Bạn đang đọc Anh chàng Hobbit: chương 12a
Chương XII – THÔNG TIN NỘI BỘ
Suốt một hồi lâu các chú lùn đứng trong bóng tối trước cái cửa mà bàn cãi hoài, và cuối cùng Thorin nói:
“Giờ là lúc dành cho anh chàng Baggins quý mến của chúng ta, người đã tự chứng tỏ là một hảo bằng hữu trên con đường dài chúng ta đi, và là một người hobbit đầy can đảm với tài tháo vát vượt xa tầm vóc của mình, và ta có thể nói là anh chàng có vận may vượt xa mức bình thường – bây giờ là lúc để anh chàng thực hiện cái việc mà nhờ đó anh chàng được bổ sung vào Nhóm chúng ta; bây giờ là lúc để anh chàng giành Phần Thưởng.”
Các bạn đã quen với phong cách của Thorin vào những dịp quan trọng, vì vậy tôi sẽ không kể thêm nữa, dù rằng chú ta còn tiếp tục nói dài hơn thế này rất nhiều. Đây dĩ nhiên là dịp quan trọng, nhưng Bilbo cảm thấy rất sốt ruột. Cho tới lúc này anh chàng cũng đã khá quen với Thorin, và anh chàng biết chú ta định nhằm cái gì.
“Nếu ông định nói rằng nhiệm vụ của tôi là phải vào con đường bí mật đầu tiên, thì thưa ông Thorin con trai của Thrain thuộc dòng họ Oakenshield, xin chúc cho bộ râu của ông cứ mọc dài mãi ra đấy,” anh chàng cáu kỉnh nói, “ông cứ nói ngay như thế cho xong việc! Tôi có thể từ chối đấy. Tôi đã giúp các ông thoát khỏi khó khăn hai lần rồi, việc này hầu như không có trong giao kèo ban đầu, vì vậy tôi cho rằng ông đã nợ tôi một phần thưởng nào đó. Song ‘quá tam ba bận,’ bố tôi vẫn thường nói thế, và không hiểu sao tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ từ chối. Có lẽ tôi đã bắt đầu tin vào vận may của mình nhiều hơn hồi xưa” – anh chàng ngụ ý mùa Xuân năm ngoái, trước khi mình bỏ nhà ra đi, vậy mà dường như đã hàng thế kỷ rồi – “nhưng dù sao thì tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ đi thăm dò ngay và sẽ hoàn tất công việc. Bây giờ ai sẽ cùng đi với tôi đây?”
Vì không chờ đợi nhiều người đồng thanh xung phong nên anh chàng cũng không thất vọng. Fili và Kili nom có vẻ không thoải mái và còn lưỡng lự, nhưng các chú khác thì thậm chí còn chẳng có vẻ muốn xung phong – trừ chú Balin già nua, người canh gác, chú này rất yêu mến anh chàng hobbit. Chú nói ít ra chú cũng sẽ vào trong và có lẽ cũng sẽ đi cùng Bilbo một đoạn đường nữa, và sẵn sàng kêu cứu nếu cần.
Có thể nói tổng quát về các chú lùn thế này: họ dự định sẽ trả công cho Bilbo thật sự hậu hĩnh vì những việc anh chàng làm; họ đã đem anh chàng theo để giúp họ thực hiện một việc nguy hiểm, và họ sẵn lòng để anh chàng bé nhỏ tội nghiệp làm việc này nếu anh chàng chịu làm; song nếu anh chàng lâm nguy, tất cả bọn họ sẽ cố hết sức giải cứu anh chàng, như họ đã làm cái lần gặp mấy gã khổng lồ trong những ngày đầu phiêu lưu trước khi họ có bất kỳ lý do đặc biệt nào để tỏ ra hàm ơn anh chàng. Việc này thật dễ hiểu: giống người lùn không phải là những anh hùng, mà là những người luôn tính toán thiệt hơn và nặng tư tưởng lý tài; một số kẻ gian giảo, phản phúc và là lũ bất lương; một số người lại không như vậy, họ là những người khá đứng đắn như Thorin và Nhóm của chú ta, nếu các bạn không hy vọng quá nhiều ở họ.
