Anh Biết Mình Sắp Mất Em

Chương 26: Anh Vùi Đầu Cắn Vào Bờ Môi Thẩm Cảnh Viễn


Bạn đang đọc Anh Biết Mình Sắp Mất Em – Chương 26: Anh Vùi Đầu Cắn Vào Bờ Môi Thẩm Cảnh Viễn


Chơi bời xong, cả hai lên đường về khi trời đã rạng sáng.
Thẩm Cảnh Viễn tỉnh táo lái xe, Yến Khinh Nam vùi người trong ghế phó lái, vì mệt chứ không phải vì say.
Anh cũng không uống bao nhiêu, uống rượu mà không ai uống cùng cũng không có ý nghĩa gì.

Hai chai champagne chưa khui hết còn gửi lại cho Trác Tầm.
Lúc vừa tan ai nấy đều nóng hừng hực, ra đến trời đông rét buốt mới mặc đồ khoác trên tay vào.
Thẩm Cảnh Viễn mở nhạc trong xe, vặn âm lượng rất nhỏ.
“Nói chuyện chút chứ?” Yến Khinh Nam hỏi.
“Anh cứ nói đi.” Thẩm Cảnh Viễn vẫn dồn chú ý vào đường sá phía trước, “Anh nói tôi có làm lơ bao giờ.”
Yến Khinh Nam cười: “Nếu thật như thế thì tốt rồi.”
Thẩm Cảnh Viễn biết anh có ý gì.
“Bao lâu anh về thăm bố mẹ một lần?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
“Tùy xem bận hay rảnh rỗi, hoặc là trong nhà có chuyện gì không.” Yến Khinh Nam đáp, “Em thấy tôi về thường xuyên vì đợt rồi mẹ tôi bệnh, tôi có về một lần, lần này cũng về để thăm bà.”
Nhắc tới bệnh là Thẩm Cảnh Viễn thấy hơi áp lực, hỏi anh: “Nghiêm trọng không?”
Yến Khinh Nam ngẩng đầu lên rồi lại lần nữa ngả người xuống, đổi tư thế ngả lưng dễ chịu hơn.
“Không nghiêm trọng, bố mẹ tôi cũng đã tầm sáu mươi rồi, cơ thể chắc chắn sẽ có vấn đề, cứ kiểm tra trị liệu định kỳ là ổn.”
Thẩm Cảnh Viễn đáp: “Ừm, vậy thì tốt quá.”
Yến Khinh Nam chợt ý thức đáng ra mình không nên nhắc tới chuyện này, chẳng phải lại làm Thẩm Cảnh Viễn nghĩ ngợi lung tung à.
Không ngờ một lát sau Thẩm Cảnh Viễn tự gợi chuyện: “Tôi cũng phải tái khám đúng lịch mới được.”
“Tôi biết, lần trước Hà Cẩn đã nói rất chi tiết với với tôi rồi.” Yến Khinh Nam trả lời.
“Cảm giác thế nào?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi anh.
“Cảm giác thế nào ấy hả?” Yến Khinh Nam chớp mắt liên tục, nghiêm túc suy nghĩ.
“Không tả thành lời được, chỉ là khó chịu, bao nhiêu năm rồi không khó chịu đến như vậy.”
Mãi lâu sau, Thẩm Cảnh Viễn mới “Ừm” một tiếng.
“Em thì sao?” Yến Khinh Nam nhìn y, “Lúc vừa hay tin em cảm giác thế nào?”
“Không có cảm giác gì cả.” Vẻ mặt Thẩm Cảnh Viễn rất bình tĩnh, “Chuyện người ta gặp phải mình nhìn vào thì thấy thổn thức biết bao nhiêu, nhưng đến lượt mình lại chẳng có cảm giác gì.”
“Thật ra là không biết phải làm gì đây, đúng không.” Yến Khinh Nam nói ra giúp y.
“Đi bước nào hay bước ấy.” Thẩm Cảnh Viễn nói, “Căn bệnh này của tôi thoạt nghe có vẻ như chỉ còn đường chết, nhưng nếu chữa trị ổn định thì vẫn có khả năng sống rất lâu, đành chỉ biết trông vào vận may xem thế nào.”
Thẩm Cảnh Viễn tự nói rồi tự cười: “Lạ lùng thật đấy, sao lại có căn bệnh như vậy nhỉ.”
Một lần phát tác đột ngột có thể lấy mạng y ngay lập tức, nếu cứ từ từ chậm rãi, trừ vài triệu chứng và một số việc phải chú ý thường xuyên ra, hình như không còn gì.
Không có gì là giống đang đếm ngược.
“Lúc mới đến đây em rất kỳ lạ.” Yến Khinh Nam nhớ lại những ngày đầu tiên mình gặp Thẩm Cảnh Viễn, “Vừa đến đã muốn ở ba mươi ngày, trông còn có vẻ không dám chắc nữa.

