Anh Biết Mình Sắp Mất Em

Chương 40


Bạn đang đọc Anh Biết Mình Sắp Mất Em – Chương 40


Sau này nộp lương cho em.
“Em muốn nghe à?” Yến Khinh Nam nghiêm túc hỏi y, “Muốn nghe thì anh gọi.”
Thẩm Cảnh Viễn lại nhìn anh, không biết tại sao cứ cảm thấy Yến Khinh Nam mà gọi mình là anh sẽ kỳ quặc lắm.
Thế là Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu, đáp: “Đừng.”
Giản Đông đặt đũa xuống, làm bộ làm tịch ra vẻ nghiêm trọng hỏi: “Cậu xem xem tối nay hai người các cậu thì thầm với nhau bao nhiêu câu rồi? Có người yêu là không thèm anh em nữa đúng không? Phạt rượu ông chủ Yến.”
“Đông Tử.” Thẩm Cảnh Viễn bình thản gọi, Giản Đông lập tức phát hãi.
“Rồi rồi rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện với nhau đi.” Giản Đông tiếp tục ăn cơm.
Yến Khinh Nam cười, nâng ly cụng với Giản Đông: “Thế nhất định phải uống rồi.”
Bữa cơm này diễn ra hết sức vui vẻ, ai cũng cười nói đến tận lúc rất muộn mới kết thúc.

Giản Đông và Hạ Tử đều uống, Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam tiễn đôi vợ chồng ra ngoài bắt xe, nhìn hai người bước lên xong mới quay vào bãi đỗ.
Lúc này Yến Khinh Nam đang ngồi ở ghế phó lái, trong xe thoang thoảng mùi rượu cồn.
“Em thấy khó chịu không?” Yến Khinh Nam vừa hỏi vừa mở cửa sổ ra, “Khó chịu thì anh mở xuống nữa.”
“Làm gì đó?” Thẩm Cảnh Viễn ấn nút điều khiển kéo cửa sổ bên ghế phụ lên, “Giờ này còn mở cửa sổ, anh muốn bị đau đầu à?”
“Ừ.” Yến Khinh Nam ngồi yên tại chỗ, “Có người xót anh, tuyệt vời thật.”
Thẩm Cảnh Viễn xoay vô lăng, hỏi anh: “Anh vẫn chưa quen có đúng không?”
“Quen gì?” Yến Khinh Nam nghiêng sang nhìn Thẩm Cảnh Viễn.
“Em nói chuyện chúng ta yêu nhau.

Em cảm thấy anh cứ mãi không quen việc em tốt với anh.” Thẩm Cảnh Viễn hơi khựng lại, “Chẳng lẽ hồi trước em đối xử với anh không tốt sao?”
Đó không phải một câu hỏi buộc phải có đáp án.

Yến Khinh Nam cũng biết, thật ra y chỉ muốn biết câu trả lời của anh mà thôi.
“Đương nhiên là không rồi.” Tốc độ nói của Yến Khinh Nam rất chậm rãi, “Em đối xử với anh rất tốt.

Chỉ là anh vẫn hơi chưa quen với việc thay đổi vai trò thôi.

Ngày trước rất tốt, tốt theo kiểu tốt khi không có danh phận, cũng như mức độ thân mật, những gì có thể nói và không thể nói, tất cả đều rất khác.”
Thẩm Cảnh Viễn đồng ý với quan điểm này, nhưng y lại bật cười thành tiếng, nói với anh: “Cơ mà thật ra em quen lắm đấy, bởi vì em thấy bây giờ anh đối xử với em chẳng khác gì hồi trước.”
Gặp đèn đỏ, Thẩm Cảnh Viễn ngừng xe gác tay lên bảng điều khiển, bị Yến Khinh Nam nắm lấy xoa nắn.
Anh nhìn đôi bàn tay đan siết lấy nhau của cả hai: “Đã lâu lắm rồi anh không yêu đương, hoàn toàn không từ khi tốt nghiệp đại học tới bây giờ.”
“Sao vậy?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi: “Anh nói đúng lúc lắm, em cũng hơi tò mò nhưng đó giờ ngại hỏi.”
“Có gì mà ngại…” Yến Khinh Nam cười, “Em muốn biết thì cứ hỏi thôi, lúc nào anh cũng trả lời em mà.”
Đèn xanh bật sáng, tay hai người buông ra.