Các vì sao đang mọc trên bầu trời xám đen phía sau anh chàng hobbit khi anh chàng rón rén bước qua cái cửa bị phù phép và lẻn vào trong Quả Núi. Việc di chuyển dễ dàng hơn anh chàng chờ đợi rất nhiều. Đây đâu phải lối vào của lũ yêu tinh, hay cái hang gồ ghề của các Tiên Rừng. Đó là lối đi do người lùn tạo ra vào thời kỳ họ đạt tới đỉnh cao nhất sự giàu có và kỹ xảo: thẳng tuột như thước kẻ, mặt đường và thành đá hai bên đều nhẵn thín, cứ thoai thoải dốc dần xuống và không hề đổi hướng mà dẫn thẳng tới một đầu mút xa xôi nào đó trong bóng tối ở bên dưới.
Đi được một quãng Balin chúc Bilbo “May mắn nhé!” rồi dừng lại, tại đó chú còn có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ của cánh cửa, và nhờ tiếng vang trong đường hầm mà chú vẫn còn nghe được tiếng rì rầm của những người khác ở ngay phía ngoài. Sau đó anh chàng hobbit đeo nhẫn vào, và được những tiếng vang kia cảnh báo mình nên cẩn trọng hơn mức cẩn trọng của người hobbit để không gây ra tiếng động nào, anh chàng rón rén bước nhẹ như ru xuống mãi xuống mãi vào trong bóng tối. Anh chàng run rẩy vì sợ hãi, song khuôn mặt nhỏ bé của anh chàng đanh lại và dữ dội. Anh chàng đã rất khác cái anh chàng hobbit chạy ra khỏi Đáy Túi mà không mang theo khăn tay cách đây đã lâu. Lâu lắm rồi anh chàng không có chiếc khăn tay nào. Anh chàng nới lỏng thanh đoản kiếm trong vỏ, thắt chặt dây lưng rồi đi tiếp.
“Cuối cùng thì mi đã lâm vào cảnh rầy rà rồi, Bilbo Baggins ơi,” anh chàng tự nhủ. “Mi đã sa chân vào cảnh khốn khổ này ngay trong bữa tiệc đêm ấy, giờ mi phải rút chân ra và trả giá đắt cho chuyện đó! Trời ơi, ta đã và đang là một thằng khờ!” phần nhạt nhòa nhất của dòng họ Took trong anh lên tiếng. “Ta tuyệt đối chẳng cần gì đến những kho báu mà lão rồng canh giữ cả, và toàn bộ những kho báu ấy có thể cứ vĩnh viễn ở lại đây, giá như ta có thể tỉnh dậy và thấy cái đường hầm đáng tởm này là tiền sảnh nhà mình!”
Dĩ nhiên là anh chàng không tỉnh ra, mà vẫn tiếp tục đi mãi, đi mãi cho tới khi mọi dấu hiệu của cánh cửa phía sau đã biến mất. Anh chàng hoàn toàn cô độc. Chẳng bao lâu sau, anh chàng cảm thấy đường hầm bắt đầu trở nên ấm áp. “Hình như mình thấy ánh sáng ở ngay phái trước bên dưới kia thì phải?” anh chàng nghĩ bụng.
Đúng là vậy. Khi anh chàng tiến lên phía trước thì ánh sáng ấy ngày càng lớn dần, cho tới khi chẳng còn nghi ngờ gì về điều đó nữa. Đó là một ánh sáng đỏ ngày càng đỏ rực lên mãi. Mà lúc này trong đường hầm rõ ràng là rất nóng. Hơi nước lơ lửng bốc lên, tạt qua anh chàng, khiến anh chàng bắt đầu toát mồ hôi. Một âm thanh bắt đầu vang trong tai anh chàng, ùng ục như tiếng một nồi nước lớn đang sôi sùng sục trên bếp lửa, hòa lẫn với tiếng gầm gừ như một chú mèo đực khổng lồ đang rên rừ rừ. m thanh này lớn dần thành tiếng ngáy khò khò ồn ã không thể nhầm lẫn được của một con vật khổng lồ nào đó đang ngủ dưới kia, trong cái ánh sáng đỏ trước mặt anh chàng.
