Anh Chàng Bé Con

Chương 20


Bạn đang đọc Anh Chàng Bé Con – Chương 20

Ở quán café nọ, trong không khí trang nghiêm vô cùng có hai vị anh hùng đang đối ẩm. Trầm mặc một lúc, một trong hai người lên tiếng:
-Hai hôm trước, quân địch vừa tặng tại hạ một chiếc khăn. Khăn này dệt bằng len mua ở Đinh Liệt, mùa đông thì ấm áp vô cùng, mùa hè treo lên thơm nhà thơm cửa. Tại hạ chinh chiến trước nay toàn thất bại, chưa từng được biệt đãi như vậy! Dám hỏi túc hạ phải chăng lần phát binh này của tại hạ đã đại công cáo thành?
Vị anh hùng kia trầm ngâm hồi lâu, dung diện lộ nét ưu tư, sau đáp lời:
-Túc hạ thiên tính thổ phỉ, sẵn thừa ngu si, hung hãn vô bì, vậy mà nay được đại địch tặng khăn ấm, tự cổ chí kim chưa từng thấy qua! Việc này có thể vừa là họa, lại vừa là phúc!
-Nể tình bằng hữu giữa hai ta đã chục năm có lẻ, tại hạ sẽ tạm tha cho dung nhan của túc hạ. Nhưng dám hỏi túc hạ tại sao vừa là họa, vừa là phúc?
Vị anh hùng nọ nhấp ngụm café, gương mặt cố rặn ra vẻ bác học rồi nói:
-Tại hạ can dự tình trường đã lâu, cũng biết một vài truyền thuyết. Nghe nói khăn quàng, nhẫn, những đồ đi thành cặp là thứ dễ khiến đôi lứa chia lìa. Ấy là họa. Nhưng người xưa nói trong họa có phúc. Ngu như túc hạ mà được gái tặng khăn, ấy chính là cái ngu mà anh hùng khắp thiên hạ đều theo đuổi. Có câu khôn mà giả ngu, ấy là bậc đại trí. Túc hạ còn cao tay hơn bậc đại trí, tự biết mình ngu nhưng vẫn tỏ rõ sự ngu. Ngu ít thì gọi là khờ, ngu nhiều thì gọi là ngu, ngu tột cùng thì gọi là dễ thương. Túc hạ đã đạt tới điểm tột cùng đó, quả xứng lưu danh thiên cổ!
Vị anh hùng kia không những không mừng mà nhào đến bóp cổ người bằng hữu:
-Con bà mày, chửi tao hay khen tao đấy?
-Tao đang khen mà… ặc, ặc… sao mày lại nghi ngờ lòng tốt của tao… ặc! Bớ làng nước, cứu tôi… ặc!
Hẳn mọi người đã biết hai vị anh hùng kể trên là tôi và thằng Choác. Sau ngày Linh tặng khăn, tôi phải tìm ngay đứa bạn chí cốt. Thắng lợi này lớn quá, một mình tôi hưởng thụ không hết, thế nên tôi phải chia sẻ. Vả lại vui quá dễ hại tim, chính những lúc như vầy mới cần đứa bạn thân để gánh rủi ro giùm mình, he he!
Linh là người đầu tiên, đồng thời là cô gái đầu tiên tặng quà cho tôi. Còn nhớ năm lớp 7, em tặng tôi một lô đĩa nhạc rock, so với chiếc khăn len thì hoàn toàn khác biệt. Tôi không đo đếm sự nặng nhẹ tình cảm hay tiền bạc trong từng món quà mà chỉ muốn nói rằng Linh đã trưởng thành. Em nữ tính hơn, suy nghĩ nhiều hơn và cũng… khó hiểu hơn. Tôi đi café với em khá nhiều, nói chuyện tâm sự không phải ít. Nhưng bảo tôi thấu hiểu em? Không đời nào! Con gái là thế, họ ăn thịt gà nhưng nghĩ tới thịt vịt, giặt quần áo nhưng nghĩ chuyện rửa bát, đại khái thế.
Và suốt những năm tháng đại học, tôi như một đứa trẻ chạy theo sự trưởng thành của em.
Như đã nói, Linh tặng tôi khăn, tôi cũng phải cố nghĩ ra một món quà để tặng em. Sau kỳ Noel cũng vừa vặn tháng giêng, tháng sinh nhật của Linh. Tặng gì đây? – Tôi tự hỏi. Tôi đã không còn là thằng oắt lớp 7 để tặng kẹo kéo, không phải thằng chíp hôi cấp ba mà tặng tranh vẽ. Tranh… ờm, thực tình mà nói, tôi muốn tặng tranh cho em. Không phải tôi muốn nâng cao tầm lãng mạn bằng quà handmade, mà bởi tranh vẽ luôn là thứ tôi dồn nhiều tình cảm nhất. Và hẳn ai cũng muốn tặng món quà chứa nhiều tình cảm nhất cho người mình thích. Nhưng tranh cùng lắm chỉ treo và ngắm, trong khi tôi lại muốn em có thể mang một thứ gì đó bên mình mà mỗi lần nhìn vào, tôi lại tự hào: “À, kia là quà của mình!”.
