ khi cô xuất hiện, chuyện trở nên không hề nhàm chán nữa, cho dù chỉ là đốn củi, xúc tuyết loại chuyện nhàm chán này, cũng bởi vì cô tồn tại, mà trở nên thú vị.

Mấy ngày nay, năng lực ngôn ngữ của cô tiến bộ rất nhanh.

Hắn dạy cô những từ ngữ Châu Á, hỗn tạp tiếng Tây Ban Nha, năng lực học tập của cô rất tốt, lực lĩnh ngộ cũng rất cao. Có lúc, cô cũng sẽ dạy hắn một ít tiếng Trung. Cô nói cho hắn biết, cô đến từ một đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, cô còn vẽ bản đồ thế giới đơn sơ rất đáng yêu cho hắn xem. Cô chỉ vào đồ họa, một đảo nhỏ bên cạnh châu Á , nhìn hắn, mỉm cười mở miệng: “Nhà của em.” Trong lúc cô nói chuyện, trở nên rất dịu dàng, rất dịu dàng, ngón tay còn nhẹ vuốt hải đảo nho nhỏ đó.

Chỗ kia rất xa, ở Bắc bán cầu, cùng nơi này cách đến một biển Thái Bình Dương.

Hắn biết chỗ đó, nhưng chưa từng đi qua. Lúc tuổi còn trẻ, hắn làm nhiệm vụ đã từng đã đến lân cận Hongkong, Singapore, nhưng không hề đi qua nơi đó.

Cô nhớ người nhà của cô, cô yêu thương bọn họ.

Cô dùng Tiếng Trung nói về chuyện người nhà của cô, hắn có tám phần cũng nghe không hiểu, nhưng cô không ngại, hắn biết cô chỉ là muốn nói ra.

Có lúc, cô sẽ trở nên rất sa sút. Hắn thử an ủi cô, dời đi lực chú ý của cô, đa số thời điểm, bình thường hắn rất thành công, cô là một cô gái nhiệt tình lại khêu gợi, mỗi lần cùng cô ở chung một chỗ, hắn có cảm giác cô gái này giống như từ nhỏ đã thuộc về hắn.

Cô dùng toàn bộ mình, tiếp nhận toàn bộ hắn, tiếp nhận thân thể xấu xí của hắn, thái độ cùng tính khí thô lỗ của hắn.

Có lúc, hắn sẽ cảm thấy, thái độ cô đối với hắn , giống như. . . . . . Giống như cô không chỉ là thích hắn. . . . . .

Nhìn đống tuyết đã được dọn sạch trên đất, rồi nhìn cô gái nhỏ đang chất tuyết lại thành đống rồi dùng nước tưới lên, hắn đè xuống ý niệm xa xỉ, kia, tự nói với mình. Một ngày nào đó, cô sẽ rời đi. Mùa xuân vừa đến, cô sẽ xuống núi, lướt qua núi cùng Đại Dương, trở lại ngôi nhà xa xôi đó của cô. Ngực của hắn bất chợt như bọ bóp chặt, mơ hồ hiện lên một loại cảm giác tương tự khủng hoảng.

Sau đó, cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nhìn hắn nở một nụ cười thật tươi.

“Nhìn này.” Cô chỉ vào người Tuyết trước mặt.

Cho đến lúc này, hắn mới chú ý tới khi hắn hoảng thần thì cô đã chất được ba người tuyết, một lớn một nhỏ, còn có một đống tuyết có lẽ là chú chó con.

Cô ở trước mặt hắn, đem một cành cây nhỏ cong cong, thả vào vị trí miệng người tuyết, thay nó làm một cái miệng đang mỉm cười.

Tiếp theo cô quay đầu lại, hướng về phía hắn cười cười, nói: “Nó cười đó.”

Vừa lúc đó, nhánh cây kia bởi vì cô không gắn kĩ, rất không nể tình trực tiếp liền rớt xuống.

“Ai nha, thật đáng ghét, không phải như vậy! Oh!” Tay cô vội vàng nhặt lên cố gắng để trở lại, nhưng vẫn không có biện pháp thành công, ngược lại còn ở trên mặt tuyết ngã một cái, cái mông nhỏ nhô lên thật cao .

Bởi vì bộ dạng cô ngã xuống thật sự quá buồn cười, hắn không nhịn được cười lên ha hả.