Đúng lúc đó thì Bilbo dừng bước. Từ đây nếu tiếp tục đi nữa thì quả là hành động dũng cảm nhất mà anh chàng từng thực hiện. Những chuyện khủng khiếp xảy ra về sau cũng chẳng là gì so với việc này. Anh chàng đã đơn thương độc mã lao vào một cuộc chiến thật sự trong đường hầm, trước khi nhận ra mối nguy hiểm to lớn đang phục sẵn. Dù sao thì sau khi dừng lại không lâu anh chàng quả đã lại đi tiếp; và các bạn có thể hình dung thấy anh chàng đi tới cuối đường hầm, một khuôn cửa có kích thước và hình dáng hệt như cái cửa ở phía trên. Anh chàng thò cái đầu hobbit nhỏ bé của mình mà ngó vào bên trong. Trước mặt anh chàng là một căn hầm lớn, hay có thể gọi là cái ngục tối ở tít sâu bên dưới mà người lùn cổ xưa xây nên ngay tại gầm Quả Núi. Hầu như tất cả đều tối nên chỉ có thể mơ hồ phỏng đoán nơiđó rộng chừng bao nhiêu, nhưng từ phía này của nền đá bừng lên một ánh lửa lớn. Ánh lửa của lão rồng Smaug!
Lão nằm đó, một con rồng khổng lồ màu vàng đỏ đang ngủ say; tiếng phì phì và cả những làn khói nữa phát ra từ mồm và hai lỗ mũi lão, nhưng những luồng lửa lão nhả ra thì yếu ớt bởi lão đang ngủ. Dưới những cẳng chân và cái đuôi đồ sộ cuộn tròn của lão, và khắp tứ phía quanh mình lão, trải dài qua mặt sàn mờ tối kia, là vô vàn đống báu vật, vàng thô và vàng đã tạo tác, ngọc ngà châu báu và bạc, đỏ lên trong ánh lửa hồng.
Lão Smaug nằm, đôi cánh cụp lại như một con dơi đồ sộ, mình lão hơi lật sang một bên, nên anh chàng hobbit có thể nhìn thấy phần bên dưới và cái bụng dài tái nhợt của lão bám đầy vàng ngọc do lão nằm một thời gian dài trên cái giường quý giá của lão. Phía sau lão, nơi gần những bức tường nhất, người ta có thể thoáng thấy áo giáp, mũ sắt, rìu, gươm giáo treo la liệt; và ở đó còn có hàng dãy vại thùng lớn chất đầy của cải chẳng ai đoán được giá trị đến dường nào.
Bảo rằng Bilbo rất kinh ngạc thì quả là một sự mô tả hoàn toàn không phù hợp. Chẳng còn ngôn từ nào để diễn đạt sự choáng ngợp của anh chàng, bởi con người đã thay đổi thứ ngôn ngữ mà họ học được từ các tiên vào cái thời mà toàn thể thế gian đều tuyệt diệu. Trước đó Bilbo đã từng được kể và nghe hát về kho báu của lão rồng, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng ra vẻ huy hoàng, mê đắm và lộng lẫy của một kho báu như vậy. Niềm đam mê và khát khao của giống người lùn ngập tràn và xuyên thủng cõi lòng Bilbo; anh chàng đờ người ra mà chằm chằm nhìn số vàng vô giá không thể nào đong đếm được kia, gần như quên cả lão rồng khủng khiếp đang canh gác.
