Anh Biết Mình Sắp Mất Em

Chương 49: Anh Nam Ơi Em Đau Quá Em Muốn Về Nhà


Bạn đang đọc Anh Biết Mình Sắp Mất Em – Chương 49: Anh Nam Ơi Em Đau Quá Em Muốn Về Nhà


Ngày chuyến bay hạ cánh ở nước ngoài, thời tiết bên ấy rất xấu.
Nhiệt độ và không khí không bằng được với Trùng Khánh, đến cả nước mưa cũng lạnh giá.
Yến Khinh Nam thuê một căn nhà nhỏ ở đây, bên ngoài có vườn hoa rất to.

Chỉ tiếc là nhiệt độ rất thấp, khoảnh sân heo hút trống trải chỉ lác đác một vài cành khô.
Bác sĩ đã sắp xếp từ trước ngay lập tức đến nhà làm vài xét nghiệm kiểm tra cơ bản.

Ngày mai Thẩm Cảnh Viễn phải đến bệnh viện tư nhân tiến hành kiểm tra tiền phẫu, tĩnh dưỡng một thời gian sau đó phẫu thuật.
Từ ngày xuống máy bay, mọi thứ đều diễn ra rất nhanh, đi cùng với thời tiết nơi này làm người ta có phần không thở nổi.
Thẩm Cảnh Viễn thay đồ ngủ đứng bên cửa sổ ngắm mưa.

Yến Khinh Nam vừa tắm xong mở cửa đằng sau lưng, y lập tức lao tới nhào vào người anh: “Ôm em một tí ôm em một tí đi.”
Làm xét nghiệm kiểm tra ròng rã cả tuần lễ, suốt bảy ngày này hôm nào Thẩm Cảnh Viễn cũng nằm trên giường bệnh bị đẩy tới đẩy lui.

Ban ngày cũng hiếm dịp thấy mặt Yến Khinh Nam, phần lớn thời gian y chỉ ở cùng bác sĩ mà mấy thứ máy móc dụng cụ chữa bệnh.
Thẩm Cảnh Viễn không phải trẻ con, trước giờ kiểm tra không ai báo y chiếc máy này sẽ hoạt động thế nào, có đau hay không.
Mỗi lần đối diện với bức tường trắng xóa y thường ngẩn người, vì y không biết phải kiểm tra mất bao lâu, tiếng máy móc hoạt động phát ra chuỗi tiếng rè rè nhỏ.
Giữa khoảng lặng y bắt đầu nghĩ ngợi, ngày phẫu thuật ấy sẽ thế nào nhỉ.
Thời tiết đẹp hay xấu? Y có căng thẳng lắm không? Đèn phòng phẫu thuật giống đèn ở đây à? Cảm giác thiếp đi vì bị gây mê là thế nào? Rốt cuộc sẽ tỉnh dậy được chứ?
Thẩm Cảnh Viễn suy nghĩ định bụng viết thư để lại cho Yến Khinh Nam, y chẳng muốn gọi bức thư ấy là di thư tí nào, vì y cũng không muốn mình đi.

Y đi rồi Yến Khinh Nam sẽ chỉ có một mình, điều này còn khó chịu hơn cả việc y không qua khỏi.
Lệch múi giờ làm tinh thần của Thẩm Cảnh Viễn rất kém.

Buổi sáng y một mình làm đủ các xét nghiệm và điều trị, Yến Khinh Nam chỉ có thể bất lực ngồi ngoài phòng bệnh chờ đợi.
Buổi tối trở về nhà, Thẩm Cảnh Viễn lại không ngủ được, sợ quấy rầy giấc nghỉ ngơi của Yến Khinh Nam nên cứ cẩn thận trở mình từng li từng tí.

Hôm sau sắc mặt y rất tệ, đòi anh ôm mới có thể ngủ ngon hơn một chút.
Một tuần kết thúc.

Cánh tay trái cứ bị đè ra tiêm chích của y sắp sưng phù hết lên, Yến Khinh Nam không ngại phiền chườm cho y, nước lạnh lại thay mới liên tục.