Vậy nên tôi bỏ ý định tặng tranh, thay vào đó là một thứ liên quan đến quần áo. Nhưng là thứ gì? Phụ nữ không giống đàn ông, họ tắm ba mươi phút, nhưng thực tế chỉ tắm năm phút thôi, hai mươi lăm phút là lựa chọn và thay quần áo. Mà con gái không bao giờ nhờ cánh đàn ông mua hoặc tặng quần áo giùm họ. Nếu bạn mua, họ sẽ vui vẻ nhận và chôn thật kỹ dưới đáy tủ, không bao giờ sờ tới và luôn từ chối mặc chúng nếu bạn yêu cầu (cô nào chua hơn thì gửi trả ngay tại chỗ). Hay tặng khăn? Tôi từng gặp nhiều gã biết làm bếp, cắm hoa, thiết kế thời trang, làm tóc, trang điểm chứ chưa từng thấy thằng nào ngồi một chỗ chỗ đan đan cuốn cuốn như bà ngoại tám mươi tuổi cả. Mà Linh tặng tôi khăn, tôi tặng lại thì chẳng hóa ra là trả nợ à? Con gái hay để ý mấy chuyện lặt vặt lắm, không được! Tôi cũng dợm nghĩ đến những thứ có thể đeo như dây chuyền, song tôi cảm giác nó lạnh lẽo làm sao, không thích hợp cho việc tặng quà. Vả lại dây chuyền giá trị ít phải từ 5 lít đổ lên, đào đâu ra tiền? Tôi con một và sống ở thành phố thật, nhưng các cụ cho tiền vừa đủ xăng xe, điện thoại và tuần được hai ba cốc café, hết! Các cô tỉnh lẻ có ý định bám giai Hà Nội thì đừng tìm thằng này nhe, nghèo lắm! He he! Hay gấp một nghìn con hạc giấy để chứng minh độ thổ phỉ của mình? Không, không được! Tôi cũng định bụng nhờ thằng Choác làm thiệp giấy. Nhưng thằng cu bận làm quán café, mà bạn gái nó cũng thuộc dạng nhõng nhẽo, thành ra nó không lúc nào ở nhà hoặc rảnh rỗi. Với thanh niên yêu việc sợ vợ này, nhờ vả cũng tội.
Lừng khừng mãi với những dự tính, cuối cùng tôi vẫn chẳng biết nên tặng Linh thứ gì. Vậy là tôi bèn đào sâu vào blog của em để tìm hiểu. Thú thực, tôi không có sở thích lần mò trang cá nhân của người khác, kể cả facebook sau này cũng vậy. Nhưng vì Linh, tôi đành phá lệ một lần. Blog của em không nhiều ảnh tự sướng (tất nhiên cũng có vài cái, con gái mà!), nhưng lại rất lắm ảnh đồ ăn, mà quá nửa số đó lại là gà rán tẩm bột hoặc gà rán KFC. Tôi biết em thích món này, nhưng chẳng ngờ lại hâm mộ đến thế, gần như là fan cuồng gà rán! Tấm nào có gà rán, em lại đánh ký hiệu trái tim tỏ vẻ rất thích thú. Nhưng có những entry (tương tự như status bên facebook) lại vô cùng trái ngược, đại thể thế này:
“Sao mà ghét gà rán thế không biết T.T ! Không ăn nữa đâu! Bực cả mình!”.
Cái entry nhận được cả chục ment bợ đít của những thằng con trai. Nhưng sau cái entry ấy vài ngày, một bức ảnh gà rán KFC lại xuất hiện (cộng thêm vô số ment bợ đít khác)! Có thể khẳng định Linh cực kỳ thích gà rán chứ không phải là “thích” nữa. Đàn bà con gái ưa ăn quà khoái buôn chuyện, vậy nên rủ đi ăn là hợp lý nhất! Tôi liền nhắn tin cho Linh:
“Sắp tới sinh nhật cô rồi phỏng?”.
“Ừ! Tặng quà ình hả? Quà gì thế? ^^”.
“Đi ăn KFC nhé?”.
“Mình đang ăn kiêng, không đi KFC đâu! TT”.
Ăn kiêng? Con khỉ khô gì thế? Rõ ràng hôm trước còn thấy khoe đi ăn đồ nướng trên entry cơ mà? Tôi bèn nhắn tin lại:
“Ờ thì sinh nhật cô, tôi muốn mời ấy mà!”.
“Nhưng mà mình đang ăn kiêng, thật đấy! Không ăn KFC đâu! TT Ăn cái khác đi!”.