“A a a ― ” Mấy lần cô cố gắng đứng lên, rồi lại ngã lại trong tuyết. Hắn cười, tiến lên chìa tay giúp đỡ, nhưng ngược lại cô càng không có cách nào đứng vững, còn lôi kéo hắn cùng nhau ngã xuống đất. Hắn càng cười đến không dừng lại được, nhưng vẫn không quên đưa tay che chở cho cô, khiến hai người ngã xuống đất thì mình chạm đất trước. Mấy ngày nay, tuyết tích đủ dày, thật ra thì cũng không đau, tiếng cười của hắn cũng vì vậy không hề ngừng lại. Cô cố gắng đứng lên lần nữa, nhưng vẫn bị trượt xuống, thử đến lần thứ ba, cô rốt cuộc buông tha ngồi ở trên người hắn, xấu hổ nhìn hắn chằm chằm.

Nằm ở trong tuyết, hắn vẫn cười không ngừng được, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên, hắn cười vui vẻ đến như thế.

Không có biện pháp, bộ dáng chật vật của cô lúc này thật sự rất đáng yêu.

“Irapa!” Cô lúng túng đỏ mặt, giận dỗi kêu lên tên của hắn.

“Xin lỗi.” Trong miệng hắn nói như vậy, nhưng một chút cũng không hề ý ngừng.

Cô xấu hổ vỗ vào lồng ngực của hắn.”Ghét!”

“OK , lần này nhất định không phải đang nói cám ơn.” Hắn nhạo báng, cười cười ngồi dậy, đưa tay đỡ cô, để cho cô có thể vững vàng đứng ngay ngắn, tiếp thoe lại bật cười lên, vừa vỗ đi tuyết trắng trên tóc cô, vừa nói: “Tôi nghe em nói cám ơn rất nhiều lần. Cám ơn. Cô hiểu không?” Hắn vô liêm sỉ học cô dùng Tiếng Trung phát âm.

Cô hít hơi, đối với hắn chỉ đạo nói cám ơn có vẻ không dám tin.

“Thật không thể tin được, anh nhìn em bị thất bại, không giúp một tay coi như xong, còn có mặt mũi muốn em nói cám ơn.” Cô liếc mắt, nhắc đi nhắc lại . Hắn nhíu mày, kéo cô vào trong ngực, chận lại cái miệng nhỏ nhắn đang oán trách của cô, cho cô một nụ hôn lưỡi quấn quýt cách thức tiêu chuẩn nhiệt tình, sau đó dán sát vào môi của cô nói: “Em phải nói, Irapa, cám ơn anh.”

Cô ở trong lòng hắn thở dốc liếm liếm môi, có chút tức tối, lại có chút quẫn bách, nhưng cuối cùng mặt hoa vẫn đỏ bừng, nhận thua nhỏ giọng nói: “Irapa, cám ơn anh.”

Hắn hài lòng nở nụ cười, sau đó khom lưng nắm một nắm tuyết, nhặt cành cây nhỏ kia lên, lẫn vào tuyết ướt át, áp trở về trên mặt người tuyết, sau đó cí miệng cười trên mặt người tuyết mới ngoan ngoãn nằm ngay đó.

Quay người lại, cô gái nhỏ đó vui vẻ lộ ra nụ cười, hướng hắn đưa tay ra.

_ Irapa cầm bàn tay nhỏ bé mang bao tay của cô, cho dù cách một lớp da, thế nhưng hắn lại giống như còn có thể cảm nhận được cô ấm áp.


Có lẽ có một ngày cô sẽ rời đi, thế nhưng không phải là hôm nay.

Nắm chặt tay của cô, hắn không để cho mình suy nghĩ nhiều, chỉ có thể nắm chặt hiện tại.

Đến mùa xuân, còn phải thật lâu.

Ban ngày, hắn và cô cùng nhau nấu nướng, nói chuyện phiếm. Buổi tối, cô cùng hắn ân ái, rồi ôm nhau ngủ.

Không hề tuyết rơi, thì cô đều sẽ đi giúp hai người tuyết kia thêm vài vật liệu, một cái khăn nhỏ, hoặc một cái áo choàng, hoặc một cái mũ bằng cái ấm sắt rách, một chút râu bắp làm tóc, hai trái bắp khắc hình tam giác làm thành mũi. Sau đó, một ngày nào đó, Sơ Tĩnh phát hiện phía trên của chúng nó xuất hiện thêm vài thứ khác.

Mấy viên đá xinh đẹp, bị đương thành cúc áo, đè ở đầu trên, đó không phải là cô để , là hắn.