Không quen khí hậu, lệch múi giờ và hàng tá thuốc bị tống vào cơ thể làm Thẩm Cảnh Viễn gầy gò hơn cả trước, mới một tuần đã sút gần năm ký, teo tóp đi sắp chẳng còn thịt nữa rồi.

Y lại không buồn ăn uống, chỉ mấy món Yến Khinh Nam tự tay nấu vì sợ anh buồn anh khó chịu nên mới chịu khó ăn một chút.
Có một sáng Thẩm Cảnh Viễn nhìn vào gương khi đang rửa mặt, nhìn một lát rồi như khựng hẳn lại.

Yến Khinh Nam vuốt tóc y, hỏi: “Em sao vậy?”
“Gầy không ra hình rồi…” Thẩm Cảnh Viễn lí nhí, “Tiêu đời, hết đẹp trai…”
Yến Khinh Nam đứng phía sau y, đặt tay lên eo y bước tới cùng nhìn vào gương.

“Hết đẹp trai ở đâu cơ?”
Vẫn đẹp trai đấy thôi, chỉ là đẹp theo một cách khác.
Da thịt không còn khung xương của y càng hiện rõ, thoạt trông như bé đi mười tuổi vậy.
Nhưng không cách nào quen được chỉ trong thời gian ngắn, Thẩm Cảnh Viễn nghĩ vậy cũng rất bình thường.
“Không có hết đẹp trai.” Yến Khinh Nam dỗ dành, lại gần hôn y một cái, rồi chớp chớp mắt.
Sáng sớm Yến Khinh Nam cũng khá mệt mỏi, nhưng anh ráng gượng chờ đến lúc Thẩm Cảnh Viễn đi kiểm tra mới ngồi ngoài ghế chợp mắt một lát.
Giờ này Thẩm Cảnh Viễn kiểm tra xong xuôi rồi, anh buồn ngủ cũng chỉ đành gắng qua hết ngày.
Thẩm Cảnh Viễn thở dài, nói được rồi.
Vào giờ làm việc tuần sau bác sĩ sẽ cho hai người biết kết quả cuối cùng, có thể thực hiện ca phẫu thuật hay không, có chừng bao nhiêu xác suất thành công và những rủi ro biến chứng có thể gặp trong suốt quá trình phẫu thuật.
Thẩm Cảnh Viễn thực sự lo lắng.
Lo lắng đến độ hỏi anh: “Nếu không làm phẫu thuật được thì phải làm sao bây giờ?”
Yến Khinh Nam ngả đầu trên vai y.
Thẩm Cảnh Viễn trở tay xoa xoa tóc anh, tự hỏi tự trả lời: “Vậy cũng tốt lắm, em có thể ở với anh thêm mấy năm nữa.”
“Nói lung tung…” Yến Khinh Nam không muốn để ý tới y.
Cuối tuần hai người ra ngoài đi dạo.
Thẩm Cảnh Viễn không đi được bao xa, hai người chỉ loanh quanh trong công viên gần nhà.
Gặp được một cặp đôi mới cười bên ngoài giáo đường.

Yến Khinh Nam ôm Thẩm Cảnh Viễn chụp vài tấm hình đăng lên vòng bạn bè.
“Anh muốn như này hả anh?” Thẩm Cảnh Viễn cười hỏi.
“Như này?” Yến Khinh Nam theo mắt y nhìn đôi vợ chồng mới cưới trao nhẫn cho nhau trên bãi cỏ.
“Hôn lễ ý.” Thẩm Cảnh Viễn hơi ngừng lại, “Bên các anh gọi thế nào nhỉ? Vợ à?”
“Em nói ai?” Yến Khinh Nam xoa tóc y, “Anh?”
“Hở.” Thẩm Cảnh Viễn trêu anh, “Thế sao anh không phải vợ em? Vậy em đi tìm người chịu làm vợ của em thôi.”
Thẩm Cảnh Viễn vừa nói vừa đi giật lùi lại, Yến Khinh Nam ghì chặt y, nói: “Vậy không được rồi.

Thế em gọi đi, thích gọi gì thì gọi nấy.”
“Oa, rộng rãi quá.” Thẩm Cảnh Viễn cười đến là vui vẻ, gọi mấy tiếng liền.

