Đọc truyện Anh Biết Nói Yêu Không? – Chương 10: Mối tình đầu khó quên
Người kể: Hà Trí, nữ, 25 tuổi, kỹ sư thiết kế một công ty quảng cáo ở Bắc Kinh.
Nhật ký phỏng vấn: Trong một nhà hàng, ánh mặt trời đọng lại trên bàn, chiếu rọi vào cốc bia toát lên vẻ lạnh lẽo khó tả.
Hôm qua, mình tôi tổ chức và tham dự lễ sinh nhật lần thứ 25 của tôi. Không quà tặng, không lời chúc tụng, không rượu… tóm lại là không có gì hết. Bởi vì trong cái ngày rất ít người nhớ tới này, tôi muốn được yên tĩnh một mình để ngẫm nghĩ một số việc, quên đi một số việc và cũng để quyết định một số việc… Bận ra phết đấy chứ.
Cái may mắn duy nhất là Tần Xuyên, mối tình đầu của tôi, tối qua có nhắn tin cho tôi. Tuy chỉ vẻn vẹn Chúc mừng sinh nhật nhưng nó khiến tôi thật sự cảm động. Chia tay đã hơn ba năm trời, song vào dịp sinh nhật tôi, vẫn không quên gửi lời chúc phúc, tuy anh đã trở thành người yêu của cô gái khác lâu rồi.
Tôi không biết vì sao anh vẫn giữ lễ nghi này. Vì lưu luyến mối tình đầu, tức là tôi chăng? Ai mà dám khẳng định. Suốt ba năm, ngoại trừ lời chúc sinh nhật mỗi năm một lần, chúng tôi không có bất kỳ mối liên lạc nào khác. Nếu thực lòng lưu luyến ai đó, anh làm sao có thể khống chế được những cảm xúc trong lòng? Hay vì anh áy náy một chuyện gì đó trước kia chăng? Tôi hy vọng không phải vậy. Tình yêu giữa tôi và anh bắt đầu đã là một sai lầm, mặc dù tôi đã tặng ngay anh sự trinh trắng của mình. Nhắc đến cái tên Tần Xuyên là tim tôi lập tức nhói đau. Ba năm trôi qua, tôi đã ép buộc mình quên bằng được tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng tôi, để có thể tự tin mà bắt đầu tình yêu mới. Những tôi không làm nổi.
Thực ra, cho tới giờ tôi cũng không có tư cách gì để nhớ nhung người yêu cũ, vì tôi đang yêu người mới mất rồi. Nhưng tôi vẫn nghĩ tới người cũ, bởi hiểu, đã rất rõ, rằng tôi không yêu anh ta, cái chàng mới này. Sau khi xa Tần Xuyên, tôi khó mà yêu được bất kỳ người đàn ông nào khác, dù ngưòi ấy có đẹp trai, giàu có hay tài giỏi đến đâu. Dường như tôi đã mất đi chức năng yêu, dù cho lý trí tôi luôn mách bảo phải lo liệu mà có gia đình. Nhưng tôi vẫn không thể thoát ra khỏi cái bóng của câu chuyện cũ. Lẽ nào chỉ vì Tần Xuyên là người đàn ông đầu tiên của tôi?
Vào một mùa hè của ba năm về trước, tôi quen Tần Xuyên khi chat trên mạng. Việc cả hai quyết định gặp mặt nhau là một sai lầm tuyệt đẹp của cả hai. Lúc đó, tôi còn là một cô gái vô tư và vô tình. Mùa hè lại quá rỗi rãi bởi tôi vừa tốt nghiệp đại học, và sau khi nghỉ ngơi cho đã, tôi có thể nhận việc nagy ở một công ty được nhiều bạn bè cùng tốt nghiệp thèm muốn. Lúc đó tôi không hề lo sợ về tương lai, bời mọi việc hầu như đều rất thuận lợi – đi học, đi làm, kết hôn, sinh con… rồi cứ thế mà sống cho đến già. Đối với tôi, cuộc sống được cấu thành bởi chuỗi mắt xích ấy, và theo tôi, đó là một quá trình tự nhiên, không việc gì mà phải bận tâm lo nghĩ. Ở cái tuổi đầy hung hăng đó, tôi làm sao ngờ nổi lại kẹt phải một cái mắt xích khiến phải chịu đựng biết bao thương tổn.
Để tiêu hết những ngày tháng nhàn rỗi, tôi lên mạng chat, rồi đâm mê, nhất là vào lúc đêm khuya, bởi ban ngày hay có bạn rủ đi chơi, hoặc đi theo mẹ lượn phố. Tóm lại, ban ngày thí tôi sống an nhàn, thoải mái. Nhưng cứ đêm xuống tôi lại cảm thấy trống rỗng, cô độc vẫn vơ cái cảm giác không được thoải mái, rất kỳ lạ. Nó kỳ lạ ở chỗ tôi không biết mình thiếu cái gì, muốn cái gì, và nó có phải là tình yêu hay không? Khi đó tôi cũng vừa chia tay một cuộc tình nhạt nhẽo, tuy cũng được gọi là mối tình đầu song không hề để lại tí ti dấu ấn trong ký ức cũng như chẳng hề gây cho tôi vết thương lòng thương dạ gì. Tôi và anh ta là bạn đại học, là bạn tốt của nhau, sau đó, có lẽ chỉ để lấp đi sự trống rỗng trong lòng mỗi đứa chúng tôi bèn gọi nhau là người yêu, song chẳng qua chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Trừ một lần hôn nhau, giữa chúng tôi không hề xảy ra chuyện gì về xác thịt. Sau khi tốt nghiệp, anh ta trở về quê làm việc. Thế là chia tay nhau, rất nhẹ nhàng. Nói thẳng ra, đó chỉ là trò tập tành yêu đương.