Em còn mua hoa, mua rất nhiều hoa mà tất cả chỉ để cho bản thân.


Làm gì có ai mua như em, xài thoáng lắm đây, gia đình phải giàu có cỡ nào.

Ban đầu tôi còn tưởng em chạy tới đây theo đuổi ai, sau này thì thấy không phải.”
Yến Khinh Nam đã tìm ra nửa đoạn sau mà anh không nói ra trong bệnh viện.
Có vẻ không dám chắc là bởi vì thật sự không thể chắc chắn, tiêu xài rất sẵn tay là bởi vì ngày sau có lẽ sẽ chẳng thể tiêu phí nữa.
Y chỉ đến có một mình, cũng dự định chỉ ra đi một mình.
“Sao kỳ lạ cơ? Tôi cứ tưởng anh kinh doanh khách sạn thì kiểu người nào cũng gặp rồi.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
“Đã gặp rất nhiều kiểu người rồi.” Yến Khinh Nam giống như đang tự lẩm nhẩm với chính mình hơn, “Chưa thấy ai như em.”
Sau đó anh không nói gì nữa.
Lái xe vào bãi giữ xe của khách sạn, Thẩm Cảnh Viễn tháo dây an toàn, lúc Yến Khinh Nam muốn đẩy cửa ra thì khóa xe lại.
“Anh Nam.” Thẩm Cảnh Viễn không nhìn anh, “Tôi muốn nói lại lần nữa, anh phải hiểu bản thân đang làm điều gì.

Tôi là người mà ngay cả tương lai cũng không thể xác định được, không thể nào cùng anh nói về chuyện mai sau.”
“Tôi biết.” Yến Khinh Nam vẫn khoác tay trên cánh cửa, “Em đừng khuyên tôi, có một số việc chỉ bản thân mình mới hiểu rõ được, nên tôi cũng sẽ không khuyên giải em.

Điều duy nhất tôi muốn nói với em là, chí ít đến giây phút này tôi chưa từng hối hận, tôi mong rằng dù kết quả có ra sao, em cũng hãy đừng hối hận, nhất là đừng hối hận thay phần tôi.

Tôi thật sự không cần đâu, em à.”
Thẩm Cảnh Viễn mở khóa xe.
“Em về ngủ trước đi, đừng thức khuya.” Yến Khinh Nam nói, rút một điếu thuốc từ trong túi áo khoác ra, “Tôi đi hút điếu thuốc rồi lên sau.”
“Được.” Thẩm Cảnh Viễn xuống xe.
Lúc gần đến nơi y mới ngoái lại đưa mắt nhìn.

Yến Khinh Nam vẫn còn ở chỗ đậu xe, nhưng cửa sổ bên ghế phụ mở ra.
Yến Khinh Nam gác tay lên, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh, làn khói mù trôi nổi lập lờ.
Tối hôm đó, Thẩm Cảnh Viễn gần như thức trắng.