Và Linh đã từ chối lời mời của tôi như thế. Cũng không lâu sau, chẳng cần thằng Choác hay thằng Xoạch chỉ điểm, tôi hiểu ra vấn đề. Linh thích ăn gà rán không có nghĩa rằng gà rán sẽ là món quà sinh nhật tuyệt vời cho em. Giờ thì bạn hiểu tại sao anh chàng Nobita tặng khoai lang cho Xuka mà bị ăn chửi té tát rồi chứ? Đó, con gái là vậy đấy! Cái mà phụ nữ thích nhất lại chưa chắc là thứ mà họ cần ở đàn ông.
Lừng khừng mãi với những ý tưởng, rốt cục gần đến ngày sinh nhật của Linh, tôi vẫn chưa tặng được cho em quà gì. Cuối cùng, nhờ thằng Xoạch hiến kế, tôi bèn rủ Linh đi xem phim rồi đi ăn (tôi không nhớ lúc ấy hứa với em ăn gì, chỉ biết nó không phải là gà rán). Nhưng khốn nỗi, ngân sách của chỉ còn vài đồng lẻ, may được cốc café. Đàn ông khổ nhất khi hết tiền. Đây là hậu quả của trận ăn nhậu tại nhà thằng Xoạch. Tới lúc này, tôi mới thấy hối tiếc vì từ chối lời mời đi làm thêm của thằng Choác hồi năm nhất. Bí bách quá, tôi đành xin mẹ tiền với lý do “mua quà sinh nhật cho bạn”. Lần này quà thật, bạn thật, chứ không phải mấy vụ sinh nhật tưởng tượng mỗi khi xin tiền các cụ. Cơ mà từ hồi năm nhất đại học, tôi tưởng tượng hơi quá đà nên giờ xin xỏ, bà cụ lại tỏ vẻ mặt rất hình sự:
-Tao nhớ là tuần trước mày đi sinh nhật đứa nào cơ mà? Sao giờ lại sinh nhật tiếp?

-À, là bạn cấp ba của con! Lần này là bạn đại học!
Câu trên vừa xạo vừa đúng vì tôi chẳng quen biết đứa bạn cấp ba nào ngoài thằng Cuốc và thằng Sĩ, đúng vì lần này tôi tặng quà cho Linh thật. Mẹ hỏi tiếp:
-Thế hồi đầu tháng mày cũng xin tiền để sinh nhật đứa nào đấy?
-Ờ thì là bạn cấp hai! – Tôi nhe răng cười.
-Không lo học hành, tụ tập đàn đúm vào rồi hư người! – Mẹ quát.
Ban đầu, mẹ không cho vì tôi tiêu pha quá nhiều. Nhưng nằn nì năn nỉ mãi, bà cũng cho trăm rưỡi. Một trăm năm mươi nghìn! Không thêm không bớt! Thời ấy vật giá bắt đầu tăng nhanh khủng khiếp, ra ngoài đường vèo vèo dăm lượt là hết cả đống tiền chứ chưa nói một lít rưỡi. Nhưng tôi không phải loại con cái thích mè nheo than thở, có tiền là tốt, còn hơn chẳng có đồng nào. Nhiều tiêu kiểu nhiều, ít tiêu kiểu ít. Thay vì rủ Linh lên Vi cho hợp mốt, tôi sẽ đưa em đi rạp quốc gia vì ở đó có người quen, giá rẻ mà được chỗ ngồi tốt; số tiền còn lại thừa đủ ăn uống. Tán gái thời khủng hoảng là thế, chậc!
May sao Linh cũng dễ tính. Nghe tôi trình bày kế hoạch, em gật đầu “Ừ” ngay và sắp xếp lịch. Còn cách ngày hẹn hai ba hôm nhưng tôi đã nhảy như ngựa, đêm nào cũng thao thức, na ná như cảm giác được đi tham quan thời học sinh vậy. Bố mẹ thì cứ tưởng tôi thức đêm làm đồ án, nào đâu biết ông con khó ngủ vì… gái. Tôi sẽ đeo chiếc khăn do em tặng, đèo em đi chơi, cùng em xem phim, cùng em tâm sự về cái thời xa xưa đó. Tỏ tình thì chắc chắn là chưa, nhưng chỉ cần bước khởi đầu như vậy thôi cũng là tốt lắm, nghĩ mà sướng cả người! Bình tĩnh, bình tĩnh! – Tôi tự nhủ.
Nhưng trước ngày hẹn, thằng Choác và thằng Xoạch lại tham vấn kế hoạch cưa gái của tôi. Thằng Xoạch hỏi:
-Hậy! Mày rủ nó đi xem phim gì thế?
-Wolverins (Người sói)! – Tôi nói – Phim năm ngoái. Tuần trước tao có kể, cái Linh nói là chưa xem phim này! Tiện đi xem luôn!
Thằng Choác và thằng Xoạch nhìn nhau. Mất một lúc, thằng Choác liền ngó quanh phòng, sau hỏi thằng Xoạch:
-Có cái gì nhọn nhọn không? Để tao xiên chết thằng thổ phỉ này!