Anh chàng cứ nhìn chằm chằm mãi tưởng như đến hàng thế kỷ; và trước khi bị mê hoặc gần như mất hết cả ý chí, anh chàng lẻn ra khỏi bóng tối của khuôn cửa, đi qua sàn hầm tới cái rìa gần nhất của đống báu vật. Phía trên anh chàng, lão rồng say ngủ đang nằm đó, một mối đe dọa khủng khiếp ngay cả khi lão đang trong giấc ngủ. Anh chàng nắm lấy một cái bình lớn có hai quai, vừa đủ nặng với sức vóc của mình, rồi đưa mắt nhìn lên phía trên đầy vẻ sợ hãi. Lão Smaug cục cựa một bên cánh, xòe một bộ móng vuốt, tiếng ngáy ầm ầm của lão nghe có vẻ khác trước.
Lập tức anh chàng bỏ chạy. Song lão rồng không tỉnh dậy – vẫn chưa – mà ngợp vào những giấc mơ khác của lòng tham và bạo lực. Lão nằm đó trong căn phòng lớn do ăn cướp mà có trong lúc anh chàng hobbit nhỏ bé ì ạch chạy ngược trở lại đường hầm dài dằng dặc. Tim anh chàng đập rộn còn chân thì run rẩy bồn chồn hơn lúc đi xuống, nhưng anh chàng vẫn giữ chặt cái bình, trong đầu chỉ còn nghĩ: “Ta làm được rồi! Cái này sẽ cho họ thấy. ‘Giống một anh bán tạp hóa hơn là một tay trộm!’ Chà, chúng ta sẽ không còn nghe thấy câu này nữa.”
Anh chàng cũng chẳng nghe thấy câu ấy nữa. Balin vui mừng khôn xiết khi gặp lại anh chàng hobbit, vừa vui thích lại vừa không kém phần ngạc nhiên. Chú bế anh chàng lên và mang anh chàng ra ngoài. Lúc đó đã là nửa đêm và những đám mây đã che khuất các vì sao, song Bilbo cứ nằm nhắm mắt, vừa thở hổn hển vừa tận hưởng cái cảm giác được hưởng gió mát lần nữa, hầu như chẳng để ý gì đến niềm hân hoan của các chú lùn, hay đến việc họ ca ngợi và vỗ về anh chàng thế nào rồi họ tự nguyện cùng gia đình và các thế hệ sau sẵn sàng phục vụ anh chàng ra sao.
Các chú lùn còn đang chuyền tay nhau cái bình kia và chuyện trò thích thú về việc tìm lại được kho báu của mình thì bỗng một tiếng ầm lớn vang dội trong lòng quả núi như thể ngọn núi lửa cũ đã quyết bắt đầu phun trào một lần nữa. Cánh cửa phía sau họ bị kéo gần đóng kín nhưng bị một hòn đá cản lại, và những âm vang hãi hùng của tiếng gầm thét và tiếng giậm chân từ thẳm sâu bên dưới dội ngược lên theo đường hầm dài khiến mặt đất dưới chân họ run rẩy.
Khi đó các chú lùn quên bẵng niềm vui cùng những lời huênh hoang đầy tự tin trước đó không lâu và co rúm cả lại vì sợ hãi. Vẫn còn phải tính đến lão Smaug. Nếu các bạn ở gần một con rồng còn đang sống mà không tính đến nó thì thật không ổn. Lũ rồng có thể không thật sự cần đến tất cả của cải của chúng, nhưng chúng thường biết chính xác số của cải đó đến từng đồng cân, đặc biệt khi chúng đã sở hữu nó từ lâu; Smaug không phải là ngoại lệ. Lão đã mơ một giấc mơ khó chịu (nổi bật một cách khó ưa trong giấc mơ đó là một chiến binh, tuy vóc người rất nhỏ bé nhưng lại được trang bị một thanh kiếm sắc và lòng dũng cảm tuyệt vời) rồi lão bắt đầu chập chờn, và từ giấc ngủ chập chờn lão hoàn toàn tỉnh giấc. Thoáng có mùi hơi lạ trong hang của lão. Liệu có thể là gió lùa từ cái lỗ nhỏ kia không? Từ trước lão đã chẳng bao giờ hài lòng về cái lỗ đó, dù rằng nó rất nhỏ, và lúc này lão chằm chằm nhìn nó với vẻ nghi ngờ mà tự hỏi vì sao lão đã chẳng lấp nó lại. Mới đây thôi lão ngờ ngợ là đã nghe thấy một tiếng gõ khẽ vọng đến từ tít trên cao tới hang ổ của mình. Lão cựa quậy rồi vươn cổ ra đánh hơi. Rồi lão nhớ ra cái bình.