Nhắm mắt lại trong đầu y chỉ toàn là bóng hình Yến Khinh Nam hút thuốc ấy, y chẳng thể nào tống nó ra khỏi đầu được, cũng không muốn tống đi cho lắm, cứ biếng nhác đến khi trời đã sáng rõ.
Sáng sớm Thẩm Cảnh Viễn ra ngoài, không quên xách theo hai bó hoa mình cực khổ hì hục gói ghém chiều tối hôm qua sang tiệm.

Triệu Khả Tâm vừa mở cửa, thấy y đến lập tức lớn tiếng chào hỏi.
“Anh qua sớm thế? Hôm nay muốn tự cắm hoa hả anh?” Triệu Khả Tâm bước tới, nhìn thấy món đồ trong tay y, “Anh đem đi vứt hả? Bên kia có thùng rác ấy.”
Thẩm Cảnh Viễn cười chịu không nổi, giơ bó hoa khô lên.


Triệu Khả Tâm sửng sốt, đoạn hỏi y: “Anh làm đấy à?”
“Ừm, làm hồi tối qua.

Mà xem ra chắc không ổn rồi.” Thẩm Cảnh Viễn đảo mắt nhìn tứ phía, tìm cái thùng rác Triệu Khả Tâm vừa đề cập đến ban nãy, nói chắc vẫn phải vứt đi thôi.
“Ấy đừng đừng.” Triệu Khả Tâm cản y lại, “Ban nãy em chưa thấy rõ, dùng được, cho em đi.”
Thế là Thẩm Cảnh Viễn hết sức áy náy đưa bó hoa dúi trong ngực cho Triệu Khả Tâm, đoán chừng cô phải ráng mà kiếm cách dùng.
“Em chỉnh lại một tí rồi làm đồ trang trí.”
“Ừm.” Thẩm Cảnh Viễn nhìn Triệu Khả Tâm nhận lấy, nhắc nhở: “Phải tỉa tót lại một chút nhé.”
“Anh tới lấy hoa à? Ngồi đi.” Triệu Khả Tâm kéo cái ghế bên cạnh ra, Thẩm Cảnh Viễn ngồi xuống.
Hoa cho ngày hôm nay Thẩm Cảnh Viễn chưa từng thấy bao giờ, từng đóa từng đóa nở rộ như cánh bướm vậy.
Sáng Triệu Khả Tâm cũng không bận quá nhiều việc, cô ngồi xuống bày cho Thẩm Cảnh Viễn vài kiểu cắm mới.

Thẩm Cảnh Viễn hơi thất thần, có Triệu Khả Tâm giúp một tay nhưng thành phẩm sau cùng cũng không được đẹp cho lắm.
Lúc cầm giỏ hoa ra về, Thẩm Cảnh Viễn hỏi: “Bữa trước anh có mua một tháng hoa, hôm nay còn dư mấy ngày em nhỉ?”
Triệu Khả Tâm nghe anh nói vậy thì thoáng ngưng lại, cô nói: “Mấy ngày anh không ở đây tụi em cũng không gửi hoa.

Anh còn là bạn bè của anh Nam nữa, cứ khoan tính chuyện này đã.”
“Không phải vấn đề tiền bạc.” Thẩm Cảnh Viễn nói, “Phiền em xem lại giúp anh.”
“Vậy anh chờ một lát.”
Thẩm Cảnh Viễn đã nói tới vậy, Triệu Khả Tâm không còn đường từ chối nữa.
Cô tính toán trên điện thoại một lúc rồi nói: “Anh Thẩm, không còn thừa anh ạ.”
“Được.” Thẩm Cảnh Viễn một tay cầm giỏ hoa, tay còn lại nhét vào túi quần chuyển thêm tiền cho Triệu Khả Tâm.
“Cảm ơn em.” Y gật đầu, nói cảm ơn rồi đi.
Lúc về có mấy công nhân đứng trong sảnh, A Dịch đang trao đổi gì đó với họ.
Thẩm Cảnh Viễn gật đầu thay câu chào hỏi, lên cầu thang thì tình cờ bắt gặp Yến Khinh Nam khiêng một cái tủ rất to.