Nhưng mùa hè năm đó, đột nhiên tôi lại có cảm giác cô đơn khốc liệt. Tôi thèm có được người khác giới hiểu mình, và háo hức tìm hiểu về cuộc sống của người đó. Sau khi lên mạng chat, tôi cảm nhận được sự tự do và vui sướng mà trước đây mình chưa từng có. Tôi là đứa con gái có ngoại hình bình thường, tính cách cũng bình thường, mơ ước thì chẳng lớn lao gì… nghĩa là chẳng có gì được gọi là hấp dẫn. Tuy cũng không ít người thích cái tính ôn hoà của tôi, và tôi cũng được một số chàng trai tán tỉnh, nhưng người đàn ông tôi coi là lý tưởng vẫn chưa buồn xuất hiện. Còn khi chat, tôi luôn được tận hưởng niềm vui bởi có vô số đàn ông theo đuổi và họ đều hào phóng tuôn ra những lời lẽ đường mật để lấy lòng tôi. Tôi cũng học được cách đưa đẩy với họ, tung ra những câu lập lờ hai, thậm chí ba bốn nghĩa, đôi lúc còn ngọt ngào với họ. Và tôi vui không chịu nổi, giống như một con bướm dập dờn giữa cả một rừng hoa. Từ trước tới giờ, tôi chưa hề nghĩ tới việc náu mình trong cái không gian ảo đó, để rồi không ngờ càng ngày càng lún sâu vào nó, tới mức rước hoạ vào thân.
Cái đêm thanh vắng đó, một bạn chat có nick là Đom Đóm đã hấp dẫn tôi. Lời lẽ anh ta đượm vẻ khinh bạc và bất cần, dường như trên thế giới này không còn gì có thể thu hút nổi mình nữa, tóm lại theo tôi, là một gã đàn ông tàn phế, đầy thương tích. Sau đó anh ta kể với tôi lý do, rằng người con gái mà anh ta yêu say đắm, đã chết hai năm trước, trong một vụ tai nạn, để anh rơi vào nỗi đau khổ tột cùng là mất đi tình yêu. Cũng từ đó, anh chỉ biết dùng rượu và đàn bà để xoa dịu trái tim rách nát cảu mình. Nick Đom Đóm đó chính là Tần Xuyên.
Tôi không biết mình đã dần mê đắm cái chất tang thương của Đom Đóm từ lúc nào. Lẽ ra, theo lý mà nói, thì một đứa con gái bình thường như tôi sẽ không thể nào thích được kiểu đàn ông ấy. Lẽ nào đúng như câu người ta thường nói, Đàn ông không xấu thì đàn bà làm sao có thể yêu được? Hoặc cũng có thể khi đã yêu một người thì dường như không giải thích nổi tại sao yêu người ấy.
Từ đó, cuộc sống của tôi thêm một sự chờ đợi, thêm một sự tưởng tượng kỳ diệu khó có thể nói thành lời. Mỗi đêm tôi đều lên mạng từ rất sớm để chờ Tần Xuyên xuất hiện. Trái tim tôi thấp thỏm theo mỗi câu nói của anh. Khi Tần Xuyên không vui, tôi cảm thấy buồn bã. Khi Tần Xuyên đói, tôi cảm thấy bụng cồn cào. Nhìn những con chữ do Đom Đóm viết ra, tôi không thể kìm chế tưởng tượng nét mặt anh khi viết. Mỗi khi tỉnh dậy tôi lại nghĩ không biết anh đã dậy chưa? Giờ đây anh đang làm gì? Tóm lại cuộc sống của tôi đột nhiên có thêm mối quan tâm xưa nay chưa hề có và tăng thêm một thói quen – nghĩ về anh. Tình yêu liệu có sinh ra từ đó không? Và tình yêu có phải là một dạng thói-quen-nhớ nhung? Vào lúc tôi nhận thấy khi có anh và không có anh, cuộc sống của tôi hoàn toàn ở hai trạng thái khác nhau, thì tôi hiểu ra mình đã yêu anh rồi.
Còn anh thì sao? Sau đó không lâu, anh thổ lộ trên mạng rằng cũng bị rơi vào tình trạng giống hệt vậy, luôn vô tình nghĩ đến tôi, luôn muốn xích lại gần tôi. Nhưng anh cũng nói, điều này không thực tế, bởi đó chỉ là cảm giác trên mạng, hiện thực có thể hoàn toàn khác. Trên mạng, dù chưa tỏ mặt ngang mũi dọc nhau, vẫn có thể chỉ bằng ngôn từ để cảm nhận lẫn nhau, tự nhiên sinh ra thêm nhiều điều thần bí, và lãng mạn hơn rất nhiều. Còn tình yêu trong thực tế thường chỉ là hiệu quả và lợi ích. Anh nói thêm rằng, tình yêu tuyệt đối là phải có điều kiện, dù có không là tiền, tài hay nhan sắc thì cũng là những nhân tố khác như phong cách, khí chất con người… Nói vậy, theo tôi hiểu, nghĩa là anh không thể yêu ai không phù hợp với điều kiện do anh đặt ra, dù cho cô gái kia có yêu anh ta sâu sắc đến mấy. Nghĩ đến đấy, tôi thấy chán nản, nghĩ, một cô gái dung mạo bình thường như mình chắc không thể phù hợp với điều kiện của anh. Lý trí thì lại mách bảo rằng tôi và Tần Xuyên là không thể có tương lai chung một mái nhà.