Có một lần, bão tuyết lại nổi lên, hai người tuyết kia, hoàn toàn bị gió tuyết bao phủ.

Cô vốn tưởng rằng phải buông tha cái trò chơi này rồi, lại phát hiện hắn moi chúng lên , dùng băng tuyết làm tường chắn gió, thậm chí cho người tuyết đó một cọc gỗ khắc thành thanh kiếm, còn đem lông mày người tuyết biến thành mày chữ bát, miệng há to, bộ dáng hung ác.

Thấy thế, ngay lập tức, cô cười thật to thành tiếng.

Hơn nữa, cảm động đến muốn chết.

Quay đầu lại, chỉ thấy gương mặt của hắn không chút thay đổi, sau đó trấn định đi tới, đem lông mày giải quyết, từ trong túi móc ra cành cây nhỏ mỉm cười đặt lại đó, biến thành khuôn mặt tươi cười vô hại.

Cô cười không ngừng, hắn lại đi về phía cô, hôn cô.

Một ngày lại một ngày, cô càng ngày càng thích người đàn ông này. Ở trong gian nhà nhỏ trên ngọn núi này, hắn mỗi ngày đều giúp cô xoa bóp, cô thì giúp hắn kỳ lưng, cạo râu. Ban đêm, hắn luôn làm ấm đầu ngón chân lạnh như băng của cô, uống chung một loại rượu ủ từ bắp. Có lúc, cho dù không làm gì, , cô cũng thích vùi ở bên cạnh hắn, cho dù chỉ nằm không nói lời nào, chỉ là nghe tim đập của hắn, cô cũng cảm thấy trong lòng có một cảm giác bình tĩnh lạ thường.

Cô thích ở cùng với hắn trải qua những ngày tháng không sầu không lo.

Dựa nằm ở trên vai hắn, cô uể oải nghĩ tới.

Cho dù cả đời sống cùng hắn ở nơi này, dường như cũng cũng không hề gì là không tốt. . . . . .

Nếu như cô mang thai. . . . . . Cô nghĩ đứa bé kia nhất định rất giống hắn. . . . .

Nếu như cô mang thai?

Sơ Tĩnh chợt giật mình tỉnh lại, mở mắt ra, sau đó mới chậm nửa nhịp nghĩ đến, hai tuần lễ trước kinh nguyệt của cô vừa mới đến.

Cô thở phào nhẹ nhõm, sâu trong nội tâm rồi lại hiện lên một cỗ mâu thuẫn thất vọng.

“Thế nào?”

Phát hiện cô vốn sắp ngủ, đột nhiên ngồi dậy, Irapa sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Nhìn người đàn ông trước mắt , cô có chút giật mình, ông trời, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng bộ dáng của con trai hắn

Đó là bởi vì cô nhìn lén hình hắn khi còn bé. Từng giọng nói cùng lý trí trong đầu nhắc nhở cô. Vấn đề là, tiểu cậu bé kia có ánh mắt của cô, cái miệng của hắn, hoặc là cái mũi của cô, ánh mắt của hắn. . .

Oh, cô ở trong đầu tổ hợp , thật đúng là không hề khó khăn, cho dù là nam hay là nữ, cũng có thể vô cùng rất đáng yêu.

“Hắc, em có khỏe không?” Thấy cô không nói, hắn lo lắng.

“Không sao.” Nằm lại trên người hắn, cô lẩm bẩm nói: “Em không sao.”

Hắn vuốt lưng của cô, không hỏi nhiều nữa. Nghe trái tim của hắn đập đều đặ theo quy luật, đầu Sơ Tĩnh Tâm cuồng loạn.

Đáng chết! Không có sao mới là lạ, vấn đề lớn đó!

Cô không biết mình tại sao lại không nghĩ đến chuyện ngừa thai, có lẽ là bởi vì cô bị kích tình làm cho đầu óc cô choáng váng, nhưng hắn cũng không dùng bao cao su a.

Như đã nói qua, cũng có thể là , hắn căn bản không hề bao cao su.

Chỗ chim không đẻ trứng như vậy, có giấy vệ sinh có thể dùng, cũng đều cảm thấy rất cám ơn trời đất rồi.