Y đưa tay đỡ một nửa, hai người không ai nói với nhau câu nào, cùng nhau khiêng chiếc tủ nọ xuống tới nơi.
Chỉ đỡ một nửa trọng lượng mà Thẩm Cảnh Viễn đã thấy rất nặng.

Y khó khăn đặt tủ xuống rồi mới hỏi Yến Khinh Nam: “Lưng anh không đau à?”
Lời này có hơi đột ngột, thế nhưng Yến Khinh Nam thích nghe.
“Quên mất.” Yến Khinh Nam còn cười, “Bây giờ thì thấy hơi hơi.”
Vốn Thẩm Cảnh Viễn không muốn tỏ ra mình rất quan tâm đến Yến Khinh Nam, nhưng câu chuyện đã đi đến đây rồi, xúc động nhất thời, y lập tức đi qua vỗ vào cánh tay anh: “Anh bao lớn rồi, có tí chuyện như vậy cũng quên cho được.”

Yến Khinh Nam nghe không rõ, đưa tay xoa xoa gáy y, đáp: “Cái gì…!anh Nam đâu đã già.”
Thẩm Cảnh Viễn cũng biết mình lỡ lời, thực ra những lời vừa rồi đã vượt quá giới hạn quan hệ giữa hai người.

Mà nói cũng đã nói rồi, làm sao được nữa, y đành phải dặn anh: “Nhớ bôi dầu hồng hoa.”
Y vừa định đi, A Dịch đi tới hỏi Yến Khinh Nam: “Anh tính đem bỏ cái tủ cái tủ này à? Bỏ thì em nói họ lấy ra.”
“Bỏ chứ, anh tốn sức khiêng xuống là để vứt đi chứ còn gì.”
Yến Khinh Nam nói xong, A Dịch gọi liền hai người tới.

Thẩm Cảnh Viễn hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”
“Hôm nay không có khách mấy nên bọn tôi dọn dẹp rồi sửa sang lại phòng ốc một lượt.” Yến Khinh Nam đáp.
“Vậy tôi lên trước.” Thẩm Cảnh Viễn nói tới đây, Yến Khinh Nam bỗng gọi y lại: “Em ăn sáng chưa?”
Thẩm Cảnh Viễn trả lời: “Vẫn chưa.”
Anh nói: “Vậy ăn cùng chứ?”
Trước đó Thẩm Cảnh Viễn luôn ăn cơm với mấy người Yến Khinh Nam, A Dịch, Mạn Mạn.

Dù sao hầu như y ăn uống ở khách sạn, đồ ăn cũng do cùng một người đứng bếp, ăn chung với nhau cho bớt việc.
Nhưng hôm nay Thẩm Cảnh Viễn từ chối.
“Trưa nay cũng đừng chờ tôi.”
Thẩm Cảnh Viễn lên lầu, thậm chí không nói gì với cả A Dịch.
Y cứ giữ thái độ lạnh nhạt như vậy với Yến Khinh Nam suốt hai, ba ngày liền.
Thẩm Cảnh Viễn không ăn cơm ở khách sạn, buổi sáng cũng không ghé tiệm Triệu Khả Tâm học cắm hoa, cứ chập tối mới nhắn tin Wechat cho Triệu Khả Tâm hỏi thăm trước hoa đã xong chưa, sau đó mới sang cầm về, hệt như đang trốn tránh người nào đó vậy.
Có một sáng nọ khi Yến Khinh Nam đi ngang qua tiệm hoa, Triệu Khả Tâm đứng ngoài cửa vội vàng gọi: “Anh Nam.”
“Có chuyện gì à?”Trên tai Yến Khinh Nam còn gác một điếu thuốc.