Lũ trộm! Phải đốt! Phải giết! Một chuyện như thế này chưa từng xảy ra kể từ khi lão tới Quả Núi. Cơn thịnh nộ của lão thật không sao tả xiết – thứ thịnh nộ mà người ta chỉ thấy khi bọn nhà giàu thừa thãi của cải bỗng nhiên bị mất một thứ gì đó mà chúng có từ lâu nhưng lại chẳng bao giờ sử dụng hoặc cần đến. Lão phun lửa, hành lang bốc khói, lòng núi rung chuyển. Lão lao đầu vào cái lỗ nhỏ kia nhưng chẳng ăn thua, rồi cuộn tròn mình lại, gầm lên như sấm dưới lòng đất, lão phóng vụt đi từ dưới hang sâu qua cửa lớn, vọt qua các hành lang rộng thênh thang của cung điện lòng núi và lao thẳng lên Cổng Trước.
Lão chỉ nghĩ đến một điều duy nhất là phải săn lùng khắp quả núi cho tới khi tóm được tên trộm và xé nhỏ hắn ra mà giẫm nát. Lão thoát ra ngoài từ Cổng Trước, nước bốc hơi réo rít dữ dội, và lão bay vút lên rực sáng cả không trung, rồi lão nằm đó, trên đỉnh núi, giữa một đám lửa tung tóe sắc lá cây và đỏ rực. Các chú lùn, nghe thấy tiếng ầm ầm kinh hồn bạt vía khi lão rồng đang bay, vội thu mình nép vào bức vách trên nền đất đầy cỏ mọc, co rúm dưới những tảng đá mòn, hy vọng làm thế nào đó thoát khỏi đôi mắt khủng khiếp của lão rồng đang săn mồi.
Lại một lần nữa, nếu không có Bilbo, hẳn là tất cả bọn họ đã bị giết tại đó. “Nhanh lên! Nhanh lên!” anh chàng hổn hển nói. “Cái cửa! Đường hầm! Ở đây không ổn đâu!”
Sực tỉnh nhờ những lời nói ấy, họ vừa toan bò vào đường hầm thì Bifur kêu to, “Các anh em họ của tôi! Bombur và Bofur – chúng ta đã quên mất họ rồi, họ ở dưới thung lũng kia kìa!”
“Họ sẽ bị giết, cả lũ ngựa của chúng ta nữa, và toàn bộ kho đồ của chúng ta thế là mất sạch,” các chú lùn khác rền rĩ. “Chúng ta chẳng làm gì được.”
“Nói bậy!” Thorin nói, lấy lại thái độ đường hoàng của mình. “Chúng ta không thể bỏ mặc họ. Hãy vào bên trong đi cậu Baggins và Bili, cả hai cậu Fili và Kili nữa – lão rồng không thể bắt được tất cả chúng ta. Còn các cậu khác nghe đây, dây thừng đâu? Nhanh lên!”
Đó có lẽ là những khoảnh khắc tồi tệ nhất mà họ từng trải qua. Những âm thanh khủng khiếp đầy giận dữ của lão rồng Smaug đang vang lên trong các hốc đá tít trên cao; bất kỳ lúc nào lão cũng có thể đùng đùng sà xuống hoặc lồng lộn bay quanh mà tìm ra họ đang cuống cuồng kéo thừng bên rìa vách đá chênh vênh. Bofur được kéo lên, và tất cả vẫn an toàn. Bombur được kéo lên, vừa thở phì phò vừa nguyền rủa trong lúc những sợi thừng kêu cót két, nhưng tất cả vẫn bình yên. Dụng cụ và mấy bọc đồ được kéo lên, rồi nguy hiểm ập đến với họ.
