Anh Biết Mình Sắp Mất Em

Chương 8: Dỗ Cậu Chơi


Bạn đang đọc Anh Biết Mình Sắp Mất Em – Chương 8: Dỗ Cậu Chơi


Hai tiếng đồng hồ không dài dặc gì, giữa đường Giản Đông gọi điện cho Thẩm Cảnh Viễn, tính hẹn y đi chơi.

Thẩm Cảnh Viễn kể kế hoạch bên này của mình, Giản Đông hỏi: “Cậu đi với ai cơ?”
Yến Khinh Nam ở ngay bên cạnh, Thẩm Cảnh Viễn không tiện giải thích với Giản Đông, chỉ đáp: “Bạn.”
“Thế thì được rồi,” Giản Đông không hỏi thêm, “Cuối tuần tới núi Kim Phật cũng hay, vậy đợi cậu về hẹn lại sau.”
Cúp điện thoại, Thẩm Cảnh Viễn chăm chú ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ chốc lát, sau đó ngủ thiếp đi.
Lúc thức dậy vẫn chưa đến nơi, Thẩm Cảnh Viễn vã mồ hôi đầm đìa.
Xe bật hệ thống sưởi.

Đêm qua coi dự báo thời tiết thấy ngày mai tuyết rơi, Thẩm Cảnh Viễn nghĩ sẽ lạnh lắm mới mặc áo khoác dày, lên xe cũng không cởi ra nên nóng đổ mồ hôi.

Bọn họ đang chờ đèn đỏ, Thẩm Cảnh Viễn cựa quậy, Yến Khinh Nam hỏi ngay: “Dậy rồi à?”
“Ừm.” Thẩm Cảnh Viễn vừa mở mắt, giọng tắc tịt.
“Đến ngay đây.” Yến Khinh Nam nói.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã hòa một màu đen kịt, Thẩm Cảnh Viễn ngồi dậy, kéo kéo cổ áo len mấy lần mới thấy hơi nóng tản bớt.
Yến Khinh Nam để ý hành động của y, nói: “Cậu nóng thì hạ cửa sổ xuống, tôi không lạnh.”
“Không sao, sắp đến rồi mà.” Thẩm Cảnh Viễn gãi tóc.
Xe chậm rãi dừng lại trước một căn nhà.
Thẩm Cảnh Viễn xuống xe, ra ghế sau xách ba lô của mình rồi đợi Yến Khinh Nam đi đậu xe về.
Xe A Dịch theo đuôi ban đầu đã đỗ ở đó từ trước, bên cạnh có một chiếc khác nữa.

Thẩm Cảnh Viễn đoán chắc hai người là nhóm cuối cùng tới đây.
Yến Khinh Nam dẫn y vào trong, ngoài cổng có hai người đứng chào hỏi tiếp đón.

Nhưng anh phẩy tay, nói: “Tự chúng tôi đi lên được rồi.”
Vừa mở cửa đã nghe tiếng nói cười rôm rả bên trong, men theo hành lang đi tới, phòng khách nằm ở bên kia góc rẽ.

Tiểu Tư và một cô gái trẻ tóc ngắn ngồi trên sofa, A Dịch và viên cảnh sát hôm nọ đứng cạnh đó.
Yến Khinh Nam vỗ vai Thẩm Cảnh Viễn, nói với họ: “Đây là bạn tôi, Thẩm Cảnh Viễn.”
Viên cảnh sát bước tới, chìa tay về phía Thẩm Cảnh Viễn: “Tôi là Bách Vũ, đây là Bách Xuân em gái tôi.”
Thẩm Cảnh Viễn cười, chào hỏi hai người.
“Tôi với cậu ấy lên sắp xếp đồ đạc trước.” Yến Khinh Nam bỏ lại vỏn vẹn một câu rồi dẫn Thẩm Cảnh Viễn đi.
Bách Vũ khoanh tay khựng một hồi, nghiêng đầu theo hướng hai người đi, hỏi A Dịch: “Gì vậy?”

