Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 36


Đọc truyện Anh Chàng Ngọt Ngào – Chương 36

“Tiểu Lại nóng quá…….” Phó Quan Nhã không khó tưởng tượng Lại Bì sẽ làm nhà họ Tô hỗn loạn thế nào.

“Ông nội cũng bó tay với Lại Bì, muốn cãi cũng cãi không thắng.”

“Lỡ khiến ông anh tức đến mức phải cấp cứu nữa thì sao?” Phó Quan Nhã lo lắng hỏi.

“Thật may là đến giờ, vẫn chưa xảy ra chuyện đó.”

“Để em gọi điện khuyên tiểu Lại.”

“Sau khi Lại Bì ồn ào mấy lần như vậy, anh cảm thấy ông cũng nghe vào một ít rồi.”

“Sao?” Phó Quan Nhã không hiểu hỏi lại.

“Thái độ của ông….. Giống như đã chấp việc anh và Ấu Dung kết hôn giả, không trách cứ bọn anh nữa. Đối với Lại Bì, từ cãi nhau lúc đầu, đã biến thành chỉ nói vài câu giận dỗi. Tuy ngoài mặt chưa nói gì, nhưng quả thật đã có chút biến chuyển.” Nhờ Lại Bì mà không khí nhà họ Tô bớt căng thẳng hẳn.

Mặc dù, Tô Vô Địch vẫn tỏ vẻ tức giận, không thèm quan tâm ai, nhưng không giống mấy ngày trước cứ mặt đỏ phừng phừng, giống như có thể đột quỵ bất kỳ lúc nào. Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung đều yêu quý ông, có nhiều chuyện không dám nói thẳng, không dám hung. Nhưng Lại Bì lại khác, muốn nói gì cứ nói, đâm thẳng vào chỗ đau của ông….. Luyện sức chịu đựng của ông càng ngày càng cao.

“Hai người liên tục lừa ông như vậy, ông tức giận cũng là chuyện bình thường…….” Phó Quan Nhã nói giúp Tô Vô Địch.

“Vậy còn em? Em có tức giận không?”

“Em?”

“Anh đối xử với em như vậy….. Em cũng tức giận sao?”

Phó Quan Nhã uống hai hớp canh, nghĩ nghĩ một chút rồi nói, “Nói không có là gạt người.” Không đợi anh nói gì, cô lại tiếp, “Tại sao anh không bàn bạc với em trước? Ngay cả em cũng không thể nói sao?”

“Không phải không thể nói……. Mà là không dám nói.”

“Sợ em phá hư kế hoạch của hai người, không chịu ly hôn với anh?” Cô đặt muỗng xuống, chăm chú nhìn anh.


Anh cũng nhìn cô, không có chột dạ né đi, cũng không có ý định trốn tránh. “Sợ anh không chịu ly hôn với em.” Anh nói.

Người quyến luyến với cuộc hôn nhân này chính là anh.

“Đối mặt với em, anh có không cách nào ký tên, không có cách nào nói thẳng. Anh sợ anh vừa mở miệng, sẽ cầu em ở lại, sợ anh vừa mở miệng…. ….. Sẽ yêu cầu em đi theo anh không danh không phận.”

Cho nên, anh không dám gặp cô, không dám nghe tiếng cô, không có một câu giải thích, lặng yên mất đi cô.

“Làm người tình? Nếu cha em biết sẽ đánh gãy chân anh!” Cha cô không tức giận thì thôi, một khi giận lên sẽ rất đáng sợ.

Con gái yêu quý bị bắt làm người thứ ba, không có người cha nào sẽ không phát điên. Nhưng trước đó, hai cái chân của cô cũng sẽ khó giữ……. Nếu cô đồng ý làm người tình của anh.

“Anh biết, vì sau này nếu có tên đàn ông nào dám đối xử như vậy với Mật Mật anh cũng sẽ đánh gãy hai chân kẻ đó.”

Tấm lòng của người cha trên thế giới này đều giống nhau. Anh hiểu tâm tình của Phó Quỳnh Sâm, không muốn ai bạc đãi con gái yêu quý của mình.

“Anh đối với Mật Mật như vậy, với em cũng thế…… Anh không dám bắt em đợi anh…. …. Càng không hi vọng…… Cái chết của ông trở thành một loại mong đợi. Anh mong ông sống lâu trăm tuổi, vì vậy, anh không thể cho em một cái kỳ hạn, càng không thể để em chờ, như vậy quá ích kỷ.”

Điền Hân Viêm nói rất đơn giản, nhưng Phó Quan Nhã hiểu, đằng sau những câu nói kia là bao nhiêu buông tha.