Tôi ngây thơ đồ rằng nghĩ được như vậy là chúng tôi có thể sẽ cùng quên được nhau, sẽ chỉ mãi mãi là cặp bạn tình trên mạng, và hy vọng có thể giúp được gì cho anh. Nhưng tôi, chính là tôi, đã không thể quên anh nổi, thậm chí ngày càng khát khao được thấy anh trong thực tế, và hơn thế, được gần gũi anh để tìm hiểu cuộc sống thật của anh… Rồi điên cuồng, tôi còn thèm muốn được là người-phụ-nữ-của-đời-anh, bất kể anh chấp nhận hay không. Anh cũng vậy, cũng thú nhận không thể kiềm chế nổi ao ước gần gũi tôi. Thế là chúng tôi bắt đầu lập kế hoạch cho một vài công việc thực tế. Anh nói trước tiên hãy gửi ảnh cho nhau, nếu cả hai bên đều không khó chịu gì thì sẽ gặp mặt, nếu đã gặp mặt mà thấy có cảm tình với nhau thì sẽ tiến tới tình yêu. Câu trả lời của tôi khiến chính tôi cũng phải lấy làm kinh ngạc, rằng mặc kể cảm giác khi gặp mặt ra sao tôi cũng muốn đem sự trinh trắng của mình tặng cho anh. Lúc đó tôi thực tâm nghĩ chứ không phải là do xúc động nhất thời hoặc bốc đồng hay ngu dốt mà thốt ra. Tôi cho rắng đêm đầu tiên của người con gái cần phải tặng cho người đàn ông đầu tiên mà mình yêu, nếu không sẽ phải ân hận suốt đời. Lúc đó tôi chỉ đơn giản cho rằng đó là một món quà quý tặng cho người mình yêu, đồng thời cũng là tặng cho chính mình, để nó trở thành một ký ức đáng được suốt đời hồi tưởng. Nhưng Tần Xuyên kiên quyết không chấp nhận, còn nói thẳng ra là không thích làm việc đó với gái đồng trinh, bởi thấy nó là việc quá tàn nhẫn. Hơn nữa, anh nói như bao biện, nếu nhận của tôi cái lần đầu tiên đó song anh vẫn không thể yêu tôi được thì sẽ khiến tôi bị thương tồn nặng nề. Anh còn nói đã một lần trải qua kinh nghiệm tương tự nên không muốn lặp lại sai lầm đó.
Từ đấy, tuy không bên nào còn nhắc đến chuyện lần đầu lần cuối nhưng tôi vẫn thầm quyết định, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ dâng tặng Tần Xuyên đêm đầu tiên của tôi.
Theo kế hoạch, chúng tôi gửi nhau ảnh. Khi nhận tấm hình anh, tôi đứng ngồi không yên. Anh rất đẹp trai, rất hấp dẫn. Và tôi lo anh sẽ không thích kiểu con gái không có gì nổi bật như tôi. Tấm hình tôi gửi anh là hình chụp nghệ thuật mà tôi đã mất bao công sức lựa chọn, và cho rằng nó có thể gây ấn tượng tốt cho người khác. Nhưng mặc dù vậy, tôi vẫn không khỏi có chút tự ti. Gửi ảnh đi, tôi luôn bứt rứt không yên, chờ đợi sự bình phẩm của anh. Hai ngày trôi qua, anh không hề xuất hiện trên mạng, phải chăng lý do là không hài lòng về tấm ảnh của tôi? Tôi lo sợ anh sẽ biến mất tăm khỏi mạng, hoặc sẽ vẫn tồn tại trên đó, nhưng với một nick khác. Suốt hai hôm, tâm trạng tôi rất tồi tệ.
Cuối cùng, sang ngày thứ ba, nick Đom Đóm lập loè trở lại, xin lỗi rằng hai ngày qua công việc quá bận, không rảnh nổi phút nào mà chat, dù rất thèm. Rồi anh hỏi đã nhận được ảnh chưa, có hài lòng không? Tôi đáp không đến nỗi. Thực ra tôi muốn nói là vô cùng hài lòng nhưng lại cho rằng người con gái trong trường hợp đó cũng nên phải cao kỳ một chút. Rồi tôi như người hết hơi hỏi anh đã coi ảnh tôi chưa? Anh đáp đã xem, cảm giác hệt như tôi, nghĩa là cũng chẳng đến nỗi nào. Anh còn bảo trông tôi từa tựa cô giáo tiếng Anh hồi cấp một mà anh từng yêu trộm nhớ vụng. Đọc tới đấy tôi mới cất được gánh nặng, mới được thở phào nhẹ nhõm. Rồi vì cả hai cùng nom không đến nỗi nên chúng tôi đã hăng lên mà hẹn hò luôn thời gian và địa điểm gặp nhau.