Thẩm Cảnh Viễn nói tiếp: “Em thấy hỏi vậy thì hơi nhỏ nhen, vả lại hồi trước là hồi trước, bây giờ là bây giờ chứ, điều này em biết.”
Vì để tỏ thái độ thành khẩn hơn, Thẩm Cảnh Viễn kể chuyện của mình trước: “Em chỉ từng quen Quan Huyên.

Tình cảm khi ấy, nói thế nào nhỉ, em cảm thấy nó không đến mức không thể sống thiếu, nếu có thì cũng chỉ là nói cho hoa mỹ lên thôi.

Nhưng em đã rất chân thành, không ngờ rằng cậu ta lại đi quá giới hạn.”
Yến Khinh Nam ừ một tiếng: “Thời đại học anh yêu hai lần.

Lần đầu tiên mập mờ mơ hồ, một người bạn bằng tuổi tỏ tình với anh, là một sinh viên xuất sắc trong trường nên có lẽ anh có chút thiện cảm, ngưỡng mộ yêu thích một người cùng tuổi giỏi giang, nên anh đã đồng ý.

Sau này nhận ra bản thân không thích, xuất sắc thì xuất sắc, nhưng tình cảm lại là chuyện khác, thế là chia tay.”

Anh vừa kể vừa gõ gõ ngón tay lên cửa xe, tạo thành tiếng động khẽ mà nhịp nhàng.
“Lần thứ hai, lúc gần tốt nghiệp.

Lần này là anh theo đuổi người đó, bạn cùng lớp của anh.

Nhưng cậu ấy là người rất bình thường thôi, thậm chí sau khi yêu đương bạn cùng phòng anh mới biết lớp có người bạn này.

Sau khi tốt nghiệp có xảy ra mâu thuẫn với gia đình, anh không ngờ cậu ấy đồng tình với suy nghĩ của bố mẹ, nên là cảm thấy…!thật sự như câu đó.”
Yến Khinh Nam nở nụ cười: “Bây giờ người ta hay nói, tam quan không hợp.

Điều này phải cần trải qua nhiều chuyện mới thấy được.

Anh cũng chưa từng hối hận…!khoảng thời gian đó rất nhiều chuyện rắc rối ập đến, ngày nào anh cũng thấy mình là một tên phế vật, cảm xúc cứ hoài bực bội không vui, lại ý thức được có vấn đề nên chia tay.”
“Bây giờ thế nào?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi, “Bây giờ không thấy mình vô dụng nữa chứ?”
Yến Khinh Nam lắc đầu: “Không thể đo lường tất cả mọi chuyện chỉ bằng một tiêu chuẩn.”
“Anh ngầu quá đi.” Thẩm Cảnh Viễn cong môi cười, “Nói thật, mỗi lần gặp chuyện anh đều suy xét thấu đáo, nói ra câu nào cũng làm em thấy ngầu phát ngất được thôi.”
Thẩm Cảnh Viễn cực ít khi nói như vậy.

Yến Khinh Nam che mặt cười: “Có ai khen người ta như em à?”
“Thời đại học trông anh thế nào? Em không tưởng tượng được, cảm thấy ngoại hình như anh càng có tuổi lại càng đẹp trai.” Thẩm Cảnh Viễn nhìn Yến Khinh Nam.
“Anh có ảnh, khi nào về chúng ta xem.” Anh chỉ đành chịu thua.
Tới bãi đỗ, Yến Khinh Nam nắm tay Thẩm Cảnh Viễn về khách sạn.

Anh uống nhiều nên lòng bàn tay rất nóng, y đung đưa, hỏi anh: “Sao lần nào anh uống cũng không say tí nào.