Lúc đến kinh nguyệt, vừa bắt đầu cô là dùng giấy vệ sinh thay thế băng vệ sinh, thế nhưng thật quá lãng phí, cô thật sự không muốn cuối cùng rơi vào cảnh không hề giấy vệ sinh có thể dùng . Ngày thứ hai, chính cô sẽ dùng vải sạch để thay thế sử dụng, khi bẩn thì dem đi giật sạch. Lúc ấy vội vàng làm cái đệm vải kia, cô lại cũng quên chuyện mình có thể sẽ sẽ mang thai. Ngoài ý muốn xảy ra cho đến bây giờ, kinh nguyệt của cô đã tới hai lần, đó cũng tượng trưng cho việc cô ở chỗ này cùng hắn cũng đã sắp ba tháng, trừ khi kinh nguyệt đến, hai người gần như mỗi ngày đều làm tình. Trời ạ, cô không mang thai đó thật sự đã là điều quá mức may mắn rồi!

Hoặc là, vận khí quá mức kém cỏi?

Oh, thảm, cô thế nhưng lại cảm thấy vận khí rất kém cỏi.

Hắn là một. . . . . . Là một. . . . . . Người đàn ông ở ngoài ngàn dậm, nhưng cũng vô cùng hấp dẫn đáng yêu. . . . . .

Cắn móng tay, cô ngước lên liếc trộm hắn một cái.

Trời ạ, hắn là đối tượng tốt, nhưng hắn thật sự không phải là đối tượng để nghiêm túc!

Hoàn cảnh sống của cô và hắn kém cách xa vạn dặm nếu như chỉ một đoạn tình duyên ngắn ngủi thì còn đỡ, nhưng bây giờ. . . . . .

Hiện tại. . . . . .

Cô thử tưởng tượng khi trở lại ngôi nhà của mình mà không hề hắn, trái tim lại chợt trầm xuống, ngày giống như sẽ rất nhàm chán, trời mới biết, cô vội vàng chăm sóc nhiều em trai, em gái như vậy, cùng giúp làm một đống lớn công việc nhà, hoàn toàn không hề thời gian nhàm chán.

Hoặc có thể nghĩ ngược lại, những ngày cô sống cùng hắn ử chỗ này, lại vô cùng đơn giản.

Nhưng, sợ hãi không thể nhìn thấy người nhà, lại làm cho dạ dày cô chợt rối rắm.

Đáng chết, cô thật sự rất muốn xông về nhà, tùy tiện tìm người nhà hàn huyên một chút chuyện này, nhưng nếu cô thật sự có thể về nhà, chuyện cũng sẽ không trở nên phức tạp như vậy rồi. Huống chi, cho dù cô lưu lại đây, giữa hai người nhất định sẽ có không ít khác biệt cùng xung đột phải giải quyết, chứ đừng nói cô còn có một phiền toái vô cùng lớn kia.

Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .

Trái tim cô đang co lại thật chặt, đột nhiên, lại bởi vì cuối cùng có một ngày thực sự phải rời khỏi hắn, mà đau đớn .

Hắn vẫn một mình ở trên núi cao phủ đầy tuyết, chỉ có một con chó làm bạn.

Cô đơn mà tịch mịch như thế. . . . . .


Bỗng dưng, lệ nóng dâng trào, đong đầy ở trong hốc mắt.

Cô cắn môi, nhưng hắn vẫn phát hiện.

Hắn giơ tay, xóa đi lệ nơi khóe mắt cô trầm mặc nhưng dịu dàng cúi đầu hôn lên trán của cô, sau đó là chóp mũi, rồi đến cánh môi bị cô ngược đãi cắn chặt hắn liếm hôn dịu dàng từ tốn, cho đến khi cô buông lỏng hàm răng, đáp lại hắn.

Oh. . . . . . Đáng ghét. . . . . . Đáng ghét. . . . . .

Cô vừa rơi lệ, vừa hôn hắn, vừa ở trong lòng mắng.

Người đàn ông này, bảo cô làm sao không thương hắn được?

Ngay cả đầu ngón chân của cô, hắn cũng yêu thương không dứt, giống như, giống như là hắn cực kỳ nhiệt tình yêu thương mỗi một tấc trên người cô thật giống như cô là bảo vật hiếm quý đáng được người ta cúng bái. Đây nhất định là ảo giác. Cô nghĩ tới hắn thì trái tim cô tràn đầy tình cảm trào dâng Khi hắn tiến vào thân thể của cô, mang theo cô quay trở lại chỉ Thiên đường nóng bỏng chỉ thuộc về hai người , Sơ Tĩnh ôm thật chặt người đàn ông lạ thường này, rốt cuộc cũng đã tự thừa nhận với bản thân!

Cô yêu hắn.