Yến Khinh Nam nghe gọi tiếng nào cũng đáp lời tiếng ấy, đến lần cuối cùng, bỗng y rướn lên túm lấy cổ áo anh, gọi: “Chồng ơi.”
Yến Khinh Nam nghiêng đầu hôn y.
“Anh là người đàn ông của em.”
Về nhà y mới có thời gian xem điện thoại, trên vòng bạn bè đầy ắp thông báo, toàn là bình luận tấm hình mới đăng.
Quang cảnh đằng sau không phải ở Trùng Khánh.

Rất nhiều người hỏi hai người họ đang đi đâu chơi, quan hệ thân thiết hơn một chút, chẳng hạn như Bách Vũ đây còn hỏi thẳng thừng: Hai cậu đi hưởng tuần trăng mật ở đâu đấy?
Thẩm Cảnh Viễn nói mình đi tắm rửa, thế mà lát sau Yến Khinh Nam còn thấy y trả lời Bách Vũ: Đúng đó, ghen tị chưa?
Yến Khinh Nam đặt điện thoại xuống mở cửa vào phòng tắm, còn chưa kịp nhìn thấy gì từ trong đã vang lên một một tiếng phịch, Thẩm Cảnh Viễn xuýt xoa hít hà.
Đầu anh cũng quay cuồng theo, xông vào kéo rèm ra.


Thẩm Cảnh Viễn mặc quần đùi, một bên gối quỳ sụp xuống đất, điện thoại rơi xuống cạnh đó.
Thấy Yến Khinh Nam đến, y lập tức nhíu mày đổi sắc mặt, cười mấy tiếng nói mình không sao.
Không sao mới lạ.

Yến Khinh Nam ôm eo y đỡ dậy, sờ đầu gối đã tím bầm, hỏi: “Đau không?”
“Không đau.” Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu.
Y biết lúc này Yến Khinh Nam không hề muốn nghe y nói mình không sao mãi, bèn vòng lấy cổ anh, nũng nịu: “Ôm em đi chứ.”
Dù Yến Khinh Nam còn giận, nhưng vẫn cứ ôm y.
“Sao lại ngã?” Anh bế y vào bồn tắm, nhìn đầu gối y dưới đèn.
“Lúc vào hơi trơn trượt, em lại không thấy, định chống tay vào tường cho khỏi ngã…” Thẩm Cảnh Viễn không để tâm mình có bị thương hay không, y cũng đã có rất nhiều vết thương rồi, y quan tâm đến cảm xúc của Yến Khinh Nam hơn.
Anh chỉ ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Thẩm Cảnh Viễn thuận tay kéo kéo vạt áo len anh, quẳng quần áo mình sang một bên, dụ dỗ: “Tắm với em.”
Yến Khinh Nam nắm lấy tay y hôn một cái: “Sao lại muốn làm?”
Thẩm Cảnh Viễn gật đầu, nói thật: “Trân trọng thời gian.”
Chỉ một câu trả lời ấy, Yến Khinh Nam chết lặng, bùng nổ.
Quãng thời gian rất dài qua Yến Khinh Nam luôn phải nhẫn nhịn cảm xúc của bản thân, bình thường anh không đụng vào Thẩm Cảnh Viễn, có đụng chạm cũng hết sức kiềm chế.

Nhưng trong lòng bất cứ ai cũng tồn tại một chiếc máy bấm giờ, hệt như đồng hồ cát mà không ai biết rõ có bao nhiêu hạt cát bên trong.
Chỉ cần nhìn nhau cũng đủ thấu triệt tất thảy, dẫu cũng chẳng ai giấu nổi.

Bên nhau mỗi ngày lại vừa hiểu nhau ngần ấy, người kia suy nghĩ gì sao lại không biết.
Thẩm Cảnh Viễn thật sự muốn làm anh dễ chịu.
Từ buồng tắm ra đến giường, Yến Khinh Nam dịu dàng để tâm tâm đến y nhất mực, quá lắm cũng chỉ siết tay y hằn nên vết, cẩn thận tránh đi mọi thương tích trên cơ thể y.
Đâu đâu trên người Thẩm Cảnh Viễn cũng bị thương.