Chỉ có lần Giản Đông gọi em đón anh về mới say thật.”
“Tửu lượng khá thôi, em chưa từng nghe câu này à?” Yến Khinh Nam mở cửa cho cả hai bước vào.
“Trùng Khánh hai đầu con sông, uống rượu như uống canh.”
Thẩm Cảnh Viễn vừa cười phụt ra một tiếng đã bị Yến Khinh Nam đè lên tường hôn hít.
“Ưm…!ưm ưm…!ư…”
“Yến Khinh Nam sao anh lại làm giỏi thế chứ?” Thẩm Cảnh Viễn vừa bị chặn kín đến nói không ra lời vừa cười.
“À.” Yến Khinh Nam thở ra nặng nề, dán vào môi y: “Mà lại còn càng làm càng giỏi.”
“Tắm không?” Thẩm Cảnh Viễn đưa tay sờ tóc anh, ánh mắt sáng rỡ lên, còn cong cong như chiếc móc câu nhỏ.
“Trong phòng tắm à…!Anh cũng làm được.” Yến Khinh Nam quay đầu cắn vào tai y.
Thẩm Cảnh Viễn rướn cổ lên, nhẹ đẩy vai anh xuống: “Anh đang nghĩ gì đó.”
Cuối cùng hai người vẫn vào phòng tắm cùng nhau, lúc xong xuôi Thẩm Cảnh Viễn lại được Yến Khinh Nam bế ra ngoài.
Vẫn không làm đến bước cuối cùng, kiệt sức.
Nguyên nhân chủ yếu là vì Thẩm Cảnh Viễn cứ kìm giữ Yến Khinh Nam, anh động một tí là lại giãy giụa, cứ vậy mãi đến sau đó không còn đủ sức chống cự lại Yến Khinh Nam nữa.
Thẩm Cảnh Viễn bị bế chổng xuống, nắm tay đập vào cơ bụng anh: “Anh làm được gì thì làm đi.”
Yến Khinh Nam đặt y lên giường, đè xuống tiếp tục hôn.
Những khi có người còn đỡ, Yến Khinh Nam còn ra hình người.

Lúc ở hai mình anh thật sự vô cùng thích hôn hít, mới có mấy ngày mà Thẩm Cảnh Viễn cảm tưởng như môi mình sắp bị hôn trụi lủi tới nơi.
“Em thấy chúng ta có một vấn đề nghiêm túc cần bàn bạc.” Thẩm Cảnh Viễn giơ tay ngăn cách mình và anh.
“Vấn đề gì?” Yến Khinh Nam chống tay ngồi dậy.
“Ừm…!Hồi trước em ở trên.” Thẩm Cảnh Viễn ậm ừ.

“Anh thấy được.” Yến Khinh Nam cẩn thận chỉnh gối đầu cho y nằm thoải mái.
“Vậy bây giờ làm sao hả anh?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
Yến Khinh Nam ngồi cạnh y, tựa vào đầu giường.

Thẩm Cảnh Viễn lập tức sáp đến gần, dụi trán vào eo anh.
Cả hai vừa từ phòng tắm ra, nửa thân trên Yến Khinh Nam để trần, Thẩm Cảnh Viễn áp vào da thịt anh cảm giác hơi lành lạnh.
“Anh không nhịn được.

Anh không hút thuốc, chỉ cắn thôi, được không?” Yến Khinh Nam hỏi ý y, “Nếu không được nữa anh ra ngoài hút, tắm rửa rồi về.”
“Không sao mà.” Thẩm Cảnh Viễn chậm rãi chớp mắt, “Anh cắn đi.”
Nghe y đáp, Yến Khinh Nam kéo ngăn tủ đầu giường ra lục tìm bao thuốc lá.