Yêu người đàn ông vừa dịu dàng lại vừa thô dã, vừa cường tráng lại vừa yếu ớt này.

Hơn nữa, cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. . . . . .

Ngoài ý muốn, luôn là từ trên trời giáng xuống. Khi cô đang chìm đắm trong sự ngọt ngào hoang mang mới phát hiện ngày hôm qua, còn đang suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ thì ngoài ý muốn lần nữa giống như đầu xe lửa, xông thẳng đến

À, được rồi, có lẽ không phải là đầu xe lửa.

Một phút trước, cô đang dùng cà chua ngâm dưa muối, hương liệu khô ráo cùng xương dê, nấu thành một nồi súp, một giây kế tiếp, cô đã nghe thấy Kaka sủa inh ỏi, còn có một loại thanh âm chấn động không khí. Vừa bắt đầu, đó cũng không phải là âm thanh lớn quá sau đó càng ngày càng gần. Đó là thanh âm cơ khí. Nơi này của hắn cũng không có bất kỳ cơ khí gì . Cô để cái muỗng xuống, xuyên qua cánh cửa rộng mở, chạy đến ngoài cửa, tiếp theo đã nhìn thấy nó. Đó là một chiếc phi cơ trực thăng, quanh quẩn trên không trung.

Cô thở hổn hển, Irapa đang làm việc nhìn thấy cũng dừng động tác lại, ngước nhìn chiếc phi cơ trực thăng kia, sau đó hắn quay đầu lại, nhìn cô.

Vẻ mặt của hắn có chút bí hiểm, cô không thể nhìn ra được hắn đang nghĩ cái gì.

Cô nên phải hướng phi cơ trực thăng phất tay, đó là hi vọng cùng công cụ sẽ đưa cô trở lại thế giới văn minh.

Nhưng cô không nhúc nhích được, thậm chí không có cách nào giơ tay lên.

Trời ạ, quá nhanh, cô không muốn, cô vẫn chưa nghĩ đến! Cô vẫn còn chưa nghĩ đến!

Sau đó, chiếc phi cơ trực thăng kia thấy được khói bếp, thẳng tắp hướng nơi này bay tới.

Chờ một chút, Cảnh Sơ Tĩnh, cô phải bình tỉnh một chút, đó cũng có thể là đám người đã bắt cóc cô.

Nghĩ đến đây, trong bụng cô đột nhiên cả kinh, chạy vọt vào nhà nắm lấy khẩu súng săn, sau đó chạy nhanh về phía hắn.

“Irapa!” Cô bắt hắn lại, ngăn ở trước mặt hắn, khẩn trương nói: “Có người muốn bắt em, có nhớ không?”

“Vào trong.” Hắn đem súng săncô trong tay cầm lấy, trước khi phi cơ trực thăng hạ xuống, mặt không chút thay đổi đẩy cô trở về trong nhà, “Chia ra . Quá xa, bọn họ không thấy rõ, tôi sẽ nói em là vợ của tôi.”

Cô nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn, cô đã quên phiền phức của cô vẫn còn tồn tại, nhưng bây giờ liên luỵ đến cả hắn.”Thôi đi, bọn họ sẽ không làm gì em đâu.” Cô nghiêm mặt, muốn đem súng trong tay hắn cầm về, vội vàng nói: “Không, em không sao, không có việc gì.”

Nhưng hắn không buông súng ra, chỉ tỉnh táo vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.

“Sơ Tĩnh.” Hắn nghiêm mặt nói: “Tin tưởng tôi.”

Trong giọng nói của hắn, có loại sức mạnh vững vàng trầm tĩnh, làm trấn định lại.

“Vào nhà đi.” Hắn nói, “Chỉ cần bọn họ không thấy em, tôi sẽ không có việc gì.

Cô biết hắn nói đúng, nhưng cũng không yên lòng.

“Cùng nhau vào.” Cô cầm lấy tay hắn, kiên trì, “Chúng ta cùng nhau vào trong phòng.

Hắn nhìn cô, sau đó gật đầu đồng ý.

Máy bay trực thăng thổi bay gió tuyết khiến tất cả trở nên trắng xóa , che khuất tầm nhìn.