Yến Khinh Nam nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đan siết lấy nhau của cả hai hồi lâu, mu bàn tay y có nhiều chấm máu đọng lắm, tất cả do kim đâm vào mà ra.
Khóe mắt đỏ au của anh làm Thẩm Cảnh Viễn không cầm lòng nổi, bèn ấn gáy anh vào vai mình, nói với anh: “Cắn đi, em đau rồi lòng em cũng dễ chịu hơn một chút.”
Yến Khinh Nam hôn y, sau đó cạ răng lên bả vai y.

Anh không thật sự cắn, dù lòng có ngổn ngang mấy đi nữa cũng không nỡ làm đau Thẩm Cảnh Viễn để giải tỏa.
Nhưng buộc phải có một lối thoát.

Khoảnh khắc Thẩm Cảnh Viễn ôm đầu anh dịu dàng trấn an vỗ về, vậy mà Yến Khinh Nam muốn khóc.
Có chuyện gì anh chưa từng trải qua? Mọi chuyện ập đến anh cũng chưa từng khi nào khốn đốn đến độ muốn rơi nước mắt.
Không phải khốn đốn, anh sợ.
Bàn tay cả hai đan siết lấy chiếc nhẫn cũng chạm lấy nhau, cảm giác lạnh buốt bao lấy ngón tay từng giây từng phút nhắc nhớ Yến Khinh Nam tình cảnh của họ hiện tại.
Có được chỉ là tạm thời.
Yến Khinh Nam còn do dự hơn cả Thẩm Cảnh Viễn, rằng rốt cuộc phẫu thuật có phải lựa chọn chính xác hay không.


Nếu là tan biến trong một thoáng, anh thà cẩn trọng nâng niu một khóm hoa có thể héo úa bất kỳ lúc nào, nhưng lại tham lam muốn khóm hoa này nở rộ mãi trong khu vườn nhà mình.
Bất kể lựa chọn của y là gì, có lẽ Yến Khinh Nam cũng sẽ giống hệt hôm nay, luôn tồn tại thời khắc không giống chính bản thân anh.
Anh không thể đón nhận tất cả mọi chuyện.
Cả lúc khóc Yến Khinh Nam cũng kiềm chế đến cùng cực.

Anh cắn răng nghiền tan mọi cảm xúc, chỉ để Thẩm Cảnh Viễn nghe được một chút tiếng động mà thôi.

Y đau lòng, liên tục hôn lên đỉnh đầu và thái dương anh.
Y không phải người nói ra được những lời an ủi, vì không lời nói nào cứu vãn được hiện thực tàn khốc này.
Khóc xong, Yến Khinh Nam trở nên vô cùng mệt mỏi.

Anh gối lên đùi Thẩm Cảnh Viễn thiếp đi.

Trong giấc ngủ, Thẩm Cảnh Viễn chầm chậm xoa thái dương, hy vọng anh sẽ mơ một giấc mơ đẹp.
Trời chưa hửng sáng Yến Khinh Nam đã thức.

Thẩm Cảnh Viễn ngủ trong tư thế ôm anh tựa hờ lên đầu giường cả đêm.
Yến Khinh Nam khẽ nghển đầu hôn vào bụng y, sau đó mới chậm rãi ôm y vào lòng nằm lên giường.
Thẩm Cảnh Viễn ngủ không ngon lắm, hay bị tỉnh giấc nhưng không mở mắt, nắm áo Yến Khinh Nam nép vào người anh dụi dụi.

Y cắn lên cổ anh, không mảy may nhà ra, cứ cắn mà chẳng có tí sức như thế chẳng khác nào bé con đang mài răng.
Gáy Yến Khinh Nam hằn dấu răng y để lại.
Đến khi Thẩm Cảnh Viễn thức dậy, hai người đến bệnh viện.
Đội ngũ bác sĩ ở đây đã thảo luận cả ngày với bên Hà Cẩn cả ngày trước khi đưa ra kết luận cuối cùng.
Chắc chắn sẽ sử dụng phương án điều trị mới, trước hết phải làm sao cho cơ thể Thẩm Cảnh Viễn đạt đủ điều kiện rồi mới tiến hành chuẩn bị phẫu thuật.