Để tới chỗ hẹn hò ấy tôi đã mất hơn hai giờ đồng hồ chuẩn bị, nào trang điểm, nào thử đi thử lại bộ áo liền váy màu hồng mà tôi thích nấht. Tôi đến cổng cái siêu thị đã hẹn, năm phút rồi mà chưa thấy anh. Tôi tiếp tục đứng đợi anh, lòng bồn chồn. Chục phút nữa trôi qua, có một chàng trai cao lớn đi về phía tôi, mắt và miệng đều cười cười. Đột nhiên tôi hiểu đó chính là Tần Xuyên. Anh còn đẹp hơn cả trong ảnh. Nhìn gương mặt rạng rỡ với nụ cười tươi tắn của anh, tôi thật khó mà liên tưởng đến người đàn ông đầy nỗi đau thương trên mạng trước kia.
Tôi không phải là cô gái khéo giao tiếp nên lần đầu gặp bạn trai lạ khó mà tránh được lúng túng. Nhưng rất nhanh, anh đã giúp tôi tự nhiên và bạo dạn lên. Anh nói năng giỏi, lại bằng giọng hài hước khiến tôi thực sự thấy rất thoải mái. Sau đó chúng tôi đi ăn tối, rồi dạo phố. Trên đường, giống như những người đang yêu, tôi khoác tay anh. Anh nhìn tôi, vẫn là nụ cười trêu chọc, không phản ứng gì về hành động thân mật đó, nghĩa là anh cũng rất có cảm tình với tôi. Song đang vô cùng hoan hỉ, chẳng mấy chốc tôi lại đã cụt hứng. Tiễn tôi về, anh cười, hỏi tôi có chịu làm em gái anh không? Em gái sao? Tôi trợn mắt kinh ngạc. Anh gõ khẽ vào đầu tôi bảo chúng ta sau này vẫn sẽ là bạn tốt mà. Rồi không nói gì thêm nữa. Trong nỗi thất vọng, tôi hỏi liều phải chăng anh không có gì đặc biệt với tôi? Anh không trả lời ngay, mãi sau mới bảo cứ làm bạn với nhau một thời gian là biết tình cảm có phát triển được không?
Đó chính là tình cảnh gặp gỡ lần đầu tiên giữa tôi với người tôi yêu. Lúc đó tôi có cảm giác anh không thích tôi, cùng lắm chỉ là hợp trò chuyện trên mạng. Thích còn chưa tới thì làm sao có thể nói đến say mê hoặc yêu? Cho đến bây giờ tôi vẫn cho rằng từ đầu tới cuối anh không hề yêu tôi, kể cả sau khi tôi đã dâng hiến đời con gái cho anh.
Thế nhưng, nhẽ đời là con trai theo đuổi con gái thì khó chứ ngược lại thì dễ ợt. Hay là anh chỉ muốn thử tôi? Tần Xuyên, sau ba tháng kết bạn, đã chấp nhận là người yêu tôi. Phải chăng sự cố tình đến cố chấp cảu tôi khiến anh phải cảm động?
Cũng cần nói thêm, sau lần gặp đầu tiên đó tôi đã mất hết hy vọng, cũng đã nghĩ cơ sự vậy thôi thì làm bạn bè bình thường với anh cho xong. Nhưng rồi tôi lại không cam tâm, vì tôi yêu anh, yêu lắm lắm, đâu phải cứ muốn thôi là được. Về nhà vắt tay lên trán, tôi quyết định dù có mất đi lòng tự trọng của người phụ nữ mình cũng phải sống chung với Tần Xuyên.
Từ đó, tôi gọi điện cho anh mỗi ngày, luôn quan tâm tới cuộc sống của anh, chủ động hẹn hò anh… hoặc nói khó nghe hơn là tôi cố tình quyến rũ anh.
Thế rồi, vào một buổi tối của hai tháng sau, Tần Xuyên bỗng gọi điện cho tôi. Đây là việc xưa nay chưa hề có, bởi toàn do tôi chủ động gọi anh. Giọng anh trĩu nặng trong điện thoại, bảo là đang một mình ngồi uống rượu ở quán bar, không được vui, hỏi tôi có thể đến uống cùng? Tôi đến ngay, thấy anh đang u uất ngồi sâu trong một góc. Tôi nhấc chai rượu lên, dịu dàng nhìn gương mặt không hề có nét vui, khoé mắt hằn sự mệt mỏi, hỏi đã xảy ra chuyện gì. Anh lắc lắc đầu, bảo tôi ngồi xuống và rót cho tôi một ly đầy. Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu nên chẳng mấy chốc đã thấy đầu óc choáng váng. Anh uống rất nhiều, cuối cùng say tới nỗi lăn cả ra ghế. Tôi phải vất vả lắm mới xốc được anh dậy và dìu anh lên taxi.