Bao thuốc còn mới toanh chưa mở, anh xé giấy gói rút một điếu nhét vào miệng, nói: “Bao cuối cùng anh còn.”
Thẩm Cảnh Viễn ừm một tiếng.
“Ban nãy em nói, anh thấy…” Yến Khinh Nam ngậm điếu thuốc, giọng nói lờ mờ không rõ ràng lắm, “Nếu em muốn, anh có thể thử.”
“Hở?” Thẩm Cảnh Viễn sửng sốt không tưởng, “Anh nhượng bộ đến bước này à?”
“Thế còn cách nào đâu?” Yến Khinh Nam cười, “Không thể vì chuyện này mà tắt điện được.”
Anh nói đoạn, Thẩm Cảnh Viễn bật cười, cười đến nỗi vơ tay vắt ngang hông anh, bắt lấy mép quần anh: “Em trêu anh thôi mà anh nhường em thật đấy à.”
“Trêu anh?” Yến Khinh Nam mơn trớn gáy y, “Vậy em để anh làm?”
“Em không để anh chứ chẳng lẽ có đủ khả năng bắt anh nằm dưới hửm?” Thẩm Cảnh Viễn ngẩng đầu lên nhìn Yến Khinh Nam, “Anh đừng tưởng mình hời nhé, sau này nộp lương cho em.”
“Được, anh rất sẵn lòng.” Yến Khinh Nam cúi người hôn lên thái dương y, bỗng nhớ tới một chuyện, “Trước Tết Nguyên Đán anh đi tái khám với em.”
“Vâng…” Thẩm Cảnh Viễn đồng ý.
“Buồn ngủ chưa? Ngủ đi.” Yến Khinh Nam đưa tay tắt đèn rồi nằm xuống.
Thẩm Cảnh Viễn buồn ngủ nhưng không nhắm mắt vào ngay.

Y chờ Yến Khinh Nam nằm xong, sau đó nhích sát về phía anh, rồi anh quen thuộc ôm y vào lòng.
Trong tư thế này Yến Khinh Nam có thể cảm nhận được mạch đập đang nhảy lên đều đặn của Thẩm Cảnh Viễn, đây là điều làm anh yên tâm nhất.
A Dịch về trước đêm ba mươi, Mạn Mạn còn nghỉ Tết sớm hơn cậu.
Đêm giao thừa chỉ có hai vị khách đến.

Yến Khinh Nam đăng ký phòng cho họ xong xuôi, trong khách sạn cũng không còn được mấy người.
Tầm xế chiều anh đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị nấu nướng cho bữa tối.

Thực tế hai người cũng không ăn bao nhiêu, nhưng Yến Khinh Nam chỉ nấu toàn những món khá cầu kỳ phức tạp, hầu hết là cho Thẩm Cảnh Viễn ăn, đó giờ anh chưa nấu qua nên sợ làm không ngon.
Vẫn hệt như bao ngày trước đây, Thẩm Cảnh Viễn ở bên làm vài việc đơn giản.

Đang chuẩn bị dọn cơm điện thoại Yến Khinh Nam reo chuông báo.

Anh đang bận tay xào rau không cầm được, bèn nhờ Thẩm Cảnh Viễn coi giúp.
Người gọi điện là Bách Vũ, Yến Khinh Nam nói y nghe máy đi.
“A lô anh Nam hả?” Bên Bách Vũ rất yên tĩnh, chỗ Thẩm Cảnh Viễn lại đang xào nấu nên nghe tiếng không rõ lắm, ra hiệu mình qua bên kia nghe máy.
“Tôi là Thẩm Cảnh Viễn, anh Nam đang bận xào rau.

Có chuyện gì để tôi chuyển lời giúp anh, hay là chút nữa anh gọi lại sau?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.

Bách Vũ trả lời: “À không có gì, Cảnh Viễn cậu đang ở khách sạn anh Nam à?”
Thẩm Cảnh Viễn đáp: “Phải.”
Bách Vũ nói: “Tôi còn tưởng cậu ta ở một mình.

Năm nay tôi với Bách Xuân cũng không về nhà, mà cũng khá là thương người già neo đơn nên đang trên đường phi sang đây, có mang đồ ăn theo nữa.”
Thẩm Cảnh Viễn cười: “Được, cũng vừa đến giờ ăn cơm rồi, các anh sang đi.”
Y cúp điện thoại, nhét lại vào túi Yến Khinh Nam.

Anh đang đeo tạp dề, bên dưới là quần thể thao.