Nghe có tiếng vù vù. Ánh sáng đỏ rọi tới mỏm nhọn của những tảng đá dựng đứng. Lão rồng đã đến.
Họ chỉ vừa kịp lao vội trở lại đường hầm, vừa chạy vừa kéo những bọc đồ, thì lão rồng Smaug từ phía Bắc đã lao tới, liếm những lưỡi lửa khắp các sườn núi và vỗ đôi cánh khổng lồ tạo ra một âm thanh nghe như tiếng gió gào. Hơi thở nóng rực của lão thổi cháy quăn đám cỏ phía trước cánh cửa, và phả vào trong qua cái khe hở mà họ vừa chạy vào khiến họ bị cháy xém trong lúc nằm trốn ở đó. Ngọn lửa bốc cao bập bùng và bóng đen của những tảng đá nhảy múa. Rồi bóng tối lại ập xuống khi lão lướt qua. Lũ ngựa hí thất thanh vì hoảng sợ, rứt tung dây buộc và điên cuồng phóng đi. Lão rồng sà xuống và quay mình đuổi theo chúng, rồi mất dạng.
“Thế là đi đời những con vật tội nghiệp của chúng ta rồi!” Thorin nói. “Chẳng cái gì có thể thoát khỏi lão rồng Smaug một khi đã lọt vào tầm mắt lão. Chúng ta đang ở đây và chúng ta sẽ phải lưu lại đây, trừ phi có cậu nào muốn cuốc bộ suốt mấy dặm đường dài trơ trụi để trở lại dòng sông trong lúc lão rồng Smaug đang cảnh giác!”
Đó chẳng phải một ý nghĩ vui vẻ gì! Họ bò xuống sâu hơn xuôi theo đường hầm và run rẩy nằm đó trong hơi nóng ngột ngạt cho tới khi bình minh đến lờ mờ qua khe cửa. Suốt đêm ấy thỉnh thoảng họ lại nghe thấy tiếng gầm của lão rồng vang rền rồi lại lướt đi và sau đó lắng dần, trong lúc lão bay lượn vòng săn tìm quanh sườn núi.
Cứ nhìn vào đàn ngựa và những dấu vết của khu trại phát hiện được, lão đoán rằng những kẻ này đến từ dòng sông và vùng Hồ, chúng đã trèo lên sườn núi từ cái thung lũng nơi đàn ngựa đang đứng; nhưng cánh cửa bí mật đã cản trở con mắt lùng sục của lão, và cái hốc nhỏ có vách cao bao quanh đã ngăn những ngọn lửa khốc liệt nhất của lão. Lão đã uổng công săn tìm rất lâu cho tới khi bình minh đến khiến cơn thịnh nộ của lão hạ nhiệt và lão quay trở về cái giường bằng vàng của mình để ngủ – và để lấy thêm sức mạnh. Lão sẽ không quên hoặc tha thứ cho cái vụ trộm kia, cho dù một ngàn năm sau lão có biến thành hòn đá âm ỉ hận thù, song lão có thể chờ đợi. Lão thong thả và lặng lẽ trườn về hang ổ của mình rồi lim dim nhắm mắt.
Sáng hôm sau, cơn hãi hùng của các chú lùn lắng xuống. Họ nhận ra rằng những nguy hiểm kiểu này là không thể tránh khỏi khi phải đối phó với một lão bảo vệ kho báu như vậy, và rằng đến lúc này mà từ bỏ cuộc tìm kiếm của mình thì chẳng hay ho gì. Mà ngay lúc này họ cũng không thể rời khỏi nơi đó, như Thorin đã chỉ rõ. Bầy ngựa của họ đã bị lạc hoặc bị giết, và họ sẽ phải chờ đợi một thời gian cho tới khi lão rồng Smaug buông lỏng việc canh phòng đủ để họ dám liều cuốc bộ cả quãng đường dài. Thật may là họ đã cứu được kha khá đồ dự trữ đủ đã tồn tại một thời gian.