Đầu ngày khách đặt phòng, một hai phải nhét việc vào tay anh.
“À vâng…!không có gì đâu anh, em chỉ muốn hỏi mấy ngày nay anh Thẩm làm sao vậy?”
Dù bao giờ tới lấy hoa Thẩm Cảnh Viễn cũng cười, nhưng sắc mặt y không thật sự tốt cho lắm, có vẻ yếu ớt.

Trong lúc chờ Triệu Khả Tâm lấy hoa, Thẩm Cảnh Viễn sẽ ngây người ngồi trên chiếc sô pha nhỏ, đôi khi cô phải gọi mấy lần mới đáp lại.
Nhưng Triệu Khả Tâm không biết nên hỏi thế nào, mấy chuyện này cô cũng mù tịt.
Yến Khinh Nam cúi đầu nghe cô nói, anh đáp: “Anh biết.”
Anh đi rồi Triệu Khả Tâm mới nghĩ: Hình như mình vừa đặt câu hỏi mà…
Lúc Yến Khinh Nam gõ cửa, Thẩm Cảnh Viễn đang đứng ngoài ban công ngắm ráng chiều.
Thời tiết hiếm khi đẹp được như mấy hôm nay, buổi sáng rợp nắng không một gợn mây, thậm chí nhiệt độ còn cao hơn bình thường đôi chút.
Có người gõ cửa, Thẩm Cảnh Viễn biết ngay là Yến Khinh Nam.

Y tránh mặt anh mấy ngày trời nhưng bây giờ vẫn bình thản, mở cửa xong còn đứng ngoài ban công với anh.
“Đang rảnh à?” Yến Khinh Nam quay người, dựa lưng vào lan can nhìn y.
“Rảnh.” Thẩm Cảnh Viễn gật đầu.
“Bận chứ?” Yến Khinh Nam cười, “Ngày nào tôi cũng lên xuống cái tầng này không biết bao nhiêu lần, vậy mà không lần nào thấy được em, chắc em trốn vất vả lắm.”

Thẩm Cảnh Viễn không ngờ Yến Khinh Nam sẽ huỵch toẹt ra thế này, mà có nói thì y cũng sẵn lòng tiếp chiêu.

Y cố tình đấy, việc gì phải phủ nhận?
“Anh Nam, ngày tới đây tôi nói muốn đặt căn phòng này trong vòng một tháng, còn bao nhiêu ngày nữa thì hết hạn?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi anh.
Yến Khinh Nam hướng mắt xuống đất: “Ông chủ cho em ở bao lâu cũng được, không tính chuyện đó.”
“Chuyện này phải tính.” Thẩm Cảnh Viễn khoác tay lên lan can, nghiêng người đối diện với anh.
“Anh Nam, tôi đã dành ra khoảng thời gian hai ngày này để nghĩ rất nhiều, vẫn phải đi thôi.” Từng chữ Thẩm Cảnh Viễn nói đều thành khẩn vô cùng, “Từ ban đầu tôi đã không nghĩ đến chuyện sẽ ở lại bất cứ đâu, thời hạn là ba mươi ngày, lấn qua chỉ là ngoài ý muốn.”
Yến Khinh Nam không cười nữa, vừa gật đầu vừa nói: “Rất ngoài ý muốn.”
“Đừng làm vậy…” Ngón tay đặt trên lan can của Thẩm Cảnh Viễn siết lại.
“Được, nếu em muốn, vậy thì chúng ta tính.” Yến Khinh Nam móc điện thoại trong túi ra, nói: “Tôi xem sổ sách kết toán ngay tại đây cũng được, tính xem em còn bao nhiêu ngày.”
“Đi núi Kim Phật, một cái cuối tuần, núi Tiên Nữ không ở hai ngày, sau đó em hôn mê trong bệnh viện hết ba ngày, nhập viện hai ngày mới về, đêm giao thừa ở nhà Bách Vũ…!Xong rồi, còn thiếu gì không?”
“Anh Nam à…” Thẩm Cảnh Viễn nhìn anh đầy bất đắc dĩ.
Ngày trước y gọi anh Nam, bao giờ Yến Khinh Nam cũng thấy thích vô cùng.