-Ấy ấy! Tao mời nó đi xem phim, đi ăn, đúng bài bản chiến lược mà! – Tôi xua tay.
Thằng Xoạch ôm bụng cười ầm nhà. Nó nói:
-Hậy! Ai bảo mày chọn phim đó? Giời ạ, tao thề là mở lớp dạy tán gái rồi tuyển mấy thằng như mày đi học là kiếm ối tiền! Nghe đây bố trẻ, mời gái đi xem phim thì chọn phim hài hoặc tình cảm thôi! Đừng có chọn mấy cái phim đánh đấm giết chóc với triết lý, chúng nó đếch quan tâm đâu!
-Mà cái rạp quốc gia thiếu quái gì phim, ông lại đi chọn cái phim đánh đấm hở giời? Ngu ơi là ngu! – Thằng Choác than thở.
Nghe lời chúng nó, tôi phải lựa chọn lại phim để xem. Thời đại hài hước đã qua lâu, chẳng còn mấy bộ phim có thể khiến tôi nhếch mép. Nhưng thà xem hài còn hơn xem mấy phim tình cảm bởi tôi sẽ lăn ra ngủ lúc nào không hay. Đáng tiếc là tuần ấy ở Rạp quốc gia không có suất chiếu phim kinh dị. Nếu có thì tốt, na ná “The Ring” càng hay, vì con gái khi xem phim kinh dị sẽ bộc phát vài hành động thiếu tự chủ với thằng ngồi cạnh. Khửa khửa! – Tôi cười gian tà.
Song dường như ông trời ghét tôi, hoặc tôi cảm tưởng thế. Mỗi lần tôi lên kế hoạch hoặc chuẩn bị việc gì đấy, chẳng bao giờ chúng diễn ra như ý. Đúng hôm hẹn hò, lúc bốn giờ sáng, bố lôi tôi dậy và nhờ đèo ra bến xe Mỹ Đình. Ông cụ có việc nhưng chẳng hề báo với tôi một tiếng, trong khi tôi lại có tật thức đêm (chẳng thằng sinh viên nào đi ngủ trước 12 giờ hết). Vừa bực với ông cụ lại vừa buồn ngủ, tôi mắt nhắm mắt mở đèo bố ra bến xe. Lúc đi thì không sao, lúc về mới có chuyện. Đại khái là đường về nhà tôi phải đi qua một bùng binh, mà lúc ấy chưa đến năm giờ sáng, đường vắng tanh vắng ngắt, chuột còn không thấy đâu chứ đừng nói người. Bùng binh thì rõ to, trời đang rét căm căm, mắt thì díp dịp vì buồn ngủ, chừng ấy đầy đủ lý do để tôi đi thẳng thay vì vòng qua nó. Nhưng xe đang lên dốc thì ôi thôi, một cái bóng lao ra, tay cầm dùi cui bắt tôi tấp vào lề đường. Lúc dừng xe, tôi mới nhận ra con đường này không hề vắng vẻ mà có tới bốn anh cảnh sát cơ động nấp dưới tán cây! Các anh chọn ngay chỗ tối tối chẳng hề có ánh đèn điện.
-Đi sai luật nhé em, cho bọn anh xin hai trăm! – Anh cảnh sát nói.
Hai năm đi xe máy, đó là lần đầu tiên tôi bị úp sọt. Mà cái gì lần đầu tiên cũng đều bỡ ngỡ thẹn thùng cả, bao nhiêu tiền trong túi, tôi móc ra hết để nộp phạt. Cầm được tiền rồi, anh cảnh sát cười tươi như hoa và không quên tặng tôi câu chào tạm biệt “Lần sau cẩn thận em nhé!”. Tôi lủi thủi ra về, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, hận thân mình không thể bọc trong cốp, máu không thể hòa cùng xăng. Nhọ, quá nhọ! – Tôi thở than.
Tiền hết, hẹn hò cũng tan theo mây khói. Tôi cũng không dám xin thêm tiền vì sợ mẹ chửi thối đầu. Chiều hôm ấy, tôi nhắn tin hủy hẹn với lý do xe hỏng. Linh trả lời:
“Lấy xe mình mà đi!”.
Linh có nhã ý thật, nhưng khổ nỗi tôi lại nhẵn túi. Tiền không có, chẳng lẽ hai đứa ra hồ Tây ngắm cá chết trôi lềnh bềnh rồi trong mùi tanh nồng nặc, tình yêu sẽ nảy nở? Đùa chứ kịch bản kiểu này thì không ông đạo diễn nào dám duyệt. Hết cách, tôi đành trả lời:
“Thôi, để hôm khác vậy!”.
“Ừ, thế cũng được.”.