Đây đương nhiên sẽ là một quá trình rất đau đớn, chẳng qua nếu cơ thể của Thẩm Cảnh Viễn phản ứng tốt với loại thuốc này, vậy tất cả sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Hai cậu đã thật sự quyết định muốn phẫu thuật đúng không?” Hà Cẩn hỏi.
Điện thoại bật loa ngoài để trên bàn.

Yến Khinh Nam cúi đầu không nói gì, Thẩm Cảnh Viễn khoác tay lên gáy anh, nói vào điện thoại: “Phải, đã quyết định.”
“Vậy tôi sẽ làm việc với bên họ để tối ưu hóa phương án một lần nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng bắt tay vào điều trị.”
Sau khi cúp máy, Yến Khinh Nam ôm lấy eo Thẩm Cảnh Viễn.
Y biết anh muốn hòi gì, dịu dàng nói: “Nếu bây giờ em không phẫu thuật cũng chỉ có thể sống bảy, tám năm, mà bảy tám năm ấy có lẽ hầu hết sẽ phải nằm trên giường bệnh, sẽ rất đau, rất khổ sở anh à.” Thẩm Cảnh Viễn còn nhấc tay lên, “Sưng thành móng heo đó.”
Yến Khinh Nam không cười, vỗ xuống tay y.
“Em không muốn sống như vậy, càng không muốn để anh chứng kiến em sống như vậy.” Thẩm Cảnh Viễn hôn lên trán anh, “Anh đồng ý với em đi, bắt đầu từ lúc chữa bệnh về sau, bất kể thế nào cũng không được buồn phiền quá.

Miễn là anh không khổ sở, đau mấy em cũng có thể tiếp tục chịu đựng.”
Yến Khinh Nam đáp được, giọng khàn đặc.
Sau khi nhập viện Yến Khinh Nam vẫn đến chăm nom, thời gian trước xét nghiệm kiểm tra không biết đêm ngày, bây giờ lại là đủ loại cách thức chữa trị đọc không hiểu tên kia.
Chí ít lúc kiểm tra sẽ không đau, nhưng trị liệu thì không.
Thẩm Cảnh Viễn đã đoán trước trong lòng sẽ có ngày mình nói với Yến Khinh Nam thế này thế kia, nhưng anh hoàn toàn không chuẩn bị cho chuyện ấy.
Ban đầu Thẩm Cảnh Viễn còn có thể chịu đựng được, nhưng cơn đau châm xuyên những dụng cụ máy móc kia đem tới không thể chịu được quá lâu.

Biết Yến Khinh Nam đứng ngay bên ngoài, y cắn răng không để mình phát ra tiếng rên rỉ, chưa đầy vài phút người ngợm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bác sĩ cũng thấy y vất vả, nói bằng tiếng Anh: “Rất đau, không nhất thiết phải cố chịu như thế.”

Đến lắc đầu Thẩm Cảnh Viễn cũng không làm được.

Tay y bấu chặt thành giường, tiếng rên đau đớn mà yếu ớt vẫn rỉ ra khỏi kẽ môi.
Bác sĩ cau mày nhìn y.

Có thể nói trước mắt Thẩm Cảnh Viễn là bệnh nhân phù hợp nhất với phương án trị liệu này mà ông ta thấy, nhưng mọi chuyện đều có cái giá của của nó, cái giá mà y phải trả chính là trải qua đau đớn gấp trăm lần người khác.
Thực hiện xong lần này, đến cả bác sĩ cũng cầm khăn lau mồ hôi.
Người đàn ông trẻ tuổi nọ rốt cuộc cũng thở hắt ra, ngửa đầu lên, gần như không thể nhìn ông ta mỉm cười, nhưng vẫn lịch sự hỏi: “Phiền bác sĩ có thể lau mồ hôi cho cả tôi nữa được không?”
Bác sĩ sửng sốt một lúc, đáp đương nhiên được.
Bệnh tật gần như làm biến đổi gương mặt vốn điển trai này, bác sĩ lau mồ hôi cho y, muốn trò chuyện vài thứ nhẹ nhàng một chút, bèn hỏi: “Ngoài cửa là chồng cậu sao?”
Bác sĩ chính xác nói từ husband nọ, Thẩm Cảnh Viễn nghe thấy, ừm một tiếng đáp đúng thế.
Bác sĩ gật đầu cười cười, nói cậu rất hạnh phúc.
Kể từ ngày hôm đó, ngay cả truyền dịch đơn giản cũng thấy đau, chất lỏng chảy vào mạch máu không còn cảm giác, từ ê ẩm nhức nhối thành đâm nhói như bị kiến cắn, theo dòng máu lưu thông râm ran lan ra khắp cánh tay.
Lúc truyền dịch Yến Khinh Nam sẽ ở bên cạnh y.