Muốn giữ cô lại, muốn Tô Vô Địch vui vẻ……. Mỗi một điều đều bắt anh phải lựa chọn.

“Tính toán sai lầm duy nhất của anh là việc em mang thai……. Sĩ Vĩ nói cho anh biết, vào ngày kí đơn ly hôn em mới biết, hơn nữa, em cũng không tính nói cho anh.”

“Lúc đó đầu em rất hỗn loạn, chỉ nghĩ đến đâu làm đến đó. Em cảm thấy……. Khi đó, nếu biết chuyện của Mật Mật, anh sẽ càng khổ não hơn, nói không chừng, sẽ ra làm quyết định phải hối hận về sau. Có lẽ, trong lúc vội vàng, sẽ bóp chết cơ hội được ra đời của Mật Mật.”

Hai người đều trầm mặc, một lúc sau, anh đặt tay lên mu bàn tay cô, “Lần này, anh có thể yêu cầu em chờ anh không?”

Phó Quan Nhã nhìn Điền Hân Viêm, không trả lời ngay.

Yên lặng quá lâu, đến mức anh cho rằng cô sẽ cự tuyệt, vì vậy anh nói, “Sẽ không quá lâu đâu, anh đã nói với ông nội, nếu đã lộ cũng không cần phải tiếp tục giả nữa.” Có lẽ anh nói không hung bằng Lại Bì, nhưng Tô Vô Địch dù không lên tiếng, giả bộ không nghe thấy, cũng không có phản ứng kích động.


“Anh và cô Tô…. …. Không tính làm giả thành thật sao? Nếu như……. Là vì Mật Mật hại anh có ý định ly hôn, thì…. … Em có thể nuôi Mật Mật một mình.”

“Anh và Ấu Dung không thể nào làm giả thành thật!” Điền Hân Viêm trả lời hết sức kiên định.

“Nhưng, anh và cô Tô không phải đã yêu nhau hơn hai mươi năm sao?” Có nền tảng như vậy, việc tro tàn lại chạy không phải là khó.

“Trước kia, anh cũng cho là cứ theo hi vọng của ông kết hôn với Ấu Dung, cho nên hai người bọn anh tự nhiên trở thành một đôi trong mắt mọi người. Nhưng anh là kẻ không hiểu lãng mạn, không biết nói yêu đương, tất cả đều là thói quen. Ấu Dung cũng vậy, anh chỉ là ‘thói quen’ của cô ấy. Bọn anh rõ ràng là anh em, lại cố gắng đặt mình vào vị trí người yêu, cuối cùng đã xảy ra chuyện không may.”

“Không may?”

“Ấu Dung yêu Hạ Phồn Mộc.” Lúc Điền Hân Viêm nói ra những lời này, vẻ mặt vẫn rất bình thản, không có vẻ gì như là bị bỏ rơi.

“Hạ Phồn Mộc theo đuổi Ấu Dung, tám phần chỉ vì muốn hưởng thụ niềm vui cướp được người trong tay anh, đáng tiếc, Hạ Phồn Mộc đã đoán sai, tình cảm của anh và Tô Ấu Dung, không phải là tình yêu…..”

“Anh là vì cô Tô và Hạ Phồn Mộc qua lại nên…… Mới không chịu tha thứ cho cô Tô, thật sao?”

“Anh và Ấu Dung vốn không phải là người yêu, cô ấy yêu người khác, anh không hề thấy tức giận hay có cảm giác bị phản bội gì cả.”

“Có mà! Mỗi lần nhắc tới Hạ Phồn Mộc…… Anh đều nghiến răng.”

Điền Hân Viêm sững sờ một lát, sau đó mới chậm rãi cười. “Hạ Phồn Mộc là em trai anh.”

Có tiếng sấm nổ giữa trời quang vọng bên tai Phó Quan Nhã.

“A a a a a” Cô kêu to, “Anh ta, anh ta…. …. Anh, anh…….”

“Hạ Phồn Mộc là đứa con trai quý báu của mẹ kế anh.”

“Chính là con của người phụ nữ…… Sau khi có con thì tìm trăm phương ngàn kế muốn giết anh?”


“Ừ.”

“Hèn chi hai người lại như nước lửa không thể dung hòa, hèn chi vừa nhắc tới anh, Hạ Phồn Mặc cũng đen mặt…. …”

“Cho nên, nếu như anh có ‘nghiến răng’ như em vừa nói thì cũng không liên quan gì đến chuyện Ấu Dung yêu Hạ Phồn Mộc cả, càng không phải là ghen.”