Rốt cục qua ngày hẹn hò rồi đến gần Tết, tôi vẫn chưa tặng được quà gì ngoài tin nhắn chúc mừng sinh nhật. Trong những ngày đó, tôi lại quay trở về với câu hỏi: tặng Linh quà gì? Có thể bạn nghĩ tôi rỗi hơi, nhưng quả thực là thế. Tôi không thể kiềm chế cảm xúc mỗi khi nghĩ tới Linh. Tôi muốn mình trở thành một thứ đặc biệt trong mắt em, không thể nhầm lẫn với ai khác và quà tặng chỉ là cái cớ mà thôi. Nhưng chỉ vì chút bất cẩn đêm khuya, tôi lại lỡ hẹn với em.
Theo kế hoạch, sau buổi đi chơi, tôi có nghĩa vụ thuật lại (hoặc bạn có thể dùng chữ “review”) cuộc hẹn hò cho hai thằng bạn quân sư quạt mo. Nhưng nghe tôi kể lại sự vụ với mấy anh cảnh sát, hai ông bạn thở ngắn than dài vẻ thất vọng vô cùng. Thằng Choác lắc đầu:
-Tao thề là chưa thấy thằng nào đi tán gái lại vừa ngu vừa nhọ như mày. Nhọ vừa vừa thôi chứ, nhọ kiểu này thì tranh hết phần với mõm chó!

Thằng Xoạch thì ôm bụng cười, vừa nói vừa ho sù sụ:
-Hậy! Mày có thể đoạt giải “Người đàn ông nhọ nhất của năm”! Tao đã nghĩ lúc đi chơi mày phọt ra câu gì đó ngu ngu hay hành động kiểu thổ phỉ cơ! Đếch thể ngờ được ông chưa đi đến chợ đã hết tiền! Hậy, hậy!
Tôi thở phù phù:
-Thì mấy hôm nữa tao tặng quà nó sau. Hoặc qua Tết cũng được!
-Mày nói như đúng rồi! – Thằng Choác trề môi – Thế thì người ta sinh ra quà sinh nhật để làm gì? Để thối qua Tết rồi ông nói “tặng bạn quà sinh nhật”, xem có ngửi được không?
Tôi chau mày:
-Tiên sư ông! Hồi sinh nhật tôi, ông hứa tặng cái giá kê tranh mà đến ba tuần sau mới có thì đã làm sao?
Thằng Xoạch vỗ đầu tôi:
-Hậy! Cái thằng thổ phỉ này! Đấy là đàn ông với nhau! Còn đây là gái! Gái! Gái! Mày hiểu chửa? Mày có hiểu mày thất hứa với con gái là thế nào không? Tao nói mày nghe nhé, con người yêu thứ hai của tao… không, không phải con đó, con khác… hậy, tao hứa đưa nó đi ăn, chỉ đi ăn thôi nhé, mà hôm đó bận đột xuất, thế là đếch đi được! Mày biết nó giận bốn ngày và tao phải dỗ dành gãy cả lưỡi không hả?
-Rồi cuối cùng chúng mày vẫn chia tay ấy như? – Tôi nhăn răng cười – Ông gãy lưỡi hay gãy răng thì cuối cùng vẫn chia tay chứ gì?
-Cái này là trong thời gian yêu, hiểu chửa? Chia tay hay không đếch liên quan! Hậy! – Thằng Xoạch trả lời – Mày đang cưa cẩm con Linh, đúng không? Thế thì đừng có thất hứa với nó! Mày không biết con gái ghét nhất mấy thằng leo lẻo cái mồm à?
Thằng Choác đế thêm:
-Mà hậu quả trước mắt là nó đi chơi với thằng khác! Không có mày thì sao, nó đi chơi với đứa khác thôi. Đến lúc nó cặp kè thằng khác thì đừng bảo bọn tao không chỉ bảo nhé!
Giá thằng Choác đừng nói câu đó. Nghe nó nói xong, tôi thẫn mặt. Thằng Choác nói đúng, con gái đâu thiếu lựa chọn? Em có thể đi cùng đám bạn thân, hoặc thậm chí là một đứa con trai, như thằng cha khóa trên hay đèo em đi học là một ví dụ, hoặc một trong số những thằng bám trụ xây nhà trên blog của em. Có thể lắm!
Mà ông thần Choác nổi danh mồm thối vì nó phán cái gì là hiếm khi trật. Tối hôm ấy, nick Yahoo! của Linh có đề dòng status “Sinh nhật vui quá!^^”, trên blog cũng có một entry có nội dung tương tự. Vui với ai? Với bạn bè hay với anh chàng nào? Mà dù có là bạn hay là thằng nào đi chăng nữa, không có tôi, em vẫn vui vẻ như thường. Tôi biết mình đang quan trọng hóa vấn đề, nhưng khi yêu, ai cũng muốn mình trở nên quan trọng với người đó, muốn người đó tỏ chút thái độ quan tâm với mình. Huống hồ cái thằng hai mươi mấy năm chỉ lọ mọ với khoai sọ như tôi, nó lại càng quan trọng. Tôi liền chat với em:
“Đi sinh nhật về hả?”.
