Bạn đang đọc Anh Biết Mình Sắp Mất Em – Chương 29
Bộ dạng Yến Khinh Nam lúc này làm Thẩm Cảnh Viễn đau lòng, tay còn lại day day thái dương anh, muốn làm anh thấy dễ chịu hơn một chút.
Yến Khinh Nam lại nhắm mắt, nửa bên mặt vùi vào lòng bàn tay y.
“Buồn ngủ thì về nhà ngủ ngon nhé?”
Trước khi đến đây, Thẩm Cảnh Viễn hoàn toàn không ngờ Yến Khinh Nam uống say xong lại dính mình như vậy.
Lúc bị kéo lại gần y đã ngửi được mùi rượu rất nồng nặc trên người Yến Khinh Nam.
Nghĩ kỹ thì đúng thật Thẩm Cảnh Viễn chưa từng thấy bộ dạng say khướt của anh, vài lần uống rượu ít ỏi có sự chứng kiến của y anh đều không say.
Thẩm Cảnh Viễn không kìm được ngoái đầu nhìn bàn ăn trong căn phòng.
Chiếc bàn lớn vẫn chưa được dọn, y lướt mắt một cái cũng đủ hiểu bữa tối nay đã thảm khốc cỡ nào.
Uống toàn rượu trắng, trên bàn ngả nghiêng lô lốc chai những chai, số ít đổ tháo dưới chân bàn.
Thẩm Cảnh Viễn ngồi thẳng xuống bên cạnh, Yến Khinh Nam tự nhiên đổ ập vào ngực y.
Cái đầu đinh ngắn cũn tự tay Thẩm Cảnh Viễn cạo kia bây giờ sượt qua cổ y, làm y ngứa ngáy đến tê dại.
“Anh Nam, ngủ như vậy lát nữa bị cảm mất.” Thẩm Cảnh Viễn nâng vai anh lên.
Hồi lâu sau, Yến Khinh Nam mới ậm ừ đáp lời.
Anh mở mắt, đôi ngươi đã trông rõ ràng hơn nhiều, chắc tỉnh táo được đôi chút.
Thẩm Cảnh Viễn tranh thủ đỡ anh dậy.
Yến Khinh Nam nắm ngược lại cánh tay y, trầm giọng: “Tôi đi được.”
Rượu ngấm một lúc, dù sau đó tỉnh táo nhưng triệu chứng khó chịu vẫn rõ rệt.
Ngày trước Thẩm Cảnh Viễn cũng từng kinh qua không ít bàn nhậu vì xã giao công việc, nhớ rất kỹ cảm giác này.
May mà Yến Khinh Nam thật sự tự đi được, không thì chắc chắn Thẩm Cảnh Viễn đỡ anh không nổi.
Trên đường ra ngoài Yến Khinh Nam cứ khư khư nắm lấy cánh tay Thẩm Cảnh Viễn.
Nếu tốc độ anh không chậm chạp hẳn đi vì uống nhiều, mặt cũng không phiếm đỏ thì chỉ sợ ai đi ngang qua cũng tưởng Thẩm Cảnh Viễn mới là người đi không nổi.
A Dịch đứng ngoài cửa nhà hàng chờ họ, nghe tiếng bước chân thì quay lại: “Anh Thẩm, em tiễn bạn anh về trước rồi.”
“Ừm.” Thẩm Cảnh Viễn gật gật đầu.
A Dịch lia mắt xuống bắt gặp hai bàn tay Yến Khinh Nam, còn tưởng anh uống nhiều cần người đỡ nên mới bước tới định phụ một tay.
Nào ngờ cậu bị Yến Khinh Nam giơ tay chặn: “Anh tỉnh.”
“Đi thôi.” A Dịch thu tay về, chỉ cười cười không nói gì thêm.
Sợ là mấy trăm năm mới thấy Yến Khinh Nam làm trò cười một lần, A Dịch đi đằng trước cứ hở chút lại quay đầu.