Lên xe, tôi nói với người lái xe địa chỉ nhà Tần Xuyên. Còn anh chưa lên xe đã nôn, dây bẩn ra cả khắp người, tôi phải lấy giấy ăn ra lau cho, lòng không khỏi đau xót. Phải có chuyện gì ghê gớm lắm mới khiến anh lâm vào trạng thái bi đát đến vậy, tôi nghĩ. Trên xe, Tần Xuyên dựa vào, rồi ôm lấy tôi, lảm nhảm. Tôi còn nhớ anh lặp đi lặp lại dừng rời xa anh, đừng để anh phải sống cô độc. Bằng trực giác con gái đang yêu tôi đoán rằng những lời lẽ này là dành cho một phụ nữ khác, có lẽ là người yêu cũ cảu anh chăng? Nghe người con trai mình yêu, trong cơn say (là khi người ta thật thà nhất, ai đó đã bảo vậy) cứ nói về người phụ nữ khác, tôi chẳng ghen tuông hoặc đau đớn mà chỉ thấy thương anh, và chỉ thấy buồn, thấy tự ti vì không đủ sức thay thế được người con gái mà anh từng yêu, không đủ sức khiến anh quên người kia đi để yêu mình. Do xe bị dây bẩn nên người lái xe không ngớt cằn nhằn, khiến tôi phải trả thêm tiền. Cuối cùng tôi cũng dìu anh lên tới cửa phòng, móc được chùm chìa khoá từ trong túi quần anh ra, mở cửa. Sau khi đỡ anh nằm xuống, tôi mở sẳn nước nóng vào bồn và pha sẵn một cốc trà nóng. Rồi khi anh uống xong trà, tôi đỡ anh vào nhà tắm. Lúc này, anh đã dần tỉnh lại, kêu không cần tôi đỡ, tự lảo đảo đi.
Tắm táp xong, tinh thần của anh khá hơn rất nhiều. Thấy như không còn chuyện gì nữa, tôi chào anh để ra về vì trong đầu chưa từng nghĩ đến chuyện ngủ qua đêm ở nhà anh, cũng một phần bởi anh luôn tỏ ra thờ ơ với tôi. Nhưng đêm đó anh giữ tôi lại, nói là đã quá khuya, để tôi về một mình không an tâm. Tôi do dự một lát rồi nhận lời.
Có lẽ do quá cảm kích, hoặc do tác dụng của rượu, đêm đó, lần đầu tiên anh hôn tôi. Tuy không phải lần đầu tiên được hôn nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ được sự dịu ngọt cảu nụ hôn này. Sau khi được anh hôn, tôi ngã nhào vào lòng anh, lắp bắp nói muốn trở thành người đàn bà của đời anh. Nếu không được chấp nhận, tôi sẽ ra khỏi nhà anh lập tức và sẽ không bao giờ xuất hiện trước anh nữa. Anh nhìn tôi ngần ngại rồi kêu tôi đừng gây chuyện, bảo rằng không nên và không thể như thế. Tôi tủi thân oà khóc. Anh ôm tôi vào lòng, an ủi. Nhìn ánh mắt buồn rầu cảu anh lòng tôi nôn nao, rồi chợt ghì riết lấy anh, hôn đắm đuối.. Dường như nụ hôn mạnh mẽ của tôi khiến anh mất tự chủ. Tôi vuốt ve thân hình anh, nhẹ nhàng cởi quần áo cho anh rồi tự cởi quần áo mình ra. Anh xúc động nhìn thân hình tươi non và đầy đặn của tôi, và chúng tôi ngã nhào vào nhau.
Đã ba năm, nhưng tôi vẫn nhớ mồn một cái đêm đầu tiên đó. Tuy chỉ là vài phút ngắn ngủi (vì anh sợ làm đau tôi) nhưng sau này, tôi vẫn mất rất nhiều thời gian để hồi tưởng lại. Một cô gái được dâng tặng đời trinh nữ cho người con trai mình yêu, là điều vô cùng hạnh phúc. Dù không được anh yêu lại, tôi vẫn cho rằng đó là đoạn hồi ức tuyệt diệu nhất cuộc đời mình.
Dù tôi chưa từng được nghe anh nói Anh yêu em, nhưng đối với tôi, một đêm như đêm đầu tiên đó đã là quá đủ. Sau đêm đó, tôi thề với mình rằng, từ nay về sau, mình mãi mãi sẽ là người phụ nữ của Tần Xuyên, bất kể anh làm gì, sống ở đâu, thậm chí cần hay không cần đến tôi.
Cũng từ hôm đó, quan hệ giữa chúng tôi đã có được một khoảng thời gian ngọt ngào, tuy ngắn ngủi. Chúng tôi gặp nhau hàng ngày. Đến lượt anh luôn chủ động gọi điện cho tôi, quan tâm tới cuộc sống của tôi, dạy bảo nhiều điều trong công việc cũng như trong ứng xử xã hội và tôi lại càng yêu anh hơn. Đầu óc tôi lúc đó tràn ngập hào quang về cuộc sống gia đình với Tần Xuyên, tất nhiên. Và tôi thực sự hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc đó chỉ kéo dài hơn một tháng. Cuối cùng, anh vẫn rời bỏ tôi.