“Không biết,” A Dịch cũng không ngờ, nhưng cậu ta vốn không phải một người nhiều lời, “Là khách của anh Nam, quen biết khá nhanh.”
Bách Xuân cười: “Hiếm khi thấy anh Nam ôn hòa được thế này.”
Căn villa nhỏ này có hai phòng trên tầng hai và một phòng trên tầng ba, Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn ở cùng nhau, tới trễ nhất nên chỉ còn mỗi phòng tầng ba.
Lúc theo Yến Khinh Nam vào phòng Thẩm Cảnh Viễn có hơi căng thẳng một tẹo, mở cửa thấy hai giường mới yên tâm.
Không đến mức không ngủ chung giường với Yến Khinh Nam được, chỉ là cảm thấy bây giờ dù cả hai là bạn bè, bầu không khí vẫn nên được kiểm soát.
Yến Khinh Nam cho Thẩm Cảnh Viễn chọn giường, y lấy giường cạnh nhà tắm, của Yến Khinh Nam là chiếc giường cạnh ban công.
Hai người mang khá ít đồ, tất cả soạn vừa trong một chiếc túi, thật ra cũng chẳng có gì để sắp xếp.

Thẩm Cảnh Viễn lấy mấy món đồ mang theo, Yến Khinh Nam đi vệ sinh rồi cả hai cùng xuống lầu.
Đèn đóm được bật hết lên, mọi người đang trò chuyện, vừa sáng sủa vừa vô cùng náo nhiệt.
Trên bàn bày kín đồ ăn, thì ra mấy người họ đã gọi bữa tối từ lâu rồi, chỉ chờ Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn đến nữa thôi.
Hệ thống sưởi mở khắp căn hộ, Thẩm Cảnh Viễn cởi áo khoác, trên người chỉ còn độc chiếc áo len cổ tròn trên người, phần cổ bên ngoài áo len hơi ửng hồng do hứng gió thổi lúc xuống xe.
“Trên núi lạnh.” Yến Khinh Nam ngồi xuống cạnh Thẩm Cảnh Viễn.

Nghe anh nói chuyện, y bèn quay đầu sang nhìn, anh bất chợt nhướng mi.
“Bên đây đang có tuyết rơi rồi à.”
Hai câu này nghe khá khó hiểu, Thẩm Cảnh Viễn chỉ coi như Yến Khinh Nam muốn nhắc đến chuyện tuyết rơi, thuận miệng tiếp lời: “Đó giờ tôi luôn sống ở miền Nam, chỉ nhìn thấy tuyết được vài lần, mà cũng đều là đi công tác ở vùng khác mới thấy.”
“Cậu không đi chơi bao giờ hửm?” Yến Khinh Nam hỏi.
“Hồi trước công việc bận rộn lắm, kì nghỉ năm chỉ nằm ườn ở nhà, không lòng dạ đâu đi chơi.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
Yến Khinh Nam cởi áo khoác, cánh tay thoáng sượt nhẹ qua vai Thẩm Cảnh Viễn, nói với y: “Cậu vất vả thật, tôi thì chơi suốt.”
Thẩm Cảnh Viễn cười, Bách Vũ gõ đáy ly rượu xuống bàn: “Rót rượu rót rượu.”
Phải uống rượu trên bàn cơm là chuyện không thể né thoát lúc đi chơi.

Thẩm Cảnh Viễn đã đề phòng trước, cáo lỗi với Bách Vũ: “Tôi bị dị ứng cồn, rất nghiêm trọng nên không thể uống rượu được.

Lần này nhờ mọi người mới có cơ hội đến đây chơi, bữa cơm này tôi mời, được chứ?”
Bách Vũ còn đang định nói gì, Yến Khinh Nam đã tự rót rượu, cụng ly với anh ta.
“Được rồi, đừng khách sáo.”
“Ừ đấy,” Bách Vũ tiếp câu đùa, “Không nghe lời anh Nam mà được à.”
“Còn nói tôi, tự cậu tính xem bao lâu không hội họp rồi?” Yến Khinh Nam không chịu thua anh ta.
“Chịu chết thật mà, bận cả năm trời, tôi còn không ngờ cuối năm rảnh rỗi được một tí đấy.” Bách Vũ đáp.
“Chuyện bữa đó cuối cùng xử lý thế nào?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
“Cậu thanh niên kia hả,” Bách Vũ nhấp một hớp rượu, nhíu mày, “Đúng là có động tay động chân với cô bạn gái một lần, đêm hôm đó chia tay ầm ĩ trong đồn cảnh sát.