Yến Khinh Nam chóng mặt chứ vẫn nhìn thấy trước mặt có cái gì, anh hỏi A Dịch: “Cậu đang làm trò gì?”
A Dịch lập tức đảo mắt nhìn thẳng.
A Dịch lái xe, Thẩm Cảnh Viễn với Yến Khinh Nam ngồi hàng ghế sau.
Anh lên xe trước, yên vị rồi cũng không dựa người vào cửa xe.
Lúc Thẩm Cảnh Viễn bước lên thậm chí anh còn đưa tay dìu y, chờ y vào được một nửa lại chống lưng y bằng tay kia.
Đấy, còn say mà.
Thẩm Cảnh Viễn đóng cửa xong A Dịch ngoái đầu nhìn, sợ Yến Khinh Nam làm gì đó quá mức.
Y phát hiện ánh mắt của A Dịch, nói với cậu: “Không sao đâu, lái xe đi.”
Yến Khinh Nam vẫn im ắng không nói gì, nhưng Thẩm Cảnh Viễn nhìn ra anh không được thoải mái, định nói chuyện làm phân tán sự chú ý của anh: “Hôm nay anh đi bàn chuyện khách sạn à?”
“Ừ.” Yến Khinh Nam dựa đầu vào ghế ngồi, “Hôm nay coi như xong chỗ ông tổng rồi, mấy việc sau này giao cho người khác giải quyết.”
Nói đến đây, Thẩm Cảnh Viễn không nhịn được đề cập: “Sao bây giờ anh lại tính chuyện làm lớn?”
Yến Khinh Nam dừng lại vài giây, đáp: “Muốn làm thôi, cảm thấy đã đến thời điểm rồi.”
“Tôi đã cho rằng sẽ luôn sống như vậy.
Thật ra nếu như anh đã thích, vậy thì cuộc sống như bây giờ có gì không tốt đâu?” Thẩm Cảnh Viễn đối diện với Yến Khinh Nam thật gần.
Họ nói chuyện với âm lượng rất nhỏ, gần như chỉ có người còn lại mới nghe thấy.
Thẩm Cảnh Viễn nghiêng đầu, y trông thấy đôi mắt đỏ quạch rất kiệt quệ của anh.
Đã ngoài ba mươi rồi, có những lần mỏi mệt khó mà tránh khỏi.
Y nghĩ từ ngày tối nghiệp học viện cảnh sát và từ chối sắp xếp của gia đình, tự kinh doanh Bên rìa dốc đá đến bây giờ chắc hẳn là một chuyện vô cùng khó khăn với anh.
Muốn bắt tay vào làm chuyện khó khăn ngần ấy, có lẽ là vì sự ổn định và thanh nhàn giờ này.
Yến Khinh Nam hạ tay mình trên mái tóc Thẩm Cảnh Viễn, ngả nghiêng trái phải.
Anh mỉm cười, lắc đầu thật khẽ rồi chậm rãi đáp lời: “Không tốt.”
Bởi vì có thể sẽ không có em.
Thẩm Cảnh Viễn vẫn đang nhìn anh, đèn đường ngoài cửa xe lướt qua trôi tuột về sau, ánh sáng chập chờn chớp tắt trong đôi mắt.
Yến Khinh Nam thừa nhận mình không chịu được ánh mắt ấy, anh dời tầm nhìn đi, chỉ ra ngoài: “Tôi mở cửa sổ.”
Cửa kính chỉ hé ra một khe nhỏ, gió thổi thốc vào buốt lạnh, không còn ngột ngạt nữa.
Yến Khinh Nam nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ trong chốc lát, đoạn quay đầu, lẳng lặng nắm chặt tay Thẩm Cảnh Viễn.
Y không nhúc nhích, chỉ cúi đầu.
Tay của một người uống rượu rất nóng, nhưng tay Thẩm Cảnh Viễn lại rất lạnh.
Yến Khinh Nam ủ kín cả đường, mãi mới ấm lên.
Gầm xe của Yến Khinh Nam khá cao, Thẩm Cảnh Viễn xuống xe rồi dựa vào cửa chờ Yến Khinh Nam.