Một buổi tối, anh gọi cho tôi và đột ngột nói rằng rút cục hai đứa vẫn sẽ phải chia tay thôi. Nguyên nhân là công ty phái anh tới Thượng Hải để tạo dựng một chương trình lớn. Tôi biết đó chỉ là cái cớ. Có lẽ để tránh làm tôi tổn thương, anh không thể trực tiếp nói ra sự thật rằng anh không yêu tôi. Tôi cũng vẫn biết anh không yêu tôi, biết trái tim anh đã chết theo người yêu cũ. Tôi hỏi thẳng đó có là nguyên nhân thực sự không? Đầu dây bên kia im lặng rất lâu rồi đáp, cứ coi là vậy. Tuy biết tôi thật lòng yêu nhưng anh không thể làm một người yêu tốt, bởi vì anh đã mất đi cái khả năng đó. Rồi anh nói thêm không muốn làm lỡ dở tuổi xuân của tôi. Tuổi xuân của tôi? Tôi còn có tuổi xuân sao? Tôi khóc to trong điện thoại, nói rằng không thể không có anh. Hôm đó tôi đã hàon toàn đánh mất lòng tự trọng của mình, nói rằng tôi sẽ tới nhà anh ngay lập tức, sẽ quỳ trước anh cho tới khi anh thề không rời xa tôi nữa. Anh cũng khóc và nói rất nhiều câu hối lỗi. Cuối cùng, anh nói điều khiến anh ân hận nhất là đã làm tình với tôi khi biết tôi vẫn còn là trinh nữ. Sau đó, anh gác máy, không hề nói tạm biệt.
Tần Xuyên đã lạnh lùng dứt ra khỏi tôi vậy đấy, còn từ bỏ luôn cả cái thành phố mà tôi đang sống. Tôi đã mường tượng không biết bao lần kết cục này, nhưng khi phải thực sự đối diện với nó, lòng vẫn tràn ngập đắng cay. Có điều, tôi không hề oán trách anh. Và đến bây giờ vẫn không một lần hận anh. Có thể do tôi hiểu được nỗi đau khổ của anh, hoặc cũng có thể vì tôi quá yêu anh, đến mức quên cả chính mình.
Thế nhưng tình yêu cũng giống như một đoàn tàu không người lái, luôn chạy theo lộ trình định sẵn về phía trước. Đó chính là nỗi đau lớn nhất, là sự thật mà tôi khó chấp nhận nấht. Người yêu đi rồi nhưng tình yêu vẫn tồn tại, trái tim tôi vẫn hướng về phía trước, tức là hướng về anh.
Không biết phải mất bao lâu, cuộc sống của tôi mới dần trở lại bình thường. Tôi sống ngày một lặng lẽ hơn, toàn tâm toàn ý vào công việc, song vẫn ngày một thêm nhiều bạn bè. Tôi cảm thấy tình yêu của mình đã đi theo Tần Xuyên, cũng giống như tình yêu của anh đã đi theo cô người yêu xấu số kia, và bỗng dưng tôi trở thành người đánh mất khả năng yêu. Khốn khổ hơn nữa là tình yêu ngắn ngủi vài tháng đó đã để lại trong tôi một thói quen khó sửa. Đó là tôi không thể kìm nén được việc nhớ về anh, hồi tưởng lại từng li từng tí quãng thời gian chúng tôi bên nhau. Đối với người khác, có thể đây không được coi là tình yêu, và lý trí mách bảo rằng tôi cần phải quên đi cuộc tình không hoàn hảo này nhưng tôi chỉ có thể tự thuyết phục mà không tài nào tự kiểm soát được mình.
Tôi cô đơn sống một thời gian dài, cho đến khi Vương Võ, bạn của bạn tôi, người đàn ông thứ hai của cuộc đời tôi xuất hiện. Chúng tôi quen nhau trong một bữa ăn bạn bè. Anh ta rất khác Tần Xuyên, là kiểu người truyền thống, chỉn chum cẩn thận… Vì vậy, không hiểu ma quỷ nào sai khiến mà, trong bữa ăn đó, anh ta lại phải lòng một người phụ nữ dung mạo bình thường, tính tình trầm lặng như tôi? Anh ta theo đuổi tôi công khai và nhiệt tình, đến nỗi chẳng mấy chốc cả bạn bè tôi, cả nơi tôi làm việc, ai nấy đều biết. Anh ta đem lại cho tôi cảm giác chân thành, gần gũi, nhưng đến đấy là hết.. Chẳng thấy mê đắm, cũng chẳng có tình yêu. Tôi không cảm thấy tò mò về quá khứ, về cuộc sống hiện tại của anh ta, còn về tương lai, tất nhiên càng không nữa, nói chi đến những gì có liên quan đến anh ta. Nhưng tôi cũng không nỡ cự tuyệt sự theo đuổi đó, bởi sợ sẽ khiến anh bị tổn thương. Mà tôi không có lý do gì để làm tổn thương một người đàn ông yêu tôi, dù tôi không chấp nhận. Tôi cảm kích tình cảm anh ta dành cho mình, nhưng chỉ đến thế. Sau đó, tôi một lần có nói với anh ta rằng chúng ta chỉ nên là bạn tốt của nhau. Anh cười đau khổ, và sự thất vọng của anh khiến tôi thương cảm. Cũng có lúc tôi định gật đầu cho xong, nhưng cái cổ tôi cứ thẳng đơn ra. Phải chăng tình yêu cảu tôi chỉ đủ dành cho một Tần Xuyên và phải căhng khi đó Tần Xuyên cũng như vậy. Và tôi càng hiểu rõ hơn vì sao Tần Xuyên quyết định rời xa tôi. Tại vì anh không thể yêu tôi được. Nếu cứ kéo dài tình trạng mập mờ nửa bạn nửa yêu đó, rút cục vẫn chỉ là đau khổ cho cả hai mà thôi.