Họ tranh luận rất lâu xem sẽ phải làm gì, song lại không nghĩ được cách nào để trừ khử lão rồng Smaug – thực tế này từ trước vẫn luôn là điểm yếu trong các kế hoạch của họ, như Bilbo vẫn thường muốn vạch rõ. Rồi, như bản chất của những kẻ hoàn toàn bối rối, họ bắt đầu càu nhàu với anh chàng hobbit, đổ lỗi cho anh chàng về cái việc thoạt đầu đã khiến họ rất hài lòng: việc đem cái cúp kia về và khơi dậy cơn thịnh nộ của lão rồng Smaug quá sớm.
“Thế ông bảo một thằng trộm phải làm việc gì khác kia chứ?” Bilbo tức giận hỏi. “Tôi không được thuê để giết lão rồng, việc đó là của các chiến binh. Tôi được thuê để trộm kho báu. Tôi đã tạo được sự khởi đầu tốt nhất rồi. Ông chờ đợi tôi lóc cóc chạy về với cả kho báu của Thror trên lưng đấy ư? Nếu có bất kỳ chuyện gì đáng phàn nàn thì tôi nghĩ rằng tôi mới có quyền được nói. Lẽ ra ông đã phải mang đến đây năm trăm thằng trộm chứ không phải một. Tôi chắc chắn điều đó sẽ đem lại danh tiếng lớn lao cho ông nội của ông đấy, và ông không thể giả vờ là đã cho tôi biết rõ số của cải của ông ta nhiều đến mức nào đâu. Tôi phải cần đến hàng trăm năm để mang toàn bộ số của cải ấy lên, nếu tôi to lớn gấp năm mươi lần, còn lão rồng Smaug thì lành như một con thỏ.”
Sau đó dĩ nhiên các chú lùn xin lỗi anh chàng. “Vậy theo cậu thì chúng ta sẽ phải làm gì tiếp theo đây, cậu Baggins?” Thorin nhã nhặn hỏi.
“Ngay bây giờ tôi không có ý kiến gì hết – nếu ông định nói về việc chuyển kho báu. Việc đó hiển nhiên phụ thuộc vào một vận may mới mẻ nào đó cũng như vào việc trừ khử được lão rồng Smaug. Trừ khử lão rồng Smaug hoàn toàn không phải là nghề của tôi, song tôi sẽ cố hết sức suy nghĩ về việc đó. Riêng về phần mình, tôi chẳng có chút hy vọng nào, và ước rằng mình được trở về nhà an toàn.”
“Đừng bận tâm về chuyện đó vào lúc này vội! Chúng ta sẽ phải làm gì bây giờ, ngày hôm nay?”
“Ồ, nếu các vị thật sự cần lời khuyên của tôi, tôi phải nói là chúng ta không thể làm gì ngoài việc cứ ở nguyên tại chỗ. Ban ngày chắc chắn chúng ta có thể bò ra ngoài khá an toàn để mà hít thở khí trời. Có lẽ không lâu nữa ta có thể cử ra một hai người quay lại cái kho bên bờ sông để lấy thêm đồ dự trữ. Nhưng trong thời gian chờ đợi mọi người phải ở sâu trong đường hầm vào ban đêm.
“Bây giờ tôi có một đề nghị với các vị. Tôi có cái nhẫn nên sẽ lẻn xuống dưới kia ngay trưa nay – lúc đó hẳn lão rồng Smaug đang chợp mắt ngủ một lát – để xem lão định giở trò gì. Có lẽ tôi sẽ làm được việc gì đó. Bố tôi trước kia thường bảo ‘Con rồng nào cũng đều có điểm yếu,’ dù rằng tôi dám chắc câu nói ấy không xuất phát từ kinh nghiệm của cá nhân ông.”