Anh đi xuống, vừa bước được một bước đã lảo đảo, làm y sợ đến mức lao tới ôm anh từ phía sau.
A Dịch cũng vừa vòng qua từ đầu xe, nhìn điệu bộ thế này định lên giúp một tay.
Yến Khinh Nam lại đứng vững, xua tay nói: “Không sao.”
Khó lắm mới được dịp anh nói mà chẳng ai tin.
Thẩm Cảnh Viễn cứ theo sau anh ở khoảng cách bất cứ lúc nào cũng có thể đưa tay chạm được.
A Dịch vào sảnh pha nước mật ong, Y và Yến Khinh Nam cùng vào phòng anh.
Yến Khinh Nam nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác ngoài của bộ com lê ném ra đất, ngồi phịch xuống sô pha.
Thẩm Cảnh Viễn xoay người nhặt áo anh lên, huých huých anh: “Anh đi tắm đã, tôi chờ anh tắm xong rồi đi.”
Yến Khinh Nam không nói năng gì, vậy mà đứng lên cầm quần áo đi tắm rửa thật.
Thẩm Cảnh Viễn nhân lúc rảnh tay nhắn tin Wechat cho Giản Đông, hỏi anh ta về tới nơi chưa.
Nhà Giản Đông ở xa hơn, anh ta nhắn mình vừa về tới, hỏi Yến Khinh Nam thế nào.
Thẩm Cảnh Viễn: [ Rốt cuộc đêm nay mấy cậu uống bao nhiêu? Tôi thấy lúc cậu về cũng có say mấy đâu.
]
Giản Đông trả lời bằng tin nhắn thoại: “Tôi làm gì uống nhiều bằng ông chủ Yến, có mấy ông cứ đè anh ấy ra mà mời rượu.
Trên bàn có nghe mấy người họ nói nhà ông chủ Yến làm sao làm sao đó, cậu biết chuyện gia đình ông chủ không? Không biết thì tôi không nói nữa.”
Thẩm Cảnh Viễn: [ Biết đại khái, bố mẹ anh ấy làm kinh doanh.
]
Giản Đông trả lời: “Ai đúng đúng đúng đúng, đàn anh đàn chị cả.
Chắc là mấy người này thấy chướng mắt kiểu con cháu đời thứ hai như ông chủ Yến, uống rượu cái bắt đầu giở chứng, làm khó làm dễ không muốn đưa mảnh đất đó vào tay người ta, không thì không nuốt trôi cục tức.
Cơ mà chuyện của ông chủ Yến tôi thấy cậu đừng lo.”
Giản Đông nói tới đây thì đứt đoạn, sau đó tiếp tục: “Tôi cảm thấy ông chủ Yến là kiểu người sớm muộn cũng có ngày trả về bằng hết.”
Thẩm Cảnh Viễn chỉ ừm một tiếng.
Giản Đông uống say sẽ nói rất nhiều, anh ta cảm thán tiếp: “Hồi còn trẻ tính cách tôi mà được như ông chủ Yến, thì bây giờ đã chẳng đến nỗi phải nghĩ mua căn nhà to bao nhiêu bố mẹ vợ mới hài lòng.
Ông chủ Yến liều thật…!Tôi thấy đã là đàn ông thì phải thế, trong lòng có thước đo cái gì cũng chừng mực nắm chắc vào tay.
Mà cũng cần biết chịu đựng nhẫn nhịn một tí, tôi thấy ông chủ Yến thảm quá.”
Thẩm Cảnh Viễn nghe xong thoáng ngừng một lát, sau đó mới trả lời cậu cũng đã tốt lắm rồi, đừng tạo áp lực cho bản thân.
Giản Đông lại gửi tin nhắn thoại tới, giọng nói rõ ràng có phần nghẹn ngào, anh ta nói người anh em của tôi, nếu chuyện bất ngờ không xảy đến, cậu cũng sẽ là một người như vậy.