“Ừ! ^^”.
“Đi ăn hả?”.
“Ừ, đi ăn, rồi xem phim nữa!”.
“He he, biết thế, sinh nhật vui vẻ nhé! :D”.
“Cảm ơn. :))”.
Tôi không dám hỏi Linh rằng em đi ăn hay đi chơi với ai. Ngộ nhỡ em trả lời là anh chàng nào đấy thì chắc tôi chỉ còn nước úp mặt xuống gối hận mình ngu vô đối. Chân lý vẫn luôn đúng: đàn ông khổ nhất khi không có tiền. Nếu có tiền tôi đã thế nọ, nếu có tiền tôi đã thế kia. Nếu được làm bộ trưởng bộ giao thông, tôi sẽ lập danh sách những thằng trai tân đang trong giai đoạn cưa cẩm, biển số xe của chúng nó và bảo công an cảnh sát tránh xa bọn này ra. Thề!
Nhưng tôi đã từng nói, cuộc đời là những chuỗi khó hiểu trong một bản nhạc progressive rock. Đừng từ bỏ khi cơ thể bạn còn động đậy và trái tim bạn chưa chết.
Sau hôm cúng ông Công ông Táo vài hôm, một số máy lạ hoắc gọi đến điện thoại của tôi. Gái thì chắc chắn không phải vì tôi không phải đối tượng để gái hỏi xin số. Vậy chỉ có thể là trai, cơ mà là thằng quái nào? Tôi phân vân, sau nghe điện:
-Alo, ai đấy ạ?
Một giọng nam đáp lại:
-Ờ, bạn có phải là Boyteotop không nhỉ?

Boyteotop là tên tài khoản mà tôi sử dụng trên diễn đàn vẽ, chính là tài khoản mà Châu từng lập cho tôi. Trên diễn đàn, tôi chuyên vẽ mảng fantasy nên cũng được nhiều người để ý và quan tâm. Nhưng để họ gọi điện thẳng mặt và xướng lên cái tên Boyteotop thì đây là lần đầu. Vả lại tôi cũng không công khai thông tin cá nhân trên diễn đàn, sao tay này biết được? Thấy lạ, tôi hỏi:
-Anh là ai thế? Sao biết số của em?
-À, mình ở trong ban quản trị diễn đàn vẽ, nick là Hondabagia đó! Ờ, đúng rồi, là cái nick có avatar xe Honda ấy! Bạn ình số tài khoản ngân hàng để mình chuyển tiền.
-Em không dùng tài khoản ngân hàng, nhưng mà tiền gì thế anh?
-Ơ… hôm qua diễn đàn mình công bố giải thưởng cuộc thi vẽ hồi hè đó, bạn chưa xem à? Ờ, bạn được giải khuyến khích, 5 trăm nghìn. À không, chính xác là 7 trăm rưỡi. Bạn biết tay Giangho_vole chứ, cái tay hay vẽ chân dung ấy? Hắn được giải ba nhưng mà chia thêm tiền cho bạn, coi như là khích lệ vì hắn bảo tranh của bạn cũng đẹp lắm. Thế nhé! Không có tài khoản ngân hàng à? Thế thì nhắn ình tên tuổi với số chứng minh thư, mình gửi tiền qua cho. Chắc ngày mai là nhận được đấy!
Bảy lít rưỡi? Mẹ ơi, từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tự thân tôi chưa bao giờ kiếm được món tiền lớn nhường ấy. Như chưa tin, tôi bèn chạy như bay lên nhà, bật máy tính và mở web đăng nhập vào diễn đàn vẽ. Số tôi hay bị ông trời đùa giỡn, thằng cha Hondabagia kia khéo lại là một trò đùa không chừng. Nhưng không, tôi được giải thật, tiền thật. Thành quả sau bao nhiêu năm luyện tập, kiên trì chẳng ngừng nghỉ của tôi là giải khuyến khích này. Nhìn lên tuy chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng chẳng hơn ai, song nó khiến tôi vui vô cùng. Vui đến phát khóc. Niềm đam mê của tôi đã có thành quả, dù rất nhỏ nhoi. Nó chứng minh rằng tôi không phải là thằng có sở thích nhất thời, bởi sở thích nhất thời sẽ chẳng giúp bạn làm nên cái gì hết.
Tiền về bản rồi! Dân bản mừng vui khôn xiết! – Tôi nhảy cẫng lên. Như một phản xạ vô điều kiện, tôi liền gọi điện ngay cho Linh. Nói chuyện với gái đã run, giờ thêm niềm vui từ trên trời rơi xuống thế này, giọng tôi như đĩa phát nhạc bị xước:
-Này cô… mai… mai… khặc, mai có rỗi không… khặc, rỗi không? Đi chơi nhé! Vụ sinh nhật ấy mà! Xin lỗi nhé… khặc, tóm lại là… mai rỗi không? Đi ăn nhá!