Sau đó bọn tôi gọi điện cho phụ huynh hai bên ra trình diện, giải quyết đến đêm hôm sau mới xong.”
“Nên mới nói,” Đột nhiên Bách Vũ cao giọng, nhìn Bách Xuân em gái mình, “Tìm bạn trai phải cảnh giác cho cao độ vào, học chị Tiểu Tư của em tí đi.”
Thẩm Cảnh Viễn thấy mặt A Dịch thoáng đỏ ửng lên một chút, còn nâng ly nói với Bách Vũ: “Anh, em mời anh một ly.”
Yến Khinh Nam chậc lưỡi một tiếng, nghiêng về phía Thẩm Cảnh Viễn: “À, tôi không được làm anh thằng nhóc đó.”
Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam đưa mắt nhìn nhau, phì cười.
Bách Xuân và Tiểu Tư nói chuyện với nhau trên bàn cơm, Thẩm Cảnh Viễn nghe cô kể mình đang học đại học, phát hiện cô cũng học chuyên ngành tài chính thì chủ động bắt chuyện: “Thời đại học anh cũng học khá giống em.”
“Thật ạ?” Bách Xuân hỏi, “Sau khi tốt nghiệp làm sao anh tìm được việc thế?”
“Anh học lên thạc sĩ, cũng may mắn nên vào làm trong một công ty lớn, đang lúc làm việc có đi du học một thời gian.” Thẩm Cảnh Viễn nói xong, ánh mắt Bách Xuân rõ ràng khác hẳn.
Người trẻ gặp được vị đàn anh kinh nghiệm hơn mình, chính xác là ánh mắt vừa nể trọng vừa mừng rỡ.
“Vậy anh dạy em nữa được không? Môi trường doanh nghiệp nhàn hạ lắm hả anh?” Bách Xuân thình lình chuyển sang giọng Trùng Khánh.
Thẩm Cảnh Viễn nở nụ cười bất đắc dĩ, chưa kịp đáp lời đã thấy vai mình hơi sụp xuống.

Yến Khinh Nam đụng vào vai y, nói với Bách Xuân: “Cậu ấy không hiểu tiếng Trùng Khánh, xài tiếp mớ tiếng phổ thông gãy của em đi.”
Bách Xuân ngắt ngang Yến Khinh Nam, Thẩm Cảnh Viễn nghiêng đầu muốn nói anh đừng nghịch.

Nhưng ai ngờ y lại gần anh tới vậy, trán đâm sầm vào mũi anh.
Yến Khinh Nam thấy mũi mình tê rần một hồi, đưa tay lên chạm chạm, rồi lại thấy vẻ mặt đầy ái ngại có lỗi nhưng chẳng biết phải biểu đạt thế nào của Thẩm Cảnh Viễn.

Anh thả tay ngồi về ghế, nói: “Không sao, cậu với Bách Xuân cứ nói chuyện tiếp đi.”
“Mấy ảnh là dân xuất thân trường cảnh sát, thẳng đuột vậy đó anh.” Bách Xuân chợt buột miệng nhắc.
Thẩm Cảnh Viễn nghe rất rõ, ngạc nhiên vô cùng: “Anh Nam học cảnh sát ra à?”
“Dạ đúng rồi,” Bách Xuân thấy Thẩm Cảnh Viễn không hay biết gì cũng có hứng thú nói tiếp, “Ảnh với anh hai em là bạn đại học.”
Thẩm Cảnh Viễn không nhịn được đưa mắt nhìn Yến Khinh Nam, người nọ cũng đúng lúc bắt lấy cái liếc mắt ấy, nhướng mày ra hiệu: Gì đấy?
Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu, quay sang nói chuyện tiếp với Bách Xuân.
Mọi người đều ngồi xe cả một buổi chiều, ai nấy cũng mệt rã người nên đêm đầu tiên không bày vẽ thêm hoạt động nào khác.

Sau bữa cơm tất cả tụ trong phòng khách ngồi uống trà.

Thẩm Cảnh Viễn không đụng vào một giọt rượu, đầu óc tỉnh táo, ngồi được một lát rồi lên ban công tầng ba đứng.
Lúc đến trời không đổ tuyết, mà bây giờ trời đã lất phất tuyết rơi.