Vương Võ là người đàn ông cương quyết, giống hệt cái sự ương bướng của tôi khi yêu Tần Xuyên. Chỉ khác là Vương Võ tự tin hơn tôi lúc đó. Chính vào cái ngày tôi đề nghị chỉ nên là bạn bè, anh ta đã cười mà nói rằng sẽ theo đuổi tôi tới cùng, và tin chắc tình yêu của anh sẽ đủ sức hút tôi đến với anh. Rồi anh cười, gọi đó chính là sức hút của tình yêu. Tôi nghe mà lơ đãng cười, lòng thổn thức nhớ tới mối tình dang dở với Tần Xuyên.
Không chủ định nhưng tôi vẫn ngày một gặp Vương Võ nhiều hơn. Cuộc sống cô độc của người phụ nữ dù sao cũng rất buồn bã, nay bỗng nhận được sự quan tâm, chăm sóc, đương nhiên muốn hay không vẫn là một an ủi lớn. Nhưng tôi vẫn cố duy trì khoảng cách với Vương Võ, không muốn để anh ta có hy vọng gì thêm mà yêu tôi. Mối quan hệ vừa tự nguyện vừa miễn cưỡng này kéo dài khá lâu. Đến một hôm, như khó có thể kiên nhẫn nổi nữa, Vương Võ hỏi vì sao tôi không thể đón nhận tình yêu của anh ta, lẽ nào tôi chê anh ta về diện mạo, tính tình hay tài cán…? Tôi lắc đầu. Sai hết. Ngoại hình và điều kiện sống của Vương Võ có thể nói, đều là mơ ước không chỉ của cô gái bình thường như tôi, mà còn là của nhiều cô gái mọi mặt đều hơn tôi nữa. Nhưng tôi, nếu có yêu anh ta, cũng đâu vì những lý do đó. Nhiều lắm thì cũng chỉ là lời khen ngợi tài năng hay tính tình chứ không thể là sự mê man, sự đắm đuối, nghĩa là vẫn không phải tình yêu. Ai chứ tôi thì hiểu rất rõ điều đó.
Nhưng thời gian có thể làm thay đổi một con người. Vương Võ giống như một cái bóng, thường xuyên xuất hiện bên tôi trong cuộc sống, và tôi đã quen được cái bóng ấy chăm sóc, yêu chiều, tuy vẫn mang bóng hình Tần Xuyên trong tim, tuy thói quen gặm nhấm kỷ niệm đã ăn sâu vào xương tuỷ. Tôi thử tìm cách rũ bỏ quá khứ vì cũng muốn đền đáp tình yêu mà Vương Võ đã dành cho, nhưng làm không được. Rồi một hôm, tôi kể với Vương Võ về cái quá khứ ấy, bảo với anh ta rằng tôi đã không còn là người con gái trinh trắng nữa, thân xác và trái tim tôi ba năm trước đã trao cho người đàn ông khác rồi chẳng biết liệu tôi còn có thề đem đến cho anh một tình yêu tương xứng với tình yêu anh trao tặng tôi không. Nghe xong, Vương Võ chìm trong im lặng, chắc là đau hổ lắm. Rồi anh ngước mắt nhìn tôi, bảo thời gian có thể làm thay đổi tất cả, hãy tin tưởng vào mình, hãy tin tưởng vào tình yêu, chỉ có vậy chúng ta mới có được tương lai tốt đẹp. Anh còn nói nhất định sẽ… đem lại hạnh phúc cho tôi. Nhìn ánh mặt anh, tôi đã tin.
Mười (B)
MỐI TÌNH ĐẦU KHÓ QUÊN
Sau hôm ấy, tình yêu của chúng tôi mọc rễ đâm chối nhanh chóng. Tôi dùang lý trí để phân tích và ép buộc mình phải yêu anh ta ngày mỗi nhiều hơn. Anh ta cũng dùng tình yêu gột dần tứng chút xíu một những hằn tích Tần Xuyên trong tôi. Chúng tôi bắt đầu giống như các lứa đôi, nào gọi điện thoại cho nhau, nào đi chơi phố, nào xem phim… nhiều “nào” khác nữa. Rồi chúng tôi hôn nhau, vuốt ve nhau, nhưng khi lần đầu tiên ân ái Vương Võ đã tỏ ra bị “cản trở”. Xong xuôi, anh ta sầu não hút thuốc, bất chấp những vuốt ve âu yếm của tôi. Thậm chí trong mắt anh ta tôi còn đọc được sự lạnh lẽo cùng chán ghét. Tôi câm nín, bởi không hiểu nổi anh ta, cũng giống như ngày nào tôi không hiểu nổi Tần Xuyên. Càng ngày tôi càng phát hiện ra rằng cái việc người này muốn hiểu người khác quả là một khó khăn không phải ai cũng vượt nổi. Sau đó rất lâu, khi thấy Vương Võ đã trở lại bình thường (nhưng không mấy vui vẻ) tôi bèn hỏi tại sao lại cư xử với tôi như vậy, hay là tôi đã làm sai điều gì? Rồi muốn thay đổi không khí tôi khiến anh ta càng tức giận thêm, khi nói. “Không sao, sau này sẽ tốt hơn, bởi đây là lần đầu của chúng ta!” Và tôi nhấn mạnh hai tiếng “chúng ta”. Không ngờ vừa nghe xong Vương Võ lập tức hung hãn nhìn tôi chằm chằm. Tôi kinh ngạc, “Sao lại nhìn em như thế?” Anh ta đáp rằng tất cả đều tại tôi. Tôi không hiểu, “Vì sao lại là tại em?” Anh ta yên lặng, sau đó dùng ánh mắt đầy trách cứ nhìn tôi mà nói, “Em thực sự muốn nghe câu trả lời của tôi sao? Thế thì để tôi nói cho em biết. Lúc đi vào trong em tôi nghĩ đến người đàn ông đã đi vào trước tôi ba năm, và thấy thật tởm lợm.”