Tất nhiên là các chú lùn sốt sắng chấp nhận đề nghị này. Trước đó họ đã bắt đầu kính trọng anh chàng Bilbo bé nhỏ. Bây giờ anh chàng đã trở thành người lãnh đạo thực sự trong cuộc mạo hiểm của họ. Anh chàng đã bắt đầu có ý tưởng và kế hoạch của riêng mình. Anh chàng đã chuẩn bị sẵn sàng ột hành trình mới vào lòng Quả Núi vào trưa nay. Dĩ nhiên anh chàng chẳng thích thú gì chuyến đi này, nhưng lúc này tình hình không đến nỗi quá tệ khi anh chàng ít nhiều đã biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước. Song nếu hiểu biết hơn về lũ rồng và tính xảo trá của chúng, có thể anh chàng đã hoảng sợ hơn và ít hy vọng bắt gặp lão rồng này đang lơ đễnh hơn.
Mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ lúc anh chàng khởi hành, nhưng trong đường hầm lại tối như ban đêm. Ánh sáng từ cái cửa hầm gần như đã đóng lại kia chẳng mấy chốc đã mờ dần khi anh chàng đi xuống. Bước chân anh chàng êm nhẹ đến mức khói tỏa trong gió nhẹ hầu như cũng chẳng êm hơn, và anh chàng có vẻ hơi cảm thấy tự hào về bản thân mình lúc đến gần cái cửa bên dưới. Ở đó chỉ thoáng thấy một làn ánh sáng rất mờ.
“Lão rồng Smaug mệt mỏi đang ngủ say,” anh chàng nghĩ bụng. “Lão không thể nhìn thấy mình và sẽ không nghe thấy mình đâu. Hãy vui lên đi Bilbo ơi!” Anh chàng đã quên hoặc chưa từng nghe nói về khứu giác của loài rồng. Lại còn một thực tế nguy hiểm nữa là chúng có thể hơi hé mở một con mắt mà quan sát trong lúc ngủ, nếu chúng nghi ngờ.
Lão rồng Smaug chắc chắn là nom có vẻ đang ngủ say, hầu như bất động, tiếng ngáy của lão nhẹ hơn cả một làn hơi nước vô hình, khi Bilbo một lần nữa ló ra từ lối cửa vào. Vừa toan bước lên mặt sàn anh chàng bỗng thấy một tia sáng đỏ mảnh và lạnh ngắt chiếu ra từ bên dưới mi mắt trái đang rủ xuống của lão Smaug. Lão chỉ đang giả vờ ngủ! Lão đang quan sát lối vào đường hầm! Bilbo vội vàng bước lùi trở lại và cầu mong cái nhẫn đem lại may mắn. Rồi lão rồng nói.
“Thế nào, tên trộm kia! Ta ngửi thấy ngươi và ta cảm nhận được điệu bộ của ngươi. Ta nghe thấy hơi thở của ngươi. Lại đây nào! Cứ lấy tự nhiên lần nữa đi, có rất nhiều tha hồ mà lấy!”
Song Bilbo đâu đến nỗi hoàn toàn mù tịt về loài rồng, và nếu lão rồng Smaug hy vọng có thể dễ dàng khiến anh chàng lại gần hơn thì lão đã phải thất vọng. “Không, cảm ơn, hỡi lão Smaug Kỳ Vĩ!” anh chàng trả lời. “Ta không đến đây để nhận quà tặng. Ta chỉ ước được ngắm nhìn lão để xem lão có thật to lớn như trong các câu chuyện kể không. Ta không tin những chuyện ấy.”
“Bây giờ ngươi có tin không?” Lão rồng nói, hơi có vẻ tự huyễn hoặc, thậm chí dù lão chẳng tin lấy một lời của anh chàng.