Ban nãy anh nhét điện thoại vào túi quần, Thẩm Cảnh Viễn muốn trả về chỗ cũ nên đứng phía sau anh, tựa cằm lên vai anh nhìn đồ ăn trên bếp, đoạn đút điện thoại vào túi quần anh.
“Chuyện gì vậy?” Yến Khinh Nam hỏi.
Thẩm Cảnh Viễn cất điện thoại rồi ngả dài lên lưng anh: “Bách Vũ gọi nói qua ăn cơm với Bách Xuân.”
Yến Khinh Nam chưa nhận ra cặp anh em nọ sẽ tới ngay bây giờ: “Lúc nào?”
“Đang trên đường.” Thẩm Cảnh Viễn cười.
Tay Yến Khinh Nam thoáng khựng lại.
“Hai người họ mang đồ ăn tới, anh đừng vội.” Thẩm Cảnh Viễn bóp vào hông anh: “Còn nói sắp tới nơi rồi.”
Yến Khinh Nam tắt bếp, đây đã là món cuối cùng.
Hai người cùng xếp bàn dọn đồ ăn, sau đó ngồi chờ.
Anh cầm điện thoại nhắn tin cho Bách Vũ: [ Đồ ăn nấu xong rồi, bao giờ tới? ]
Nhắn xong, đột nhiên Yến Khinh Nam thấy mắt mình tê nhói.

Anh kêu lên một tiếng, Thẩm Cảnh Viễn lập tức đứng dậy xem: “Anh sao vậy?”
“Không, hình như có gì đó chọc vào mắt.

Bây giờ không sao.” Yến Khinh Nam buông tay ra chớp mắt liên tục, nước mắt ứa ra, mắt còn đỏ tấy lên.
Thẩm Cảnh Viễn hếch cằm, nói để em tới xem, mượn ánh đèn coi kỹ một hồi cũng không nhìn thấy trong mắt bị cộm gì.
“Chắc là có gì tự nhiên chọc vào mắt thôi, không sao.” Yến Khinh Nam nắm tay Thẩm Cảnh Viễn.
“Chắc vậy rồi.” Thẩm Cảnh Viễn cúi xuống hôn lên mi mắt anh.
Đúng giây đó thình lình cửa bật ra: “Ôi cha, anh em mình tới nhầm giờ rồi, hay để ra ngoài tí nữa nhể?”
Thẩm Cảnh Viễn nghe thấy giọng Bách Vũ, bèn buông tay ngồi xuống, cười lên tiếng: “Mau vào đi.”
Bách Vũ đón nhận rất nhẹ nhàng êm xuôi, nhưng Bách Xuân trưng bộ dạng như sét đánh ngang tai, lần theo bước anh trai mình hỏi Thẩm Cảnh Viễn: “Anh Thẩm, anh thích nam ạ?”
“Này thì tự xưng mình là chuyên viên tư vấn tình cảm chuyên nghiệp, nhóc không nhìn ra hai người này hả?” Bách Vũ đưa cho Bách Xuân đôi đũa.
“Được rồi…” Bách Xuân chán nản cầm lấy, nhỏ giọng lầm bầm: “Hồi trước còn cứ tưởng theo đuổi ảnh được chứ.”
“Ây da em gái của anh.” Yến Khinh Nam cố tình trêu cô nàng, quả nhiên Bách Xuân phì cười, “Thế thì sao, anh mà không thể hiện cho tốt bị anh Thẩm đá đi là tới lượt em đó.”
Thiện cảm mà Bách Xuân có chỉ đơn thuần là sự ngưỡng vọng với người đàn anh hơn tuổi tài giỏi mà thôi.

Huống hồ tính cách Thẩm Cảnh Viễn lại rất tốt, lúc nào trò chuyện với cô nàng cũng dịu dàng, nhưng hãy còn xa rời cảm xúc thích hay không lắm.