Linh ngạc nhiên:
-Sao thở dữ vậy? Mà thôi, không cần đâu mà! Với cả… à, ngày mai mình về quê rồi.
-Hả? Sao về sớm thế? Mới 25 Tết mà cô!
-Ờ thì bố mình bảo về sớm, biết sao được.
Tôi vồn vã:
-Được rồi, được rồi, ngày mai mấy giờ cô đi? Đừng bảo đi buổi sáng nhé!
-Mình đi chiều, tầm ba giờ. Ba giờ là phải ra bến xe rồi.
-Được rồi, được rồi! Biết thế! Tôi qua nhà cô là được chứ gì? Trước ba giờ cấm được đi đâu, nhớ đấy!
-Ừ, mình đợi. – Linh cười.
Tới lúc cuộc gọi kết thúc, tôi mới nhớ ra là chưa hỏi thằng cha Hondabagia sẽ chuyển tiền lúc nào. Tôi bèn gọi lại thì hắn trả lời rằng đến chiều mới chuyển vì bận công việc buổi sáng. Mẹ ơi, đến chiều mới chuyển thì làm ăn cái nỗi gì hả bố Hondabagia ơi? Dù vậy, tôi chỉ cầu mong thằng cha này chuyển tiền sớm hết mức có thể. Về phần mình, tôi gọi điện nhờ thằng Choác làm ngay một cái hộp quà bọc giấy màu. Mặc kệ nó kêu mệt hoặc bận dỗ dành bạn gái, tôi ra tối hậu thư trước ba giờ chiều mai phải làm xong hộp quà.
Rồi đến sáng hôm sau, tôi cứ đứng ngồi không yên, lúc nào cũng quẩn quanh bên chiếc điện thoại. Tôi luôn thủ điện thoại trong túi quần, khi dọn nhà cũng như vào toa lét. Nhưng đợi vêu mõm từ tám giờ sáng đến hai giờ chiều, tôi vẫn chẳng nhận được tin nhắn nào cho thấy tiền đã về. Sốt ruột quá, tôi bèn gọi vào số máy của Hondabagia thì phát hiện thằng cha đang nhậu với công ty, hắn lè nhè:
-Ơ… Boyteotop đấy hả em? Ờ… anh bận quá… ờ, có khi mai anh mới chuyển tiền được. Sao? Việc gấp á? Ờ, ờ… thôi được rồi, chú đợi anh, tí nữa anh chuyển cho!
Tôi ăn nhậu cũng nhiều nên thừa biết những thằng say chẳng bao giờ nhớ những gì mình nói ra. Nhưng vì món quà cho Linh, tôi cứ tin Hondabagia vậy. Tôi gọi điện cho Linh nhưng em chẳng hề nhấc máy. Thôi bỏ mẹ, có lẽ nào em đi rồi không? – Tôi vội vã nhắn tin nhưng chẳng hề có tin nhắn hồi đáp. Có khi ngủ trên ô tô rồi không chừng! Tôi cứ thấp thỏm mãi, đến khoảng ba giờ kém thì có tin nhắn. Nhưng không phải tin nhắn của Linh mà là của Hondabagia:
“Anh gửi tiền rồi đấy, chú ra ngân hàng Viettin mà rút nhé!”.
Tiền đổ về, tôi liền lao như bay ra khỏi nhà, mặc kệ mẹ chửi té tát vì không chịu ở nhà dọn dẹp. Nhưng mà bà già thứ lỗi cho con, đây là tán gái, là nước sôi lửa bỏng đấy! Nhưng trời chẳng chiều lòng người. Thủ tục ngân hàng lâu la, đường phố Hà Nội đông như nêm cối, đảo qua ngân hàng rồi đi qua cửa hàng mua quà, lại vòng về nhà thằng Choác, tổng cộng mất gần một tiếng. Lúc bắt đầu lên xe qua nhà Linh, đồng hồ đã chỉ bốn giờ, thằng Choác bảo tôi:
-Giờ này thì nó đi rồi còn gì nữa? Qua làm gì?
Tôi tặc lưỡi:
-Thì cứ đi xem sao, cùng lắm là gửi vậy.
-Thôi thì tại hạ chúc túc hạ bớt nhọ! Thượng lộ bình an nhớ!
Bỏ lại tiếng cười của thằng Choác, tôi vòng xe lên quận Hoàn Kiếm. Nhà Linh ở đó. Nhưng hỡi ôi, lúc đến nơi, căn nhà đóng kín cửa, đèn không bật, hơi người không có. Tôi hỏi hàng xóm xung quanh thì họ bảo cả nhà về quê từ trưa. Chán nản, tôi đứng đợi trước cửa nhà em, ánh mắt trông lên cửa sổ tầng hai, lòng mong chờ điều kỳ diệu nào đấy sẽ xuất hiện. Nhưng thực tế là với thằng số nhọ như tôi, chẳng có điều kỳ diệu nào hết. Thất vọng, tôi quay ra chửi trời, chửi thằng cha Hondabagia say rượu, mà nếu thằng Choác không làm hộp quà thì tôi cũng chửi luôn nó. Sao nhọ thế này giời hỡi!