“Không ngờ hai người lại là anh em…. …”

Càng không ngờ là, nghe được anh và Tô Ấu Dung chỉ là quan hệ anh em từ miệng anh, hi hi……

“Hạ Phồn Mộc không thừa nhận, anh cũng vậy. Chuyện này em nghe xong thì bỏ qua đi. Chỉ vì anh không muốn lừa em.”

Mặt Phó Quan Nhã không giấu được niềm vui, cái câu ‘không muốn lừa em’ kia dùng rất được.

Tay anh vẫn còn nắm lấy tay cô không buông. Rất ấm áp.

“Có thể không?” Anh hỏi.

“Đương nhiên! Em sẽ không nói cho người khác biết anh và anh ta là anh em.”

“Không, ý anh là…. … Chờ anh.”

Phó Quan Nhã lại im lặng.

“Em không muốn?” Mặt anh bỗng trở nên ảm đạm.

“Vấn đề không phải em có muốn hay không, dù ngoài miệng em có nói không muốn, bản năng vẫn là muốn chờ……”

Ảm đạm rút đi, ánh sáng chậm rãi thay thế. Hai mắt anh lại sáng lên.

Tay anh siết chặt tay cô.

“Nhã Nhã…….”

“Lúc ly hôn, anh không nói một lời, cũng không một câu giải thích, người bình thường chắc chắn sẽ…… Nghĩ là anh thay lòng, ai sẽ ngu ngốc chờ anh chứ? Chờ…. … Một việc cũng không biết kết quả thế nào.” Phó Quan Nhã dừng lại, nói rất chậm, “Em hoài nghi không chỉ một lần, mình đã sai rồi, anh ly hôn chỉ là vì…. …. Anh không muốn ở bên em…….”

“Không phải vậy! Anh……” Điền Hân Viêm vội vã nói.


Cô đặt tay mình lên tay anh. “Em biết, anh không phải giải thích, giờ em đã không nghi ngờ nữa.” Cô mỉm cười, nói tiếp, “Nhưng…. ….”

“Nhưng?”

“Em không cảm thấy khó ở chỗ ông anh, cửa ai khó qua là cha mẹ em mới đúng, không, nghiêm túc mà nói là…… Mẹ em.” Cô cười khổ nói.

“Hả?” Điền Hân Viêm không hiểu hỏi.

Mãi cho đến sau này, anh mới biết cô nói không hề sai.

Bên Tô Vô Địch rất dễ dàng, chỉ qua một tuần lễ, ông đã gọi Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung vào hỏi thẳng, “Có phải hai đứa chuẩn bị chờ ông chết là lập tức ly hôn?”

Hai người im lặng, xem như đồng ý.

Tô Vô Địch cũng không tức giận, chỉ thở dài một hơi. “Lãng phí mấy triệu làm lễ cưới! Tuần trăng mật cũng là giả, xem ra buổi tối hai đứa ngủ chung phòng, tám phần cũng không thật, ôi…. … Chỉ khổ cho ông, còn tưởng sắp có cháu ôm.”

Sáng sớm hai ngày sau, trên bàn cơm, Tô Vô Địch đang ăn cháo, bỗng nói, “Ly hôn thì ly hôn đi! Đừng chậm trễ tuổi xuân của Ấu Dung nữa! Không yêu thì thôi, tùy hai đứa.”

Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung nhìn nhau, đồng thời mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.

Mà người có công nhất, vẫn như mọi ngày, vui vẻ đi vào, giống như vào phòng bếp nhà mình, lấy chén đũa xong, không cần ai mời, tự mình đi múc cháo, rồi ngồi vào bàn ăn. Mỗi sáng sớm đều tới báo danh, da mặt dày như ‘tường thành’.

Trừ Lại Bì, còn có thể là ai khác?

“Chính xác! Vốn nên như vậy! Ông nghĩ thông hơi muộn đấy! Hại chị tôi lãng phí bao nhiêu tuần như vậy, hoa đào đẹp mấy cũng tàn hết rồi!” Lại Bì nói oang oang, không hiểu ‘kính lão’ là gì cả.

“Hai người nhanh ly hôn đi! Xong chuyện này, em còn chuyện khác phải ‘giải quyết’”. Nói đến hai chữ ‘giải quyết’, Lại Bì làm động tác cắt cổ kèm theo.

Về phần giải quyết ai?

Đương nhiên là với tư cách là em gái, cô phải thay chị mình đem tên xấu xa, ‘đùa giỡn tình cảm, không chịu trách nhiệm, tiếng xấu đầy mình’ kia ‘giải quyết’ rồi.

Bên nhà họ Tô, mưa gió đã dần ngừng.

Bên nhà họ Phó, cuộc ‘kháng chiến’ lâu dài lại vừa mới bắt đầu…. …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.