Lần này cả hai đều không nói gì, lát sau Thẩm Cảnh Viễn cũng gửi tin nhắn thoại cho Giản Đông: “Đừng nghĩ nữa Đông Tử, có bất ngờ xảy ra thì tôi cũng sẽ là người như vậy.
Thật đấy.”
Giọng Giản Đông đã trở về trạng thái bình thường, chí ít nghe không ra gì khác.
Anh ta nói: “Dù thế nào cũng đừng quên còn có bọn tôi ở đây.
Thật.”
Trò chuyện với nhau mấy câu xong, Thẩm Cảnh Viễn ngồi trên sô pha đờ ra hồi lâu.
Thật ra y chẳng đang nghĩ ngợi gì, bây giờ cứ giống hệt mấy người say rồi vậy, không nghĩ gì nổi.
Đến tận khi A Dịch mở cửa vào đưa nước mật ong, Thẩm Cảnh Viễn mới lấy lại tinh thần.
A Dịch thấy sắc mặt y không ổn lắm, hỏi y: “Anh Nam không sao chứ anh?”
“Đang tắm.” Thẩm Cảnh Viễn hếch cằm về phía phòng vệ sinh, “Để chút nữa anh ấy ra uống.”
“Ngày xưa anh Nam uống rất được thật, mà mấy năm rồi không có việc gì phải uống.
Chắc hôm nay hơi quá chén, nếu anh Nam có làm gì không phải anh đừng để bụng.” A Dịch nói.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Cảnh Viễn nghe A Dịch nói dài thế này.
Y nghe xong khẽ bật cười, lắc đầu: “Sao anh lại…”
Nói tới đây thì Yến Khinh Nam bước ra, hai người không nói tiếp.
Yến Khinh Nam đi tới uống một hớp nước mật ong, đưa ly cho A Dịch cầm ra ngoài.
Anh vừa tắm xong, trên cơ thể thoang thoảng hương sữa tắm hòa lẫn với rượu thơm, nhẹ nhàng dễ chịu.
Thẩm Cảnh Viễn thấy anh có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, bèn nói: “Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi lên trước.”
Yến Khinh Nam đáp được, nhìn Thẩm Cảnh Viễn mới đi vài bước lại quay về.
“Anh ngủ cho ngon, thời gian này đã vất vả rồi.”
Cuối cùng Yến Khinh Nam cũng nghỉ ngơi.
Thời gian sau đó Giản Đông có ít thời gian rảnh, bắt đầu thường xuyên tìm gặp Thẩm Cảnh Viễn hỏi han bàn bạc chuyện hôn lễ.
Phần lớn việc người lớn đã lo liệu hết, Giản Đông chỉ tới bàn bạc chuyện nhẫn cưới với váy áo.
Sáng sớm hôm nay Giản Đông hồ hởi gửi tin nhắn thoại cho Thẩm Cảnh Viễn, nói lễ cưới ấn định xong xuôi rồi.
Thẩm Cảnh Viễn gửi lì xì qua, Giản Đông không nhận ngay, hỏi y: “Đi lượn phố với tôi ok không?”
Không đi cũng chỉ quanh quẩn trong phòng cả ngày, đương nhiên Thẩm Cảnh Viễn đồng ý.
Giản Đông lái xe tới đón, Thẩm Cảnh Viễn chờ chừng một tiếng, Giản Đông bảo mình tới ngay đây.
Sáng nay ra ngoài dạo bộ mua hoa, Thẩm Cảnh Viễn không thay đồ, khoác thêm cái áo khoác nữa rồi đi luôn.
Y xuống lầu, đang đi trên cầu thang thì nghe thấy giọng Giản Đông.
“Đông Tử.” Thẩm Cảnh Viễn gọi bạn mình.
Giản Đông quay lại, Thẩm Cảnh Viễn mới nhìn thấy Yến Khinh Nam đứng phía sau.
“Tới rồi đây, đi thôi.” Giản Đông vẫy vẫy tay với Thẩm Cảnh Viễn, sau đó nói với Yến Khinh Nam: “Vậy chào ông chủ Yến, bọn tôi đi trước.”