Cô xoay người, đi vào trong cửa, nhưng hắn vẫn chần chừ một chút, đóng cửa lại, xoay người đi về phía chiếc máy bay trực thăng. Hắn không khóa cửa, cửa này khóa bên trong, nhưng hiện tại nếu cô đi ra ngoài, sẽ khiến cho những người đó nhìn thấy, chỉ càng làm tăng phiền toái không đáng có. Cô tức giận muốn cầm lấy thứ gì đó đánh hắn, nhưng hắn căn đúng thời điểm, mục đích không để cho cô có cơ hội phản ứng. Hắn hoặc là có thể lừa gạt những người đó, nếu không, cô trốn thoát cũng còn kịp. Vội vã, cô chạy đến ẩn núp một bên cửa sổ, hé một cánh cửa, nhìn lén bên ngoài. Vừa thoạt nhìn, cái gì cô cũng đều không thấy, bên ngoài trắng xóa một vùng, chiếc máy bay trực thăng đánh một vòng sau đó rốt cuộc cũng ngừng lại.

Một người đàn ông, mở cửa, bước xuống.

Nhanh như cắt, Irapa đã từ phía sau chiếc trực thăng xông ra, dí họng súng săn vào đầu của người đàn ông.

Sơ Tĩnh trừng mắt nhìn, cô căn bản không biết bằng cách nào một người cao lớn như hắn lại có thể chạy đến bên chiếc trực thăng kia, và hành động một cách xuất quỷ nhập thần như vậy.

Nhưng vượt lên trên nỗi sợ hãi, vì tránh để hắn một nhát đánh nát đầu người đàn ông kia, cô hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa chạy ra ngoài, cất giọng hô!

“Đừng nổ súng, anh ấy là anh tôi!”

Không có anh em ruột thịt. Irapa nhớ, cô từng nói qua, cô chỉ có một người anh nuôi, nhưng người đàn ông này đẹp trai như một Thiên Sứ , căn bản vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Tiểu Chấn của cô, tiếng Anh rất lưu loát, cả tiếng Tây Ban Nha nữa.

“Mặc dù đã trải qua một khoảng thời gian, nhưng chúng tôi tìm được cái xác máy bay trực thăng, tôi biết rất rõ Tiểu Tĩnh vô cùng kiên cường, cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cho nên chúng tôi lấy vị trí xác máy bay làm trung tâm, tìm kiếm rộng ra xung quanh, theo hướng đó chúng tôi đã nhìn thấy khói từ phòng của anh bay ra.”

Người thanh niên này giải thích với hắn vài câu, hoàn toàn không có vấn đề.

Anh ta cám ơn hắn trong khoảng thời gian này đã chăm sóc Tiểu Tĩnh, anh ta mong được đền đáp tiền bạc hoặc vật dụng, xem như là thay mặt anh ta và Tiểu Tĩnh cảm ơn hắn.

Không biết là vì sao , những câu chữ kia, lọt vào tai hắn thật khó nghe.

Khi cô đi ra, nói cho hắn biết, người kia là anh của cô thì hắn đã biết, cô phải đi.

Lúc nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng hắn còn hy vọng rằng, nếu như người đến là muốn làm hại cô , hắn đã rất vui lòng giải quyết bọn họ.

Nhưng bọn họ không phải như thế

Tất cả diễn ra quá nhanh.

Hắn còn chưa có sự chuẩn bị tinh thần, hắn chỉ vừa mới bắt đầu cảm thấy, hoặc là cô sẽ suy nghĩ mà muốn ở lại, hoặc là cô sẽ cảm thấy ở chỗ này cuộc sống cũng không tồi. Cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Ngoại trừ tình yêu

Đối với tất cả mọi việc hắn nhận thấy rõ điều này. Khi hắn nhìn cô đứng ở bên cạnh chiếc trực thăng, đối với người thanh niên kia miệng mỉm cười, người anh nuôi không cùng huyết thống đó đang cùng cô gái, dùng Trung văn trò chuyện thật hợp ý thì hắn biết tất cả đều kết thúc.

Người thanh niên tóc vàng, ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu của cô, nhìn hắn, môi mỏng khẽ nhếch.

Tên kia đang cười, nhưng hắn vẫn không cảm nhận được một chút thiện ý nào.

Người nọ quan sát hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở vết sẹo trên mặt hắn, hầu như không thể nhận ra , hắn nhướng mày, trong mắt lộ ra một tia nhìn khinh bỉ không che giấu.

Hắn biết mình thoạt nhìn là hình dạng như thế nào, cùng với người thanh niên đẹp trai khoác chiếc áo long cao cấp đang ở trước mặt so sánh, hắn chỉ có một thân thể cường tráng, thô lỗ không học thức, hơn nữa dìện mạo xấu xí như một anh nông dân.