Thẩm Cảnh Viễn cố gắng thả lòng cánh tay ghim kim, tay còn lại nằm dưới chăn bấu siết ga trải giường.
Yến Khinh Nam biết y đau đớn và khó chịu chứ, nhưng anh không thể nói ra, chỉ đành diễn kịch theo Thẩm Cảnh Viễn tỏ vẻ bản thân không phiền muộn tới vậy.
Thẩm Cảnh Viễn đang oằn mình trải qua quá trình đau đớn nhất, không thể để bản thân mình từ bỏ trước.
Mỗi ngày Yến Khinh Nam đều cố gắng hết sức để tỏ ra vui vẻ.

Anh sẽ chủ động nắm bàn tay đặt cạnh mình của Thẩm Cảnh Viễn, như thể làm vậy có thể san sẻ giúp y một chút ít ỏi nào đó, nhưng tất cả cũng chỉ hoài phí công.
Thẩm Cảnh Viễn không giả vờ được bao lâu, sáng sớm hôm ấy bác sĩ tới, trước lúc bắt đầu đã nói lần này sẽ rất đau.
Nói xong, Thẩm Cảnh Viễn nở nụ cười nhìn Yến Khinh Nam đứng cạnh giường, nói: “Anh Nam, anh ra ngoài trước đi.”
Yến Khinh Nam im lặng khoanh tay, lắc đầu.
“Nghe lời…” Thẩm Cảnh Viễn đẩy anh, nhưng vốn chẳng có chút sức nào.
Yến Khinh Nam thấy ánh mắt gần như khoác vẻ cầu xin khẩn thiết của y, trái tim như bị khoét thâu một lỗ.

Yết hầu anh thoáng lên xuống vài lần, anh mới nói: “Ừ, anh chờ em bên ngoài.”
Trước khi đi Yến Khinh Nam nắm chặt tay Thẩm Cảnh Viễn, nhẹ nhàng liên tục hôn lên mặt nhẫn.
Bác sĩ nhìn bóng lưng Yến Khinh Nam, không khỏi cảm thán: “Tình cảm các cậu tốt thật.”
Lần này khó khăn ngoài sức tưởng tượng.

Thẩm Cảnh Viễn không chịu được bấu chặt ga giường, siết tới mức gân xanh hằn lên, bác sĩ cũng không nhìn nổi hỏi y có muốn tạm dừng không.

Thẩm Cảnh Viễn hơi nơi lỏng tay, buông thõng xuống, chiếc nhẫn đập lên thành giường bệnh vang một tiếng giòn.
Y đau lịm đi, phòng bệnh lập tức có tiếng trao đổi ầm ĩ.

Yến Khinh Nam đứng dậy xem lại bị bác sĩ và điều dưỡng chạy tới đẩy qua một bên.
Khi Thẩm Cảnh Viễn bị kéo khỏi phòng bệnh, hơi tỉnh táo nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ.

Yến Khinh Nam theo suốt đường đi nắm lấy tay y, nhìn y bất an lắc lư đầu, chỉ hé mắt lim dim nhìn mình, thì thào anh Nam ơi, em đau quá, em muốn về nhà.
Yến Khinh Nam thảng thốt bị cản lại trước phòng cấp cứu.
Tác giả có lời muốn nói:
Không sao đâu.
Edit: tokyo2soul.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.