Anh biết Thẩm Cảnh Viễn là người gánh vác được việc, một người thế này mà chịu gọi anh là anh Nam đồng nghĩa với việc tín nhiệm Yến Khinh Nam anh, làm anh muốn quan tâm đến y nhiều thêm một chút nữa.
Ngày sau nghĩ lại với tình cảm chất chứa trong lòng, anh mới biết tiếng anh Nam này là sự ép buộc anh thỏa hiệp, chứ không phải dựa dẫm.
Yến Khinh Nam cáu kỉnh nhấc tay, vốn muốn lấy điếu thuốc gác trên tai xuống, nhấc được một nửa vẫn nhớ Thẩm Cảnh Viễn không thể ngửi mùi khói thuốc.
Anh buông thõng tay, Thẩm Cảnh Viễn đưa mắt nhìn.

Trên màn hình điện thoại vốn chẳng bật cái ứng dụng nào cả, những gì Yến Khinh Nam nói ra đều do chính anh nhớ kỹ.
Cả thảy câu chữ muốn thốt ra đều bị nỗi chua xót lấp nghẹn.
Yết hầu Thẩm Cảnh Viễn trượt xuống mấy lần, khóe mắt gượng sức khoác nét cười.
“Sau này anh sẽ hiểu, rằng tôi đi là tốt cho cả hai chúng ta.”
“Lời hôm đó tôi nói với em trong xe, xem ra không nghe lọt tai lấy một chữ.” Bây giờ Yến Khinh Nam đã thật sự nổi giận.

Anh tiến thêm một bước, gần như dán chặt lấy Thẩm Cảnh Viễn.
Đôi mắt anh khi đã ở trạng thái lạnh lẽo đến cực điểm thì ngay cả Thẩm Cảnh Viễn cũng không dám nhìn, cảm giác ngột ngạt đến khủng khiếp.
“Vậy bệnh của em thì sao? Giản Đông mất bao công sức tìm bác sĩ cho em mà em nói đi là đi, không khám nữa? Chắc em không biết rõ Hà Cẩn là ai, vị ấy chính là bác sĩ nghiên cứu, cả nước này không có được mấy bác sĩ như thế, chứ đừng nói đến Trùng Khánh.” Giọng Yến Khinh Nam không bao lớn, ngắt quãng chứ không hề vững vàng, gần như muốn thiêu đốt thành lỗ hổng trong trái tim y.
“Đương nhiên tôi sẽ gặp bác sĩ, tôi…”
“Em vẫn muốn chữa bệnh, nhưng em không muốn tôi.” Yến Khinh Nam ngắt lời y, “Ngay từ đầu em đã không muốn chuyện tình cảm tồn tại.

Tôi biết, tôi hiểu chứ, nhưng em không thể cứ vậy mà đi, đã bắt đầu, em muốn dừng lại thì phải có sự đồng ý của tôi.”
“Bắt đầu thế nào?” Thẩm Cảnh Viễn run rẩy nhìn thẳng vào mắt anh, “Với tôi nó chưa bao giờ bắt đầu.”
Nghe xong, Yến Khinh Nam nhấc mi mắt.
“Bắt đầu thế này.”
Anh vùi đầu cắn vào bờ môi Thẩm Cảnh Viễn.
Thẩm Cảnh Viễn mở to mắt, đẩy anh ra: “Yến Khinh Nam cái đồ lưu manh…”
Yến Khinh Nam bật cười, siết lấy vai kéo y đến trước mắt mình, gặm nuốt hết mọi lời sau đó.
Edit: tokyo2soul.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.