Trong nháy mắt, bao nhiêu nỗi khó chịu ập vào lòng.

Người kia thoáng cười, giống như đang cười nhạo hắn tự mình đa tình, cười nhạo hắn mang ảo tưởng, với bộ dạng như vậy, lại dám vọng tưởng phải có cô!

Người thanh niên cởi ra áo khoác, khoác lên trên người cô, sau đó lại nhìn hắn một cách lạnh lùng và khinh thường.

Người con trai đó, tuyệt đối lúc đó không chỉ xem cô như một người em gái, đó không phải là ánh mắt nhìn em gái, nếu là nhìn em gái thì tuyệt nhiên sẽ không xuất hiện một sự tham muốn sở hữu. Nhìn chằm chằm tên khốn kiếp kia, hắn gần như nghĩ sẽ bước tới, một đấm đánh vỡ miệng hắn, thế nhưng sẽ chỉ làm cô lưu lại ấn tượng xấu. Đáng chết, cô muốn đi! Hắn sẽ không để ý cô có ấn tượng thế nào!

Hắn nắm chặt quả đấm, kìm nén sự hung hăng đang nổi dậy, đột nhiên, cô quay người lại, đi về phía hắn.

Không tự chủ, hắn sững lại rồi thở ra, tâm thần rúng động bất an nhìn cô đi tới trước mặt.


Một sự chờ đợi dâng lên trong lòng.

Cô chần chờ, sau đó giơ tay lên, vuốt mặt của hắn.

“Irapa. . . . . .”

Trong giây phút đó, hắn lại vẫn mang một hy vọng xa vời là cô sẽ nói cho hắn biết, cô muốn ở lại.

Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, chật vật khàn giọng tuyên bố một câu!

“Tôi phải đi. . . . . .”

Tim của hắn, đột nhiên rạn nứt .

Bên tai ù đi, hắn nhìn chằm chằm cô, trong lúc nhất thời, lại cảm thấy muốn ngất xỉu.

Miệng của cô đang động, nhưng hắn cái gì cũng không nghe được.

Hắn chỉ muốn kéo cô vào trong lòng, dùng sức hôn, cầu xin cô đừng đi; chỉ muốn ẵm cô đem vào trong nhà, cùng cô ân ái, cho đến khi cô thay đổi tâm ý. Nhưng hắn đã không làm gì. Bởi vì hắn hiểu được, điều đó cũng không thể thay đổi được gì, chẳng qua là một loại hình thức khác kéo dài hơi tàn, một loại Lăng Trì mà thôi.

Hắn sớm biết cô không thể nào ở lại, hắn sẽ không cầu xin cô, hắn không muốn nhìn thấy sự thương hại và thông cảm trong mắt cô, giống như hắn là một đứa con mặc dù cô rất muốn, nhưng lại không thể không vứt bỏ một đứa con hoang

Ánh mắt cô rưng rưng, để cho lòng hắn càng đau hơn.

Trong hoàn cảnh này, hắn không thể tiếp tục chịu đựng được cái nhìn của cô, không thể tiếp tục đứng tại chỗ để nghe cô nói những câu vô nghĩa.

Cô muốn đi, chính là như vậy.

Thẩn thờ , hắn xoay người, nắm chặt súng săn, đi trở vào trong nhà.

“Irapa!” Cô kêu tên của hắn, đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn, ngước mắt nhìn hắn, giọng run run: “Tôi rất xin lỗi. . . . . .”

Theo bản năng, hắn nghiêm mặt lại, rút tay về.

Điều này thật quá đáng, thật không có phong độ, hơn nữa làm cô đau lòng.

Phút chốc , trong mắt cô toát ra sự đau đớn vô hạn.

Hắn nhìn ánh mắt đau đớn, nước mắt chảy dài trên gương mặt của cô, tình cảm trong lòng gào thét. Cô rốt cuộc muốn như thế nào? Hi vọng hắn an ủi cô? Ôm cô một chút, sau đó nói rất hân hạnh được biết cô, rồi cám ơn cô nữa sao.

Hay là liên lạc? Hắn biết, cô cũng hiểu được, bọn họ không thể nào liên lạc nữa. Hắn không muốn cùng cô ngăn sông cách núi trở thành bạn bè bình thường, hắn chỉ muốn cô ở lại chỗ này, cùng hắn ở chung một chỗ. `

Nhưng, đó là chuyện không thể nào xảy ra. Cho nên, hắn chỉ có thể lạnh lùng nhìn nước mắt ướt đẫm khuôn mặt cô, mở miệng nói một câu khô khan. “Cô nên đi thôi, đi về nhà đi!” Phải chăng hắn nên dịu dàng thêm một chút nữa, lạc quan thêm một chút nữa.