Cô nàng cũng hiểu rõ trong lòng, một câu đùa vui thôi mà.
Thẩm Cảnh Viễn rót cho cô nàng một tách trà, hỏi: “Em đói chưa?”
“Anh Thẩm tốt biết bao nhiêu cơ, anh biết tranh với em thật ấy.” Bách Xuân nhận tách trà, ngọt ngào nói cảm ơn.
“Được rồi, đói thì ăn cơm đi.” Yến Khinh Nam cầm đồ ăn Bách Vũ đem tới vào bếp bày ra dĩa.
Yến Khinh Nam vừa đi khỏi Bách Vũ đã bắt đầu hỏi han ngay, thừa dịp người kia không có ở đây hỏi cho bằng hết mấy câu khó nhằn với không tiện trả lời.
“Cậu ta theo đuổi cậu phải không?” Bách Vũ trưng vẻ mặt hiếu kỳ chọc Thẩm Cảnh Viễn muốn bật cười.
“Ừm.” Y gật đầu.
“Trời ạ trời ạ, từ sau hồi tốt nghiệp đại học tôi cứ thấy cậu ta một mình riết, suýt tưởng cậu ta không được rồi.

Ầy, mà nói thật nhé, lần trước cậu ta dẫn cậu tới chơi tôi đã biết ngay kỳ này có hy vọng rồi, ông chủ gì mà dẫn khách đi thăm thú, ba cái lý do nhảm nhí.

Chắc chắn từ hồi đó cậu ta đã để mắt đến cậu lắm rồi, à không không…”
Nói tới đây Bách Vũ lại lắc đầu: “Tôi thấy cái tên hồ ly già đời như cậu ta chắc phải động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.


Tôi biết Yến Khinh Nam chứ, cậu ta rất hay thích người hợp gu ngay từ đầu, kể cả kết bạn kết bè cũng đều như vậy.”
Điều này Thẩm Cảnh Viễn không hề hay biết, nhưng y khẳng định ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Yến Khinh Nam y đã rung động.

Chưa bàn đến chuyện có thích nhau có đến với nhau được hay không, chí ít một khi đã có cảm tình, tất sẽ để ý.
Bách Xuân hừm một tiếng: “Chắc thế thật đấy ạ.”
Thẩm Cảnh Viễn dở khóc dở cười.
Mấy người họ ngồi chuyện trò thêm một lúc, Yến Khinh Nam bưng đồ ăn về bàn, quét mắt nhìn Bách Vũ hỏi: “Nói gì tôi?”
Hỏi xong lại quay sang nói với Thẩm Cảnh Viễn: “Em đừng tin những gì cậu ta nói, nếu có gì không ổn thì đêm nay tự anh giải thích với em.”
“Có đâu mà…” Thẩm Cảnh Viễn bất đắc dĩ vỗ vào tay Yến Khinh Nam.
“Sao năm nay mấy cậu không về nhà? Cô chú không ở đây à?” Yến Khinh Nam hỏi.
“Chứ còn gì nữa anh…” Bách Xuân ê a kéo lê thê, “Không biết bố mẹ em đang bị jet lag ở nước nào rồi, về cũng không được gì nên cứ vậy ở luôn bên đó.

Dù sao ở đâu cũng giống nhau ấy mà.”
“Còn cậu?” Bách Vũ rót rượu, “Năm nay ăn Tết ở đây à?”
Anh ta lịch sự không hỏi đến chuyện gia đình của Thẩm Cảnh Viễn.
“Chắc thế, có thể nay mai tôi sẽ dẫn em ấy dạo Thành Đô chơi một vòng, sau đó về thăm bố mẹ tôi.” Yến Khinh Nam đáp.
“Cũng phải.” Bách Vũ gật đầu, “Tình hình như gia đình cậu, chỉ sợ muốn tịnh tâm ăn hết cái Tết còn khó khăn.”
“Mấy năm nay đỡ nhiều rồi.” Yến Khinh Nam cụng ly với Bách Vũ, “Từ sau khi ổn định ở Trùng Khánh hai người họ gần như không nói năng gì.

Tôi về nhà cũng không vấn đề, chỉ là bao nhiêu năm qua không về thăm nhà nên không thân thiết mấy thôi.”
Bách Vũ và Bách Xuân định tá túc lại luôn.