-Đợi mình lâu chưa?
Nghe giọng quen quen, tôi liền quay ra và thấy Linh đứng ngay cạnh mình. Em cười tươi như hoa, đôi mắt còn ánh lên những tia nghịch ngợm. Tôi lắp bắp:
-Thế… thế… tôi tưởng là cô về quê?
-Bố mẹ về thôi, mình ở đây.

-Thế hóa ra cô lừa tôi à?
Linh cong môi trả lời:
-Ơ, ai bảo hôm trước hẹn đi chơi mà hủy chứ?
Tôi ngớ người, mồm miệng cũng vì thế mà chửi liên hồi:
-Cái đ…! Cái Đan Mạch! Cái đ…! Cô có biết tôi phóng hơn năm mươi cây một giờ trên cái đường Hàng Mã không hả?

-Này, chửi bậy gì đấy? – Linh vừa cười vừa đấm vai tôi – Tùng lỡ hẹn trước thì mình được quyền trả thù chứ! Thế quà của mình đâu?
Em cười và xòe tay, nỗi bực tức trong lòng tôi cũng tan biến nhanh chóng. Tôi đặt vào tay em chiếc hộp giấy màu. Em tháo lớp giấy rồi từ từ mở hộp. Bên trong đó – món quà của tôi – là một chiếc mũ len màu trắng, trên mũ có thêu chữ Opeth. Linh hỏi:
-Opeth à? Mình biết band này, nhưng mà chưa nghe bao giờ!
Tôi mỉm cười không đáp. Không nhiều người biết ban nhạc Opeth, nhưng khá nhiều người đã từng nhìn thấy logo của họ, một chữ “O” cách điệu với những hoa văn mềm mại bên cạnh chữ “peth” đầy gai góc. Âm nhạc của họ là thế, một sự kết hợp giữa những âm thanh du dương và tiếng gằn dữ dội của guitar. Opeth cũng như một cô gái, luôn luôn khó hiểu nhưng quyến rũ đến lạ thường.
Cũng như Linh vậy, em luôn khó hiểu. Và tôi vẫn cứ yêu em, yêu cả sự khó hiểu của em.
Đợt ấy Linh không nhuộm tóc, mái tóc em dài và đen nhánh, lúc đội chiếc mũ Opeth lên, tôi phải ngây người nhìn một lúc. Em xua tay trước mặt tôi:
-Sao thế?
Tôi thở dài:
-Hôm trước mất tiền. Hôm nay mới có, tiền giải thưởng của tôi đấy!
-Giải thưởng gì vậy? Vẽ à? Khao ngay! Khao ngay! Ơ, mà tại sao mất tiền? – Linh hỏi.
-Ờ, chậc… tại vì hôm trước gặp cơ động…
Và thế là tôi kể cho Linh nghe câu chuyện hôm nọ. Em cười sặc khi tôi mô tả dáng điệu của mình khi gặp cơ động. Nghe xong, em liền hỏi:
-Giờ có rỗi không? Đi bộ với mình nhé? Quanh hồ (ý chỉ hồ Hoàn Kiếm), người ta mới trang trí hoa, đẹp lắm!
Dĩ nhiên là tôi đồng ý ngay tắp lự. Nhưng điều tuyệt vời hơn là em đội ngay chiếc mũ và đi dạo cùng tôi. Tôi nói:
-Không giặt mà đội luôn à?
-Đội chứ, sao không? – Linh cười – Quà của Tùng, phải đem ra khoe ngay ọi người thấy chứ!
Và em đội thật. Chiều hôm đó, chúng tôi không nắm tay nhau mà chỉ đi cùng nhau như hai người bạn bình thường. Người đi đường cứ thấy Linh là lại ngoái đầu dõi theo một lúc. Em có vẻ hơi ngượng, bèn thì thầm hỏi tôi:
-Trông mình xấu lắm à?
-Đâu có?
-Thế sao người ta cứ nhìn mình hoài?
-Đẹp mới nhìn, xấu nhìn làm gì?
Em cười tươi. Và để quên đi chuyện người đi đường nhìn ngó, cứ mỗi lúc, em lại chỉ trỏ:
-Xem chậu hoa kia đẹp không kìa! Ra đấy chụp ảnh đi!
Hoa đẹp? Không, ở cái hồ Hoàn Kiếm làm gì có hoa nào đẹp nhất? Dẹp hết cả đống hoa đó đi, phố phường cũng đẹp lắm rồi.
Bởi ngày ấy, tôi đã nhìn thấy bông hoa đẹp nhất đời mình.
Để rồi sau này, tôi luôn tin rằng bông hoa đó là đẹp nhất, vĩnh viễn không còn thứ hoa nào khác đẹp hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.