“Được, các cậu cố gắng chọn cho hợp ý.” Yến Khinh Nam vừa nói vừa nhìn Thẩm Cảnh Viễn.
Lúc lướt qua anh Thẩm Cảnh Viễn dừng lại, gọi một tiếng: “Anh Nam.”
“Ừ.” Yến Khinh Nam cười, “Đi đi.”
Giản Đông kiếm Thẩm Cảnh Viễn chủ yếu là đi mua nhẫn, mà mắt thẩm mỹ của anh ta cũng chỉ ở trình độ hạng bét thôi, sợ không chọn được mẫu đẹp.
Với cả có Thẩm Cảnh Viễn ở bên thì làm gì anh ta cũng thấy đáng tin cậy, thế là gọi bạn mình theo.
“Đêm qua tôi đo cỡ ngón áp út của A Tử rồi.” Giản Đông nói tới đây phì cười, “Suýt thì làm em nhà tỉnh giấc.”
“Chúng ta mua ở đâu đây?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi, mở bản đồ cho Giản Đông.
“Qua trung tâm thương mại đi, bên bia giải phóng ấy.” Giản Đông nói.
Băng qua cầu Đông Thủy Môn sông Trường Giang là gần tới bia giải phóng.
Ban ngày cây cầu này xem chừng không có gì đặc biệt, nhưng Thẩm Cảnh Viễn biết ban đêm nó đẹp đến thế nào.
Nãy giờ cửa xe vẫn hé ra, Giản Đông thấy Thẩm Cảnh Viễn ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Gió thổi thế có lạnh không?”
“Vậy đóng vào đi.” Thẩm Cảnh Viễn dựa vào cửa sổ xe.
“Nãy tôi còn định kêu ông chủ Yến đi chung, tôi cứ cảm thấy anh ấy giỏi cực.” Giản Đông nhịp nhịp ngón tay lên vô lăng.
“Cậu là fanboy của anh ấy hả?” Thẩm Cảnh Viễn buồn cười, “Vậy sao không kêu?”
“Nghĩ cho cậu còn gì.” Giản Đông ngó Thẩm Cảnh Viễn, “Chiếu theo Quan Huyên thì chắc không thích kiểu như Yến Khinh Nam…!nhỉ?”
“Hai người họ không giống nhau.” Thẩm Cảnh Viễn nhìn thẳng về phía trước, “Đừng so sánh.”
“Ok.” Giản Đông nói: “Cậu có làm gì thì tôi cũng ủng hộ.”
Chạy xe hơn hai mươi phút là tới nơi, Giản Đông đã tìm hiểu một lượt, dẫn Thẩm Cảnh Viễn dạo qua mấy cửa hàng vàng bạc đá quý, cũng lựa được vài mẫu không tệ lưu lại so sánh.
Cuối cùng vẫn còn hai chiếc nhẫn, một chiếc bằng vàng không đính đá quý rất trang nhã, chiếc còn lại có kiểu dáng tương đối hiện đại, trông trẻ trung hơn.
Thẩm Cảnh Viễn cũng không chọn được, để Giản Đông quyết định.
Nhưng Giản Đông là người mắc chứng khó chọn lựa, anh ta khoanh tay huých huých Thẩm Cảnh Viễn, nói: “Hay là cậu hỏi ông chủ Yến giùm tôi đi?”
Thấy Thẩm Cảnh Viễn hơi do dự, Giản Đông tiếp tục khuyên nhủ: “Thêm người thì thêm được ý kiến mà.”
“Ừm.” Thẩm Cảnh Viễn chụp hai chiếc nhẫn gửi cho Yến Khinh nam.
Anh nhanh chóng trả lời, nói mình thích chiếc thứ hai.
Sau đó anh còn gửi tin nhắn thoại trình bày lý do mình chọn, làm Giản Đông nghe tới mức bị thuyết phục, kéo Thẩm Cảnh Viễn quay về mua.
Giản Đông trả tiền lấy nhẫn, Thẩm Cảnh Viễn đứng bên nhắn tin với Yến Khinh Nam.