Ăn tối xong mỗi người cầm một cốc sữa ngồi trước màn hình ti vi ngoài sảnh.
“Ây, tự nhiên tôi nhớ hồi trước qua đây chơi toàn thấy quá trời ông bà bác ngồi xem ti vi.” Bách Vũ cười nói.
“Đó là hồi hè.” Yến Khinh Nam bưng dĩa trái cây ướp lạnh đã xắt gọn ghẽ, “Có điều hòa cũng mát mẻ.”
Anh ngồi xuống cạnh Thẩm Cảnh Viễn, ghim một miếng dưa lưới đút tới miệng y.
Thẩm Cảnh Viễn cắn miếng dưa, nói ngọt quá.
Bách Xuân ngồi kế bên chứng kiến toàn bộ diễn biến, cũng tự ghim một miếng thật bự cho vào miệng, to giọng cảm thán: “Ngọt quá trời —— “
“Em gái cậu bị làm sao đấy?” Yến Khinh Nam nhìn Bách Vũ, “Nói chuyện có nhịp điệu vậy?”
“Anh Thẩm xem nhé!” Bách Xuân lên án anh, “Yến Khinh Nam ảnh toàn đối xử với em gái kiểu đó riết.”
Thẩm Cảnh Viễn vòng tay ra sau hông Yến Khinh Nam, cười nắc nẻ.
Gặp nhau cuối năm không đặc sắc lắm, chủ yếu mấy khách mời trò chuyện rất thú vị, Thẩm Cảnh Viễn bị chọc cười rất thích thú.
Ngồi với nhau được hơn một tiếng, Bách Xuân than thở chán chê đòi đánh mạt chược, đúng dịp có bốn người vừa in một bàn.
Bây giờ Thẩm Cảnh Viễn đã chơi rất khá rồi, nghe Bách Xuân kể cô nàng cũng chơi với bạn cùng trường mấy lần, thêm cả có mặt y ở đây Yến Khinh Nam sẽ không đánh ác tay, cuối cùng không ai thua thiệt gì mấy.
Gần mười hai giờ, bàn mạt chược tan, bốn người thay quần áo ra đường nhìn dãy tòa cao ốc ở bờ bên kia.
Yến Khinh Nam cảm thấy cũng sắp đến giờ, mở điện thoại ra xem, đoạn lên tiếng: “Mười hai giờ rồi.”
Trên tòa cao ốc xuất hiện dòng chữ Chúc mừng năm mới.

Bách Vũ ngửa lên trời gào thật to: “Chúc mừng năm mới!”
Bách Xuân cũng giơ tay lên tiếp lời: “Aa, chúc mừng năm mới!”
Yến Khinh Nam vòng tay qua eo Thẩm Cảnh Viễn, kéo y về sát bên mình, ghé vào tai y: “Cục cưng, chúc mừng năm mới.”
Hai chữ cục cưng này dội thẳng tới làm tai Thẩm Cảnh Viễn tê dại đi, mấy mươi năm qua chẳng ai từng gọi y như vậy, thình lình nghe thế thật chịu không nổi mà.
Anh còn cắn vành tai y.

Bách Xuân đứng kế Thẩm Cảnh Viễn nhưng không thấy rõ Yến Khinh Nam đang làm gì, cũng biết thừa hai người này đang quấn quýt chim chuột.

Cô nàng hạ mắt quay đi, lầm bầm trong miệng, hứ cái đôi tình nhân kia tui không nhìn đâu à nha.
Bách Xuân và Bách Vũ đều đang quay lưng lại, ngu gì mà không hôn.

Thẩm Cảnh Viễn nghiêng đầu tìm đến bờ môi của anh, hai người cùng trao nhau một chiếc hôn ngắn ngủi.
“Anh Nam à, chúc mừng năm mới, mong rằng…” Thẩm Cảnh Viễn ngưng tiếng vài giây, “Mong rằng mỗi năm qua đi đôi ta có thể đón Tết bên nhau.”
Yến Khinh Nam kề trán mình lại gần Thẩm Cảnh Viễn, đáp: “Được.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.