Té ra nguyên nhân là vậy, điều mà đánh chết tôi cũng không thể ngờ. Tức điên lên, tôi lạh lùng đáp. “Tôi chẳng đã nói thật, nói hết với anh về quá khứ, về cả chuyện đó, rất cụ thể rồi đấy ư? Anh đã chấp nhận tất cả, bây giờ còn lý do gì để oán hận tôi nữa?”
Anh ta im lặng mặc quần áo, bỏ đi. Tôi tủi thân khóc oà, thấy mình thật lố bịch.
Hôm sau anh ta chủ động gọi điện cho tôi, nói rằng sẽ học dần cách chấp nhận quá khứ của tôi, dù đó là bài học cực kỳ khó so với “trình độ” anh. Tôi thực sự không biết anh ta có học nổi hay không nên chẳng mấy hy vọng. Đã có suy nghĩ như vậy để phải đi học, nếu có thi đỗ để được cấp bằng, thì cũng chỉ là bằng tạm thời, nếu khôgn muốn nói là bằng đểu, bằng dỏm.
Quả nhiên, chỉ sau một thời gian ngắn chúng tôi lại nảy sinh mâu thuẫn, và lại cũng chỉ nảy sinh khi anh ta sắp hoặc đang hoặc vừa đi vào trong tôi, nghĩa là do anh chưa gỡ được cái “rào cản” trong đầu khi làm tình với tôi. Tuy không cáu bực như lần đầu tiên nữa nhưng anh cũng không thể vui sướng khi làm tính với người yêu. Tôi hỏi, “Có phải anh cảm thấy như đang làm tình với một phụ nữ nhơ bẩn? Nếu không thể vượt qua được trở ngại này thì tốt hơn cả là chia tay.”
Vương Võ phủ nhận, nhưng lại vớt vát rằng cần thời gian để chầp nhận cái sự thật tôi đã ăn nằm với ngưòi khác, nhất là trước anh. “Còn sau anh thì sao?” Tôi không giấu được sự giễu cợt và coi thường trong câu hỏi đó. Anh ta im lặng. Tôi lại bảo. “Thế thì hãy tạm chia tay, như kiểu vợ chồng ly thân vậy. Khi nào anh thấy đã vĩnh viễn quên được chuyện đó thì mới nên tìm đến em. Nếu thấy không thể, khỏi phải báo em biết.”
Vương Võ gật đầu, ra ý hiểu.
Thế rồi chỉ vài ngày sau anh đã gọi điện tới, dịu dàng mà nói rằng không thể nào chấp nhận nổi mình là người đến sau, lại còn thanh minh rằng hồi đầu nói có thể là vì chưa có kinh nghiệm. Tôi cũng không biết cái kinh nghiệm mà anh ta ám chỉ thuộc loại gì, là kinh nghiệm làm tình hay kinh nghiệm với phụ nữ không còn trinh tiết? Nhưng hiểu hay không cũng chẳng còn quan trọng gì nữa. Và cả anh, cả tôi đều hiểu, chia tay là tốt nhất cho cả hai.
Lâu lâu sau, Vương Võ gọi điện cho tôi, nói bóng gió rằng đã có thể quay lại với nhau được, nhưng tôi cự tuyệt, bởi tôi biết trái tim nhỏ hẹp của anh ta sẽ không bao giờ dung nạp được cái quá khứ tội lỗi đó của người anh ta yêu. Và tôi chẳng thấy ân hận hoặc buồn phiền gì, cũng như đã từ lâu tôi không coi việc mình không còn trinh trắng là quan trọng hay nhục nhã nữa, vì tôi đã được trao gửi trọn vẹn nó cho người tôi yêu.
Giờ đây, tôi lại đã có người yêu. Rút kinh nghiệm, tôi không kể cho anh ta quá khứ của mình, nhất là chuyện trong với chả trắng. Tôi không biết vậy là tôi lừa đảo hay tôi làm việc thiện. Nhưng có lẽ là gì thì cũng chẳng có gì quan trọng nữa, bởi tôi cũng không yêu anh ta lắm, chí ít là chẳng mấy khi tôi rung động, kể cả khi làm tính với anh ta. Tôi chấp nhận ở cạnh anh ta chẳng qua chỉ để đời sống được ổn định mà thôi. Phải chăng đó là sự ích kỷ của tôi, có lẽ thế, nhưng nó cũng đâu quan trọng gì.