Đằng sau có tiếng bước chân, Thẩm Cảnh Viễn không ngoái đầu lại, chờ người nọ đứng bên cạnh mình xong, y nghe thấy giọng nói của Yến Khinh Nam: “Không lạnh à?”
Thẩm Cảnh Viễn không trả lời, để Yến Khinh Nam nhìn: “Tuyết rơi.”
“Mới mẻ thế hả?” Yến Khinh Nam chỉ vào cửa kính ban công.

“Trên tầng ba này còn một căn phòng nhỏ, trần lắp kính, muốn xem không?”
Căn phòng nhỏ nọ hơi vượt quá suy tính của Thẩm Cảnh Viễn.
Nóc căn phòng không phẳng, có thể tưởng tượng từ ngoài nhìn vào sẽ có dạng hình chóp.

Nơi này giống gác xép hơn là một căn phòng; dù chắc chỉ rộng chừng hai mươi mấy mét vuông, nhưng sự xuất hiện một chiếc giường êm ái và chiếc sofa nho nhỏ, trên tường còn có một chiếc bếp lò tinh xảo với ngọn lửa giả bập bùng bên trong, lại hóa ấm áp.
Thẩm Cảnh Viễn ngồi xuống bên giường, chống hai tay xuống nệm ngửa đầu nhìn khung cảnh bầu trời.
Yến Khinh Nam không nói gì, lấy một chai bia trong tủ ra, ngồi cạnh Thẩm Cảnh Viễn rồi bật mở nắp.
Bia Yến Khinh Nam uống có hương hoa hồng, vì ngồi rất gần nhau nên Thẩm Cảnh Viễn ngửi thấy rõ ràng đến kỳ cục.
Y luôn thích mùi hương của các loài hoa.
“Bách Xuân nói anh học cảnh sát ra à?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
“Phải,” Yến Khinh Nam cười khẽ, “Sao Bách Xuân lại nói cái này với cậu…”
Trông Yến Khinh Nam không có vẻ ghét đề cập đến chủ đề này, Thẩm Cảnh Viễn thuận theo tiếp lời: “Tốt nghiệp học viện cảnh sát sao lại không ra làm cảnh sát?”
“Nguyên nhân gia đình.”
Yến Khinh Nam đáp, Thẩm Cảnh Viễn hơi nghẹn lời, giây lát sau mới phản ứng: “À…”
“Thực sự thì tôi không thích công việc họ sắp đặt cho tôi, nên là ra khỏi nhà.” Yến Khinh Nam hời hợt kể.
Thẩm Cảnh Viễn biết câu chuyện không đơn giản như vậy.

Tiền không dễ kiếm và cuộc sống cũng chẳng hề dễ dàng, nhưng y không hỏi gì thêm.
“Thấy tôi thê thảm quá à?”
“Không,” Thẩm Cảnh Viễn nhìn anh, đây là những lời thật lòng, “Tôi chỉ sợ anh không muốn nhắc đến mà thôi.”
Nói đoạn, Yến Khinh Nam cũng buông mắt nhìn y.

Nhưng anh cảm thấy, ánh mắt của Thẩm Cảnh Viễn khi nhắc đến chủ đề này cũng không đơn giản.
Thế nhưng cả hai đều đã qua cái tuổi có thể chuyện trò thoải mái với nhau.

Cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cái gì cần nói cái gì không cần nói, chí ít trong lòng họ đều rõ.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn sang chỗ khác, nói với anh: “Tôi thấy anh rất hợp làm cảnh sát.”
Y hiếm khi nói ra những lời thằng thừng thế này.

Yến Khinh Nam không cảm thấy có vấn đề gì to tát, nhưng bản thân Thẩm Cảnh Viễn lại thấy mất tự nhiên.
Yến Khinh Nam nhấp một ngụm bia, ngọt tới mức khiến anh nhướng mày: “Sao lại thấy hợp?”
“Thì…!trông rất hợp.” Thẩm Cảnh Viễn đáp.
“Nhìn tôi dữ lắm phải không?” Yến Khinh Nam bỗng nghiêm túc hỏi.
Thẩm Cảnh Viễn tắc tịt, nói không phải, mà nói thế xong y lại không giải thích được thế nào gọi là trông rất hợp.