Phải chăng hắn nên chúc cô lên đường thuận buồm xuôi gió, hôn từ biệt cô, nhưng hắn không làm được, hắn không có cách nào đụng vào người cô, đây đã là tận cùng của sự chịu đựng.

Cô run rẩy che miệng, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Hắn miễn cưỡng xoay người lại, lên tiếng kêu tên con chó.

“Kaka!”

Một con chó to lông màu xám chạy như bay đến, đứng cạnh hắn trong đống tuyết, từng bước từng bước, đi trở về căn phòng bỗng nhiên không còn chút hơi ấm.

Hắn nghe cô một lần nữa kêu lên tên của hắn, nhưng hắn không quay đầu lại, chẳng qua là đi vào nhà, đóng cửa lại.

Chỉ là một giấc mộng.

Hắn tự nói với mình, bình thản đem súng săn treo lên trên tường.

Mộng mà thôi.

Hắn sẽ quên cô, mà tiếp tục sống chuỗi ngày bình lặng.

Ngồi ở trên ghế, hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa lò sưởi, tự nói với chính mình.

Bất quá chỉ là một cô gái, không có gì đặc sắc.

Cho tới khi hắn nghe được tiếng trực thăng vang lên lần nữa thì hắn vẫn không tự chủ nắm chặt bàn tay, đau đến không thở được.

Cô không quay lại gõ cửa, không quay trở lại làm ầm ỹ với hắn, cô cứ vậy như lúc tới, vội vã, rời xa cuộc sống của hắn.

m thanh của cánh quạt máy bay càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.

Thế giới, lại một lần nữa, rơi vào sự tĩnh mịch.

Đột nhiên, hành động một cách quán tính, hắn đứng lên, mở cửa.

Bên ngoài phòng, tất cả đều trống rỗng, trừ rừng núi hoang vu cùng băng tuyết ở đó, không có gì cả.

Hắn không biết tại sao mình còn có thể mong đợi, tại sao còn có thể cảm thấy, cô vẫn đứng ở ngoài phòng, chờ hắn mở cửa, sau đó hướng hắn chạy tới. . . . . . Nhìn chằm chằm vào khoảng không vắng lặng lạnh như băng kia, cô đã đi, chính là như vậy.

Hắn nắm chặt tay nắm trên cánh cửa, dùng sức đóng sầm cửa lại.

Hoàn quyển thượng

Thâm tình Đại quê mùa – Hạ

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn muốn tìm một người có thể thật tâm yêu cô.

Khi cô gặp phải nạn không chết, ngoài ý muốn khiến điều tâm nguyện này có cơ hội thực hiện

Mặc dù người đàn ông này diện mạo hung ác, nhưng cũng là một người tốt không hơn không kém

Cho dù cô vô lễ cũng không biết cảm ơn, hắn vẫn tỉ mỉ săn sóc chăm sóc cô

Để cho cô có cảm giác mình là bảo vật trân quý nhất trên đời này

Biết rõ giữa bọn họ có khoảng cách, ngôn ngữ cùng văn hóa rõ ràng khác biệt

Cô vẫn không có cách nào tự kềm chế đắm chìm trong sự sủng ái của hắn vùi lấp càng sâu

Nếu như có thể, cô nguyện ý buông tha tất cả cùng hắn đến chân trời góc biển. . . . . .

Nhưng việc ngoài ý muốn luôn từ trên trời giáng xuống, khi ác ma dây dưa cô không thả lại xuất hiện lần nữa

Cô biết mộng đẹp đã đến hồi kết chú, là thời điểm nên thanh tĩnh đối mặt với thực tế

Cô cũng rất rõ ràng hành động của mình đã đả thương tim của hắn thật sâu

Đã làm cho hắn nghĩ rằng, đây tất cả chẳng qua chỉ là trò chơi cô dùng để giết thời gian

Nhưng cho dù hắn có như bạch mã hoàng tử chém yêu phục ma đến cứu vớt cô

Cô cùng hắn vẫn không thể giống như câu chyện cổ tích có một kết cục vui vẻ được.

Chỉ cần ác mộng không hề kết chú, giữa bọn họ liền nhất định không hề tương lai. . . . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.