Yến Khinh Nam: [ Lát nữa có đi mua gì nữa không? ]
Thẩm Cảnh Viễn: [ Chắc là không đâu, hôm nay chỉ mua nhẫn thôi.
Tôi nghĩ chút nữa còn phải giúp cậu ấy chuẩn bị kết hoạch cầu hôn.
]
Yến Khinh Nam: [ Được.
Em và Giản Đông đi có mệt không? ]
Thẩm Cảnh Viễn: [ Tôi đang ngồi chờ cậu ấy, bọn tôi sắp về rồi.
]
Yến Khinh Nam: [ Vậy về đây ăn cơm chứ? ]
“Được rồi Viễn…” Giản Đông thấy y mê mẩn chăm chăm vào điện thoại, sợ làm y giật mình nên từ từ lên tiếng.
“Ừm.” Thẩm Cảnh Viễn đứng dậy, nói: “Ông chủ Yến của cậu hỏi chúng ta có muốn về đó ăn cơm không.”
“Ăn chứ.” Giản Đông huých vào vai Thẩm Cảnh Viễn, “Sao lại không ăn.”
Lúc hai người lái xe về vẫn còn khá sớm, A Dịch và Mạn Mạn đều đang ở ngoài sảnh.
Vừa gặp hai người họ đã nói Yến Khinh Nam đang trong bếp.
Giản Đông và Thẩm Cảnh Viễn cùng vào định chào hỏi, đến ngoài cửa chợt trông thấy bóng lưng đeo tạp dề của Yến Khinh Nam.
Anh nghe thấy tiếng động đi lại, ngoái đầu: “Về rồi à?”
“Phải phải, phiền ông chủ Yến còn nấu cơm cho bọn tôi nữa.” Giản Đông thật không ngờ Yến Khinh Nam mời mình đến ăn bữa cơm tự tay anh nấu.
“Bình thường cũng thế thôi.” Yến Khinh Nam lau tay bằng chiếc khăn treo bên cạnh, “Không phiền.”
“Được rồi.” Thẩm Cảnh Viễn nói với Giản Đông, “Cậu ra ngoài trước đi, ở đây mới là thêm phiền ấy.”
Yến Khinh Nam nhìn Giản Đông cười, Giản Đông chẹp miệng ok, chào hỏi Yến Khinh Nam một tiếng rồi đi.
Thẩm Cảnh Viễn vào bếp, kéo ngăn tủ lấy tạp dề ra, vừa đeo vào vừa hỏi: “Có gì tôi làm được không?”
“Em còn quen chỗ này hơn cả tôi cơ à?” Yến Khinh Nam thấy y đưa tay ra sau thắt dây tạp dề, bước lại giúp đỡ.
Anh vừa mới rửa đồ ăn, tay còn ướt nước và lạnh buốt.
Thẩm Cảnh Viễn thình lình chạm phải chợt hít vào một hơi, phát ra tiếng kêu dính nhão bé xíu.
Tay vẫn đang chạm vào nhau, tiếng kêu của Thẩm Cảnh Viễn làm hai người cùng đơ ra.
Nếu như bình thường vốn chẳng hề có gì lạ, nhưng với hai con người hết lần này đến lần khác cứ tiếp xúc gần gũi với nhau thì lại là tâm tư mưu đồ thiếu trong sáng.
Yến Khinh Nam vẫn giúp y thắt tạp dề lại, chỉ là mãi không buông tay, ngón tay quấn chặt vào tay Thẩm Cảnh Viễn, trán tì trên vai y cúi xuống nhìn tay của hai người.
“Tay anh lạnh quá.” Giọng Thẩm Cảnh Viễn căng lên, chậm rãi bắt lấy vuốt ve.
“Tôi biết.” Yến Khinh Nam cười khẽ, “Tôi nghỉ một lát.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Cảnh Viễn nói với Yến Khinh Nam anh vất vả rồi, khoảnh khắc ấy trái tim như bị xuyên thâu vậy.
Edit: tokyo2soul.