Mà Yến Khinh Nam mặt không đổi sắc nhìn y chăm chú, như thể sẽ thật sự nghiêm túc suy nghĩ về câu trả lời y đưa ra vậy.
Thẩm Cảnh Viễn ho nhẹ một tiếng, Yến Khinh Nam mới bật cười: “Tôi chỉ đùa thôi mà.”
“Muốn dỗ cậu chơi.”
Thẩm Cảnh Viễn khô khốc ồ lên, nằm xuống.
Tuyết rơi rào rào trên mặt đất, trong phòng chỉ còn tiếng lửa bập bùng khe khẽ.

Lon bia gần cạn, Yến Khinh Nam hỏi Thẩm Cảnh Viễn có muốn về phòng không mới phát giác chẳng biết y đã ngủ từ bao giờ.
Thẩm Cảnh Viễn co ro nằm trên giường, mặt quay về phía anh.
Cái cổ thuôn dài trần trụi thêm nhiều vì tư thế nằm của y.

Yến Khinh Nam cẩn thận lại gần, đắp kín chăn giúp y, bàn tay cứ nắm lấy mép chăn mãi không buông.
Đốm sáng nhỏ vụn từ lò sưởi nhảy nhót trên mi mắt anh.
Yến Khinh Nam định rụt về, người vẫn ngủ say kia lại rầm rì một tiếng không mấy rõ trong họng, sau đó chậm chạp mở mắt.
“Yến Khinh Nam?” Thẩm Cảnh Viễn mở mắt nhìn, từ từ ngồi dậy.
Dường như y không cảm giác được khoảng cách tiếp xúc của hai người quá gần, hỏi anh: “Tôi ngủ à?”
“Ngủ ở đây sẽ cảm lạnh.” Yến Khinh Nam đứng lên, kéo tấm chăn nhăn nhúm, “Về phòng đi.”
Thẩm Cảnh Viễn gật đầu, theo anh về phòng.
Yến Khinh Nam đi rửa mặt trước, Thẩm Cảnh Viễn nhân lúc anh không ở đây uống phần thuốc tối nay.
Thẩm Cảnh Viễn biết mình thiếp đi rồi bỗng dưng bật dậy là do còn nhớ mình chưa uống thuốc.
Lúc cả hai nằm nghỉ cũng đã khá trễ, Yến Khinh Nam vươn tay tắt đèn ngủ, căn phòng chìm vào bóng tối.

Anh trở mình đắp kín chăn, nghe Thẩm Cảnh Viễn hỏi: “Ngày mai chúng ta làm gì?”
Có thể vì buồn ngủ, giọng Thẩm Cảnh Viễn rất nhẹ, quá nửa mắc vùi trong chăn.
“Trượt tuyết, cậu biết không?” Yến Khinh Nam hỏi.
Thẩm Cảnh Viễn do dự: “Chắc là có.”
Hồi trước y có đi cùng đồng nghiệp một lần, đợt đó cũng học được bảy, tám mươi phần trăm, chỉ là không biết bây giờ còn trượt được không.
Thêm cả cái bệnh này, Thẩm Cảnh Viễn không dám hoạt động quá trớn.
Mà y không ngờ Yến Khinh Nam lại bảo mình không biết, anh còn trông như vui vẻ lắm: “Vậy ngày mai chúng ta có thể đi cùng nhau.”
“Đã không biết mà còn muốn đi cùng nhau?” Thẩm Cảnh Viễn buồn cười hỏi.
Yến Khinh Nam đáp: “Lúc bị cười có người bị cùng, ngã còn có người làm đệm lót cho, vậy không hay à?”
“Ừm…” Giọng Thẩm Cảnh Viễn nhẹ tênh, “Vậy anh làm đệm cho tôi đi.”
Y cứ nghĩ Yến Khinh Nam ít nhất phải tranh một trận, nào ngờ anh đáp ngay: “Nghe lời cậu.”
Thẩm Cảnh Viễn nghẹn lời, hỏi: “Mệt à anh Nam?”
“Buồn ngủ.” Yến Khinh Nam đáp xong, im bặt.
Tác giả có lời muốn nói:
Một người lúc ngủ còn tỉnh lại vì chưa uống thuốc sao lại không muốn được sống chứ.
Edit: tokyo2soul.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.